"Lớn quá." Tuyên Thành lầm bầm trong miệng, tiện tay trả thanh kiếm trở về trong lòng Sài Long Uy.
Sự căng thẳng trong lòng của Sài Long Uy vẫn chưa thả xuống, nháy mắt lại nâng lên. Chỉ thấy, sau khi nàng trả thanh kiếm lại cho hắn, lại rút đoản đao nhỏ của bản thân ra.
Tuyên Thành cầm đoản đao sắc bén trên tay, quơ quớ trước cổ tay mình vài lần, sau đó lại thấy mạch máu dưới cổ tay kia phản phất dưới lưỡi đao kia vô cùng yếu ớt.
Nàng muốn đánh cược một lần, đánh cược với vị thần y trong tòa viện kia, nàng lấy tính mạng của mình ra đánh cược, nàng không tin vị thần y kia thấy chết mà không cứu.
Không phải gọi hắn là thần y sao? Nếu như cắt nhẹ một đường trên cổ tay, hẳn là không có vấn đề gì lớn. Ở trong mắt nàng, đây là sự đánh cược nhỏ mà thôi, nhưng lại có thể đổi lại sự cứu giúp của thần y. Từ trước đến nay nàng vô cùng sợ đau, nhưng bây giờ lại có dũng khí hơn bao giờ hết.
Nàng cử động một cái, ngay tại thời khắc này, đám thị vệ cùng Sài Long Uy bên cạnh đều ngừng cả hô hấp, không dám thở mạnh ra ngoài.
Hắn dường như biết Tuyên Thành định làm gì, liền quỳ xuống đất nói: "Công chúa! Tuyệt đối không thể!" Thị vệ đứng phía sau hắn cũng bắt đầu lên tiếng phụ họa.
Không nhìn đến thị vệ bên người, ngàn vạn câu từ trong thư nhanh chóng xẹt qua đầu nàng, nàng cũng đã nghĩ đến kết quả xấu nhất, cũng có thể vị thần y kia thật sự thấy chết mà không cứu. Nhưng nếu nàng có thể dùng một mạng để đổi một mạng cho phụ hoàng của mình, bất cứ giá nào nàng cũng tình nguyện.
Dù sao cũng đã quyết tâm, Tuyên Thành liền gạch một đường ở phía cổ tay của mình. Đám thị vệ chứng kiến một màn này, cho dù là người bình tĩnh nhất cũng không giấu được sự kinh ngạc trên mặt mình.
Trong nháy mắt, cửa viện đóng chặt bữa giờ đột nhiên mở ra. Thư Điện Hợp mặc một thân bạch y từ bên trong đi ra, cũng không quan tâm trước mặt có bao nhiêu lều trướng, trực tiếp chấp tay nói: "Sư phụ của tại hạ, cho mời công chúa vào trong."
Bỗng nhiên có tin vui từ trên trời rơi xuống, qua một lúc, Tuyên Thành nhảy từ chỗ ngồi lên, một mặt khó tin hỏi: "Thật sao?"
Thư Điện Hợp không nói gì, ánh mắt cũng chỉ nhìn một mình nàng, ý tứ như thế nào không cần nói cũng biết.
Tuyên Thành vui mừng không thôi, việc cứu phụ hoàng của nàng đã có hi vọng, đến đoản đao trên tay cũng không biết nên để ở đâu.
Sài Long Uy muốn lấy đoản đao trong tay của nàng lại, để tránh nàng làm bị thương bản thân mình, nhưng lại bị nàng trừng một cái, hắn liền dừng tay lại. Đến khi nàng tự tay thả đoản đao trở về vỏ của mình, hắn mới bình tâm trở lại, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán của mình. Chỉ trải qua mấy ngày, hắn rốt cuộc cũng đã trải qua cảm giác mà các thần tử trong triều hay đối mặt nhất, chính là cảm giác 'gần vua như gần cọp'.
Sau khi Tuyên Thành vừa bỏ đoản đao trở về vỏ, đoàn người liền chuẩn bị đi vào tòa viện.
Khi đến trước cửa, lại bị Thư Điện Hợp đưa tay ra cản lại.
Tuyên Thành híp mắt, cả người tỏa ra sự nguy hiểm, quay đầu trừng mắt nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Thư Điện Hợp, đây là làm gì?
"Thân thể của sư phụ tại hạ không được khỏe, gặp mặt nhiều người không thích hợp." Nàng sợ mọi người hiểu lầm ý của bản thân, lại nói thêm một câu: "Chỉ cho phép một mình công chúa ngài đi vào."
Không nghe thấy lời đáp ứng của Tuyên Thành, Sài Long Uy liền rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, đứng che ở trước mặt nàng, mắt nhìn chằm chằm Thư Điện Hợp: "Công chúa không thể." Khi nãy hắn còn nghĩ vị thần y này đột nhiên sao lại có lòng tốt như vậy, hóa ra là có tâm địa xấu khác. Công chúa tay chói gà không chặt lại tự mình đi vào, đây khác nào đưa dê vào miệng cọp đây, hắn không đồng ý!
Sắc mặt Thư Điện Hợp lạnh như băng: "Nếu không đồng ý, thì lập tức rời đi cho ta."
Điều Sài Long Uy nghĩ đến, tất nhiên Tuyên Thành cũng có nghĩ tới, nhưng nàng không còn sự lựa chọn khác: "Tránh ra." Một người thì một người, đi vào cũng đâu phải chỉ có một mình nàng.
"Công chúa!"
"Tránh ra!"
"Vâng..." Sài Long Uy bất đắc dĩ thu hồi kiếm lại, di chuyển sang một bên, lại nhìn Tuyên Thành tiến vào trong viện, sau đó cánh cửa trước mặt hắn liền khép lại.
Nếu như nàng gặp chuyện bất trắc gì, hắn chắc chắn sẽ phá cửa viện xông vào, hắn xin thề!
Tuyên Thành đi vào trong viện, cũng giống như lạc vào một nơi khác.
Ngoài sân tuy rằng rộng lớn, nhưng ngoại trừ cây trúc ra thì chính là một rừng trúc. Mà bên trong tòa viện này, diện tích có hạn, nhưng lại có phong cảnh khác. Có trời xanh, núi nhỏ, ao lớn hồ nhỏ chằng chịt. Dưới sân và mặt đất là được dùng từng viên đá cuội tạo thành, chính giữa còn có bàn tròn bằng đá, như vậy nghĩa là chủ của tòa viện này thường nghỉ ngơi ở chỗ này.
Bên trên mặt hồ tràn đầy lá sen, mà lúc này lại không phải mùa sen nở. Tuyên Thành nghĩ, nếu đến mùa hè, hoa sen nở rộ, vậy thì cảnh sắc ở hồ này nhất định không thua gì Ngự Hoa viên trong Hoàng cung. Trong hồ cũng có vài loại côn trùng bay qua bay lại, màu sắc sặc sỡ, lại như giúp tòa viện này có thêm sức sống mới.
Nếu như nàng không phải công chúa, cũng không phải con cháu của vương tôn quý tộc, được nhìn thấy phong cảnh như vậy, khó tránh khỏi sẽ sinh lòng ngưỡng mộ.
Một tiếng ngỗng kêu, hấp dẫn sự hiếu kỳ của Tuyên Thành. Chỉ thấy phía trên kia, có hai bóng trắng lúc cao lúc thấp xoay quanh lao xuống ao, tự tại rượt đuổi, tự tại nô đùa.
Lúc này nàng mới chú ý tới, bên cạnh cái hồ có một cái cây được tạo thành hình tổ chim, nói vậy hai con ngỗng này là do thần y nuôi dưỡng.
Tuyên Thành bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, nàng nhanh chóng đi nhanh về phía hồ, nhìn hai con ngỗng dưới đó, trong lòng liền nghĩ, không phải là hai con này chứ? Chính là hai con khiến nàng bị lộ hành tung vào đêm đầu tiên thăm dò.
Dọc theo con đường này, nàng cũng không nhìn thấy bất kì người làm nào khác.
Chẳng lẽ cả tòa viện này, chỉ có hai sư đồ bọn họ thôi sao?
Tuyên Thành nhìn bóng lưng của người dẫn đường phía trước mình, cổ họng giựt giựt, lại nổi lên sự hiếu kỳ trong lòng. Bỏ đi, vẫn là không nên hỏi, sân lớn như vậy, chẳng trách từ sáng đến tối chẳng có chút động tĩnh gì.
Sau khi đi qua hai cánh cửa, đi tới hậu viện phía sau. Khi vừa đặt chân tới hậu viện, Tuyên Thành liền nghe thấy tiếng ho khan liên tục, cũng như mùi thuốc nồng nặc.
Đêm nàng đánh nhau với Thư Điện Hợp ở đây cũng đã nghe tiếng ho như vậy. Trong đây có một vị lão nhân tóc trắng ngồi trên xe lăn bằng gỗ, còn đang lật xem quyển sách trên tay, trên chiếc bàn bên cạnh đặt một cái lư hương, hương khói bốc lên mạnh mẽ, hiển nhiên đang là đang đợi nàng.
Thư Điện Hợp bước nhanh đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: "Sự phụ, người đã đến."
Lão nhân nghe vậy liền ngẩng đầu lên. Lúc này, Tuyên Thành mới nhìn rõ được sắc mặt của người nọ. Khuôn mặt của lão nhân cùng phụ hoàng của nàng có chút tương tự, râu dài tều tụy, mô khô nứt, trên mặt có đầy nếp nhăn, duy chỉ có đôi mắt vẫn còn sáng minh mẫn.
Tuyên Thành hành lễ: "Tại hạ bái kiến thần y."
Lão nhân còn chưa mở lời liền đã ho khan vài tiếng, Thư Điện Hợp vội vã tiến đến sau lưng hắn giúp hắn hít thở thông một chút.
"Lão phu tên Phùng Hoán Lâm, gần đây thân thể không được khỏe, đã để công chúa đợi lâu." Hắn dừng một chút, lại nói: "Còn nữa, xin công chúa tha tội cho lão phu không thể đứng dậy hành lễ được."
Từ trong đáy lòng, nàng cho rằng vị thần y này là một người ngạo mạn, vì vậy mới để các nàng phải chờ đợi bên ngoài lâu như vậy. Không nghĩ tới đối phương lại khách khí như vậy, ngược lại khiến cho nàng không kịp ứng phó: "Không...không có gì."
Nàng hậu tri hậu giác, không nghĩ tới thần y lại biết được thân phận của mình, vì vậy liền do dự hỏi: "Làm sao ngươi biết tại hạ là công chúa?" Nàng tự cho bản thân mình đã cải trang rất thành công rồi.
Phùng Hoán Lâm nhìn về phía Thư Điện Hợp bên cạnh, nói: "Là Hợp nhi nói cho ta biết."
Tầm mắt Tuyên Thành và Thư Điện Hợp không hẹn và gặp nhìn nhau. Thư Điện Hợp có vẻ ngoài đẹp đẽ, đôi mắt lại như chất chứa cả trời sao, lúc này nhìn vào cũng không đoán được tâm tình của nàng, cũng không cho Tuyên Thành biết được đáp án mà mình mong muốn. Ngược lại, không biết nàng nghĩ tới điều gì, trên mặt đột nhiên ửng đỏ, cũng giẫm đạp Thư Điện Hợp trong lòng vạn lần.
Cho dù có đẹp cỡ nào thì làm sao? Còn không phải là một kẻ xấu xa sao!
Hơn nữa, biết rõ nàng là công chúa mà còn đối xử với nàng như vậy, đây là không sợ nàng bất mãn mà để phụ hoàng xử tội sao?
Trong đầu vừa nghĩ tới hai chữ phụ hoàng, Tuyên Thành liền nhớ tới mục đích tới đây, nàng liền nghiêm túc trở lại.
"Lần này bản cung đến đây là có mục đích, hiện nay Hoàng thượng đã bệnh nặng. Vào nửa tháng trước không may bị nhiễm phải mụn ghẻ, sau đó lại lúc nóng lúc lạnh, bệnh tình nhanh chóng trở nặng, đến nay đã hôn mê bất tỉnh, Ngự y cũng đã bó tay. Đại danh của thần y vang danh Cửu Châu, vì vậy bản cung muốn mời thần y trở vào kinh thành để trị bệnh cho phụ hoàng." Thư Điện Hợp cũng mang trà và ghế đến cho nàng, để cho nàng ngồi xuống, từ từ mà nói.
Phùng Hoán Lâm ho khan hai tiếng, Thư Điện Hợp lập tức vuốt lưng cho hắn, nhưng lúc này lại bị hắn cự tuyệt. Hắn chậm rãi nói: "Hành y tại thế, vì thế nhân khử bệnh tiêu tai, vốn chính là bổn phận của người hành y. Nếu lão phu có thể đi được, tất nhiên sẽ đi, chỉ là..."
Đây là muốn cự tuyệt sao? Tuyên Thành không chờ được, liền hỏi: "Chỉ là...?"
"Miễn là thứ thần y muốn, bản cung có, nhất định sẽ dâng lên hết tất cả."
Phùng Hoán Lâm lắc đầu một cái, biểu thị không có vấn đề gì: "Hai chân lão phu đã nhiều năm rồi không có đi lại, mà thân thể cũng đã suy yếu, không thể chịu được chuyện đi đường xa như vậy..."
Nếu hắn không nói, xuýt nữa Tuyên Thành đã quên mất chuyên này. Ánh mắt của nàng chuyển dời xuống chiếc xe lăn mà Phùng Hoán Lâm đang ngồi, thì ra Thư Điện Hợp nói hắn không thể đi đường xa là sự thật.
Nếu chỉ có vấn đề này thì không có vấn đề gì. Nàng có thị vệ, cả xe ngựa, coi như có phải ghinh thì cũng phải đưa hắn về kinh thành trị cho phụ hoàng của nàng. Nhưng là, sắc mặt của Phùng Hoán Lâm như vậy, từ lúc nàng tiến vào đến nay cũng không dừng ho khan, thật sự không thích hợp với việc bôn ba trên đường nhiều ngay, không chừng chỉ vừa xuống núi liền...
Vẻ mặt của nàng cực kì xoắn xuýt, muốn từ bỏ nhưng lại không cam lòng.
"Công chúa." Phùng Hoán Lâm lúc nãy cũng đã nghĩ ra biện pháp khác cho nàng, vì vậy liền gọi nàng một tiếng.
"Hả?" Khuôn mặt của nàng mờ mịt.
"Lão phu bất tài, dưới gối không có con cái, chỉ có một tiểu đồ đệ này mà thôi. Nàng đã tùy tùng với lão phu hơn mười năm, do chính tay lão phu tỉ mỉ dạy dỗ. Mà nàng trời sinh thông tuệ, lại chăm chỉ hiếu học, chỉ mới mười chín tuổi đã được lão phu truyền dạy tất cả y thuận của mình. Nếu công chúa không chê, vậy có thể dẫn theo nàng xuống núi, tận lực vì Hoàng thượng." Phùng Hoán Lâm chỉ vào Thư Điện Hợp nói.
Thư Điện Hợp há miệng muốn nói, lại bị hắn thủ thế ngừng lại.
"Hắn sao?" Tuyên Thành mang một mặt nghi ngờ nhìn Thư Điện Hợp, không so với Phùng Hoán Lâm thì thôi, nhưng nếu so với các Ngự y ở Ngự Y viện thì còn quá trẻ: "Hắn có thể không?"
Phùng Hoán Lâm vuốt vuốt hàm râu của chính mình, khẳng định gật đầu.
"Đây không phải là do bản cung hoài nghi năng lực của đồ đệ thần y, chỉ là bệnh tình của phụ hoàng phức tạp, sợ đồ đệ của thần y kiến thức nông cạn, khó mà trị được. Vẫn là...thần y tự mình đi sẽ tốt hơn." Lời nói tuy dễ nghe, nhưng trên thực tế, Tuyên Thành chính là không tin năng lực của Thư Điện Hợp.
Phùng Hoán Lâm đã sớm biết trước như vậy, khẽ mỉm cười: "Hợp nhi."
Thư Điện Hợp đáp một tiếng, lại chuyển hướng về phía Tuyên Thành, nói: "Công chúa, đắc tội rồi."
"???" Tuyên Thành.
***HẾT***