• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng khách Tô gia lúc này tràn ngập nồng đậm mùi đồ ăn, đây là bữa tối mà mẹ Tô Việt chuẩn bị để đưa tiễn hai người con trai, dọn xong món cuối cùng, Tô mẫu đôi mắt hơi hơi hồng, trên mặt lại mang theo mỉm cười, tiếp đón hai người con trai ngồi xuống, Trần Trung mỉm cười ngồi ở bên cạnh mẹ Tô Việt.

“Tiểu La, về sau, ta đem Tiểu Việt phó thác cho ngươi, hy vọng ngươi có thể thay ta hảo hảo chiếu cố hắn.” Mẹ Tô Việt nói xong, nước mắt xôn xao chảy xuống.

“Mẹ –.” Tô Việt gặp mẹ mình như vậy trong lòng tràn ngập mâu thuẫn, không khỏi khổ sở gọi mẹ, cúi đầu.

“Ngươi xem ngươi kia, con mình đi Cổ thành phát triển cũng là chuyện tốt, nói sau còn cùng một chỗ với Tiểu La, ngươi đừng quá lo lắng.” Trần Trung nhẹ nhàng khuyên giải an ủi vợ.

“Ta chính là không nỡ rời xa nó, Tiểu Việt, nó rất khổ.” Lưu Vũ Mai lấy tay xoa xoa nước mắt, lo lắng đứa con vì mình mà ảnh hưởng tới cảm xúc, cố gắng nghĩ muốn bày ra một cái tươi cười, chính là ở vài giây sau, lại chảy nước mắt lần nữa.

La Mân rời bàn, đi đến trước mặt Lưu Vũ Mai, giữa ánh mắt kinh ngạc của bà, mạnh mẽ quỳ xuống “Dì, hôm nay ta cũng xin phép gọi dì một tiếng mẹ, từ hôm nay trở đi, dì chính là mẹ La Mân ta, nếu hôm nay dì đã nói đem Tiểu Việt trịnh trọng phó thác cho ta, ta cũng lấy tánh mạng của ta thề, ta đời này đều xem Tô Việt như trân bảo, dùng cuộc đời của ta bảo hộ hắn, không để cho hắn gặp một chút thống khổ nào, dùng hết khả năng ta có, khiến cho hắn hạnh phúc.”

Tô Việt nghe xong những lời La Mân vừa nói, trong lòng chấn động, hạnh phúc trôi qua, chua xót, vui sướng, thống khổ giống như từng đoạn phim ngắn hiện lên trước mắt. Trong mắt của hắn đầy lệ, nhìn về phía La Mân, chỉ thấy La Mân giờ phút này nhìn lại hắn, hai người đều không có ngôn ngữ, thế nhưng trong ánh mắt lại hội tụ hết thảy tình ý.

Lưu Vũ Mai mắt thấy hai người con trai tình thâm ý thiết, không khỏi nức nở nói “Được rồi, dì tin tưởng ngươi, kỳ thật mười năm trước, dì đã biết rồi, ngươi mau đứng lên, đừng quỳ, trên mặt đất lạnh lắm.”

La Mân được Trần Trung nâng dậy, chậm rãi đứng lên, nhìn Tô Việt. Trong mắt Tô Việt hơi nước mông lung, trên mặt lại cười trêu chọc mẹ mình “Mẹ, nhìn mẹ kìa, mẹ đối hắn còn tốt hơn so với con trai mẹ mà, con thật ganh tị nha.”

Lưu Vũ Mai rốt cục bị đứa con đùa cuối cùng cũng nở nụ cười “Tiểu La, ta biết rất rõ tính tình tiểu Việt, thằng bé này cái gì cũng tốt, chính là rất ngang bướng, về sau nếu là hắn chọc tức ngươi, ngươi liền gọi điện thoại cho ta, ta sẽ dạy hắn.”

La Mân cười trở lại chỗ ngồi “Mẹ, mẹ yên tâm, nếu con bị hắn bắt nạt, trước hết con sẽ điện thoại cho mẹ.”

Tô Việt nhướn nhướn lông mi, không thuận theo nói “Không ngờ mọi người hùa nhau ăn hiếp con như vậy a.”

La Mân nhẹ nhàng cầm tay hắn, thật sâu nhìn Tô Việt “Cho dù ngươi như thế nào, ở trong mắt ta đều là tốt nhất.”

Tô Việt sắc mặt lần ửng đỏ, có chút thẹn thùng, có chút kiêu ngạo nhỏ giọng than thở “Xì, ta mới không tin.”

Lưu Vũ Mai cùng Trần Trung thấy bọn họ yêu nhau như thế, rốt cục yên lòng, nhìn nhau cười.

Sau khi cơm nước xong, thừa dịp La Mân rửa mặt, Lưu Vũ Mai gọi Tô Việt một mình vào phòng của mình.

Bà nhìn đứa con thật lâu, ánh mắt lại trở nên ướt át.

“Mẹ. Nếu mẹ không nỡ rời xa con như vậy, con sẽ không đi nha.” Tô Việt có chút bất an nhìn mẹ mình.

“Nói bậy, nếu ngư

ơi không đi, Tiểu La còn không hận ta đến chết a, ta cũng không muốn làm người ác độc chia rẽ uyên ương đâu.” Mẹ Tô Việt cười lau khô nước mắt.

Tô Việt nở nụ cười “Chỉ có mẹ hiểu rõ con nhất, không muốn con khổ sở.”

Lưu Vũ Mai dần dần thu liễm tươi cười, thần sắc trở nên u buồn mà thương cảm “Tiểu Việt, có chuyện này, mẹ nghĩ muốn nói cho con biết, chính là, không biết con có thể tha thứ cho mẹ hay không.”

Tô Việt ngẩn ra “Mẹ, mẹ đang nói cái gì nha? Cái gì tha thứ hay không tha thứ chứ, mẹ con chúng ta còn cần nói mấy chuyện đó sao?”

Lưu Vũ Mai thở dài, từ sau ngăn kéo lấy ra một bao vải lụa màu đỏ, đưa cho Tô Việt “Sớm biết rằng, ngươi cùng tiểu La có duyên phận như vậy, lúc trước mẹ sẽ không ngăn trở các con, con tự xem đi.”

Tô Việt kinh ngạc đón nhận bao vải lụa, mở ra, khi nhìn đến bên trong, không khỏi đột nhiên mở to hai mắt nhìn, mấy trăm phong thư dán kín chưa gởi đi, con tem mới tinh lẳng lặng nằm ở nơi nào.

“Mẹ? Đây là? Đây là cái gì?” Tô Việt kinh động đứng bật dậy, từng phong thư một được mở ra, chữ viết trên thư quen thuộc như vậy, cư nhiên tất cả đều là thư mình viết gởi La Mân năm đó. Hắn không thể tin được hai mắt của mình, vừa đau đớn vừa buồn bã ngồi bệt dưới đất “Mẹ, mẹ có biết hay không, chỉ vì mấy bức thư này làm cho ta hiểu lầm a Mân thay lòng đổi dạ, làm cho ta thống khổ nhiều năm như vậy, mẹ, tại sao mẹ có thể làm như vậy. Vì sao chứ?”

“Thực xin lỗi, là mẹ rất ích kỷ, năm đó là mẹ đem tất cả thư con để trong hộp thư đều giữ lại hết, con không biết, ba năm kia, mẹ mỗi ngày đều nhìn thấy con mong mỏi thư đến, tâm đều nát, không chỉ một lần mẹ tự hỏi mình, làm như vậy rốt cuộc đúng hay không? Chính là, mỗi lần nghĩ đến con từng chịu bao nhiêu thương tổn, mẹ liền đối với mình nói, đây là đáng giá, vì hạnh phúc sau này của con, như vậy là đúng, thế nhưng, tiểu Việt, hôm nay mẹ đã biết, mẹ thật là quá sai lầm.” Lưu Vũ Mai khóc, bà ôm lấy đầu đứa con, lẩm bẩm nói “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Tô Việt ôm bao thư này, áp mặt vào trong lòng mẹ nức nở “Mẹ, mẹ có biết hay không, con thương hắn biết bao nhiêu, con thương hắn vô cùng.”

Lưu Vũ Mai chảy nước mắt, chỉ có một câu “Thực xin lỗi, mẹ sai lầm rồi, thực xin lỗi.”

Lúc Tô Việt mang theo đôi mắt đỏ hoe từ trong phòng mẹ hắn đi ra, La Mân đang mặc áo ngủ ngồi ở trên ghế sa lon, cùng Trần Trung trò chuyện mình tự lái xe đi du lịch. Trần Trung lúc tuổi còn trẻ cũng đam mê du lịch, hai bên nói chuyện qua lại vô cùng hợp ý, La Mân cười nói “Chú Trần có rảnh cùng mẹ đến Cổ thành chơi đi, đến lúc đó, ta cùng tiểu Việt dẫn hai người đi tham quan đây đó, ở Cổ thành có rất nhiều danh lam thắng cảnh nha.”

Đang nói, hai người gặp Tô Việt vẻ mặt mệt mỏi, mặt mang ưu thương từ trong phòng đi ra, Trần Trung hiểu ý vội tìm cớ, rời khỏi phòng khách.

“Đừng buồn nữa, nếu ngươi thật không nỡ rời xa mẹ, chờ thêm một thời gian ngắn, chúng ta sẽ đón mẹ cùng chú Trần đến, được không?” La Mân xiết chặt vòng eo gầy tiếu của tình nhân, hôn nhẹ trên mặt hắn.

Tô Việt không hề giống tiểu mèo hoang hay nhe nanh múa vuốt như ngày xưa, ngược lại, hắn dị thường dịu ngoan tựa vào trong lòng ngực La Mân, mặc hắn vuốt tóc, hôn lên mặt mình.

La Mân cảm thấy có chút kỳ quái cùng lo lắng, không khỏi xoay mặt tình nhân lại, nghiêm túc nhìn về phía hắn “Tiểu Việt, ngươi rốt cuộc làm sao vậy, có chuyện gì, nói cho ta biết được không?”

Tô Việt duỗi cánh tay, choàng qua cổ La Mân, đem đầu của mình chôn ở gáy hắn, rầu rĩ nói “A mân, ngươi có hận ta hay không?”

La Mân buồn cười nói “Đứa ngốc, ta vì cái gì lại hận ngươi, ta yêu ngươi còn chưa đủ.”

Nước mắt Tô Việt nhỏ từng giọt trên quần áo mỏng manh của hắn, rất nhanh thấm ướt bả vai La Mân. La Mân luống cuống “Tiểu Việt, rốt cuộc làm sao vậy, mẹ nói gì với ngươi sao? Ngươi nói cho ta biết, có chuyện gì, chúng ta cùng nhau chia sẻ, ngươi đừng một người chịu đựng như vậy.”

Tô Việt không chịu ngẩng đầu, hắn nức nở nói “A Mân, ngươi hẳn là hận ta lắm, ngươi gặp nhiều khó khăn thống khổ ba năm như vậy, ta ở đâu chứ, ngươi nói, ta ở đâu chứ? Ta hận chính mình.”

La Mân tuy rằng không rõ hắn rốt cuộc là bởi vì sao mà khóc, nhưng thấy Tô Việt thương tâm, trong lòng cũng đau theo hắn. Hắn dùng hai tay nhẹ nhàng nâng mặt người yêu lên, nhìn thật sâu vào đôi mắt hắn, ôn nhu nói “Nếu ngươi là vì chuyện này mà khóc, vậy ta cho ngươi biết, khi đó, hiện tại, về sau ngươi đều ở trong lòng ta, bao nhiêu đó là đủ rồi.”

Nước mắt Tô Việt chảy xuống càng dữ dội hơn, La Mân chậm rãi hôn lên đó, đem toàn bộ lệ trên mặt Tô Việt hôn khô hết, tiếp theo hôn lên đôi môi lạnh lẽo mà mềm mại của hắn.

Tô Việt nghẹn ngào, kịch liệt cùng hắn hôn trả, đem đầu lưỡi chính mình thâm nhập vào trong khoang miệng La Mân, cùng hắn gắt gao dây dưa.

La Mân ôm lấy Tô Việt, vừa hôn vừa đi về phòng Tô Việt, thật mạnh đóng cửa lại.

Nghe được tiếng đóng cửa nặng nề phát ra trong phòng khách, Trần Trung mới thản nhiên mở miệng “Ngươi đều nói cho tiểu Việt?”

Lưu Vũ Mai nhẹ nhàng nói “Đúng vậy.”

“Ngươi nói cho hắn biết, là ngươi giữ lại tất cả thư mà hắn viết gởi cho tiểu La sao?”

‘Đúng vậy.”

“Vậy ngươi có nói cho hắn biết, chuyện ngươi từng gởi điện báo cho Tiểu La?”

“Ta nói hết, ta, không phải là một người mẹ tốt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK