• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Duệ vương phủ...

- Hồi bẩm vương gia, nhị vị tiểu thư Cao gia đã đến. - Thuộc hạ hồi báo

Duệ vương gia lúc này mới ngừng bút.

- Đã biết.

Đông Li Duệ Phàm lập tức đứng dậy cùng thuộc hạ đi ra đại sảnh. Để hắn đích thân đi đón tiếp như vậy không phải là vì các nàng có thân phận gì ghê gớm, chẳng qua là hắn muốn biết tình hình của Cao lão tướng quân - lão sư của hắn đã từ quan hồi hương từ lâu. Các nàng là nữ nhi của hắn, không hỏi các nàng thì còn có thể hỏi ai?

- Thiết Lan gặp qua Duệ vương gia. - Cao Thiết Lan, đại tiểu thư Cao gia hành lễ, mặt vừa ngẩn lên liền hé ra nụ cười e lệ thuần thục, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt trong veo.

- Thiết Linh gặp qua Duệ vương gia. - Cao Thiết Linh hành lễ, trong giọng nói độ run nhè nhẹ xen lẫn sự nghẹn ngào, nàng ta sau khi cúi đầu cũng không ngẩn mặt lên nữa.

- Không cần đa lễ. - Đông Li Duệ Phàm đi thẳng đến ngồi vào vị trí chủ tọa, nhưng cảm thấy có điều gì đó không đúng, hắn quay đầu lại nhìn thẳng Cao Thiết Linh:

- Ngươi làm sao lại cứ cúi mặt?

Cao Thiết Linh giật bắn mình, nàng ta không ngờ lại được Duệ vương gia chú ý, mọi khi cho dù có mong chờ cũng không dám hi vọng ngài vô tình liếc mắt trúng mình. Song, bây giờ khuôn mặt nàng ta sưng to, tím bầm biến dạng, dung nhan xem như đã hủy, ngài mới để tâm đến nàng ta, đây là nên vui mừng hay là cần phải thương tâm.

- Nô tỳ... nô tỳ... - Cao Thiết Linh nghẹn ngào, bao nhiêu ủy khuất dồn nén làm nàng ta nghẹn cổ.

Cao Thiết Lan một bên vỗ về:

- Muội muội đừng khóc, đừng khóc... là tại ta không tốt, không có năng lực bảo hộ muội muội, là lỗi của ta, ta thật ăn năn...

Phải thật sự tinh tường thì mới có thể nghe ra trong giọng nói lương thiện mềm mại đó có mùi vị chua, tuyệt đối không phải “chua xót” mà là“mùi dấm chua“. Từ thuở nhỏ, nàng đã xác định trong lòng nàng chỉ có Duệ vương gia, nàng luôn nỗ lực hoàn thiện bản thân để có thể sánh vai cùng chàng; người khác, ngay cả nghĩ cũng đừng hòng tơ tưởng đến chàng.

- Có chuyện gì? - Đông Li Duệ Phàm khó hiểu, không lẽ trên đường đi đã xảy ra chuyện gì?

- Duệ ca ca, trên đường đến đây chúng ta gặp hai vị công tử, bộ dạng là người đọc sách cư nhiên không ngờ lại là “đoạn tụ chi phích”, là bọn họ đánh Linh muội thành ra bộ dạng như thế này... - Cao Thiết Lan chua xót kể lại.

Đông Li Duệ Phàm nhẹ chau mày, vết thương kia còn đang rỉ máu chứng tỏ sự việc mới xảy ra không lâu, từ khi nào trong kinh thành lại xuất hiện những kẻ ngạo mạn như vậy?

- Người đâu, mau đi điều tra. - Đông Li Duệ Phàm ra lệnh.

- Dạ.

Cao Thiết Lan và Cao Thiết Linh trong lòng chấn động, Duệ vương gia là người thương dân như con, nếu ngài mà biết là do bọn họ trên đường phố ngang ngược, đã thương người vô tội, hậu quả thật khôn lường...

- Duệ ca ca, là do lỗi của muội thường ngày nhu nhược không quản giáo hạ nhân, lão Triệu cũng vì nhất thời sơ xuất, đánh xe không cẩn thận khiến cho bọn họ tức giận thành ra lời nói có phần khó nghe. Muội muội nhất thời thiếu kiềm chế mới xảy ra ẩu đã. Xin huynh hãy trách phạt muội. - Cao Thiết Lan ngoài mặt nhận lỗi nhưng lại thành công đem tội đổ lên đầu người khác.

- Duệ vương gia, là do lỗi của nô tỳ không liên quan đến tỷ tỷ, muốn trách thì phải trách nô tỳ. - Cao Thiết Linh

Đông Li Duệ Phàm ném cho nàng ánh mắt lạnh lùng xen lẫn chán ghét, hắn còn không biết tính cách của nàng ta hay sao. Cao lão tướng quân một đời chính trực ghét ác như thù, nữ nhân của hắn lại nóng nảy hung tàn khiến người ta chán ghét, ai nói rằng hổ phụ không sinh khuyển tử?

- Dưới chân thiên tử nào có kẻ dám lộng hành như vậy, há chẳng phải không coi vương pháp ra gì, huống chi các người lại là nhi nữ của Cao lão tướng quân, không thể để người khác muốn động liền động thủ.

- Đa tạ Duệ vương gia đòi lại công đạo cho bọn muội. - Tỷ muội Cao gia.

Chuyện bọn họ coi như không có gì đáng nói, Đông Li Duệ Phàm liền hỏi đến Cao lão tướng quân.

- Lão tướng quân như thế nào rồi?

- Duệ ca ca chớ lo, gia phụ trí tuệ minh mẫn, sức khỏe vẫn hảo tốt. Người còn tự mình trồng rau, đào ao nuôi cá; người còn nói đến mùa thu hoạch có thể chuyển vài xe lương thực đến vương phủ đó ạ. - Cao Thiết Lan vui vẻ trả lời.

- Ha... ha... Thật là như vậy sao? Vậy thì nói với lão tướng quân, bổn vương đa tạ trước, trên dưới vương phủ phải dựa vào năng lực của lão tướng gia rồi.

- Duệ ca ca, nếu huynh quả thật trông chờ vào gia phụ, tin chắc đến khi đó cả vương phủ đều trở thành thỏ mất thôi. - Cao Thiết Lan cười rạng rỡ

- Có ý gì?

- Hi...hi... cha của muội chỉ trồng độc nhất củ cải trắng mà thôi.

- Ha... ha... Cao lão tướng quân thật là... tính tình vẫn cứ như vậy, cố chấp, cứng nhắc lại đôi khi cứ tùy hứng bất ngờ, không chịu thay đổi.

-...

Cao Thiết Linh bị gạt hẳn sang một bên, hai người bọn họ ta một câu, ngươi một câu, nàng ta nữa câu cũng không thể chen lọt. Nhưng cũng chỉ có thể trách nàng bạc phước, dung mạo không bằng ai, đức hạnh cũng thua kém người khác, lại không phải dòng chính nữ thì có tư cách gì để mà so sánh cùng người. Từ nhỏ đã như vậy, nàng ta chỉ có thể nhìn tỷ tỷ thoải mái chuyện trò cùng ngài, thoải mái gọi ngài là “Duệ ca ca”, chỉ một tiếng gọi đơn giản đã khiến nàng theo đuổi cả đời cũng không thể làm được. Việc nàng ta có thể làm là thu mình lại thật kỹ để không ai nhìn thấy tình cảm hèn mọn của nàng dành cho Duệ vương gia, để không làm trò cười cho người khác, chỉ hi vọng có thể trông thấy ánh hào quang trên người của ngài từ đằng xa, mãi mãi như vậy thì đã hạnh phúc biết dường nào.

...

Nắng mai làm cho không khí buổi sáng tươi tắn hẳn lên, ánh sáng vàng rực trong suốt chiếu vào phòng, hai người Tư Đồ Ngạo cùng Mạc Tư Kỳ trang phục đã chỉnh chu, chuẩn bị đi ra ngoài.

Trên phố, tiếng huyên náo không dứt...

- Ngạo, chúng ta đi đâu? - Mạc Tư Kỳ

- Làm người không cần làm gì cũng phải có mục đích, sẽ rất mệt mỏi, cứ đi thôi. - Tư Đồ Ngạo lý sự.

Mạc Tư Kỳ cũng không nói gì thêm, im lặng đi bên cạnh nàng.

- Chúng ta vào đây đi. - Đi qua một đoạn, Tư Đồ Ngạo bỗng nói.

- Hả? - Mạc Tư Kỳ vì quá chuyên tâm đi theo nàng nên hơi giật mình, hắn nhìn lên bảng hiệu thấy đề ba chữ “Lưu nhã cư”

Từ khi Tư Đồ Ngạo cao hứng mua lại nơi này, nàng để cho vài người biết làm ăn đến phụ giúp, cũng chưa một lần ghé qua xem lại, không biết hiện tại nó làm ăn ra sao?

Chân vừa bước đến bật cửa liền thấy lão tiểu nhị ngày nào đến nghênh đón.

- Công tử, ngài đã tới.

Thái độ quá cuồng nhiệt của lão khiến cho Mạc Tư Kỳ cũng có phần ngạc nhiên, cứ như lão với nàng có ước hẹn từ trước.

Sau khi an tọa ở nhã gian nhỏ trên tầng hai, Tư Đồ Ngạo quay sang nói với lão tiểu nhị:

- Ôn lão, dạo này việc buôn bán ở đây như thế nào?

- Dạ thưa công tử, từ khi có bọn người Mạnh Tư đến đây trợ giúp, việc buôn bán cũng thuận lợi, người đến cũng nhiều hơn. Có những thời điểm khách điếm thưa khách nhưng đại khái vẫn có thể nói là không ngớt khách.

Tư Đồ Ngạo nâng chén trà uống, bộ dạng như có điều suy nghĩ. Nàng nói:

- Như hiện tại cũng không có gì đáng nói, chỗ này quả thật thông thoáng, sạch sẽ, thức ăn cũng ngon nhưng lại không có không gian riêng tư. Người tới dùng bữa đa phần là tìm không gian riêng để đàm luận, thương thảo thì sẽ không có chỗ ngồi, nếu đơn giản đến thưởng thực thì dân thường không thường lui tới.

- Công tử dạy phải.

- Dãy nhà phía sau chúng ta hiện nay dùng để làm gì?

- Công tử là đang nói đến dãy nhà tựa lưng phía sau khách điếm chúng ta thông sau con đường phía bên kia? - Lão tiểu nhị dừng lại một chút, nhận được sự xác nhận rồi mới nói tiếp: - Dạ, là cửa hiệu buôn gạo của Chu Tước.

- Mua lại, xây dựng thành khu nhã gian trung cấp, thượng cấp và khu biệt lập. Ngày mai sẽ có người đến hỗ trợ. - Tư Đồ Ngạo đem ngân phiếu giao cho Ôn lão.

- Dạ, nô tài đã hiểu. Nếu không còn gì căn dặn nô tài xin đi chuẩn bị thức ăn.

- Lão lui xuống đi.

Mạc Tư Kỳ ngồi một bên bộ dạng muốn hỏi chuyện.

- Chàng muốn nói gì cứ nói. - Tư Đồ Ngạo đặt chén trà xuống, bộ dạng thú vị nhìn Mạc Tư Kỳ.

- Nàng là thương nhân?

- Không phải. Chỉ tùy tiện thấy thích nơi này nên mua lại thôi.

- Hình như gia cảnh nàng không phải tầm thường. Lúc mới gặp ta nghĩ nàng là người trong giang hồ nhưng hình như càng nhìn càng thấy không phải.

- Quả thật có chút không phải. Trước đây là người trong hoàng tộc, sau đó thì bỏ đi bái sư học võ, hiện tại thì đi ngao du cũng không có mục đích rõ ràng nhưng có một số chuyện cần làm. Không được tính là người trong giang hồ, bất quá làm một thương nhân cũng là một gợi ý thú vị. - Tư Đồ Ngạo vân đạm kinh phong đáp.

Mạc Tư Kỳ ngồi một bên chấn động, mấy cái chữ: “Người trong hoàng tộc” khiến hắn khiếp sợ. Chẳng trách hắn luôn cảm thấy quanh nàng tản mát khí chất cao quý, có điều đây là địa vị gì? Người trong hoàng tộc có ý nghĩa như thế nào chứ, nói bỏ liền có thể bỏ hay sao? Mạc Tư Kỳ xem như là mở rộng tầm mắt.

- Chàng cũng không cần quá để tâm. Thân phận của ta hiện giờ chính là không có thân phận gì cả.Cũng không phải là không thể nói, chẳng qua thứ đã từ bỏ cũng không cần thiết nhắc tới.

- Ân. - Mạc Tư Kỳ gật đầu tiếp nhận.

- Nhưng từ giờ cũng không thể cứ độc cô hành động rồi.

Tư Đồ Ngạo vừa dứt lời, tay phải đem ra chiếc tiêu bạc đưa lên miệng thổi một tiếng như huýt sáo, vừa xong lại nâng chén trà lên uống, tay vừa hạ xuống sau lưng đã có thêm hai người. Mọi chuyện xảy ra trước sau liền mạch, Mạc Tư Kỳ còn chưa kịp nghĩ ra cái gì.

- Chủ nhân. - Hắc y nhân quỳ rạp bái kiến.

- Sau này Tư Kỳ chính là chủ tử của các ngươi, lấy an toàn của chàng làm đầu, chuyện khác không các ngươi bận tâm.

- Dạ đã rõ.

Hắc y nhân sau khi trả lời Tư Đồ Ngạo liền quay sang Mạc Tư Kỳ:

- Thuộc hạ, Tử Trúc cùng Du Thanh, tham kiến chủ tử.

Mạc Tư Kỳ nhìn Tư Đồ Ngạo, nàng ra hiệu cho bọn người hắc y nhân lui xuống rồi mới quay sang nói chuyện với Mạc Tư Kỳ.

- Chàng không biết võ công, ngộ nhỡ có chuyện gì thì để bọn họ bảo vệ chàng, không có chuyện gì cũng có thể đem ra sai vặt, nói chung là thuộc hạ của chàng. Trước đây bọn họ đều là cùng một tổ chức, hiện tại ta không muốn bại lộ tung tích nên không thể điều động quá nhiều người, mỗi người họ quản năm trăm thuộc hạ đều rất có năng lực, có thời gian cho bọn họ đến nhận mặt chủ tử.

Mạc Tư Kỳ ấp úng nửa ngày cũng không biết nên nói thế nào. Từ một kẻ đơn thân thoáng một cái trở thành người được bảo hộ cẩn thận, bản thân cảm thấy có giá trị hơn, còn có người coi trọng hắn như vậy!

Tư Đồ Ngạo nắm lấy bàn tay của Mạc Tư Kỳ, đây là cách nàng thể hiện sự quan tâm của nàng, đơn giản nhưng khiến cho người khác ấm lòng.

Thức ăn sau đó được bày ra trước mặt hai người, Mạc Tư Kỳ vừa cầm đũa lên gắp thức ăn cho Ngạo, nàng ngăn lại.

- Đợi đã, chúng ta có khách.

Cốc... cốc...

- Giơ chân lên lập tức cửa sẽ mở, không cần gõ. - Tư Đồ Ngạo nói đùa.

- Cũng không thể phá hoại tài sản của đệ được. - Dạ Lâm Vũ dẫn đầu tiến vào.

- Thì ra Ngạo là lão bản của Lưu Nhã Cư. - Tử Huân

- Chỉ là một phút cao hứng nên mua lại thôi. - Ngạo đứng dậy đón khách.

- Ngạo đệ. - Công Tôn Trường Khanh

- Khanh huynh. - Ngạo đáp lễ

- Mạc Tư Kỳ bái kiến Thất vương gia, bái kiến Công Tôn học sĩ.

Mạc Tư Kỳ đang chuẩn bị quỳ bái, Tư Đồ Ngạo liền ngăn cản.

- Nếu cứ như vậy khẳng định đi bên cạnh ta chàng sẽ cảm thấy rất mệt mỏi. - Xã hội cổ đại cũng quá phiền đi, bước chân ra đường liền phải hướng người người bái phỏng, như thế còn có thể kết giao bằng hữu được hay sao? Còn chưa nói đến so ra thân phận chưa biết người nào hơn người nào đâu.

Bầu không khí không báo trước liền bị sự ngượng ngùng đánh gãy. Quả thật một Mạc Tư Kỳ cũng không có gì đáng nói, đáng nói là hắn cư nhiên lại trở thành người của Ngạo, đứng bên cạnh Tư Đồ Ngạo.

- Ngạo tiểu tử nói đúng, sau này nếu không cần thiết ngươi cũng không cần hành đại lễ. - Tử Huân

- Đa tạ Thất vương gia.

- Cũng không cần hướng bọn họ cung cung kính kính. - Tư Đồ Ngạo triệt để dạy dỗ.

Trong lòng mọi người chấn động, Ngạo không phải quá dung túng cho Mạc Tư Kỳ rồi đó chứ? Tuy vậy, cũng không ai lên tiếng, tức là đồng ý với lời Ngạo nói.

- Ta chuẩn bị dùng điểm tâm, các huynh cùng ngồi xuống đi. - Tư Đồ Ngạo

- Hảo! - Dạ Lâm Vũ

- Nhờ phúc của Ngạo chúng ta mới có thể ngồi ở nhã gian riêng của Lưu Nhã Cư nga. - Tử Huân.

- Phải rồi Ngạo đệ, ta còn chưa biết nhiều về đệ đâu. - Công Tôn Trường Khanh ôn tồn hỏi han.

- Đệ thì có gì để nói cơ chứ, chỉ là kẻ tiêu tiền của phụ mẫu lại không muốn nối nghiệp tổ tiên nên lưu lạc khắp nơi.

- Nhà đệ ở đâu? Song thân đều còn khỏe mạnh chứ? - Dạ Lâm Vũ

- Phụ mẫu vẫn còn trẻ, có điều đệ bỏ đi lâu như vậy cũng không còn biết họ như thế nào. - Tư Đồ Ngạo tự dưng cảm thấy chua xót.

- Bỏ đi đã lâu? - Tử Huân

- Chỉ sợ các huynh chê cười, ta là bỏ nhà đi từ nhiều năm về trước, rất tiếc vừa ra tới cửa liền bị người ta dẫn đi đến nơi khác, sau khi thoát ra được thì cũng không biết đi đâu về đâu.

Trên thực tế thì những gì nàng nói không phải là nói dối, chẳng qua nói không rõ ràng, người khác nghĩ thế nào thì cứ để họ nghĩ như vậy đi. Có điều nói tới cái câu: “bị người khác dẫn đi” thật khiến cho người ta khỏi thể nào kiềm chế suy nghĩ mênh mang, kết quả là ai cũng nhìn nàng với ánh mắt thương cảm, phỏng chừng kẻ dẫn nàng đi - lão đầu sư phụ nàng trông thấy tình huống này chắc hẳn thổ huyết mà chết không nhắm mắt mất.

Mạc Tư Kỳ lúc đầu cũng cảm thấy mũi lòng, nàng nói quả là chân thật đi nhưng càng nghĩ càng thấy không ổn, sâu chuỗi từ đầu đến cuối những gì nàng nói mới thấy: Nàng, quả thật là quá không lương thiện rồi!

- Ngạo, không ngờ cuộc sống trước đây của đệ lại như vậy, thật xin lỗi đã nhắc đến nỗi đau của đệ. - Công Tôn Trường Khanh.

- Cũng không sao, bây giờ ta đã trưởng thành, người khác cũng không thể khó dễ ta.

- Ngạo, có cần ta giúp đệ tìm người thân cho đệ hay không? - Tử Huân lương thiện nói.

- Cũng không cần nữa, lâu như vậy rồi chắc họ nghĩ rằng ta đã chết. Ta cũng không dám đối diện, cảm thấy như hiện tại rất tốt, nếu còn duyên phận ắt hẳn sẽ tương phùng.

Tư Đồ Ngạo nói đến thương tâm làm người nghe ai cũng phải mũi lòng, nếu Mạc Tư Kỳ không tiếp xúc gần với nàng như vậy cũng không thể nhận ra, hắn cảm thấy váng đầu, dặn lòng nhất định sau này có nghe nàng nói cái gì cũng phải cẩn thận suy xét vài lần nếu không còn không bị nàng lừa đến ngu ngốc rồi sao?

- Thôi, dùng bữa, dùng bữa... các huynh xem chẳng phải là đang cao hứng đều bị các huynh mỗi người hỏi một câu thành ra cái dạng này, còn không mau dùng bữa thức ăn sẽ nguội lạnh đi mất. - Tư Đồ Ngạo

Còn chưa kịp cầm đũa, Ôn lão đã chạy vào báo có Ngũ vương gia đến, vậy là dùng không muốn Tư Đồ Ngạo cũng phải cho mời tên ôn thần đó vào chung vui.

- Là... là hai người các ngươi! - Mọi người vừa nhìn thấy mặt nhau, chưa kịp chào hỏi đã nghe tiếng nói của Cao Thiết Linh vang lên sau lưng Đông Li Duệ Phàm.

Tư Đồ Ngạo sóng mắt dao động, xem ra ngày hôm nay trải qua cũng không dễ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK