Không vội cho đi tìm Nhã Thụ, ta chờ năng lực khôi phục.
Bất quá hai mươi ba mươi ngày nay chưa ăn thịt, có điểm khó chịu.
Ta thấy bốn bề vắng lặng, chạy vào rừng.
[ nga, vừa lúc có có vài con thỏ béo!]
[ thực xin lỗi!]
Ta vừa thi triển công lực, một con thỏ bay lên, thân đánh vào trên cây.
Ta đi qua cầm thi thể con thỏ..(ác quá)
“Ta so với kẻ ôm cây đợi thỏ mạnh hơn nhiều!” Ta khích lệ mình.
Dựa vào trí nhớ về phim kiêm hiệp mà bắt đầu lột da thỏ, tẩy sạch nội phủ, lấy nhánh cây xuyên dọc người, lén vào bếp “Nhập cư trái phép” Lấy diêm, nhóm lửa thiêu nướng.
Một lúc sau, mùi dần dần tỏa hương thơm. Nước miếng không kiềm chế được mà chảy.
Ruốc cuộc cũng chin, ta lấy thỏ xuống, xé chân mà gặm.
“Oa! Hảomềm hảo mềm! Ăn ngon ăn ngon!”
Ta hít hà liên tục mỹ vị đã lâu không nếm.
“Người thì nên ăn thịt! Ta lại không nghĩ muốn xuất gia làm hòa thượng!”
Bỗng nhiên nhớ tới Nhã Thụ.
[ hắn nếu cứ như thế, chỉ sợ liền thú không được lão bà.]
Ta không biết thời đại này đối với đồng tính luyến ái có cái nhìn như thế nào — có thể là có vẻ chấp nhận. Bất quá ta không nghĩ Nhã Thụ biến thành một người nam không nam nữ không nữ người lưỡng tính — cho dù là cùng nam mến nhau, cũng phải có bộ dáng nam nhân!– huống chi, đối phương là Trác Bất Phàm có tướng luyến phích! Ta kiên quyết phản đối bọn họ cùng một chỗ!!
Đem toàn bộ con thỏ đều uy vào trong bụng, tế hết vào miếu ngũ tạng, ta vừa lòng ngáp một cái.
[ có điểm mệt nhọc.][ ngủ một chút. Liền trong chốc lát –]
Ta chìm vào mộng đẹp.
“Không, không cần!…… Ta không phải quái vật!…… Mụ mụ!…… Ba ba!…… Cứu cứu ta! Ta không phải quái vật!!”
Ta kêu thê lương, từ trong mộng bừng tỉnh, trên người đều là mồ hôi lạnh, hô hấp dồn dập không ngừng.
“Gặp ác mộng?”
Thanh âm Trác Bất Phàm làm cho ta giật mình đứng lên.
“Ngươi, ngươi như thế nào ở trong này?!”
Trác Bất Phàm một tay phủ má, ung dung ngồi xổm bên người nhìn ta.“ Cánh rừng nơi này là của ta, ta vì cái gì không thể tới?”
Ta ánh mắt đảo qua, nhìn đến đống xương thỏ ta bỏ lại.
Trác Bất Phàm cũng xem qua,“Thoạt nhìn, ngươi vừa có đại tiệc.”
Ta không biết hắn bước tiếp theo muốn làm gì, thân mình lùi về phía sau.
“…… Ngươi sợ ta?” Trác Bất Phàm cười nói.
“Ai nói ta sợ?!” Lòng ta lo lắng không thôi.
Trác Bất Phàm vươn ngón tay thon dài nhiều điểm hai gò má, “Chưa từng có người nào dám ở trong rừng của ta trộm săn……”
“Ai, ai kêu ngươi ngược đãi hạ nhân, ngay cả chút thịt cũng không cấp!” Ta cả gan mắng lại.
“Nga?– ngươi có biết hay không, trên đời này còn có rất nhiều người ngay cả cơm cũng chưa ăn — ngươi rất không biết chừng mực.”
Ta biết hắn nói rất đúng, thứ không ăn đã ăn rồi –“Ngươi muốn thế nào?”
“Ta nghĩ thế nào?” Hắn trầm ngâm,“Ta vẫn tưởng hảo hảo giáo huấn ngươi thông suốt. Ai kêu ngươi luôn chống đối ta, làm cho ta sinh khí –”
“Kia cũng là trước đây ngươi đuối lý!” Ta gọi nói.
“Nhưng cũng là ngươi không đúng trước?” Trác Bất Phàm hắc mắt như mực nhìn chằm chằm ta.
“…… Đại trượng phu dám làm dám chịu!” Ta bị bất đắc dĩ, bài trừ câu hào hùng vạn trượng này. Kỳ thật lòng có chút run lên.
“Khá lắm đại trượng phu!” Trác Bất Phàm mỉm cười, “Cho ta xem ngươi dám làm dám chịu như thế nào.”