Hận Thiên đã trở lại, và chủ đề quyển Sáu là… tự kỉ. Hai anh suy nghĩ lung tung, ta edit, ta mệt =((
Đi, hay là ở. Rốt cuộc phải nên làm như thế nào?
Buông bỏ, hay là tiếp tục chờ đợi. Rốt cuộc là nên lựa chọn như thế nào?
“Ai...” Thích Thiếu Thương thở ra một hơi thật dài, “Kỳ thật Hoàng Kim Lân đã nói cho ta biết hết rồi.... Chỉ là ta không biết lời hắn nói có phải là sự thật hay không, dường như bây giờ ta rất đa nghi.”
Cố Tích Triều mới nghe, trong lòng chấn động, bởi vì cái câu ‘dường như ta rất đa nghi’ kia.
“Hắn nói Tào đại nhân rất thích... những chuyện thế này, vừa đúng lúc lão nhìn thấy ngươi đi trên đường, đã bảo thủ hạ đánh ngươi bất tỉnh, mang vào nơi đó.”
“... Hắn nói như vậy?”
“Đúng vậy, lời của ngươi và của hắn, rốt cuộc, lời nào mới là thật?”
“Ngươi nghĩ sao?”
Thích Thiếu Thương nhìn sau gáy Cố Tích Triều, thấy y tóc xoăn lơi lả, lộ ra làn da trắng trẻo, mới thấy ‘Ngươi nghĩ sao?’ vốn chỉ là nghĩa đen, đơn giản chỉ là hỏi ý tứ của mình, không mang theo hàm ý châm chọc, nhưng thật sự là như vậy sao?
“Ta không có ý gì khác, ta thật sự chỉ hỏi ngươi cảm thấy ai mới là người nói thật!” Dường như cảm nhận được Thích Thiếu Thương không tin tưởng mình, Cố Tích Triều vội vàng nói hết ý của mình, ba từ cuối cùng run rẩy bật thành tiếng, cho thấy trong lòng y vừa lo lắng, vừa cầu xin.
Thích Thiếu Thương nheo nheo mắt, cái người một lòng muốn giết hắn, bây giờ nằm trước mặt hắn, trong giọng nói thậm chí còn mang theo cầu khẩn, người này thật sự chính là người đã ngàn dặm đuổi giết mình, Cố Tích Triều sao? Mà mình có thật là người nhất ngôn cửu đỉnh, không nghi thần nghi quỷ,Thích Thiếu Thương sao?
Thời gian chờ đợi quá lâu, rốt cuộc đã làm tan vỡ tia hi vọng cuối cùng của Cố Tích Triều, y nhẹ nhàng cọ mặt vào sa y màu tím trên người. Thích Thiếu Thương cảm thấy có lẽ y đang lau khô nước mắt, nhưng mà y có thể rơi lệ sao?
Chậm rãi đứng lên, Cố Tích Triều có vẻ hơi nghiêng ngả, mặc dù đối diện là ánh trăng, nhưng tầm nhìn của y bị ngăn cản bởi bóng dáng người trước mặt.
“Hình như y cao hơn ta vài phân thì phải.” Thích Thiếu Thương giật mình suy nghĩ, nhưng y của hôm nay, thân thể đứng không thẳng, bước đi vô lực, nhìn tới chân y mới phát hiện, y không mang hài, một đôi chân trần, đứng trên sỏi đá cùng bùn đất lạnh lẽo, dơ bẩn, y cúi đầu, làm cho ánh trăng trên cao chỉ dừng lại trên lưng ta, không soi được tới đôi mắt y, dường như rất thê lương, đây là trời cao trừng phạt y sao? Có lẽ là vậy. Nhưng sự trừng phạt đó có đủ so với vô số tính mạng của huynh đệ ta không?
Cố Tích Triều lẳng lặng xoay người, tập tễnh tiến về phía cánh rừng.
Thích Thiếu Thương xác định thân thể của mình vốn đang đứng yên, nhưng không biết tại sao, tay hắn không còn nghe theo ý thức nữa, duỗi về phía trước, bắt được ống tay áo của người đang quay lưng về phía mình kia.
“Được rồi, kỳ thật sai biệt cũng không lớn, chỉ là Hoàng Kim Lân nói Tào đại nhân phái người đánh ngươi bất tỉnh, ngươi nói là Hoàng Kim Lân sai người đánh ngươi bất tỉnh, chuyện đó vốn cũng không là chuyện lớn.”
“Ừm,... Đúng vậy.”
Thích Thiếu Thương buông lỏng tay ra, trăng đêm nay sáng tỏ, hắn và y, cả hai đều cảm thấy có chút không thực.
Cố Tích Triều vẫn không xoay người lại, hai người cùng đưa lưng về phía mặt trăng, y và hắn, cả hai đều cảm thấy có chút mờ mịt.
“Một năm nay ngươi ở nơi nào?”
“Ta ở ngay sườn núi gần đây, nhà của ta cũng nhỏ thôi.”
“Ở gần đây à? Vậy là ta đi đúng đường rồi.”
“Ừ, đúng vậy.”
Có nên hay không, có nên hay không mời hắn đến nhà?
Có nên hay không, có nên hay không nói y dẫn mình về nhà?
“Ta có thể đến thăm nhà ngươi không?” Thích Thiếu Thương nói rất khẽ, nhưng xác định lời nói có thể lọt đến tai Cố Tích Triều. Thật kì lạ, hình như lúc hai người sơ ngộ năm đó, cũng chính mình mở miệng trước.
“Cũng, cũng được.” Hai nam nhân vốn là thù sâu như biển, đứng cùng nhau trong đêm tối mông lung này, đột nhiên cũng trở nên ngượng ngùng. Cho dù thế gian có biết bao nhiêu đổi dời, nhưng sự thấu hiểu không nói nên lời giữa hai kẻ tri âm vẫn còn tồn tại.
“Ừ, được, được.” Thích Thiếu Thương gật đầu, cảm thấy từ ngữ của mình nghèo nàn kinh khủng, cố gắng suy nghĩ nên nói cái gì cho phải.
“Ừ, nhân tiện, ngươi có thể gặp mặt Vãn Tình.... Một năm nay, trừ ra ta, nàng cũng chưa gặp ai khác.”
“Ừ, được, được.” Lại là câu này, Thích Thiếu Thương cảm thấy rất giận bản thân mình, nhưng nghĩ đến nữ nhân huệ chất lan tâm kia, hắn nghĩ cũng nên đi bái tế nàng, “Vậy, chúng ta đi thôi.”
“Được.” Chỉ một từ nhẹ nhàng thốt ra, Cố Tích Triều cảm thấy trong lòng tràn đầy yên tâm, cất bước đi lên phía trước, vẫn không quay đầu lại, không có dũng khí đối mặt với người phía sau.
Thích Thiếu Thương theo sát sau lưng, đôi mắt chăm chú nhìn xuống mặt đất, vẫn thường thường ngước nhìn người phía trước, y gầy, tóc cũng dài hơn rồi. Cước bộ không nhẹ nhàng như trước kia. Nhớ lại trận chiến ở Hoàng thành, chân y bị hùng nha xuyên thấu, sau ở linh đường của Vãn Tình, y lại chịu một thương của lão Bát, lúc trong địa lao cũng do mình cùng Thiết Thủ đi cầu tình, Hoàng thượng xá miễn tội cho hắn, sau đó lại hoàn toàn không có tung tích.
Mặc dù vẫn chưa từng quay đầu lại, cũng không nói chuyện với nhau, nhưng y biết người phía sau vẫn đang đi theo mình. Hắn đang suy nghĩ cái gì vậy? Có phảiđang nghĩ tới các huynh đệ của hắn, những kẻ từng bị ta hạ lệnh hoặc gài bẫy, tự tay hoặc mượn đao giết chết không?
Người trước mắt bước đi rất chậm, có phải y bị trúng độc không? Mặc dù trước đó không hề phát hiện bất kì dấu hiệu trúng độc nào, nhưng có thể bị gì khác hay không? Còn nữa, vừa rồi ở nơi quỷ quái kia, lúc thấy y cả người trần trụi, dù trong tình thế cấp bách, mình không thấy rõ, nhưng chung quy vẫn cảm thấy thân thể hắn có gì đó khác thường, rốt cuộc là không ổn chỗ nào?
Dược hiệu quả nhiên còn chưa tan hết, lúc nãy còn cảm thấy bình thường, bây giờ mới đi vài bước đã thấy rõ xiêu vẹo rồi. Cái thân thể vô dụng này, sợ là có khôi phục lại cũng không được như ngày xưa.
“Ngươi có phải bị hạ dược gì hay không?”
Hắn phát hiện rồi, cái người bản thân mù tịt về “dược” lại phát hiện ra?
“Ngươi phát hiện rồi?”
“Ngươi thật sự bị hạ dược! Là loại gì?”
“Đại khái là một chút mê nhân tâm chí, cộng thêm loại dược làm người ta mất sức phản kháng. Ngươi làm sao biết được vậy?”
“Bước đi của ngươi, quá yếu ớt.”
“Ồ.” Hắn quả nhiên chỉ võ đoán, y không nói cho hắn biết, còn có một loại dược khác.
“Thì ra ngươi bị hạ dược, mới vừa rồi ta còn đánh ngươi.” Thích Thiếu Thương đem ba chữ’ ta xin lỗi’ cuối cùng nuốt trở về. Trong lòng hắn rốt cuộc vốn không có cách nào tha thứ chuyện trước kia của Cố Tích Triều, cho dù bây giờ người có lỗi là Thích Thiếu Thương, nhưng đối với hắn, ba chữ này cũng khó nói nên lời.
“Không phải ngươi thật sự nghĩ ta cam tâm tình nguyện bán rẻ bản thân, đi tìm tên họ Tào kia sao?” Cố Tích Triều biết rất rõ Thích Thiếu Thương hiện tại đang nghĩ gì, hắn nghĩ mình, chính là loại người sẽ không từ bất cứ chuyện gì để đạt được mục đích.
“Thì ra...”
“Thì ra cũng chỉ là suy đoán, nhưng lúc ta mới vừa lừa gạt ngươi, ngươi thật sự tin sao?”
“... Ừm.”
Cố Tích Triều cảm thấy hơi đau lòng, mặc dù, lúc này bọn họ vừa nói chuyện, vừa từ từ đi đến căn nhà nhỏ của y, nhưng mà, Thích Thiếu Thương vĩnh viễn không còn cảm khái mình như trước kia nữa, nói không chừng bây giờ hắn vẫn còn hoài nghi mình thật sự có lừa gạt hắn hay không.
.