Anh thực phiền não, chỉ sợ mình thật sự bị bệnh, điên rồi, ba ngày qua luôn cố gắng duy trì khoảng cách với Nhậm Hiểu Niên, nhưng cố tình hai người ở cùng một phòng khách sạn, ban ngày anh thông qua máy tính xử lý công tác, cô bé chuyên tâm sử dụng cái Ipad kia, sẽ không chủ động ầm ỹ anh, nhưng cho dù không nói chuyện nhiều với nhau, anh lại vẫn để ý nhất cử nhất động của cô bé.
Có khi, khi anh phục hồi tinh thần, phát hiện anh bất giác nhìn cô bé chằm chằm.
Sau đó anh sẽ sợ hãi đổ mồ hôi lạnh.
Hỏng rồi! Đầu của anh quả nhiên có vấn đề, đối mặt với một cô bé bảy tuổi, anh lại bị hấp dẫn, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người cô bé, bệnh này phải đến khoa nào đây?
Bác sĩ tâm lý? Thần kinh não khoa? Hay là nhi khoa?
Ngày hôm qua anh đưa cô bé đến nhà ăn khách sạn dùng cơm, còn chú ý đến những đứa trẻ con khác, nhất là những cô bé khoảng bảy tuổi, kỳ lạ là, anh vẫn chán ghét đám tiểu quỷ này, bọn chúng đa số ngây thơ lại hồn nhiên, có tranh cãi ầm ĩ khiến anh phiền chán, dường như, chỉ có đối mặt với Nhậm Hiểu Niên anh mới có cảm giác kỳ lạ.
Không, phải nói, so với những cô bé cùng tuổi, Nhậm Hiểu Niên có vẻ rất khác.
Cô bé có thể im lặng tao nhã ăn cơm, dùng khẩu khí người lớn nói chuyện phiếm cùng anh, cô bé không ồn ào huyên náo, không nhiều lời, cô bé ổn trọng khéo léo, cô bé, hoàn toàn không giống trẻ con……
Là vì cô bé trưởng thành quá sớm, mới hại anh thường xuyên quên cô là một con nhóc, mà coi cô bé như người lớn sao?
Ảo giác này, vấn đề là do cô bé, hay do anh?
Nếu đây là tình thương của cha, hoặc là yêu thích với vật cưng thì còn may, cố tình, chính anh lại hơi cảm thấy mình đối với cô bé không phải loại tình cảm “Bình thường” này……
Không phải bình thường, là không bình thường.
Mấy đêm nay, Nhậm Hiểu Niên thường chạy tới ngủ cùng anh, dường như chỉ có ở bên cạnh anh mới có thể an tâm đi vào giấc ngủ. Tuy rằng anh rất muốn lý trí đuổi cô bé về giường, nhưng vừa thấy vẻ mặt tin tưởng khi ngủ của cô bé, tay anh lại hoàn toàn không nghe theo chỉ đạo mà ôm cô bé, để cô bé gối lên khuỷu tay anh an ổn đi vào giấc ngủ. Hơn nữa, càng không thể khống chế muốn khẽ vuốt tóc cô bé, mặt cô bé, môi cô bé…… Có khi, còn hôn trộm hàng lông mày, mũi cô bé……
A, chết tiệt không nghe theo sự điều khiển, anh không thể kiềm chế, anh không muốn thừa nhận mình không bình thường, nhưng thực hiển nhiên anh đã không bình thường rồi.
Nhất là giấc mơ tối hôm qua……
Trong giấc mơ của anh, cô biến thành một cô gái hơn hai mươi tuổi, đứng ở bên cửa sổ sát đất, hai tay ôm lấy mình, mỉm cười nhìn anh.
Anh không kìm lòng được đi qua, hôn cô thật sâu, còn muốn ôm cô lên giường, đặt cô dưới thân anh, khi đang muốn cởi quần áo của cô, cô lại biến trở về khuôn mặt nhỏ nhắn bảy tuổi, mở to đôi mắt vô tội nhìn anh, hồn nhiên hỏi anh:“Dịch Hành Vân, chú đang làm gì vậy?”
Anh hốt hoảng tỉnh lại, trái tim suýt chút nữa vỡ nát, cứ mở to mất đến hừng đông không dám ngủ tiếp.
Ánh mắt lại lén dời về phía Nhậm Hiểu Niên bên cửa sổ, cô bé chuyên tâm nhìn máy tính, không gây rối, cũng rất an nhàn, không chút cảnh giác……
Cô không biết gì cả, không biết dày vò của anh, càng không biết sự phiền chán hoảng sợ của anh.
Cô không biết, anh sắp biến thành sói hoang, muốn ăn sạch con thỏ nhỏ là cô!
Shit!
Cho tới bây giờ anh cũng không ngờ, một tiểu quỷ bảy tuổi sẽ khiến trật tự cuộc sống của anh đảo lộn.
Chẳng những có nhà không thể về, còn phải trốn ở khách sạn, hai mươi tư giờ đối mặt với cô.
Mệt mỏi quá, so với liên tục công tác một tháng còn mệt hơn. Mới ba ngày, anh đã cảm thấy mình sắp không chịu nổi rồi.
Thật vất vả cho đến chạng vạng, Nhậm Hiểu Niên còn đắm chìm ở trong máy tính, hết sức chuyên tâm, anh cũng đã đến cực hạn.
Phiền lòng vò tóc, anh thở hắt ra, bỗng nhiên đứng lên, quyết định đi ra ngoài một chút.
“Chú muốn đi ra ngoài một chút.”
Không được, anh không thể tiếp tục ở cùng cô, nếu không anh sẽ điên mất.
“Chú muốn đi đâu?” Cô ngạc nhiên nhìn anh.
“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Đương nhiên đi làm chuyện của chú.” Anh lạnh lùng đi về phía tủ quần áo.
Cô ngẩn ngơ, không rõ vì sao anh trở nên hung dữ như vậy.
“Chứ làm sao vậy?”
“Chú có sao đâu?” Anh nhíu mày hỏi lại.
“Chú…… Tâm trạng không tốt sao?” Cô thử hỏi.
“Không liên quan đến cháu.”
“À……” Cô bị giọng điệu của anh của anh làm tổn thương, ngậm miệng lại.
Anh đưa lưng về phía cô, cởi quần áo ở nhà trên người, lộ ra thân trên gầy gò. Cô không dám nhìn thẳng, lại không nhịn được mê luyến lén liếc qua.
Dáng người Dịch Hành Vân gầy nhưng rắn chắc, người cao chân dài, tỉ lệ tuấn tú tao nhã, cùng với khuôn mặt lạnh lùng đẹp trại, tạo thành sức hấp dẫn nam tính thành thục.
Tim cô đập rộn ràng, ánh mắt lướt theo đường cong mê người từ vai cho đến cánh tay phải, khi thấy miệng vết thương thì bỗng ngẩn ra.
“Hôm nay chú còn chưa thay thuốc đúng không? Dịch Hành Vân, tôi giúp chú……”
“Không cần, đã đỡ hơn nhiều rồi.” Anh cầm lấy áo sơmi mặc vào, buồn bực nói. So với nội thương, ngoại thương này không đáng nói.
“Phải bôi thuốc chứ, vết thương do súng dễ nhiễm trùng lắm……” Cô lo lắng nói.
“Chú nói không cần.” Anh xoay người quát khẽ.
Cô hoảng sợ, ngẩn ra nhìn anh.
“Tay chú không sao.” Anh nghiêng đầu sang một bên, không nhìn cô, cài cúc lại.
“Vậy uống thuốc giảm sốt Thần Võ làm rồi hẵng ra ngoài được không?” Cô lo lắng, chủ động lấy ra một viên viên thuốc từ trong túi, lại rót một cốc nước ấm, đi về phía anh, “Thuốc Thần Võ làm rất hiệu nghiệm, anh ta rất lợi hại, chẳng phải tôi cũng từng nói anh ta là thiên tài sao? Sở trường của anh ta là y học, khi chúng tôi ở cùng nhau, có bệnh đều dựa vào thuốc của Thần Võ……”
Thần Võ, Thần Võ, nghe cô không ngừng lải nhải cái tên này làm cho anh càng phiền, vì thế anh không kiên nhẫn vẫy tay, tức giận gầm lên:“Chú đã nói là không cần!”
“A!” Đúng lúc cô đi đến bên cạnh anh, bị cái vung này đánh trúng vào trán, cả người ngã sấp về phía sau, cái chén rơi xuống, mà tay cô ấn thẳng lên đống mảnh vỡ, mảnh thủy tinh nhỏ đâm vào lòng bàn tay cô.
“Á……” Cô đau đến nhíu chặt đôi mày.
Anh quá sợ hãi, vội vàng ngồi xuống nắm tay cô lên, vừa nhìn thấy sắc mặt đã đột biến.
Bàn tay trắng nõn bị mảnh vỡ đâm vào, máu chảy ròng ròng.
Anh nhìn xem mà lòng đau như bị dao cắt, vừa tức lại vừa đau mắng to:“Cháu xem, ai bảo cháu nhiều chuyện? Chú đã nói chú không cần uống thuốc rồi……”
“Tôi……” Cô kinh ngạc nhìn anh, vẻ mặt vô tội.
Có lòng tốt suy nghĩ cho anh, thế nhưng anh lại nói cô nhiều chuyện……
Anh luống cuống tay chân gắp mảnh thủy tinh trong lòng bàn tay cô, lại vội vàng bôi thuốc cho cô, quấn băng vải, cơn giận dữ vẫn không thể hạ xuống, miệng càng không ngừng trách mắng:“Về sau đừng xen vào chuyện của người lớn, tự chăm sóc mình là được, đừng có gây phiền toái cho chú.”
“Thật xin lỗi, tôi chỉ hy vọng chú nhanh chóng hồi phục, lại khiến cho chú gặp phiền phức, đều là lỗi của tôi……” Cô tủi thân khẽ nói, hốc mắt phiếm hồng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lã chã muốn khóc, lòng anh căng thẳng, tức giận cũng bay mất, giọng nói bất giác nhẹ nhàng hơn:“Được rồi, là chú không đúng, tôi không nên nổi giận với cháu.”
Anh vừa nói như vậy, nước mắt cô lại càng không khống chế được, rơi xuống thành hàng.
“Người ta quan tâm chú, chú lại thật hung dữ……”
“Biết biết, đừng khóc.” Những giọt nước mắt trong suốt chui vào lòng anh, nặng như đá ngàn cân.
“Chẳng biết vì sao hôm nay tâm trạng chú không tốt, lại tức giận với tôi, tôi đâu có trêu chọc chú……” Cô nghẹn ngào lên án.
Có, cháu có, chính là do cháu mới khiến lòng tôi loạn như vậy……
Anh ai thán trong lòng, có khổ mà không nói nên lời, không thể nói ra.
“Được rồi, đừng khóc nữa……” Anh thấy cô khóc trong lòng cũng vô cùng vô cùng buồn bực, không biết phát tiết như thế nào.
“Tôi muốn khóc đấy, sao nào?” Cô âm thầm tức giận.
Anh không biết, anh vừa mới hại cô đau tay cả lòng cũng đau, tên đáng ghét, không biết gì, không biết cô yêu anh, lại không thể nói ra.
Anh không biết, trái tim bảy tuổi vốn không thể chứa được tình cảm hai mươi sáu tuổi, không biết tràn đầy tình yêu bị nhốt trong thân xác bảy tuổi đau khổ bất đắc dĩ đến nhường nào.
Anh không biết, cô muốn hồi phục bộ dáng lúc trước, đứng ở trước mặt anh, lớn tiếng nói cho anh, cô yêu anh.
“Tôi muốn khóc…… Không được sao? Cái đồ xấu xa này, quan tâm chú không được, chẳng lẽ khóc cũng không cho à? Chú bảo tôi đừng quản chú, vậy chú cũng đừng quản tôi……” Cô trừng một đôi mắt đẫm lệ, muốn phát tiết toàn bộ oán khí ra ngoài.
“Đủ rồi, chú đã phiền lắm rồi, cháu lại còn khóc!” Anh gầm lên.
Cô ngẩn người, ước chừng năm giây, mới gào lại:“Được, tôi đi, tôi không phiền chú.”
Gào xong, cô đi thẳng về phía cửa lớn.
Anh nóng vội giữ chặt cô.“Cháu muốn làm gì?”
“Buông tay, tôi đi ra ngoài chú sẽ không thấy phiền nữa.” Cô ra sức đẩy anh ra.
“Cháu đừng náo loạn! trở về cho chú –” Anh vừa phiền vừa tức vừa đau lòng, một tay xoay người cô lại, nhưng sức lực quá lớn, liền đẩy cô ngã lên sô pha.
Mắt thấy cô sẽ bị ngã mặt mũi bầm dập, anh hít mạnh một hơi, lập tức dùng sức ôm cô vào trong lòng, khi cô ngã dùng chính cơ thể mình bảo vệ cô.
Cô thở gấp cuộn mình trong lòng anh, không nhúc nhích.
“Sao vậy? Có bị đụng vào đâu không –” Anh không để ý khuỷu tay bả vai đau đớn, nâng nửa người trên, cúi người hỏi, nhưng yết hầu phút chốc thít chặt lại, rốt cuộc không thể ra tiếng.
Bởi vì cô đang dùng một đôi mắt mang theo oán trách mà lại nóng bỏng nhìn anh.
Trong chớp mắt, trái tim và lý trí của anh gần như bị hòa tan, đầu óc cũng không khống chế được, tất cả ý thức bị bóng tối tà ác bao trùm, anh không thể tự hỏi, chuyện duy nhất muốn làm chính là chậm rãi cúi đầu, chậm rãi tiến gần đến khuôn mặt cô……
Cô nín thở tức, đồng tử nháy mắt thu nhỏ lại, vừa sợ vừa luống cuống nhìn môi của anh đến gần cô.
Ngay khi anh sắp chạm đến cô, cảnh trong mơ tối hôm qua hiện lên trong đầu anh. Anh bỗng nhiên bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện chính mình đang làm động tác giống như trong mộng, cũng nghĩ chuyện dơ bẩn giống như vậy.
Đây là…… Sao lại thế này? Bây giờ anh đang làm gì cô bé vậy? Muốn làm cái gì thế hả?
Thoáng chốc, anh sợ tới mức toàn thân cứng đờ, lùi mạnh về phía sau, trừng mắt nhìn cô bé giống gặp quỷ.
“Trời ạ…… Tôi thấy tôi thật sự điên rồi…… Hoàn toàn điên rồi!” Anh hoảng sợ nói xong, sắc mặt trắng bệch xoay người lao ra khỏi phòng.
Cô thất thần ngồi yên tại chỗ, nhẹ nhàng ấn môi mình, trong lòng hoảng hốt.
Dịch Hành Vân vừa mới…… muốn hôn cô……
Ánh mắt cùng vẻ mặt của anh, không giống coi cô như trẻ con bảy tuổi.
Không giống chút nào……
Lý Minh Tông vội vàng tới khách sạn, khi nhìn thấy Dịch Hành Vân ở một quán bar dưới khách sạn, đã phát hiện sắc mặt anh vô cùng khó coi.
Nửa giờ trước anh nhận được điện thoại của Dịch Hành Vân, muốn anh lập tức tới đây. Anh không dám chậm trễ, cấp tốc đến chạy, tưởng đã xảy ra chuyện lớn, ai dè, mệnh lệnh nhận được lại là –
“Anh muốn tôi đưa Nhậm Hiểu Niên đi?” Anh hoảng hốt hỏi.
“Đúng, đưa con bé đi, càng xa càng tốt.” Dịch Hành Vân nốc một ngụm rượu, vẻ mặt hung ác.
Anh không thể giữ Nhậm Hiểu Niên ở bên người, tiếp tục thế này nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.
“Vì sao? Cô bé chọc giận anh mất hứng sao?” Lý Minh Tông khó hiểu.
“Đừng hỏi nhiều như vậy, đưa đi là được rồi, lập tức, lập tức.” Trong phẫn nộ còn mang theo hoảng sợ làm người ta khó hiểu.
“Nhưng…… Muốn tôi đưa cô bé đi đâu?” Lý Minh Tông lại hỏi.
“Cơ quan bảo vệ trẻ em, viện mồ côi, đều được, chỉ cần có thể nhận cô bé, xác định nơi đó an toàn……” Anh lo lắng nói.
“Như vậy được không? Cô bé sẽ chấp nhận sao?” Lý Minh Tông cảm thấy Nhậm Hiểu Niên sẽ không muốn đi.
Nha đầu kia trưởng thành sớm lại có chủ kiến, có khi anh thường cảm thấy cô bé chỉ có bề ngoài giống trẻ con, thật ra lại là người lớn.
“Chuyện này không phải do con bé quyết định, dù sao bây giờ cậu mang con bé đi đi, đừng để tôi gặp lại nó.” Dịch Hành Vân gầm nhẹ.
Gặp lại cô, nói không chừng anh sẽ thật sự phạm tội!
Nói không chừng sẽ thật sự…… Trở thành biến thái!
“Tổng giám đốc……” Lý Minh Tông ngạc nhiên, rốt cuộc Nhậm Hiểu Niên đã làm chuyện gì, khiến cho ông chủ tức giận như vậy?
“Đừng nhiều lời, nhanh đi.” Anh hét to, đấm mạnh lên mặt bàn.
“Vâng.” Lý Minh Tông không dám hỏi nhiều, vội vàng lên lầu đi tìm Nhậm Hiểu Niên.
Còn một mình anh tiếp tục ở trong quán bar tự chuốc rượu, thầm nghĩ nhanh chóng dập tắt dục vọng không nên có kia.
Đúng, dục vọng, anh không chỉ là đơn thuần yêu thương Nhậm Hiểu Niên, trong nháy mắt vừa muốn hôn cô bé, trong đầu anh nghĩ, hoàn toàn là chuyện đàn ông muốn làm với phụ nữ, là một loại……
Dục vọng!
Tay cầm chén rượu càng không ngừng run run, anh trừng mắt nhìn rượu trong chén lay động, vừa căm ghét vừa khủng hoảng.
Lại…… Đối với một cô bé mới bảy tuổi……
Đáng chết, anh thật sự là tên biến thái!
Dịch Hành Vân một ngụm uống cạn rượu, thở ra một hơi, lại cầm cả bình rượu nốc cả vào, hận không thể dùng cồn rửa sạch toàn bộ ý nghĩ ghê tởm trong cơ thể anh.
“Dịch Hành Vân, sao anh lại ở đây uống rượu? Con gái bảo bối của anh đâu? Mẹ nó không đi cùng anh sao?” Ôn Hân lạnh lùng châm chọc vang lên bên tai.
Anh ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Ôn Hân diễm lệ thành thục, ngẩn ngơ.
“Hừ, chẳng lẽ bắt đầu cảm thấy trẻ con thực phiền, rất hối hận sao?” Ôn Hân cười lạnh, trong lòng oán giận anh vẫn chưa tiêu, không chỉ hận anh lừa gạt, còn giận anh không gọi điện giải thích xin lỗi.
Nếu không phải đêm nay hẹn bạn ở đây tình cờ gặp được anh, dường như anh đã không có ý định gặp lại cô.
Người đàn ông đáng giận này, dám làm tổn thương tự tôn của cô, bây giờ nhìn anh đau khổ uống rượu giải sầu, cô sao có thể không nhân cơ hội mà trả thù anh một phen.
Dịch Hành Vân nheo mắt lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, nói giọng khàn khàn:“Đúng…… Hối hận…… Thực hối hận……”
Hối hận gặp Nhậm Hiểu Niên, hối hận đưa cô về nhà, hối hận thân thiết với cô……
Anh thật sự rất hối hận.
Ôn Hân nhướn mày, vui sướng khi người gặp họa nói móc nói:“Đáng đời, đây đều là do anh tự tìm, anh tự gánh chịu hậu quả đi.”
Dứt lời, cô đùa cợt đắc ý cười, xoay người bước đi.
Nhưng Dịch Hành Vân phút chốc lại đứng dậy túm lấy tay cô, dùng sức kéo cô về phía anh.
“A? Anh làm gì…… Ưm!” Cô ngạc nhiên hô, nhưng tiếng nói lại bị nụ hôn vội vàng nồng nhiệt của anh ngăn chặn.
Cô chỉ từ chối vài giây đã không kiềm chế được đáp lại anh, âm thầm vui mừng, anh đúng là vẫn không quên được cô.
Kích cuồng hút liếm quấn quít lấy đôi môi cùng đầu lưỡi khêu gợi của Ôn Hân, ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, anh càng không ngừng nói cho mình, đúng, như vậy mới đúng, anh thích phụ nữ thành thục, tuyệt đối không phải trẻ con…… Không thể nào……
Hai người ở góc quán bar hôn đến khó chia lìa, sau một lúc lâu, anh ở bên tai cô nặng nề hừ nhẹ:“Chúng ta lên lầu.”
“Muốn thuê phòng sao?” Cô thở gấp.
“Tôi đã thuê rồi……”
Anh nói xong ôm cô, đi ra khỏi quán bar, theo thang máy về phòng trên tầng mười hai. Trên đường đi môi hai người vẫn giống nam châm quấn quýt không rời.
Đi đến cửa phòng, bọn họ mới hơi tách ra. Cô mới thở gấp cười quyến rũ gối lên trên vai anh, đầu ngón tay đã bắt đầu cởi cúc áo anh.
Anh đưa tay rút thẻ từ mở cửa, mới bước vào chợt nghe gặp Nhậm Hiểu Niên tức giận hét lớn:“Tôi muốn đi tìm Dịch Hành Vân, anh ta ở đâu –”
Ôn Hân kinh ngạc dừng tay, anh cũng không vui vẻ nhăn mày, lớn tiếng khiển trách:“Ầm ỹ muốn chết, sao còn chưa đi?”
Nhậm Hiểu Niên nhìn thấy anh ôm eo Ôn Hân đi vào, nhất thời trố mắt ngây người.
Thấy anh ba phần say, đôi Ôn Hân đỏ mọng hơi sưng, cùng với tư thế thân mật của hai người, đều thể hiện rõ trước khi bọn họ vào cửa đã làm cái gì, và sau khi vào cửa muốn làm cái gì.
“Hả? Sao cô bé này lại ở đây?” Ôn Hân ngạc nhiên hỏi.
Anh không trả lời, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Nhậm Hiểu Niên một cái, chuyển sang Lý Minh Tông hỏi:“Minh Tông, không phải tôi bảo cậu lập tức đưa con bé đi sao?”
“Tôi nói rồi, nhưng cô bé không tin là anh bảo tôi đưa cô bé đi, còn ầm ỹ đòi gặp anh……” Lý Minh Tông bất đắc dĩ trả lời.
Nhậm Hiểu Niên đi đến trước mặt anh, trừng mắt nhìn anh, không thể tin hỏi:“Dịch Hành Vân, chú thật sự muốn đuổi tôi đi? Thật sự là chú bảo anh ta đưa tôi đi?”
Anh hít một hơi, tránh ánh mắt của cô, nhíu mày nói:“Đúng, tôi cảm thấy thực phiền, không muốn tiếp tục làm bảo mẫu cho một tiểu quỷ nữa, rõ ràng không có quan hệ gì mà lại cứ phải mang cháu theo, tôi thật sự chịu đủ rồi.”
Cô giống bị đánh một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Người đàn ông này vừa rồi còn định hôn cô, bây giờ lại nói những lời này?
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Là nguyên nhân gì khiến cho anh đột nhiên thay đổi? Đột nhiên…… Không cần cô ?
“Tôi…… Có làm sai chuyện gì sao?” Cô hoảng loạn.
Nhìn cô bối rối đau lòng, cơn tức trong lòng anh cháy bùng lên.
“Cháu không làm sai gì cả, là tôi sai, ngay từ đâu đã không nên có quan hệ gì với tiểu quỷ như cháu, khiến cuộc sống của tôi náo loạn, chẳng những trúng đạn, còn phải trốn ở đây không thể về nhà, tôi quả thực là tự tìm phiền toái! Cháu vốn không phải trách nhiệm của tôi, trước kia không phải, về sau cũng vậy.” Anh nhìn cô lớn tiếng điên cuồng hét lên.
Cô bị dọa đến mức lùi về sau hai bước, bị sự chán ghét trong lời anh đâm bị thương.
Thì ra…… Anh vẫn luôn để ý cô làm liên lụy đến anh, cũng ghét cô mang đến phiền toái cho anh.
Vậy vì sao anh không nói sớm? Vì sao còn giả vờ quan tâm cô, hơn nữa còn chăm sóc cô? Thậm chí hại cô tưởng lầm anh thích cô……
“Anh nói gì vậy? Hành Vân, đạn gì? Anh bị thương sao?” Ôn Hân giật mình hỏi.
“Không có gì, đi, chúng ta đi vào, Minh Tông, mau đưa con bé đến viện nhi phúc, bảo bọn họ tìm người ‘dì’ mất tích của con bé đi.” Anh vẫy vẫy tay, ôm eo Ôn Hân vào phòng ngủ.
“Vâng.” Lý Minh Tông lên tiếng, kéo Nhậm Hiểu Niên đi,“Đi thôi, Hiểu Niên……”
“Tôi không đi!” Nhậm Hiểu Niên gạt anh ra, tức giận nói:“Tôi không đi viện nhi phúc gì gì đó, tôi cũng không phải trẻ con, lại càng không phải đứa trẻ không ai cần.”
“Nếu không phải không có ai cần, đi về tìm nhà của cháu đi, sao cứ quấn lấy Hành Vân không buông vậy? Còn nữa, cháu rõ ràng chính là một con nhóc, dù nhìn thế nào cũng vẫn là một con nhóc, một con nhóc bảy tuổi.” Ôn Hân ôm lấy cổ Dịch Hành Vân, cười nói châm chọc.
“Tôi không phải, tôi sẽ…… Nhanh chóng trưởng thành.” Cô đâu khổ nói, ánh mắt nhìn về phía Dịch Hành Vân.
“Đúng vậy, nhanh chóng, chỉ cần đợi khoảng mười năm nữa!” Ôn Hân lạnh lùng nói.
“Không cần mười năm, chỉ cần đợi một chút…… Tôi vốn hy vọng…… chú có thể chờ tôi…… Dịch Hành Vân…… Chờ tôi lớn lên……” lời này là cô nói với Dịch Hành Vân.
Dịch Hành Vân ngẩn ra, tim đập thình thịch.
Ôn Hân lại cười nói:“Ha ha ha…… ôi trời ạ, tiểu nha đầu này thích anh đấy, Hành Vân, thật sự là rất buồn cười, chẳng lẽ đây là father complex tivi hay nói đến sao?”
“Tôi chưa từng coi anh ấy là cha tôi.” Cô cắn môi dưới.
“À? Vậy thì là cái gì? Tình nhân? Ha ha…… Chuyện này rất buồn cười…… Hành Vân, anh nghe xem, con nhóc bảy tuổi này yêu một người ba mươi tuổi, cái này gọi là gì nhỉ? Tình yêu vong niên sao?” Ôn Hân lớn tiếng châm biếm.
“Có ai quy định bảy tuổi không thể yêu ba mươi tuổi? Tôi yêu anh ấy đấy, không được sao?” Nhậm Hiểu Niên bị chọc giận, nói thẳng ra lời trong lòng.
Trong lòng Dịch Hành Vân co rút đến sắp sụp đổ, run lên một chút, trừng mắt nhìn cô tức giận mắng:“Trẻ con đừng nói lung tung.”
“Em không nói lung tung, em thật sự yêu anh……” Cô khẳng định.
Nhưng lời của cô lại làm cho Dịch Hành Vân sợ hãi, sợ hãi không dám tiếp tục nghe nữa.
“Đủ, đừng nói nữa! Một tiểu quỷ biết cái gì là yêu? Thật sự là ngây thơ, cháu mau cút đi, về sau có chuyện cũng đừng tìm tôi, cũng đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.” Anh lớn tiếng rít gào, trong lòng khủng hoảng không thôi.
Anh đã bắt đầu có điểm biến thái, không thể làm hại Nhậm Hiểu Niên, cô bé còn nhỏ, không hiểu cái gì là tình yêu, tình cảm này nhất định là vì cô bé coi anh như cha. Vì tốt cho cô bé, anh không thể tiếp tục quá thân cận với cô.
Bây giờ, tốt nhất là cắt đứt dứt khoát, cắt sạch sẽ, không còn bất cứ liên quan nào.
Sắc mặt Nhậm Hiểu Niên trắng bệch, run giọng hỏi:“Anh thật sự…… Không muốn gặp lại tôi?”
“Đúng, vĩnh viễn cũng không muốn!” Anh xoay người, quyết không để mình mềm lòng.
Vĩnh viễn cũng không muốn?
Trái tim của cô giống như bị người ta đâm một dao, đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, lung lay sắp ngã.
“Hiểu Niên, cháu làm sao vậy?” Lý Minh Tông vội vàng đỡ cô.
Dịch Hành Vân quay đầu, thấy cô lại đau tim, bước ra nửa bước, nhưng lại ép mình nhịn xuống.
Đừng đi qua, không thể đi qua, đừng xen vào chuyện của cô nữa, nếu lại nhúng tay, anh sẽ thực sự không khống chế được trái tim mình, sẽ hại cô, cũng hại chính anh.
“Ai, tiểu quỷ này lại đóng kịch đây mà, trợ lý Lý, anh mau đưa nó đi đi, tôi và Hành Vân còn có việc cần làm.” Ôn Hân không kiên nhẫn nói xong, hai tay lại ôm lấy cổ Dịch Hành Vân.
“Đúng vậy, Minh Tông, mau đưa con bé đi, nhìn thấy nó tôi lại thấy phiền.” Dịch Hành Vân cũng ôm eo nhỏ của cô.
Nhậm Hiểu Niên đè ngực, thở phì phò, ngẩng đầu nhìn hành động vô cùng thân thiết của bọn họ, đau đớn vừa mới dịu đi lại tăng lên.
“A……” Cô đau đến cả người phát run.
Dịch Hành Vân nhìn thấy vậy trái tim cũng quặn đau. Để ngăn mình không đi về phía cô, anh cúi đầu hôn Ôn Hân, dùng Ôn Hân dời đi sự chú ý.
Cả người Nhậm Hiểu Niên run lên, chịu đả kích, cô cố nén cảm giác đau lòng như bị xé rách, xoay người lao ra khỏi phòng.
Lý Minh Tông ngẩn người, cũng vội vàng đuổi theo.
Nhậm Hiểu Niên vừa đi, Dịch Hành Vân cùng Ôn Hân hôn càng trào dâng cuồng dã, hai người vừa hôn vừa bước vào phòng ngủ, song song ngã xuống giường lớn.
Anh đè lên Ôn Hân, bàn tay luồn vào áo xoa xoa bộ ngực đầy đặn của cô, nghĩ rằng, đúng vậy, như vậy mới đúng, một người đàn ông bình thường là nên ở cùng một người phụ nữ thành thục, cùng nhau nói chuyện phiếm, kết giao, trên giường……
Nhưng tuy đầu óc anh tự nói với mình như vậy, nhưng trái tim lại không ngừng vướng bận bóng dáng đau lòng nho nhỏ vừa rời đi.
Nhớ tới vẻ mặt đau đớn thương tâm của cô, nhớ tới bây giờ có phải vì trái tim lại quặn đau mà cô không thể đứng lên nổi hay không, nghĩ đến Lý Minh Tông cùng những người khác vốn không rõ bệnh của cô, nghĩ đến có một đám người không biết từ đâu chui ra đang đuổi bắt cô, nghĩ đến cô có khả năng đau đến chết đi……
Đột nhiên cả người anh cứng đờ, động tác đình chỉ.
Sau đó, anh phát hiện anh mất đi hứng thù và nhiệt tình, sau đó trước khi anh kịp nhận ra mình đang làm gì, đã vội vàng xoay người xuống giường, bỏ lại Ôn Hân, lao nhanh ra cửa.