Ngã tư đường người đi tấp nập như dòng nước chảy, dòng người hoà trong muôn ngàn ánh hoa đăng rực rỡ biến thành biển sao, mà biển sao kia lại trở nên mờ nhạt trước những đoá yên hoa* lần lượt nở rộ trên bầu trời.
*Yên hoa : pháo hoa, sương khói…
Hôn lễ của hoàng đế cũng không thể náo nhiệt hơn so với hôn lễ này, yến hội của thần tiên trên trời cũng không hấp dẫn tôi như yến hội trong Thái thú phủ đêm nay. Sau này, dòng lịch sử chậm rãi chảy đi, vô số chuyện xưa sẽ bị chôn vùi xuống đáy nước, nhưng hôn lễ của bốn người này sẽ được mọi người nhắc đi nhắc lại, được chúng thi nhân dùng những từ ngữ đẹp nhất để hình dung.
Tôi nghĩ, đây có lẽ là yến hội xinh đẹp nhất trong lịch sử nhân loại.
Đối với cá nhân tôi mà nói, đây cũng sẽ là thịnh yến khó quên nhất trong sinh mệnh. Những nhân vật ở Giang Đông mà tôi từng thấy trong sáu năm qua cũng không bằng một phần mười tôi gặp trong đêm nay. Hoàng Cái, Trình Phổ, Thái Sử Từ, Tương Khâm… Những cái tên mà trước đây tôi có nằm mơ cũng không dám, bây giờ đều đang đứng rõ ràng trước mắt tôi. Ánh đèn rực rỡ làm tôi hoa mắt, tôi có cảm giác như đang nằm mơ.
Cảm giác như ảo mộng này trở nên cực hạn khi tôi nhìn thấy Tôn Sách. Trước kia tôi vẫn tưởng tạo hoá đặc biệt bất công mới tạo nên Chu Lang, nhưng khi thấy Tôn Sách, tôi phát hiện tạo hoá không chỉ bất công một lần.
Y mặc một chiếc áo choàng màu đỏ biên áo nạm vàng. Màu áo như thế, nếu là nữ nhân mặc nhất định là diễm tục, nhưng mặc trên người y làm cho tôi có cảm giác không thể hợp hơn, thậm chí không có người thứ hai xứng với màu sắc này. Y ngồi ở thủ toạ ôm Chu Du, giống như mặt trời và mặt trăng. Khi thì vô thức gõ bàn suy nghĩ, khi thì cười to với những người tiến đến kính rượu ; khi thì đánh nghiêng ngọn đèn bạc, khi thì khua vỡ chén bạch ngọc, một đêm này y giống như đứa trẻ không biết ưu sầu là gì. Có lẽ y chính là cảm thấy, nhân sinh đắc ý cần tẫn hoan.
Yến hội tưng bừng, rượu ngon, âm nhạc rộn ràng, tân khách cũng tốt, hết thảy đều tốt đẹp.
Tôi như thưởng thức một đồ vật mà thưởng thức thịnh yến cần tẫn hoan không uổng này, nhưng lại luôn có cảm giác, phảng phất như mình là người ngoài cuộc, không thể trở nên vui vẻ được.
Có lẽ vì chàng không ở đây; có lẽ bởi vì tôi vốn đặt mình ở vị trí người ngoài cuộc.
Lỗ Túc không bao lâu thì say mèm, được người ta đưa vào phòng nghỉ ngơi; ở đây tôi chỉ quen biết Chu Du, nhưng đêm nay hắn là nhân vật chính, làm sao có thể nhàn hạ đến đón tiếp tôi.
Không ai chú ý tới tôi, tôi mặc quần áo bình thường, trên mái tóc thật dài không có bất kì trang sức nào, như một u linh trong đại sảnh hoa mỹ này, một người bưng chén rượu trong góc tự sinh tự diệt.
Nhưng mà đã có một người bước về hướng tôi.
Là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, gương mặt góc cạnh rõ ràng. Tôi có chú ý hắn, cả đêm hắn bưng chén rượu, không giống với những người trong này.
Lúc đầu tôi không biết hắn là ai, đến lúc hắn lại gần, tôi phát hiện ánh mắt hắn có một chút màu lam.
“Tôn Quyền đại nhân.” Tôi tận lực đè nén thanh âm kích động của mình.
Hắn cũng không có chút kinh ngạc, đi tới liền nói với tôi: “Chậm trễ cô nương rồi. Mẫu thân ta muốn gặp gặp cô nương, xin mời theo ta.”
Tôi đi theo hắn vào nội đường, ở đó, tôi gặp Ngô phu nhân cùng hai vị tân nương đêm nay.
Đại Kiều đẹp giống như tơ lụa, ở dưới ánh đèn phát ra quang hoa xinh đẹp; Tiểu Kiều đẹp như đồ sứ, tinh xảo mà sâu sắc. Chỉ có nữ tử như vậy mới xứng đôi nam tử như thế.
Ngô phu nhân phảng phất đối với tôi rất có hứng thú, liên tiếp hỏi tôi rất nhiều vấn đề. Mà tôi cũng cố gắng giải đáp kỹ càng. Tôi biết đó là cơ hội khó được, tôi đem hết chiêu thức để dỗ bà vui vẻ.
Hiệu quả rất tốt. Bà mê say nghe tôi nói, đôi mắt chăm chú nhìn tôi. Lúc sau bà nói, “Ảnh cô nương nếu có thể làm hàng xóm của chúng ta thì tốt quá, như vậy rảnh rỗi có thể đến trò chuyện với ta.”
Tôi lập tức nhu thuận nói, “Nếu phu nhân đồng ý, ta lúc nào cũng có thể đến Hội Kê.”
Lúc này, từ trong góc phòng tôi đột nhiên nghe thấy có người “Hừ” một tiếng. Thanh âm rất nhỏ, trừ tôi ra không ai khác nghe thấy. Tôi ngẩng đầu, tìm về phía phát ra âm thanh, phát hiện một cô bé chừng bảy tám tuổi đứng trong góc, một thân áo đỏ, tóc tuỳ tiện cột sau đầu, bên hông có một thanh kiếm đeo như trang sức, ánh mắt dài nhỏ lạnh lùng nhìn tôi.
Lúc này tiền thính truyền đến âm thanh huyên náo, tôi nhịn không được liền đi nhìn xem, phát hiện Chu Du đang múa kiếm, mà Tôn Sách đứng ở trên bàn, cao giọng hát theo. Không khí yến hội lên đến cao trào, mọi người giống như điên rồi đem rượu hất lên không trung. Mà tôi đứng ở một bên cũng hứng thú nhìn.
“Cô vô dụng thôi.” Bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh lạnh lùng. Tôi quay đầu lại, phát hiện là nữ hài tử kia, không biết từ lúc nào đến bên cạnh tôi.
Tôi có chút nghi hoặc nhìn nàng, không rõ nàng muốn nói gì.
“Ta là nói, cô như vậy trăm phương ngàn kế tiếp cận mẫu thân cùng ca ca ta, cũng vô dụng thôi.” Nàng lãnh đạm.
Mẫu thân? Ca ca? Tôi hiểu rồi, xem ra nàng chính là Tôn Thượng Hương ngày sau sẽ gả cho Lưu Bị. Nhỏ tuổi vậy mà đã có tính cách như thế. Vì vậy tôi cố hết sức ôn hoà nói với nàng :
“Em lầm rồi, ta cũng không nghĩ tới muốn gả cho huynh trưởng của em…”
Nàng vẻ mặt hoài nghi nhìn tôi, lát sau, dùng ngữ khí càng thêm lãnh đạm nói:
“Vậy cô muốn làm gì?”
Tôi nhất thời nghẹn lời. Mà càng làm tôi giật mình là lời nói kế tiếp của nàng.
“Ta biết, cô cảm thấy cô cùng những người khác không giống nhau. Có lẽ cô có mục đích gì đó, nhưng ta nói cô đừng kì vọng quá cao. Ai bảo cô là nữ tử.”
Tôi kinh ngạc nói không ra lời. Một cô bé bảy tám tuổi, thế nhưng có thể dùng ngữ khí như vậy. Tôi biết có lẽ là đơn thuần xuất phát từ lời châm chọc của một đứa trẻ, nhưng lời nàng nói, mỗi một câu đều nói đúng tâm sự tôi.
Nhưng vô luận như thế nào, lời nói của một đứa bé không có khả năng cản trở quyết tâm tiếp cận Tôn gia của tôi. Sau khi kết thúc hôn lễ, tôi về Lư Giang bán tòa nhà chuyển đi Hội Kê. Tôi vốn muốn cho A Bích ít tiền để nàng rời tôi lập gia đình, nhưng nàng kiên trì muốn đi theo tôi. Kiên trì của nàng phảng phất tâm sự nào đó không thể cho ai biết, nhưng lúc đó tôi không rảnh suy nghĩ.
Tôi thuê một trạch viện gần Thái thú phủ ở Hội Kê, thường xuyên đến bái phỏng Tôn gia. Đàn ông Tôn gia hàng năm đều chinh chiến bên ngoài, vì vậy mỗi lần tôi đến, mấy người phụ nữ trong nhà đều vui mừng, bao gồm cả Tôn Thượng Hương. Nàng cho dù quật cường cũng là một đứa nhỏ, dần dần nàng cũng bắt đầu ôn hoà với tôi, mỗi lần tôi đến nàng đều ầm ĩ muốn tôi mang nàng ra ngoài thành cưỡi ngựa.
Kiến An năm thứ tư, trận tuyết đầu mùa đặc biệt đến sớm. Mùa thu qua đi. Một đêm nọ, cửa viện tôi bị người ta gõ cửa ầm ĩ, tôi thấy gương mặt đầy nước mắt của Tôn Thượng Hương.
“Ta không biết nên làm thế nào, chị dâu ta khó sanh, có thể sẽ chết. Người làm chủ trong nhà đều ra ngoài đánh giặc rồi, ta không biết tỷ có thể giúp gì được không…” Nàng khóc nói với tôi.
Tôi không nói hai lời, liền cùng nàng sang Thái thú phủ.
Trong phòng sinh tràn ngập mùi vị kì quái khó ngửi, Đại Kiều nằm ở trên giường, mồ hôi ướt đẫm toàn thân. Loại thống khổ này, có lẽ vượt xa tưởng tượng của tôi.
Bên cạnh có mấy người mặc trang phục quái đang bận rộn, một lát sau, có một lão bà bà mặt vẽ linh tinh, cầm một ly nước đục ngầu cho Đại Kiều uống. Tôi nhịn không được ngăn lại, hỏi bà ta đó là gì.
“Là phù chú đem đốt hoà với nước đó,” bà ta kỳ quái nhìn tôi, “Nhanh cho sản phụ uống đi, thần tiên sẽ phù hộ sản phụ mẫu tử bình an, mọi người vui mừng…”
Lúc này chung quanh lại bắt đầu ồn ào lên, một đám trang phục kỳ quái kia bắt đầu gõ mõ, vô cùng khó nghe. Tôi ngây người một hồi, đột nhiên nhịn không được đem chén nước kia hất đi.
Chung quanh nhất thời trở nên yên lặng, mọi người đều khẩn trương nhìn tôi.
Mà tôi nhịn không được kích động lên.
“Người Tôn gia không phải là không tin chuyện thần tiên quỷ quái sao? Vì sao còn để những người như thế vào? Sản phụ đang sắp chết, lại không dùng thuốc mà muốn đốt bùa chú ! Thượng Hương, đuổi bọn họ ra, tẩu tử ngươi cần yên tĩnh!”
Nàng lập tức bắt đầu kiên quyết chấp hành mệnh lệnh của tôi. Trong phòng lập tức an tĩnh lại, mùi vị kia cũng tan biến dần.
“Ngươi, đi nấu chén nước đường đỏ đến; ngươi, lập tức đi thỉnh thầy thuốc; ngươi, tiếp tục giúp nàng dùng sức.”
Tôi như một tướng quân vênh mặt hất hàm sai khiến. Cho dù tôi chưa từng gặp chuyện này, nhưng tôi cảm thấy mình còn làm chính xác hơn bọn phù thuỷ thuật sĩ kia.
Nước đường đỏ bưng tới, tôi giúp Đại Kiều uống hết. “Cô bây giờ có phải có thêm chút khí lực không? Tiếp tục dùng sức, đừng bỏ cuộc.” Tôi nhẹ giọng nói với nàng.
Mà nàng nhắm mắt, suy yếu vô lực nói: “Ta mệt mỏi quá, ta cảm thấy khí lực đều không dùng được, nhưng ta không muốn chết.”
Tôi cùng Tôn Thượng Hương cùng nhau khuyên nàng, muốn nàng đừng bỏ cuộc, nhưng nàng chỉ lắc đầu, nước mắt chảy xuống từ đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần.
Cuối cùng tôi rốt cục nhịn không được lay tỉnh nàng, nhìn mắt nàng, tôi kiên quyết nói:
“Cô hẳn là biết, ta tiên đoán luôn chính xác. Ta hiện tại nói cho cô biết, cô sẽ không chết, hơn nữa sẽ sinh một bé gái khỏe mạnh xinh đẹp. Cho nên cô nhất định phải cố gắng lần nữa.”
Nàng hơi hơi mở to mắt, sau gật gật đầu.
Đứa nhỏ lúc nửa đêm sinh ra, khi đó ngoài cửa sổ chính tuyết lớn bay tán loạn. Đại Kiều ôm lấy đứa trẻ xinh đẹp này, nhịn không được rơi nước mắt.
Nhưng tiếng khóc chào đời không có như trong dự đoán, đứa trẻ kia nhanh chóng nhắm mắt, không có tim đập, không có hô hấp.
Mọi người hốt hoảng đem đứa trẻ chuyền tay nhau, lại thuỷ chung không cách nào làm nó khóc.
Đứa bé được đưa vào trong tay tôi, tôi vỗ nhẹ vào lưng nó. Lát sau kỳ tích đã xảy ra, nó khụ một tiếng, khụ ra một ngụm nước ối.
Sau đó, chậm rãi, nó mở đôi mắt xinh đẹp long lanh như thuỷ tinh nhìn.
Đôi mắt đen lóng lánh đó nhìn chằm chằm tôi, chợt cười rộ lên khanh khách.
Đại Kiều muốn tôi đặt tên cho nàng, tôi nghĩ nghĩ, không biết từ đâu đột nhiên nhớ tới một chữ “Như”.
Đại Kiều cảm thấy tên này đơn giản quá, nhưng cuối cùng cũng quyết định đặt tên “Như”.
Là một cái tên xinh đẹp, giống như cánh bèo dưới mưa, mềm mại, cứng cỏi mà cũng thật u sầu.
Nếu tôi không nhớ lầm, đứa bé tên Như mà tôi cướp về từ tay tử thần này, ngày sau, sẽ là vợ của chàng.
Mà giờ phút này, nó đang ở trong lòng tôi, yên bình ngủ say.
Vài ngày sau Tôn Sách về đến nhà, ôm lấy con gái, vui mừng hôn rồi lại hôn.
Lúc sau y nâng Đại Kiều trên giường dậy, hai người cùng nhau ôm đứa bé, nhìn ngắm như đang thưởng thức một tuyệt thế bảo vật.
Tôi nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, trong lòng lặng lẽ nói với họ :
Xin hãy tận tình hưởng thụ giờ khắc vui mừng này, đừng lãng phí một giây thời gian nào hết.
Bởi vì ngày vui này sẽ không kéo dài quá lâu.
Tôi biết, đây là mùa đông cuối cùng của Tôn Sách.