Võ Kinh giật mình, tại dưới táng phong thụ như huyết kia, tại ánh bình minh như mộng thu kia, đến tận khi đại thiếu gia nhảy lên chạy về phía đình viện, Võ Kinh mới kịp phản ứng, nhanh chóng chạy theo bắt được tay đại thiếu gia.
Càng ngày càng khó khống chế, Võ Kinh gắt gao từ phía sau ôm chặt lấy đại thiếu gia đang liều mạng giãy dụa vào lòng, muốn đưa hắn trở lại các lâu. Đại thiếu gia vẫn đang cố gắng giãy dụa, từ trong lồng ngực hắn phát sinh thanh âm khàn khàn. Hắn trưởng thành quả rất nhanh, tứ chi rắn chắc mà thon dài, vốn trước thấp hơn ta nửa cái đầu mà giờ đã cao bằng ta, da hắn đúng hoàng sắc, chính đồng sắc khỏe mạnh, cơ thể thon thả mà rắn chắt, Võ Kinh nhớ tới thân thể đại thiếu gia mỗi khi y giúp hắn thay y phục mà nhìn thấy, hắn sắp như ấu âu bay khỏi ôm ấp của ta.
“Đại thiếu gia, không nên cử động. Ta là Võ Kinh, sẽ không thương tổn ngươi.” Vừa cố sức đè lại đại thiếu gia đang loạn động, lại vừa phải trấn an hắn, Võ Kinh cảm thấy như đã vô pháp khống chế. Sức lực của đối phương quá lớn, hắn có thể cảm thấy cơ thể rắn chắc kia đã bắt đầu khởi động để chuẩn bị bộc phát ra sức mạnh cực đại, rốt cuộc Võ Kinh khống chế không nổi, bị đẩy ra.
“Đông!” Cái trán bị đụng vào thân cây là suy nghĩ cuối cùng y nhận biết được, mà trong mắt tối hậu xuất hiện chính là đôi mắt đại thiếu gia đã xuất hiện tia mờ mịt.
Lo lắng, Võ Kinh từ trong bóng tối tỉnh lại, ánh vào trong mắt là lá phong hồng sắc, sau vài giây trì độn, bởi đầu đau nhức làm y nhớ lại chuyện vừa phát sinh. Nguy rồi, đại thiếu gia. Cố gắng đứng dậy, đầu váng mắt hoa, Võ Kinh vội vàng đỡ lấy thân cây, nhắm mắt lại thích ứng, lại nghĩ trời vẫn còn chưa sáng, chắc chính cũng hôn mê không quá lâu.
Cảm thấy chính đã khá hơn, Võ Kinh mở mắt, lập tức giật bắn người. Đứng trước mặt hắn cư nhiên lại là đại thiếu gia hẳn đã sớm tiêu thất, mang theo ánh mắt kỳ quái như đang suy ngẫm nhìn y. Theo ánh mắt hắn, Võ Kinh sờ vào trán mình: “Chảy máu rồi.” Nhìn vào máu trên tay, Võ Kinh vô ý tứ thuyết.
Đại thiếu gia tới gần, biểu tình trên mặt đúng một loại nhiệt thành, lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa trán Võ Kinh, nhắc lại: “Chảy máu rồi.” Hắn hiếu kỳ nhìn máu Võ Kinh dính trên tay, sau đó bỏ vào miệng mình.
Võ Kinh sợ ngây người. Khi đại thiếu gia tương máu của y vào trong miệng liếm, y cảm thấy chính đáy lòng có một nơi bị đứt đoạn, như bị bỏ bùa, y nhìn đại thiếu gia liếm sạch máu trên tay hắn, như cảm thấy chưa đủ liền cầm tay Võ Kinh bắt đầu liếm bàn tay dính máu. Y cảm thấy bàn tay trong miệng đại thiếu gia đang run run, tim đập nhanh hơn, đại não phảng phất như muốn nổ tung.
