“Còn làm gì chứ?” Hai mắt mơ màng, mỹ phụ cười khẽ “Con lớn đến chừng này, cha con chưa từng ôm qua con, cũng không thấy được dáng vẻ trẻ con bụ bẫm của con. Nương hi vọng có một ngày, con sinh được một bé gái giống con y hệt, sau đó ta và cha con ngồi ở đây, vừa sưởi nắng vừa ngậm kẹo đùa cháu, vậy là thỏa mãn lắm rồi.”
Tưởng tượng ra khung cảnh đó, thiếu nữ thanh tú hoảng hốt một chút, muốn cười, cuối cùng lại vẫn trầm mặc.
Ôi… nguyện vọng đơn giản như vậy nhưng thật khó thực hiện.
Vì đáp ứng tiền bối theo ông ta về chỗ ông ta muốn, Trầm Đãi Quân mua một chiếc xe ngựa làm phương tiện đi đường. Có điều không rõ vì ông ta trải qua chuyện gì đó, hay có lẽ là có nguyên nhân khác, mỗi lần nàng hỏi ông ta muốn đi đâu, tiền bối đều không chịu nói địa điểm chính xác cho nàng, chỉ dùng thái độ hung ác bắt nàng đi theo hướng mình chỉ. Lâu dần, nàng cũng không hỏi nhiều nữa.
Cung cách ở chung của hai người nói ra cũng thật kì quái. Từ đầu tới đuôi, Trầm Đãi Quân không hề hỏi tên ông ta, suốt dọc đường chỉ xưng hô “tiền bối” mà vị tiền bối này cũng chẳng hỏi tên nàng, cứ một mực “tiểu nha đầu, tiểu nha đầu” mà gọi. Thành ra hai người này coi như là…
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã?
Tóm lại, bất kể thế nào, hai người một đường bình an thẳng tiến theo phương hướng ông chỉ. Có điều càng đi gần tới nơi, nghi ngờ trong lòng Trầm Đãi Quân càng lớn.
Lúc xe ngựa dừng lại dưới chân Tử Vân Phong, ánh mắt nàng nhìn ông ta cực kỳ phức tạp, không biết nên nói gì.
“Mau! Mau cõng ta lên đỉnh núi!” Hấp tấp thúc giục, ông ta biết xe ngựa chỉ đi được tới đây, đường lên núi quá hẹp, xe ngựa không thể đi tiếp được.
Lẳng lặng cõng ông lên lưng, Trầm Đãi Quân vận lực dưới chân, một đường phi thẳng lên núi đồng thời đau xót phát hiện cánh tay ôm cổ mình đang run rẩy.
Con người căm phẫn thế tục lại nóng nảy, tâm tình không tốt là chỉ tay lên trời mắng chửi, hôm nay lại run lên…
“Tiền bối…” Khẽ khàng, trong tiếng gió thổi vù vù, nàng mở miệng hỏi một vấn đề lẽ ra phải sớm hỏi ngay từ đầu, “Có thể thình giáo tôn tính đại danh chăng?”
Tên của cha, chỉ trong lúc hai mẹ con nàng thầm thì riêng tư nương mới nói cho nàng, cả sư đệ muội cũng không biết.
“Thỉnh giáo cái gì? Đến lúc nên biết, ngươi tự nhiên sẽ biết!” Tức giận mắng, ông trợn mắt quát nàng: “Giờ nhanh chân cõng ta lên núi đi, có người đang chờ ta đấy!”
Phải rồi! Người đó đã chờ người hơn hai mươi năm rồi, chờ đến hương tiêu ngọc vẫn, hóa thành cát bụi rồi… hốc mắt đỏ hoe, Trầm Đãi Quân chua xót trong lòng, nhưng lại có cảm giác an ủi khó hiểu.
Ừ… chí ít nương không tin sai người. Bà quả thật rất hiểu cha, bởi vì ông thật sự không có quên bà, chẳng qua bị tàn phế hai chân, bị giam hãm trong sơn động mà thôi.
Đáy mắt Trầm Đãi Quân mơ hồ lấp lánh ánh nước, bước chân càng nhanh, nhằm hướng nhà trúc mà đi. Không tới một lát, khi căn nhà trúc đập vào tầm mắt, người trên lưng kích động kêu lớn.
“Vân Nương… Vân Nương… để nàng khổ sở chờ đợi rồi… ta về rồi…” Thanh âm nghẹn ngào khàn khàn không ngừng vang vọng trong gió, giọng nói của ông mơ hồ kèm theo tiếng khóc thê lương, “Vân Nương… là ta không tốt, để nàng chờ khổ sở… nhưng mà cuối cùng ta cũng về rồi… ta về rồi…”
Trở về, nhưng lại là chia ly vĩnh viễn…
Lặng lẽ rơi nước mắt, Trầm Đãi Quân im lặng cõng ông đi đến trước nhà trúc nhưng lại không đi vào nhà mà vòng qua bên cạnh, nhẹ nhàng đặt ông xuống trước một nấm mồ nhô lên dưới gốc phong.
Nam nhân đầu tiên không hiểu ý nàng, định mở miệng mắng người. Sau khi nhìn rõ tên trên bia, ông như bị sét đánh, kế đó một tiếng gào khóc xé trời vang lên.
“Không!” Không dám tin vào mắt mình, nam nhân không thể đi được, chỉ biết lăn đến trước mộ, ôm chặt lấy bia mộ lạnh băng, gào khóc khàn cả giọng: “Ta về rồi mà… ta về rồi mà… Vân Nương, ta xin lỗi nàng… là ta phụ nàng…”
Thấy ông gào khóc bi thương cùng cực, Trầm Đãi Quân chỉ biết đứng lặng một bên tuôn lệ.
Đúng vậy! Là cha phụ nương, bởi vì nương mất sớm chẳng phải là do si ngốc chờ đợi mà không thấy người về, lâu ngày sầu não mà thành tâm bệnh đó sao.
Nhưng cha cũng không phụ nương, bởi vì ông vẫn tâm tâm niệm niệm bận lòng bà. Sau khi thoát khốn cảnh, một khắc cũng không chờ mà chạy thẳng về đây, chỉ tiếc là đã trễ…
Đã về trễ rồi…
“Vân Nương… Vân Nương… là ta phụ nàng…” Nam nhân đau lòng kêu khóc không ngừng, tiếp đó lại điên cuồng chỉ trời, vừa khóc vừa cười gào thét, “Lão tặc thiên, ngươi là kẻ đui mù không phân biệt phải trái. Kẻ giết người phóng hỏa thì đeo đai vàng, người sửa cầu làm đường lại chết không toàn thây, ác nhân làm chuyện phi pháp thì vui vẻ khoái hoạt, chân chính lương thiện lại chết không được yên.
Vân Nương làm sai chuyện gì mà ngươi bắt nàng đi? Nếu muốn bắt Vân Nương, vì cớ gì không bắt ta luôn đi… lão tặc thiên, đời này ta cũng không tin ngươi nữa, ta nguyền rủa ngươi… suốt đời suốt kiếp nguyền rủa ngươi…”
Ông vừa kêu khóc vừa chửi bới một hồi, ánh mắt lại trở nên điên cuồng, hung tợn nhìn chằm chằm Trầm Đãi Quân.
Ông căm hận quát: “Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao đến đây lại biết chỗ này có ngôi mộ? Ngươi là người của tên cẩu tặc kia phải không? Hôm nay ngươi không nói cho rõ ràng, ta cho ngươi chết không chỗ chôn!”
Thấy thần sắc ông điên cuồng, dường như trở lại trạng thái lúc hai người gặp mặt lần đầu nơi sơn động, tinh thần hết sức bất ổn, bất kỳ lúc nào cũng có thể nhập ma; sống mũi Trầm Đãi Quân cay cay, nước mắt đọng đầy nơi khóe nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng, “Tiền bối, người tên là Trầm Vân Sanh, đúng không?”
“Sao ngươi biết? Ai nói với ngươi?”
Ánh mắt cuồng loạn hơi thanh tỉnh một chút, Trầm Vân Sanh, đứng đầu giang hồ tứ đại công tử ngày xưa hôm nay hai chân đã tàn phế, tính tình cổ quái lại nóng nảy; mặt mày hung ác gào thét, đáy mắt hiện ra sát ý.
Làm như không thấy sát ý trong mắt ông, Trầm Đãi Quân đăm đăm nhìn ông, môi hiện lên một nụ cười bi thảm.
“Nương tử của người tên là Hoa Vân Nương, kết duyên với người năm người hai mươi lăm tuổi. Người tặng cho bà vật định tình là một miếng ngọc bội, bà tặng lại cho người một cái khóa trường mệnh đã đeo từ nhỏ, đúng không?”
“Ngươi… ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?” Trầm Vân Sanh kinh ngạc nhìn nàng chằm chặp, không hiểu vì sao nàng lại biết rành mạch chuyện của mình và Hoa Vân Nương.
Chậm rãi móc một miếng ngọc bội vẫn luôn mang theo bên mình ra, trong ánh mắt thình lình thắt chặt lại của ông, nước mắt của nàng rốt cuộc tuôn trào, “Nương của con đặt tên con là Đãi Quân. Mãi đến khi lâm chung, bà vẫn tin rằng nam nhân mình si ngốc chờ đợi nhất định sẽ có ngày trở về tìm hai mẹ con chúng ta. Bà nói bà không hối hận, vĩnh viễn không hối hận…”
Không ngờ tới nàng lại là…
Lại là…
Đờ đẫn, kinh ngạc nhìn gương mặt thanh tú trước mắt, mặt Trầm Vân Sanh xám như tro tàn, nhưng ánh mắt không hề chớp cứ nhìn nàng chằm chằm…
Đúng rồi… đúng rồi… sao ông lại đần độn như thế chứ, ở chung lâu như vậy mà không nhận ra?
Đứa bé này rõ ràng có dung mạo của Vân Nương, mũi miệng của mình, còn cái cằm này, hiển nhiên là giống nương của mình như đúc… sao ông lại hồ đồ đến độ không nhận ra?
Hóa ra Vân Nương còn để lại một đứa con gái cho ông…
Còn để lại một nữ nhi…
Vui buồn lẫn lộn, tâm tình Trầm Vân Sanh kích động dữ dội, nhất thời không nói được, chỉ biết run rẩy đưa tay ngoắc nàng lại bên mình…
“Cha…” Kêu khóc nhào vào lòng ông, Trầm Đãi Quân khóc lớn, “Nương một mực tin cha sẽ về… nương luôn tin…”
“Đãi Quân, con gái của cha…”
Ôm chặt lấy thân sinh nữ nhi mà bản thân không biết sự tồn tại của nó, Trầm Vân Sanh gào khóc ầm ĩ, không ngừng tự trách.
“Là lỗi của cha… cha cô phụ hai mẹ con con… là lỗi của cha…”
Vùi trong lòng ông, Trầm Đãi Quân lắc đầu, khóc nỉ non, nước mắt nói sao cũng không ngừng được.
Dưới trời thu quang đãng, hai cha con vừa nhận nhau ôm chặt lấy nhau, vì tang mẹ, vợ đi mà khóc thương, cũng vì cha trở về, nhận con mà rơi lệ.
Đêm khuya, đau xót lúc ban ngày cũng đã nguôi đi một chút. Hai cha con tuy vẫn thương tâm như cũ, nhưng đã ngồi xuống chuyện trò đàng hoàng, bù đắp khoảng trống hơn hai mươi năm qua.
“Cha…” Nhẹ nhàng kéo bàn tay gầy như que củi của ông, Trầm Đãi Quân đau lòng hỏi han: “Vì sao cha lại rơi xuống sơn động, đến nỗi tàn phế hai chân, hãm dưới tuyệt nhai chứ?”
Nghĩ đến cha một mình bị khốn ở nơi đó suốt hai mươi năm trường, có bao nhiêu khốn khổ, có thể sống sót trong tình cảnh đó thật sự là kì tích.
Nàng không nhắc còn đỡ, vừa nhắc tới, Trầm Vân Sanh lại kích động đến nỗi toàn thân run bần bật, nghiến răng nghiến lợi rống lên, “Là tên cẩu tặc đó, là tên cẩu tặc đó hại ta như thế, ta sẽ không bỏ qua cho hắn… tuyệt không bỏ qua…”
Thấy ông lại có dấu hiệu nổi điên, Trầm Đãi Quân vội vã vỗ vỗ tay ông, đến khi ông hơi trấn tĩnh lại, vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, tỏ vẻ mình không sao, nàng mới nhỏ nhẹ hỏi
“Cha, người nói cẩu tặc là ai?” Rốt cuộc là ai hại ông tới nông nỗi này?
Nghĩ đến tên cẩu tặc đó, mắt Trầm Vân Sanh lộ hung quang, căm hận đáp: “Con biết giang hồ tứ đại công tử ngày trước?”
Gật gật đầu, Trầm Đãi Quân nhớ Du Tử Nam từng đề cập qua, vì thế chậm rãi điểm danh, “Ngoài cha ra, ba người còn lại hiện giờ là trang chủ Tùng Nguyệt sơn trang, bảo chủ Hắc Phong Bảo, còn một người là trang chủ Vũ gia trang được xưng tụng là Vũ Trọng Tài.”
Lúc Du Tử Nam nhắc tới tên cha, nàng từng âm thầm ôm hi vọng, bình tĩnh nghe ngóng, đáng tiếc Du Tử Nam cũng không biết rõ.
Trên giang hồ quả thật cũng chưa từng có người thấy tung tích của cha, thế nên nàng cũng không biết làm thế nào. Ai ngờ đến cuối cùng lại để nàng đánh bậy đánh bạ cứu được cha. Cái này không biết nên nói là cơ duyên xảo hợp, hay là ông trời có mắt?
Chỉ là nếu nói ông trời có mắt, chắc chắn cha sẽ hừ mũi, không đồng ý đầu tiên. Nói không chừng đến cuối còn muốn nổi điên mắng trời nữa.
“Vũ Trọng Tài?”
Giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, vẻ mặt Trầm Vân Sanh khinh miệt, cười như phát điên.
“Ha ha ha… ta không biết là tên cẩu tặc vô sỉ hèn hạ đó còn có thể trở thành trọng tài võ lâm đấy? Thật sự là chuyện chê cười nhất thiên hạ! Ha ha ha.. lão tặc thiên quả nhiên bao che cho cẩu tặc sao? Phải rồi! Phải rồi! Đều cõng chữ tặc trên lưng, hai bên cấu kết nhau cũng là lẽ thường…”
Chẳng lẽ kẻ hại cha là Vũ Trọng Liên, kết bạn khắp nơi, được võ lâm nhân sĩ sùng bái kính trọng?
Trầm Đãi Quân vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi, hấp tấp hỏi dồn: “Cha, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tiếng mắng chửi nguyền rủa liên tiếp ngừng lại, Trầm Vân Sanh nghiến răng phẫn hận: “Uống cho ta đối đãi với cẩu tặc như bằng hữu. Ai ngờ hắn lòng lang dạ sói, thừa dịp chúng ta đồng hành âm thầm hạ dược, đợi công lực của ta mất đi, một chưởng đánh ta rớt xuống tuyệt nhai. Nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ mệnh ta chưa dứt. Vách vực có mấy cây tùng đã làm giảm lực rơi của ta, mà cây tùng dưới khoảng đất bằng lại giúp ta tránh được thảm kiếp rơi xuống đáy vực tan xương nát thịt. Tuy vì thế đại nạn không chết nhưng lại phế đi hai chân, không leo lên được, xuống cũng không xong, bị vây trong sơn động hơn hai mươi năm.”
Không ngờ được sự việc là như thế, Trầm Đãi Quân nghĩ đến tình cảnh năm đó ông rơi xuống sơn động, thân bị trọng thương lại không cách nào thoát thân; không biết đã cô độc tuyệt vọng đến cỡ nào. Khó trách thôn dân hiểu lầm ông là ác quỷ gào khóc, dù sao ông cũng chỉ có thể dùng tiếng rống gào để phát tiết uất hận đau khổ trong lòng.
Nàng khe khẽ thở dài, lại khó hiểu hỏi tiếp: “Cha, con không hiểu, vì sao Vũ Trọng Liên lại muốn hại cha?”
Nghe xong, Trầm Vân Sanh cười mỉa mai, nhưng ánh mắt lạnh lẽo hung ác khi chuyển sang người bên cạnh thì nháy mắt trở nên ấm áp.
“Nhớ miếng ngọc bội cha đưa cho nương con không?”
Gật đầu, nàng tự động lấy ngọc bội trong túi ra.
“Đó là tàng bảo đồ!” Trầm Vân Sanh cười, tiếng cười từ từ to dần, cực kỳ đắc ý.
“Hai trăm năm trước, có một vị võ lâm minh chủ danh chấn giang hồ, đánh khắp thiên hạ không địch thủ. Nghe nói ông ta cả đời không kết hôn, chỉ lưu lại một miếng ngọc bội, trong đó có bản đồ ghi lại nơi chôn giấu tuyệt học, tài phú cả đời của ông ta.”
“Là cái này sao?”
Trầm Đãi Quân tò mò lật tới lật lui miếng ngọc bội, nhìn sao cũng không thấy được tàng bảo đồ chỗ nào.
Trầm Vân Sanh gật đầu, không ngớt cười lạnh, “Ngọc bội này là trong lúc vô tình ta có được. Năm đó chỉ cảm thấy thú vị, hoàn toàn không có ý định đi tìm bảo tàng. Không biết tên cẩu tặc đó từ đâu mà biết ta thu được miếng ngọc bội này, sinh lòng tham, mới dùng dược hại ta, muốn cướp miếng ngọc. Nhưng hắn không bao giờ ngờ được, ta đã sớm đem ngọc bội tặng cho nương con.” Nói xong, ông lại cười như điên, trong tiếng cười còn có đau xót cùng cực.
Nếu có thể làm lại một lần, ông nhất định sẽ vất ngay khi vừa nhặt được nó.
Nhìn mà xem, chỉ vì miếng ngọc bội này, vì lòng tham của con người mà cuộc đời ông bị hủy hoại, còn chia cách với nữ tử mà ông yêu nhất, trọn đời cũng không thể gặp lại.
Nghe ra sự bi ai tuyệt vọng trong tiếng cười của ông, Trầm Đãi Quân không khỏi thở dài trong lòng, kế đó nhỏ nhẹ hỏi tiếp: “Trong sơn động, cha làm sao mà duy trì cuộc sống?”
Không nước uống, không đồ ăn, sao cha sống được chứ?
“Vách đá trong động có rỉ nước, nếu khát thì liếm vách đá. Còn thức ăn, gần sơn động chim bay qua không ít. Cứ hai, ba ngày lại có chim đậu trước cửa động, muốn bắt cũng không quá khó, gặp may còn có thể nhân lúc bắt chim hái được ít quả chín. Tuy không lấp đầy bụng được nhưng cũng khiến cha sống sót.”
Ông dựa vào đó mà sống tới giờ, chẳng trách gầy đến như vậy.
Trầm Đãi Quân chua xót không thôi, chỉ biết siết chặt lấy bàn tay gầy quắt của cha, nghẹn ngào nỉ non, “Cha, đau khổ gì cũng đã qua rồi, toàn bộ qua hết rồi.”
Gật đầu, Trầm Vân Sanh chăm chú nhìn nàng, mơ hồ cười cười, “Phải, đều qua rồi! Vân Nương còn để lại một nữ nhi cho ta mà…”
Thấy ông mơ mơ hồ hồ, vẻ mặt nửa tỉnh táo nửa u mê, Trầm Đãi Quân càng thêm đau xót, nhẹ nhàng đỡ ông nằm ngay ngắn trên giường, dịu dàng dỗ dành, “Cha, người mệt rồi à? Ngủ một giấc đã, những chuyện khác ngày mai cha con ta nói tiếp.”
Không cự tuyệt, Trầm Vân Sanh nắm chặt bàn tay mịn màng của con gái không chịu buông, chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, mệt mỏi không chịu được mới chậm rãi nhắm mắt ngủ.
Thấy ông đã chìm vào giấc ngủ, Trầm Đãi Quân ngồi cạnh ông thêm một lát nữa, đến khi ông thực sự ngủ say rồi, lúc này mới cầm nến lên, rời khỏi căn phòng vốn là của nương nàng.
Nhè nhẹ bước về phòng mình, thu dọn một chút, đang định nằm xuống ngủ lại phát hiện thấy đầu giường có đặt một phong thư.
Nét chữ này… là sư đệ!
Không lẽ sau khi nàng đi một thời gian, sư đệ muội từng trở về đây?
Tim đập thật nhanh, nàng run run mở thư ra…
Sư tỷ,
Rõ ràng tỷ nói muốn về Tử Vân Phong chờ bọn đệ, vì sao cuối cùng lại một mình bỏ đi?
Muốn vân du thiên hạ, thu thập kì hoa dị thảo, bọn đệ có thể đi cùng tỷ, sao tỷ không chờ bọn đệ về rồi đi? Rõ ràng tỷ cố ý bỏ rơi bọn đệ! Sư tỷ, tỷ là đồ lừa đảo, tỷ lừa bọn đệ thảm quá!
Bọn đệ mặc kệ! cho dù tỷ muốn vứt bỏ bọn đệ, không cần bọn đệ nữa, chúng ta chết cũng quấn lấy tỷ, không buông tỷ ra đâu!
Thế nên bọn đệ quyết định rồi, cho dù tỷ trốn đến chân trời góc bể, bọn đệ cũng phải tìm ra tỷ, không cho phép tỷ vứt bọn đệ lần nữa.
Còn nữa, để báo thù tội tỷ vất bỏ bọn đệ lần này, bọn đệ quyết định sau khi tìm được tỷ sẽ đào hố chôn tỷ xuống, đến khi tỷ nhận sai mới thôi. Cuối cùng, nếu tỷ nhìn thấy phong thư này tức là tỷ đã về Tử Vân Phong. Đã về rồi thì không cho phép đi nữa, bất kỳ lúc nào bọn đệ cũng có thể trở về xem tỷ về chưa.
Nhớ đó, không cho phép đi nữa!
Sư đệ, sư muội vừa tức giận vừa khó chịu viết.
Nhìn bức thư sặc mùi trẻ con lại chân tình, Trầm Đãi Quân dở khóc dở cười, trong lòng ngũ vị tạp trần, cuối cùng thở dài một tiếng khe khẽ.
Aizz… nương tuy đã mất, nhưng cuối cùng cũng đợi được cha về, còn nàng thì sao?
“Kì quái, rõ ràng bà bà dưới chân núi nói đã gặp sư tỷ, sao chúng ta tìm mãi không ra?”
Vòng tới vòng lui trong núi mấy bận vẫn không nhìn thấy tăm hơi sư tỷ đâu, Hoa Diệu Điệp không khỏi âu sầu.
“Đừng buồn, chúng ta lại tìm nữa, nói không chừng lát nữa sẽ tìm thấy.” Hoa Đan Phong không ngừng ra sức tạo hi vọng cho mình và sư muội.
“Sư huynh, huynh nói có khi nào chúng ta và sư tỷ bỏ lỡ nhau không?” Nhíu mày suy đoán, Hoa Diệu Điệp cảm thấy rất có khả năng, “Có lẽ lúc chúng ta đi vào núi, sư tỷ đã rời đi rồi!”
Chân đang sải bước đột ngột cứng ngắc, Hoa Đan Phong bi thảm phát hiện, khả năng này rất lớn, cực kỳ cực kỳ lớn. Bằng không, không có khả năng bọn họ quay vòng vòng bao nhiêu ngày mà dấu chân của sư tỷ một vết cũng không tìm được.
“Sư muội, muội nói có khả năng lắm!”
Xụ mặt, biểu tình của hắn rất thê thảm.
“Tiếp theo chúng ta nên đi đâu đây?” Hoa Diệu Điệp cũng rầu rĩ, không nhịn được oán giận.
“Lúc trước sao lại không phát hiện sư tỷ sẽ chạy như thế chứ? Muội còn cho rằng hai chúng ta mới là cao thủ chạy bừa đi loạn, không ngờ sư tỷ mới thật là chân nhân bất lộ tướng, thật sự là quá xem thường tỷ ấy rồi.”
“Ài… ta phát hiện chạy thế này cũng không phải là chuyện tốt.” Hoa Đan Phong cảm thấy bi thương.
Chẳng trách lúc trước hắn và sư muội chạy loạn trên Tử Vân Phong sẽ làm sư phụ và sư tỷ cảm thấy đau đầu bất lực.
Nhiều ngày tìm người không có kết quả, lại thêm hoài nghi sư tỷ đã sớm bỏ đu, hai sư huynh muội nào đó vô cùng rầu rĩ ngồi xuống đất vẽ vòng tròn, vẽ vẽ một hồi, hai người đồng loạt nghĩ tới chuyện gì đó ngước mặt nhìn nhau, đáy mắt sáng lấp lánh.
“Sư huynh…”
“Sư muội…”
“Huynh nói có phải sư tỷ đã…”
“Về Tử Vân Phong rồi?”
Hai người hỏi một câu đáp một câu, sau đó không hẹn mà cùng nhảy dựng lên.
“Đi!”
“Về Tử Vân Phong!”