Cầm cái ấm Trung Quốc trắng tinh rót thứ trà xanh lục vào chén, huân tước Beckett đặt một chén trà trước mặt bức tranh. Người hầu bên cạnh nhìn thấy nhưng không nói gì, chỉ đặt mâm anh đào vừa rửa sạch lên bàn trà.
Bức họa đương nhiên không có thể ăn uống, nhưng mà chờ khi người hầu kia đi rồi, dưới bóng cây yên tĩnh chỉ có huân tước Beckett, thì trong bức tranh kia, người vốn đang ngồi trên ghế bỗng nhiên trong tay có một chén trà, hoa văn hệt như cái chén Trung Quốc mà huân tước Beckett mua từ cửa hiệuVictoria về. Khuôn mặt vốn non nớt bắt đầu hiện lên vẻ tinh nghịch thản nhiên.
Đó là một bí mật chỉ có mình hắn biết, khi có người khác, bức họa vẫn chỉ là một bức họa bình thường.
Huân tước Beckett nở một nụ cười chiều chuộng, ánh mắt thâm thúy mang ý cười mê muội nhìn người trong bức tranh – đó là một thiếu niên chưa trưởng thành, khuôn mặt tiên diễm mỹ lệ, hơn cả hoa hồng nước Anh. Cậu có mái tóc vàng rực rỡ, chói mắt hơn ánh nắng ban trưa, đôi mắt xanh biếc mang theo vẻ ngây thơ giảo hoạt.
Lần đầu tiên nhìn thấy bức họa này ở Phủ công tước, hắn liền bị cái tinh túy của bức tranh mê hoặc. Ban đầu hắn tưởng thủ pháp nghệ thuật tuyệt diệu của họa sĩ làm mình rung động, nhưng thực ra thứ khiến hắn động lòng lại là khí chất của thiếu niên trong bức họa.
Nếu như nói huân tước Beckett rơi vào võng tình, thì các phu nhân quý tộc ở London đều sẽ cười ha hả. Huân tước Beckett luôn tỏ vẻ cao ngạo lơ đãng, nhưng lại là người đứng đầu sổ đen của các tiểu thư quý tộc. Cho dù là một cô gái chuộng hư vinh cỡ nào cũng không chịu nổi ánh mắt lạnh lùng của hắn, cùng với nụ cười mỉa mai luôn hiện ra trên khóe miệng. Cho nên dù rằng huân tước Beckett tuổi trẻ anh tuấn, có sức ảnh hưởng, thì đến giờ vẫn là một quý tộc độc thân.
[Quả thực em nên vui mừng vì vẻ đẹp của mình đi, dù sao đó cũng là ưu điểm duy nhất của em.]
Huân tước Beckett ngồi trước khuôn mặt tựa “hoa hồng nước Anh” này khẽ hát bài “Jingle Bells”, vô cùng dịu dàng dùng khăn tơ tằm lau lau khung tranh vốn không có một hạt bụi, bởi vì “cậu” bị cái nắng giữa trưa làm toát mồ hôi. Tựa như cảm nhận được sự săn sóc của hắn, người trong bức tranh đáng lẽ không có chút nhiệt độ nào giờ lại tỏ vẻ nóng nực, sau đó thản nhiên cười với huân tước ngoài khung tranh.
Sau hai người không làm gì cả, huân tước Beckett mở một quyển sách trên bàn đọc, mà thiếu niên trong bức họa thì vươn tay, lười biếng nghiêng người ngáp một cái. Chỉ là thời tiết hay thay đổi, một giờ sau, bầu trời bỗng tối sầm, đột nhiên đổ mưa. Lá cây rì rào giữa không trung, mưa vẫn chưa ngừng ngay được. Lo mưa sẽ bắn vào bức họa, huân tước Beckett cởi áo khoác đắp lên khung ảnh.
Người hầu vốn nên đứng hầu cách đó không xa không biết đi nơi nào, mưa đột nhiên xối xả, huân tước Beckett không kịp nghĩ nhiều, ôm bức họa vội vã chạy đến tòa thành cách đó không xa. Phong độ của một quý tộc khiến hắn không thể vứt hết mặt mũi để chạy nhanh, nhưng nỗi lo bức họa bị ướt khiên bước chân hắn ngày càng gấp rút.
“Chủ nhân…”
Người hầu bên trong vội vàng, huân tước Beckett nhanh chóng kiểm tra bức họa, phát hiện không bị ướt mới bớt giận. hắn thấy thiếu niên trong tranh lại làm bộ ngồi ngay ngắn trên ghế, là dáng vẻ vốn có của “cậu”, khiến hắn không khỏi mỉm cười.
“Được rồi, giúp ta mang bức tranh vào phòng ngủ.”
Vì để tránh cho người hầu lỡ tay làm hỏng bức họa, huân tước Beckett gọi hẳn hai người đến khiêng bức tranh vốn chẳng nặng lắm này. Huân tước Beckett bị mưa làm ướt, hắn vào phòng tắm rửa một phen, thay quần áo khác. Vừa vặn hai giờ chiều, có một vị giám đốc rạp hát tới, mời hắn đến xem vở kịch tối nay. Huân tước Beckett đồng ý. Xem kịch giúp hắn giết thời gian, mà lại không lãng phí nhiều thì giờ. Giám đốc mời Beckett ra hậu trường gặp mặt một diễn viên mới, người mà ông ta cho là rất sáng giá. Huân tước Beckett bởi vì nhớ người trong bức họa mà cự tuyệt.
Thấy huân tước Beckett mặc áo ngủ, thiếu niên trong tranh hơi nghiêng đầu, sau đó cũng thay cho mình một bộ áo ngủ.
Kiểu bắt chước này tỏa ra vẻ thân mật ái muội, huân tước Beckett nhìn xương quai xanh xinh đẹp tuyệt trần lộ ra dưới vạt áo ngủ, chậm rãi thở ra. hắn mở cửa sổ, muốn tắt đèn vì sợ côn trùng bay tới, nhưng lại không muốn vì làm vậy chẳng thể nhìn rõ bức họa. Cuối cùng hắn dùng diêm đốt xì gà, hít một hơi khói rồi nói tiếng được tiếng mất:
“Làm một hơi không?”
Mặc dù biết bức họa không cách nào trả lời, nhưng hắn vẫn chìa xì gà ra. hắn thấy thiếu niên trong tranh có chút hoang mang nhìn mình, sau đó trong tay biến ra xì gà, bắt chước động tác hút của hắn. Ngón tay trắng nõn xinh đẹp kết hợp với màu trầm của xì gà tạo ra một vẻ đẹp mãnh liệt, thật giống như đặt tường vi đỏ rực cạnh một bộ xương trắng vậy. Mà khi “cậu” hút xì gà, hai mắt nheo lại tỏa ra vẻ quyến rũ thật tự nhiên.
Huân tước Beckett giật giật hầu kết, quay đầu gấp rút hút xì gà.
Mùi vị từ đắng hóa ngọt, cuối cùng cùng mùi xì gà đọng lại ngọt lịm, còn vị đắng khó nói kia, chính là một đặc thù của tình yêu.
…
Sáng sớm, huân tước Beckett tỉnh lại, theo thói quen nhìn về phía bên cạnh, trong bức tranh tựa ở đầu giường, thiếu niên tóc vàng nằm trên một chiếc giường giống hệt, có vẻ “cậu” ngủ không ngon, cả người xoay liên tục, vạt áo mở tung, lộ ra bờ ngực trắng ngần, có lẽ là bởi vì vòng eo vặn vẹo nhiều, nên mơ hồ lộ ra vệt đỏ…
Cảnh tượng ấy quá đẹp mắt, lại hiện ra trong khoảnh khắc nhạy cảm này… huân tước Beckett rên rỉ rồi khổ sở nằm vật ra giường.
Nhưng khi thấy người trong bức họa tỉnh dậy, lộ ra nụ cười mông lung với mình, thì khuôn mặt đầy ham muốn lập túc được thay thế bởi vẻ dịu dàng:
“Buổi sáng tốt lành.”
*
Trong rạp hát Thời Đại, do giám đốc rạp hát nhiệt tình mời mọc, đồng thời cũng xuất phát từ sự kính trọng dành cho Shakespeare. Huân tước Beckett đến thưởng thức vở kịch kịch “Romeo và Juliet”, giám đốc cũng mong tên vở kịch sẽ gợi lên chút hứng thú trong huân tước Beckett.
Phải biết rằng, tuy là vở kịch vừa ra mắt đã thành công và được diễn đi diễn lại suốt mười năm, nhưng kịch bản của “Romeo và Juliet” lại thuộc dạng quá mức kinh điển. Mà với vở kịch đã xem nhiều đến thuộc lòng này, muốn diễn xuất mới mẻ hơn cũng là điều khó khăn.
Trên ghế Vip, huân tước Beckett có chút nóng lòng. Hắn không ngờ giám đốc kia lại làm phí thời gian của hắn, mời hắn đến xem vở kịch mà cả diễn viên và kịch bản đều chẳng có gì mới mẻ này. Ngay khi huân tước Beckett chuẩn bị về nhà với bức họa, thì “Romeo” cùng một giọng hát du dương chậm rãi xuất hiện trên sân khấu…
Mái tóc vàng rực rỡ, ánh mắt xanh biếc như bầu trời sau cơn mưa. Trên khuôn mặt trắng nõn là nụ cười ngập tràn sức sống của tuổi trẻ. Nụ cười này có một cảm giác rung động cực mạnh, phảng phất như có ma lực, khiến tất cả đều như bị cậu ta cuốn lấy.
Thấy vẻ mặt huân tước Beckett khiếp sợ, giám đốc biết mình đã thành công.
Thiếu niên trước mắt giống hệt thiếu niên trong bức họa của huân tước Beckett.