• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Nhiễm vừa đi vừa làu bàu: "Giáo úy, sao ngươi lại đem chuyện tốt này cho Mộc Tiêu Phong chiếm tiện nghi?"

"Chuyện tốt?" Thẩm Lãnh cười nói: "Ngươi tưởng là mệnh quan triều đình dễ động đến như vậy thật ư? Ta tuy rằng phẩm cấp cao hơn huyện lệnh một bậc, nhưng quân chính phân khai, ta không có quyền can thiệp địa phương, nếu triều đình truy cứu thì đây là trọng tội."

"Nhưng mà, một khi triều đình truy cứu thì không phải rất dễ dàng tra được chúng ta sao?"

"Rất dễ dàng, chỉ cần bệ hạ hỏi Trang Ung, Sầm Chinh một chút thì có thể biết là ta ngay."

"Vậy phải làm sao?" Sắc mặt Trần Nhiễm có chút khó coi: "Tội này nặng cỡ nào?"

"Mất đầu." Thẩm Lãnh nhún nhún vai: "Ít nhất cũng phải mất đầu, bởi vì chuyện này không ở chỗ quá trình thái quá cỡ nào, mà ở chỗ ảnh hưởng lớn cỡ nào, những quan văn trong triều đình cho dù biết rõ huyện lệnh huyện Khinh Nha đã làm sai, cũng sẽ giống như điên yêu cầu nghiêm túc trừng phạt ta, bởi vì ta đã mở đầu, một khi bệ hạ mặc kệ chuyện này, điều quan văn sợ chính là người của quân đội nhúng tay mảnh đất của bọn họ."

Sắc mặt Trần Nhiễm càng khó coi hơn: "Ngươi còn cười, vậy phải làm sao đây, sớm biết thì đừng khoa trương như vậy, trực tiếp che mặt đánh mọi người cho tàn phế là xong, sạch sẽ hơn như thế này."

"Đó không phải là tính cách của ta." Thẩm Lãnh nói: "Tuy rằng bị điều tra ra sẽ rất nghiêm trọng, hơn nữa cũng cực dễ bị điều tra ra, nhưng chính bởi vì như vậy nên ngược lại sẽ không dễ dàng điều tra ra ngay như vậy."

Mâu thuẫn trong câu nói này, tất nhiên Trần Nhiễm không hiểu được.

"Ngươi nghĩ xem..." Thẩm Lãnh vừa đi vừa giải thích: "Tại sao chúng ta ra ngoài? Là vì mật lệnh của Sầm Chinh, mà ngọn nguồn của mật lệnh này ở đâu? Ngươi cho là lão viện trưởng của thư viện Nhạn Tháp? Lão viện trưởng gần như không để ý tới chuyện trong triều đình, nhiều năm trước đã từng nói chuyên tâm dạy học trồng người... Sao lão viện trưởng đột nhiên viết một phong thư cho Sầm Chinh?"

Trần Nhiễm đã sắp điên rồi: "Ta xin ngươi đấy giáo úy, ngươi nói thẳng ra đi, ngươi cứ hỏi ta, nếu ta có cái đầu của ngươi thì chẳng phải ta cũng là giáo úy rồi sao."

"Nguyên nhân rất đơn giản, nếu ta đoán không sai, bệ hạ biết chuyện này." Thẩm Lãnh nói: "Chúng ta đi Phong Nghiễn Đài là đi giúp Mạnh Trường An, Mạnh Trường An đang giúp ai? Chuyện này không có nông cạn như chúng ta nhìn thấy, ai biết nước sâu bao nhiêu. Nhưng nếu đã bí mật đi Phong Nghiễn Đài, như vậy thì nếu bệ hạ hỏi tới, tất nhiên Sầm Chinh sẽ không nói là người ông ta sắp xếp, đương nhiên Trang Ung sẽ càng không nói, bởi vì trên lý luận ông ta nên là là người không biết sự tình, bọn họ có thể bán đứng ta và ngươi, không thể bán đứng lão viện trưởng và bệ hạ."

"Ngươi đã hiểu chưa?" Thẩm Lãnh hỏi Trần Nhiễm.

"Không hiểu." Trần Nhiễm lắc đầu: "Nhưng nhìn vẻ mặt của ngươi hình như không có lo lắng nghiêm trọng như ta."

"Nghiêm trọng thì thật sự nghiêm trọng, nhưng cũng không cần quá lo lắng, chúng ta chỉ cần làm tốt ba việc chuẩn bị là được."

"Ba việc chuẩn bị? Ngươi mau nói."

"Thứ nhất, chuẩn bị tốt coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, ai hỏi cũng đều không biết."

"Thứ hai, chuẩn bị tốt khi chuyện này nghiêm trọng, ta và ngươi đều phải rơi đầu."

"Thứ ba, chuẩn bị tốt đường chạy."

Trần Nhiễm nghĩ cẩn thận, ba việc chuẩn bị mà Thẩm Lãnh nói chẳng khác gì không nói, cũng chính là ý phó mặc cho số phận, nhưng Trần Nhiễm cảm thấy việc này tuyệt đối không thể nghe theo mệnh trời, gã nhìn về phía Thẩm Lãnh rất nghiêm túc nói: "Hay là sau khi trở về chúng ta bắt cóc đề đốc đại nhân làm con tin đi."

Thẩm Lãnh: "..."

Lúc này Thẩm Lãnh bọn họ đã sắp ra khỏi Giang Nam đạo tiến vào Hà Tây đạo, đi tiếp khoảng trăm dặm nữa chính là biên giới Hà Tây đạo và Giang Nam đạo. Huyện Khinh Nha tương đối nhỏ, cũng không có chỗ gì đặc biệt đáng chú ý, nhưng huyện Đông Trì ở sát bên huyện Khinh Nha thì không như vậy, huyện Đông Trì là một nơi đặc biết, có những người đặc biệt.

Huyện Đông Trì là phong địa của Tín Vương, giống như thành Vân Tiêu là phong địa của Lưu Vương.

Tín Vương Lý Thừa Nhạc bất kể là về chính vụ, quân vụ hay là quan hệ nhân mạch đều kém xa các huynh đệ của ông ta, dùng một câu đại bất kính mà nói thì chính là kẻ phế vật nhất trong các huynh đệ của hoàng đế bệ hạ.

Có lẽ bởi vì Tín Vương biết rõ bản thân không có bất kỳ cơ hội nào kế thừa ngôi vị hoàng đế, cho nên sớm đã chấp nhận số phận, ăn chơi sa đọa rất ít làm chuyện đứng đắn, nhưng ngâm thơ làm văn thì ngay cả đại nho uyên bác cũng khen ông ta một bụng thi thư.

Ông ta cũng làm ra hành động vĩ đại ba ngày ba đêm không ra khỏi thanh lâu, ném tiền như rác chuộc thân cho kỹ nữ thanh lâu nên bị cả triều văn võ lên án, tóm lại chính là đứa con trai mà lão hoàng đế không chào đón nhất, cũng là đứa con trai ông ta yên tâm nhất.

Tín Vương vốn tưởng rằng cuộc đời mình có thể cứ mãi thoải mái như vậy, cho đến khi hoàng đế Lý Thừa Viễn, vị huynh đệ từ nhỏ đã được xưng là thiên tài của ông ta đột ngột băng hà, cái lão già đáng chết mà không chết Mộc Chiêu Đồng kia điểm danh bảo con Lý Tiêu Nhiên của ông ta đến thành Trường An, ông ta biết ngay là hỏng chuyện rồi.

Từ đầu đến cuối, ông ta đều không cảm thấy đó là chuyện tốt.

Nhưng Lý Tiêu Nhiên không cho là như vậy, Lý Tiêu Nhiên lúc ấy chẳng qua chỉ tám tuổi mà thôi, tuy rằng còn nhỏ nhưng đã có một chút suy nghĩ của chính mình, khoảnh khắc bị Bùi Đình Sơn dẫn theo chín ngàn đao binh chặn bên ngoài ở thành Trường An trước đây, đến tận bây giờ hắn ta vẫn cho là thời khắc đen tối nhất, nhất khuất nhục.

Hắn ta, đã từng cách ngôi vị hoàng đế Đại Ninh chỉ một chút.

Cho nên mối quan hệ của Lý Tiêu Nhiên và phụ thân hắn ta - Tín Vương Lý Thừa Nhạc cũng không tốt, hắn ta vẫn không tỉnh mộng, phụ thân hắn ta lại cố ý muốn đánh thức hắn ta tỉnh mộng.

Thân vương của Đại Ninh khác với thân vương của nước khác, có phong địa nhưng không được có tư binh, một khi bị phát hiện thì đó chính là trọng tội, trọng tội mà quan hệ huyết thống cũng không cứu được, đương nhiên trọng tội này chính là định ra cho quan hệ huyết thống.

Thẩm Lãnh bọn họ muốn rời khỏi Giang Nam đạo, nhất định phải đi qua huyện Đông Trì.

Mà giờ này phút này, trong trang viên dưới chân núi Tự Thủy ở huyện Đông Trì, người do đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng phái tới đang ở cùng con trai Tín Vương - Lý Tiêu Nhiên gặp mặt.

Người Mộc Chiêu Đồng phái tới tên là Viên Trị Đống, là một phụ tá trong phủ đại học sĩ, loại chức nghiệp phụ tá này thật ra phần lớn thời gian đều không ra mặt, bởi vì bọn họ vốn chính là người thể hiện tài hoa của mình trong bóng tối.

Thế tử Lý Tiêu Nhiên ngồi trên chủ vị, hiện giờ đã hai mươi mấy tuổi cũng có được bốn chữ hào hoa phong nhã, bất kể là học thức hay là làm việc đều được người ta khen ngợi, người trong triều đình nói một người hồ đồ như Tín Vương có thể sinh ra một đứa con trai như vậy, hơn phân nửa là nhờ đến vợ ông ta.

Lời này cũng không thể suy nghĩ sâu xa, suy nghĩ sâu xa sẽ cảm thấy rất xấu xa.

Lý Tiêu Nhiên có tướng mạo anh tuấn trời sinh của người Lý gia, còn có đại gia khí độ mà y nghiêm khắc yêu cầu bản thân bồi dưỡng ra trong nhiều năm như vậy, chỉ là trông có chút gượng ép.

Ngồi cạnh Lý Tiêu Nhiên là một nam nhân trung niên nhìn khoảng bốn mươi tuổi, khí chất nho nhã trầm ổn, để ba chòm râu dài, không nói nhiều, nhưng ánh mắt sáng ngời, tựa như liếc mắt một cái là nhìn thấu thiên cơ.

Người này tên Tuần Trực, danh sĩ Giang Nam, khi còn trẻ đã tài danh vang khắp thiên hạ, sau này được hoàng hậu mời vào cung dạy hoàng tử Lý Trường Trạch, ở trong cung chừng năm năm, sau đó không biết tại sao lại rời khỏi thành Trường An bắt đầu ngao du thiên hạ, trên đường trở về Giang Nam được thế tử Lý Tiêu Nhiên mời đến, giờ đã hai năm rồi.

Viên Trị Đống khách khí nói: "Lần này tới cầu kiến thế tử, chủ yếu vẫn là bởi vì chuyện nhà của đại học sĩ, đại học sĩ vẫn luôn cực kỳ tôn kính thế tử điện hạ, trước khi đến còn căn dặn ta phải gửi lời hỏi thăm của đại học sĩ tới thế tử điện hạ."

Lý Tiêu Nhiên cười nói: "Giữa ta và đại học sĩ không cần phải khách khí, ngươi thay mặt đại học sĩ đến, cũng không cần khách sáo gì với ta, đại học sĩ có chuyện gì muốn bảo ngươi nói, cứ nói thẳng là được."

Đương nhiên Lý Tiêu Nhiên tôn kính Mộc Chiêu Đồng, dù sao đó cũng là người suýt chút nữa đã nâng y lên hoàng vị.

"Điện hạ cũng biết, con trai độc nhất của đại học sĩ hiện giờ ở trong thủy sư Giang Nam đạo, hơn nữa sống không quá như ý..."

Viên Trị Đống nói đại khái chuyện của Mộc Tiêu Phong một lần, đương nhiên Lý Tiêu Nhiên đã hiểu ý của Mộc Chiêu Đồng. Tại sao Mộc Chiêu Đồng lại đưa con trai vào thủy sư? Thật sự chỉ là để rèn luyện, để thử vàng sao? Nếu Mộc Chiêu Đồng chỉ có suy nghĩ rõ ràng như vậy thì sao lão ta có thể là tam triều nguyên lão, đứng đầu quan văn.

Lão ta muốn làm, không chỉ là đứng đầu quan văn... Bệ hạ coi trọng thủy sư, Mộc Tiêu Phong ngay từ ban đầu đã ở trong thủy sư, nếu như, là nếu như... Nếu như Trang Ung xảy ra vấn đề lớn gì, không thể tiếp tục thống lĩnh thủy sư, như vậy Mộc Tiêu Phong chính là người có khả năng trở thành đề đốc thủy sư nhiệm kỳ mới nhất.

Nắm thủy sư trong tay, hai cha con sẽ thật sự quyền khuynh triều dã.

