Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tích Thu nhướng mày, ghé mắt nhìn, cũng ngẩn ra, bên trong hộp lại để hai cây trâm cài tóc. Một cây trâm hoa cúc có đính ngọc phỉ thúy bát bảo, màu xanh biếc trong suốt, một cây trâm thạch anh chạm rỗng cũng khắc hình hoa cúc. Hai cây trâm này vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ, đây là lần đầu tiên Từ Thiên Thanh tặng lễ vật quý trọng như thế này.

“Làm thế nào cho phải bây giờ?” Xuân Nhạn nhảy dựng lên, đi qua đi lại trong phòng: “Tiểu thư, hay là đêm nay em đem trả lại luôn?”

Tích Thu có chút sững sờ, nếu có Tư Lưu ở đây, sợ là muốn đập bàn hô to vì sao không đổi hết thành bạc đi, đưa mấy cái đồ trang sức không thực dụng này đến có ích lợi gì.

Tư Hạnh đóng vội nắp hộp lại, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng: “Nếu không để em đem đi trả. Em có quen biết với nha hoàn Sồ Cúc của biểu thiếu gia, em đi sẽ không khiến người nghi ngờ.”

Xuân Nhạn cảm thấy có thể được, hai người châu đầu ghé tai thương lượng một phen, bỗng nhiên phát hiện Tích Thu ngồi ngay ngắn không tỏ thái độ, bộ dáng vẫn vân đạm phong khinh như cũ, vội la lên: “Tiểu thư, người nói gì đi. Nếu chẳng may để Đại thái thái cùng di thái thái biết được, ngần ấy năm thận trọng từng bước của chúng ta tất cả đều trở thành công cốc rồi.”

Tích Thu điềm tĩnh uống trà, nhìn hai người còn kém vò đầu bứt tai, cười nói: “Làm gì khẩn trương như vậy. Cho dù muốn mang đi trả cũng không thể mang đi bây giờ. Các em cất kỹ cái hộp này, chờ ngày mai gặp Thất thiếu gia mang theo là được rồi, làm gì cần phải đặc biệt đi một chuyến.”

Vẫn còn câu này nàng chưa nói, tuy Tư Hạnh có thiện cảm mù quáng đối với Từ Thiên Thanh, nhưng lời nói cũng không hoàn toàn sai. Hắn xác thật rất chừng mực, lúc trước gửi thư cùng với sách vở đều xử lý rất tốt, tin tưởng lần này cũng đã phòng bị đầy đủ.

Chẳng qua nàng không thể trông chờ vào may mắn.

“Tiểu thư nói rất đúng. Bây giờ chúng ta đi sợ là càng làm cho người khác nghi ngờ. Nô tỳ cất đồ này trước đã.” Xuân Nhạn tìm một khối vải lụa màu lam bọc cái hộp lại, rồi đặt cái hộp vào sâu trong rương, xong khóa lại. Vẫn cảm thấy không yên tâm, liền đặt chìa khóa vào hộp đầu giường đặt gần lò sưởi, chìa khóa hộp thì đeo bên người, thở hắt một hơi như trút được gánh nặng: “Nếu ngày nào đó chúng ta có thể sống cuộc sống của chính mình, không cần lo lắng sợ hãi giống như bây giờ thì tốt biết bao!”

Tích Thu bật cười, nàng sao không nghĩ đến, mấy năm nay sống thật cẩn thận từng chút, chỉ sợ đi nhầm một bước làm liên luỵ đệ đệ, lại làm cho di nương gặp họa. Nàng thậm chí không dám ngủ một giấc an ổn, mới khiến cho Đại thái thái nhìn đến nàng, mới có tư cách đứng ở đây, để cho đệ đệ không đến mức bị Đại thái thái nuôi dưỡng thành phế nhân, để cho di nương có thể yên tĩnh sống qua ngày.

Tất cả cố gắng đều đáng giá, nhưng cũng rất mệt mỏi.

Những ngày tháng sống thoải mái có lẽ sẽ có, nhưng không phải bây giờ!

Ba người cũng không nói chuyện nữa, đăm chiêu suy nghĩ.

Hôm sau, vào đầu giờ mão, Tích Thu đến phòng Đại thái thái thỉnh an. Đại thái thái đang thu thập y phục, nhìn thấy nàng chỉ gật đầu: “Không có việc gì thì trở về đi.”

Ánh mắt Tích Thu nhìn quanh đống y phục chất đầy giường, lại nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Phòng ma ma, dẫn Tư Hạnh ra ngoài: “Em đi hỏi thăm chút xem Đại thái thái đang muốn đi đâu?”

Tư Hạnh nhận lệnh, quay người đi phòng bếp.

Chỉ trong chốc lát, Tư Hạnh trở về nói: “Trên đường đến phòng bếp nhỏ, em gặp nha hoàn Thúy Bình bên người di thái thái đang nói chuyện cùng Tử Quyên, hai người thương lượng xem nên mang theo thứ gì. Em tiến lên kiến lễ, hỏi các nàng định đi đâu. Các nàng cũng không kiêng dè, nói là Đại thái thái bồi di thái thái đi thăm hỏi nhà Lễ bộ Thượng thư. Em lại hỏi Phòng ma ma có đi cùng không, em đang có chuyện cần xin chỉ thị của bà ấy. Tử Quyên nói Phòng ma ma sẽ đi cùng, nói em có việc gì cũng không cần vội. Nàng ấy vừa mới phụng mệnh Đại thái thái phân phó phòng bếp chuẩn bị bữa trưa, sợ là sẽ quay về dùng bữa.”

Tích Thu nghe xong, trong lòng có suy nghĩ. Nàng biết kỳ thi Hương đều do Lễ bộ chủ trì, quan chủ khảo phần lớn đều do mấy người đảm nhận chức quan Thị Lang chỉ huy điều hành. Di thái thái không quen thuộc quan gia ở kinh thành, nhờ Đại thái thái bồi bà bái phỏng cũng là bình thường, không có gì đặc biệt, vẫn chưa để ở trong lòng.

Nhưng mà liên tiếp hai ngày sau, Đại thái thái đều đi sớm về trễ, đều là tới nhà Thượng thư. Đại lão gia ra làm quan ở bên ngoài nên bình thường Đại thái thái cùng phu nhân các quan lại khác cũng không qua lại thường xuyên, đột nhiên trong hai ngày đều đi cùng một chỗ, nàng không thể không nghĩ nhiều.

“Em đến nhị môn hỏi thăm một chút, khi nào Đại thái thái trở về thì đến báo cho chúng ta một tiếng.”

Tư Hạnh theo lệnh mà đi, nhưng chờ mãi đến lúc mặt trời lặn, bà tử ở nhị môn mới đến báo, nói Đại thái thái đã trở về. Bà tử vừa mới đi, Tử Hà trong phòng Đại thái thái liền lại đây truyền lời, nói Đại thái thái hôm nay mệt mỏi, kêu các nàng không cần qua thỉnh an.

Một đêm này, Tích Thu ngủ cực kỳ không an ổn. Nàng mơ thấy chính mình bị người trói lại, lôi lên kiệu hoa, gả cho một nam nhân nhìn không thấy rõ mặt, đầu nàng đầy mồ hôi lạnh tỉnh lại, hỏi Xuân Nhạn đang trực đêm đã giờ nào rồi.

“Vừa qua giờ sửu. Tiểu thư bị khát à, trên lò có trà nóng, để em bưng cho tiểu thư.” Xuân Nhạn khoác áo ngoài, từ trong phòng ấm đi ra cách màn sợi bông nói.

Tích Thu không buồn ngủ, cũng không muốn rời giường ngay, lại nhắm mắt trở mình: “Ta không khát, em mau đi ngủ đi, tránh bị lạnh.”

Xuân Nhạn ngáp một cái, vẫn rót một tách trà nóng từ trong ấm trà đặt ở ghế con phía đầu giường, giảm ánh sáng của đèn tối xuống chút mới trở về.

Tích Thu nằm ở trên giường, lẳng lặng nhìn đỉnh màn, trong đầu suy nghĩ lại tất cả các loại khả năng, thậm chí nghĩ đến Phổ Ninh sư thái của Phổ Tế tự. Cuối cùng, lại cảm thấy bản thân tưởng tượng quá mức, phía trên nàng còn có Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư, bất luận thế nào cũng không có khả năng vượt qua các nàng ấy đến phiên mình, nhưng vẫn nghĩ phải qua được cửa ải này. Song bản thân vẫn không có biện pháp đáng tin nào, hơn nữa, mấy hôm trước Tư Hạnh có đến chỗ của Thất đệ, nói trong phòng y có hai đại nha hoàn tô mày kẻ mắt trông phong lưu tuỳ tiện, nàng không khỏi phiền não.

Buổi sáng, phía dưới đôi mắt hiện rõ chút quầng thâm, tuổi đang còn nhỏ cũng không đáng để ý, khoác y phục ngồi ở trên giường, gọi Xuân Nhạn tính tình trầm ổn nhất đến phân phó: “Em đi tìm Phòng ma ma, cứ nói thuốc của Tư Lưu không đủ. Em tự mình đi ra hiệu thuốc mua thêm thuốc, rồi ra cửa đi đến ngõ nhỏ hỏi thăm một chút, hai ngày nay, Thượng thư phu nhân ngoại trừ tiếp đãi Đại thái thái, còn đi nơi nào? Mấy ngày gần đây phủ Thượng thư ngoại trừ Đại thái thái, di thái thái đến, còn có người nào đến hay không?”

Xuân Nhạn tuy không rõ Tích Thu vì sao làm như vậy, nhưng biết nàng làm việc trước nay đều có nguyên do, sắc mặt trịnh trọng gật đầu, nhận lời đi làm việc.

Tích Thu nhẹ nhàng thở ra, rửa mặt chải đầu xong xuôi liền đi đến Trí Oái uyển, trên đường gặp phải Đông Tích Ngôn đang tiền hô hậu ủng.

Hiện tại Đông Tích Ngôn mỗi khi nhìn thấy nàng, ánh mắt nóng rát chỉ ước gì ăn tươi nuốt sống nàng: “Ta thế nhưng nhớ rõ Lục muội muội trước kia đều là giờ mão canh ba đến, hôm nay sao lại đến muộn thế này.”

Hình như là ngươi tới sớm rồi!

Tích Thu không định nói thêm gì, tùy ý trả lời: “Muội ngủ dậy muộn chút.”

Đông Tích Ngôn đứng ở phía trước nàng, trên búi tóc cài một cây trâm vàng nạm ngọc nhìn cực kỳ loá mắt: “Muội muội vẫn nên dậy sớm chút mới tốt, tránh cho lười nhác chậm trễ việc thêu thùa, lại mất nhiều hơn được.”

Lời nàng ta có ý ám chỉ, Tích Thu cũng lạnh mặt: “Lời này của tỷ tỷ có chút không ổn, tuy nói chúng ta chỉ là thứ nữ nhưng cũng là thiên kim vọng tộc. Tỷ tỷ vừa rồi nói như vậy, người không biết còn tưởng rằng muội muội là tú nương gì đó.”

Đông Tích Ngôn giận quá thành cười: “Đây là tỷ tỷ chúc muội sống suôn sẻ, không phải sống như tú nương ngày ngày thêu khăn, hà bao này nọ.”

Tích Thu hé môi cười như không cười nói: “Muội muội không có bản lĩnh gì, không may mắn bằng tỷ tỷ.”

“Đây chính là ưu điểm của muội muội, là một người rất hiểu chuyện.” Đông Tích Ngôn nâng ống tay áo lên che miệng cười duyên, dáng vẻ quyến rũ mỹ lệ như khổng tước.

Tích Thu vái chào: “Muội muội còn muốn đến phòng Đại thái thái để hầu hạ dùng bữa, chỉ sợ không hiểu quy củ, mong rằng tỷ tỷ chỉ điểm nhiều hơn.”

Lời nói lãnh đạm làm cho Đông Tích Ngôn thẳng sống lưng, cứng đờ trong nháy mắt.

Dù có tôn quý chẳng qua cũng chỉ là thứ nữ, chỉ có tiểu thư con chính thất mới có thể cùng các phu nhân ngồi ăn cơm, còn các nàng vì để lấy lòng nên phải đứng hầu hạ.

Sắc mặt Tích Ngôn trắng bệch, đến khi hoàn hồn lại, trước mặt sớm đã không còn bóng dáng của Tích Thu.

Tích Thu vào Trí Oái uyển, Đông Tích Nghiễn và Đông Tích Ngọc đều đã tới, một người đang nâng khăn, một người cầm xà phòng hầu hạ Đại thái thái rửa mặt chải đầu.

“Hôm nay sao các con đều tới sớm như vậy?”

Theo sau mà đến, Đông Tích Ngôn tiếp nhận chung trà từ tay của nha hoàn, ân cần đưa qua mời Đại thái thái: “Nữ nhi đã hai ngày rồi không được gặp mẫu thân, trong lòng luôn rất nhớ mong người. Trời vừa sáng liền vội qua đây, chắc là các tỷ muội cũng cùng chung một tâm tư như nữ nhi.”

Dường như cái người tỏ vẻ kiêu ngạo, tôn quý mới vừa rồi kia chỉ là ảo giác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK