Đoàn người ngoại trừ mấy người Đường Miểu, Đường Tư Hoàng, cùng với Tần Cường, Tiền Khả Vi và Trịnh Nhân Nhân, thì còn 15 người sống sót khác, 11 nam 4 nữ, kể cả một nhà ba người kia. Hai vợ chồng cỡ chừng ba mươi tuổi, đứa bé trai đại khái năm, sáu tuổi, tuy sợ hãi nép trong ngực mẹ nhưng ngược lại không khóc hay nháo.
Xuân thẩm nhanh chóng kéo Đường Xuân vào phòng bếp. Đường Võ bưng gạo và rau cần nấu theo sau. Đường Miểu cũng theo vào, có ý đồ thừa cơ hội đổi đồ ăn và nước. Buổi chiều cần chiến đấu, phải cam đoan mọi người đủ thể lực.
Đường Hâm cười nhạo nói: "Nhóc, em gấp cái gì? Làm cơm cũng phải tốn ít nhất một tiếng đấy."
Đường Hâm hiện tại đối với cậu mà nói, không khác gì một thằng nhóc ngang ngược, Đường Miểu không thèm để ý tới khiêu khích của hắn, thản nhiên đi vào phòng bếp, tìm kiếm trong tủ quầy, may mắn tìm được một giỏ khoai tây và củ cải trắng. Đường Xuân cùng Xuân thẩm đều lộ vẻ vui mừng.
"Thật tốt quá, chúng ta có thể tiết kiệm chút đồ ăn rồi."
Ngoài ra còn một chút rau quả nhưng đều đã sớm hư thối, bốc ra mùi mốc meo. Trong tủ lạnh, mấy loại thịt viên, hải sản cũng đã bị hư từ lâu.
Sau khi kiểm tra dụng cụ làm bếp, mấy người phát hiện gas vẫn còn có thể sử dụng. Phiền toái chính là không có nước, chỉ có thể lấy nước bọn họ mang theo để nấu cơm.
Xuân thẩm lấy ra một khối thịt khô cùng mấy bịch miến lớn, vì điều kiện có hạn nên chỉ tính làm hai món. Ăn cơm là đã đủ no. Đường Xuân cùng Đường Võ thì đóng gói toàn bộ củ cải trắng và khoai tây còn lại để lúc đi thì mang theo.
Đường Miểu móc ra một bắp cải trắng nặng chừng 2 cân từ trong balô đưa cho Xuân thẩm, cười nói: "Đây là con nhét vào lúc rời đi đó."
Hai ngày này bọn họ ăn rau quả do Đường Nhất, Đường Tam kiếm được, về sau chỉ có thể ăn rau quả khô nước thôi.
Động tác Xuân thẩm rất nhanh nhẹn, Đường Miểu đứng một bên, thỉnh thoảng cho vào chút nước. Nước này đều là nước giếng cậu tráo đổi lúc trước. Cơm rất nhanh đã làm xong, hai món ăn đầy ắp cả dĩa, một đĩa thịt khô hầm củ cải trắng và một đĩa miến hầm củ cải trắng. Xuân thẩm cắt mấy khối khoai lang lớn để ở trên phần cơm, sau đó chưng chín, biến thành màu vàng óng ánh, nhìn thập phần hấp dẫn.
"Ăn cơm thôi." Sau khi Xuân thẩm ra khỏi phòng bếp, 15 người sống sót kia cũng cho người vào phòng bếp nấu cơm. Bọn họ không chuẩn bị đầy đủ như mấy người Đường Tư Hoàng nên chỉ có thể làm một ít thức ăn đơn giản.
Bọn Đường Miểu ngồi thành một bàn, ngửi thấy mùi thức ăn mà chảy cả nước miếng. Ba người Tần Cường, Tiền Khả Vi cùng Trịnh Nhân Nhân đều có chuẩn bị, không có không biết xấu hổ mà đi qua.
Những người khác cũng khá tốt, Đường Tư Hoàng quá cao quý, tạm thời chưa có thói quen ăn loại đồ ăn "thô ráp" này nên chỉ ăn mấy cọng cải trắng cùng chút đồ ăn ăn hết một chén cơm. Đường Miểu nghĩ nghĩ, từ trong balô lấy ra một quả táo đỏ mọng đưa cho y.
Đường Hâm lập tức có cảm giác ghen tị, nói: "Em trai, còn...không? Cho anh một trái."
Đường Hâm chỉ khi nào châm chọc hay cầu cậu thì mới gọi "em trai". Lúc này dùng từ như vậy hẳn không phải là châm chọc. Đường Miểu liếc hắn một cái, mò mẫm trong balô cả buổi, thẳng đến khi Đường Hâm đợi đến nỗi sắp bốc khói mới móc ra một trái cà chua cỡ nắm tay con nít, này là cậu tìm cả buổi trong không gian mới thấy được một trái nhỏ nhất nha. Đường Miểu làm vẻ mặt hào phóng đưa qua: "Cho nè."
Mấy người Đường Văn nhịn không được bật cười ha hả. Đường Tư Hoàng cũng nhếch môi, thản nhiên ngồi lột vỏ, người ngồi gần đều có thể ngửi được mùi táo thơm ngát từ nó. Bên cạnh có người cũng có táo trong balô, bất quá do mua từ lâu nên đã sớm héo.
Có chút ít còn hơn không. Đường Hâm vẫn thấy rất đủ, cầm lấy cà chua sau đó tức giận cắn mạnh xuống. Thật nghĩ không ra, từ khi nào quan hệ giữa Đường Miểu và papa đã tốt như vậy?
Đường Miểu ngược lại rất muốn cho tất cả mọi người được thưởng thức hoa quả trong không gian, nhưng nếu lấy ra nhiều, người khác sẽ nghi ngờ, chỉ có thể tự tìm cơ hội khác vậy.
***************************************************