“Ngọt!” Nhìn thấy đôi môi đại thiếu gia mang theo tơ máu thuyết như vậy, Võ Kinh lập tức mất đi khống chế, trong buổi sáng hỗn loạn này, tại bầu không khí mê loạn này, tại mối quan hệ bí hiểm này, y hôn lên đôi môi người trước mắt.
Võ Kinh hai tay cố sức ôm chặt người trước mặt, khinh duyện (mút nhẹ) đôi môi dính nhàn nhạt tơ máu, môi ôn nhu bao trùm lấy môi đại thiếu gia, nhiều lần khinh duyện. Đại thiếu gia đứng đó, không hề phản ứng, thân thể cứng ngắc run run, nhưng Võ Kinh đã không còn chút lý trí nào, y muốn tìm ra vị ngọt mà đại thiếu gia thuyết. Đầu lưỡi chạy trốn vào trong, say sưa tại trong miệng đại thiếu gia tìm kiếm, quả rất ngọt. Chính huyệt cùng nước bọt đại thiếu gia đan xen vào nhau, tựa như mật đường ngọt nhất y từng hưởng qua, ngọt làm y tưởng muốn khóc. Nụ hôn vong tình, cuồng nhiệt giảo động trong khoang miệng đại thiếu gia, thẳng đến khi đầu lưỡi y đau đớn cùng mùi máu tanh tỏa ra nhượng y đẩy đại thiếu gia ra, Võ Kinh biết đầu lưỡi y đã bị cắn.
Nhìn đại thiếu gia vẻ mặt đỏ bừng, trong ánh mắt đúng hỗn loạn cùng cuồng dã đang oán hận nhìn y, Võ Kinh cuối cùng cũng thanh tỉnh. Ta đang làm gì vậy, trời ạ! Ta đương nhiên cưỡng ép hôn một người, mà người đó chính là nam nhân, còn là đại thiếu gia của ta nữa, ta vừa trúng tà gì vậy? Võ Kinh còn chưa kịp chính cấp cho mình một câu trả lời, đại thiếu gia bỗng nhiên hành động triệt để hách sỏa y. Võ Kinh bị dùng sức đẩy ngã trên mặt đất, đại thiếu gia nằm ép trên người y, liều mạng cắn môi y.
“Không phải như vậy.” Cố sức tương thân thể đại thiếu gia rời khỏi chính, Võ Kinh thở phì phò nhìn người phía trước, nhãn thần hắc ám cuồng dã thị huyết cùng biểu tình hoang mang vô tội, Võ Kinh nhẹ nhàng cười, ôn nhu ôm đại thiếu gia thuyết: “Phải làm như thế này.”
Dưới phong thụ hỏa hồng, hai người gắt gao ôm nhau, nụ hôn mang theo vị máu, nụ hôn tinh khiết. Một bí mật không thể tiết lộ với bất cứ ai, nhưng mang lại hạnh phúc cho hai người.
“Đây là cái gì?”
“Đây là hôn.”
“Ta còn muốn.”
“Vậy ngài phải đáp ứng ta, không được nói với người khác, cũng không được làm như vậy với người khác, chỉ khi nào hai chúng ta ở một mình mới được làm như vậy.”
“Ta không nhớ được.”
“Không được nói với người khác, nhắc lại.”
“Ngoài ta không được làm cùng kẻ khác, nhắc lại.”
“Chỉ khi có hai chúng ta mới được làm, nhắc lại.”
“Hiện tại nhớ kỹ mạ?”
“Ân, ta muốn hôn.”
Từ buổi sáng hôm đó, Võ Kinh cảm giác phảng phất như có mọi việc đều thay đổi mang theo hạnh phúc, Võ Kinh thưởng thức niềm hạnh phúc bị ngăn cấm kia. Nụ hôn dưới phong thụ nhượng y cảm nhận được nguyên lai hai người thân thiết là như vậy, một loại ngọt ngào mê thất lý trí. Từ hửng sáng đến đêm khuya mọi chuyện sẽ bắt đầu, khi chỉ còn hai người, bọn họ sẽ thân thiết, đó là lần đầu tiên hai người cảm nhận được hạnh phúc khi tương hỗ.
Dần dần, đại gia bắt đầu cảm thấy bệnh tình đại thiếu gia càng ngày càng ổn định, biểu tình điên cuồng mà hung tàn trước kia đã giảm dần, đại thiếu gia hiện tại càng ngày càng tượng sơn miêu vui vẻ, đại gia đều hiểu được, chính Võ Kinh đã thuần phục được đại thiếu gia.
Đêm đã khuya, người cũng say giấc mộng.
“Ân. Nhẹ thôi.”
Bị đại thiếu gia áp đảo trên giường, Võ Kinh cau mày kêu lên. Như là vẫn chưa học được cách hôn, mỗi khi hôn y, đại thiếu gia luôn hết gặm lại cắn, như là muốn ăn hắn vào trong bụng.
Ngừng động tác, vẻ mặt phi thường mất hứng cùng nhãn thần tức giận, nhìn chằm chằm vào Võ Kinh. Võ Kinh biết đại thiếu gia không hề tức giận y, mà hắn tức giận chính mình.
Như muốn an ủi đại thiếu gia, Võ Kinh ngồi dậy, môi nhẹ nhàng lướt qua môi đại thiếu gia, đại thiếu gia vô ý thức khẽ nhếch môi, thừa cơ, Võ Kinh tương đầu lưỡi vào, tượng như không nhượng đối phương hô hấp, bả đầu lưỡi tiến vào, làm sâu sắc nụ hôn này, cảm giác được thân thể đại thiếu gia nhuyễn ra, y áp đảo đại thiếu gia trên giường, nụ hôn sâu làm kích thích mãnh liệt hai người. Đầu lưỡi hai người bắt đầu chủ động giao triền, tại trong khoang miệng mềm mại đan xen, triền miên. Dần dần Võ Kinh cảm thấy thân thể phát nhiệt, y cảm thấy tiếp xúc hiện giờ vẫn chưa đủ, cảm thấy cảm xúc mạnh mẽ đến dọa người, máu trong cơ thể y như bùng cháy, sôi trào, như muốn đại não cùng tứ chi cũng bùng cháy, muốn ôm chặt lấy người trước mặt, không để bất luận kẻ nào chạm vào, chỉ muốn một minh độc chiếm người này, đó chính là ái tình cùng dục vọng.
Nhìn đại thiếu gia đang trừng mắt nhìn chính, đôi môi bị chính giảo hồng khẽ nhếch, thở hổn hển, thanh âm rên rỉ mê người, vẻ mặt tà mị cùng hoang dã nhân tình dục mà trở nên quyến rũ diễm lệ, cảnh tượng này sao có thể không làm huyết mạch y sung huyết.
Võ Kinh nhẹ nhàng thuyết: “Đại thiếu gia, ta muốn gọi ngài là Phiêu Thịnh. Ngươi gọi ta là Võ Kinh được không? Ngươi biết không, Phiêu Thịnh, Phiêu Thịnh, Phiêu Thịnh”. Võ Kinh nhẹ giọng nỉ non, kêu tên người mình yêu.
Nhìn nhãn thần mê loạn cùng mờ mịt đang nhìn chính, Võ Kinh nhẹ nhàng cười. Y rốt cuộc đã minh bạch, tình cảm này, tình cảm phảng phất như ngay lần đầu gặp mắt đã bắt đầu, cảm tình không yêu cầu kẻ khác đáp lại, cảm tình đã định trước chỉ mình y minh bạch.
Đại thiếu gia dưới thân lại đỏ mặt, dùng sức kéo đầu Võ Kinh lại gần.
“Ngươi muốn bao nhiêu, ta sẽ cho ngươi bấy nhiêu. Như là khẳng định, lại như là thệ ngôn, Võ Kinh nhẹ nhàng nói.
Ngươi biết không, phong thụ. Ta cuối cùng cũng minh bạch tâm tình của hải âu mẹ, cũng minh bạch tâm tình của ta.