Chương 9 (H)
Hỏi người nơi nào tình nồng đượm nhất
Dịch: Hallie/ Beta: Raph
Sau khi Thẩm Kính Tùng tỉnh lại, tình hình quả nhiên đã chuyển nguy thành an, không còn nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là vết thương cắt sâu thấy cả xương vẫn chậm chạp khó lành. Vì sợ tà khí xâm nhập cơ thể, nên đành để cho quân y Lư Lăng làm chủ, dùng một vị thuốc mạnh để kích thích lên da thịt.
Ngọc Trần Phi hỏi thuốc mạnh kia có độc hay không, Lư Lăng nói, không có chuyện đó đâu, chỉ là dược hiệu cực mạnh, phải tống ra ngoài. Hỏi kĩ hơn thì lão già ấp úng cả nửa ngày, nào là ngứa, nào là nóng, câu cuối cùng là "Cái này... cứ để đấy mặc kệ, cũng không tính là đáng ngại đâu". Ngọc Trần Phi nghe xong không hỏi thêm nữa, chỉ ghi nhớ kĩ.
Suốt năm ngày nay Ngọc Trần Phi đều phiền não vì chuyện làm rõ đám thích khách kia rốt cuộc là do ai phái tới. Lúc dọn dẹp thi thể đếm thấy khoảng chừng ba mươi người, chung một chế thức, không hề có bất cứ manh mối nào để xác minh thân phận, kỉ luật nghiêm minh, thủ đoạn ác độc, chắc chắn là tử sĩ của nhà nào đó nuôi dưỡng. Sau chuyện này Ngọc Trần Phi mới cảm thấy may mắn. May là hắn ngủ với cao thủ tuyệt thế Thẩm Kính Tùng, một người cũng đánh nhau quyết liệt giống hắn, bằng không cái tổ ong ba mươi người này mà 'hỏi han' thì e là lành ít dữ nhiều.
Điểm đáng ngờ hơn chính là Ngọc Trần Phi đang ở trong lều chính của quân doanh, được bao bọc phòng thủ kiên cố, đêm đó tuần tra canh gác cũng không lười biếng, tại sao lại có một đám người nhào vào như chốn không người được thế?
Đêm về, hắn ôm Thẩm Kính Tùng, thủ thỉ với y, cũng không đưa ra kết luận gì. Hắn bảo: "Cứ như từ trời giáng xuống."
Lúc này đã qua nửa tháng sau vụ thích sát, nửa tháng nay bởi vì sợ đè trúng vết thương trên cánh tay trái, Thẩm Kính Tùng vẫn luôn nằm nghiêng về bên phải. Y nằm như thế, Ngọc Trần Phi cũng tự nhiên ôm từ phía sau rồi ngủ. Tuy rằng thường động tay động chân thân mật, nhưng thấy Thẩm Kính Tùng tinh thần uể oải, cuối cùng hắn cũng thành thật không chọc vào.
Thẩm Kính Tùng đã cứu hắn, hắn liền đối xử tốt với y hơn một bậc, ngọt ngào quấn quýt, tình cảm nồng nàn.
Lúc này hắn thò tay từ sau thắt lưng, ôm Thẩm Kính Tùng vào lòng, lòng bàn tay vuốt ve xoa vòng trên cơ bụng đầy múi của y, không có ham muốn tình dục, mà chỉ là âu yếm không rời tay.
Thẩm Kính Tùng lại không thoải mái. Lưng của y dán chặt vào cơ ngực săn chắc ấm áp của Ngọc Trần Phi, cằm hắn gác trên vai y, hơi thở ấm áp phả vào cần cổ y theo tiếng cười nói, làm người ta ngứa ngáy rụt người lại, mà cũng thoải mái vui vẻ đến nhũn cả người, cả ngón tay cũng không muốn động đậy.
Ngọc Trần Phi ban ngày bận rộn quân vụ, hiện tại vô cùng buồn ngủ, bàn tay vuốt ve bụng dưới của Thẩm Kính Tùng dần dần chậm lại, cuối cùng cánh tay chắc nịch nặng nề gác trên rãnh hông* của y. Lòng bàn tay nóng hổi như kềm sắt nung đỏ, cảm giác tồn tại vô cùng rõ ràng dù không động đậy.
[*Rãnh hông: tức bẹn - khu vực giao giữa đùi và bụng dưới.]
Thẩm Kính Tùng sớm đã bị hắn sờ đến bén lửa, mấy hôm nay không biết vì sao y cứ cảm thấy... dục cầu bất mãn. Trước nay y là một chiếc hồ lô ù lì, muốn y mở miệng cầu hoan còn khó hơn lên trời. Ngọc Trần Phi không tới 'cưỡng ép' y, y cũng đành tự nhẫn nhịn.
Nhưng y đã khai huân (bóc tem :3), trước khi bị thương lại được Ngọc Trần Phi ngày đêm đùa giỡn, sớm đã ăn quen mùi, làm sao so được với mười mấy năm thanh tâm quả dục trong quá khứ.
Y nằm cứng đờ hết thời gian một nén hương, bức bối trong lòng vẫn còn đó. Đoán mẩm chắc là Ngọc Trần Phi đã ngủ say, y bèn nhăn mày thò tay xuống dưới.
Y nắm chặt dương cụ sớm đã ngẩng đầu của mình, tuốt lên vuốt xuống nhẹ nhàng mà mãi vẫn chưa thỏa mãn. Sắc mặt Thẩm Kính Tùng càng lúc càng nặng nề, sau khi ngừng một lúc, y mới cắn chặt răng, thò tay xuống dưới âm nang*, vân vê ngoài âm đạo một cách qua loa. Hai mảnh âm thần cọ vào nhau kéo theo đế châu bên trong làm y thở gấp, hai chân vắt chặt. Cứ gãi không đúng chỗ ngứa một lúc, ngược lại còn làm dục hỏa khơi lên mãnh liệt hơn.
[*Âm nang: hai cái "bẻm" tiêu giảm từ hai hòn día.]
Y chột dạ dừng lại một chút, nghe thấy tiếng thở của Ngọc Trần Phi vẫn bình ổn như thường, rõ ràng chưa bị làm cho thức giấc, bấy giờ mới nhắm mắt chịu đựng, dùng ngón tay đẩy âm thần, lặng lẽ chạm vào đế châu. Chính bản thân y cũng là lần đầu tiên chạm vào chỗ này, chỉ cảm thấy so với bầu ngón tay phủ đầy vết chai sạn thô ráp thì mảnh thịt kia lại mềm mại đến lạ thường. Trêu chọc một lúc, cơ thể bắt đầu sinh ra khoái cảm phiền não giống như cơn buồn tiểu.
Mới đầu động tác của y vẫn dè dặt cẩn thận, sợ làm ra tiếng động lớn. Sau đó bầu ngón tay chạm ấn vào chỗ mềm như xương sụn trong âm đế, cảm giác sung sướng làm âm đạo thít chặt. Y bắt đầu ấn nhấn vào hạt đậu cứng kia nhanh mà thô bạo hơn, cảm thấy khoái cảm từng cơn từng cơn ập đến điên cuồng làm hai mắt y tối sầm.
Có điều vẫn thiếu cái gì đó... Đến lúc y ngộ ra, đột nhiên trong lòng chấn động. Y thế mà thèm khát cây dương cụ thô to kia của Ngọc Trần Phi cắm vào âm đạo ẩm ướt đang co rút không ngừng của mình ngay lúc này. Thẹn thùng cùng khủng hoảng lại thôi thúc khoái cảm càng thêm mãnh liệt, trong đầu y nhớ lại lúc trước Ngọc Trần Phi vừa đùa giỡn âm đế của mình vừa dùng sức đâm rút thế nào. Càng phát cơn động dục nóng bức khó nhịn làm hơi thở nặng nề, thắt lưng càng lúc càng ưỡn lên cao.
Chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ: "Ngươi coi như ta chết rồi hay sao mà mạnh tay như thế? Giường rung cả rồi..."
Thẩm Kính Tùng nghe thế khí huyết xông thẳng lên đầu, bất động giống như bỗng bị phù phép đứng hình, xấu hổ chỉ muốn chết ngay lập tức. Nhưng ngoài xấu hổ ra, y cũng trông chờ mãnh liệt và có cảm giác được giải thoát. Bởi vì y biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra.
"Ngươi biết rõ trước nay ta đối với ngươi, luôn là..." Ngọc Trần Phi ôm y chặt hơn, cắn mút dái tai của y, "muốn gì được nấy" thì thầm bên tai như khẽ thở nhẹ, đầu lưỡi trơn mềm khuấy động, kích thích màng nhĩ, làm sau ót Thẩm Kính Tùng lập tức tê rần mất hết cảm giác.
Bàn tay Ngọc Trần Phi vắt trên eo y thuận thế trượt xuống, đầu tiên là vuốt ve dương cụ yêu thương, nhẹ nhàng xoa vòng trên lỗ niệu, rồi tóm lấy bàn tay đang bế tắc giữa hai chân y.
"Hóa ra ngươi đang chơi ở đây." Hắn giống như đang cười thầm.
Thẩm Kính Tùng nghe thế mặt đỏ bừng, cúi đầu run rẩy như nhận tội. Ngọc Trần Phi đưa ngón tay trượt qua hai cánh âm thần ẩm ướt, sau khi thấm ướt dâm dịch mới chậm rãi nghiền nắn đế châu.
"Ngươi ra tay với mình thật tàn nhẫn. Chỗ này sưng lên cả rồi."
Thẩm Kính Tùng thở gấp, ngửa đầu ra sau, Ngọc Trần Phi nghiêng đầu mổ nhẹ lên cổ lên cằm y.
"Ta làm sướng hơn hay tự làm sướng hơn?"
"Ngươi làm sướng hơn." Thẩm Kính Tùng khàn giọng nói.
Nghe thấy câu trả lời này, hơi thở Ngọc Trần Phi hẫng hụt một chút. "Được đấy. Xem ra quả nhiên là Thẩm tướng quân rất lẳng lơ."
Ngọc Trần Phi vừa nắn âm đế của y, vừa chèn quy đầu đã ngẩng đầu vào giữa hai chân và rãnh mông kẹp chặt của y, để côn thịt thô to chầm chậm ra vào trong rãnh âm hộ trơn trượt. Cứ lộn xộn như thế, hai cánh âm thần bị chèn đến lật thịt đỏ ra ngoài, đầu nấm nóng rực húc tới cọ vào âm đế từ phía sau, kích thích chưa từng có.
Thẩm Kính Tùng khó chịu cuốn người, cả cơ thể hõm vào sâu hơn trong lòng Ngọc Trần Phi. "Vào đi, Tiểu Phi."
"Ngươi gọi ta như thế, đúng thật là làm càn." Ngọc Trần Phi khẽ thở dốc nói, rồi đỡ dương cụ cắm nghiêng vào âm đạo sớm đã trào đầy xuân thủy. Nửa tháng không làm, huyệt đạo thít chặt làm đau, nóng lòng nuốt dương cụ vào trong. Đến lúc cả côn thịt vào trọn bên trong, Thẩm Kính Tùng mới mừng rỡ thở phào một hơi.
Ngọc Trần Phi vừa nhẹ nhàng đâm rút, vừa liếm gáy y, tay kia vòng lên phía trước xoa nắn bờ ngực săn chắc của y, mân mê đầu nhũ cứng như viên đá. Hai người móc chân vào nhau, quấn quýt không thể tách rời. Tư thế này làm nhịp độ không lớn, tựa như trong lều chẳng còn tiếng động gì khác ngoài tiếng thở dốc và nhịp tim đang gõ trống.
Bỗng nhiên cách ngoài lều có tiếng người nói chuyện truyền đến, là thân binh đổi ca canh gác. Trong đêm khuya tĩnh mịch sau cơn tuyết lớn, động tĩnh vô cùng rõ ràng, tiếng bước chân, tiếng giao kích, thậm chí còn nghe rõ một câu "Lạnh quá!".
Bọn họ cắm rút nhẹ nhàng trong những âm thanh nhỏ vụn này, có một cảm giác dâm ô lén lút đặc biệt, giống như người vợ e lệ lần đầu thừa hoan, lại giống như yêu đương vụn trộm sau lưng người khác.
Cứ cắm vào mấy chục lần như thế, bụng dưới của Thẩm Kính Tùng bỗng căng cứng, dương cụ bắn ra mấy dòng dịch đậm đặc, cả người xụi lơ.
Ngọc Trần Phi đâm rút cả buổi mới bắn được theo, tinh dịch bắn vào nóng hổi làm Thẩm Kính Tùng giật thót người.
"Ngươi bắn nhanh quá, xem ra nguyên khí vẫn chưa đủ." Ngọc Trần Phi nói. "Ngủ đi."
Tuy hắn nói như thế, nhưng vẫn không rút ra ngọc hành đã xìu đi, giống như định để Thẩm Kính Tùng ngậm như thế mà đi ngủ.
Thẩm Kính Tùng nói: "... Không rút ra à?"
"Chặn như vầy không được sao?" Ngọc Trần Phi thấp giọng cười nói, cười đến Thẩm Kính Tùng mềm nhũn cả người.
Thật ra Thẩm Kính Tùng cũng không nói có gì không được, dường như phải kiêng kị cái gì đó, nhưng lúc này đây hai người họ đều không biết phải kiêng cái gì.
... Rất lâu sau này cũng chẳng hối hận.
***
Dục vọng được thỏa mãn, Thẩm Kính Tùng mơ một giấc mộng đẹp.
Y mơ thấy năm đó dưới thành Ngọc Dao, tháng tư xuân sắc, cỏ mọc én bay, ngàn kị binh ngân giáp như mây cuộn, vây quanh một thiếu tướng tuấn tú cưỡi bạch mã cầm roi vàng, tựa như một viên minh châu chiếu rọi cả sơn hà.
Thẩm Kính Tùng đứng dưới đại kì trên đầu thành, ngưỡng mộ nhìn hắn dưới bóng râm.
Cả cuộc đời của y chưa từng gặp một sinh mệnh hoạt bát gan dạ như thế này. Rực rỡ chói chang như mặt trời gay gắt, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Hắn cũng không ngoại lệ.
Thẩm Kính Tùng đứng trên thành phóng tiễn sắt xuống. Tiễn lao như gió táp, thế phóng như phá mục kéo nát , không thể cản lại. Ngọc Trần Phi chỉ thong thả tránh đầu, mặc kệ lá cờ phía sau ầm ầm đổ rạp.
Hắn ngước mắt nhìn về phía Thẩm Kính Tùng, ánh mắt sắc bén như chim ưng, tràn đầy cao ngạo và hùng hồn.
Trong giây phút đó, Thẩm Kính Tùng đã cảm thấy, thứ thật sự bị bắn trúng chính là y.