• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà hàng Marco, là nhà hàng đồ ăn Pháp duy nhất ở Lan Thành, diện tích không lớn nhưng rất nổi danh, có lẽ ở địa phương nhỏ như Lan Thành, có thể được ăn đồ ăn Pháp, ở trong mắt dân chúng đều được cho là phần tử có thân phận cao nhã.

Việc làm ăn của nhà hàng có vẻ hơi tiêu điều, không phải nói thức ăn nơi này không ngon, mà ngược lại, nghe nói trứng cá muối trong nhà hàng cũng là vận chuyển bằng hàng không từ nước Pháp tới, cho nên giá cũng tương đối sang quý kinh người.

Đương nhiên, đối với cách nói nhập hàng bằng đường hàng không, phần lớn dân chúng không tin tưởng lắm, chỉ nói là nhà hàng làm mánh lới, để đi lừa tiền mồ hôi nước mắt của bọn họ.

Thức ăn ngon, giá lại mắc, nếu đặt ở thành phố lớn, nói không chừng đã sớm nổi tiếng lâu rồi, hoặc là xếp vào nhà hàng đẳng cấp, tiền nhập sổ không thể ít được.

Đáng tiếc dù sao Lan Thành cũng chỉ là thành phố nhỏ, kẻ có tiền hữu hạn, mặc dù có vài cái tiền trinh, nhưng đồ ăn Pháp không phải là trào lưu chính của họ, điều này làm cho sinh ý của nhà ăn rất tiêu điều, thỉnh thoảng có người trẻ tuổi tới tụ, xin chú ý nhé, là thỉnh thoảng.

Mạc Tử Hàm đi theo Tần Vạn siêu vào nhà hàng, gặp phục vụ nhiệt tình lên đón, có vẻ Tần Vạn Siêu là khách quen nơi này, rất quen thuộc nói, “Lấy cả bình bảo bối của tôi kia ra nữa.”

Phục vụ rõ ràng sửng sốt, Tần Vạn Siêu cười nói với Mạc Tử Hàm, “Đến đây, lúc này không có mấy khách, chúng ta ngồi bên cửa sổ đi.”

Nói xong, dẫn Mạc Tử Hàm và Tần Tiểu Du đến chỗ thoáng nhất nhà hàng, cũng là vị trí thoải mái nhất.

Tần Tiểu Du ngồi kế bên Mạc Tử Hàm, Tần Vạn Siêu ngồi đối diện các cô.

Menu mang lên, Mạc Tử Hàm tùy tay chỉ vài món hợp khẩu vị, Tần Vạn Siêu kinh ngạc cười nói, “Xem ra Tử Hàm không phải lần đầu tiên ăn đồ ăn Pháp nha!”

Mạc Tử Hàm mỉm cười, cô từng có nhiệm vụ ở nước Pháp lâu tới bảy tháng, làm sao có thể là lần đầu tiên ăn đồ ăn Pháp chứ?

“Lần trước Tử Hàm nhấp một ngụm đã nói là rượu giả, thế nào, bình này là bảo bối của chú đấy, cháu nếm thử nhé?” Sau khi phục vụ bưng lên một bình rượu đỏ, Tần Vạn Siêu tiến lên nhận rượu đỏ, lấy tay che nhãn trên đó, ý muốn cho cô uống rượu đoán nhãn.

Mạc Tử Hàm lúc này cười ra tiếng, “Chú Tần, nhìn hình dạng cái chai này đã biết là Bordeaux Pháp, chú thật là…”

Tần Vạn Siêu kinh ngạc nhìn Mạc Tử Hàm, lập tức bật cười nói, “Xem đầu óc chú này, lại còn cân nhắc xem cháu có đoán được không, còn tính tỉ mỉ thế đấy, đây không phải lừa mình dối người sao!”

Dứt lời ông vẫn rót một ly cho Mạc Tử Hàm, “Nếu cháu đã nói ra được là Bordeaux, vậy cháu xem có thể biết được chính xác là năm nào không?”

Ông có chút tò mò, thậm chí là không tin nhìn chằm chằm Mạc Tử Hàm.

Tần Tiểu Du nhất thời bất đắc dĩ nói, “Ba ba, ba mời Tử Hàm ăn cơm hay là tới thanh tra vậy? Nào có ai hỏi như ba thế!”

Lúc trước tuy rằng Mạc Tử Hàm phẩm ra rượu của ba cô là giả, nhưng không có nghĩa là cô có thể phẩm được loại rượu đỏ khác, tuy rằng gần đây Mạc Tử Hàm biểu hiện đã đủ làm cho cô kinh ngạc, nhưng Tần Tiểu Du vẫn cảm thấy ba mình khoa trương rồi.

“Ừm.” Mạc Tử Hàm tiếp nhận chén rượu, đầu tiên là đưa lên chóp mũi ngửi, sau đó nhấp rượu vào cái miệng nhỏ, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo quanh thưởng thức, sau một lúc lâu thản nhiên cười, “Vị hương thuần, hơi nặng, dư vị hơi ngọt, hẳn là sản phẩm Bordeaux. Về phần năm, nếu cháu nhớ không lầm, hương vị này, hẳn là bảo bối năm 1975.”

Tần Vạn Siêu trợn mắt há hốc mồm vỗ đùi, “Thần ơi! Ở sự hiểu biết của chú, có thể phẩm rượu thần như vậy, Tử Hàm là người thứ hai đấy!”

Tần Tiểu Du cũng kinh ngạc nhìn Mạc Tử Hàm, giờ phút này quay đầu nhìn Tần Vạn Siêu nói, “Vậy người thứ nhất là ai ạ?”

Tần Vạn Siêu xấu hổ ho nhẹ một tiếng, cảm thán nói, “Năm trước đến nước Pháp, vừa đúng lúc thịnh hội Bordeaux, may mắn quen biết phẩm rượu đại vương Tư Thản Đinh tiên sinh. Hắn cũng như Tử Hàm vậy, một ngửi một uống, có thể nói chuẩn xác năm rượu, ba làm buôn bán rượu này nhưng chỉ hiểu kinh doanh, phương diện nhấm nháp chỉ là nhập môn thôi!”

Mạc Tử Hàm nghe vậy nhíu mày,Tư Thản Đinh, lão già kia vẫn hăng hái như vậy à?

Nói tới Tư Thản Đinh, sắc mặt Tần Vạn Siêu sùng kính thật sự, “Vị Tư Thản Đinh tiên sinh kia uy vọng cực cao trong lĩnh vực này, đáng tiếc sau này không có duyên gặp.”

Có lẽ là hợp với tính tình Mạc Tử Hàm, Tần Vạn Siêu quá mức danh tác, cùng Mạc Tử Hàm uống hết nửa bình rượu đỏ, đến khi hai người đỏ má mới dừng lại.

Mạc Tử Hàm uống lên chút rượu, khí sắc có vẻ tốt lên không ít, bởi vì gần đây tiêu hao sức lực nhiều, lại chưa từng nghỉ ngơi cho tốt, cho nên sắc mặt vẫn có vẻ tái nhợt, nhìn qua khí sắc không tốt.

Hôm nay uống lên chút rượu, trở về có thể ngủ một phen. Hơn nữa trước khi đi ngủ uống chút rượu đỏ có lợi cho tim.

Sau khi ăn xong, Tần Vạn Siêu lái xe đưa Mạc Tử Hàm về nhà, trước khi xuống xe, Tần Tiểu Du cười nói, “Thì ra nhà mới của cậu chuyển tới đây, vậy thì hay rồi, hai chúng ta cách nhau gần hơn, Tử Hàm bye bye!”

“Bye bye.” Mạc Tử Hàm cười xuống xe, nhìn Tần Vạn Siêu lái xe rời đi.

Đúng lúc này bên tai bỗng nhiên vang lên một trận vang leng keng, thanh âm đồ vỡ, kế tiếp truyền ra tiếng la hét ầm ĩ vang trời.

Mạc Tử Hàm nghe thanh âm phát ra từ nhà hai cụ mình từng cứu, cô nhíu mày đi qua.

Cửa không khóa, hai cụ ngồi ở chỗ cửa râm mát, sắc mặt đều khó coi, đối diện là một cô gái đứng khóc lóc om sòm.