"Ý của đại học sĩ là, điều tra xem thông văn hạp trong thủy sư là ai?"

Lý Tiêu Nhiên thở dài: "Tuy rằng ta ở huyện Đông Trì cách quận An Dương cũng không bao xa, nhưng đại học sĩ cũng đánh giá cao ta rồi, ta nào có năng lực can dự vào chuyện của thủy sư, nếu bệ hạ biết, ta không gánh được mặt rồng giận dữ."

Lời này, có chút hơi chua xót.

Viên Trị Đống vội vàng nói: "Nếu thế tử có thể hiệp trợ thiếu gia nhà ta khống chế thủy sư, như vậy đối thế tử mà nói chẳng lẽ không phải là chuyện tốt?"

Đầu lông mày Lý Tiêu Nhiên nhướn lên: "Lời này của ngươi nói hơi đại nghịch bất đạo rồi, ta an phận làm thế tử, thủy sư tốt hay xấu có quan hệ gì với ta?"

Tuần Trực nhìn về phía Viên Trị Đống: "Thế tử điện hạ còn hẹn một vị khách rất quan trọng, chi bằng Viên tiên sinh đến nơi thế tử sắp xếp cho ngươi nghỉ ngơi trước đã?"

Ông ta đứng dậy đi qua, đỡ Viên Trị Đống đứng lên, tay vỗ nhẹ nhẹ trên mu bàn tay Viên Trị Đống: "Ta và thế tử gặp khách trước, buổi tối mời Viên tiên sinh cùng ăn cơm."

Viên Trị Đống lập tức hiểu ra, vội vàng gật đầu: "Ta sẽ chờ Tuần tiên sinh."

Sau khi Viên Trị Đống đi rồi Tuần Trực nhìn về phía Lý Tiêu Nhiên: "Điện hạ, đại học sĩ yêu cầu quá mức rồi, đừng đồng ý vẫn tốt hơn."

"Ta biết." Lý Tiêu Nhiên hừ một tiếng: "Còn coi ta là trẻ con, tưởng tùy tùy tiện tiện nói hai câu là có thể khiến ta đi bán mạng cho lão? Nhưng mà... Chuyện thủy sư quả thật có chút thú vị, nếu Mộc Tiêu Phong thật sự làm đề đốc thủy sư, với ta mà nói cũng không phải chuyện xấu gì."

Y hỏi Tuần Trực: "Tiên sinh, hôm qua hắn đã gặp ngươi trước, đã nói gì với ngươi?"

"Chắc hẳn chủ yếu là muốn mượn tay chúng ta diệt trừ giáo úy thủy sư tên là Thẩm Lãnh có thù oán với Mộc Tiêu Phong, đây không phải là đại sự gì, tất nhiên thế tử có thể đồng ý, nhưng điều kiện phải tốt, sau đó ta đi gặp Viên Trị Đống, nói với hắn là bên cạnh thế tử có mấy người năng lực học thức đều không có vấn đề gì, muốn đến kinh thành lục bộ mưu cầu một quan bán chức, nếu đại học sĩ đáp ứng, cuộc làm ăn này sẽ không thiệt."

Tuần Trực nói: "Để cho đại học sĩ biết chúng ta có năng lực diệt trừ người lão muốn diệt trừ, Mộc Chiêu Đồng sẽ ký thác hy vọng diệt trừ Trang Ung lên người thế tử, cuộc làm ăn tiếp theo sẽ có thể làm lớn hơn một chút."

Lý Tiêu Nhiên cười ha ha: "Tiên sinh thật tài, có tiên sinh ở bên cạnh ta, mọi sự không khó."

Đúng lúc này bên ngoài có người chạy nhanh vào, hạ giọng nói nhỏ vài câu bên tai Lý Tiêu Nhiên, Lý Tiêu Nhiên biến sắc: "Còn có chuyện này? Thật là trùng hợp..."

Y nhìn về phía Tuần Trực: "Huyện Khinh Nha xảy ra chút chuyện, có một giáo úy thủy sư trực tiếp lột quan phục của huyện lệnh huyện Khinh Nha, nhốt người vào trong đại lao, giáo kia úy tự xưng là Mộc Tiêu Phong."

Tuần Trực trầm mặc một lát, cười: "Từ quận An Dương đến huyện Khinh Nha, đây là phương hướng muốn đi qua huyện Đông Trì đến Trường An, tên Mộc Tiêu Phong giả này, thế tử nên gặp, có lẽ có trò vui."

Lý Tiêu Nhiên mỉm cười: "Món đồ chơi mới sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK