Beta: Vy Vy
————————————————–
Không khí bốn phía như trong phút chốc kết băng.
Gia Luật Phong cố gắng mở mắt ra, ý thức chưa hoàn toàn thanh tỉnh, gương mặt trước mắt mơ mơ hồ hồ. Một lúc lâu sau mới thấy được rõ ràng.
——làm cho hắn hoài nghi, mình không phải vẫn còn đang ác mộng đó chứ!
Hắc y nam nhân thu tay lại, gương mặt tái nhợt, vẻ mặt trống rỗng mà lạnh lùng, trầm mặc nhìn hắn.
“Ngươi—-” Hắn há mồm, lại đột nhiên không biết nên nói cái gì. Có một loại cảm xúc vớ vẩn quái dị chậm rãi dâng lên trong lòng, kinh ngạc đến nổi quên mất lý ra mình phải phẫn nộ.
Sau một lúc lâu, gặp đối phương như trước diện vô biểu tình, Gia Luật Phong đột nhiên thấy một trận nôn nóng, tức giận nói.
“Tả sử, ngươi… ngươi xem ta là nữ nhân?”
Liên Tranh thùy hạ mí mắt, đột nhiên, khóe môi khiên ra một mạt tươi cười, mang theo vẻ đùa cợt quen thuộc, giống như cười nhạo Gia Luật Phong không biết tự lượng sức mình đi khiêu khích hắn.
“Thiếu chủ, thuộc hạ không dám.” Hắn nhẹ giọng nói.
Gia Luật Phong co chặt nắm tay, gân xanh ở mu bàn tay thiếu điều muốn đứt bung. Không khí hết sức căng thẳng.
Đột nhiên, tiểu kim xà uốn lượn trên cổ tay thu hút sự chú ý của hắn, nó ngẩng đầu lên, cái lưỡi đỏ tươi phun ra nuốt vào, phát ra tiếng “tê tê”.
Khuông đương!
Chuyện dị thường thần kỳ đã xảy ra. Nhìn thấy đầu xà theo ống tay áo Gia Luật Phong chui ra, hắc y nam nhân thế nhưng lập tức hóa thạch! Hắn chết cứng nhìn cái đâu nho nhỏ vàng vàng kia, mặt xanh mét không nhúc nhích nổi, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ, cùng con rắn kia mắt to trừng mắt nhỏ. Gia Luật Phong trợn mắt cứng lưỡi, đúng là mở rộng tầm mắt nha.
Không phải vậy chứ? Bất cứ ai tùy tiện luyện qua vài năm võ công đều biết, chỉ cần ra tay nhanh một chút, nhằm chỗ bảy tấc của rắn mà nắm, cho dù là xà độc gì đó cũng sẽ chết ngay. Có cần phải sợ đến thế không?
Mãi một lúc lâu sau, Liên Tranh đột nhiên cả người cứng ngắc, giống hệt cái thi thể lui vội về sau mấy trượng.
Gia Luật Phong đột nhiên nhớ tới Tiểu Thu từng nói qua, Liên Tranh không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ rắn… Cáp, thật sự là một nhược điểm không tưởng tượng nổi a!
“Ha ha ha ha!”
Hắn nhịn không được cười đau cả bụng. Liên Tranh lui tuốt đằng xa liếc hắn một cái, xoay người nghênh ngang mà đi. Chính là nhìn từ sau lưng, hắn cứng còng nện bước, là tư thế đồng thủ đồng cước, thật sự không được tự nhiên. Gia Luật Phong nhịn không được lại cười to một trận. Chính là cười xong lại thấy chua xót.
—-Dù bị Liên Tranh khinh bạc, xem là nữ nhân, hắn cũng không dám cùng nam nhân công khai trở mặt…
Bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh… Gia Luật Phong không ngừng niệm đi niệm lại. Nam nhân này quá cường đại, hiện tại mình còn chưa có đủ lực lượng đối kháng hắn, vô luận chuyện gì trước mắt đều phải nhẫn nhịn!
.
.
.
Trăng treo lơ lửng trên cao, đêm đen u tối, đúng là thời điểm tốt nhất để giết người hoặc khám nghiệm tử thi mà. Tiểu Thu cùng Gia Luật Phong lặng lẽ tiến đến thạch thất sau núi. Hành động so với tưởng tượng dễ hơn rất nhiều, bốn thị vệ canh gác có hai người lén trốn đâu mất, còn hai người ôm vò rượu uống đến quên trời đất, say đến mắt lờ mờ nhập nhèm, làm gì còn để ý nổi đến việc có người lẻn vào nội thất hay không.
Tiểu Thu cảm thấy được quá trình thuận lợi đến bất khả tư nghị, cười tủm tỉm nói.
“Đó, vương tử, người xem, mang theo ta lựa chọn sáng suốt mà? Sư tôn từng nói ta không có sở trường gì, nhưng vận khí đặc biệt hảo!”
