Mục lục
Đế Vương Luyến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở Nam quốc, sau khi dỗ dành được phụ thân mình ra khỏi từ đường, An Trúc lại nghe Cảnh Tịch sẽ phong Khuê Thư lên làm hậu. Cảnh Tịch chẳng có vẻ gì là đau buồn khi nàng rời khỏi, còn nạp thêm rất nhiều phi tử, những ai phản đối đều bị nàng biếm vào lãnh cung. An Trúc cảm thấy may mắn, cũng may là nàng nhìn ra Cảnh Tịch trước.

- Mẫu thân, Tâm di bị biếm vào lãnh cung, chúng ta cho người xin nàng về đây được không?- An Trúc thấy mẫu thân mình đang đi bộ ngang qua, nàng liền đuổi theo, nói.

Tứ nương Huân Nhi cũng gật đầu, nàng từ tốn nói: - Mẫu thân đang định đi nhờ vả cữu cữu con.

Ngày hôm đó Ngải Lệ Tư cùng Khuê Thư, Nhiễm Tâm đang ở trên chùa bỗng nhiên bị một tốp lính xông tới, Khuê Thư thì được lính đàng hoàng mời về cung trong khi Nhiễm Tâm cùng Ngải Lệ Tư bị bắt về. Hai nàng cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, quát:

- To gan.

Thái hoàng thái hậu chống quải trượng từ bên trong lọ mọ đi ra, dùng chất giọng uy nghi tuyệt đối của mình hỏi:- Có chuyện gì?

Vốn tính của thái hoàng thái hậu không muốn xen dự vào chuyện triều chính, chuyện phi tử hậu cung. Nhưng bà thấy cảm động trước tình cảm của Ngải Lệ Tư, Khuê Thư, Nhiễm Tâm dành cho Cảnh Tịch, vì vậy nên chuyện xảy ra trước mắt này bà không thể không xen vào. Dù sao ba cháu dâu này của bà đều rất thành tâm yêu thương cháu bà.

- Hoàng thượng phong Lã tài nhân làm hậu, còn lại biếm vào lãnh cung, thưa thái hoàng thái hậu.

Bà nhíu đôi mày lại, trán bà cũng nhăn lại thành một đường, biếm vào lãnh cung người yêu nàng như sinh mạng sao? Chuyện này hoàn toàn nực cười, tuy bà ở trên núi nhưng bà vẫn biết Cảnh Tịch đối với thê tử của mình để tâm thế nào, chuyện này, tuyệt không có khả năng.

- Vậy ta theo các ngươi về.

Ba mươi năm nay, bà mới chịu xuất sơn đi vào hoàng cung, lại là đi vì Ngải Lệ Tư và Nhiễm Tâm. Nhiễm Tâm thấy thế liền hiểu chuyện nói:

- Nãi nãi, người cứ ở đây đi ạ. Con nghĩ có chuyện gì nhầm lẫn ở đây, về hoàng cung, con sẽ hỏi lại Cảnh Tịch.

Hai người khuyên nhủ bà rất lâu bà mới không chống quải trượng đi chất vấn Cảnh Tịch, theo binh lính, hai người được đưa về cung. Nhiễm Tâm không muốn đi một đường đến lãnh cung, liền nói với Ngải Lệ Tư:

- Ta nghĩ hai chúng mình vẫn nên gặp thẳng mặt hoàng thượng.

Ngải Lệ Tư thần hồn chẳng còn là của mình nữa rồi, nàng lơ ngơ gật đầu, nếu có ai đó hỏi nàng cảm giác khi bị bỏ rơi thế nào, nàng xin trả lời, là tê tâm liệt phế. Bao nhiêu yêu thương Cảnh Tịch giành cho nàng, chỉ trong một trận chiến mà xóa bỏ hết? Thế còn những đêm ôm nàng vào lòng, thủ thỉ từng lời yêu thương đều là giả dối? Còn nhớ khi hai người đứng trên tán cây, Cảnh Tịch lo lắng băng bó vết thương lại cho nàng, nói yêu nàng, đều là giả dối?

Điện Bàng Thế im lìm lặng lẽ mọi ngày đã bị tiếng đàn hát xua đi, bây giờ rõ ràng Tịch vương đang rất vui thú ăn mừng chiến thắng. Ngải Lệ Tư đứng nhìn Nhiễm Tâm ưu nhã tìm gặp Xuân Phúc công công, Xuân Phúc công công thấy Nhiễm Tâm liền tỏ vẻ bất đắc dĩ, ngài nói:

- Hoàng thượng ra lệnh, không vị nương nương nào được vào.

Nhiễm Tâm bắt lấy tay Xuân Phúc công công, gương mặt mỏng manh của nàng ngày càng trông bạc nhược, nàng không khóc, nhưng nét mặt so với khóc còn tệ hơn.

- Xin ngài, thông báo với hoàng thượng một tiếng. Tâm Nhi cầu kiến hoàng thượng.

- Đừng làm khó nô tài, nương nương nên quay về lãnh cung đi.

Xuân Phúc công công phất tay áo đi vào bên trong nội điện, hầu hạ Cảnh Tịch từ khi mới lọt lòng tới giờ, giờ khắc này đây ngài thật sự không hiểu được Tịch vương nữa. Tịch vương ngồi trên ngai cao nhìn xuống ca vũ đang đàn hát dưới sảnh, mỹ nhân có muốn sà vào lòng hoàng thượng, hoàng thượng cũng không cho phép. Chỉ là thất thần nhìn ca vũ, không biết người đang sầu tư những gì.

- Hoàng thượng, Nhiễm Tâm mỹ nhân và Ngải Lệ Tư mỹ nhân đang quỳ trước cửa, cầu kiến người.- Xuân Phúc công công rốt cuộc cũng không nhịn được mà ghé sát tai Cảnh Tịch nói.

- Sai quân lính dẫn các nàng về đi.

Nói rồi, Cảnh Tịch lại nén ho, nước mắt theo cơn ho như muốn chực trào rơi xuống. Xuân Phúc công công rời đi được vài bước thì nghe giọng hoàng thượng với theo, "Nhớ.. đừng làm đau các nàng"

Không biết quyết định rời khỏi các nàng ngay giờ phút cận kề cái chết này có phải quá sai lầm không. Nhớ thời hiện đại nàng có xem vài bộ phim Hàn quốc nói về nam chính bị bệnh, muốn chia tay người mình yêu, nàng hay cười khẩy tình tiết đó, rốt cuộc nó lại vận lên người mình. Nếu nàng lạnh nhạt với họ như vậy, năm dài tháng rộng họ sẽ quên đi nàng, đúng không? Các nàng chỉ vừa ngấp nghé ba mươi, tuổi đời còn quá trẻ để nhận danh góa phụ, thế nhưng Cảnh Tịch vô pháp chống lại thiên ý, chỉ có thể buông xuôi.

Năm Cảnh Khang thứ năm mươi mốt, Cảnh Tịch làm đại lễ sắc phong Khuê Thư lên làm hoàng hậu. Nàng mặc trường bào màu đỏ mà An Trúc hay mặc, đầu đội mũ phượng, đạp lên trăm bậc thang mà khiến bách điểu triều phụng. Nàng nhìn phụ thân mình đứng cạnh hoàng thượng mà tay vô thức đổ mồ hôi, tính nàng hay nghịch ngợm, vị trí chủ mẫu này nàng hoàn toàn không hề muốn, cũng không hề xứng.

Hoàng thượng bắt lấy bàn tay Khuê Thư, cùng nàng nhìn ngắm nghìn dặm giang sơn. Đại điển sắc phong kéo dài bảy ngày, bao nhiêu thủ tục phức tạp. Cảnh Tịch lại ho, nàng không thông cáo thiên hạ nàng bị bệnh, chỉ bảo là bệnh phong hàn nhẹ.

Lãnh cung, cái tên đã nói hết bao nhiêu sự lạnh lẽo, lãnh bạc trong cung điện này. Khả Thanh mỗi ngày đều nằm ở giường gỗ, nàng không thiết tha làm gì, đôi khi lại ăn một ít đồ ăn rồi lại nằm. Tránh được Cảnh Tịch, có thể như vậy sẽ khiến nàng bớt thấy bản thân mình vô dụng hơn. Còn nhớ khi nàng từ chiến trường về nhận được hũ tro cốt của nội tổ phụ nàng. Nàng biết được, đời này không còn cách gì có thể giúp nàng cứu chữa cho người nàng thương nữa. Nội tổ phụ cũng đã mất, trên đời này nàng không còn ai là người thân, Cảnh Tịch lại muốn xa lánh nàng, muốn nàng chịu cảnh tịch mịch chờ đợi nàng ấy qua đời. Nàng cũng cam phận, chỉ thấy đôi khi lại lặng lẽ rơi nước mắt.

Vốn là đóa hoa trắng thuần trên tay Cảnh Tịch, mà giờ đây trông Nhiễm Tâm lại héo úa đi, nàng bạc nhược ngồi trước cửa nhìn ra một khoảng sân đìu hiu. Tại sao Cảnh Tịch lại mang nàng ra khỏi cuộc đời nàng ấy, không phải hai người hứa hẹn cả đời bất phân ly sao? Cả đời Nhiễm Tâm cũng chỉ tin mỗi Cảnh Tịch, cuối cùng lại mang lại đau thương cho nàng. Nàng không hận Cảnh Tịch, chỉ hận cuộc đời bạc bẽo.

Nhược Vân vẫn như cũ mặc tà áo xanh màu trời của mình đi đến gần Nhiễm Tâm, nói nhỏ nhẹ:

- Nương nương giữ gìn sức khỏe.

Trong tất cả mọi người, Nhiễm Tâm là người có sức khỏe yếu nhất, nàng vẫn hay đổ bệnh vì không khí nơi này rất lạnh. Cảnh Tịch đem Khả Thanh nhốt cùng cũng vì điều đó, ít nhất Khả Thanh có thể chữa cho Nhiễm Tâm, còn nàng, từng chén thuốc với nàng đã thành vô dụng.

- Ta nghe nói nàng ấy đang sủng phi tử mới- Ngải Lệ Tư ngồi ghế bên cạnh cũng chống tay lên cằm, buồn buồn nhìn Nhiễm Tâm. Người ta nói đế tâm khó dò, nàng trước giờ vẫn không tin, bây giờ thì nàng tin rồi. Mà sự thật này khiến nàng đau đớn không thôi, thì ra.. muốn chứng minh câu đế tâm khó dò lại đổi lại tang thương mất mát.

Khuê Thư đi từ ngoài vào bên trong lãnh cung, áo bào trên nàng làm nàng cảm thấy vướng víu vô cùng, vốn nàng không xứng với danh xưng hoàng hậu này.

- Vân tỷ tỷ, Tư tỷ tỷ, Tâm tỷ tỷ.

Mặc dù Khuê Thư được phong hậu nhưng nàng vẫn chọn một gian phòng ở cùng mọi người, không phải nàng muốn tìm cảm giác ấm êm ngày xưa, chỉ là nàng cảm thấy mình cũng như họ. Từ ngày nàng được sắc phong đến giờ, ngay cả tà áo của Cảnh Tịch cũng chưa từng thấy qua.

Năm người các nàng, năm gương mặt khác nhau nhưng kiếp số lại giống hệt nhau. Đều vì đế tâm mà lưu lệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK