Tư trạch Cảnh Vương Phủ, Tần quản gia kích động cầm phong thơ gõ cửa phòng của Mộ Dung Thanh.
Vẻ mặt Mộ Dung Thanh có chút lạnh như băng, lúc liếc nhìn chữ viết quen thuộc mà lại xa lạ này, trong lòng càng thêm thê lương. Trong trí nhớ, ông ta chưa từng ôm mình, đối với ông ta mà nói, sinh mình ra, chỉ là một loại nghĩa vụ, không có chút tình cảm nào.
Lúc còn nhỏ mỗi khi nhìn thấy phụ thân người ta thương yêu bồng bế nhi tử mình, hắn chỉ có thể có được chính là cái nhìn lạnh nhạt thoáng qua của phụ thân mà thôi.
Tâm hồn ấu thơ đã sớm gieo xuống mầm móng lạnh lùng, người nam nhân kia đối với hắn mà nói, chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Còn nhớ có một lần, lúc hắn năm tuổi thấp thỏm cầm bài văn tự mình viết xong đi tìm ông ta, ông ta mới từ bên ngoài trở về, nhàn nhạt liếc mắt bài văn kia một cái, ném xuống đất, phất tay áo ra cửa.
Mẫu thân dịu dàng che khăn đứng một bên khóc khẽ, ngay cả cơ hội nói chuyện một câu cũng không có, khi đó, mẫu thân đã mang thai muội muội.
Hắn bắt đầu hận ông ta, hận ông ta lạnh nhạt mẫu thân, hận ông ta xa cách mình, càng hận ông ta không quan tâm đến cái nhà này hơn. Chỉ là, khi muội muội ra đời, ông ta lại thay đổi hoàn toàn.
Ông ta không lạnh nhạt như băng như trước kia, vô cùng sủng ái muội muội. Mẫu thân vì vậy cũng tươi cười nhiều hơn, không u buồn giống như trước kia.
Theo tuổi tăng lên, hắn mới biết. Năm đó ông ta yêu mếm một nữ tử, hơn nữa hai người lưỡng tình tương duyệt, nhưng mà không biết nguyên nhân gì nữ tử kia lại bị ca ca ruột cùng một mẹ bức hôn vào cung, phong làm quý phi.
Ông ta giận đỏ mặt vì hồng nhan. Dẫn binh từ biên cương thẳng đến Trung Thành, binh đến dưới thành. Nhìn thấy Hoàng Thành sắp bị công phá, Thái hậu mặc áo trắng quỳ ở Chung Lữ Môn, ngăn cản trước ngựa ông ta. Trung hiếu chọn làm sao?
Cuối cùng Thái hậu để ông ta vào cung, không biết đã đạt được hiệp nghị gì, chỉ biết nữ tử kia ở lại trong cung, Mộ Dung Phong thất hồn trở về.
Người biết chuyện đa số bị chặn miệng lại, rồi sau đó, một đạo ý chỉ của Thái hậu, lệnh Cảnh Vương gia đến đất phong là đất Ngô, trừ phi có Hoàng Lệnh, trọn đời không được vào Hoàng Thành. Vả lại phong hào Cảnh Vương Phủ không cho phép tước đoạt, chỉ cần xã tắc Mộ Dung Gia vẫn còn, Cảnh Vương Phủ thừa hưởng sắc phong muôn đời.
Ông ta vì tình yêu có thể như thế, hắn thân là nhi tử không biết nên lấy tâm tình gì đi phán xét. Ông ta có thể thú mẫu thân đều chỉ là vì kéo dài hương khói, còn mình, chẳng qua là một mầm móng ông ta lưu lại.
Còn có cái gì đáng hận? Hận như thế nào? Hắn nên bội phục ông ta có thể vì tình yêu bất chấp gian nguy, kiên trinh không đổi sao?
Xé phong thư kia, run rẩy mở ra. Từng câu từng chữ này thật đúng là so với con người của ông ta làm người ta thích hơn nhiều. Hiếm thấy ông ta muốn cùng bọn họ ăn tết.
"Tần thúc, "
Tần quản gia chờ ở bên ngoài vội vàng đi vào, trong đôi mắt đục ngầu lộ ra vẻ vui sướng khó che giấu được, Vương Gia gửi thư cho Thế tử, rốt cuộc Vương Gia đã quan tâm đến thế tử rồi. Trong vui sướng thoáng hiện lên nước mắt, vội chớp mí mắt, ép xuống.
Vẻ mặt âm lãnh của Mộ Dung Thanh có chút nhu hòa, ném thư lên bàn thấp bên cạnh, "Tần thúc, Cảnh Vương gia và mẫu phi muốn đến biệt viện ăn tết, chuẩn bị một chút đi." Hắn vẫn xưng hô như thế.
Điều này thực khiến người ta không ngờ, Tần quản gia luôn miệng đáp lại, trên mặt kinh ngạc và vui mừng lần lượt đan xen nhau. Vội khom người xuống, xoa xoa bức thư kia rồi gấp lại. Cầm cái rương nhỏ bên cạnh qua, nhẹ nhàng bỏ vào.
Trên cây Vạn Niên Thanh thô to trong sân chất đầy một tầng tuyết thật dầy, nhưng lá cây kia không có một chút hiện tượng úa vàng, lá càng xanh mượt hơn trước kia. Trong con ngươi trong trẻo lạnh lùng hơi nhuộm chút sương mù, vì mẫu phi, hắn phải làm ra vẻ như rất mừng rỡ, hay là đối xử thờ ơ lạnh nhạt? Trào phúng biến hóa đánh tan tầng sương mù kia, ý cười trên khóe môi cũng lạnh lẽo như sương giá.
Thị vệ bên ngoài vội vã tiến vào làm kinh động người tĩnh mịch trong phòng, Mộ Dung Thanh khẽ cau mày, "Chuyện gì?"
Người tới lập tức quỳ thụp xuống đất, giọng nói run rẩy nói: "Công tử, chúng nô tài, chúng nô tài không ngăn được tiểu thư, tiểu thư trèo tường phía sau ra ngoài."
"Nuôi các ngươi có tác dụng gì?" , giọng điệu lạnh lẽo, không có một chút tình cảm. Thị vệ kia đã xụi lơ trên mặt đất, muốn cầu xin tha thứ, lại run rẩy không nói ra lời. Hai thị vệ canh giữ trước cửa nhìn nhau, kéo người đi xuống.
Mộ Dung Diệp Hoa chạy ra khỏi tư trạch dọc theo đường chính bên Hồ Hoa Đào vòng mấy vòng, không có Xuân Hoa ở bên cạnh, nàng ta không tìm được đường đến Phượng Y Các kia. Rốt cuộc ở một khúc quanh thấy được Phượng Y Các, chỉ là cảm thấy vị trí không giống trước kia.
Mộ Dung Diệp Hoa cũng không ngốc, hiện tại mình chỉ có một mình, khẳng định không đối phó được nữ nhân kia. Liếc thấy bên kia có ba nam nhân đang làm tổ ở dưới chân tường nói chuyện phiếm, chợt nghĩ ra biện pháp.
"Có chuyện làm ăn, các ngươi có làm không?" , nói xong liền rút ba cây trâm cài trên đầu xuống, ra hiệu với ba người kia.
Ba người kia nhìn nhau một cái, nhích lại gần. Mộ Dung Diệp Hoa cười, hừ, chỉ cần có tiền, không tin không trị được ngươi! Nữ nhân chết tiệt, chờ coi đi!
Ba người nhìn trâm cài kia trong mắt lộ ra ánh sáng, một người thoạt nhìn từng trải nhận lấy một cây, ước lượng, "Chuyện gì?"
Mộ Dung Diệp Hoa nhếch khóe miệng lên, chỉ vào Phượng Y Các bên góc đường nói: "Nhìn thấy không? Chính là Phượng Y Các kia, ngươi mang bà chủ của bọn họ đến cho ta, sau khi trở lại, ta cho các ngươi thêm ba cây."
Ba người kia liếc về phía Mộ Dung Diệp Hoa, nhìn cái đầu đầy trâm cài kia, nhìn nhau gật đầu một cái. Mộ Dung Diệp Hoa hưng phấn đưa trâm cài trong tay tới. Ba người kia nhìn kỹ chung quanh một chút, trong nháy mắt sáu cái tay cùng nhau đánh úp về phía cái đầu giống như con nhím kia. Rút xong bỏ chạy lấy người, vui vẻ chạy vào hẻm nhỏ, mỗi người đều cầm một nắm trâm cài."Nữ nhân kia thật ngốc, còn dám đi trêu chọc Phượng Y Các, lần trước tên trộm quần áo trực tiếp bị xử tử. Còn xem chúng ta không có đầu óc!" Vui vẻ ai về nhà nấy.
Một tiếng kêu gào làm con chim đang vùi trong ổ đầu cành kinh sợ, chó trong viện bên cạnh sủa không ngừng. Mộ Dung Diệp Hoa khoác cái đầu đầy chật vật, yết ớt ra khỏi ngõ nhỏ kia. Làm một lão bà tử mới vừa vào ngõ hẻm kinh sợ té trên đất.
Mộ Dung Diệp Hoa giống như u hồn, lắc lư trở về biệt viện Cảnh Vương Phủ. Trong khe hở tóc buông xuống đôi mắt tràn đầy nước mắt, nhìn biển hiệu quen thuộc kia, lập tức ngồi phịch xuống đất, gào khóc.
Mộ Dung Thanh chờ ở bên ngoài Phượng Y Các cả buổi, cũng không thấy muội tử ngu ngốc kia. Nhưng ở góc đường, lại không hẹn mà gặp người mặc áo khoác màu xám tro kia.
Hắn biết, hắn là ai.
Nhạc Mặc híp mắt phượng lại, khóe môi thoáng hiện lên nụ cười ý vị thâm trường, trong tay cầm một nhành Tịch Mai, nhuộm tuyết quang, đỏ thắm dị thường. Cánh hoa khẽ nhúc nhích, giống như ngọn lửa toát ra ở đầu ngón tay.
Nhìn nhau, giao nhau, đi ngang qua nhau.
Trong lồng nhực Mộ Dung Thanh lập tức cuồn cuộn cảm xúc như dòng nước nóng bỏng chảy qua thép nóng, ăn mòn máu thịt, đau đớn không ngừng.
Lúc Bảo Nhi trở lại Phượng Y Các, chân trời đã gần tối, trời vốn xám tro mông lung, sắc trời tối nhanh hơn.
Đỗ Quyên vội bước nhanh đi lên, nhận lấy áo choàng Bảo Nhi cởi ra, tỉ mỉ phủi tuyết động trên tóc cho nàng.
"Hai người kia đi đâu rồi?" , Bảo Nhi nhìn quầy trống không, hỏi Đỗ Quyên. Đỗ Quyên vừa phủi tuyết đọng trên áo choàng xuống, vừa đáp lại, "Hai người bọn họ đi cửa hàng bên Phố Hoa Thanh rồi, ngược lại còn để tâm hơn cửa hàng chúng ta nữa!" Đỗ Quyên cười nhạo nói. Để áo choàng xuống, rót cho Bảo Nhi chén trà nóng.
Vẻ mặt Bảo Nhi tự nhiên, cong cong khóe miệng, "Có thể để tâm, cũng là chuyện tốt. Ngươi cũng phải bắt chước họ một chút, đừng cứ mãi ở bên cạnh chăm sóc ta, ta cũng không phải không biết chiếu cố mình."
Đỗ Quyên ôm áo choàng qua một bên, chỉnh sửa lông mao lộn xộn phía trên, quan tâm nói: "Người cũng biết, tính tình nô tì không thích hợp, nô tì vẫn nên chăm sóc cho người mới yên tâm. Huống chi gần đây công việc của công tử càng ngày càng nhiều, làm sao ngài ấy yên tâm được người."
Bảo Nhi đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Đỗ Quyên, kề đầu lên trên vai nàng, lẳng lặng dựa vào. Đỗ Quyên đau lòng vuốt vuốt lại nếp nhăn trên vạt áo cho nàng.
"Đỗ Quyên, trong sáu người, ngươi dày dạn kinh nghiệm nhất, nhìn thấy nhiều, cũng nhìn thấu rất nhiều. Cũng chỉ có ngươi biết, ta thật sự không thích bận rộn, chỉ muốn trải qua cuộc sống đơn giản yên tĩnh. Nhưng, khi ta từng bước kinh doanh thì ta lại nhìn nhiều hơn, bi thương cũng được, lạnh lùng cũng được, ta chỉ muốn cho người bên cạnh ta có một nơi hạnh phúc để về. Có lẽ lúc ta có đủ khả năng, còn có thể trợ giúp nhiều người hơn, để cho bọn họ cách xa khổ nạn, ta cũng cảm thấy hạnh phúc." Nhàn nhạt thổ lộ, thấu đáo thận trọng cùng thâm trầm.
Đỗ Quyên nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, chạm vào cảm thấy lạnh như băng thì vội xoa nắn không ngừng cho nàng. Bảo Nhi cười ấm áp một tiếng, hơi khép mắt lại nói, "Cửa hàng bên kia ngươi giao cho Thái Hà đi, nha đầu kia, tâm tư trầm ổn, rất thích hợp. Nếu ngươi có rãnh rỗi, thì giúp ta đi qua phố Hoa Thương kia xem một chút."
"Đã biết, người cũng đừng quan tâm. Chuyện bên kia, nô tì đã sớm sắp xếp xong xuôi rồi."
"Ừhm ừm, chỉ có ngươi hiểu rõ ta nhất!" , Bảo Nhi hơi híp mắt lại, làm nũng ôm cánh tay Đỗ Quyên.
"Đúng rồi, Nhạc Mặc trở về chưa? Ta đến trước lầu xem một chút!" , Bảo Nhi liếc ra bên ngoài, nói xong đứng lên, không nhìn vẻ mặt cười nhạo kia của Đỗ Quyên, cười duyên chạy ra ngoài.
Mới vừa bước vào phòng, một mùi hương thoang thoảng quanh quẩn chóp mũi, nâng mắt lên thì thấy Tịch Mai trên bàn thấp kia. Màu sắc đỏ thắm, như hoa Bỉ Ngạn. Ở trong bình sứ trắng làm nổi bật thêm mấy phần trong suốt, có thể làm cho lòng nóng nảy lập tức trấn tĩnh lại.
Mấy ngày nay nam nhân kia vẫn không thoải mái lắm, đúng thật là hôm đó nàng chơi hơi quá, chọc giận hắn. Chỉ có điều, nàng đã rất nhân nhượng có được hay không? Thu lại cái gọi là ngạo khí, ôm bình ngồi xuống bên cạnh nam nhân không hờn không giận kia.
Nhạc Mặc nhíu mày, tiếp tục lật sách trong tay, ánh mắt lộ ra vẻ trêu chọc. Lúc nàng vào cửa, hắn đã thấy rồi, chỉ là nàng lại không nghĩ đến mình trước. Nghĩ như vậy, trong ngực không khỏi có chút buồn bực. Nàng càng ngày càng có thể ảnh hưởng đến tâm tình của mình, hoặc là nói, mới bắt đầu chính là như thế, chỉ là mình càng ngày càng so đo.
Hôm nay ở đầu đường gặp phải người nam nhân kia, tự nhiên hắn lại liên tưởng đến bên người của nàng. Từng người từng người nhô ra, toàn bộ chạy về phía nàng, làm sao hắn an lòng. Hiện tại hắn muốn một tấc cũng không rời với nàng, nhưng nghĩ đến nguy cơ tiềm ẩn lớn nhất kia, vẫn nên nhịn một chút, chờ tất cả không còn chút sơ hở nào, bọn họ có thể bên nhau dài lâu rồi. May mắn chính là, tiểu nữ nhân này rất thông suốt, giảm bớt cho hắn không ít tâm tư.
"Nghe nói, những thôn dân của Đào Hoa Thôn kia đã được an trí, hoàn cảnh của các khuân vác xây thọ từ cũng cải thiện. Nhạc công tử, quả thật không đơn giản!" , nhấc một cành hoa mai, chạm vào gương mặt lạnh nhạt kia.
Nhạc Mặc không có né tránh, đuôi mắt không tự chủ nhếch lên, rốt cuộc không nhịn được nữa, ném sách xuống, kéo người ôm vào trong ngực.
"Còn không phải là phu nhân dạy dỗ tốt, bằng không, lòng ta chỉ chứa được nàng, đâu còn có thể trông nom đến chuyện khác." Hơi nâng giọng lên, mang theo vẻ bất cần đời.
Nhạc Mặc nói như thế, nhưng trong lòng Bảo Nhi hiểu rất rõ. Nếu không phải nàng để ý, e rằng Nhạc Mặc sẽ không nhúng tay trông nom những chuyện kia. Nhìn dịu dàng thanh nhã, thực ra chỉ là bộ mặt giả dối trước trần tục mà thôi, chỉ có nàng biết, tim của hắn chỉ có thể chứa được nàng, đối với những chuyện khác chỉ là lạnh nhạt cùng xa cách.
Bảo Nhi không thể không thừa nhận, về mặt tình cảm mình là một người vô cùng ích kỷ, kể từ khi tới nơi này, gặp được Nhạc Mặc. Thế nhưng, bây giờ nàng từ từ thay đổi, đáy lòng đối với hắn từ hoàn toàn lệ thuộc ban đầu, không quản không hỏi, cho tới bây giờ đã chầm chậm bắt đầu quan tâm cùng đau lòng. Nàng biết, cưng chiều phải cần đáp lại. Nhạc Mặc không phải là thần, là một nam nhân. Nam nhân cũng cần nữ nhân thỉnh thoảng cưng chiều và dỗ dành. Có vẻ như, bây giờ nàng làm rất đúng chỗ, hạ bút thành văn.
Nhìn nàng vui vẻ đùa nghịch Tịch Mai trong bình sứ, khóe môi không tự chủ nâng lên, mềm mại nói: "Thích không?"
"Ánh mắt trượng phu nhà ta không tệ, mấy nhánh Tịch Mai này rất được lòng thiếp!" , ranh mãnh cười một tiếng, lại nhích lại gần trong ngực hắn, tìm một vị trí thoải mái hơn. Liếc thấy áo khoác treo ở một bên, "Hôm nay chàng đi đâu thế?"
Nhạc Mặc ôm chặt người trong ngực, cầm lấy một bàn tay, chơi đùa nói, "Đi vùng ngoại ô, nếu không làm thế nào hái Tịch Mai về cho nàng. Nàng xem, chân của vi phu bây giờ còn mỏi đây này!" Lại có chút làm nũng, duỗi một cái chân ra ngoài.
Bảo Nhi khẽ nhíu mày một cái, Nhạc Mặc cho rằng bé con kia không vui, vội vàng muốn thu chân lại. Bảo Nhi lại đặt bình sứ trong tay qua bàn thấp bên cạnh, ôm lấy một cái chân to, kéo vớ xuống, tỉ mỉ xoa bóp.
Chân tiếp xúc với tay nhỏ bé mềm yếu không xương, bỗng nhiên tê dại, lực đạo êm ái này lại có thể tìm chính xác huyệt vị mẫn cảm, ấn xuống, mệt mỏi dần dần trôi qua, buông lỏng trước nay chưa từng có.
"Đỡ hơn chút nào không? Đưa chân còn lại ra." Vẻ mặt Bảo Nhi rất nghiêm túc, đau lòng cùng lo lắng trong mắt, khiến người hơi nằm ngữa ra lập tức vui vẻ hạnh phúc giống như lơ lửng giữa đám mây. Nữ nhân nhà hắn thật là càng ngày càng biết thương người, mình bỏ ra vốn không cầu hồi báo, nhưng có đáp lại, lại làm cho người ta rất vui mừng.
Trong mắt phượng hơi híp lại tràn đầy mật ý, không kiềm được thì thầm, "Bảo Nhi…"
Mỗ nữ trừng mắt nhìn, "Cảm động à?" , lại tăng thêm sức, sát phong tình nói:"Cũng đừng quá cảm động, nơi này chỉ có thể tìm một lão công, nếu nhiều lão công, ta sẽ không cần để ý như vậy" , ngẩng đầu lên, không để mắt đến ánh mắt lạnh lẽo của nam nhân kia, "Ha ha!"
Nhạc Mặc hoàn toàn không có nổi giận, giọng nói trong trẻo lạnh lùng cất lên, "Vậy Bảo Nhi cảm thấy mấy tướng công mới thích hợp? Hửm?"
Mỗ nữ vừa tẫn trách ấn, vừa suy nghĩ nói, "Không phải nam nhân nơi này đều là tam thê tứ thiếp sao? Đối với nữ nhân mà nói, tam phu tứ thị là được, mỗi ngày trước lúc ngủ lật bài tử, thử nghĩ xem thật là thoải mái! Hắc hắc!" Nói xong hưng phấn, cũng không ấn nữa, kích động vung quả đấm nhỏ lên, nện xuống.
Vẻ mặt mỗ nam trầm xuống, nhìn tiểu bộ dáng này của nữ nhân nhà mình, khóe miệng không nhịn được co rút, cái này chính là khát vọng trong đáy lòng nàng hửm? Mắt phượng hiện lên vẻ suy đoán, như thế xem ra, cần phải dạy dỗ một phen, chuyện này, tuyệt đối không cho phép một chút khả năng xảy ra. Chỉ cần toát ra một chút, hắn sẽ lập tức nhổ bỏ, tuyệt đối không mềm lòng, để cho nàng nghĩ cùng đừng nghĩ.
Chân dài của Nhạc Mặc vạch ra, câu người vào trong lòng. Trong mắt phượng thoáng hiện ý cười nhợt nhạt, vẻ mặt vốn lạnh nhạt tăng thêm ánh sáng mị hoặc. Bàn tay trắng thuần vuốt ve gương mặt trắng noãn kia, dụ dỗ, "Bảo Nhi cảm thấy tướng công có chỗ nào cần cải tiến không? Hoặc là, nên học tập ai một chút?"
Nhìn bộ dạng bé con kia nở nụ cười không có phòng bị, nhấp nhẹ khóe môi tràn ra gợn sóng nhỏ. Nữ nhân nhà hắn trong lúc hăng hái dâng cao, ngây thơ hồn nhiên giống như trẻ con vậy, dĩ nhiên, cũng là thời cơ tìm kiếm câu trả lời tốt nhất.
Mắt to như nước trong veo, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt trong trẻo giống như bạch ngọc đang lộ ra trong ánh nắng ấm. Cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi khẽ chu ra, vẻ mặt rất thích ý. Đang nghiêm túc tự hỏi, con ngươi trong sáng như ánh sao kia mang theo vẻ suy nghĩ.
Nhạc Mặc nửa híp đáy mắt nhuộm vẻ tối tăm, nếu nàng thật sự nói đến nam nhân nào, nam nhân kia sẽ không có cơ hội đến gần nàng nữa. Nếu nàng không có ý, hắn có thể mặc cho nàng chơi đùa; nếu có tình, thì tan thành mây khói mới an toàn.
Bảo Nhi suy nghĩ một phen, lại quan sát tuấn nhan như yêu nghiệt kia một phen nói: "Thật ra thì, nếu chàng có thể mỗi ngày thành thật đọc sách trồng hoa, không ra ngoài xuất đầu lộ diện, ta sẽ càng vui vẻ hơn!"
Đáp án này thật bất ngờ, cánh tay khẽ vuốt ve kia suýt nữa trợt xuống, trán đầy đặn hiện ra từng tầng từng tầng nếp nhăn. Hắn nên may mắn gương mặt của hắn lớn lên như vậy, nếu không bé con này sợ rằng đã sớm bị hoa dại kia làm cho mê mẫn rồi! Chỉ là, tương lai một ngày nào đó, hắn sẽ đồng ý với nguyện vọng của nàng, đọc sách trồng hoa ở trong sân. Cái này hãy để sau này hãy nói.
Nhạc Mặc nhanh chóng che giấu ngạc nhiên, nâng khóe môi lên, đến gần gương mặt nhỏ xinh xắn nói: "Nếu Bảo Nhi cũng có thể như thế, vi phu cũng nhất định vui mừng không dứt."
"Ha ha, nói chơi thôi, nói chơi thôi, " mỗ nữ phản ứng nhanh chóng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn cười quyến rũ lên. Đùa à, nàng ngày ngày đợi trong phòng, đọc sách trồng hoa, còn không làm cho người chết ngạt sao!
Trời mờ tối sương mù bắt đầu tản ra khắp nơi, cuối chân trời không có mây màu sặc sỡ như lúc Xuân Hạ nữa. U ám giống như ngày tận thế không có báo trước trút xuống, gió lạnh thổi lên tuyết đọng, tầm mắt mơ hồ xa xa. Băng hàn thấu xương đánh tới, tàn nhẫn như vậy.
Mộ Dung Thanh thu hồi ánh mắt, cơn đau kìm nén trong lòng từng trận co rúc, cả đời hắn chưa từng có, người khác lại dễ dàng có được. Trong hồ lạnh lẽo kết một lớp băng thật dày, phía trên tuyết vừa rơi xuống, lại bị gió lạnh kia vô tình thổi tan, tán lạc không còn bóng dáng.