Du Mộc đoán già đoán non, không nhẽ bọn họ đi tới nhiều đường mở mật thất, không biết cách mở nên vẫn còn ở trong, hoặc bọn họ vừa nên tới nơi bằng đường nào đó đã bị giết chết, hay bọn họ đều gặp nguy hiểm giống Du Mộc lúc ở trong hang động nên đã bỏ mạng rồi. Chắc chắn không phải, bọn họ đều là những tên tội phạm khét tiếng, nguy hiểm. Nên mới đặc biệt bị giam giữ trong nhà tù dưới lòng đất, trường hợp bị giết chết nghe rất vô lý, nhưng quả thực là từ nãy tới giờ đều không có một bóng người nào trong số bọn họ lên được tới đây.
Du Mộc bỗng lạnh gáy, cô cảm nhận được một ánh mắt sắc bén nào đó vừa lướt qua người mình.
Từ phía xa, Du Mộc nhìn quanh một lượt, chỉ trong một vài giây rồi dừng mắt lại. Cô nhếch môi cười, cuối cùng tên cầm đầu quản lý nhà tù cũng lộ diện. Những tên canh gác đều chết hết, chỉ còn lại nhóm người bí ẩn. Bọn chúng vừa nhìn thấy tên cầm đầu liền cung kính cúi đầu. Nhưng Du Mộc nhận ra, tên này chỉ là tên cai ngục quản lý mọi thứ trong nhà tù, chắc chắn còn một người khác đứng sau ông ta.
Du Mộc ngắm đầu ống tre thẳng trán tên đó, cô chưa kịp thổi thì một loạt tiếng gì đó rất lớn vang lên giống tiếng di chuyển vật lớn trên mặt biển. Du Mộc liền hạ vũ khí xuống, quay đầu ra nhìn. Hoắc Cẩn Kình ngồi trên một chiếc cano lớn, phía sau là năm mươi chiếc cano nhỏ. Người cuối cùng tới là Lục Doãn Cung và Ngục Tửu. Lộ Nhập Ảnh có lẽ đã được đưa lại về máy bay vì tới đây cậu bé chỉ làm vướng chân, có khi còn mất mạng như chơi.
Tên đứng đầu nhà tù vừa nhìn thấy Hoắc Cẩn Kình liền cười lớn. Nhưng chỉ một giây sau Lục Doãn Cung lộ diện, tên đó vừa thấy Doãn Cung thì cả người run lẩy bẩy. Hắn không ngờ Hoắc Cẩn Kình lại hợp tác với Lục Doãn Cung. Nhìn hắn run rẩy như vậy, Du Mộc đoán ra ngay tên đó sợ Lục Doãn Cung.
Hắn mặc dù chỉ là một cai ngục, giám đốc trực tiếp cai quản của nhà tù này, nhưng lại dưới trướng của vua, Hoắc Cẩn Kình không đụng tới hắn được nhưng Lục Doãn Cung thì khác. Tên đứng đầu dưới trướng của vua đó trong mắt Lục Doãn Cung chỉ bé như một hạt cát. Chỉ cần hắn ra tay thì cả cái nhà tù này đều bốc hơi khỏi thế giới, sở dĩ Lục Doãn Cung không ra tay là để Hoắc Cẩn Kình tự xử lý, hắn cũng không muốn gây xích mích lớn với vua nên mới không đụng tới nhà tù này.
Tên cai ngục đoán rằng chỉ có Lục Doãn Cung mới có thể làm náo loạn nhà tù Maze, nhưng hắn đâu biết sự thật là Lục Doãn Cung không hề thả tù nhân, hắn không rảnh lo chuyện bao đồng. Tên gây náo loạn nhà tù đến giờ vẫn chưa xuất hiện.
Mặc dù thấy Lục Doãn Cung xuất hiện, hắn cảm thấy sợ hãi nhưng vì có vua chống lưng nên hắn coi trời bằng vung, nghênh ngang vênh váo trước mặt Lục Doãn Cung.
Hắn gương cao cung tên, nhắm chuẩn vào Du Mộc rồi thả tay bắn, mũi tên lao nhanh như vút trong không trung rồi lao thẳng tới gần Du Mộc. Cô lúc bấy giờ đang nhìn đội của Lục Doãn Cung và Hoắc Cẩn Kình đi tới nên bị mất tập trung, tới khi nhận ra nguy hiểm đằng sau thì cô chỉ kịp tránh được một chiêu chí mạng. Nhưng vẫn bị cung tên sượt qua cánh tay trái, máu dần dần chảy xuống ướt đẫm chiếc cộc trắng.
Du Mộc nhíu mày, bên tay phải bị cung tên bắn trúng, bây giờ lại đến bên tay trái. Cả hai cánh tay của Du Mộc đều đau nhức khiến cô hành động khó hơn. Cô quay lại trừng mắt nhìn tên đứng đầu nhà tù, một làn kim từ ống tre liên tục lao về phía hắn nhưng tất cả đều bị xuyên qua não của những tên bí ẩn đứng chắn cho hắn.
Lục Doãn Cung vừa tới nơi, nhìn thấy mũi tên bay thẳng về phía Du Mộc, dù cô đã tránh được nhưng cuối cùng vẫn để mình bị thương. Bên tay còn lại cũng được băng bó vải, hắn nhận ra bên tay quấn vải đó là Du Mộc bị thương lúc còn trong hang động, áo cô thì rách tả tơi để lộ hẳn vòng eo ra ngoài. Sát khí và mùi thuốc súng của hắn nồng nặc lan tỏa xung quanh người, đôi mắt phượng hoàng đỏ cùng cặp chân mày sắc bén đều nhíu lại. Đồng tử màu đỏ trong mắt hắn như lửa thiêu cháy hừng hực trên đỉnh đầu, tia sát khí lộ rõ, sắc mặt cực kỳ khó coi. Du Mộc nhìn thấy cũng phải rùng mình.
Tên đứng đầu dù đứng từ xa nhưng khi đụng phải ánh mắt giết người của hắn cũng phải sợ hãi lùi lại vài bước, đụng đến người của hắn ngang như tìm đường chết. Chưa tính đó còn là Du Mộc, nữ nhân mà hắn coi là thú cưng của riêng mình. Du Mộc bỏ trốn hắn hơn một năm, khó khăn lắm hắn mới tìm được cô, vậy mà tên đó lại dám làm thú cưng của hắn bị thương, cái chết dành cho hắn sẽ không đơn giản.
Hàng rào sắt bao quanh nhà tù đều đứng vững và rắn chắc, căn bản không dễ gì tìm được lối vào.
Nhưng chỉ tiếc là thứ đó đối với Lục Doãn Cung chỉ như một tờ giấy, xé là đứt đôi. Một câu ra lệnh của hắn liền chưa tới ba phút, hàng rào sắt có gai kiên cố nhất của nhà tù liền bị đè bẹp dưới chân hắn, mở lối cho tù nhân chạy trốn ra đường biển và đường rừng.
Cùng lúc đó không biết từ đâu tới lại thêm năm trăm tên bí ẩn xuất hiện, trên tay bọn chúng tất cả đều cầm một loại súng ngắn như nhau, đều là loại tiên tiến. Bọn họ đứng bao quanh số tù nhân còn lại ở trong khu sân rộng lớn của nhà tù.
Trong nhà tù, bỗng tiếng ồn ào và tiếng chân chạy vang lên rõ mồn một, một sự chú ý đều hướng về cửa chính của nhà giam lớn nhất trong nhà tù.
Chưa tới hai phút sau, những tù nhân số đông đều xông xáo, ào ào chạy ra ngoài. Thì ra số tù nhân trong nhà tù ban đầu chưa được thả hết, bây giờ mới chính thức náo loạn trong nhà tù.
Số tù nhân hiện tại còn sống là sáu trăm người, những tên bí ẩn còn ba trăm tên cộng với năm trăm tên vừa rồi là tám trăm tên. Du Mộc và cô gái và sáu trăm tên tù nhân đều bị bọn chúng bao vây, trong đó có cả tên đứng đầu nhà tù. Hoắc Cẩn Kình vẫn đang ở cửa biển nên không bị vào tròng. Còn Lục Doãn Cung vẫn đang tiến vào bên trong hàng rào.
Mọi chuyện càng ngày càng trở nên phức tạp, nguy hiểm, vốn dĩ máu đã đổ thành sông nhưng lần này không biết những tên tù nhân và tên bí ẩn xuất hiện từ đâu? Nên có khi không còn là máu chảy thành sông, mà chảy thành biển cũng nên.
~Nhạc Tử~