Số phận và duyên phận giống nhau đều là thứ tuyệt diệu không thể tả bằng lời, rất nhiều khi đúng lúc, rất nhiều khi trùng hợp liền tạo thành quan hệ phức tạp khó hiểu giữa người và người, cũng tạo thành duyên phận thiên hình vạn trạng. Chỉ là bất luận bạn gặp được bao người, nhưng cuối cùng ở cùng với bạn cũng chỉ có một người mà thôi.
"Mau! Bằng không đại hình chăm sóc!"
Hai cô gái theo thứ tự là Cup A, B giương nanh múa vuốt uy hiếp cô gái Cup C, hai cô gái này cũng cực kỳ khó chịu khi mà C đấy không phải là mình. Lý Ninh trách móc C này ở trên người nào đó hoàn toàn là lãng phí, cái này mà chỉ như trưng bày trong nhà mà không có show ra, vậy dùng làm gì nữa? Mộc Mộc nói, cái mặt thì như mặt con nít lại hết lần này tới lần khác có một dáng người cup C, đây không phải công khai để những cô gái khác không còn thị trường sao? Cho nên Mộc Mộc phi thường không thích cô gái đồng nhan hào nhũ này.
"Biết rồi, biết rồi!" Cô gái cup C sửa sang lại tóc "bồng bềnh trong gió" rồi mới chậm rãi nói: "Là một người con trai"
"Cậu đúng là đánh rắm mà! Ai mà không biết đó là con trai? Vậy không phải nam là ý gì?" Mộc Mộc khinh bỉ cô, không phải nam thì sẽ không có hứng thú bát quái, Mộc Mộc cô cũng không có hứng thú.
Dương Dương hậm hực làm mặt quỷ, "Anh ta là đồng nghiệp trong công ty, giữa bọn tớ cũng chả có gì cả."
"Kháo, không có gì mà tặng cậu giày cao gót Ferragamo, vậy có gì chẳng phải là khủng khiếp hay sao?"
Lý Ninh nói lời này làm cô hận đến nghiến răng, nhưng mà ̣cô biết rõ ngày hôm nay mà không thành thật khai báo, e rằng Lý Ninh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, các cô ấy lúc nào cũng có biện pháp khiến cô giơ cờ trắng đầu hàng. Thế là liền kể lại mọi chuyện từ lần đầu tiên gặp nhau cho tới chuyện nhận được giày hôm nay nói cho các nàng kia nghe, chẳng qua là lược bớt cái kiss mà không phải kiss của hôm nay đi thôi.
Nghe xong, Lý Ninh và Mộc Mộc hai người liếc nhìn nhau, đặc biệt cảm thấy ý vị thâm trường.
"Vậy ý của cậu là thế nào?"
"Cái gì mà thế nào?" Cô bắt đầu đánh thái cực.
Lý Ninh vỗ tới một chưởng, Dương Dương ôm đầu kêu khổ, "Đừng có làm vậy chứ..."
"Kháo, cái con cup C quỷ tha ma bắt này, cậu không nói đúng không? Vậy tớ sẽ đánh cậu về cup A luôn!"
Mộc Mộc "phụt" một cái phun hết Sherry trong miệng ra ngoài, sau đó giơ ngón cái với Lý Ninh.
Dương Dương bảo vệ cặp C của mình, giả vờ đáng thương, thế nhưng hai cô gái trước mặt này đúng là đã ăn quả cân quyết tâm, hoàng toàn không đếm xỉa tới vẻ "đáng thương" của cô.
"Được rồi, các cậu rốt cuộc muốn tớ nói gì đây?" Vì sao cô có bạn bè như thế, đơn giản là lấy đi nhân quyền của cô nha.
"Cậu thấy thế nào với mặt trắng nhỏ kia?"
"Cậu biết tớ từ nhỏ đã ghét mặt trắng nhỏ"
"Cho nên?"
"Cho nên giữa bọn tớ là không có khả năng, vậy thôi, giờ muộn rồi, chúng ta không bằng cũng nên về rồi chứ?"
"Dương Dương! Cậu nói dối!" Mộc Mộc ôn nhu mềm mỏng quát một tiếng, quắc mắt coi khinh nghìn lực sĩ trừng mắt Dương Dương.
"Tớ nào có đâu"
"Không có thì cậu sẽ không đáp ứng cho hắn cơ hội, không có thì cậu sẽ nhận quà của hắn?"
"Cho hắn cơ hội là bởi vì hắn cứ quấn lấy tớ, nhận quà là vì không muốn uổng phí, đôi giày Ferragamo tớ vẫn muốn mua một đôi mà"
"Sách sách, cậu ngay cả nói dối cũng không biết vậy mà còn muốn nói dối trước mặt bọn tớ, Dương Dương, tới đây, qua chỗ chị, chị đây dạy cậu cho biết"
"Không cần không cần, tớ nói là được chứ gì" Nhìn cái kiểu nhếch mép cười của Lý Ninh cũng đủ làm cô lông tóc dựng đứng lên rồi.
Cup AB hài lòng gật đầu.
"Cái kia... Thật ra thì tớ cũng không phải đặc biệt không thích hắn"
"Cũng chính là có không gian phát triển hử?"
Cô gật đầu.
"Vậy còn không phải sao? Cậu cũng đã 24 rồi, cậu cho là cậu còn là cô bé 18 tuổi nữa hay sao hả, cậu nếu không tìm bạn trai, mẹ cậu lần sau còn không biết có thể tìm một gã còn cực phẩm hơn Hoàng Vinh để cậu gặp mặt nữa hay không đó". Mộc Mộc rất vô lương nở nụ cười, lần trước nghe cô nói chuyện của Hoàng Vinh, cô cười suốt hai ngày làm cái bụng đau không thôi.
"Lần sau dẫn hắn tới cho bọn tớ xem chút đi?" Lý Ninh cô duyệt vô số người, đã nhìn qua số đàn ông còn nhiều hơn cô ấy đi qua cầu, Dương Dương là chị em tốt của cô, cho dù chính cô không có được hạnh phúc thì cô vẫn mong hai người Dương Dương có thể có được hạnh phúc.
"Rồi" Dương Dương bất đắc dĩ gật đầu.
"Tớ đi toilet một chút". Thật ra thì cô cũng không biết cảm giác của mình với mặt trắng nhỏ thế nào, chỉ là không có bài xích như trước đây, nhưng đây có phải thích không? Chính cô cũng không nói được rõ. Mặt trắng nhỏ là một người rất cẩn thận, lúc cô cần trợ giúp, hắn là người đầu tiên xuất hiện. Nhưng người con trai ưu tú vậy sao lại thích cô đây? Cô vẫn muốn hỏi, nhưng lại không nói ra lời, hắn được chị em phụ nữ rất hoan nghênh, phái nữ trong công ty vừa thấy hắn liền kích động không thôi, hai mắt gắng sức phóng điện, lả lơi đùa bỡn đủ loại, từ sau khi hắn phân biệt đối xử với cô, phái nữ trong công ty đều dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn cô khiến cô trăm miệng khó thể biện.
Nhìn mình trong gương, trong sách nói, phụ nữ vừa qua tuổi 25 liền bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, cô cẩn thận kiểm tra khóe mắt, chưa thấy dấu vết của cái nếp nhăn nào, mặt cô đúng là mặt con nít, không thấy già, chỉ là gương mặt này đã theo mình nhiều năm, vẫn có thể thấy được cái gọi là "năm tháng" gì đó, cô cười cười, xem ra mai phải đi mua kem bôi mắt rồi.
Vừa mới ra khỏi toilet liền nghe được tiếng ồn ào, nhạc đã ngừng lại, hình như là có người rùm beng, trong tiếng cãi vã cô tựa hồ nghe được tiếng mắng của Lý Ninh, cô cũng căng thẳng hẳn lên, lập tức chạy nhanh xông ra ngoài.
Quả nhiên đã xảy ra chuyện!