Đột nhiên phát hiện Gia Luật Phong mặt đen một nửa, sau ót gân xanh nổi đầy, Tiểu Thu hoảng sợ, ngập ngừng hỏi.
“Không phải chứ? Vương tử người sao vậy?”
Gia Luật Phong kiệt lực giữ vững hô hấp, giả bộ thản nhiên nói.
“Về sau đừng ở trước mặt ta nhắc đến Tả sử!”
Tiểu Thu kinh ngạc, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Gia Luật Phong cẩn thận nghĩ nghĩ, cũng hiểu được chính mình rất là quái dị. Bĩnh tĩnh mà xem xét, Tiểu Thu cũng là nam tử, cũng ôm tâm tư khác thường với mình, nhưng hắn cũng không có chút cảm xúc dao động nào. Cẩn thận so sánh, bị Liên Tranh khinh bạc quả thực không đáng nhắc đến, hắn rốt cuộc vì cái gì lại phẫn nộ đến thế? Làm cho hắn bất bình, rốt cuộc là hành động mạo phạm, hay là———–
… Biểu tình miệt thị cùng đùa cợt trong mắt người nọ?
“…Đúng rồi, sau giờ ngọ lúc ta tỉnh dậy ngươi đi đâu vậy?” Hắn hỏi Tiểu Thu tình hình lúc đó.
“A, ta tỉnh ngủ tự dưng cảm thấy đói quá, liền đứng dậy đi tìm đồ ăn. Không phải chỉ đi một chút là trở về rồi? Trong lúc đó phát sinh chuyện gì sao?”
Gia Luật Phong cười gượng cho qua. May mắn là Tiểu Thu không thấy được một màn hoành tráng kia.
….. Liên Tranh rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Nếu hắn thực sự đối ta có rắp tâm khác thì… trong lễ “thu nại bát” lúc trước, người dẫn hắc hùng giết ta hẳn không phải là hắn đi. Như vậy người muốn giết ta rốt cuộc là ai? Cùng chủ mưu phía sau rốt cuộc có phải là một người hay không?
Manh mối càng lúc càng lung tung, khiến hắn đau đầu không thôi. Đột nhiên lại nghĩ đến bàn tay Liên Tranh khẽ vuốt hai má mình, hơi lành lạnh, gần đến nghe thấy cả tiếng hít thở…
Hắn đối ta như thế… còn có chuyện nào đáng cười hơn không?
Nhưng là trong đôi mắt hung ác nham hiểm kia, vẻ đùa cợt không lẫn vào đâu được… Bởi vì khuôn mặt này của ta mà xem ta như là nữ tử hoặc luyến đồng ư? Như vậy hắn đối với Tiểu Thu ra sao?
Khuôn mặt tuấn tú phú chốc kết băng, cảm giác khuất nhục ủ dột thít chặt trái tim.
Nam nhân kia, nam nhân cường đại lãnh khốc kia, luôn luôn cao ngạo, ta sẽ đánh bại ngươi, đến lúc đó, ta sẽ…
Hắn lại bắt đầu mờ mịt, không biết nếu thật sự có thể đánh bại Liên Tranh, rồi mình sẽ làm gì?
“Vương tử, mau tới đây!”
Tiểu Thu đứng ở bãi băng trước mặt, ngoắc ngoắc hắn.
Gia Luật Phong bình tĩnh lại, đi qua xem. Mồi lửa tinh xảo chiếu sáng gương mặt cứng ngắc của Gia Luật Hạo Thiên. Đối mặt với phụ thân đã qua đời, trong lòng hắn đan xen thật nhiều xảm xúc.
Gia Luật Hạo Thiên khi còn sống trầm mê sắc dục, ngay cả đại sự phục quốc cũng không màng, là một quân chủ ngu ngốc không hơn không kém. Ông ấy đối với đứa con độc nhất của mình cũng không thân cận ôn hòa, phụ tử tình thâm mỏng manh dị thường. Chính là nghĩ đến người cốt nhục chí thân duy nhất của mình đã rời xa nhân thế, trong lòng Gia Luật Phong vẫn là một trận đau buồn.
Trên làn da trắng bệch của thi thể lộ ra những vết xanh đen nhàn nhạt, khóe môi cương lãnh nhưng lại câu ra một đường cong quỷ dị, giống như đang mỉm cười. Dưới ánh lửa chập chờn, trông vào cực kỳ đáng sợ.
Gia Luật Phong mở mí mắt của thi thể ra, mặt biến sắc.
“Phụ vương ta nhất định là trúng độc gì đó, người đã chết nhiều ngày, vẻ mặt vẫn y nguyên như cũ, thần sắc lại quỷ dị như thế… Hơn nữa, mí mắt của người có dấu hiệu bị trúng độc…”
Tiểu Thu không biết từ đâu lấy ra một cây ngân châm, tiến đến cười nói.
“Ha ha, có hay không nhìn một cái là biết!”
Gia Luật Phong ngưng thần nhìn y lấy ngân châm đâm vào huyệt thái dương của thi thể, trong lòng thở dài, nói.
“Sau khi phụ vương qua đời, ngự y trong trang cũng đã thử qua ngân châm, không tra ra dấu hiệu trúng độc nào cả.”
Tiểu Thu xua tay nói.
“Trong tay ta cũng không phải ngân châm bình thường, mà là bảo bối do đỉnh đỉnh đại danh Tà dược sư cho ta nga!”
“Bất tử bất cứu Tà dược sư?” Gia Luật Phong biến sắc. “Này không phải thế ngoại ngũ tuyệt trong truyền thuyết của người Hán sao? Ngươi như thế nào lại quen được nhân vật như vậy?”
Nghe nói người Hán có năm thế ngoại cao nhân ẩn cư nhiều năm, nổi danh gần mười hai năm nay, một thân tuyệt học võ công, được giang hồ sùng bái chẳng khác nào thần thoại giữa đời thường, nên được tôn xưng thế ngoại ngũ tuyệt…
Khiếu ngạo yên hà Thái Hoa Hầu, Thanh tịnh thiền tâm Thánh cư sĩ, Thần binh thiên thành Chú kiếm sư, Diệu thủ dịch nha Mỹ trù nương, Bất tử bất cứu Tà dược sư.
Trong đó Tà dược sư tuy bị đứng cuối trong ngũ tuyệt, nhưng hắn một thân y thuật tuyệt đỉnh, người ngu đến đâu hắn cũng có thể giúp cho thay gân đổi cốt, xưa nay là người được giang hồ nhân sĩ tôn sùng ngưỡng mộ nhất!
Tiểu Thu không chút để ý, nói.
“Hứ, Tà dược sư hả, là một gã thầy thuốc vô lương tâm. Kỳ thật lúc trước sư tôn đi đại đô Kim quốc chính là để tìm hắn, rồi mới gặp được ta…”
Gia Luật Phong giật mình.
“Tả sử rời sơn trang ba tháng là vì đi gặp Tà dược sư?”
Nếu Liên Tranh là người Kim quốc, sao lại dám đi gặp thế ngoại ngũ tuyệt của người Hán, vốn xem ác như cừu địch? Huống chi hắn không bị thương không bị bệnh, vì cái gì phải tim Tà dược sư?
Tựa hồ càng biết được nhiều, manh mối tra ra nội gián lại càng khó phân, chân tướng càng thêm khó bề phân biệt…
Lúc này Tiểu Thu đã rút ra ngân châm, dưới ánh sáng nhàn nhạt của mồi lửa, ngân châm dài nhỏ quả nhiên hơi hơi biến sắc. Y nhíu mày nói.
“Vương tử, trang chủ khi còn sống không phải trúng độc, mà là mê dược!”
Gia Luật Phong chạy nhanh lại nhìn.
“Khó trách ngự y tìm kiếm nhiều lần vẫn không thu hoạch được gì, nguyên lai là mê dược…” Ánh mắt thâm thúy hẳn lên, hắn suy nghĩ một lát, lại nói. “Phụ vương võ công cái thế, Kim quốc nữ thích khách kia tuyệt đối không phải là đối thủ của người. Nhưng nếu người bị trúng mê dược thì mọi chuyện có thể dễ dàng lý giải! Có thể mê dược này làm cho phụ vương dù công lực thâm hậu nhưng khi trúng chiêu sẽ không hề có cảm giác, ngự y tra cũng không ra… hẳn phải là một loại kì dược cực lợi hại đi?”
Tiểu Thu chậm rãi nói. “Nếu là mê dược khác ta không biết, nhưng mà loại này quá mức hiếm thấy, có thể nói là độc nhất vô nhị nên ta nghe dược sư nói qua một lần liền nhớ kỹ.”
“Thuốc này là Vong ưu đan, đem hòa vào rượu uống thần không biết quỷ không hay, cũng không nguy hiểm đến tánh mạng, mà sẽ khiến kẻ khác tâm tình thư sướng, hết thảy phiền não thống khổ đều tan biến, cả người thả lỏng. Dược sư thường cảm thán, thuốc này lấy để hại người, không bằng cấp bệnh nhân trị liệu, giúp thả lỏng tinh thần. Hơn nữa Vong ưu đan dược tính kéo dài, một khi uống vào, dược tính trong cơ thể bảy ngày cũng sẽ không tiêu tán. Trang chủ mất mấy ngày, mặt hiện lên mỉm cười quỷ dị là do dược tính chưa tan.”
Gia Luật Phong nhịn không được hỏi thẳng. “Kì dược hiếm có như vậy, hẳn là không dễ dàng có được?”
Tiểu Thu gật đầu. “Đúng thế, Vong ưu đan này chủ yếu dùng một loại cỏ là vong ưu thảo phối thành. Mà vong ưu thảo thường mọc ở gần huyệt động nơi kim xà vương sinh sôi, dựa vào khẩu dịch mà lớn!”
“… Kim xà vương?” Gia Luật Phong thì thào lặp lại, vẻ mặt hoang mang. Vì cái gì tên này nghe thấy quen quá vậy?
Phút chốc, tiểu kim xà trên cổ tay ngẩng đầu phun tín, phát ra thanh âm “tê tê”. Gia Luật Phong cúi đầu, ngơ ngác nhìn nó. Trong thạch động âm u, thân rắn vàng rực đến hoa mắt, ánh sáng của mồi lửa lay động, nhàn nhạt chiếu vào da nó, chiết xạ ra quang mang tươi đẹp huy hoàng, giống từ thần thoại xa xưa tái hiện…
Tiểu Thu cũng trầm mặc, thật lâu sau mới thấp giọng nói.
“Đúng vậy vương tử, Tiểu Kim của ngươi… Thoạt nhìn rất giống kim xà vương trong truyền thuyết! Chính là chưa có ai chính mắt gặp qua nên cũng không biết rốt cuộc có phải hay không…”
Trong thạch thất hắc ám kín bưng, bên cạnh là thi thể cương lãnh của Gia Luật Hạo Thiên, khối băng trữ thi tản mát ra hàn khí lạnh buốt, hai người lặng lặng ngồi trong bóng đêm, mọi âm thanh dường như biến mất, chỉ còn tiếng hít thở rất nhỏ vờn quanh.
Phụ vương là hoàng đế Đại Liêu, tự biết bên người nguy cơ tứ phía, bởi vậy mặc dù tham luyến nữ sắc nhưng cũng không cùng cơ thiếp uống rượu mua vui, tất cả thức ăn nước uống đều phải nghiệm độc trước. Cơ hội uống rượu cực ít, phần lớn đều là tại các yến tiệc trong trang. Mà nội gián kia, không chỉ có được kỳ dược Vong ưu đan trên đời hiếm thấy, mà còn có biện pháp làm cho phụ vương uống rượu lẫn mê dược không chút nào đề phòng…
Nhất định phải là người trong trang, hơn nữa, còn là người thân cận bên cạnh phụ vương!
——–Liên Tranh tuy rằng là người phụ vương nể nang nhất, nhưng cũng là người bị ông ấy kiêng kị nhất. Huống chi ba tháng rồi hắn cũng không có ở trong trang…
Như vậy, người có khả năng còn lại phải là…
Hoàng cô Gia Luật Mạn Lâm, Hữu sử Gia Luật Đạt, còn có… chính bản thân ta?
Đương nhiên là ta không có khả năng mưu hại phụ vương… Chính là… kim xà vương, vì cái gì tên này nghe vào lại quen thuộc thế? Não muốn nổ tung, có một mảnh vụn mơ hồ nào đó đang giãy giụa, muốn phá băng vọt ra…
Đột nhiên, giữa yên tĩnh truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ. Gia Luật Phong cùng Tiểu Thu liếc mắt nhìn nhau một cái, nhanh thổi tắt mồi lửa, rón ra rón rén trốn vào góc tường.
Người tới cước bộ nhẹ nhàng, hô hấp lại có chút tán loạn, hiển nhiên tâm tình đang rung chuyển. Trong bóng đêm lạnh như băng, hắn chạy nhanh đến trước bãi băng, đứng lặng một lúc, bỗng dưng quỳ gối trước xác chết của Gia Luật Hạo Thiên!
Gia Luật Phong cùng Tiểu Thu lắp bắp kinh hãi, nín thở chăm chú nhìn. Chính là trong thạch thất rất tối, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy trước bãi băng có một bóng dáng tối như mực đang quỳ.
Thật lâu sau, chỉ nghe người nọ trầm giọng nói.
“Sư phụ…. Ta xin lỗi người….”
Ngữ thanh cực kỳ quen thuộc, là hữu sử Gia Luật Đạt!
Gia Luật Phong kinh hách không nhỏ, quay đầu nhìn thấy Tiểu Thu suýt nữa kinh hô ra tiếng, vội vã bịt miệng y lại.
Gia Luật Đạt cúi đầu quỳ một lúc lâu, đột nhiên hai tay ôm mặt khóc. Trong bóng tối tĩnh lặng, tiếng khóc trầm thấp của hắn kéo dài mà đau đớn.
“Sư phụ….. Ta…. Ta không nghĩ tới Phương nhi sẽ giết ngươi…. Ta kê đơn chính là muốn cho nàng nhân lúc ngươi buông lỏng đề phòng mà chạy đi…. Dược kia vốn không nguy hại, chỉ khiến kẻ khác tinh thần lơi lỏng mà thôi…….” Hắn vừa khóc đứt quãng vừa kể lể. “Phương nhi nàng ấy nói với ta, ta mới là người nàng thương….. Ta, ta chưa từng muốn giết người, sư phụ… Ta chỉ là muốn cùng Phương nhi rời khỏi sơn trang………”
Gia Luật Phong càng nghe càng kinh hãi. Nguyên lai suy đoán trước giờ của mình đều là sai! Phụ vương chết chung quy là bởi tình sát! Người kê dược là Gia Luật Đạt, mà nguyên nhân là do phụ vương chiếm Hoàn Nhan Phương, nữ nhân của hắn?
Khó trách hắn hôm nay trong sảnh mạnh mẽ chủ trương chọn phương án “thiên táng”, nguyên lai là sợ xác chết phụ vương bảo tồn lâu, sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện chuyện mê dược!
——Chính là… lúc ấy vì cái gì Liên Tranh lại giúp Gia Luật Đạt?
Huống chi, nếu Gia Luật Đạt yêu Hoàn Nhan Phương thì người muốn giết nàng diệt khẩu là ai?
Hoàn Nhan Phương nếu thật là Kim quốc quận chúa, lẻn vao Hồng Diệp sơn trang không thể nào không có mục đích. Lời ngon tiếng ngọt chỉ có thể lừa ngốc tử Gia Luật Đạt đang rơi vào bể tình, sau lưng nàng nhất định có người chỉ điểm. Như vậy, chủ mưu kia rốt cuộc là ai? Người muốn giết Hoàng Nhan Phương lại là ai? Cùng một người sao?
Còn có, Gia Luật Đạt xuất thân bình dân, từ nhỏ lớn lên ở sơn trang, không thể nào có được Vong ưu đan đi? Đến tột cùng là ai cho hắn? Trong sơn trang, muốn giết phụ thân còn có ai?
Đột nhiên, một trận bước chân tựa như từ trong bóng đêm bước ra.
“Gia Luật Đạt, quả nhiên là ngươi…….” Người nọ đi đến sau Gia Luật Đạt thì dừng lại, bóng dáng cao gầy, một thân hắc như thể muốn cùng với hắc ám trong thạch thất hòa làm nhất thể.
“….. Đại sư huynh.” Gia Luật Đạt kinh hoàng xoay người.
Chỉ một thoáng, trái tim Gia Luật Phong cơ hồ muốn ngừng đập. Trong bóng tối âm u, rõ ràng không thể thấy rõ mặt người tới. Chính là ngắn ngủi vài câu đối thoại, ngữ thanh khàn khàn đó, ngoại trừ Tả sử Liên Tranh còn có thể là ai?
“Vì một nữ nhân mà mưu hại trang chủ, ngươi thật đúng là có tiền đồ a.” Liên Tranh chậm rãi nói.
Gia Luật Đạt cả kinh.
“Khó trách ta dễ dàng điều mấy thị vệ kia đi như vậy, nguyên lai ngươi sớm đoán được ta sẽ đến bái sư phụ lần cuối.”
“Hại chết trang chủ xong lại đến khóc nức nở, loại hành vi này người Hán chúng ta gọi là mèo khóc chuột giả từ bi” Liên Tranh thản nhiên nói.
Gia Luật Đạt cả giận, nói.
“Ngươi hai tay dính đầy huyết tinh, có cái tư cách gì mà nói ta? Huống chi, người Hán, hắc, ngươi thật là người Hán sao? Phương nhi nói cho ta biết, trên mặt ngươi——-”
Liên Tranh lạnh lùng cắt ngang.
“Mở miệng là Phương nhi, xem ra ngươi đối nữ nhân kia quả thực là một tấm chân tình. Ta đã giết nàng rồi, không bằng tiễn ngươi một đoạn, cho đôi uyên ương khổ mệnh các ngươi tao ngộ dưới hoàng tuyền!”
Gia Luật Đạt bị hắn gợi lên hận cũ, quát.
“Ngươi còn dám nói! Phương nhi chỉ là một nữ tử nhu nhược yếu đuối, ngươi lại nhẫn tâm hại nàng chết không toàn thây! Ta muốn giết ngươi, thay Phương nhi của ta báo thù!”
Liên Tranh cười lạnh nói.
“Khá cho một nam nhi thâm tình! Sao ngày ấy nàng chạy trốn không thấy ngươi hiện thân cứu giúp? Hạ dược xong lại thấy lương tâm bất an, xuống núi tìm say, mặc cho nữ nhân yêu quí của mình tự thân chạy trối chết, đây là tác phong của ngươi sao? Hừ, thi cốt không đầy đủ lại như thế nào? Chẳng phải còn hơn để nàng bị vô số nam nhân cường giả bức cung?!”
Gia Luật Đạt nghẹn lời, phẫn nộ đến tiếng hít thở cùng dần ồ ồ, hiển nhiên đã căm phẫn đến cực độ.
Liên Tranh lại bình chân như vại, khoanh tay mà đứng, ý thái nhàn nhã.
Mắt thấy một màn long tranh hổ đấu sắp diễn ra, Gia Luật Phong kinh hoảng không thôi, tay bịt miệng Tiểu Thu bất giác liêu khai. Tiểu Thu bị hắn ôm trong ngực nghe cũng thực hưng phấn, không còn bị chế trụ nữa, lập tức muốn ngó bên ngoài thăm dò động tĩnh.
Chỉ vừa mới động, Liên Tranh lập tức xoay người, ánh mắt lãnh liệt xuyên thủng màn đêm dày đặc, hướng chỗ hai người bọn họ đang trốn, lạnh lùng quát.
“Người nào?”
Gia Luật Đạt cũng nhìn theo hướng phát ra tiếng động.
Tiểu Thu ghé vào tai Gia Luật Phong, nhỏ giọng nói.
“Vương tử, chúng ta ra ngoài nha? Có sư tôn ở đó, không cần sợ Gia Luật Đạt kia.” Miệng nói người đã muốn đứng dậy.
Gia Luật Phong vội nắm tay hắn kéo lại.
“Không! Không thể đi ra!”
Đoạn đối thoại giữa Liên Tranh cùng Gia Luật Đạt thoạt nghe không có gì lạ, những nghĩ kỹ lại có huyền cơ khác. Theo như cách nói của Liên Tranh thì hắn đối mọi chuyện trước sau đều biết rất rõ ràng, nếu không phải đồng mưu rất khó giải thích được, còn có nữ nhân Hoàn Nhan Phương kia tựa hồ biết rất rõ lai lịch hắn, còn nói cho Gia Luật Đạt biết nữa. Rồi còn khối ngọc bội xuân thủy kia…. Liên Tranh nếu không phải người Hán, liền có thể là đồng tộc của Hoàn Nhan Phương, Kim quốc Nữ Chân tộc!
Huống chi hắn tại ba tháng trước ngày phụ vương mất rời sơn trang, đây vốn là chứng cớ thoát tội tốt nhất. Nhưng Tiểu Thu nhắc tới vong ưu đan….. Liên Tranh đi Kim quốc tìm Tà dược sư, phải chăng là vì muốn xin loại kì dược này? Nguyên liệu điều chế vong ưu đan chỉ có thể sinh trưởng nơi huyệt động của kim xà vương, mà Liên Tranh võ công tuyệt thế lại đi sợ rắn, chẳng lẽ là vì————
Hắn tìm vong ưu thảo, bị kim xà vương cắn, từ đó “bị rắn cắn một cái, mười năm sợ cỏ thằng[1]”?
Huống chi phụ vương trúng dược khéo sao lại đúng một đêm trước ngày hắn trở về.
Gia Luật Đạt hạ vong ưu đan không có khả năng là tự mình làm, hơn phân nửa là do Hoàn Nhan Phương đưa. Mà dược Hoàn Nhan Phương có trong tay biết đâu là do Liên Tranh rời trang ba tháng trước tìm kiếm! Viên thuốc chỉ có chút xíu, không nhất định phải đích thân về trang mới có thể chuyển giao, chỉ bằng con Ngọc Trảo Hải Đông Thanh kia của Liên Tranh là đủ, không cần tốn nhiều công sức!
Như vậy gián điệp này nọ tất cả đều có thể giải thích hoàn mỹ, duy chỉ có Tuyết Ngọc Xà trên mông ngựa của Hoàn Nhan Phương là không lý giải nổi….. À, nói không chừng là do Liên Tranh bố trí để qua mặt Tiểu Thu, hoặc không thì là thuộc hạ của hắn trong trang tự cho là thông minh nên phóng ra…
—–Nói như vậy, Liên Tranh vẫn như cũ là nghi phạm lớn nhất! Hiện tại hắn muốn giết Gia Luật Đạt hoàn toàn là vì diệt khẩu!
Lúc này đi ra ngoài chẳng khác nào trở thành bia ngắm sống!
Thạch thất không gian hữu hạn, bị tiếng động chen ngang, Liên Tranh cùng Gia Luật Đạt tạm dừng giằng co, cùng nhau hướng chỗ hai người họ trốn từng bước bước tới, càng lúc càng gần.
Bàn tay nắm lấy tay Tiểu Thu đã muốn ướt mồ hôi lạnh, Gia Luật Phong cảm thấy tiếng tim mình đập ngày càng nhanh, tiếng đập nặng nề, tiết tấu dồn dập chấn động màng nhĩ, như muốn đem màng nhĩ đập vỡ!
………Liên Tranh, Liên Tranh, ngươi rốt cuộc là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?
Sát hại phụ vương ta, mưu đoạt Hồng Diệp sơn trang, thậm chí… ham muốn dung mạo ta…..
Ngươi lãnh khốc quyết tuyệt, ngươi tàn nhẫn thị sát, ngươi âm hiểm ngoan độc…. Đồng thời ngươi cũng cao cao tại thượng, không ai sánh kịp, mặc dù thống hận ngươi cỡ nào, e ngại ngươi cỡ não……. Ánh mắt ta vẫn không tự chủ được, một lần lại một lần hướng đến ngươi………..
Là cực kỳ hâm hộ, là ngưỡng mộ, hay là……
Này tình cảm xa lạ, kịch liệt, lại giống như liệt hỏa đốt cháy toàn thân, rốt cuộc là cái gì? Từ nhiều năm trước tới nay, tình tự ôn hòa giống như đã muốn thành thói quen, tiềm tàng sâu trong tâm thức, giờ đây lại nhiệt liệt kích động đến không khống chế nổi.
Cổ tay lại nóng lên, đầu óc ngày càng vững huyễn, tiểu kim xà quấn chặt đuôi, ngẩng đầu phun tín, phát ra tiếng “tê tê”, trong bóng đêm đôi mắt lập lòe đỏ tươi như màu máu……
Như con kiến phủ phục dưới chân ngươi, lay lắt hơi tàn, ngươi lại lộ ra ánh mắt cười cợt khinh thường…… Nhìn lên ngươi, sùng bái ngươi, nhưng lại không thể tiếp cận được ngươi, không thể nhìn thẳng vào ngươi…… Những ngày tháng như vậy, thật không thể chịu đựng được nữa!
Không thể, không thể ẩn nhẫn nữa, không thể trốn tránh….. ta……..
Bên tai không biết truyền đến thanh âm của ai, giống như cực xa xôi, lại như gần trong gang tấc.
Ánh sáng yếu ớt của mồi lửa đột nhiên đứng lên. Giống như cảnh trong mơ bất ngờ bị đánh phá, Gia Luật Phong lấy lại tinh thần!
Chỉ là một lát, nhưng bừng tĩnh lại thấy như cách cả một thế hệ.
Bóng dáng tìm tàng trong đêm tối hiển lộ ra. Liên Tranh một thân hắc y, trong tay cầm mồi lửa đứng thẳng trước mặt hắn. Ánh mắt hung ác nham hiểm lạnh như băng nhìn từ mặt hắn trượt xuống dưới, cuồi cùng dừng ở đôi bàn tay hắn đang cùng Tiểu Thu gắt gao nắm chặt.
Gia Luật Phong phát hiện, lông mày Liên Tranh nhíu lại một chút, rất nhỏ.
Tiểu Thu há mồm nói. “Sư tôn…….”
Gia Luật Đạt cũng chầm chậm bước tới. Ánh lửa nảy trên gương mặt hắn tạo nên một loại âm trầm dữ tợn không nói nên lời.
Lời chưa nói xong nghẹn lại trong cổ họng, Tiểu Thu hoảng hốt nhìn gương mặt tranh tối tranh sáng của Gia Luật Đạt, nói lắp. “Ngươi… ngươi muốn làm gì!”
“Hô” lên một tiếng, Gia Luật Đạt tiến lên phía trước, chưởng phong hùng hồn bổ nhào tới. Gia Luật Phong cùng Tiểu Thu vội buông tay nhau, lăn qua hai hướng tránh chưởng, chút xíu nữa là đã dính một kích.
“Chết đi! Chết đi! Toàn bộ chết hết đi cho ta!” Gia Luật Đạt một chưởng không trúng, hai mắt đỏ đậm, rống lớn.
Liên Tranh cũng không khỏi nhíu mày.
“Ngươi điên rồi! Bộ muốn gọi cả trang tới sao?!”
“Oa ha ha ha! Sư phụ đã chết, Phương nhi cũng đã chết, ta còn sống để làm chi?” Gia Luật Đạt thần tình hoảng loạn, cuồng tiếu. “Nếu như thế, các ngươi cũng chết luôn cho ta!”
Liên Tranh biết hắn bởi vì bị vạch trần chân tướng nên thần trí điên cuồng, không thể nói lý, ném đi mồi lửa, xông về phía trước, xuất chưởng tấn công.
Binh khí của Liên Tranh là yển nguyệt lưỡng nhận đao[2], loại binh khí này dài, mang theo không tiện nên lúc vào thạch thất không có đem theo. Gia Luật Đạt xưa nay lại mạnh về chưởng lực. Hai người giao chiến, trong bóng đêm nhất thời kình khí kích động, chưởng phong gào thét.
Gia Luật Phong lui vào góc tường yên lặng nghe động tĩnh. Hắn vốn tưởng rằng Liên Tranh không có binh khí chỉ sợ sẽ yếu thế, không nghĩ tới hai người họ đấu hảo một trận vẫn là lực lượng ngang nhau. Liên Tranh hai tay không, chỉ dựa vào chưởng lực nhưng cũng không bị đối phương đẩy xuống hạ phong, Gia Luật Phong trong lòng âm thầm kinh hãi. Đúng lúc này Tiểu Thu quờ quạng đi lại, hỏi.
“Vương tử, chúng ta tính sao đây?”
Gia Luật Phong hơi trầm ngâm.
“Chạy trước tính sau!”
Hai người kia cho dù ai thắng, hắn cùng Tiểu Thu chỉ sợ cũng sẽ gặp nguy, không nhân cơ hội này chạy thì còn đợi đến bao giờ?
Hai người rón ra rón rén đứng lên, nghĩ muốn nhân lúc hai bên đối chiến chạy đi, nào biết Gia Luật Đạt đợi bọn hắn đi đến phụ cận, “ầm” một tiếng chưởng phong bổ tới, Tiểu Thu bất ngờ không kịp phòng bị, kêu lên một tiếng đau đớn, lộn một vòng về phía sau, văng mạnh vào vách đá. Gia Luật Phong kinh hô một tiếng, xoay người chạy theo hướng y rơi xuống.
Nhất thời trong bóng đêm nghe được tiếng Liên Tranh lạnh lùng quát. “Gia Luật Đạt, ngươi muốn chết!” Song chưởng xuất ra, ầm ầm như tiếng sấm. Gia Luật Đạt cuồng tiếu, tiếp chưởng.
Sát vách tường, Gia Luật Phong nâng Tiểu Thu dậy, run giọng hỏi. “Ngươi thế nào?”
Tiểu Thu ngã đầu vào vai hắn thở dốc, sau một lúc lâu đột nhiên cười nói.
“Ha ha, ta không sao. Vương tử, người sờ vách tường xem”
Gia Luật Phong kinh ngạc, đưa tay sờ, phát hiện trên thạch bích có một cái khe hở, là bí đạo!
“Hô, vương tử, biệt danh tiểu tử may mắn của ta cũng không phải giả nha?” Tiểu Thu nhổ ra một bụm máu, cười nói. “Cơ quan như vậy cũng bị ta phát hiện.”
Gia Luật Phong cười khổ. “Đúng vậy, tiểu tử may mắn!”
Theo khe đá kia vận lực bài khai, quả nhiên truyền đến tiếng “xình xịch”, tường đá nặng nề kia lại nhẹ nhàng nâng lên, lộ ra một cái cửa nhỏ.
“Dừng tay!”
Tiếng động truyền đến tai Liên Tranh, hắn phút chốc kinh hãi, quát chói tai.
Gia Luật Đạt cũng nghe tiếng nhìn sang. “Nơi này có ám đạo?” Một chưởng bức lui Liên Tranh, chạy đến.
Gia Luật Phong kinh hãi, không kịp nghĩ nhiều vội lôi Tiểu Thu vào thạch môn. Không nghĩ tới phía sau cửa có hai cửa động một tả một hữu đều nghiêng xuống dưới, hắn cùng Tiểu Thu vội vã bước vào, cảm giác dưới chân hụt hẫng, hai tay buông ra, bị tách ra hai bên, thân bất do kỷ trượt xuống hai hướng…….
Gia Luật Đạt theo tới sau lưng, hắn nội lực thâm hậu, có thể trong bóng đêm nhìn thấy hai cửa động kia, không khỏi chần chờ một chút. Liên Tranh cũng đã chạy đến, một chưởng xuất ra đánh hắn rớt vào trong động.
Bên ngoài thạch thất mơ hô truyền đến tiếng bước chân, càng lúc càng gần. Cước bộ loạn xạ, tiếng người ồn ào, người tới không phải là ít. Chắc chắn tiếng đánh nhau ồn ào trong thạch thấy rốt cuộc đã kinh động người bên ngoài.
Liên Tranh đứng trước hai cái động, dơ dự một lát, nghiêng người nhảy xuống động bên trái, đồng thời ở vách tường xoa xoa một chút. Mấy tiếng “xình xịch” vang lên, thạch bích một lần nữa khép lại, kín kẽ, một chút dấu vết cũng không có, không để người khác nhìn ra cánh cửa thần bí kia.
Thân mình rơi xuống đất, bóng đen dày đặc theo bốn phương tám hướng tụ lại, rét lạnh thấu xương. Liên Tranh bước từng bước một, ký ức vô bờ bến chảy tràn.
Một năm nọ, hắn mới mười ba tuổi……………
[1] Ý nói việc gì đó làm mình bị ám ảnh mãi, trong trường hợp Tranh ca thì đúng cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen =))
[2] Yển nguyệt lưỡng nhận đao: đao hai lưỡng hình nửa vầng trăng.