Thiên Dạ Vân có thể bảo vệ được nàng nhất thời, lão không tin sẽ bảo vệ được tiểu súc sinh này cả đời!
"Xong rồi, Hộ Quốc Tướng quân phủ và Lăng gia trở mặt thành thù, chuyện này đi quá xa rồi."
Mọi người vừa nghe mới cảm thấy tình thế nghiêm trọng, một hồi đấu sinh tử lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế. Lý Thiên Nhất đây là muốn tuyên bố, toàn bộ Hộ Quốc Tướng quân phủ đều phải đối địch với Lăng gia, không phải ngươi chết thì ta chết!
Lăng Kình Thiên dường như không để ý lắm, Hộ Quốc Tướng quân phủ và Lăng gia trước nay không ngồi chung bàn, bây giờ nói trở mặt thành thù, cũng chỉ như từ trong tối kéo ra ngoài sáng mà thôi.
"Chúng ta đi." Lý Thiên Nhất phẫn hận vứt y phục rách nát xuống, xoay lưng dẫn người Hộ Quốc phủ rời đi, trong lúc bước đi thỉnh thoảng để lộ ra da thịt bị đốt đỏ dưới y phục, trên mông còn lộ ra thứ gì đó trắng bóng.
Hạ nhân Hộ Quốc phủ đi theo sau lão ta đều buồn cười, cố gắng nín nhịn, rồi lại không dám cười lớn ra miệng.
"Ta nói Lý Thiên Nhất, ngươi đừng quên bảo khố Hộ Quốc tướng quân phủ bây giờ chính là của ta." Lăng Vô Song điểm mũi chân, nhàn nhàn nhắc nhở một câu, lại giống như đổ dầu vào lửa: "Trong vòng ba ngày, nếu không thấy chuyển tới ta đây cũng chỉ có thể tự mình đến cửa, bái phỏng lão gia người."
Lý Thiên Nhất đơ người một chốc, tức giận đến đứng không vững, thiếu chút nữa té ngã trên đất, lão liều mạng áp lửa giận xuống, bóng dáng cứng ngắc dừng vài giây, nhanh chóng cất bước rời đi.
Muốn bảo khố của lão, vậy còn phải xem có mạng tới lấy không đã!
Mọi người lén che miệng cười trộm, Lý Thiên Nhất không có việc gì còn tức giận muốn bệnh, nhưng Lăng Vô Song vừa nhắc nhở, đám người bị trận đấu chấn động đến quên hết tất cả cũng đột nhiên nhớ tới, bọn họ còn tiền đặt cược!
Lăng Vô Song chẳng những thắng tuyệt đối Lý Mị Nhi, còn tẩn lão tướng quân Lý Thiên Nhất phủ Tướng Quân một trận.
"Oa, ta đặt năm trăm lượng cược Vô Song tiểu thư thắng, lần này kiếm được một lượng lớn rồi, thắng về gấp ba a."
"Ha ha ha, ta thật có mắt nhìn, ta cũng cược Lăng Vô Song."
Đương nhiên cũng có rất nhiều người rầu rĩ cụp mắt, âm thầm tặng cho mình cái tát, nóng nảy đến đấm ngực dậm chân. Sao bọn họ có mắt như mù như vậy, cược sai người, nhiều tiền như vậy... có bao nhiêu bạc đều đánh cược cho Lý Mị Nhi, bây giờ giống như ném đá vào sông hết rồi.
Vui vẻ nhất còn không phải Cơ Vân Dương? Khuôn mặt tuấn lãng cười đến sáng lạn, bước vài bước đến bên người đám người Nam Cung Diệp, gật đầu cười nói: "Các ngươi thua rồi, nhưng đừng có quỵt nợ nha."
Hắn thật sự hoài nghi Lăng Vô Song cố ý, sợ là đã nhìn trúng bảo khố của Lý Thiên Nhất từ lâu rồi. Lý Mị Nhi đưa ra khiêu chiến, gia hỏa này lại kiên quyết cự tuyệt, lừa Lý Mị Nhi phải đưa ra bảo vật quan trọng mới làm ra vẻ miễn cưỡng đồng ý, thuận nước đẩy thuyền đi.
Ngoan hiểm, thật sự là âm mưu ngoan hiểm, bất quá, Nam Cung Diệp và Vân Khanh Trần là tự mình dâng bạc lên, bị lây xui xẻo cũng không trách được người khác.
"Vân Khanh Trần, hai trăm vạn lượng của ngươi, ngày mai bản công tử sẽ kiểm kê." Cơ Vân Dương vung tay lên, rất có ý vị *chỉ điểm giang sơn.
(*指点江山 = chỉ điểm giang sơn = bình luận về các sự kiện quốc gia = ý chỉ việc làm to lớn_baidu say that)
"Tại sao lại như vậy." Thời điểm Lý Mị Nhi ngã xuống, Vân Khanh Trần mặt mày trắng bệch, lúc này càng hối hận đến ruột gan đều nhỏ máu, nơi nào còn có bộ dáng công tử ung dung, mặt như tro tàn, khuôn mặt cứng đờ mà run rẩy, nghe thấy những lời này của Cơ Vân Dương, vừa không thở nổi một hơi, ngất xỉu, được đám hạ nhân bên người ba chân bốn cẳng nâng đi.
Vân Khanh Trần như thế nào có thể không tức giận? Vốn tưởng đã thắng chắc, đảo mắt lại biến thành dạng này, hai trăm vạn lượng hoàng kim, đó chính là bằng phân nửa gia nghiệp của Vân gia! Ai có thể chấp nhận được?
"Còn có ngươi nữa, Nam Cung Diệp." Cơ Vân Dương vừa quay đầu, gió xuân dạt dào, cơ hội tốt thế này làm sao có thể lãng phí chứ, vì thế cười lớn châm chọc nói: "Thiếu một xu, ta sẽ đến chỗ hoàng thượng cáo trạng."
Lăng Vô Song cười một tiếng, Cơ Vân Dương thật đúng là kẻ dở hơi, bất quá thời khắc quan trọng, tiểu tử này rất có tấm lòng.
"Hừ" Nam Cung Diệp sắc mặt cũng không tốt mấy, mặt trầm như nước, hừ lạnh một tiếng, phủi tay xoay người đi.
"Chờ đã." Lăng Vô Song đột nhiên mở miệng, lạnh giọng gọi Nam Cung Diệp lại, chậm rãi tiến lên một bước, liếc trên dưới hắn vài lần, lúc này mới khẽ cười nói: "Nam Cung Diệp, có phải ngươi đã quên trước trận đấu, chúng ta còn đánh một ván cược?"
Nam Cung Diệp cứng người, Lăng Vô Song nói tiếp: "Nếu ngươi không nhớ rõ, ta không ngại giúp ngươi nhắc lại lần nữa."
Rốt cuộc, Nam Cung Diệp kinh ngạc xoay người, mặt như quan ngọc, tuấn dật mê người như trước, vẻ mặt lộ ra kinh ngạc, đánh giá nữ tử trước mắt, hung hăng nhấp môi mở miệng nói: "Lăng Vô Song, ngươi đừng cậy mạnh, bổn điện hạ mà nói ra lời này, ngươi muốn hối hận cũng không kịp."
Nữ nhân này thế nhưng thật sự muốn hủy bỏ hôn ước, đến lúc đó đừng đến ôm chân hắn, khóc thương cầu xin!
"Ngươi chỉ cần thực hiện đánh cược của chúng ta là đủ rồi, hôn ước hủy bỏ, còn chuyện khác không nhọc Thất hoàng tử điện hạ quan tâm." Lăng Vô Song hai tay khoanh trước ngực, nói cười nhàn nhạt.
Nam Cung Diệp cau mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt mỹ của Lăng Vô Song tự tin ngẩng lên, trong mắt hiện lên một tia lạ kì, bỗng nhiên hắn giãn mày, chậm rãi cười ra tiếng, nói: "Lăng Vô Song, ngươi thắng thì sẽ hủy bỏ hôn ước, đó là tự ngươi nói, bổn điện hạ từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng đồng ý."
Nói xong, Nam Cung Diệp nhìn Lăng Vô Song thật kĩ một cái, dương đầu cười to một trận, quay đầu dẫn đoàn tùy tùng rời đi.
Lăng Vô Song giật mình, cau mày nhìn chằm chằm bóng lưng Nam Cung Diệp, kinh ngạc chớp chớp mắt, trước nay đều là nàng tính kế người khác, không ngờ ngày hôm nay vừa bất cẩn một chút lại để Nam Cung Diệp lợi dụng sơ hở.
"Thế nhưng còn có người không biết xấu hổ như vậy." Cơ Vân Dương bất bình ra tiếng, trừng mắt nhìn bóng dáng Nam Cung Diệp mà mắng mỏ, Nam Cung Diệp có biết xấu hổ hay không, thái độ lúc đó của hắn hiển nhiên đã đồng ý, vậy mà lúc này quỵt nợ, da mặt quả thật còn dày hơn tường thành!
"Được thôi." Lăng Vô Song méo miệng, tự nhận xui xẻo, bất quá chuyện sớm hay muộn cũng phải giải quyết, tính kế nàng đều phải trả giá đại giới.
Người chung quanh sôi nổi bàn tán, chẳng lẽ Nam Cung Diệp thật sự chuẩn bị cưới Lăng Vô Song, đảo mắt thử nghĩ thế cũng đúng. Lăng gia tiểu thư có thể nói là nhân gian tuyệt sắc, còn thêm thiên phú yêu nghiệt bực này, tương lai sáng lạn, hoàng thất khẳng định sẽ tìm mọi cách lôi kéo quan hệ. Nếu Thất hoàng tử từ bỏ hôn ước mới đúng là bị khờ.
"Vô Song, con có sao không, có bị thương không?" Lăng lão gia tử đi đến cạnh Lăng Vô Song, gật đầu kính cẩn chào hỏi Thiên Dạ Vân, cẩn thận quan sát Lăng Vô Song từ trên xuống dưới, râu run lên, âm thanh lạnh lùng nói: "Sau này không được làm bậy như vậy nữa."
Nhãi ranh này quả thật lớn gan, ngay cả Lý Thiên Nhất cũng dám tùy tiện đánh đấm, nếu không có Thiên Dạ Vân ra tay kịp thời, lão sợ bản thân mình cũng không cản kịp, người ta dẫu sao cũng đã ở cấp thánh nhiều năm, ai biết có thủ đoạn lợi hại gì, khó lòng phòng bị.
"Con biết rồi." Lăng Vô Song dương môi cười, nói chuyện với Lăng lão gia tử luôn sảng khoái như thế, nhưng sau đó có nghe hay không thì chưa thể nói.
"Con nha." Lăng lão gia tử chỉ vào Lăng Vô Song, lỗ mũi căm giận hừ hai tiếng, cũng không nói thêm nữa.
"Gia gia, gia gia với Tứ thúc về trước đi, con còn có chuyện muốn hỏi Thiên Dạ lão sư." Lăng Vô Song vuốt ve vòng ngọc trên cổ tay, trong mắt như có sóng nước lăn tăn, nếu Thiên Dạ lão sư cũng không biết thì ở Đông Lâm này không ai có thể biết được.
Lăng Kình Thiên và Lăng Thu nhìn nhau, gật gật đầu, dẫn đệ tử Lăng gia trở về.
Một trận đấu sinh tử, Lý Mị Nhi vốn nắm chắc phần thắng trong tay lại đột nhiên thảm bại, không rõ sống chết, một trận đánh cược xa hoa kinh thế cũng chính thức đóng màn, người thắng lớn nhất chính là vị họ Cơ nào đó, hiện giờ đang cười đến miệng sắp chạm trúng mang tai, rốt cuộc hắn không cần phải nấp ló ở kinh thành trốn tránh đuổi giết của gia chủ nữa rồi.
Lăng Vô Song đánh thắng Lý Mị Nhi, trở thành đệ nhất thiên tài được toàn Đông Lâm công nhận! Lăng Vô Song thể hiện ra thiên phú khiến người ta sợ hãi, Lăng Kình Thiên đột phá cấp thánh, Lăng gia lần nữa trở mình, thế không thể đỡ, thế lực khắp nơi tức khắc gió nổi mây phun.
- ----------------------------------
Học viện Già Nam, Luyện Dược điện.
Thiên Dạ Vân run lên cổ tay áo, hai tay hợp lại trong trường bào huyền sư màu xanh da trời, nụ cười ưu nhã: "Tiểu nha đầu, con muốn hỏi cái gì?"
Lăng Vô Song rũ mắt nhìn cổ tay, nhấp nháy môi đỏ, sau khi suy tư xong mới chần chờ mở miệng hỏi: "Lão sư, lão sư có biết Thiên Đỉnh, Vạn Lí Lộc Nguyên, Thiên Âm cốc là những nơi nào không?"
"Thiên Đỉnh, Vạn Lí Lộc Nguyên?!" Nghe được Lăng Vô Song nói, ưu nhã bình tĩnh như Thiên Dạ Vân bỗng nhiên lộ ra kinh sắc, mắt nhìn chằm chằm Lăng Vô Song, kinh ngạc nói: "Vô Song, sao con biết mấy thứ đó?"
Thấy sắc mặt Thiên Dạ Vân khẽ biến, Lăng Vô Song căng thẳng, hỏi tới: "Lão sư người biết sao?"
Nàng không đoán sai, Thiên Dạ lão sư quả nhiên biết chút gì đó!
"Nhưng mà tiểu nha đầu à, mấy thứ đó đối với con mà nói, còn quá xa." Thần sắc Thiên Dạ Vân hơi hơi nghiêm trọng, gật gật đầu, thở dài một hơi: "Bên ngoài thế giới này không đơn giản như con thấy, mà Thiên Tinh đại lục so với mảnh địa vực kia, quả thật bé nhỏ không đáng nhắc đến, giống như con kiến."
"Mảnh địa vực kia?" Lăng Vô Song lẩm bẩm một câu, có chút mờ mịt như lọt vào sương mù, chẳng lẽ là mảnh địa vực mà Thiên Tinh đại lục không biết đến?
Thiên Dạ Vân khoanh tay đi đến trước cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Hiểu biết của lão sư cũng không phải rất nhiều, lão sư chỉ có thể nói cho con một chuyện, ngay cả Đỉnh Cao Thần Nhân trong truyền thuyết cũng không phải ranh giới tu luyện cao nhất. Thiên Tinh đại lục là nơi có giới hạn thấp, đã bị áp chế giới hạn, Đỉnh Cao Thần Nhân chỉ là khả năng tu luyện cao nhất của huyền sư ở Thiên Tinh đại lục mà thôi!"
"Đỉnh Cao Thần Nhân không phải là cảnh giới cao nhất của huyền sư?" Lăng Vô Song vô cùng kinh ngạc.
"Tôi luyện huyền khí, tăng lên từng bước, phong hào Thánh giả, Đỉnh Cao Thần Nhân cũng không phải cuối cùng, bên trên *cấp thần còn có hai cảnh giới là cấp vương và cấp quân." Thiên Dạ Vân quay đầu nhìn về phía Lăng Vô Song, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Phong hào Thánh giả, Đỉnh Cao Thần Nhân, Tối Cường Vương Giả, Tru Thần Quân Vương!"
(*cấp thần = Đỉnh Cao Thần Nhân)
Vẻ mặt Thiên Dạ Vân xa xăm, chậm rãi mở miệng: "Tru Thần Quân Vương, đó mới là tồn tại tối cao!"
"Tru Thần Quân Vương..." Lăng Vô Song nghĩ đến mấy chữ này, sau đó lẩm bẩm: "Vậy lão sư, người có biết Lâu Quân Viêm không là người phương nào không?"
"Lâu Quân Viêm!" Thiên Dạ Vân kinh ngạc một tiếng, sắc mặt hơi thay đổi, chuyển mắt đen trói chặt Lăng Vô Song, đề cao giọng nói, hình như hơi dồn dập: "Thiên Đỉnh, tu la Viêm Quân, Vô Song, sao con lại biết nhiều như vậy?"
-----------------------------------------------
Góc pr truyện trong nhà:
+ Thần y cuồng thê: quốc sư đại nhân, phu nhân lại chạy (Wattpad) / Quốc sư đại nhân, phu nhân lại chạy! (Mê Đọc Truyện) _ huyền huyễn, 1vs1, sủng, ma pháp,...
+ Diêm vương nịch ái: mạnh bà truy phu ký! _ thần tiên linh dị, sảng văn, hài, 1vs1
*Note: mình xin nhắc nhở đây là truyện "cường giả vi tôn" chứ không phải "hoàng quyền vi tôn" nhé. Kẻ mạnh mới là người có tiếng nói nhất chứ không phải hoàng đế đâu ạ.