Leo núi vào rừng, lên trời xuống đất, có thể nói là hai người tốn sức mười tám thành công lực, ném đám truy binh lại phía sau, vào trong một sơn động.
Trình Chu lấy ra một đống phù chú, dán bộp bộp lên trên vách núi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trong miệng hắn vẫn còn rướm máu, ai ngờ vừa quay đầu qua đã thấy Cố Thanh Miên ngã sõng soài dưới đất trước cả hắn, xua tay thở dốc: “Không, ta không được rồi.”
“A ——” y hát tuồng: “Ta không được ——”
Trình Chu bị y làm tức tới bật cười, ho ra cả máu: “Ta thấy ngươi mạnh lắm mà.”
“Cân nhắc cả rồi, giữ mạng quan trọng hơn.”
Vạt áo Cố Thanh Miên xộc xệch, tóc bay tán loạn, so với Trình Chu trông còn chật vật hơn ba phần. Y cười he he, phất vạt áo, phát hiện áo đã rách như cái giẻ, lê lết trên mặt đất, dứt khoát dùng linh lực, cắt đứt góc áo, tùy ý lộ áo trong ra ngoài. Y ngại áo quần rườm rà, kéo tay áo lên, vắt trên cánh tay.
Giờ thì ổn áp rồi, dáng vẻ thanh tuấn tiêu sái khi nãy đã thay đổi hoàn toàn.
Trình Chu vào tiên môn bao nhiêu năm nay, hắn chưa bao giờ gặp được người nào lôi thôi lếch thếch thế này. Nghĩ lại bộ dáng tiên phong đạo cốt vừa rồi, mười phần mười là giả vờ giả vịt.
Cố Thanh Miên còn khuya mới thèm để ý Trình Chu nghĩ gì, y tùy tay vứt thanh kiếm vừa giật được của tên sát thủ qua một bên, cười nói: “Trình đạo hữu, làm khó ngươi chạy trốn nhanh ghê, chẳng phải vẫn đụng cái đám này sao.”
Còn chưa dứt lời, đáy mắt Trình Chu chợt lạnh lùng: “Ngươi nói cái gì?”
Cố Thanh Miên: “Tiệm cầm đồ Lưu Ly, hẳn ngươi nên biết bọn họ đang truy lùng ngươi, đoạt kiếm ——”
“Câu trước.”
“Làm khó ngươi chạy trốn ——” Cố Thanh Miên dừng lại: “Vạn đạo hữu.”
Mặt Trình Chu không cảm xúc, lưng cứng đờ, tự mắng mình ngu xuẩn. Vừa ra hang hổ đã vào hang sói.
Hắn nổi sát tâm, chờ thông tri ngọc bội rồi hai người liên thủ diệt trừ y, nào hiểu được Cố Thanh Miên tiếp tục nói: “Á, ta nói hố rồi à?” Nói xong, y cười cười vỗ vai Trình Chu: “Ầy, nói hồi là hố nói hồi là hố –“
Y khoác tay lên người Trình Chu, hai mắt lấp lánh: “Trình huynh, ngọc kia cho ta mượn nghiên cứu xíu được không? Xem xong sẽ trả lại ngươi ——”
Trình Chu: “…..”
Há, từ đạo hữu nhảy tới huynh luôn.
Trình Chu: “Ngọc trong tay ngươi.”
Cố Thanh Miên bừng tỉnh, hí ha hí hửng nói: “Được được, ngươi bằng lòng ha?”
Trình Chu còn chưa kịp nói chuyện đã thấy Cố Thanh Miên bỏ tay khỏi người hắn, khí không hụt, chân không run, miệng cũng không kêu mệt nữa. Y moi trong áo, cẩn thận móc khối ngọc kia ra. Vừa rồi bị mấy tên Đại Thừa kia đuổi giết, hai người trốn còn chật vật cỡ này, vậy mà y còn rảnh hộ ngọc trong đan điền, dùng linh lực tẩm bổ, rất có khí khái người có thể vong nhưng ngọc không thể hư.
Nhất thời Trình Chu cũng chẳng biết phải cảm tưởng thế nào, hắn nhìn Cố Thanh Miên một tay cầm sợi dây đỏ, dùng linh lực nâng ngọc bội, làm nó lơ lửng giữa không trung, tay còn lại thì lấy bình ngọc, ấn nhẹ đổ nước ra. Linh lực thuần khiết nặng nề lan tràn ngay tức khắc. Tuy Trình Chu không biết nhìn hàng, nhưng cũng biết đây là thứ tốt. Rồi tiếp đó, hắn lại trơ mắt nhìn Cố Thanh Miên lấy nước này xoa lên tay —— Y vậy mà rửa tay bằng thứ này!
Trình Chu sốc đến không nói nên lời.
Sau khi dùng Thiên Sơn linh tuyền rửa sạch tay, Cố Thanh Miên mới đặt ngọc vào lòng bàn tay mình —— dù là thế, y vẫn dùng linh lực căn nguyên bao lấy ngọc bội, từ từ tẩm bổ.
Trình Chu: “……..”
Giờ thì hắn đã biết, vì sao ngọc tổ tông này hay ghét bỏ hắn.
Cả người Cố Thanh Miên thay đổi hẳn, rũ bỏ sự lỗ mãng tùy ý, cực kỳ thận trọng. Hai tay y nâng ngọc bội, một viên dạ minh châu bay ra khỏi tay áo, cẩn thận chiếu sáng.
Cố Thanh Miên không nhìn lầm, thậm chí ngọc này còn tốt hơn y tưởng tượng.
Thật sự rất tốt, tốt hơn những gì y có thể nói.
Minh ngọc đã là cực phẩm, Minh ngọc xanh lại càng là cực phẩm trong Minh ngọc, nhưng ngọc này so với Minh ngọc xanh bình thường cũng là cực phẩm nốt, linh lực lưu chuyển ở giữa, sáng bóng nội liễm, sát khí kết hợp với tử khí lại càng tăng thêm sức mạnh, thật sự là chí bảo để luyện hung đan.
Trong đầu Cố Thanh Miên đã liệt ra một danh sách dài, mỗi mục mỗi hạng đều là hung đan cực phẩm ngày thường y không luyện được, thậm chí còn có rất nhiều thứ đến từ phương thuốc cổ truyền.
Đôi mắt y sáng rực, khóe miệng cong lên, gần như đang tự hỏi mình phải luyện đan thế nào, cải thiện đan nghệ ra sao.
Cố Thanh Miên không khỏi tán thưởng: “Có thể dùng ngọc này luyện mấy lô đan, dù có chết cũng không uổng cuộc đời.”
Khi nói lời này, y đang quay lưng về phía Trình Chu, mệnh môn mở rộng, nhược điểm lộ hết.
Trình Chu: “……..”
Đây là —— nghiêm túc?
Đương nhiên, dù cho năm đó Trình Chu ở Đan Các, tuy có gặp Cố Thanh Miên nhưng lại chưa thực sự quen biết. Bây giờ y thay đổi diện mạo, lại càng không thể nhận ra. Huống hồ khi đó y cao cao tại thượng, rất có phong phạm con cháu đại môn, mà giờ phút này——
Nếu Cố Thanh Hà ở đây, hoặc bất kỳ đệ tử Đan sơn Thanh Hàn quan nào ở đây, cũng phải cười phì.
Cố Thanh Miên ở Đan sơn hai trăm năm, lời này gần như đã nằm trên đầu môi.
“Nếu lấy được tiên thảo, luyện ra một lò đan, dù có ngủm ngay lập tức cũng không uổng cuộc đời.”
“Nếu có dung nham hỏa linh, luyện ra một lò đan, dù có ngủm ngay lập tức cũng không uổng cuộc đời.”
Y cứ nói thế n lần, cứ thế mở miệng: “Nếu là….”, “Nếu….”, “Có thể…”.
Ai ai cũng hiểu, y lại muốn “ngủm ngay lập tức”, “không uổng cuộc đời”.
Một lò đan luyện được một viên, đan phương tìm từng cái, đan thư xem từng cuốn, Cố Thanh Miên không quan tâm năng lực của mình, chẳng màng cảnh vật ngoài núi, y quái gở, tùy ý, không ra khỏi cửa, không bế quan, không luyện kiếm, mở miệng ngậm miệng đều là đan đạo.
Thế nhưng không đủ, vẫn không đủ.
Báu vật trên đời nhiều vô số, đan phương thiên hạ cũng vô kể. Luyện xong cái này còn cái khác, xem xong sách người thời nay, vẫn còn sách người thời xưa.
Muốn những lô đan tốt, muốn thật nhiều đan phương, càng muốn những ngọn lửa kỳ lạ, muốn luyện ra thật nhiều linh đan mỹ diệu.
Ánh mắt Cố Thanh Miên gần như thành kính, chăm chú đến mức Trình Chu cảm thấy bản thân mình không biết nhìn hàng, hóa ra ngọc tổ tông lại là ngọc tốt như vậy?
“Cho y mượn đi.”
Trình Chu khựng lại, vẻ mặt nghi hoặc, lại nghe ngọc bội truyền ầm, nói rõ ràng: “Kêu y đi cùng sẽ cho y mượn Minh ngọc.”
Có linh lực căn nguyên của Cố Thanh Miên nuôi dưỡng, hiển nhiên tinh thần của ngọc bội tốt hơn rất nhiều.
Trình Chu: “Là sao? Y mê mẩn thế này, không trắng trợn cướp ngươi đã tốt lắm rồi, cho mượn còn lấy lại được? Hơn nữa, đi Bách Kiếm trủng với chúng ta? Chưa nói đến sao y lại biết ta là Trình Chu, cho dù y là một đan tu, không có hứng thú với kiếm pháp Thanh Hàn quan, có hệ thống của riêng y, không quan tâm đan thuật Thanh Hàn quan, nhưng cả Cửu châu này đều truy sát ta, chính là vì một khối ngọc bội, cũng là cái kiểu mượn thế này này, sao ngươi có thể nguyện ý? Còn nữa nè, tốt xấu gì y cũng đã cứu ta ——”
Ngọc bội ngắt lời hắn: “Đâu ra nhiều vấn đề vậy, làm theo đi.”
Quả thật Trình Chu định ném ngọc bội cho Cố Thanh Miên, nhưng dưới dâm uy của tổ tông, hắn vẫn miễn cưỡng cười nói: “Đạo hữu, nếu ngươi thực sự muốn, cho ngươi mượn cũng không sao.”
Cố Thanh Miên ngước nhìn ngay tắp lự, hai mắt lấp lánh, Trình Chu khó khăn nói: “Nhưng có một điều kiện ——”
Cố Thanh Miên: “Được.”
Trình Chu: “Từ từ, ta còn chưa nói, chính là hi vọng ngươi có thể cùng ta đi, đi——”
Cố Thanh Miên: “Được.”
Trình Chu: “Từ từ từ từ, không phải đi một đoạn thôi đâu, mà là đi Bách Kiếm trủng. Ngươi cũng biết thân phận của ta, đi tới đó một khi bị lộ, nói không chừng mạng ngươi cũng khó giữ được.” Hắn cảm thấy quả thực mình rầu tới nát tâm, giải thích: “Tuy rằng ngươi đã cứu ta, nhưng ngọc này không thể tặng ngươi, ngươi đi theo ta cũng rất nguy hiểm.”
“Giao dịch này quả thật không đáng giá, ngươi muốn suy nghĩ lại không?”
“Không sao đâu, ta đồng ý.” Cố Thanh Miên cười nói: “Khi nào chúng ta đi, nơi này không hợp luyện hung đan.”
Vừa lúc y có một đan phương, mắc kẹt tới giờ vẫn chưa được thấy ánh mặt trời.
Trình Chu không còn lời nào để nói, trùng hợp ngọc đại gia lại truyền âm hỏi: “Người này tên gì?”
Trình Chu cảm thấy miệng vết thương đau ghê, cho dù bây giờ hắn là người hưởng lợi, nhưng cũng sắp bị hai người này chọc điên đến sa mạc lời.
Hắn ngừng lại, nghe ngọc tổ tông hỏi: “Có phải tên “Hồ đồ” gì đó không?” (hú tú)
Xuýt chút Trình Chu sặc nước miếng chết: “Không không, y là Cố Đồ.” (gù tú)
Chẳng qua, Trình Chu nghĩ, có lẽ ngọc tổ tông đã đúng, Cố Đồ là tên giả, tên thật của người này.
Dám lắm là Hồ Đồ.