Cô gái đang ném một bình hoa vào trong phòng, “Vương Tử Phó, anh có lương tâm không! Có năng lực thì đi ra đây cho tôi! Cho hai lão già chắn ở bên ngoài tính cái gì!”

“Cẩm Kỳ, chuyện của hai đứa cháu chúng ta không tham gia, nhưng chuyện đã đến nước này rồi, cháu còn tới đây hò hét ầm ĩ làm gì chứ!” Ông cụ thở dài nói.

Cụ bà là người dễ nói chuyện, “Không phải Tử Phó đã nói rõ với cháu rồi sao, cháu còn dây dưa làm gì nữa! Con gái không cần thể diện sao? Phòng ở chúng ta cũng bán rồi, hôn không có khả năng kết, sau này cháu đừng đến nữa.”

Cô gái tức giận đến dậm chân, đòi lao vào trong nhà, hai ông bà già ngăn lại.

Một hồi khôi hài, Mạc Tử Hàm nhẹ nhàng cười, xoay người đi lên lầu.

Sáng sớm hôm sau đi vào trường học, lại phát hiện ngoài cổng trường học đều là xe cảnh sát, sắp xếp rất nhiều hàng! Ngoại trừ xe cảnh sát còn có một chiếc xe cứu thương.

Mạc Tử Hàm đôi mắt vi ngưng bước nhanh vào trường, xa xa nhìn thấy cứu hộ, y tá nâng người lên xe cứu thương, người trên cáng được che mặt, không nhìn được dung mạo.

Mạc Tử Hàm co rụt con ngươi lại, đầu tiên nghĩ đến chính là Mạc Mộng Dao, chẳng lẽ chị ta hôm nay lại đến trường sớm như trước, hơn nữa đã xảy ra chuyện?

Cơ hồ là không chút nghĩ ngợi, Mạc Tử Hàm xông lên phía trước, tốc độ cực kỳ mau lắc mình chui vào dải cách ly, cảnh sát cao giọng ngăn trở, Mạc Tử Hàm lại như không nghe thấy, rất nhanh chạy tới xe cứu thương.

Cảnh sát, bác sĩ đều tiến lên ngăn trở, Mạc Tử Hàm lại như cá chạch vọt lên, một phen xốc vải trắng lên, nhìn thấy là gương mặt Tống Xuân tràn đầy bùn đất.

Cô ta đang trợn tròn mắt hơi thở mong manh, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ và sợ hãi, bác sĩ vội vàng hất Mạc Tử Hàm ra, lấy vải che lại.

Bên ngoài có người nhìn thấy được diện mạo Tống Xuân, nhất thời khe khẽ nói nhỏ.

“Tử Hàm!” Phía sau truyền đến giọng lo lắng của Mạc Mộng Dao, chị ta chạy vội tới, đi sau chị còn có hai anh em Mạc Đoan, Mạc Chính, ba người đều vọt vào cảnh tuyến.

Mạc Mộng Dao giữ chặt Mạc Tử Hàm lo lắng nói, “Em làm gì thế!”

“Vừa rồi cô gái này tự mình nói là xảy ra chuyện ở trường học lúc tám giờ.” Một gã cảnh sát phân phó đồng bạn ghi lại nói.

Tám giờ? Mạc Tử Hàm nhíu mày, nâng tay kéo Mạc Mộng Dao lắc lắc đầu, người sau vẻ mặt không rõ.

“Lại là cô!” Một giọng nói quen tai bỗng nhiên vang lên bên cạnh Mạc Tử Hàm, cô quay đầu, thấy Quan Vân Hiên sắc mặt không tốt đứng ở bên cạnh mình.

Quan Vân Hiên này đúng là lần trước trong nhóm người nghĩ cách cứu viện, đảm nhiệm đội trưởng bộ đội đặc chủng xuất ngũ, trước mắt là Đội trưởng tiểu đội thứ nhất phân cục Mười Dặm Môn.

Nhìn Quan Vân Hiên lãnh đạm ánh mắt, Mạc Tử Hàm chỉ liếc mắt nhìn hắn, không nói gì đi ra ngoài.

“Đứng lại!” Thanh âm Quan Vân Hiên lãnh đạm mở miệng gọi Mạc Tử Hàm lại, “Làm sao cô lại ở đây?”

Mạc Tử Hàm kỳ quái nhìn hắn, lại chỉ chỉ trường học, “Tôi là học sinh ở đây, không ở đây thì ở đâu?”

Thế này sắc mặt Quan Vân Hiên mới khôi phục một ít, vẫn như cũ cẩn thận quan sát cô bé bí ẩn phía trước, hắn sẽ không quên, trong nhiệm vụ lần trước, Mạc Tử Hàm giải quyết mấy nghi phạm như thế nào, cuối cùng còn giữ lại một người sống.

Dường như đọ sức vừa rồi bị nhục, giờ phút này Quan Vân Hiên trầm giọng chuyển đề tài, “Chẳng lẽ cô không biết trong khi cảnh sát đang phá án, dải phong tỏa này là không thể tùy tiện đi vào!”

Mạc Tử Hàm gật gật đầu, “Tôi biết.”

“Vậy cô còn…”

“Đó là bạn học của tôi.” Mạc Tử Hàm dừng lại một chút, ngay sau đó cười tủm tỉm, bộ dáng như một tiểu hồ li.

Nghĩ đến tờ giấy hôm qua nhận được, trong mắt cô xẹt qua ánh sáng lạnh, lặp lại một câu, “Bạn học tốt.”

Quan Vân Hiên nhăn nhó, lãnh đạm đạm nhìn cô nói, “Mọi đồng học đều bị ngăn ở ngoài, chẳng lẽ chỉ có cô là trường hợp đặc biệt hả?”

Người chung quanh nhất thời trêu tức nhìn về phía Mạc Tử Hàm, nếu là người bình thường, ở trước công chúng bị người nghiêm khắc quát hỏi như thế, mặt đã đỏ bừng rồi, ước gì có cái lỗ mà chui.

Mạc Mộng Dao sắc mặt không tốt đi lên, chỉ là cô chưa kịp mở miệng, Mạc Đoan dương cằm nói, “Anh là người nào của cảnh cục, coi chừng tôi mắng anh đấy.”

Quan Vân Hiên không quan tâm tới hắn, chỉ lạnh lùng nhìn Mạc Tử Hàm.

Mạc Tử Hàm cũng nhíu mày nhìn Quan Vân Hiên, “Án này Đội trưởng có ý kiến gì không?”

Quan Vân Hiên hừ lạnh nói, “Không liên quan tới cô.”

Một nữ cảnh sát bên cạnh Quan Vân Hiên không nhịn được mở miệng nói, “Đội trưởng Quan, có lẽ cô ấy có manh mối. Bạn học Mạc, có phải bạn có ý kiến gì không?”

Bạn học Mạc? Mạc Tử Hàm quan sát vị nữ cảnh không quen này, cô ta làm sao mà biết mình họ Mạc?

Không biết, nữ cảnh này là một trong những người lần trước theo Quan Vân Hiên, cũng rất hiểu chuyện lần trước, đương nhiên nhớ kỹ tên Mạc Tử Hàm.

Mạc Tử Hàm nhìn vị nữ cảnh này không nói chuyện, người sau nhất thời thiện ý cười, “Xin chào, tôi là cảnh viên thủ hạ của đội trưởng Quan, tôi là Lâm Vân, bạn cứ gọi tôi là chị Lâm hay chị Vân đều được.”

Mạc Tử Hàm gật gật đầu, “Lâm Vân, các người có thể tới hỏi từ Mai Tư Trúc lớp tám sơ nhị, Mai Tư Trúc là bạn thân Tống Xuân.”

Nữ cảnh cười gật đầu, “Được, cảm ơn bạn cung cấp manh mối.”

“Không có chuyện gì tôi đi trước.” Mạc Tử Hàm gật gật đầu, đi ra ngoài cảnh tuyến.

Quan Vân Hiên sắc mặt không tốt liếc nhìn Lâm Vân, lại nhìn bóng dáng Mạc Tử Hàm con ngươi ngưng lại.

Cô bé này chỉ mười bốn mười năm tuổi, trong mắt hiện lên sắc bén lại khiến hắn có chút kinh hãi!

Mạc Tử Hàm bước nhanh ra ngoài dải cảnh tuyến, Mạc Mộng Dao lại hỏi, “Tử Hàm à, vừa rồi người kia thực sự là Tống Xuân à? Tại sao nó lại bị như thế?”

Mạc Tử Hàm hỏi, “Rốt cuộc Tống Xuân bị làm sao vậy?”

“Chúng ta làm sao mà biết, cảnh sát và trường học đều giữ bí mật, không thấy bọn họ còn che mặt Tống Xuân à? Chỉ có em là gan lớn thôi, dám xông vào đó lật chăn!” Mạc Mộng Dao che miệng cười trộm.

Mạc Đoan hừ hừ nói, “Cũng may hiệu trưởng tới cảnh cục làm báo án trước rồi, bằng không nhìn thấy em sẽ làm gì.”

Mạc Tử Hàm liến nhìn hắn không nói gì, đối với Mạc Đoan, có chẳng có tình cảm gì, cho nên mặc kệ.

“Che mặt?” Mạc Tử Hàm nhẹ nhàng cười, đối với cảnh Tống Xuân gặp được trong lòng có đoán đại khái.

Sau đó vào lớp học Mai Tư Trúc đã bị cảnh sát gọi đi, lúc đi liếc Mạc Tử Hàm một cái, trong thần sắc có một chút hoảng hốt e ngại, tuy là chợt lóe rồi biến mất, nhưng chưa thoát khỏi mắt Mạc Tử Hàm.

Đại khái tám giờ, trường học mới khôi phục học bình thường, rõ ràng ban lãnh đạo trường sức cùng lực cạn mà về, sau đó truyền ra phong ba người nhà Tống Xuân đến trường học nháo sự.

Sau đó, tin tức Tống Xuân bị người hãm hiếp liên tục truyền ra, mặc kệ là thật hay giả, tóm lại ở trường học đều truyền ồn ào huyên náo.

Giữa trưa tan học, Mạc Tử Hàm và Tần Tiểu Du ăn cơm xong, nằm ở một góc sân cỏ, Mạc Tử Hàm miệng ngậm một mảnh lá cây, bộ dáng lười biếng.

“Mình nói Tử Hàm này, sao gần đây bạn hay đi cùng với chị họ bạn thế?” Nhìn trong sân bóng Mạc Mộng Dao vui đùa với bạn bè, Tần Tiểu Du vẻ mặt hồ nghi nhìn về phía Mạc Tử Hàm.

Tuy rằng Mạc Tử Hàm chưa nói, nhưng cô vẫn cảm giác được Mạc Tử Hàm vẫn đi theo Mạc Mộng Dao, vô luận tan học, căn tin, hoặc là thời gian nghỉ trưa, Mạc Tử Hàm đều xa xa theo sau Mạc Mộng Dao.

Mạc Tử Hàm mỉm cười, “Nhận người ta nhờ, phải làm thôi.”

Tần Tiểu Du vẻ mặt hồ nghi, đúng lúc này, cô bỗng nhiên chỉ hướng mấy người xa xa nói, “Kia không phải là mấy người cảnh sát à? Sao lại mặc quần áo bình thường ở trong trường học?”

Mạc Tử Hàm quay đầu vừa thấy, mấy người đó chính là đám người Quan Vân Hiên và Lâm Vân, nhìn phương hướng bọn họ đi, xem ra là địa điểm thi công phía sau trường học.

Mạc Tử Hàm thoáng trầm ngâm một chút, Tần Tiểu Du nhỏ giọng nói, “Bạn nói xem, có thể nào là tới bắt hung thủ không? Mình thấy mấy người làm công trường kia á, bình thường nhìn nữ sinh mắt liền phát sáng lên, nói không chừng Tống Xuân chính là…”

“Không cần xen vào việc của người khác.” Mạc Tử Hàm phun lá cây trong miệng ra ngoài, vẻ mặt thanh thản cười nói.

Hết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang