Tô Vân Hải lên tiếng ngăn cản:"Không cần, con sẽ tự mình điều tra."
Hắn nhìn Từ Như Ý bị đưa đến phòng cấp cứu, tâm tình phức tạp nói không nên lời.
Từ Như Ý ở trong bệnh viện ngây ngốc ba ngày, chỉ nói cho người trong nhà là muốn đi ra ngoài giải sầu. Nếu so sánh, thì trên người Tô Vân Hải bị thương nặng hơn một ít, ước chừng phải tới mười ngày viện.
Nhớ lại tình cảnh lúc ấy, tại thời điểm có tiếng nổ kia, trong nháy mắt Tô Vân Hải vô ý thức đã bảo vệ cô. Khả năng ngay cả bản thân hắn cũng chưa nhận thấy được?
Thời điểm Từ Như Ý về nhà, lại thấy có vị khách không mời mà đến.
Người này căn bản là gần cuối truyện mới xuất hiện, vậy mà bây giờ đã xuất hiện trong nhà của cô.
"Như Ý, người này là thiếu gia Bạch gia, qua đây chào hỏi đi." Từ ba tiếp đón cô.
"Ba, con rất mệt. Hơn nữa anh ta là đàn ông, là khách của ba, thời điểm này con hẳn là nên tránh ra." Bước chân của Từ Như Ý không có dừng lại, trực tiếp vào phòng ngủ.
Anh ta là Bạch Diệc Khả, là anh em tốt nhất của Tô Vân Hải, nhưng cũng là một người đàn ông phong lưu. Trước kia vẫn đi du học ở nước ngoài, vốn dĩ phải thật lâu sau mới có thể trở về.
Anh ta có thể nói là đại chiêu do Tô Vân Hải phóng ra, Từ Như Ý thê thảm như vậy cũng có một tay của anh ta. Vậy mà anh ta lại xuất hiện trước một năm, Từ Như Ý không thể không đề phòng.
Ba Từ bất đắc dĩ nhưng cũng sủng nịch,"Con gái vô lễ, Bạch thiếu gia chớ trách."
"Không ngại." Bạch Diệc Khả rộng lượng cười, có chút đăm chiêu nhìn về phía bóng người biến mất tại cửa.
Ngày hôm sau, Từ Như Ý vừa đi ra ngoài, liền nhìn thấy chiếc xe Ferrari đậu ở trước cửa.
Bạch Diệc Khả lộ ra nửa cái đầu, mỉm cười nói:"Như Ý, em muốn đi đâu, anh có thể có vinh hạnh chở em một đoạn đường không?"
Từ Như Ý lạnh lùng, nhàn nhạt cười
:"Rất xin lỗi, anh không có vinh hạnh này."
Bạch Diệc Khả sửng sốt nửa giây, sau đó nở nụ cười,"Đại tiểu thư, em thật sự rất thú vị!"
Từ Như Ý nhìn hắn một cái,"Nếu nhớ không lầm thì, ngày hôm qua anh đối với ba của tôi lễ độ. Hôm nay liền tiếp cận con gái của ông ấy, như vậy thì tốt sao?"
Bạch Diệc Khả còn chưa từng chạm qua cô gái nào sắc bén như vậy, hắn anh tuấn tiêu soái, cho tới nay chỉ cần tiếp cận người phụ nữ nào thì luôn giành được thắng lợi.
"Đại tiểu thư, tôi không có ý gì khác. Chỉ là......"
"Tôi bề bộn nhiều việc, anh đã quấy rầy đến tôi, đây là hành vi rất không lễ phép."
Từ Như Ý vừa đi, liền lưu lại ánh mắt khó tin của Bạch Diệc Khả.
Không đúng, anh em của hắn Tô Vân Hải không phải nói đó là một cô gái lỗ mãng sao? Còn nói cô ấy cởi quần áo trốn ở khách sạn của cậu ta rồi muốn hiến thân với cậu ta sao?
Cô gái này rõ rệt không giống với người mà Tô Vân Hải miêu tả một chút nào!
Bạch Diệc Khả nghiền ngẫm xem bóng người duyên dáng kia, trên mặt ý cười càng ngày càng đậm.
Lúc này, điện thoại trên tay Tô Vân Hải vang lên.
Bạch Diệc Khả:"Hey, Vân Hải, tớ đã trở về."
"Về nhanh như thế? Cậu đã gặp qua cô ấy?"
"Đúng vậy, là một cô gái nhỏ thú vị."
"Thú vị? A...... Cũng được, cậu trăm ngàn lần đừng bị cô ấy diễn trò che mắt."
"Diễn trò?" Bạch Diệc Khả từ chối cho ý kiến,"Nếu thật là như vậy, tớ cũng thấy cô ấy rất thú vị."
Bên kia trầm mặc vài giây, đột nhiên cúp điện thoại.
Bạch Diệc Khả than thở:"Kỳ quái, như thế nào cậu ta lại giống như đang sinh khí?"
Ở một bên khác.
[ Hệ thống nhắc nhở: Nam chủ hảo cảm -10, trước mắt hảo cảm của nguyên chủ là 60, hảo cảm của Liễu Lan Nhân là 70. Tiếp tục cố gắng!]
Từ Như Ý đột nhiên tiếp thu một cái nhắc nhở này.
Tâm tư của người đàn ông này thật làm người ta khó đoán. Cô ở xa như vậy cũng có thể vô tội bị trúng đạn?