Đưa ra quyết định xong, hắn ngược lại bình tĩnh hơn, ý chí vẫn chán nản như trước, nhưng ngoan ngoãn chịu ăn ngủ, không hề làm hành động quá khích nào. Hắn càng như vậy, Luyện Vô Thương ngược lại càng lo lắng.
Tối hôm nay, Lăng Liệt kế cũ lặp lại, thừa dịp mọi người ngủ say, lén chuồn ra khỏi nhà tranh. Hắn tính kĩ rồi, nơi này là thâm sơn, chỉ cần tìm một bờ vực khẽ nhảy, sạch sẽ gọn gàng, xong xuôi mọi chuyện, lập tức một mạch đi lên núi.
Đây vốn là núi hoang chưa được khai khẩn, càng lên cao thế núi càng dốc, Lăng Liệt có lúc phải dùng cả tứ chi mới tiến lên được. Công lực của hắn hiện tại đã mất, cảm thấy gian nan, dưới chân trượt một cái, thân thể liền ngã về phía sau.
“Cẩn thận.” Một bàn tay từ phía sau chìa ra, vững vàng nâng hắn dậy, Lăng Liệt quay đầu lại, đối diện là một đôi mắt quen thuộc. Trong mắt, có vài phần trách cứ, vài phần bất đắc dĩ, nhưng nhiều nhất vẫn là thương xót.
“Vô Thương, ngươi…”
“Không ai nói với ngươi, cùng một chiêu dùng hai lần sẽ không linh sao?” Luyện Vô Thương thở dài, “Đừng làm chuyện điên rồ, theo ta trở về đi.”
Lăng Liệt thê lương lắc đầu: “Ngươi nghĩ ta lại bày trò đùa nghịch đúng không? Vô Thương, ta biết mấy năm nay ta làm việc tuỳ tiện khiến ngươi đau đầu, về sau sẽ không… Ngươi đừng nói gì cả, ta biết ngươi muốn nói gì. Ngươi nếu thật tình yêu thương ta, nên biết tình cảnh ta như vậy, cái gì đối với ta mới là tốt nhất. Một nam nhân nếu giống như giun dế ham sống sợ chết mà sống, còn không bằng chết đi, không phải sao?”
Trên mặt Lăng Liệt tràn ngập tuyệt vọng, khiến tâm Luyện Vô Thương một hồi lạnh giá: “Lăng Liệt, ngươi không nên tự bạo tự khí, có thể sự việc còn có cơ chuyển hồi. Ta biết có một môn công phu, có thể…”
“Đủ rồi!” Lăng Liệt thình lình cắt ngang lời y. Trong lòng rất rõ ràng, cho dù thật sự có loại võ công này, chắc chắn cũng thất truyền từ lâu. Bằng không Vô Thương đã sớm nói ra, việc gì phải chờ tới bây giờ? Lúc trước không nói, là bởi vì hy vọng càng lớn, sợ thất vọng càng nhiều. Hiện tại mới nói, lại vì muốn xua đi một lòng muốn chết của hắn.
“Buông ta ra!” Hiểu ra điểm này, tâm tình Lăng Liệt liền kích động, liều mạng giãy khỏi tay Luyện Vô Thương đang đỡ hắn.
“Đừng như vậy… Cẩn thận!”
Thế nhưng, đã chậm.
Đất cát dưới chân không chịu nổi áp lực phía trên mà vỡ ra, hai ngươi đang dây dưa cùng ngã xuống, thuận theo thế núi dốc đứng ngã xuống rất nhanh!
Nháy mắt, thiên địa vạn vật đều xoay chuyển trước mặt, Luyện Vô Thương gắt gao đem Lăng Liệt bảo hộ trong ngực, sau gáy chấn động, đập vào vật gì đó, liền ngất xỉu. Không biết qua bao lâu, Luyện Vô Thương mới từ từ tỉnh lại, nghe được bên tai tiếng nước trong trẻo, mới phát hiện mình đang ở bên cạnh một dòng suối nhỏ, đầu gối bên bờ, nửa người ngâm trong nước. Mà Lăng Liệt đang nằm trên người y, vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, nhìn tình hình có vẻ không bị thương.
Sau gáy còn có chút đau nhức, sờ sờ, may mà không có vết máu. Luyện Vô Thương vỗ má Lăng Liệt: “Lăng Liệt, tỉnh tỉnh.”
Lăng Liệt mờ mịt mở mắt, ban đầu còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, đến khi thấy vết xước trên mặt Luyện Vô Thương, lúc này mới bừng tỉnh cả kinh, cuống quýt ngã nhào sang một bên, buột miệng nói: “Ta lại liên luỵ ngươi rồi.”
Hắn muốn chết, bởi vì sống không có gì lưu luyến, hơn nữa còn bởi vì không muốn lại liên luỵ Vô Thương. Hắn biết rất rõ, chỉ cần hắn còn sống một ngày, Vô Thương sẽ không thể vứt bỏ, không thể không quan tâm hắn!
Luyện Vô Thương thở dài: “Hài tử ngốc, giữa ngươi và ta còn có cái gì liên luỵ với không liên luỵ? Ngươi không phải là gánh nặng của ta, muốn ta nói bao nhiêu lần mới hiểu chứ?” Chí ít từ khi ngươi với vẻ mặt ỷ lại gọi ta ‘Vô Thương’, ngươi liền trở thành niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống tẻ nhạt của ta. Lúc ngươi cười vẻ mặt hào hứng phấn khởi, ta cũng biết ta còn đang sống.
Trong lòng chất chứa lời muốn nói, nhưng vì biểu đạt vụng về, Luyện Vô Thương chỉ có thể cầm chặt tay hắn. Vài lần Lăng Liệt cố gắng muốn giãy ra, đều bị nắm thật chặt.
Khoảnh khắc kia, sóng nước dường như không chảy nữa, lẳng lặng, ôn nhu.
Rất lâu, Luyện Vô Thương khẽ nói: “Đứng lên đi, cũng nên trở về rồi, bằng không lão cha sẽ lo lắng.” Ngọ ngoạy ngồi dậy, nhưng không ngờ lại bị người từ phía sau ôm chặt lấy.
“Lăng Liệt?” Y hoảng sợ kêu lên, “Đừng nháo.”
Thân thể dính sát vào nhau, y có thể nghe thấy nhịp tim Lăng Liệt. Tà áo sũng nước không có bất cứ tác dụng ngăn cách gì hết, hơi thở nóng rực phả qua, đó là kích tình mất đi đã lâu của thiếu niên trên người Luyện Vô Thương.
Bất giác run rẩy, y luống cuống, sợ hãi: “Buông ta ra!” Giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay Lăng Liệt, lại càng bị giữ chặt hơn.
“Ta yêu ngươi, Vô Thương.” Đôi môi si mê luẩn quẩn nơi vành tai xinh xẻo và cái cổ dài mảnh của Luyện Vô Thương, Lăng Liệt không ngừng thì thào: “Vô Thương, ta yêu ngươi, yêu ngươi…”
Một tiếng lại một tiếng sâu lắng, khẩn thiết, làm rung động lòng người. Giống như ma chú, từng chút in dấu trong lòng.
Tay vùng vẫy, chậm rãi ngừng lại, vô lực buông xuống bên người.
Dường như được sự ôn thuận của người trong lòng cổ vũ, Lăng Liệt hơi dùng lực, kéo bung ngoại sam của Luyện Vô Thương, lộ ra bả vai trắng trẻo của y. Da thịt trơn nhẵn được ánh trăng phủ lên, giống như ngưu nhũ oánh nhuận, Lăng Liệt cúi đầu, hôn lên xương quai xanh nhô ra, khiến y một hồi run rẩy.
“Đừng sợ, ta sẽ không lộng thương ngươi. Vô Thương, ngươi thật đẹp!”
Lời khen ngợi phát ra từ đáy lòng, không hề chau chuốt. Tất cả từ ngữ lúc này đều mất đi sức biểu đạt, đối mặt với thân thể luôn mơ ước này, trong đầu có thể nghĩ đến, cũng chỉ có hai chữ “thật đẹp” mà thôi.
Trong không khí tràn ngập vị đạo tình sắc, khiến người ta không khỏi trầm luân. Lăng Liệt vùi đầu vào cần cổ Luyện Vô Thương, tận tình cảm nhận hơi thở của y, cảm nhận sự thoả mãn chưa từng có.
“Vô Thương, ta biết ngươi chỉ đồng cảm với ta, thế nhưng không sao. Nguơi không đẩy ta ra, có thể là muốn chờ ta dừng tay. Nhưng ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không buông tay! Một cơ hội như thế này, ta chết cũng sẽ không buông tay!”
Lật người y lại, mê loạn hôn mút lồng ngực trắng trẻo, muốn lưu lại trên thân thể này dấu ấn của mình, muốn y vĩnh viễn nhớ kỹ mình. Cho dù mình không ở bên cạnh y, cho dù vết tích sự tồn tại của mình đều biến mất, ngẫu nhiên một tia đau đớn lướt qua trong lòng, cũng phải cho y biết, đã từng có người yêu y như vậy!
Vô Thương, Vô Thương của ta —
Khẽ khóc thút thít, như oán như yêu, như khóc như kể.
“Lăng Liệt, ngươi khóc? Đừng khóc.” Luyện Vô Thương lúng túng nhìn thiếu niên trên người, đưa tay lau nước mắt trên mặt hắn. Không ngờ nhìn hắn khóc, lại làm mình đau lòng! Rõ ràng đã biết loại hành vi này của bọn họ gọi là “dã hợp”, nhất định sẽ bị người đời phỉ nhổ, thiên địa bất dung. Nhưng y thực sự muốn an ủi thiếu niên này, cho dù cái giá là tất cả…
“Ta không biết ta có phải là xuất phát từ đồng cảm không, ta chỉ biết là, nếu như hôm nay đổi lại là người khác, thì cho dù hắn bi thảm gấp mười, ta dù đồng cảm với hắn gấp mười, cũng tuyệt đối không phó thác mình cho hắn…”
Cho dù là đồng tình, ngươi cũng không giống vậy! Bởi vì ta biết mình sẽ không vì người khác mà giao phó tình cảm như thế này.
Kỳ thực yêu và thương, tình và nghĩa tách biệt, nhưng ai có thể thật sự phân rõ được?
Hai chân không hề báo trước bị tách ra, động tác bất ngờ khiến Luyện Vô Thương hoảng hốt: “Ngươi làm gì vậy? Buông… buông ra!”
Đây là làm sao? Cái chỗ này? Sao có thể? Thể nghiệm chưa từng có, mang đến loại cảm giác nhục nhã và hoảng sợ mãnh liệt khiến Luyện Vô Thương sợ hãi vô cùng, giãy giụa muốn né ra, lại bị giữ chặt lại, không thể động đậy.
“Vô Thương, ta yêu ngươi!”
Đi kèm với lời thề trầm thấp là một trận đau đớn như xé rách toàn thân.
Đau quá, đau quá!
Mồ hôi lạnh thuận theo cổ chảy xuống, bàn tay cắm sâu vào mặt đất, xoay chuyển, đem cây cỏ phía trên nhổ tận gốc, cũng không thể giảm bớt đau đớn bản thân đang phải chịu!
Thân thể theo động tác của thiếu niên phía trên mà lắc lư, mỗi một lần, đều là bắt đầu một phiên đau đớn mới.
Phảng phất nghĩ rằng, đây là cái giá của bội đức (đi trái với đạo lý) sao? Phải chịu sự trừng phạt bị gậy gỗ đâm? Nếu như đây thực sự là trừng phạt, vậy y rất vui mừng, bởi vì chịu khổ là mình chứ không phải Lăng Liệt.
Thật nực cười, rõ ràng là người này khiến mình đau đớn, còn đi bảo vệ hắn.
Có lẽ, thật sự có chút tình ý bên trong đi.
Xuyên qua đôi mắt đẫm lệ, mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt thiếu niên sáng chói, kìm lòng không được hai tay run rẩy vươn ra, đem khuôn mặt kia kéo lại gần, sau đó đem môi mình ấn lên —
“Vô Thương?” Thiếu niên đầu tiên là kinh ngạc, sau đó phối hợp, để cái hôn này càng thêm sâu.
Hai thân thể cuối cùng chồng lên nhau, chứng minh khế hợp giữa hai bên. Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, dường như vĩnh viễn sẽ không xa cách. Giữa trưa, là lúc mặt trời hung hãn nhất trong ngày, ve sầu trên cây kêu từng tiếng từng tiếng: “Nóng chết, nóng chết ──”
Luyện Vô Thương khó chịu quay đầu đi, giơ một tay lên che nắng, chậm rãi mở mắt.
Đây không phải nhà lão liệp hộ sao? Quan sát khắp nơi, không thấy bóng dáng Lăng Liệt. Sợ hắn lại làm chuyện điên rồ, đứng dậy đi tìm, vừa mới xuống giường, hai chân mỏi nhừ, cuối cùng chống đỡ không được ngã ngồi trên mặt đất.
Đau đớn truyền đến từ bắp đùi nhắc nhở Luyện Vô Thương cái gì từng xảy ra, mặt y thoáng đỏ, hoá ra hoan ái giữa nam tử lại phải như vậy!
“Vô Thương! Ngươi dậy chưa… Ngươi sao lại tuỳ tiện xuống giường?” Lăng Liệt thần thanh khí sảng tiêu sái đi vào, vừa thấy tình hình bên trong khuôn mặt tuấn tú liền biến sắc, xông về phía trước ôm lấy Luyện Vô Thương, đặt y lại trên giường.
“Ta không sao.” Tự nhiên động tác thân mật khiến Luyện Vô Thương có chút ngượng ngùng, mà thái độ khẩn trương của Lăng Liệt càng khiến y không khỏi buồn cười, mình từ khi nào yếu đuối như vậy?
Lăng Liệt cầm tay y: “Vô Thương, ngươi hai ngày này nghìn vạn lần không được tuỳ ý xuống giường, ngươi… nơi đó chảy rất nhiều máu.”
Mặt Luyện Vô Thương lại bất giác đỏ lên, hài tử nói chuyện sao lại không cố kỵ như vậy? Lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Là ngươi mang ta về sao?” Nhớ lại tối hôm qua bọn họ từ trên sườn núi lăn xuống, rơi vào khe suối, sao tỉnh lại vẫn ở trong nhà lão liệp hộ?
Lăng Liệt nói: “Tối qua sau khi ngươi ngất đi… Đúng rồi, ngươi kêu đau đớn như vậy, lại chảy nhiều máu như vậy, có phải ta lộng thương ngươi rồi không?”
Luyện Vô Thương vội ho một tiếng: “Không có ── loại chuyện này, ngươi về sau không được nhắc tới.”
Sở dĩ Lăng Liệt thản nhiên, là bởi vì một lòng lo lắng cho “thương thế” của Luyện Vô Thương, vẫn chưa suy nghĩ nhiều. Lúc này thấy vẻ mặt Luyện Vô Thương xấu hổ, nhớ tới cảnh xuân kiều diễm tối qua, mặt cũng đỏ, hồi lâu mới nói: “Cái kia… sau đó ta thấy y phục của chúng ta đều ướt, sợ ngươi lạnh, liền cõng ngươi quay về. Khí lực ta không còn như trước, đi được vài bước liền chống đỡ không được, may mà Trương lão cha ra ngoài tìm chúng ta, mới cùng đem ngươi về.”
Luyện Vô Thương nghẹn ngào nói: “Vậy ông ấy…”
Lăng Liệt biết y cố kỵ cái gì, vội đáp: “Yên tâm, ông ấy chỉ biết chúng ta bị rơi xuống sườn núi, cái khác không biết gì cả.”
Lúc này Luyện Vô Thương mới thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi.” Lăng Liệt vỗ tay một cái, “Ta hầm một bát canh, còn đang đặt trên bếp, để ta bưng tới.” Xoay người, liền ra khỏi cửa, động tác nhanh đến mức Luyện Vô Thương muốn kéo cũng kéo không được. Trong lòng bất giác kỳ quái: Lăng Liệt từ lúc nào lại biết quan tâm người khác như vậy?
Không bao lâu sau, Lăng Liệt quả nhiên bưng một bát canh tiến vào, Trương lão hán theo phía sau. “Luyện tướng công, ngươi tỉnh rồi, hù chết ta.”
Luyện Vô Thương hơi cúi người: “Làm phiền lão cha.”
“Đừng nói nữa, đều là ta không tốt. Đến, uống canh.” Lăng Liệt múc một muỗng canh, cẩn thận thổi, đưa đến bên miệng Luyện Vô Thương. “Uống được không?”
Luyện Vô Thương gật đầu: “Nhân sâm ở đâu ra vậy?”
“Xuống núi mua.”
“Cái gì, ngươi xuống núi? Vạn nhất đụng phải cừu gia thì sao? Khụ khụ!” Trong lòng Luyện Vô Thương quýnh lên, bị sặc nước canh, liền ho liên tục.
Lăng Liệt vội vàng vỗ lưng cho y, giúp y thuận khí: “Ta không cố ý, ta trát bùn lên mặt, lại đội nón, bọn họ không nhận ra đâu.”
Lão liệp hộ cũng nói: “Tiểu ca cũng không đi xa, đến cửa hàng tạp hoá ngay dưới chân núi thôi. Ta và lão thái bà kia rất thân quen, biết không có nguy hiểm mới để cho tiểu ca đi. Hắn thấy ngươi vẫn hôn mê, lo lắng gần chết.”
Sắc mặt Luyện Vô Thương dịu xuống, than thở: “Ta chỉ sợ ngươi lại gặp sự cố.”
Trong lòng Lăng Liệt cảm động, nắm chặt tay y: “Vô Thương, ta mặc dù không biết tốt xấu, nhưng không đến mức quá khốn nạn. Ngươi làm cho ta nhiều như vậy, ta lại tuỳ tiện làm bậy, chẳng phải phụ nỗi khổ tâm của ngươi sao? Vì ngươi, ta sẽ không tự bạo tự khí nữa. Ta nghĩ rồi, trước tiên cùng Trương lão cha học cách đi săn, chờ thân thể ngươi tốt lên, chúng ta trở về nhà. Đến lúc đó ta lên núi đi săn, kiếm sống. Ngươi thì hái thuốc trồng hoa, làm những chuyện mình thích. Võ lâm hả, báo thù hả, ta không muốn, chỉ muốn khoái hoạt cùng ngươi ở một chỗ ── miễn là ngươi không chê ta vô dụng.”
Loại lời này cư nhiên là Lăng Liệt nói ra, Luyện Vô Thương quả thật không thể tin vào lỗ tai mình! Vẻ mặt Lăng Liệt cũng tràn đầy tinh thần trách nhiệm, khiến Luyện Vô Thương cảm thấy có chút xa lạ, lại có chút trấn an. Không khỏi thở dài: “Lăng Liệt, ngươi hình như trưởng thành rồi.”
Lăng Liệt thấp giọng nói: “Ngươi đem tất cả giao cho ta, ta liền không phải một thân một mình nữa, mọi việc tự nhiên phải nghĩ kĩ rồi mới làm, không thể luôn ngu ngốc càn quấy.”
Trong căn phòng nho nhỏ ấm áp thêm vài phần, lo lắng phiền muộn mấy ngày qua đều bay hết, Trương lão hán không biết đã lui ra từ khi nào, đem một phương này lưu lại cho hai người bọn họ.
Lăng Liệt chợt nhớ tới cái gì đó, đứng dậy ra ngoài xách một cái giỏ vào: “Ta còn mua thuốc bổ khác, xem ngươi thích cái gì, ta làm cho ngươi ăn.”
Nhấc tấm vải phủ phía trên lên, lộ ra nửa rổ táo đỏ, trên táo đỏ là vài quả trứng gà, còn có, bao trong giấy dầu kia hình như là đường đỏ… Nếu nhớ không lầm, phụ nữ sau khi sinh ở cữ ăn chính là mấy cái này(1).
Luyện Vô Thương tức cười: “Ngươi mua cái gì đấy?”
“Không đúng sao? Ta hỏi đại nương ở hàng tạp hoá, thân thể suy yếu lại mất máu quá nhiều nên bồi bổ thế nào, bà liền đưa cho ta những cái này.”
Nhớ lại lúc đó hỏi xong, đại nương kia còn hỏi lại “Có phải là cho tức phụ không”, hắn đầu tiên nói không phải, sau đó lại nghĩ quan hệ hiện tại giữa mình và Vô Thương cũng không khác biệt lắm, liền đỏ mặt gật đầu. Cuối cùng đại nương bọc lại cho hắn những thứ này, còn chụp tay hắn nói không cần phải xấu hổ, đây là chuyện rất bình thường.
Lúc trở về núi còn nghĩ, có phải đại nương hiểu lầm rồi không? Nhưng nhìn bên trong giỏ, quả táo đỏ, đường đỏ, còn có trứng gà vỏ hồng, bổ máu dưỡng khí, hẳn là không sai đi.
Luyện Vô Thương vừa giận vừa buồn cười, lại có chút cảm động, chí ít Lăng Liệt cũng có lòng. Y không biết mình làm có đúng hay không, thế nhưng bây giờ thấy tinh thần Lăng Liệt phấn chấn như vậy, có hy sinh thêm nữa cũng đáng.
Đại hài tử này đơn giản chỉ là xung động nhất thời, nhưng mình chỉ sợ vĩnh viễn cũng không buông hắn ra được. Thật sự xấu hổ vẫn là buổi tối đi ngủ.
Trong phòng chỉ có một cái giường, giường rất lớn, mấy ngày trước Luyện Vô Thương và Lăng Liệt đều ngủ cùng nhau, tường an vô sự. Nhưng hôm nay, một trận mây mưa mới xảy ra đêm qua, có thể nào giả bộ cái gì cũng chưa từng xảy ra, lại ngủ cùng một chỗ lần nữa?
Nhìn chòng chọc cái giường, khuôn mặt Lăng Liệt đỏ lên. Cả ngày hôm nay hắn tự kiềm chế mình không được nghĩ tới tình hình tối qua, lúc này ý thức lại như ngựa hoang thoát cương, thế nào cũng không khống chế được.
Môi Vô Thương mê người như vậy, thân thể lộ vẻ gầy yếu lại trơn mịn như vậy, còn có y ngẫu nhiên phát ra vài tiếng rên rỉ, lại ngọt ngào êm tai như vậy… Ô, máu mũi hình như muốn chảy!
Lăng Liệt lúc này có đánh chết cũng không dám nhìn tới Luyện Vô Thương —— nếu như để Vô Thương thấy dáng vẻ chật vật này, vậy không bằng đâm đầu tự tử luôn cho rồi!
Hắn đột nhiên ôm lấy chăn đệm của mình, nói: “Ta ra ngoài ngủ.”
Sắp tới cuối hạ, ban đêm đã rất lạnh, Luyện Vô Thương kéo tay hắn: “Thân thể ngươi không bằng trước kia, ngủ trên mặt đất sinh bệnh thì sao?”
Lăng Liệt lúng túng nói: “Dù sao cũng không thể để ngươi ngủ trên mặt đất.”
Luyện Vô Thương nhịn không được cười một tiếng: “Tiểu tử ngốc, vì sao cứ phải có người ngủ trên mặt đất mới được? Giường này cũng không nhỏ.”
“Thế nhưng, ta sợ… ta không kiềm chế được bản thân.” Lăng Liệt gấp đến mức mang tai cũng đỏ.
Luyện Vô Thương thở dài: “Ta cũng không phải đánh không lại ngươi, còn có thể để ngươi làm càn sao?”
Lăng Liệt nghĩ thấy không sai, mình hình như thực sự quá lo lắng. “Được, ta nếu thật sự không thành thật, ngươi cứ một cước đá ta xuống dưới.” Sau đó trèo lên giường.
Luyện Vô Thương thấy thế, muốn cười cũng cuời không được. Nhớ lại lúc từ trên núi ngã xuống, hình như bị đập đầu hôn mê là mình, sao biến ngốc lại là Lăng Liệt chứ? Bất quá dáng vẻ ngố ngố này lại rất đáng yêu.
Lắc đầu, thổi tắt đèn, cởi áo nằm trên giường, nhưng không sao ngủ được.
Y làm sao lại chưa từng nhớ tới chuyện đêm qua? Chỉ là bản tính lãnh đạm, không giống thiếu niên Lăng Liệt xung động mà thôi. Lúc này nằm trên giường, tâm tư cũng như sóng triều.
Y không hề hối hận, có thể khiến Lăng Liệt phấn chấn trở lại, liền không thấy hối hận, huống chi hối hận cũng không làm được gì. Y chỉ cảm thấy bất an, sư phụ, người trên trời linh thiêng có biết, cũng nhất định sẽ oán trách ta đi?
Bên cạnh truyền đến tiếng trở mình, Lăng Liệt khẽ gọi: “Vô Thương?”
Luyện Vô Thương lên tiếng: “Sao còn chưa ngủ?”
“Không ngủ được.” Con mắt Lăng Liệt mở lớn, nhìn trần nhà, “Ta cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, nói không chừng sáng mai thức dậy, cái gì cũng thay đổi. Ngươi nhéo ta một cái có được không?”
“Không nên suy nghĩ lung tung, ngươi cũng mệt cả ngày rồi, ngủ đi.” Luyện Vô Thương xoay người qua, đưa lưng về phía Lăng Liệt, tỏ ý trò chuyện chấm dứt.
Một lát sau, lại nghe Lăng Liệt nói: “Vô Thương, cho ta ôm ngươi được không? Ta bảo đảm cái gì cũng không làm. Ôm ngươi, trong lòng ta mới cảm thấy kiên định hơn.”
Luyện Vô Thương giả vờ ngủ không đáp.
“Ngươi không lên tiếng ta coi như ngươi đáp ứng rồi.”
Cảm giác được thân thể Lăng Liệt dịch đến, cánh tay gắt gao ôm mình trong ngực, toàn thân Luyện Vô Thương nhất thời căng cứng, sợ hắn còn có động tác gì nữa, nhưng Lăng Liệt dường như thật sự chỉ muốn ôm y, không có làm gì tiếp.
Lại qua hồi lâu, tiếng ngáy truyền đến, Lăng Liệt vậy mà đang ngủ.
Luyện Vô Thương muốn bỏ tay hắn ra, dùng sức, vậy mà bỏ không được, lại sợ đánh thức hắn, đành phải mặc hắn ôm. Dần dần, bắt đầu quen.
Cánh tay Lăng Liệt ôm chặt giống như một cái vòng bảo vệ, khiến người ta cảm thấy rất an tâm, rất ấm áp. Bao nhiêu tạp niệm đều vứt ra sau đầu, tâm thần thả lỏng, mí mắt nặng dần, không lâu sau cũng ngủ.