• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thân thế của con ư? - Bạch Vân nghi hoặc hỏi.

- Đúng vậy, Tử Phong, Tiểu Lôi 2 cháu đi nghỉ trước đi.

Tần Tử Phong hơi chần chừ nhưng vẫn đứng lên, ông nội không muốn hắn biết, vậy chuyện này chắc chắn có gì đó bí mật. Thôi, dù sao nếu Bạch Vân muốn nói, sau này hẳn sẽ nói, còn nếu không muốn nói hắn cũng sẽ không hỏi.

Tần Lôi thì căn bản không quan tâm, thân thế gì chứ, người dưng gặp nhau vài lần, uống vài chén rượu còn có thể kết nghĩa làm huynh đệ sinh tử, đằng này còn sống với nhau từ bé. Thôi trốn ra ngoài uống rượu thôi haha.

Tần Tử Phong ra ngoài, khép cửa lại. Trong đầu không tự chủ được nghĩ về những kỷ niệm giữa người bọn hắn.

Mẹ hắn thân thể suy nhược, sau khi sinh ra hai huynh đệ hắn thì sinh cơ cạn kiệt, dù đã được quang minh ma pháp trị liệu nhưng vẫn chết sau đó vài ngày. Bạch Vân sinh sau hắn có mấy phút, từ nhỏ hắn và Tần Lôi là bú sữa của Nhị Nương mà lớn. Nhớ ngày còn nhỏ, sau những giờ tập luyện thân thể gần như tra tấn, cũng là Nhị Nương tự tay nấu nước thuốc cho 3 huynh muội ngâm mình. Nhị Nương chắm sóc hắn, dạy hắn làm người, dạy hắn biết đâu là đúng đâu là sai.

7 năm trước, Nhị Nương bệnh nặng qua đời. Từ đó, 3 huynh muội hắn nương tựa nhau mà sống, cha hắn thường không ở nhà, ông nội thì cực kỳ nghiêm khắc. Chỉ còn bà nội vẫn quan tâm đến 3 huynh muội hắn.

3 năm trước, bà nội hắn cũng trọng thương mà qua đời. Tần phủ vốn đã không có nhiều người, những người hắn quen thuộc lại lần lượt chết đi. Hiện nay, trong lòng hắn, địa vị của Tần Lôi và Bạch Vân tuyệt đối là quan trọng nhất.

Vậy mà lại không phải là huynh muội ruột thịt. Haizz....

Đúng lúc này thì phòng ăn mở cửa, Tần Bạch Vân thất thần bước ra, bước đi loạng choạng lung lay như sắp đổ. Tần Tử Phong vội chạy lại đỡ.

- Bạch Vân, muội không sao chứ, ta dìu muội về phòng nhé.

- Không cần đâu, muội hơi mệt chút thôi, nghỉ ngơi một chút có lẽ sẽ khỏe lại. - Bạch Vân mỉm cười yếu ớt nói rồi cứ thất thểu đi về phía phòng mình.

Tần Tử Phong lo lắng nhìn theo, nhưng cũng không có biện pháp. Lúc đó, Tần Chính cũng từ trong phòng bước ra, nói:

- Tử Phong, cháu không cần lo lắng, với tâm cảnh của Bạch Vân thì chuyện này căn bản là không có ảnh hưởng gì cả. Được rồi theo ta xuống mật thất dùng luyện hồn trận lần cuối.

Luyện hồn trận, vừa nghĩ đến nó, thân thể Tần Tử Phong lại run lên, trận pháp này quá mức khủng bố. Aizz... Trận pháp này vốn dĩ dùng để tra tấn linh hồn cường giả mà, đau đớn tột cùng nhưng linh hồn lại không cách nào tiêu tán được, không tiêu tán được nhưng cũng không mạnh lên được. Nếu bị giam trong luyện hồn trận ức vạn năm.... Tần Tử Phong rùng mình.

Sáng hôm sau, tiếng luyện quyền ngoài sân làm cho Tần Tử Phong tỉnh lại. Khẽ nhúc nhích tay chân một chút, gương mặt hắn vặn vẹo, mồ hôi tuôn ra. Aizz, đau quá. Dù đau đớn cực độ nhưng hắn vẫn cố đứng dậy, hít thở vài cái rồi mở cửa bước ra ngoài.

Không khí tươi mát buổi sáng đầu thu làm hắn nhanh chóng thanh tỉnh. Cố gắng bước từng bước tới chiếc ghế đá kê ở góc sân rồi khó nhọc ngồi xuống. Giữa sân là hai thân ảnh đứng trong trọng lực trận pháp, đang điên cuồng đấm đá vào hai cây cột sắt to bằng một người ôm.

Xem ra ta đã lo thừa rồi, chuyện hôm qua dường như không ảnh hưởng tới Bạch Vân.

Haiz... Tần Tử Phong thở dài, trước đây, mỗi buổi sáng sớm hắn đều cùng Tần Lôi và Bạch Vân luyện tập như vây. Đứng trong trọng lực trận pháp từng quyền từng quyền đánh ra.

Ầm!Ầm!Ầm!.....

Cây cột sắt của Tần Lôi rốt cuộc không chịu nổi gãy rời, đổ xuống sân.

- Hahaha, ta thật lợi hại. Ô đại ca dậy rồi à. - Tần Lôi vừa cười vừa đi lại chỗ Tần Tử Phong, nói: Đại ca, chẳng mấy chốc huynh sẽ có thể tiếp tục tập luyện rồi. Haha, thân thể của ta cũng đã đạt tới cấp 5, nhị tỷ còn lâu mới bằng.

- Tiểu Lôi, người đường đường là một đại nam nhân, sao lại đem so sánh với phận liễu yếu đào tơ ta. - Bạch Vân cũng dừng tập, lấy khăn bông vừa lau mồ hôi vừa cười nói.

Liễu yếu đào tơ? Tần Lôi rùng mình.

- Nhìn lại đi nhị tỷ, có liểu yếu đào tơ nào biến thái như tỷ không.

Bạch Vân tuy không thể đánh gãy cột sắt, nhưng trên cột đã in chi chít dấu quyền cước, thân cột có vô số vết nứt. Cái này, hình như hơi yếu a.

- Thôi không nói với 2 ngươi nữa, ta phải đi ngâm thuốc đây,nếu không tay ta sẽ chai mất. Hihi. - Bạch Vân cười hai tiếng rồi trở về phòng.

- Đại ca, trong phủ hết cột sắt rồi, ta ra ngoài đặt thêm mấy cái, nhân tiện kiếm ít rượu uống luôn.

Cuộc sống trong Tần phủ vẫn như mọi ngày, Tần Lôi sau khi luyện tập buổi sáng liền kiếm cớ trốn ra ngoài chơi. Bạch Vân ngoài thời gian ăn uống ra đều là tu luyện. Hoặc là một mình luyện kiếm, hoặc xuống mật thất tu luyện ma pháp. Tần Chính thì cả ngày chui dưới mật thất không biết đang làm gì.

Ngược lai với mọi người thì Tần Tử Phong có vẻ là nhàn nhã nhất, đi dạo vòng quanh phủ.

Tần phủ này được chia làm 2 khu, nội phủ và ngoại phủ. Ngoại phủ là nơi tiếp khách, tổ chức yến tiệc các loại...người hầu cũng ở tại ngoại phủ.

Còn nội phủ chỉ có 4 tòa nhà nhỏ, được xây hướng mặt vào nhau, xung quanh sân luyện võ. 3 năm trước, ông nội hắn tẩu hỏa nhập ma đã phá hủy gần như hoàn toàn nội phủ. Nội phủ bây giờ mới được xây xong không lâu.

Tùy ý đi dạo trong phủ. Tần Tử Phong rốt cuộc đi ra ngoài cửa. Đập thẳng vào mắt là một bia đá màu đỏ tuơi, bên trên có khắc mấy chữ "Thân thể dưới cấp 4 không được phép bước vào nữa bước". Bia đá này là lúc mẹ hắn chết, ông nội hắn vô cùng tức giận liền nhờ người lập một trọng lực trận pháp ngay trước cửa phủ. Thân thể cấp 4 mới có thể miễn cưỡng đi qua, nếu không chỉ cần bước vào thân thể sẽ bị trọng lực ép nát.

Tần phủ thực là ít người, tuyệt đối là vương phủ có ít người nhất. Đi cả nửa ngày không gặp được một người. Cũng đúng, muốn sống trong Tần phủ thân thể đều phải đạt cấp 4. Đi đâu kiếm người hầu thân thể cấp 4 đây.

Đi dạo một hồi, hắn cảm thấy thân thể vô cùng mỏi mệt liền trở về phòng. Vừa nằm xuống liền chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, hắn thấy mình đứng giữa không trung, trong tay còn cầm một bình rượu vừa uống vừa cười lớn.

Sau đó hàng trăm cường giả từ phía sơn mạch phía dưới bay lên. Hắn vứt bình rượu, rút trọng kiếm đeo trên lưng xuống...

- Đại ca, dậy ăn cơm thôi. - Tần Lôi tông cửa xông vào, nắm lấy vai Tần Tử Phong lắc mạnh.

- Từ từ, từ từ thôi. Ngươi muốn mưu sát đại ca à.

Sau khi ngủ nửa ngày, tâm trạng của hắn rất tốt, thân thể cũng không còn đau nhức nữa nhưng giấc mơ vừa rồi... Hàng trăm cường giả có thể bay lượn, chuyện này... hàng trăm cường giả cấp 8. Ở đâu ra nhiều cường giả như vậy. Còn một kiếm kia, chết hàng chục người, sơn mạch lớn như vậy phút chốc bị bổ ra làm 2 nửa.

- Đại ca, ta làm ngươi bị thương à.

Tần Tử Phong thất thần, khiến cho Tần Lôi cứ tưởng là hắn mạnh tay quá.

Tử Phong bật cười, gõ lên đầu Tần Lôi một cái rồi đi xuống phòng ăn.

Cơm canh nhanh chóng được dọn lên, Tần Lôi vừa ăn vừa kể chuyện hôm nay ra ngoài nháo loạn.

Nào là đánh tên thiếu gia họ Trần tím mắt, tát rụng răng công tử họ Nhạc rồi chọc ghẹo tiểu thư này dọa nạt tiểu thư nọ....

Bỗng dưng, Tần Lôi dừng lại. Hít một hơi thật sâu rồi nói:

- Quan trọng nhất, hôm nay ta đã gặp lại nàng.

- Gặp ai? - Bạch Vân nghi ngờ hỏi.

- Haha, còn gặp ai nữa, chắc là tiểu cô nương thủy hệ kiếm sư hồi trước chứ còn ai nữa. haha. - Tần Tử Phong cười lớn.

Đang lúc mọi người nói chuyện vui vẻ thì một giọng nói vang lên:

- Tần Chính, ra tiếp khách, thật là, khách quý đến nhà mà chén trà cũng không có. Nơi khỉ ho cò gáy này mà cũng là vương phủ à.

Thanh âm được nội lực khuyếch đại vang vọng khắp phủ. Nhưng vẫn không ai ra đón, người hầu trong Tần phủ này được dạy theo phương pháp 3 không Không nghe - Không biết - Không thấy. Dù sao trong phủ cũng không có mấy đồ đáng giá, mà muốn vào phủ phải đi qua cổng chính, còn trèo tường sẽ bị ma pháp trận đánh chết. Cao thủ có thể đi qua cổng thì sẽ biết sự lợi hại của Tần Chính.

Tần Chính cười khổ, buông bát cơm xuống đứng lên nói:

- Các cháu cứ ăn cơm trước đi, ta ra ngoài tiếp khách, khách của ta tới rồi.

Tần Tử Phong 3 người ăn uống qua loa rồi ai về phòng nấy tu luyện.

Bản thân Tần Tử Phong không cần tu luyện, rảnh rỗi tự nhiên lại nghĩ về giấc mơ lúc chiều. Hắn nhìn xuống tay trái, bỗng giật mình.

Cái...cái... nhẫn này ở đâu ra. Đúng là chiếc nhẫn trong giấc mơ của hắn. Thứ này....

Hắn động tâm ý "ẩn". Chiếc nhẫn liền dung nhập vào da rồi từ từ biến mất. Vừa nghĩ đến nó lại hiện lên. Chuyện này... thật quỷ dị.

Tối hôm đó hắn đã thử nghiệm rất nhiều lần lên chiếc nhẫn, nhưng ngoài công dụng dung nhập vào da thì không thấy thêm bất cứ tác dụng gì nữa.

Hôm sau, Tần Tử Phong vừa thức dậy đã thấy một người hầu đợi sẵn ngoài cửa. Thấy hắn mở cửa đi ra, người hầu vội nói:

- Đại công tử, Vương gia đợi người trong phòng. Vương gia nói thiếu gia dậy lập tức tới có chuyện quan trọng.

A, chuyện gì vậy nhỉ, chả lẽ có liên quan đến vị khách thần bí ngày hôm qua.

Tần Tử Phong lòng đầy nghi hoặc đi về phía phòng của Tần Chính. Vặn nghiêng cây đèn ở đầu giường, cái giường liền trượt sang bên hiện ra thông đạo xuống dưới mật thất. Tần Tử Phong bước xuống.

Dưới mật thất có 4 người phân biệt là Tần Chính, Tần Lôi, Bạch Vân và một người thanh niên tóc tím, mắt tím, mặc một bộ trường bào màu tím, thậm chí chuôi kiếm trên lưng cũng màu tím nốt.

w0

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK