• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ là do mệt mỏi, cũng có lẽ là do bị Haier dọa sợ quá mức, Lam Mộc Ân ngủ rất say.

Tuy rằng khi tỉnh dậy, tâm trạng vẫn không khá mấy, suy nghĩ vẫn hỗn độn nhưng đã ổn hơn ngày hôm qua rất nhiều.

Danny thấy Lam Mộc Ân bước vào văn phòng nhưng cũng không hỏi, chắc là Haier đã nói qua, Lam Mộc Ân hỏi, “An đâu?”

“Tới nhà Alan với boss rồi.” Danny giải thích ngắn gọn.

Lam Mộc Ân im lặng, chỉ liếc nhìn đống thư và văn kiện để trên bàn, “Sao cậu không để An tham gia vụ án này với cậu?”

“Mấy hôm nay tôi đi liên lạc với nội gián, An đi theo rất dễ gây sự chú ý.” Danny đáp.

Lam Mộc Ân gật đầu, Annetta có gương mặt xinh đẹp và dáng người tốt, đi tới đâu cũng hấp dấn ánh mắt của mọi người, ở vài thời điểm thì rất hữu dụng, nhưng cũng có lúc mang cô theo lại rất phiền phức.

“Tôi tìm được kẻ tình nghi.” Danny lấy hồ sơ ném tới trước mặt Lam Mộc Ân.

Lam Mộc Ân mở hồ sơ ra, tư liệu ít ỏi làm cho hắn nhíu mày, “Sao cậu tìm ra?”

“Vân tay.” Danny ngồi trên bàn, mở miệng nói, “Trên hai cây MP7, ngoại trừ vân tay của hai thằng nhóc kia ra thì không có vân tay của ai khác, nhưng ở trên băng đạn lại phát hiện dấu vân tay không hoàn chỉnh, tôi đòi Polly so sánh cho bằng được.”

Lam Mộc Ân cau mày, tuy dấu vân tay không hoàn chỉnh nhưng vẫn tìm ra hai người phù hợp, “Dan, tới lúc đó nếu phải lên tòa sẽ rất phiền phức.”

Danny nhún vai, “Dù sao cũng bắt đầu rồi, nếu không lên tòa thì nói làm gì.”

Lam Mộc Ân thở dài, lật trang thứ hai, “Được rồi, Tim Heller này có lai lịch ra sao?”

“Chưa từng nghe qua Tim Heller là bình thường, nhưng chắc chắn cậu đã từng nghe qua cái tên Pesci Collins nhỉ?” Danny ném một tập hồ sơ khác dày hơn cho hắn.

“Collins? Kẻ buôn lậu súng ống đạn dược?” Lam Mộc Ân đứng dậy, mở hồ sơ ra xem.

“Ừ, nội gián bên tôi đưa tin, có một lô hàng sẽ cập bến trong tuần, là hàng của Collins, tôi đã đi tra xét tất cả những con thuyền cập bến trong tuần này thì tìm được Tim Heller, xác định lô hàng đã được đưa đi.” Danny nói.

“Heller và Collins có quan hệ gì?” Lam Mộc Ân nhìn vào hai tư liệu, không tìm ra điểm chung.

Danny trầm mặc, một lúc sau mới nói, “Đây chỉ là suy đoán, cậu có biết sự tích của Collins không, trong lúc đi bán ma túy thì chuyển sang buôn bán súng đạn, rồi được Luke Harris thu nhận, sau khi leo lên được vị trí Lão Nhị, hắn xử lý Luke rồi tiếp nhận đường dây buôn bán súng đạn.”

Lam Mộc Ân gật đầu, trong cục không ai không biết Collins, hắn có thể được xếp vào hàng ngũ khủng bố, nhưng trước hắn, Luke Harris là người buôn bán súng ống khiến cho người ta đau đầu nhất.

Danny nói tiếp, “Vì hắn xử lý Luke mới leo lên được cái chức đó nên hắn không tin tưởng bất kỳ ai, ngoại trừ vợ mình, mà cậu có biết vợ hắn cũng giúp hắn buôn bán súng đạn không?”

“Biết, hắn cũng không thể tự mình làm hết.” Lam Mộc Ân nghĩ, ngoại trừ người thân ra, Collins chắc chắn phải có người hắn rất tín nhiệm, Lam Mộc Ân im lặng nghe Danny nói tiếp.

“Collins có một người khác mà hắn rất tín nhiệm, nghe nói… hắn có con.” Danny mở tập hồ sơ dày của Collins ra, chỉ vào một cái tên nhỏ, “Nina Heller, đây là năm Collins mười lăm tuổi cùng với một chị em gái được gửi nuôi, lúc đó cha nuôi của hắn nuôi tám người con, tôi suy đoán đây là mẹ của Tim.”

Lam Mộc Ân nhíu mày nhìn tư liệu ngắn ngủi, “Dan, cô ta chỉ ở căn nhà này có sáu tháng.”

Danny chỉ vào tư liệu của Heller, “Độ tuổi phù hợp, họ cũng giống, Nina Heller chỉ ở đó sáu tháng, sau đó mất tích không tìm ra tin tức, còn trong tư liệu của Tim Heller, mẹ của hắn đã qua đời mười lăm năm trước.”

Danny nhìn Lam Mộc Ân đang nhíu mày, “Tôi biết sự liên hệ giữa hai người rất gượng ép, nhưng nếu nói trùng hợp thì cũng quá trùng hợp rồi?”

“Nhiêu đây tài liệu không đủ để lấy lệnh điều tra.” Lam Mộc Ân nhìn hồ sơ của Tim Heller, tiền án cũng chỉ có phá hoại của công, phạt tiền là xong, nhưng vì lúc đó hắn chống đối, đánh lén cảnh sát nên bị ghi vào hồ sơ, mẹ của hắn không có tiền sự, không có tư liệu gì thêm, căn bản không thể chứng minh Nina Heller này và Nina Heller kia là cùng một người.

“Tôi biết, cho nên tôi chỉ đi dò xét, phát hiện Tim Heller đã mất tích.” Danny nói.

“Mất tích?” Lam Mộc Ân ngẩng đầu nhìn.

“Hắn đã mất tích ba ngày không có tin tức, nhân viên ở xưởng sửa xe của hắn nói ba ngày nay không thấy hắn đi làm, tôi tới chỗ ở của hắn xem thử, đống thư từ cũng là từ ba ngày trước.” Danny tạm dừng, “Trước khi vụ án cướp ngân hàng xảy ra, hắn vẫn tới nhà xưởng, nhưng sau đó lại lập tức rời khỏi, từ đó không xuất hiện nữa, hắn chưa từng liên tục hai ngày không liên lạc, quản lý ở nhà xưởng đã báo cảnh sát, tôi vốn định nói, nếu hắn kiểm tra hàng mẫu thì chắc chắn hắn sẽ ở nơi gần ngân hàng, nhưng tôi đã xem kỹ những camera đặt ở ba ngân hàng đó, hắn chưa từng xuất hiện lấy một lần.”

“Cho nên, hắn chính là người đưa súng cho hai thằng nhóc?” Lam Mộc Ân tự hỏi, “Vậy thì có lợi ích gì không? Lô hàng trước của hắn rốt cuộc là thứ gì?”

“Chỉ là container nhỏ, cho nên rất dễ lọt qua cửa khẩu, niêm yết là linh kiện cho xe hơi.” Danny gõ gõ lên hồ sơ, “Tôi nghĩ lô hàng trước là hàng mẫu, hàng thật vẫn chưa vào.”

Lam Mộc Ân nhìn tài liệu của Heller, rồi lại lật xem tài liệu của Collins, kiểm tra thời gian Heller đánh lén cảnh sát, hắn suy nghĩ một lúc rồi kéo ghế ra trước máy tính, xem lại vụ việc kia một lần.

“Sao vậy?” Danny bước lại hỏi.

“Tôi nghĩ… nếu suy đoán của cậu là đúng, Collins lợi dụng con mình giúp hắn vận chuyển súng đạn, giờ xem lại tài liệu của Tim Heller, thân thế trong sạch, ngoại trừ từng đánh lén cảnh sát thì không còn gì khác. Trong ghi chép có ghi, hắn uống rượu nên mới đánh cảnh sát bị thương, chống lại lệnh bắt người, nhưng nồng độ rượu trong người không cao, vụ án lại xảy ra ở gần cảng, có lẽ lô hàng lúc đó gặp trục trặc nhỏ cho nên hắn phải dời sự chú ý của cảnh sát. Sau lần đó, súng ống được bán ra khắp nơi, trong một tháng có tới bảy, tám vụ đấu súng…” Lam Mộc Ân đang nói thì đột nhiên dừng lại.

Kéo đi sự chú ý?

“Lam?” Danny nhìn Lam Mộc Ân đột nhiên rơi vào trầm tư.

Tim Heller mất tích vào ba ngày trước, vừa lúc xảy ra ba vụ cướp ngân hàng và Lidia mất tích.

Nếu hai vụ án này có liên quan tới nhau, súng là do Tim Heller đưa cho hai thằng nhóc… vậy… chẳng lẽ Lidia là do Heller xúi Cubi bắt?

Lam Mộc Ân tự hỏi, tại sao Cubi Alan lại đột nhiên sinh ra dục vọng với Lidia chỉ trong vỏn vẹn hai tuần, hắn đang cố gắng học tập, cố gắng làm một người bình thường, để Mary nhốt trong nhà kho chưa từng có ý định ra ngoài, nhưng tại sao lại đột nhiên muốn Lidia?

Lam Mộc Ân càng nghĩ càng thấy có vấn đề, nếu người mặc quần áo giống nhân viên đưa pizza là Tim Heller… Giả thiết hắn là người đề nghị sẽ đưa Lidia cho Cubi… Cho dù Cubi có thể chống lại được dục vọng tự phát thì cũng không thể chống cự nổi món quà đã dâng lên tận miệng.

Lam Mộc Ân cầm tài liệu của Tim lên xem, ảnh chụp là một người đàn ông Cuba, hắn lại lật xem tài liệu của Collins, muốn nói giống thì cũng khéo quá rồi, “Nina Heller là người Cuba?”

“Đúng vậy.” Danny rút ra một tấm hình trong hồ sơ của Collins, “Đây là Nina năm mười ba tuổi và Collins năm mười lăm tuổi.”

Lam Mộc Ân nhìn Collins năm mười lăm tuổi, so với tấm ảnh năm hai mươi tuổi của Tim đúng là có chút tương tự, nếu hai người đúng là cha con, có thể thấy Tim giống mẹ nhiều hơn.

Lam Mộc Ân đột nhiên có cảm giác tỉnh ngộ, hắn vẫn luôn không nghĩ ra Cubi và đồng phạm rốt cuộc muốn đạt được điều gì, nếu hắn và Danny suy đoán đúng, vậy thì đó đã có thể giải thích được chuyện này.

Hôm đó xảy ra vụ mất tích của Lidia và cướp ngân hàng, gần như phải sử dụng hầu hết cảnh lực, “… Có lẽ người Jason nhìn thấy chính là Heller.”

“Con trai nhà họ Max? Cậu nghĩ vụ cướp và mất tích có liên quan với nhau?” Danny có vẻ đã biết Lam Mộc Ân suy nghĩ cái gì.

“Hắn đang kéo đi sự chú ý.” Lam Mộc Ân đứng dậy, “Tất cả cảnh sát và FBI đều lo tập trung xử lý hai vụ kia, cảnh sát giao thông lại chỉ lo đuổi theo chiếc xe…”

“Cậu nghĩ lô hàng đã cập bến?” Danny cau mày hỏi.

“Không… Hai vụ án xảy ra đều cách cảng khá xa, mục tiêu của hắn là ở trong nội thành.” Lam Mộc Ân nghĩ, rốt cuộc là cái gì?

Là cái gì mà quan trọng tới nỗi phải tạo ra hai vụ án này, chẳng lẽ chỉ vì kéo đi sự chú ý?

“Danny, tôi muốn tất cả các báo án 911 của hôm đó, nếu được thì kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, nhất định đã có vấn đề nên Heller mới mất tích trong khi lô hàng đang nhập cảng, nếu không phải vậy, thì hắn sẽ không mất tích đến mức để công nhân đi báo cảnh sát.” Lam Mộc Ân nói xong, Danny gật đầu chạy ra ngoài.

Khi Danny quay lại, hắn mang theo một báo cáo dài như sớ, Lam Mộc Ân trợn mắt, Danny chỉ biết nhún vai, “Tin tôi đi, nghe ghi âm còn mệt hơn.”

Lam Mộc Ân và Danny chôn đầu vào trong đống báo cáo đầy chữ.

Hai người im lặng dò tìm, tìm được nghi vấn thì gọi điện hỏi.

Ngồi tu luyện mấy tiếng, mãi cho tới khi Haier và Annetta bước vào phòng, cả hai nhìn thấy đống báo cáo để dưới đất và có hai người bị chôn bên trong.

“Chuyện gì đây?” Annetta cẩn thận bước vào, tránh không giẫm phải mấy bản báo cáo.

Lam Mộc Ân ngẩng đầu nhìn Haier, Haier đang nhìn hắn, cảnh tối hôm qua liền hiện ra trong đầu, hắn lập tức nhìn đi chỗ khác, “Tôi và Danny có một suy đoán…”

Danny ngẩng đầu, thấy Lam Mộc Ân không muốn giải thích cho nên liền tiếp lời nói lại với Haier.

Haier kéo bảng báo cáo thật dài, nhìn vài lần, “Có tìm ra manh mối xài được không?”

Danny lắc đầu, “Hầu hết báo án ở gần ba ngân hàng đều nói nghe thấy tiếng súng, rất bình thường.”

Lam Mộc Ân nhíu mày, cầm cây bút khoanh tròn lại, “Chỗ này có chút lạ.”

Danny lết cái ghế tới bên cạnh Lam Mộc Ân.

Lam Mộc Ân chỉ khung vừa mới khoanh. Thời gian là khi xảy ra vụ cướp ngân hàng US, có người báo án nghe thấy tiếng súng ở trên lầu và tiếng hét, nhưng sau khi cảnh sát tới nơi thì hộ gia đình ở trên lầu chỉ nói là do bật TV quá lớn, hàng xóm có thể đã hiểu lầm, cũng không cho cảnh sát vào nhà.

“Khoảng cách không xa ngân hàng US, nghe thấy tiếng súng không lạ nhưng nghe thấy tiếng đánh nhau thì có vấn đề.” Lam Mộc Ân tiếp tục khoanh tròn, “Bởi vì cảnh lực lúc đó không đủ, hộ gia đình đó chỉ có hai mẹ con, cho nên sau khi cảnh sát khẳng định không có gì nguy hiểm thì lập tức rời khỏi, không tiếp tục truy xét.”

Lam Mộc Ân ngẩng đầu nhìn Danny, “Có muốn đi thăm hỏi vị phu nhân này không?”

“Đi.” Danny gật đầu, cầm áo khoác định đứng lên.

“Cậu điều tra căn nhà của Tim Heller chưa?” Haier cầm hồ sơ của Tim Heller, đột nhiên mở miệng hỏi.

“… Manh mối trước mắt không đủ để xin lệnh điều tra.” Danny cẩn thận trả lời, cho dù có vào rồi hắn cũng không thừa nhận.

Haier liếc nhìn hắn, “Công nhân ở xưởng đã báo án, có thể lấy lý do chính đáng vào nhà hắn rồi, cho dù có thấy cái gì cũng phải cẩn thận, tìm người mất tích không giống đi điều tra kẻ tình nghi, cậu với An đi đi.”

“Đã biết.” Danny gật đầu, liếc nhìn Lam Mộc Ân, tuy rằng cảm thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, nhưng chỉ thị của Haier là mệnh lệnh.

Annetta bất đắc dĩ cầm áo khác, xoay đầu nhìn Lam Mộc Ân cười thông cảm, sau đó ra ngoài với Danny.

Lam Mộc Ân thật sự không nghĩ lại ở cùng Haier vào lúc này, nhất là khi tâm trạng của hắn đang không được bình thường.

“Tôi lái.” Haier cười, giơ tay ra trước mặt Lam Mộc Ân.

Lam Mộc Ân bất đắc dĩ ném chìa khóa cho hắn, cầm áo khoác thở dài, theo Haier ra ngoài.

Lam Mộc Ân nhớ lại lần đầu tiên hắn gặp Haier, khi đó hắn vẫn còn là cảnh sát.

Ấn tượng với Haier khi đó là một điều tra viên FBI chảnh chọe, không thân thiện, sau khi hợp tác xong, hắn mới thừa nhận Haier là tự tin chứ không phải chảnh, Haier bị ghét là vì hầu hết thời gian đều tập trung vào công việc chứ không phải đi xã giao.

Haier tự tin lại có nguyên tắc, tuy rằng cho tới bây giờ Lam Mộc Ân vẫn chưa hiểu nguyên tắc của boss rốt cuộc có bao nhiêu điều, có lẽ chỉ có một điều là để mình vui vẻ.

Lam Mộc Ân nhớ rõ, sau khi vụ án kết thúc, bản thân vô cùng mất mát, hắn muốn tiếp xúc với người này nhiều hơn, không biết có phải lúc đó phản ứng của hắn rõ ràng quá không, hay là tâm trạng của Haier đột nhiên tốt lên, tóm lại là Haier không nói gì hết, chỉ nhét tấm danh thiếp vào túi áo của hắn rồi rời khỏi, ngày hôm sau, thủ trưởng của hắn mang vẻ mặt khó coi hỏi hắn có muốn gia nhập FBI không.

Lam Mộc Ân không hề nghĩ ngợi lập tức gật đầu, sau đó mới nhận ra hắn không để lại mặt mũi cho thủ trưởng.

Lúc đó hắn rất hưng phấn, muốn làm việc chung với người kia ngay lập tức. Đợi cho tới khi hắn bước vào văn phòng trống rỗng, thấy Haier ngồi trên ghế, ngay giây phút đó hắn biết mình đã yêu người này.

Tuy rằng cảm giác đó lập tức đi đứt sau những trận chỉnh đốn của Haier, cho tới khi Annetta gia nhập, tiếp năm sau đó là Danny, hắn mới không có thời gian nghĩ về chuyện này nữa, chính là chuyện hắn yêu boss của mình.

Nhưng từ đó tới nay hắn vẫn luôn giấu rất giỏi, chỉ là bây giờ nghĩ lại, không biết khi đó tại sao Haier lại muốn kéo hắn gia nhập FBI.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK