• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đinh Nhất Tiếu nói: "Tôi còn chưa nhìn ra, tên trinh thám như thằng lưu manh đó, đến tột cùng có gì hợi hại. Tại sao chúng ta phải sợ cậu ta?"



Trên màn hình máy tính, máy quay đến một cao ốc văn phòng cực cao, tường ngoài làm bằng thủy tinh, cho nên nói nó cao, là bởi vì ngoài tường chỉ có trời xanh mây trắng, không còn thấy kiến trúc cao tầng nào khác. Thanh âm nói chuyện, là phát ra từ phía sau ghế máy tính, lưng ghế quay về hướng máy quay, cho nên căn bản không nhìn thấy được người nói chuyện là ai, mà thanh âm kia, mang theo giọng kim loại, rõ ràng đã được dùng máy biến âm.



Máy tính trầm mặc trong chốc lát, phát ra một tiếng thở dài: "Ôi. . . . . .Ban đầu khi tôi thấy cậu ta, cũng cảm thấy vô cùng thất vọng, cùng trong tưởng tượng của tôi khác biệt rất lớn, càng kém trong truyền thuyết xa vạn dặm. Nhưng rất rõ ràng, khi cậu ta chân chính bắt đầu cảm thấy hứng thú với vụ án này, chúng ta sẽ nhìn thấy một con người rất thú vị khác."



Đinh Nhất Tiếu nói: "Có phải đã đánh giá quá cao cậu ta rồi không? Tôi cho rằng, dựa theo kế hoạch vốn có của chúng ta hành động là tốt rồi, không cần phải lãng phí nhân lực và tiền của."



Người bên kia máy tính nói: "Hừ hừ, anh quá xem thường cậu ta rồi, nếu chờ anh biết sự lợi hại của cậu ta, cậu ta đã cho anh sa vào vạn kiếp bất phục. Nói cho anh biết một việc, Hàn Phong đã từ chỗ Lâm Chính biết được mối quan hệ của Lô Phương và Lâm Chính. Hơn nữa, ngay cả nhân vật Khúc Minh Sinh sắm vai, cũng khiến cậu ta hiểu rõ ràng rồi."



(Tiêu: Vạn kiếp bất phục nghĩa là muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được, ko còn đường quay đầu nữa)



Đinh Nhất Tiếu thất kinh, "Chuyện này sao có thể! Quan hệ giữa Lô Phương và Lâm Chính, ngay cả người nhà bạn bè Lâm Chính cũng không biết, cậu ta sao có thể biết được?"



"Hiện tại anh biết bản lãnh của cậu ta rồi chứ, hơn nữa, từ đầu mối mà cậu ta nắm giữ đến xem, từ trước khi cậu ta gặp anh, cậu ta đã bắt đầu hoài nghi anh rồi."



Đinh Nhất Tiếu bắt đầu lau mồ hôi, "Cậu ta còn biết gì nữa?"



Đầu máy tính bên kia truyền đến tiếng cười đắc ý: "Cậu ta rất nhanh sẽ biết mối quan hệ giữa anh và công ty Lương Hưng Thịnh, còn có mấy xí nghiệp đứng tên anh kia, chúng ta phải sớm chuẩn bị sẵn sàng. Tối qua, tôi đã khởi động kế hoạch B, hôm nay cậu ta nhất định là mang theo thương tích đến tìm anh đúng không?"



"Không có, tôi xem chừng, mặc dù cậu ta vẫn bộ dạng uể oải, nhưng tuyệt không hề bị thương."



"Chà!" Thanh âm đầu kia máy tính đã biến chuyển, "Không có khả năng, uy lực của thuốc nổ như vậy, tại dạng phòng nhỏ kia, không có khả năng không thương tổn được cậu ta."



Đinh Nhất Tiếu nói: "Tôi tin tưởng lực phán đoán của mình."



"Nếu như vậy, nhất định phải mau chóng dùng xưởng của Lương Hưng Thịnh, một dây chuyền sản xuất của chúng ta không đủ dùng."



"Xưởng của Lương Hưng Thịnh sắp tới sẽ đấu giá, nhưng hiện tại đã trong khống chế của chúng ta. Song tôi nghĩ, chúng ta không cần thiết phải làm một trận lớn như vậy chứ."



"Đây chỉ là tung hỏa mù, tôi chính là muốn khiến cho cảnh sát mệt nhoài. Vô luận bọn họ làm thế nào cũng không nghĩ ra được mục đích cuối cùng của chúng ta. Hàn Phong! Cậu ta cũng không phải vạn năng, tôi nghĩ, chỉ mỗi việc chúng ta làm thế nào thiêu hủy xe của Lâm Chính, cũng đủ để cậu ta nghĩ đến mấy ngày rồi." Máy tính ha hả cười, lập tức lại nói: "Anh cũng không cần quá khẩn trương, trò chơi, chỉ vừa mới bắt đầu thôi. Được rồi, để tôi cùng người câm nói đôi câu."



"Vâng!" Đinh Nhất Tiếu ngoan ngoãn ra khỏi phòng, sau khi trong phòng chỉ còn lại mỗi người câm, người câm mới "A a" kêu hai tiếng, người trong máy tính nọ xoay mình lại. Nói chuyện cùng người câm, là dùng ngôn ngữ ký hiệu, nhưng người nọ là ai đây? Chỉ có người câm mới biết.



Long Giai và Hàn Phong vừa đi vừa trò chuyện. Long Giai hỏi: "Anh ngay từ đầu đã hoài nghi Đinh Nhất Tiếu, biết gã sẽ không nói thật, mới bảo trì trầm mặc sao?"



"Không, ngay từ đầu chẳng phải tôi đã hỏi hai vấn đề sao?"



Long Giai tức giận nói: "Loại vấn đề của anh, cũng có thể gọi là vấn đề sao?"



"Chính là hai vấn đề này đã chứng thật suy nghĩ của tôi. Lúc vào phòng, cô có ngửi được mùi gì không?"



Long Giai thoáng hồi tưởng, "Không có nha."



"Là mùi khói, trước tiên tôi hỏi Đinh Nhất Tiếu phải chăng có người đã tới trước, gã đã phủ nhận, tôi lại hỏi gã có hút thuốc không, gã lại phủ nhận. Rất rõ ràng, ngay trước một khắc chúng ta bước vào, còn có người thứ ba đợi trong phòng."



"Còn một người? Chúng ta vào lâu như vậy, hắn có thể không lộ dấu vết?"



"Nhìn thấy kiểu lắp điều hòa ở đó không? Mặt sau có một cái rèm, phía sau rèm là một cánh cửa. Kiến trúc cỡ lớn như vậy, đều có thông đạo an toàn, mặt sau rèm nọ chính là thông đạo." Hàn Phong sờ sờ mũi, lại nói, "Mùi thuốc nọ, cùng mùi thuốc phát ra từ người Hồ Kim Thành rất tương tự, nhưng tôi đã quên là hiệu gì rồi."



"Không phải có rèm sao? Làm sao anh thấy được?"



"Lúc vừa mới đến, ở góc ngoặt tôi đã thấy, chờ một lát tôi chỉ cho cô xem."



"Nếu hoài nghi gã, tại sao không trực tiếp thẩm vấn, nếu gã chạy thì làm sao đây? Còn nữa, lúc chúng ta đi xảy ra chuyện gì? Anh có muốn nói gì cho tôi biết không?"



Hàn Phong lại đem đầu xoay sang một bên, nhìn một chiếc Mercedes Benz dài: "Woa, Mercedes Benz thương vụ dài ghê."



"Là của Đinh Nhất Tiếu, vốn chỉ có ba chiếc, hai chiếc khác đều là của xí nghiệp lớn ở thành phố này."



Hàn Phong nói: "Gã làm luật sư đến tột cùng có thể thu phí dụng cỡ nào, có thể ngồi xe xa xỉ như vậy?"



Long Giai nói: "Quên nói cho anh biết, Đinh Nhất Tiếu này, rất có bản lãnh, gã không những chuyên trách luật sư, còn sở hữu hai hầm mỏ, một xưởng luyện thép, tôi ngẫm lại, còn có một công ty kiến trúc nữa. Gã không thích quản lý xí nghiệp, việc này đều để trợ thủ của gã đi làm, mà gã chỉ thích thay người kiện tụng."



"Không phải vừa mới hỏi, tại sao không bắt bớ gã luôn? Đó là vì chúng ta không phải đối thủ của gã. Nếu làm ồn ào trở mặt, tôi bị đánh không sao, nếu đem mặt của cô cũng đánh luôn, thì không tốt lắm đâu."



"Có ý gì? Anh nói tôi đánh không lại gã? Anh xem thường tôi vậy hả?"



"Tôi không có ý đó. Tôi biết, Đinh Nhất Tiếu mặc dù từng luyện tập thể hình, nhưng cùng nhu đạo ngũ đẳng của Long cảnh quan chúng ta so sánh, vẫn còn non lắm, gã không hề đáng sợ, chỉ là tên câm kia, e rằng tương đối khó xơi."



Long Giai cả giận nói: "Anh nói tôi đánh không lại tên lùn kia!"



Hàn Phong bình tĩnh nói: "Cô hãy nghe tôi nói hết. Cô nói cho tôi biết coi, một cốc cafe bằng sứ trên ván gỗ sồi, sẽ thế nào?"



"Cho dù không rơi vỡ, cũng sẽ vang lên."



"Nhưng vừa rồi lúc chúng ta ra cửa, tôi tình cờ chạm rớt cốc cafe kia."



"Tôi đâu nghe thấy gì đâu --" Cô lập tức tỉnh ngộ, đó là có người dùng tốc độ cực nhanh, trước khi cốc cafe rơi xuống đất đã tiếp được, khó trách Hàn Phong bảo mình đừng quay đầu lại, là sợ gây hoài nghi.



Long Giai thư thái nói: "Nguyên lai là vậy à, tay của anh cũng không nên. . . . . ." Nói tới đây, mặt của cô lại ửng đỏ, đồng thời nghĩ: "Mình nhìn không ra chú lùn đó lợi hại như vậy, tại sao anh ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra chứ?"



Lúc này, Hàn Phong còn nói thêm một câu đặc biệt không nên nói, anh mang theo loại tươi cười xấu xa, bảo: "Bất quá, chân của cô, sờ thật sự rất trơn nhẵn nha."



Hàn Phong vừa dứt lời, Long Giai dừng ngay lập tức, đậu xe ở ven đường, nghiêng người đưa tay giựt cánh cửa bên ghế phụ, Hàn Phong còn chưa kịp hồi thần, Long Giai đã ra sức đá một cái, trực tiếp đá Hàn Phong từ ghế phụ ra ngoài xe. Long Giai oán hận mạnh tay đóng sầm cửa xe, nghênh ngang chạy đi. Hàn Phong hơn nửa ngày sau mới đứng lên, nói với tay phải của mình: "Cô ấy rõ ràng mặc thành như vậy, chẳng lẽ không phải là để mời gọi mình sờ sao? Mình sờ lầm rồi sao?"



Hàn Phong nhìn phía trước, xe Long Giai đã không thấy bóng dáng, lúc đang thầm than phải tự đi về, thì Long Giai đã đảo xe trở về, mở cửa sau xe giúp Hàn Phong, lạnh lùng thốt: "Lãnh trưởng phòng tìm anh về đó, lên xe đi."



Trở lại phòng điều tra hình sự, Lãnh Kính Hàn nói cho Hàn Phong kết quả phân tích trái bom tối qua đã tập kích bọn họ.



Căn cứ theo kết quả Hạ Mạt bọn họ thăm dò ở hiện trường, uy lực của bom không tính là lớn, từ vụn nhỏ ở hiện trường nhìn xem, giống Nitroglycerin bình thường, chính là thuốc nổ mọi người thường dùng để phá núi. Thứ kia trang bị điều khiển từ xa, dùng máy khuếch đại tín hiệu, trong phạm vi bán kính 5km có thể khống chế, cho nên cũng sẽ không cách nào tra ra địa điểm gây án của hung thủ. Nói cách khác, muốn tra ra ai là hung thủ nửa đêm tập kích bọn họ, nhất thời nửa khắc không có tiến triển gì.



Hạ Mạt quay đầu nói với Hàn Phong: "Đúng rồi, anh bảo tôi kiểm tra thành phần xăng, cũng đã có kết quả. Rất kỳ quái, bọn họ dùng là dầu diesel nặng, hơn nữa, còn thêm vào chất xúc tác."



"Có tác dụng gì?"



"Giảm dầu đánh lửa xuống."



"Vậy, dầu của bọn họ, bao nhiêu độ mới đánh lửa?"



"Khoảng 150 đến 200."



Lưu Định Cường lấy một tờ giấy qua, "Kết quả phân tích của tôi cũng đã có, đây là phương trình hóa học của 'xỉ than đá' này, xem ra là loại vật liệu tổng hợp kiểu mới, tôi còn chưa biết dùng để làm gì."



Hàn Phong lớn tiếng nói: "Tốt quá! Cùng suy nghĩ của tôi hoàn toàn ăn khớp, tôi rất nhanh sẽ có thể nói cho các anh biết, xe của Lâm Chính tại sao đột ngột phát nổ."



Phan Khả Hân lúc này mang theo máy tính xách tay bước vào, vừa tiến đến chợt nghe thấy Hàn Phong đang kêu to, vội hỏi: "Tôi đã bỏ lỡ gì sao?"



Hàn Phong nói: "Hoàn toàn ngược lại, cô tới rất đúng lúc, tôi đang muốn vạch trần câu đố về cái chết của Lâm Chính. Long Giai, mượn máy tính của cô."



Long Giai mở máy tính, Hàn Phong đánh vào phương trình hóa học Lưu Định Cường cung cấp, lên mạng tìm tòi, chỉ chốc lát sau, xuất hiện tên của một công ty ngoại quốc. Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, bởi vì công ty này, không dùng chữ quốc ngữ, tóm lại không phải thứ tiếng Trung và tiếng Anh mà mọi người biết. Hàn Phong nhìn Long Giai, "Công ty này, cô phụ trách điều tra."



Long Giai nói: "Có phải chúng ta nên theo dõi Đinh Nhất Tiếu trước hay không?"



Lúc này Lãnh Kính Hàn mới hỏi: "Các cậu đã tra ra gì rồi?"



"Suy nghĩ cá nhân mà thôi." Hàn Phong nói ra hoài nghĩ đối với Đinh Nhất Tiếu.



Lý Hưởng nói: "Cừ thật, với trí tuệ của ông ta, áp dụng phạm tội tinh vi như vậy, trái lại hoàn toàn có khả năng. Chúng ta lập tức tiến hành theo dõi 24/24 với ông ta."



"Nhưng mà, trong tay chúng ta không có chứng cứ xác thực nào." Lãnh Kính Hàn có chút băn khoăn.



Hàn Phong nói: "Đúng vậy, nếu Đinh Nhất Tiếu thật sự là kẻ đứng sau sai sử, ý thức chống lại điều tra của gã nhất định rất cao, hơn nữa, bên cạnh gã còn có một người trợ giúp lợi hại. Bởi thế khả năng theo dõi rất khó thực hiện, nếu là thiết bị theo dõi thì sao?"



Hạ Mạt tỏ vẻ phản đối: "Nếu các anh nhìn thấy phần còn lại của thiết bị điều khiển từ xa tối qua, chỉ với thiết bị theo dõi, chẳng có chút ích lợi nào. Người tạo điều khiển từ xa kia, tuyệt đối là cao thủ."



Lãnh Kính Hàn nói: "Nếu không thể theo dõi giám thị 24h, vậy đành phải âm thầm giám sát trọng điểm."



Hàn Phong nói: "Tôi nghĩ, Đinh Nhất Tiếu sẽ không ngờ đến, chúng ta nhanh như vậy đã hoài nghi tới gã, lúc gã còn chưa phòng bị, bắt đầu theo dõi tương đối dễ dàng hơn một tí."



Lãnh Kính Hàn nói: "Được, Lý Hưởng bố trí người, lập tức bắt tay vào tiến hành." Lý Hưởng nói với Hạ Mạt và Lưu Định Cường: "Hai vị chuyên gia vũ khí, cùng theo tôi đi chọn thiết bị theo dõi nhé?"



Lưu Định Cường nói: "Chuyên gia cơ giới còn chưa trở về đâu, thằng nhóc Trương Nghệ kia, ở bên ngoài ăn uống no say, đâu như chúng ta chạy khắp nơi, còn phải thay ca cho cậu ấy."



Lãnh Kính Hàn nhìn Hàn Phong, "Cậu bảo điều tra Phó Khải và Hồ Kim Thành, bọn họ chưa từng về quê, không biết đã chạy đi đâu rồi."



"Đối phương thu đuôi thu đến thật nhanh, tìm không được hai người kia, liền mất đi một đường đầu mối. Bất quá khiến tôi nghi hoặc chính là bọn họ khống chế được Lương Tiểu Đồng, rồi lại không giết nó, bọn họ đã chuyển nhượng quyền cổ phần, rồi lại không mang theo số tiền bỏ trốn, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?"



"Có thể là việc phân chia xuất hiện sự bất đồng, dẫn đến nội bộ bất hòa không?"



Hàn Phong lắc đầu, "Không có khả năng. Hiện tại chúng ta còn chưa điều tra tin tức của tổng bộ tập đoàn Hằng Phúc, còn có nhà xưởng của Lương Hưng Thịnh. Lãnh trưởng phòng, bên này anh có đầu mối gì mới?"



"Chúng tôi đã điều tra lưu trữ cuộc gọi của điện thoại cố định trong phòng làm việc Lâm Chính, thời gian lần trò chuyện cuối cùng của Lâm Chính có 3 phút, người gọi điện là tên một nữ giới, hẳn là Lô Phương, nội dung cuộc điện thoại, đại khái chính là bảo Lâm Chính từ quốc lộ cũ đi đến tổng bộ, về phần Lâm Chính tại sao phải nghe lời nữ nhân kia thì không biết."



"Lô Phương là một nhân vật mấu chốt, nhưng cô ta đã đi đâu rồi? Từ tình huống trước mắt mà thấy, sau lần đầu tiên gặp tôi, Lô Phương vốn đã rời đi."



"Chúng ta không có chứng cứ xác thực nào, không thể phát lệnh truy nã, bằng không thì dễ xử rồi. Trong nhà Lô Phương không còn thân nhân, loại người lẻ loi một mình này, khó tìm nhất."



"Hiện tại dường như có thể dễ dàng hơn chút rồi nhỉ? Chúng ta đi uống cafe."



Lãnh Kính Hàn nhìn Hàn Phong, trừng mắt, "Cậu còn có tâm tình uống cafe? Cậu biết cấp trên dồn nén vụ án này nặng thế nào không? Tôi nghĩ, thời hạn cuối cùng của hạn định phá án rất nhanh sẽ xuống tới, dư luận khắp nơi đều chú ý đến chuyện này, một ngày chưa phá án, tôi một ngày ăn không vô, ngủ không ngon."



Phan Khả Hân cũng nói: "Đúng vậy, tòa soạn mỗi ngày đều thúc giục tôi nộp bản thảo, nhưng vụ án này chưa phá, tôi cũng không tiện đem bản thảo giao ra. Đúng không, bác Lãnh?"



Lãnh Kính Hàn nói: "Đương nhiên không thể nộp, việc này trước đó đã thương lượng xong rồi."



Hàn Phong một tay buông thỏng nói: "Các anh xem, chúng ta chỉ có thể giám sát trọng điểm Đinh Nhất Tiếu, tựa hồ không còn chuyện gì khác có thể làm nữa. Mà bọn họ đã nắm được 5% quyền cổ phần nọ, trong khoảng thời gian này sẽ không có thêm động tác nào nữa. Tôi xem chừng không còn gì để sốt ruột đâu.



Lãnh Kính Hàn mở to hai mắt nhìn, nói: "Cậu cũng đoán không ra sao? Đầu tiên, cái chết của Lâm Chính, chúng ta vẫn chưa có tiến triển gì, nếu như nói đối phương điều động đội ngũ vài trăm người, tại sao chúng ta một chút đầu mối cũng không có? Thứ hai, quyền cổ phần 5% nọ, tới cùng đã đi đâu? Bọn chúng đã thanh lý hay chưa? Nếu đã thanh lý, bước tiếp theo bọn chúng sẽ thế nào? Thứ ba, Lô Phương, Lương Tiểu Đồng, Phó Khải, Hồ Kim Thành, những người này đã đi đâu? Còn có, kẻ tặng bom cho chúng ta, mục đích, ý đồ của bọn chúng là gì? Lần này thất bại, còn có thể có lần kế không? Nhiều vấn đề như vậy, cậu còn nói không có vấn đề, nếu nhóm người nọ lại hướng chúng ta tập kích, cậu chết hồi nào còn chưa hay."



Hàn Phong cười hắc hắc, "Người ta chính là nhằm vào Lãnh trưởng phòng đại danh đỉnh đỉnh anh, hình như không liên quan gì đến tôi à nha?"



Lúc này, Long Giai thở phào một hơi, nói: "Đã điều tra ra."



Hàn Phong, Lãnh Kính Hàn, Phan Khả Hân, cùng nhau nhìn về phía màn hình, Long Giai nói: "Đây là quảng cáo bọn họ phát hành ở một website Anh Quốc. Bọn họ là công ty Đức, chủ yếu sản xuất thiết bị gia dụng."



Hàn Phong ngưng mi nói: "Thiết bị gia dụng? Thứ phương trình hóa học chúng ta tra ra kia đâu?"



Long Giai lại nói: "Loại vật liệu chúng ta tra được, là một loại vật liệu giữ nhiệt bọn họ mới phát hiện, dùng cho máy nước nóng chạy bằng năng lượng mặt trời, là lớp phủ sơn lót ống chân không năng lượng mặt trời."



Hàn Phong nói: "Nói cụ thể chút. Công ty này có giải thích rõ tường tận hay không?"



Long Giai nói: "Có, đây là một loại vật liệu polymer tụ nhiệt, nó có thể tụ năng lượng mặt trời, nâng cao tính hút nhiệt của ống chân không, nhiệt lượng cao nhất có thể đạt tới trung bình một mét vuông mỗi giờ cung cấp 800 calo. Mặt sau nó còn có thuyết minh, muốn đem một 100 lít nước nóng 15 độ tăng đến 60 độ, cần ước chừng 600 calo nhiệt lượng."



"A --" Hàn Phong đột nhiên duỗi thắt lưng lười biếng một cái, thở ra một hơi dài nói, "Nguyên lai là như vậy."



Lãnh Kính hàn tựa hồ cũng nghe ra chút manh mối, nhưng ông vẫn như cũ hỏi: "Cậu nói thế là thế nào?"



"Các anh không phải muốn biết xe Lâm Chính tại sao lại phát nổ sao? Xin mời sang bên này."



Hàn Phong ở phòng thí nghiệm lấy ra một dúm 'xỉ than đá', sau đó đi ra phòng điều tra hình sự, ngửa đầu nhìn trời, "Thời tiết quái quỷ này, ánh mặt trời thật là gay gắt nha." Anh đem xỉ than đá tựa như nhóm vật liệu polymer bày ra trên mặt đất, sau đó ngồi xổm ở đó nhìn xem.



Đám người Lãnh Kính Hàn không biết anh muốn làm gì, cũng từ trong phòng điều hòa đi theo ra, bị phơi nắng đến lưng đẫm mồ hôi, Hàn Phong sớm đã cởi áo ra, trần như nhộng hưởng thụ tắm nắng.



Lãnh Kính Hàn xoa mồ hôi chảy trên trán nói: "Rốt cuộc còn phải chờ bao lâu?"



Hàn Phong ngẩng đầu lên, thích chí nói: "Gấp cái gì, anh không biết phơi nắng là một loại hưởng thụ sao?"



Phan Khả Hân và Long Giai đều nóng đến không chịu nổi, nhưng ai cũng đều không nguyện rời đi, đều muốn nhìn xem, rốt cuộc Hàn Phong định làm cái quỷ gì. Qua mười phút, Hàn Phong nhàn nhạt nói: "Có lẽ cũng sắp rồi đấy." Anh lấy ra một que diêm, đặt trên polymer, vừa nhẹ nhàng chạm vào que diêm lập tức bùng lên.



"A --" Phan Khả Hân phát ra một tiếng hô nhẹ, Long Giai cũng hỏi: "Chuyện này là thế nào?"



Lãnh Kính Hàn trầm tư nói: "Chẳng lẽ là như vậy?"



Hàn Phong đứng dậy, nói: "Sự thật đánh bại hùng biện, rất rõ ràng, hung thủ chính là làm vậy đó. Đi thôi, đến phòng thí nghiệm, tôi nói cho các anh bí ẩn về việc ô tô phát nổ nhé."



Phòng thí nghiệm. Hàn Phong cầm lấy mảnh sót lại của bánh xe kia, nói: "Đây là hai mặt bánh xe ô tô bị đốt trụi, hiện tại tôi cho các anh biết, xe Lâm Chính đang ở trên quốc lộ nóng rực, sản sinh biến đổi gây cháy nổ."



Đám người Lãnh Kính Hàn hút ngược một ngụm lãnh khí, Lãnh Kính Hàn nói: "Nói cụ thể một chút."



Hàn Phong nói: "Phương pháp hung thủ dùng, thật sự rất khó phát hiện. Bọn họ trước đó đã thêm vào trong xe riêng của Lâm Chính dầu nặng đánh lửa kém, cũng thêm vào dầu nặng chất xúc tác, càng giảm khả năng đánh lửa của chất đốt này. Bản thân khả năng đánh lửa của loại dầu nặng này cũng chỉ có khoảng 200 độ, sau khi thêm chất xúc tác càng có thể hạ thấp xuống 100 độ, hoặc thấp hơn nữa. Bởi vì tính an toàn của bản thân xe Mercedes Benz có thể rất tốt, cho nên dù sử dụng dầu nặng khả năng đánh lửa thấp như vậy, cũng sẽ không phát sinh hiện tượng tự cháy tự nổ. Vì vậy, hung thủ đem loại vật liệu polymer tụ nhiệt của Đức này rải trên đường quốc lộ, rải khoảng một km, hoặc dài hơn. Ngày Lâm Chính gặp sự cố, nhiệt độ trong phòng khoảng 39 độ, mà nhiệt độ bên ngoài vào giữa trưa không dưới 50 độ, rải loại vật liệu polymer này, nhiệt độ mặt đất không dưới 200 độ. Khi xe Lâm Chính chạy trên đường quốc lộ đen nhánh này, tựa như lái vào một lò nướng, tính năng của ô tô cho dù tốt mấy, cũng không cách nào khống chế dầu nặng với độ đánh lửa kém cháy trong phạm vi an toàn, vì vậy cả chiếc xe bị phát nổ. Bởi vì rải cả con đường lớn, cho nên hung thủ vận dụng hơn trăm người, mà từ đoạn mặt đường trong quá trình chờ xe Lâm Chính đi ngang qua, đến khi xe của hắn bị hơ nổ, phải có một quá trình tụ nhiệt. Trong quá trình này, không thể có xe khác đi qua, may mắn quốc lộ cũ này không có nhiều xe chạy, chỉ cần hai đầu quốc lộ dùng xe cảnh sát ngăn lại, chỉ để xe Lâm Chính qua là được. Đây chính là toàn bộ quá trình bọn chúng thực hiện hành vi phạm tội."



Hàn Phong cầm lấy que diêm cong đã bị đốt cháy, cười nói: "Muốn đầu diêm bốc cháy, nhiệt độ phải đạt tới trên 200 độ, mà khả năng đánh lửa của nhiên liệu diesel, cao nhất 220 độ, thêm chất xúc tác, khẳng định không chịu nhiệt."



Tất cả Lãnh, Long, Phan ba người đều trợn mắt há hốc mồm, như nghe thiên thư (sách hoặc thư do thần tiên trên trời viết ra) . Một lúc lâu sau, Lãnh Kính Hàn mới nói: "Trời ạ, thậm chí có phương pháp sát nhân như vậy sao."



Trong mắt Hàn Phong lại nhấp nhoáng quang mang như loài sói, lạnh lùng thốt: "Hung thủ dường như đang chơi đùa chúng ta, y cố ý bày mê trận, muốn khảo nghiệm trí tuệ của chúng ta. Tôi cũng là lần đầu tiên nghĩ đến còn có thể dùng loại phương pháp này tạo ra nổ mạnh cho ô tô. Đinh Nhất Tiếu, gã thật sự lợi hại như vậy?"



Long Giai nói: "Tôi nghĩ có điểm đáng ngờ, Đinh Nhất Tiếu bình thường chỉ là một người bận rộn, gã làm sao có thời gian bày ra hành động tổ chức quy mô lớn vậy chứ?"



Phan Khả Hân tỏ vẻ đồng ý: "Đúng vậy, chuyện bản thân ông ta thôi đã cực kỳ bận rộn rồi, hơn nữa, ông ta cũng là nhân sĩ nổi tiếng, tuyệt không thiếu tiền mà?"



Hàn Phong từ chối cho ý kiến, "Thời gian, có thể sắp xếp. Nếu gã thật sự muốn mưu đồ một việc lớn, hoàn toàn có thể đem tâm tư đặt trên đó, những thứ khác chỉ là làm bộ, tạo một vỏ bọc. Phải biết rằng, Đinh Nhất Tiếu phù hợp với tất cả giả thuyết chúng ta đưa ra. Thứ nhất, gã có xưởng riêng, hoàn toàn có thể triệu tập vài trăm người làm việc. Thứ hai, bằng cấp và trí tuệ của gã, khiến gã có khả năng nghĩ ra phương thức phạm tội như vậy. Thứ ba, gã là cố vấn pháp luật cho hai công ty của Lâm Chính và Lương Hưng Thịnh, gã là người hiểu rõ nội tình. Thứ tư, gã sở hữu khoáng sản, mà thuốc nổ tập kích chúng ta là thuốc nổ để khai thác mỏ. Thứ năm, tiêu chuẩn chi phí của gã, khiến gã hẳn phải sở hữu lượng lớn tiền tài. Chỉ bằng những thứ này, gã có thể liệt vào tình nghi phạm tội số một."



Lúc này, điện thoại di động của Lãnh Kính Hàn vang lên, chỉ nghe ông nói: "Là tôi, đã đến nhà ga? Được, lập tức trở về." Ông để điện thoại xuống nói: "Trương Nghệ bọn họ trở lại, bọn họ ở thành phố T bên kia đã bị cản trở."



"Cái gì cản trở?"



"Chờ bọn họ trở về rồi nói sau, hiện tại tôi phải lập tức làm một bản báo cáo, trước đem nguyên nhân chết của Lâm Chính vừa điều tra được thông báo cho cấp trên, bằng không điện thoại đã sắp bức tôi điên mất rồi. Long Giai, tôi còn phải nhờ cô giúp tôi tra một chút, Lâm Chính. . . . . ."



"Ế --" Hàn Phong cười cắt ngang Lãnh Kính Hàn, "Long Giai không thể đi, cô ấy chính là đội viên của tôi."



Lãnh Kính Hàn sửng sốt, hết cách nói: "Cậu xem, chỗ này của tôi thật sự không đủ người, hiện tại không phải cậu không có chuyện gì làm nữa sao, coi như cho tôi mượn một chút, được không?"



Hàn Phong cười xấu xa: "Sao tôi không có việc gì làm? Đợi một lát tôi muốn cùng Long Giai đi xem xưởng của Lương Hưng Thịnh. Đội viên của anh lập tức sẽ trở lại, gọi bọn họ đi."



Lãnh Kính Hàn nóng nảy, "Chẳng phải ngày hôm qua Long Giai đã đi xem qua rồi sao, còn đi nữa?"



Hàn Phong chậm chậm nói: "Tôi thích."



Phan Khả Hân kêu gào: "Tôi cũng đi."



"Đó là đương nhiên." Hàn Phong ngồi trước bàn làm việc, nhìn Lãnh Kính Hàn gõ báo cáo, chẳng có tí ý gì là muốn rời đi.



Lãnh Kính Hàn lòng như lửa đốt gõ báo cáo, Hàn Phong lại ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Đánh được hai hàng chữ, không khỏi giận sôi gan, "Cậu không phải muốn đi xem xưởng của Lương Hưng Thịnh sao! Còn không mau đi!"



Hàn Phong nhắm mắt lại, nói: "Không nóng nảy, chờ sau khi Lâm Phàm và Trương Nghệ trở về, nghe một chút tình hình bọn họ gặp phải ở thành phố T rồi đi. Long Giai, trước tiên tra tư liệu của Đinh Nhất Tiếu, càng tường tận càng tốt."



Tiếp đó, Hàn Phong nói với Lãnh Kính Hàn đang tức giận đến thất khiếu (bảy lỗ trên mặt đó, mọi người tự đếm nga~ :]]) bốc khói mà lại không hề có biện pháp: "Đúng rồi, Lâm phu nhân, mụ phù thủy kia, không có làm gì anh chứ?"



Lãnh Kính Hàn nói: "Bà ta trái lại không nói thêm gì. A, kỳ quái nha!"



"Có gì kỳ quái đâu, trong dự liệu thôi. Mụ phù thủy ấy xem trọng mặt mũi nhất, bà ta tuyệt đối sẽ không đem chuyện chồng mình ngoại tình tuyên dương khắp nơi, nhiều nhất chỉ nói là có một cảnh viên thái độ không tốt mà thôi, ha ha."



Nghe Hàn Phong dám gọi phu nhân của Lâm Chính là mụ phù thủy, Long Giai và Phan Khả Hân đều cảm thấy buồn cười, các cô cho tới giờ vẫn chưa từng thấy qua người nào cả gan làm loạn như vậy. Long Giai thầm nghĩ: "Anh chàng Hàn Phong này, nghiêm túc chỗ nào chứ, thật sự là hạ lưu, nhưng dù anh ấy có hư hỏng bao nhiêu, lại không ngờ được, cả người trong ngoài đều không đứng đắn, chẳng biết lai lịch thế nào, nhưng lối suy nghĩ của anh ấy rất nhạy bén, quả thật khiến người ta bội phục." Long Giai nhịn không được hỏi: "Trước kia anh làm nghề gì?"



Phan Khả Hân cũng đưa ánh mắt tụ lại trên người Hàn Phong ha ha cười, bộc lộ bản tính, âm dương quái khí nói: "Nghề nghiệp? Cô thấy tôi giống người có nghề nghiệp sao?"



Long Giai không tin, người giỏi suy luận như Hàn Phong, nhất định từng được huấn luyện chuyên nghiệp, bằng không, sẽ không có khả năng có được lực quan sát tường tận và năng lực trinh thám như vậy.



Phan Khả Hân nói: "Vậy anh trước kia làm gì?"



Hàn Phong lười biếng nói: "Trước kia hả, ờ, thì ngủ thôi."



Phan Khả Hân truy hỏi: "Trước khi ngủ thì sao?"



Hàn Phong cào đầu, "Ở trên phố chơi đùa thôi."



"Chơi gì?" Bộ dáng Phan Khả Hân như không đạt được mục đích thì dây dưa không bỏ.



Hàn Phong bấm ngón tay: "Ăn, nhậu, cờ, bạc, lừa, gạt, bịp, bợm!" Hàn Phong nhìn hai ngón còn lại, bổ sung: "Ẩu đả! Như vậy là mười phân vẹn mười rồi!"



Long Giai nhịn không được âm thầm buồn cười, nghĩ: "Ẩu đả? Người ta không đánh anh là may rồi."



Phan Khả Hân truy đến cùng: "Vậy trước khi anh ra đường chơi, thì làm gì?"



"Ở trường học đó."



Phan Khả Hân biết hỏi không ra được gì nữa, hỏi tiếp anh ta nhất định sẽ nói trước khi đến lớp học thì đến vườn trẻ học. Cô chuyển hướng sang Lãnh Kính Hàn, "Bác Lãnh, bác xem anh ấy, nói hươu nói vượn, bác biết anh ấy trước kia làm gì không?"



Lãnh Kính Hàn suy nghĩ một chút, đáp: "Bí mật quốc gia, không thể trả lời."



Phan Khả Hân bị bẽ mặt, đang muốn phát tác, thì nghe thấy Long Giai nói: "Nhìn xem này."



Hàn Phong một bước cũng lười di chuyển, nói: "Đọc lên đi."



"Đinh Nhất Tiếu, sinh năm 71, cha Đinh Vỹ Trung, mẹ Mục Tấn Bình, hai người đều là giáo sư, quê quán Sơn Đông huyện Bình Âm. Năm tuổi vào trường tiểu học của thị trấn, 10 tuổi học trung học của huyện, khi thi vào đại học Chính trị và Pháp luật chỉ vừa 15 tuổi, vẫn ra sức học đến tiến sĩ, 23 tuổi du học Pháp đào tạo chuyên sâu rồi về nước, nhậm chức ở một văn phòng luật Bắc Kinh, 28 tuổi thành lập văn phòng luật riêng, đồng thời chuyển nơi ở đến Thượng Hải, năm năm trước, đi tới thành phố H của chúng ta. Gã có hai học vị tiến sĩ Luật, Kinh Tế học, ở đại học là đội viện động bóng đá của trường, soạn một cuốn sách 《Mối liên hệ tất nhiên giữa mức độ nhận thức pháp luật và tâm lý học phạm tội 》, tạp chí 《 Le Point 》của Pháp đăng hai bài luận văn, từng là nhân vật trang bìa của tạp chí 《 LIFE 》Hoa Kỳ."



Hàn Phong chậc lưỡi, "Lợi hại như vậy? Điều tra cha mẹ gã, điều tra tình hình gia đình gã."



Long Giai lướt trên bàn phím, chỉ chốc lát sau nói: "Ồ? Hai người đều đã qua đời, chết vì tai nạn xe. Thời gian là năm 1986."



Hàn Phong tính toán nói: "Khi đó gã vừa 15 tuổi."



"Tôi nhận thấy, có lập hồ sơ, lạ thật, là vụ án của thành phố H chúng ta, vậy là sao?" Long Giai nhìn máy tính, trong miệng thì thào, Phan Khả Hân vội tiến đến.



"Tôi nhớ ra rồi!" Lãnh Kính Hàn đột nhiên nói, "Là vụ án đầu tiên của phòng điều tra hình sự, lúc ấy còn chưa gọi là phòng điều tra hình sự, gọi là đại đội điều tra đặc biệt thành phố H. Lái xe gây chuyện là con trai của thị trưởng thành phố H, chúng tôi vốn đã có chứng cứ xác thực, nhưng phía cấp trên ém xuống, sau đó mặc kệ. Người bị hại để lại một đứa cô nhi, gọi là Đinh gì gì đó! Bởi vì lương tâm cắn rứt, chúng tôi còn quyên góp một khoản tiền cho nó học đại học đấy. Tôi nhớ rõ, lúc ấy nó cũng bởi vì nguyên nhân này mà đổi giấy đăng ký đại học Chính trị và Pháp luật đó."



Hàn Phong kinh hô: "Sơn Đông và thành phố H, cách xa vạn dặm, tại sao bọn họ lại xảy ra tai nạn xe ở đây? Đến du lịch hả?"



"Hình như vậy. Trên thực tế, nhà bọn họ dường như có thân thích gì đó ở đây. Mà cha mẹ Đinh Nhất Tiếu là người rất nhìn xa trông rộng, bọn họ nghe nói nơi này của chúng ta đang làm mở cửa cải cách, cho rằng sau này rất có tiền đồ phát triển, do đó, chuẩn bị chuyển công tác đến thành phố chúng ta. Lần đó, chính là đến thăm bà con, xem chút tình huống phát triển của thành phố H, không ngờ tới, lại xảy ra việc này. Khi đó, là vụ án do Bạch đội trưởng phụ trách, tôi là chân chạy việc, phụ trách thu thập chứng cứ."



Hàn Phong thở dài: " Bóng tối bắt đầu từ nơi này, tà ác liền từ nơi này phát sinh."



Long Giai hỏi: "Tra tiếp không?"



"Nghĩ biện pháp điều tra thân thích kia của Đinh Nhất Tiếu ở thành phố H, từ những người bên cạnh hiểu rõ quá trình trưởng thành của Đinh Nhất Tiếu. Mặt khác, chúng ta phải điều tra xí nghiệp đứng tên gã và tình hình kinh doanh, do ai phụ trách, tham gia hạng mục gì."



Phan Khả Hân giơ máy ảnh lên, chụp Hàn Phong một tấm, khen: "Chuyên gia, quả nhiên bất đồng."



Long Giai nhún vai nói: "Không có cách nào tra được, chỗ chúng ta thiếu tư liệu xí nghiệp."



Lãnh Kính Hàn nói: "Tôi liên hệ với cục trưởng cục công thương một chút, để bọn họ fax tư liệu của công ty Đinh Nhất Tiếu sang đây."



Vừa dứt lời, hai người Lâm Phàm đã trở về. Lâm Phàm quẳng hành lý lên bàn, thở dài một tiếng, đặt mông ngồi trên ghế. Trương Nghệ nhìn quanh bốn phía, hỏi: "Anh Lưu bọn họ đâu rồi?"



Lãnh Kính Hàn đứng dậy nói: "Các cậu đừng nóng vội, trước tiên nói tình huống các cậu gặp phải ở thành phố T đi."



