Việc điều tra của Thẩm Thư và Kinh Lược được tóm gọn bằng một từ: “vô vọng”.
Việc quản lý của thị trường hóa chất rất hỗn tạp. Những hóa chất có tính ăn mòn cao như H2SO4 đặc, HCl nếu theo quy định quản lý của nhà nước, muốn mua được phải có giấy chứng nhận của phòng thí nghiệm hóa chất hoặc đơn vị chủ quản, sau khi có được rồi thì chỉ cần trả tiền là có thể cầm hàng trên tay bất cứ lúc nào. Một bình H2SO4 đặc dung tích 500ml có giá chỉ 20 tệ. Hơn nữa mấy ông chủ này cũng rất có “đạo đức nghề”, sau khi Mã Kinh Lược rút thẻ ngành ra mời họ hợp tác và yêu cầu nhớ lại những khách hàng đã đến mua H2SO4 đặc, thì tất cả bọn họ đều có cùng câu trả lời là: “Tôi không nhớ”, vừa để bảo vệ khách hàng, đồng thời cũng là để tự mình tránh khỏi rắc rối.
Mã Kinh Lược vô cùng tức giận, sau khi trở về đội, phát hiện ra mình đã mất nguyên hai buổi tối dưới danh nghĩa của một cảnh sát hình sự, chỉ để phác thảo bản báo cáo “Tình hình quản lý thị trường hóa chất của thành phố Sở Nguyên” rồi nộp lên cục Công nghiệp hóa chất của thành phố. Sau này nghe mấy tay hình sự có quen biết với người bên cục Công nghiệp hóa chất kể lại, sau khi phó phòng quản lý của cục Công nghiệp hóa chất phê duyệt, rồi gửi bản báo cáo xuống cho mấy bộ phận quản lý thị trường, thì nhiều người mới biết được rằng trong đội hình sự thành phố có một tay cảnh sát mắc vấn đề về thần kinh tên là Mã Kinh Lược.
Đời tư Triệu Minh Trạch còn loạn hơn cả cái chợ hóa chất. Ba cán bộ của Thẩm Thư ngày nào cũng đầu tắt mặt tối mới khai thác được thông tin của mười bảy cô gái từng có quan hệ thân thiết với Triệu Minh Trạch, nhưng vẫn có cảm giác còn nhiều lỗ hổng bị bỏ sót. Trong số mười bảy cô gái thì có sáu cô đã kết hôn, ba cô là gái làng chơi, các cô còn lại thì đều độc thân, có cô là sinh viên, cũng có cô đã đi làm. Cả mười bảy cô đều có chung quan điểm rằng Triệu Minh Trạch là một kẻ phụ bạc, chết cũng không tiếc. Dựa vào thái độ và khẩu khí của bọn họ, thì ai cũng có khả năng trở thành nghi phạm. Bọn họ cũng nói rằng, không đáng để dâng hiến cuộc đời của mình cho một tên khốn nạn như Triệu Minh Trạch, dù sao, bọn họ vẫn còn sự nghiệp, học vấn, gia đình, chồng con và bọn họ rất trân trọng những gì mình đang có.
Thẩm Thư bị ngôn từ và thái độ của những cô gái này làm cho dở khóc dở cười.
Còn việc điều tra của tôi cũng không hề tiến triển. Tôi đã đặt giả thiết về mấy loại công cụ gây án, thậm chí còn mang cả súng nước cao áp đến tận hiện trường để làm thí nghiệm. Ở giữa con phố tấp nập người qua lại này, muốn bắn axit sau đó nhanh chóng bỏ chạy không phải là điều quá khó, nhưng cần phải xác định mục tiêu, đối diện với nạn nhân mà làm sao vẫn không bị phát hiện thì dường như là không thể. Hung thủ chắc chắn đã sử dụng một công cụ đặc biệt, thế nhưng công cụ như thế nào mới đạt được thứ hiệu quả thần kì đến như vậy? Theo những gì tôi đang biết thì hiện tại chưa có loại công cụ nào có thể được đưa vào diện tình nghi. Trong khi đó, những vị cảnh sáng hình sự đang ngày đêm tiếp xúc với tội phạm cũng chẳng đưa ra nổi một thông tin có giá trị.
Khi chúng tôi đang rơi vào bế tắc, thì ở một con phố thương mại khác trên địa bàn thành phố Sở Nguyên lại phát sinh một vụ án tạt axit, thủ đoạn gây án giống hệt với vụ của Triệu Minh Trạch.
Nạn nhân lần này là Lãnh Nguyên, trưởng ban phê duyệt đất đai cục Tài nguyên đất quốc gia của thành phố Sở Nguyên. Vụ án xảy ra khi Lãnh Nguyên đang đi dạo cùng với Diêu Lâm Lâm- chủ nhiệm văn phòng của một công ty kinh doanh bất động sản. Lãnh Nguyên đã ly hôn được ba năm, sau đó thay bồ như thay áo, hiện đang trong một mối quan hệ mập mờ với Diêu Lâm Lâm.
Lãnh Nguyên là một nhân vật có tầm ảnh hưởng ở thành phố Sở Nguyên. Tuy chức vụ của ông ta không cao, song lại vô cùng quyền lực, ngòi bút trên tay sa xuống là một mối làm ăn tỉ bạc được ra đời. Những nhà đầu tư khi đi quà cáp cho ông ta, toàn tặng những siêu xe hay biệt thự. Nghe đồn có đến 9 cơ sở kinh doanh bất động sản nằm dưới trướng của Lãnh Nguyên, thậm chí đến cả Tam Á, Thâm Châu và nhiều nơi khác, đều có doanh nghiệp của ông ta. Điều đáng nói là ông ta không bao giờ lãng phí nguồn tài nguyên mà mình sở hữu, ở mỗi một công ty bất động sản luôn có sẵn một cô gái xinh đẹp, quyến rũ đang chờ đợi ông ta, giúp ông ta đạt được tâm nguyện "năm châu bốn bể là nhà", đi đến đâu cũng được hưởng trọn hạnh phúc của nhân gian.
Ai mà ngờ được tai họa lại đổ ập xuống đầu khi mà nhân sinh đang hồi đắc ý, một tia axit sunfuric đậm đặc nhẹ nhàng rớt trúng háng, vậy là từ đây sinh mệnh cũng theo đó mà rơi xuống đáy vực sâu thẳm, còn đau đớn hơn khi nghe tòa tuyên án tử. Lãnh Nguyên nằm trên chiếc giường của bệnh viện, đau đớn đến tận xương tủy. Sau vụ án đó, rất nhiều các cơ quan ban ngành đã vào cuộc để điều tra về đời tư của ông ta. Quả đúng là, họa vô đơn chí.
Diêu Lâm Lâm cũng nói không rõ khi miêu tả về vụ án. Chỉ biết rằng, khi đó hai người đang đi ở chính giữa con phố đi bộ, vì thế không có khả năng hung thủ đứng nấp ở hàng quán hai bên đường để ra tay. Còn đám đông náo nhiệt trước mặt hầu như đi thành đôi, thành cặp nên rất khó để tìm ra được đặc trưng của một cá nhân nào đó.
Thẩm Thư trong lúc phân tích vụ án, nói: “Lại xuất hiện thêm một nạn nhân, dù tình hình sự việc ngày một lớn, song phạm vi điều tra lại được thu hẹp. Triệu Minh Trạch và Lãnh Nguyên đều là những người có đời tư phức tạp, nhưng dù sao bọn họ cũng không phải nhân vật quần chúng, nếu không hiểu rõ nạn nhân thì sẽ không thể nắm bắt được lịch trình hoạt động của từng người. Vì vậy hung thủ không phải tùy cơ gây án, mà phải là người trước đó đã từng có xích mích với cả hai nạn nhân. ĐIều này sẽ giúp chúng ta xác định phương hướng điều tra, tìm ra nút thắt giữa Triệu Minh Trạch và Lãnh Nguyên với các mối quan hệ trong xã hội.”
Tôi nói: “Công cụ gây án đến nay vẫn chưa được xác định, tôi sẽ tiếp tục cho điều tra, cố gắng để có được kết quả sớm nhất.”
Sự thực chứng minh, hướng điều tra của Thẩm Thư là chuẩn xác, sau khi đi sâu điều tra về đời tư của Triệu Minh Trạch và Lãnh Nguyên, một câu lạc bộ trao đổi tình nhân khiến người nghe phải kinh ngạc dần được lộ diện.
Triệu Minh Trạch và Lãnh Nguyên đều là thành viên của câu lạc bộ này. Hai người chỉ tiếp xúc với nhau trong những hoạt động tập thể, sau khi hoạt động kết thúc lại coi nhau như người qua đường. Nghe nói đó là một trong những quy định của câu lạc bộ, nhằm không ảnh hưởng đến đời sống bình thường của các thành viên.
Cái gọi là câu lạc bộ trao đổi tình nhân nghĩa là, người tham gia bắt buộc phải là một nam và một nữ, có thể là vợ chồng hoặc tình nhân, người tham gia không được phép hỏi về họ tên và lai lịch của nhau, rồi sau đó họ sẽ quan hệ tập thể với nhau. Năm ngoái, câu lạc bộ này đã bị đội trị an của thành phố Sở Nguyên sờ gáy. Có một số thành viên câu lạc bộ là giáo viên, bảo vệ, nhân viên bán hàng bị đem ra làm tốt thí với tội danh tà dâm tập thể. Còn những thành viên “cây cao bóng cả” như Triệu Minh Trạch và Lãnh Nguyên thì vẫn bình an vô sự.
Thẩm Thư có được manh mối này tỏ ra vô cùng mừng rỡ, nói đây là nút thắt duy nhất trong đời tư của hai nạn nhân mà trước mắt phía cảnh sát có thể nắm được. Kẻ ra tay có khả năng đang ẩn nấp trong cái câu lạc bộ trao đổi tình nhân ấy, hoặc có thể là người có liên quan đến câu lạc bộ. Cảnh sát sẽ cho tiến hành điều tra dựa trên manh mối này, không được bỏ qua bất kì thành viên nào của câu lạc bộ.
…