- Có gì muốn nói không...?
Viện Trưởng mặt mũi tái xanh lại, ông ta lấy khăn mùi soa chấm mồ hôi trên đầu rồi run run giọng lên tiếng:
- Bà Tiền....! Thực ra... mọi việc... chỉ là một chút sai sót nho nhỏ thôi...! Tôi đã cho người kiểm tra... triệt để rồi...!
- Ý ông là tính mạng con trai tôi chỉ đáng với hai từ nhỏ nhoi...?
- Tôi không... không bao giờ có ý như vậy...! Xin...bà...!
- Không cần nói nữa...! Tôi sẽ thông báo lại việc này cho ông Tiền..! Và ông biết mọi việc sẽ ra sao rồi đấy...!
Dứt lời, Bà Tiền toan đứng dậy nhưng bỗng nhiên có một giọng nói cắt ngang làm bà ngạc nhiên:
- Khoan đã...!
Tất cả mọi người ngước mắt nhìn về phía người vừa lên tiếng, Tấn bước vào với thái độ dứt khoát và cực kì điềm tĩnh. Bà Tiền vội vã đứng dậy bước về phía Tấn rồi đưa hai tay nắm chặt lấy bả vai hắn cùng với thái độ cực kì lo lắng:
- Kim... Hổ....! Con...con... không sao chứ...? Con có bị thương ở đâu không...?
- Con không sao...! Mẹ...! Mẹ bình tĩnh nghe con nói này...! Mẹ tuyệt đối không được nói chuyện này cho bố biết...!
- Không được...! Cậu hai Kim Gia...gặp nguy hiểm...! Đâu phải là chuyện nhỏ chứ...?
- Nhưng nếu mẹ làm to chuyện này...! Thì người bên ngoài sẽ đồn đại nhiều chuyện không hay về bênh viện Kim Tiền...! Lúc đấy giá cổ phiếu Kim Gia sẽ bị ảnh hưởng rồi chưa kể đến tai bố thì chắc chắn nhân viên trong bệnh viện sẽ bị sa thải toàn bộ mất...!
Bà Tiền chăm chú nhìn mặt Tấn rồi ngạc nhiên lên tiếng hỏi:
- Con có đúng là Kim Hổ không vậy...? Nói mẹ nghe xem con có cảm đấy đau ở đầu không?
- Con hoàn toàn bình thường,,,! Mẹ đừng lo...! Việc lần này mẹ cứ để con toàn quyền giải quyết được không...?
Bà Tiền suy nghĩ một lúc rồi thở dài lên tiếng:
- Thôi được rồi...! Nhưng nếu thấy nguy hiểm tuyết đối con phải tránh xa ra hiểu không...?
- Vâng thưa mẹ....!
Bà Tiền chậm rãi tiến ra cửa nhưng rồi bà bỗng dừng lại rồi gằn giọng lên tiếng:
- Nếu con trai tôi mà có gặp chuyện tương tự xảy ra một lần nữa...! Viện Trưởng...! Chắc ông biết sẽ ra sao rồi chứ...?
- Dạ... Dạ...! Tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu ạ...!
- Tôi cũng mong là như vậy....!
Bà Tiền lại bước tiếp tiến ra khỏi căn phòng, lúc này những người trong phòng mới có thể hổn hển hít thở một cách bình thường. Tấn điềm đạm ngồi xuống chiếc ghế Bà Tiền vừa ngồi rồi nhếch mép lên tiếng:
- Chúng ta tiếp tục cuộc họp được rồi chứ...?
*****************************
Dương rụt rè cúi đầu tiến về phía Bà Tiền, người đàn bà khẽ nhẹ nhàng mỉm cười rồi điềm đạm nói:
- Con ở với bác bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn thái độ như vậy sao...?
- Con... con....!
- Những việc mà Kim Hổ gặp phải...! Bác không trách con...! Cái mà bác muốn biết là tất cả mọi chuyện....!
Lời kết: Càng ngày càng cảm thấy những áp lực vô hình của cuộc sống...!
Liệu lúc nào tôi có thể thảnh thơi mà có thể đi những nơi tôi chưa khám phá...?