Nghĩ tới đây, Phác Mẫn Cát cười cười, nói, “Vương gia, tại hạ tài sơ học thiển, chỉ so chút chút thôi a.”
Triệu Phổ cười, nói, “Không cần sợ, sẽ không lấy mạng ngươi.”
Phác Mẫn Cát trên mặt có chút giận không nén được, người bình thường không phải đều tới một câu “Thỉnh giáo” hoặc là “Cũng vậy” các loại sao? Triệu Phổ này thật đúng là không khách khí!
.
“Hắc hắc.” Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi Công Tôn, ngây ngô cười một tiếng.
Công Tôn vươn tay nhéo mặt bé, thấp giọng cười hỏi, “Chuyện gì cao hứng như vậy?”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, không nói lời nào, thầm nhủ —— Cửu Cửu chính là suất khí! Cùng phụ thân đặc biệt đặc biệt xứng… Bất quá, Tiểu Tứ Tử nghĩ tới đây lại gãi đầu, có chút không giải thích được, thông thường không phải là phụ thân suất khí, còn mẫu thân xinh đẹp sao… Ân, nhà bọn họ thì ngược lại.
“Luận võ bắt đầu.” Trần Ban Ban đi đến gần, hô một tiếng, tiếng nói the thé, tất cả mọi người lên tinh thần, Triệu Phổ cũng không ra tay, cười cười, nói với Phác Mẫn Cát, “Thái tử, xuất chiêu đi.”
Phác Mẫn Cát hơi nheo mắt lại, nói, “Ta đây sẽ không khách khí!” Nói xong, giơ kiếm xông lên.
Triệu Phổ không động Tân Đình Hầu, cũng không hoàn thủ, thậm chí ngay cả tay cũng không dùng, nhưng Phác Mẫn Cát vẫn không có cách nào đến gần hắn, ngay cả chiêu thức đều không sử được, đều bị Triệu Phổ áp chế ở hạ bàn. Lại qua mấy chiêu, Triệu Phổ nhướng mi, thái tử Cao Ly này là miếng dưa chua, ỉu xìu.
Phác Mẫn Cát vốn đã dự tính rất tốt, cùng Triệu Phổ so chiêu thì song song, Triệu Phổ tất nhiên sẽ đụng tới y phục của mình, như vậy sẽ trúng độc, nhưng không nghĩ tới chính là, Triệu Phổ đeo cái bao tay, đồng thời không thèm dùng tay, người này cực độ ngạo mạn, cùng mình đánh như vậy, hoàn toàn chỉ muốn chế nhạo.
Phác Mẫn Cát thấy tiến công không có hiệu quả, liền lui về phía sau vài bước, nói với Triệu Phổ, “Vương gia vì sao không dùng Tân Đình Hầu?”
Triệu Phổ nghe xong, vươn tay vỗ Tân Đình Hầu một cái, nói, “Ai, người ta gọi ngươi kìa!”
Quần thần đều bị chọc cười, Triệu Trinh cũng bưng chén rượu uống, lắc đầu, tính tình của Triệu Phổ hắn rõ ràng nhất, người này, ngươi chớ chọc hắn giận, vậy thiên hạ thái bình, nếu là chọc giận, thì nhất định gà chó không yên… lại nhìn Công Tôn, Triệu Trinh bất đắc dĩ —— Huống chi hôm nay người trong lòng ở đây, Triệu Phổ không phải cũng nên hảo hảo biểu diễn sao.
Tiểu Tứ Tử cũng vỗ tay, nói, “Tân Tân cũng suất.”
Công Tôn bất đắc dĩ lắc đầu, Tiểu Tứ Tử ngay cả biệt danh của Tân Đình Hầu cũng đặt luôn rồi.
.
Phác Mẫn Cát cười cười hỏi, “Vương gia, Tân Đình Hầu này có thể nghe hiểu tiếng người phải không?”
“Đúng.” Triệu Phổ nhướng mi, nói, “Tiểu tử này rất kén chọn, không gặp phải cao thủ hay nguy hiểm thì không tỉnh, thanh kiếm trong tay thái tử, hắn hình như không hứng thú.”
Phác Mẫn Cát khẽ nhíu mày, nói, “Vương gia quá mức ngạo mạn, thanh kiếm này của ta chính là Cao Ly chí bảo, Tử Bạng (ngọc trai tím).”
Mọi người tập trung nhìn vào thanh kiếm trong tay hắn, chuôi kiếm đích xác có một cái vỏ trai ngọc màu tím, Tiểu Tứ Tử hỏi Công Tôn, “Phụ thân vỏ sò tím này là cái gì?”
Công Tôn suy nghĩ một chút, nói, “Hai ngày trước không phải ngươi đã nói canh trai ngọc hầm thịt ăn ngon sao, quên nhanh như vậy?”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, “Thúc thúc kia vì sao dùng thức ăn ra đánh đánh?”
Nghe xong Tiểu Tứ Tử nói, Phác Mẫn Cát sắc mặt cũng thật khó nhìn, bất mãn liếc mắt trừng Tiểu Tứ Tử. Tiểu Tứ Tử vội vàng chui chui vào lòng Công Tôn, nhỏ giọng nói, “Phụ thân người kia hảo hung.”
Công Tôn cũng có chút không thoải mái, người này sức chịu đựng cũng quá nhỏ, đồng ngôn vô kỵ, Tiểu Tứ Tử cũng không phải nói đến cái gì không tốt, hà tất hù dọa hài tử.
Triệu Phổ trên mặt cũng có chút không thoải mái, khi dễ ai cũng được, nhưng thư ngốc cùng Tiểu Tứ Tử thì tuyệt đối không được, thuận miệng nói, “Kiếm của ngươi không có phân lượng, miễn cưỡng so với những thanh kiếm khác cũng được, nhưng Tân Đình Hầu này của ta là vật thị huyết, đạo hạnh ngàn năm, rất kén chọn.”
Phác Mẫn Cát hiển nhiên không phục, nói, “Lời của Vương gia, là có tà thuyết mê hoặc người khác, mê hoặc mọi người?”
Triệu Phổ nhún nhún vai, nói, “Thái tử nếu muốn kiến thức… Ân, Triển huynh, cho mượn Cự Khuyết của ngươi dùng một lát?”
Tất cả mọi người sửng sốt.
Mà Triển Chiêu, không biết lúc nào đã đã trở về, đang ngồi ở trên đỉnh. Nguyên lai hắn cùng với Bạch Ngọc Đường uống xong cái vò Hạnh Hoa tửu, ăn xong tiểu sao, cực kỳ hưng trí so chiêu trên đỉnh, không bao lâu sau, thì thấy Giả Ảnh mang người từ hoàng cung đi ra, vội vã chạy đến kim đình dịch quán.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cảm thấy có chút khó hiểu, liền gọi bọn họ lại hỏi rõ.
Giả Ảnh nói, “Vương gia cùng Phác Mẫn Cát luận võ, chúng ta thừa loạn đến dịch quán tra nội tình của hắn.”
Triển Chiêu nghe xong, có chút hiếu kỳ, chạy đến hoàng cung xem Triệu Phổ bọn họ luận võ, Bạch Ngọc Đường không có hứng thú với hoàng cung, liền theo Giả Ảnh bọn họ đến kim đình dịch quán, tra nội tình của Phác Mẫn Cát.
Triển Chiêu vừa đến, chợt nghe Triệu Phổ nói, vươn tay rút ra Cự Khuyết…
.
Mọi người liền cảm thấy trước mắt sáng chói, hàn quang chợt lóe, sau đó, một thanh hắc kim cổ kiếm quang hoa nội liễm bay xuống, cắm vào đối diện Tân Đình Hầu. Mà theo Cự Khuyết xuất hiện, Tân Đình Hầu đột nhiên dần dần biến sắc, trên thân đao, xuất hiện một tầng hoa văn đỏ tươi rậm rạp, giống như mạch máu.
Triệu Phổ nói, “Xem, mãnh liệt không?”
Mọi người sợ hãi than không ngớt, Tân Đình Hầu kia thân đao vốn có toàn bộ hắc sắc, giờ thì trở thành mạch máu đỏ rực, thoạt nhìn phi thường yêu dị, không hổ là yêu đao đứng đầu.
Phác Mẫn Cát cũng khẽ nhíu mày, không quá minh bạch ảo diệu trong đó, chẳng lẽ đao thực sự có linh tính? Nghĩ tới đây, đã muốn vươn tay nắm Cự Khuyết, kỳ quái chính là, hắn vừa tới gần, liền cảm thấy một trận hàn khí bức người, kinh ngạc một chút, vội vã lui về phía sau một bước.
Triệu Phổ vươn tay nắm lấy Cự Khuyết, hắn đương nhiên biết, hảo binh khí đều có linh tính, Cự Khuyết này cũng là thượng cổ thần khí, những bảo bối thế này đều thành tinh, những chuyện như sát nhân thị huyết cũng đã làm rất nhiều, đều nhận thức chủ nhân! Không có năng lực, không thể trấn định được a.
Giơ tay, rút Cự Khuyết lên ném lên trên đỉnh, Triển Chiêu vươn tay đón lấy, tra kiếm vào vỏ.
Triệu Phổ nhìn Phác Mẫn Cát một chút, cười nói, “Thái tử còn muốn tiếp tục?”
Phác Mẫn Cát thấy Triệu Phổ trong mắt toát ra một tia chẳng đáng, tựa hồ cũng không đem mình để vào mắt, trong lòng không phục, giơ kiếm tấn công.
……
Triển Chiêu ngồi xổm trên đỉnh một hồi, thấy thực lực cách xa không có gì đáng xem, có chút thất vọng, suy nghĩ một chút, đến chỗ Giả Ảnh bọn họ giúp vui thì thú vị hơn, nghĩ vậy, chợt lóe không ảnh.
Tiểu Tứ Tử một mực suy nghĩ về loài trai ở sông, bụng có chút đói, vươn tay đi lấy vài thứ trên bàn muốn ăn, bất quá hầu hết đã nguội lạnh.
Tiểu Tứ Tử đang do dự là tiếp tục ăn bánh ngọt, hay là ăn rau trộn chịu đựng chút… Chợt nghe Triệu Trinh nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Trần Ban Ban.”
Lão công công bên cạnh đi tới, Triệu Trinh vươn tay, cầm lấy một chén canh nhỏ bên tay, đưa cho ông, nói, “Bưng cho Tiểu Tứ Tử.”
“Dạ.” Trần Ban Ban tự nhiên biết, chén canh này, là phù dung gạch cua nhưỡng, Triệu Trinh từ nhỏ đã rất thích món này, mỗi lần ăn cơm, đều phải ăn một chén, đây là hạ nhân vừa bưng lên, nóng hổi.
“Tiểu Tứ Tử.” Trần Ban Ban đưa chén canh cho Tiểu Tứ Tử, nói, “Hoàng thượng mời ăn.”
Tiểu Tứ Tử tiếp nhận chén canh, Công Tôn nói, “Tiểu Tứ Tử, mau cảm tạ hoàng thượng.”
Tiểu Tứ Tử gật đầu, giương mắt nhìn Triệu Trinh một chút, nói, “Cảm tạ Hoàng Hoàng.”
Triệu Trinh sửng sốt, lập tức có chút ngoài ý muốn cười, nói, “Xưng hô này thực thú vị, thảo nào gọi hoàng thúc là Cửu Cửu.”
“Hoàng thượng.” Bát Vương cười nói, “Tiểu Tứ Tử xưng hô còn rất nhiều, bản vương gọi Tiểu Bát tử, Bao đại nhân gọi Tiểu Bao tử, Bàng Thái sư gọi Tiểu Đỗ tử.”
Triệu Trinh nghe được cười ha ha, tâm tình xem ra rất tốt, Công Tôn mở chén canh cho Tiểu Tứ Tử, để bé cầm lấy thìa tự mình múc ăn, Tiểu Tứ Tử ăn một ngụm, ngẩng mặt nói với Triệu Trinh, “Ăn ngon!”
Triệu Trinh trong lòng “thèm muốn” đến cực điểm, chính mình nếu có thể có một hoàng nhi khả ái như vậy, thì thật tốt a.
Tiểu Tứ Tử vừa ăn phù dung giải hoàng nhưỡng nóng hôi hổi, trong bụng vừa cân nhắc —— Hoàng Hoàng này thật là đại quái vật sao? Trông rất ôn hòa a.
Công Tôn trong lòng cũng đối Triệu Trinh có vài phần hảo cảm, thế nhân đại thể suy bụng ta ra bụng người, Công Tôn tin tưởng Triệu Trinh đối với Triệu Phổ, đích xác có bội phục cùng hâm mộ, nhưng tựa hồ cũng không có đố kỵ cùng căm ghét, thế nhân nhiều lời nói hắn nhu nhược, không bằng nói, hắn là rộng lượng.
Công Tôn đảo mắt nhìn Bao Chửng, ông đối y nhướng mi một cái, gật đầu.
.
Lúc này, giữa sân dĩ nhiên là rối loạn.
Triệu Phổ cố ý trêu chọc Phác Mẫn Cát kia, đánh cho hắn xoay vòng, quần thần đều buồn cười. Mà Phác Mẫn Cát kia tựa hồ tính cách háo thắng, đã biết chính mình đánh không lại Triệu Phổ, nhưng dù chết cũng không chịu thua.
Triệu Phổ lắc đầu, nguyên lai còn tưởng vị tân thái tử này sẽ có chút tài năng, nhưng hôm nay đụng độ, cũng chỉ tàm tạm! Nghĩ đến đây, Triệu Phổ cũng lười tiếp tục cùng hắn nháo, đã nghĩ cách thu thập cho nhanh gọn. Nghĩ vậy, Triệu Phổ liếc mắt, thì thấy Bàng Dục bên kia đang cắn răng vung nắm tay, tư thế đó như là đang xem Phác Mẫn Cát diễn trò hay.
Triệu Phổ nhếch khóe miệng, nghĩ đến hảo chiêu, hắn thu chiêu triệt thế, đột nhiên quay người lại, vòng ra phía sau Phác Mẫn Cát, đạp vào lưng hắn một cước, đá bay.
Phác Mẫn Cát không có phòng bị, trực tiếp bị Triệu Phổ đạp bay ra ngoài, vừa lúc chui vào gầm bàn chỗ Bàng Dục… Không khéo, Bàng Dục lại đang tùy tiện dang chân ngồi xem kịch vui.
Phác Mẫn Cát trực tiếp chui qua bên dưới của Bàng Dục, còn đánh bay cái ghế dưới mông Bàng Dục, thân thể của Bàng Dục chao đảo, trực tiếp ngồi xuống trên lưng Phác Mẫn Cát.
…
“Ha ha ha.” Bàng Dục vui như mở hội, tại tên lưng Phác Mẫn Cát dồn sức nhún ngồi hai hạ, nói, “Thái tử gia, sao lại chui xuống đũng quần của tiểu hầu gia ta a?”
Phác Mẫn Cát chưa từng chịu qua khuất nhục như thế này, mặt đỏ bừng, vội vàng muốn đứng lên. Nhưng Bàng Dục đắc thế không buông tha, hắn từng ăn đau khổ do tiểu tử này gây ra, lần trước nếu không có Công Tôn Sách diệu thủ hồi xuân, hiện tại chính mình đã đi gặp diêm Vương gia rồi. Cơ hội không dễ gặp, Bàng Dục an vị trên lưng Phác Mẫn Cát cười run người, Phác Mẫn Cát vừa tức vừa vội, nhất thời dĩ nhiên vô pháp phản kháng.
Bàng Cát ở một bên, nhìn thần sắc của Triệu Trinh, hắn ban đầu không thèm lưu ý, sau đó cầm cái chén trong tay nhẹ nhàng đặt lên bàn, Bàng Cát vội vàng đứng lên, quát lớn Bàng Dục, “Dục Nhi, quá kỳ cục, mau để thái tử đứng lên!”
Vừa nói, vừa nâng Bàng Dục đứng lên.
Mấy tên tùy tùng Cao Ly tiến lên dìu Phác Mẫn Cát, nhưng tay vừa vươn ra, lại vô ý thu lại, tựa hồ không dám chạm vào hắn.
Triệu Phổ hiểu rõ cười cười, về đến bên cạnh Công Tôn ngồi xuống, tháo bao tay xuống, Công Tôn muốn nhận lại, không ngờ Triệu Phổ không trả, nhét vào trong lòng hắn.
“Ngươi… Trả lại cho ta, cái kia là vật báu vô giá!” Công Tôn nói.
Triệu Phổ nhướng mi một cái, cười nói, “Vậy thì càng phải nhận, đây coi như tín vật đính ước.” Vừa nói, vừa tháo xuống hắc ngọc giới chỉ trên ngón tay, cưỡng ép Công Tôn đeo vào, chỉ hơi lớn chút, Công Tôn chỉ có thể đeo ở ngón cái làm ban chỉ.
Công Tôn thầm nhủ… Ai thèm đồ của ngươi, đã muốn cởi ra, Triệu Phổ nở nụ cười, “Ai, thư ngốc, này không thể cởi a.”
Công Tôn sững sờ, chợt nghe Triệu Phổ tiến đến, thấp giọng nói, “Mai giới chỉ này, có thể điều động mười vạn Triệu gia quân của ta.”
Công Tôn há to miệng, Triệu Phổ vươn tay nhéo nhéo cẳm y, cười đem Tiểu Tứ Tử bế qua, hỏi, “Suất không?”
“Suất.” Tiểu Tứ Tử ở cùng Triệu Phổ một thời gian, đã tự tin không ít, nói chuyện cũng không ấp a ấp úng như trước đây nữa, sảng khoái gật đầu.
“Gọi một tiếng phụ thân?” Triệu Phổ thừa nhiệt rèn sắt.
“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử không suy nghĩ liền thốt ra, nói xong, cái mông liền bị Công Tôn ngắt một chút.
Tiểu Tứ Tử xoa xoa mông, ngồi trong lòng Triệu Phổ đối Công Tôn cười.
“Nực cười!” Chính lúc này, một vị đại thần đi theo Phác Mẫn Cát tức giận bất bình nói với Triệu Trinh, “Hoàng thượng, thái tử của chúng ta vì muốn trợ hứng mới đi ra so kiếm, không ngờ Cửu Vương gia quá phận như vậy, dĩ nhiên ở trước mắt mọi người lăng nhục thái tử chúng ta, khiến hắn chịu khố hạ chi nhục (nỗi nhục khi chui dưới quần người khác), đây là vũ nhục Cao Ly hoàng tộc chúng ta.”
Triệu Trinh cười cười, xoay mặt nhìn Triệu Phổ, nói, “Hoàng thúc, người ta đúng là hay để ý.”
Triệu Phổ nhún nhún vai, nói, “Thái tử, thực sự ta không cố ý, từ lâu nghe nói ngươi văn võ song toàn, không ngờ không chịu được một kích như thế, ta là một người thô lỗ, không nên để ý.”
Phác Mẫn Cát tức giận đến mặt mày xanh mét, đám thần tử của hắn còn chưa chịu buông tha, mà ngay lúc này ở phía sau, chợt nghe Bàng Dục nói, “Ôi chao? Cái mông ta tại sao đau quá vậy?”
Mọi người sửng sốt, xoay mặt nhìn hắn.
Công Tôn cũng có chút lo lắng liếc nhìn Triệu Phổ —— Ngươi biết rõ hắn sẽ trúng độc còn để hắn ngồi lên?
Triệu Phổ thấp giọng cười cười, “Ai, chỉ ngồi một chút sẽ không trúng độc, then chốt là Bàng Dục nhân cơ hội mà làm quá, này không trách ta được a, biết rõ sát nhân là sai, người khác xúi giục một tiếng đã chạy đi sát nhân, vậy tử tội là của hắn, mà không phải của người xúi giục.”
Công Tôn bất đắc dĩ, vươn tay, dùng một cây ngân châm đâm Triệu Phổ một chút.
“Tê…” Triệu Phổ giương mắt nhìn Công Tôn, thầm nhủ… Sao ngươi đâm ta? Có tin hay không một ngày nào đó ta đâm ngươi!
Công Tôn trừng mắt liếc Triệu Phổ, học dáng vẻ của hắn nói, “Đâm ngươi là ngân châm, không phải ngân châm do ta cầm mà ngươi ghi hận ta chứ? Đến a, đánh chết ngân châm đó đi!”
Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, nhịn không được nói, “Diêu Chúc, sao ngươi lại khả ái như vậy chứ, yêu chết ta rồi.”
Công Tôn đỏ mặt lên, không để ý tới hắn.
.
“Ai.” Mà song song, mọi người nghe được Bàng Dục kêu thảm một tiếng.
“Dục Nhi, làm sao vậy?” Bàng Cát cả kinh run lập cập, xoay mặt nhìn hắn, Bàng Dục hai tay đen thui, vừa nhìn tay mình, vừa sờ cái mông, cái mông sưng vù, hắn suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên giơ tay chỉ vào Phác Mẫn Cát, nói, “Nga! Ngươi… Trên thân ngươi có độc a.”
“Oanh” một tiếng, quần thần từ lâu đã sớm chuẩn bị đâu vào đó, thoáng cái bùng nổ.
Triệu Trinh nhẹ nhàng buông chén rượu, nói, ”Thái tử… vì sao trên thân có độc?”
“Này… nói miệng không bằng chứng…” Phác Mẫn Cát muốn ngụy biện.
Bao Chửng liền nở nụ cười, nói, “Thái tử, đây không phải nói miệng không bằng chứng, mà gọi là nhân tang đều thu được.”
Phác Mẫn Cát không thể nói gì hơn.
“Phác Mẫn Cát!” Lúc này, Cấm quân Chỉ Huy sứ Mã Bá Lương đứng lên, nói, “Ngươi hạ độc trên thân, muốn luận võ với Nguyên Soái chúng ta, chẳng phải là ngươi đã tính toán gian kế, muốn ám hại Nguyên Soái chúng ta? Quả thật là bụng dạ khó lường!”
Phác Mẫn Cát thực sự không ngờ, kế hoạch hôm nay vốn đã chuẩn bị chu toàn vạn phần, không nghĩ tới bị người phá vỡ, nghĩ tới nghĩ lui, đầu sỏ gây họa chính là thư sinh kia!
Nhưng lúc này tình thế khẩn cấp, Phác Mẫn Cát chỉ có thể vội vã nghĩ đến sách lược ứng đối, thần tử bên cạnh nói, “Là hiểu lầm, nói không chừng là có người hãm hại thái tử chúng ta!”
Mã Bá Lương tròng mắt trừng muốn lồi ra, hắn là cựu binh của Triệu Phổ, từ nhỏ đã cùng Triệu Phổ đánh trận cho tới lớn, Triệu Phổ hiện tại là Nguyên Soái, gặp hắn còn gọi một tiếng Mã đại ca, hắn đương nhiên thật tình bênh vực. Hơn nữa người này tính tình ngay thẳng, trong mắt không dụi được hạt cát, vừa nghe được người Cao Ly muốn ngụy biện, liền muốn phát tác. Các đại thần bên cạnh đều lôi kéo hắn, ý bảo hắn, bình tĩnh chớ nóng nảy.
“Thái tử nếu đã nói như vậy, không bằng thế này đi.” Triệu Trinh buông chén trà trong tay xuống, nói, “Thỉnh thái tử trụ lại trong kim đình dịch quán, để Bao đại nhân, hảo hảo mà điều tra rõ việc này, nếu như quả thật thái tử tâm hoài bất quỹ, Đại Tống Triều ta đây tất nhiên sẽ không để yên, nhưng nếu là có người hãm hại… Ta đây tất nhiên cũng cho thái tử một cái công đạo.”
Phác Mẫn Cát không còn lời nào để nói, chỉ phải nhíu mày gật đầu. Vốn đã chuẩn bị mọi việc xong xuôi sẽ sớm thoát thân, không ngờ… trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Triệu Trinh nhìn Bao Chửng một chút, cười nói, “Bao khanh, việc hôm nay kính nhờ ngươi.”
Bao Chửng đứng lên đáp lễ, nói, “Hoàng thượng khách khí, giúp đỡ hoàng thượng, là trách nhiệm của ta.”
Triệu Trinh gật đầu, “Vất vả.”
Lúc Bao Chửng ngồi xuống, nhìn Bàng Cát một chút, Bàng Cát vẻ mặt phiền muộn, nhìn Triệu Trinh cùng Triệu Phổ, hai người trao đổi ánh mắt, tựa hồ hợp tác khoái trá.
Bàng Cát lắc đầu —— Ai, hậu sinh khả úy, mà nhìn nữa Bàng Dục bên cạnh, đã đau đến kêu ai ai.
Bàng Cát nhìn Công Tôn, há to miệng còn chưa nói gì, đã có người mời thái y tới, thái y vừa nhìn, đã nói đây là Hắc Ngân tán, kịch độc vô cùng, không thể trị, chặt tay đi.
Bàng Dục cả kinh muốn khóc.
Công Tôn khẽ nhíu mày, ngực buồn bực, các thái y này là cố ý chỉnh Bàng Dục a, Hắc Ngân tán này rõ ràng có thể giải.
Bàng Cát lòng như lửa đốt nhìn Công Tôn, Công Tôn vừa định nói, Triệu Phổ giữ y lại, dùng mắt ra hiệu cho Bàng Cát.
Bàng Cát sửng sốt, xoay mặt nhìn Bao Chửng, Bao Chửng nhướng mi một cái. Bàng Cát trong lòng sáng tỏ, hiện tại các thái y đều nói không thể trị, nếu Công Tôn nói có thể, vậy chẳng phải trước mặt mọi người đắc tội với bọn họ sao. Bàng Cát vừa nhìn thấy sắc của Công Tôn, thì biết hẳn là có thể trị hảo, cũng thở phào nhẹ nhõm, phân phó người trước tiên nâng Bàng Dục đến một bên, cố chịu đựng chút, lập tức sẽ ổn.
Triệu Trinh thấy tình thế hỗn loạn, bất quá chuyện gì nên làm cũng đã làm, nói, “Được rồi, hôm nay không được hoàn mỹ, đều giải tán đi, ngày mai còn lâm triều, chư vị ái khanh, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Chúng thần đứng dậy, cáo biệt Triệu Trinh.
Phác Mẫn Cát rầu rĩ không vui, mang theo thủ hạ muốn ly khai, lại nghe Triệu Trinh nói, “Đúng rồi, Mã Chỉ Huy sứ, cẩn thận có người muốn hãm hại thái tử, đối ngoại bất lợi, ngươi mang theo cấm quân, đến gác bên ngoài kim đình dịch quán, nhớ kỹ, một tấc cũng không rời.”
“Dạ!” Mã Bá Lương tâm tình tốt, thầm nhủ —— Ngươi một tiểu thái tử a, cho ngươi ngang ngược! Bây giờ đem ngươi xem thành một con cua chết, nhìn ngươi như thế nào làm mưa làm gió. Lúc này, chỉ huy binh mã, theo Phác Mẫn Cát trở về kim đình dịch quán.
.
Mặc kệ Phác Mẫn Cát phiền muộn như thế nào không đề cập đến, lại nói về bọn Công Tôn.
Công Tôn trước hết mời Trần Ban Ban mang đến giấy bút, viết một phương thuốc giao cho Bàng Cát, nói, “Độc này rất bá đạo, lập tức quay về trị, dựa theo trên đây viết mà bốc thuốc, tìm một cái nồi đun lên, để tiểu Hầu Gia ngâm mình, mỗi ngày sáng tối một lần, ngâm đủ bảy ngày, độc tố trên người sẽ thối lui, sau bảy ngày, đến Khai Phong phủ để ta bắt mạch.”
Bàng Cát vội vàng tạ ơn Công Tôn, cũng không cầu Công Tôn một hồi tiện đường bắt mạch cho Bàng phi, trước tiên mang Bàng Dục quay về phủ cứu mạng.
Bao Chửng xa xa nhìn, ý nghĩa bất minh thở dài, Bát Vương gia hỏi, “Lão Bao, chuyện gì vậy?”
Bao Chửng lắc đầu nói, “Vương gia, ngài không cảm thấy sao? Bàng Thái sư dạo gần đây gầy đi, bụng cũng nhỏ lại.”
Bát Vương gia nhẫn cười, gần đây Bàng Thái sư là có chút cực nhọc.
Triệu Trinh đi xuống long ỷ, nói với Bao Chửng và Bát Vương gia, “Bao khanh, hoàng thúc, trở về trước nghỉ ngơi đi, lưu lại Công Tôn tiên sinh, đi xem đôi mắt cho Thái Hậu.”
Bao Chửng cùng Bát Vương cáo lui, Triệu Phổ chờ Công Tôn, trong tay ôm Tiểu Tứ Tử đang ghé vào lòng hắn ngủ được mơ mơ màng màng.
Triệu Trinh dẫn đường phía trước, mang theo hai người chậm rãi rời khỏi ngự hoa viên, đi tới hậu cung.
.
Triệu Trinh vừa đi, vừa nói, “Tiên sinh quả nhiên y thuật xuất chúng, so với thái y trong thái y viện của ta, dĩ nhiên cao hơn rất nhiều, giang hồ quả nhiên là tàng long ngọa hổ.”
Công Tôn cười cười, cũng không lên tiếng, Triệu Phổ ở một bên nói, “Thư ngốc này ta nhặt được giữa đường, lợi hại ha.”
Triệu Trinh bật cười, Công Tôn khinh bỉ liếc Triệu Phổ.
“Đúng rồi hoàng thúc, Thái Phi thân thể hảo chứ?” Triệu Trinh hỏi, “Nghe nói đã khỏi hẳn.”
“Ân.” Triệu Phổ gật đầu, nói, “Cũng coi như hữu kinh vô hiểm, nhờ có thư ngốc này.”
Triệu Trinh gật đầu, cười, nói với Công Tôn,”Tiên sinh cũng giống như phật đà cứu thế.”
Công Tôn trong lòng khẽ động, hai người tựa hồ trong lời nói có hàm ý khác, Triệu Trinh hỏi chuyện Hoàng Thái Phi trúng gió… Tựa hồ cũng là nói Hoàng Thái Phi trúng độc, Triệu Phổ đáp cũng diệu, xem ra trong đó thật lợi hại, hai người đều hiểu a. Công Tôn lại một lần nữa xác định, luận võ công, Triệu Trinh tuyệt đối đánh không lại Triệu Phổ, nhưng luận tâm nhãn, hai người đúng là tương xứng, cũng may Triệu Trinh tựa hồ không có ý xấu, nếu không, sẽ rất khó lường.
Đang nghĩ ngợi, bọn họ đã đến được cửa Vĩnh Lạc cung của Thái Hậu, vừa định đi vào, chợt nghe truyền đến tiếng khóc sướt mướt, mọi người sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau, một tiểu thái giám hướng hoàng thượng xua tay, nói, “Hoàng thượng, ba vị nương nương cáo trạng ngài đó, ngài trước tiên đi tránh gió?”
Triệu Trinh nhìn trời thở dài, vội vàng muốn mang Triệu Phổ và Công Tôn đi, lại nghe bên trong có người hô, “Người tới rồi, còn muốn chạy đi đâu? Khi dễ ta nhìn không thấy, lẽ nào ta cũng nghe không được a?”
Triệu Trinh bất đắc dĩ, chỉ phải dẫn Công Tôn và Triệu Phổ đi vào, thỉnh an Hoàng Thái Hậu.