1. Khó chịu
Hiên Nhi cùng Tử Ly đến Lệ Xuân viện, lần trước Hiên Nhi có nói là có thể sẽ đến, hơn nữa gần đây Mộc Thác Hạo Dật gặp chuyện khó giải quyết, nàng muốn xem có thể giúp được hắn cái gì không?
Mộc Thác Hạo Dật thấy Hiên Nhi đến thì rất vui mừng, nhưng vừa thấy Tử Ly bên cạnh Hiên Nhi thì nụ cười liền đông cứng lại, vẻ mặt cực kì mất tự nhiên hỏi: “Hiên Nhi, vị này là?” Lần trước hắn đã muốn hỏi rồi, nhưng lại không có cơ hội.
“À, ngươi gọi hắn là Tử Ly là được rồi.” Hiên Nhi tùy ý nói.
Mộc Thác Hạo Dật vội chắp tay nói: “Tử Ly huynh, lần đầu gặp mặt.”
Tử Ly thản nhiên “Ừ’ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Hiên Nhi thấy Tử Ly dường như có thành kiến với Mộc Thác Hạo Dật, nên mở miệng nói: “Chuyện lần trước ngươi nói, không biết đã giải quyết chưa?”
Thần sắc Mộc Thác Hạo Dật hơi lo lắng nói: “Mới có một chút manh mối.”
“Ồ, vậy ngươi vẫn chưa có biện pháp giải quyết?” Hiên nhi hỏi.
“Ta chưa nghĩ tới.” Mộc Thác Hạo Dật bối rối nói, mất mặt trước Hiên Nhi, quả thật đúng là khó khăn.
“Vậy chuyện ngươi nói với ta là chuyện gì, nói không chừng ta có thể giúp được ngươi.” Hiên Nhi sảng khoái mở miệng.
Tử Ly thấy Hiên Nhi nói chuyện cùng Mộc Thác Hạo Dật, còn bản thân thì như người ngoài, rất không vui bỏ đi.
2. Quỷ kế
Mộc Thác Hạo Dật đem mọi chuyện nói với Hiên Nhi, Hiên Nhi sau khi nghe xong khó hiểu nói: “Tại sao Nghiêm thừa tướng phải xúi giục quan chức triều đình mưu phản?”
“Bởi vì Như phi – con gái của lão ta bị nhốt vào lãnh cung, từ trước tới nay hắn luôn âm mưu ngàn kế mới có thể nổi lên mặt nước.” Mộc Thác Hạo Dật giải thích.
“Như phi bị nhốt vào lãnh cung, chuyện này xảy ra khi nào, sao ta lại không biết?” Hiên Nhi kinh ngạc nói.
“Còn không phải bởi vì ngươi sao.” Mộc Thác Hạo Dật bất đắc dĩ nói.
“Vì ta?” Hiên Nhi càng thêm mù mờ.
“Ngươi không nhớ sao, từ khi ngươi tiến cung có phải Như phi đã hại ngươi?” Mộc Thác Hạo Dật nhắc.
Hiên Nhi tỉnh ngộ “Thì ra là vì chuyện đó, không phải vì thế mà xảy ra chuyện chứ?”
“Ngươi biết là tốt rồi.” Mộc Thác Hạo Dật dịu dàng nói.
“Ta không muốn chịu toàn bộ trách nhiệm đâu.” Hiên Nhi chán nản nói “Vậy ngươi định làm thế nào?”
“Lão tặc Nghiêm Trọng kia rất khó ứng phó, nhưng mà cái tên phá gia chi tử Nghiêm Thành thì đã mắc câu rồi.” Mộc Thác Hạo Dật khó tránh khỏi có chút đắc ý.
“Chuyện này không có tiến triển lớn, chẳng qua là cá bé mắc câu thôi, chúng ta cần phải buông dây dài câu con cá lớn.” Hiên Nhi nói thêm một câu.
Mộc Thác Hạo Dật vội gật đầu đồng ý.
Hiên Nhi hỏi: “Tên Nghiêm Thành kia thích làm những gì?”
“Ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi gái, bài bạc, không gì là không được.” Chỉ một vài từ Mộc Thác Hạo Dật đã hình dung ra đúng con người kia.
“Vậy thì tốt rồi.” Vẻ mặt Hiên Nhi giảo hoạt nói.
3. Ghen tuông
Cuối cùng bọn họ cũng nói xog, lúc này Hiên Nhi mới không thấy Tử Ly đâu: “Tiểu Ly Tử đâu rồi.”
“Tử Ly huynh thấy chúng ta trò chuyện với nhau hăng say quá, không tiện quấy rầy, có lẽ là đi đâu đó rồi.” Mộc Thác Hạo Dật nói, trong lòng thật sự là mở cờ trong bụng, lúc Tử Ly đi khỏi thì Hiên Nhi không để ý nhưng hắn thì có thấy, trong lòng cười trộm.
Hiên Nhi vội vàng đi tìm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Tử Ly đâu, Hiên Nhi sốt ruột đến nỗi cảm thấy mình như con kiến bị lửa thiêu, nhất định là hắn cho rằng nàng lạnh nhạt với hắn nên đã giận dỗi bỏ đi.
Mộc Thác Hạo Dật cũng không thấy bóng dáng Tử Ly đâu, đang vui mừng nhướn mày thì đã thấy Hiên Nhi đứng bất động ngơ ngẩn, vội hỏi: “Hiên Nhi, sao thế?” Thấy Hiên Nhi vẫn không phản ứng, hắn liền nhìn theo ánh mắt của Hiên Nhi.
Một nam tử cười như gió xuân đang còn nói gì đấy với một cô nương dễ thương yêu mị.
Hiên Nhi cứ nhìn chằm chằm Tử Ly như thế, uổng công nàng còn gấp gáp tìm hắn, sợ hắn lại tức giận, còn hắn thì hay rồi, chạy đi tìm một cô nương nói chuyện phong phanh, nàng khó thở kêu lên: “Tiểu Ly Tử” rồi chạy đến bên người Tử Ly.
Tử Ly thấy Hiên Nhi đến thì thu lại nụ cười, lạnh giọng nói: “Nói xong rồi sao.”
Hiên Nhi thấy hắn còn đang tươi cười với cô gái kia, vừa thấy nàng thì lãnh đạm hỏi han, khiến nàng cũng lạnh giọng nói: “Sao, quấy rầy nhã hứng của ngươi và vị cô nương này sao?”
4. Bất đắc dĩ
Tử Ly thấy Hiên Nhi nói bằng ngữ khí này thì có hơi ấp úng: “Không phải ngươi cũng như vậy sao.”
Hiên Nhi thấy hắn còn dám ngụy biện, bản thân nàng và mộc Thác Hạo Dật là có chính sự muốn nói, còn hắn và vị công nương này thì có gì để nói, liền tức giận đá Tử Ly một cước “Ta sẽ không bao giờ thèm để tâm đến ngươi nữa” Nói xong kéo tay Mộc Thác Hạo Dật: “Chúng ta đi!”
Tử Ly tha đôi chân đau buốt, đuổi theo Hiên Nhi, bất mãn nói: “Ngươi tức giận như thế làm gì?”
Hiên Nhi không quay đầu mà cứ bỏ đi, Tử Ly ai oán nói: “Lần àno cũng thế, sao nàng cứ đối xử thế với ta chứ?”
Vị cô nương kia nhìn thấy cảnh này, lại nghe thế Tử Ly than phiền liền cất tiếng: “Nàng ấy à, có thể là ghen tị đấy.”
Tử Ly nghe xong thì ngây người vài giây, sau đó liền tươi cười rạng rỡ vội đuổi theo Hiên Nhi.
Hiên Nhi còn đang tức giận, sống chết cũng không nghe Tử Ly giải thích, khiến Tử Ly cảm thấy vô cùng thất bại.
Hiên Nhì vì muốn trừng phạt Tử Ly nên không muốn về cùng hắn, còn nói cần ở lại đay, quả thật khiến Tử Ly lại một phen kinh ngạc, ở lại đây? Nhưng đây là kỹ viện mà.
Tử Ly vừa định phản đối thì Mộc Thác Hạo Dật cướp lời: “Yên tâm đi, Tử Ly huynh, ta sẽ để mắt đến Hiên Nhi.”
Tử Ly đành phải thôi, căn bản là Hiên Nhi không để ý đến hắn, có nói cái gì cũng vô dụng.
5. Trêu đùa
Giờ phút này, sau khi Hiên Nhi đã đuổi Tử Ly đi, đang cùng Mộc Thác Hạo Duyên ngồi trên lầu nhã gian, ở trên khán đài các cô nương còn đang trình diễn tài nghệ. Xung quanh đầy bọn nam nhân háo sắc đang vỗ tay hô “Được, được, được.” Nghe thế Hiên nhi cảm thấy rất phiền lòng, nàng vươn cánh tay như ngọc ra, Mộc Thác Hạo Duyên hiểu ý đưa trà cho Hiên Nhi.
Hiên Nhi uống một ngụm rồi lại đưa cho Mộc Thác Hạo Dật, thản nhiên nói: “Gã Nghiêm Thành kia đang ở nhà hay là ở đây?”
Mộc Thác Hạo Dật chỉ vào tên nam nhân dưới đài còn đang bắt chéo chân vẻ mặt hưởng thụ, Hiên Nhi nhìn theo, vẻ mặt tên nam tử kia như công tử bột, dáng vẻ rất duyên dáng nho nhã, nhưng nhìn vẻ mặt cời cợt xấu xa kia, Hiên Nhi đột nhiên muốn trêu cợt hắn một chút, vì thế nhẹ niệm chú, ngón tay trỏ vê dưới kia, lập tức chiếc ghế dựa Nghiêm Thành đang ngồi vỡ tan.
Tiếng động này vang lên khiến mọi người khiếp sợ, ngay cả nữ tử đang biểu diễn trên đài cũng dừng lại, vẻ mặt như muốn cười nhìn Nghiêm Thành ngã trên mặt đất.
Hiên Nhi thấy dáng vẻ của Nghiêm Thành lúc ngã thì cười rộ lên, thanh ấm trong trẻo vui tai, vang vọng bốn phía, khiến mọi người không khỏi say mê.
Tất cả mọi người đều nhìn lên phía trên lầu, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp nhu thuận đang phì cười, tư thế kia, thần thái kia, đều khiến mọi người có mặt ở đây kinh sợ, bao gồm cả vị công tử đang khốn khổ trên mặt đất nhưng vẫn si mê ngắm Hiên Nhi.
Nghiêm Thành đứng lên cười nói với bọn Hiên Nhi: “Thì ra là Dật vương gia, ta còn tưởng rằng là ai có nhã hứng như vậy, đem theo một mỹ nhân đến xem náo nhiệt đây?” Nói xong còn nở một nụ cười dâm đãng nhìn Hiên Nhi, khiến Hiên Nhi cảm thấy lạnh sống lưng.
Mộc Thác Hạo Dật cứ nghĩ là Hiên nhi sợ, vội đem Hiên Nhi ôm vào trong lòng, oai phong nói: “Nữ nhân của ta, tốt nhất là ngươi đừng để ý tới, cẩn thận người nhà ngươi đầu rơi xuống lúc nào cũng không biết.”