Trương Nghệ vứt túi xuống, lắc đầu nói: "Ngày đầu tiên chúng tôi đi, nhân viên của công ty nọ trái lại rất phối hợp, cũng cho chúng tôi tra xét ghi chép và một số tài liệu của Lâm Chính, sau đó bọn họ nói tình hình nghiêm trọng, phải đệ trình cho hội đồng quản trị, bảo chúng tôi đợi tin tức. Ai ngờ, về sau bọn họ triệu tập họp hội đồng quản trị, rồi nói cho chúng tôi biết, sự tình này nội bộ tập đoàn bọn họ phải xét xử, chúng tôi chỉ cần xử lý tốt chuyện tình của thành phố chúng ta là được."



Lãnh Kính Hàn nói: "Các cậu không bảo cảnh sát địa phương trợ giúp sao?"



Lâm Phàm cười khổ nói: "Trợ giúp có ích lợi gì, chúng tôi ngay cả cửa của tổng bộ tập đoàn còn không thể vào được, mà câu trả lời của cảnh sát địa phương dành cho chúng tôi là, xí nghiệp này là đối tượng trọng điểm nâng đỡ của quốc gia, nếu không có lãnh đạo cấp trên phê chuẩn, ngay cả thị trưởng thành phố T và cục công an thành phố đều không có quyền can dự vào, càng miễn bàn đến hai nhân viên ngoại lai chúng tôi."



Trương Nghệ nói: "Không cho vào cửa thì thôi đi, bọn họ còn cảnh cáo chúng tôi không được tùy tiện tiết lộ tin tức ra ngoài, bằng không, khiến cho công ty tổn thất, chúng tôi phải phụ trách toàn bộ đó."



Lãnh Kính Hàn nói: "Sự tình nảy quả thật nên chú ý tới, tôi lập tức viết báo cáo cho thượng cấp, xin cấp trên phê chuẩn cho chúng ta điều tra ngân hàng Hằng Phúc."



Lâm Phàm nói: "Mấy ngày nay đang đợi bọn họ triệu tập họp hội đồng quản trị, chúng tôi thông qua cách khác, điều tra vài tư liệu cơ bản của ngân hàng Hằng Phúc."



Trương Nghệ nói: "Ngân hàng Hằng Phúc là một công ty có tên trên thị trường chính khoán, tổng vốn cổ phần là 43 triệu cổ phiếu, chủ tịch năm đó là Lưu Thiên Hạc, chủ tịch hiện tại là Giang Vĩnh Đào, tổng cộng 11 thành viên hội đồng quản trị, Lâm Chính đứng thứ sáu trong mười cổ đông lớn, năm 1997 tham gia làm chủ cả tập đoàn công ty, năm 1999 chuyển công tác đến làm chủ tịch ở chi nhánh ngân hàng thành phố H chúng ta, hiện tại sở hữu 7.5% quyền cổ phần, phụ trách nghiệp vụ phát triển và mở rộng thành thị vùng duyên hải."



Lãnh Kính Hàn than thở: "Một lần chuyển nhượng 5%, ông ta lại thật có thể làm được."



Trương Nghệ bổ sung nói: "Hiện tại chi nhánh ngân hàng của ngân hàng Hằng Phúc, đã mở rộng khắp nơi trên cả nước, tổng số người gửi tiền ngân hàng vượt quá một nghìn tỷ nhân dân tệ, hết thảy hoạt động công ty bình thường, giá cả cổ phiếu của công ty cũng tăng hằng năm, nhưng không biết sự kiện lần này sẽ tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng với công ty."



Lâm Phàm nói: "Người của tập đoàn Hằng Phúc, mỗi người đều lợi hại, miệng lưỡi của nữ ủy viên quản trị kia rất sắc bén, hai người chúng tôi bị cô ta nói cho á khẩu không trả lời được. Trẻ tuổi như vậy đã có thể trở thành ủy viên quản trị, thật không phải người thường."



Trương Nghệ nói: "Còn không phải dựa vào tướng mạo để kiếm cơm sao, hơn phân nữa là bám víu ông chủ lớn ấy rồi."



"Hửm?" Hàn Phong thoáng ngồi thẳng dậy, "Các anh nói, công ty bọn họ có nữ ủy viên quản trị rất trẻ tuổi xinh đẹp?"



Trương Nghệ nói: "Đâu chỉ trẻ tuổi xinh đẹp, là rất trẻ tuổi, rất xinh đẹp."



Hàn Phong trừng mắt suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Ừm, công ty này khả nghi lắm, tôi cảm thấy, có cơ hội tôi phải tự mình đi điều tra một chút. Anh Kính Hàn, anh nhất định phải thực hiện tốt quan hệ với cấp trên, nắm lấy quyền điều tra vào tay."



Trương Nghệ và Lâm Phàm đều không rõ nội tình, Lãnh Kính Hàn thấp giọng mắng: "Chó không thay đổi chỉ mãi ăn cứt!"



Hàn Phong cười đứng dậy, nói với Lâm Phàm và Trương Nghệ: "Tin tức các anh cung cấp, rất có giá trị. Bây giờ tôi muốn đi điều tra vụ án khác, cáo từ trước. Đi thôi, hai quý cô."



Lâm Phàm và Trương Nghệ nhìn Hàn Phong ra khỏi cửa, hỏi: "Hiện tại các anh bên này có tiến triển gì?"



Lãnh Kính Hàn nói: "Hiện tại Lý Hưởng đang phụ trách theo dõi và giám sát Đinh Nhất Tiếu, các cậu lập tức cùng cậu ấy liên lạc. cậu ấy sẽ nói cho các cậu biết. Chỗ này của tôi có hai phần báo cáo phải viết. Còn có, Lâm Phàm, cậu đi điều tra một chút, quan hệ xã hội của Lâm Chính trong bộ tập đoàn công ty. Còn có, nghe nói tập đoàn Hằng Phúc cử chủ tịch ngân hàng mới, liên hệ với anh ta, chúng ta phải tìm nhiều tư liệu khi Lâm Chính làm chủ tịch ở thành phố H hơn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK