hắc bù cho các nàng
vì suốt mấy tuần vừa rùi, bạn hắc phải kiểm tra liên miên…. T.T
tuần này lại tiếp tục nhưng muh thấy nhà cửa điều hiu quá, nên ta ráng cày 3 chap bù cho các nag`, khen ta yk ^^
Người bi thương tâm luôn mềm yếu, càng vào thời diểm y yếu ớt nhất, quan tâm y, lịa càng khiến y sinh hảo cảm với mình.
Tình hình Vũ Huỳnh chính là như thế, dưới công phu dỗ dành của Lạc Ngọc y đã dừng khóc, cũng không đẩy Lạc Ngọc đang ôm mình ra, y trong lòng Lạc Ngọc hưởng thụ hơi ấm cùng an tĩnh.
“Tin tưởng ta, sự tình nhất định hội hảo lên.”
Lạc Ngọc hứa hẹn nói, ngữ khí rất là kiên định, làm cho Vũ Huỳnh cũng tin tưởng gật gật đầu.
“Đúng rồi, ngươi là không phải thân thể không thoải mái? Vì cái gì sắc mặt như thế tái nhợt?”
Vũ Huỳnh cuối cùng cũng nhớ tới vấn đềmình muốn hỏi, lúc Lạc Ngọc đi vào y liền phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt so với ngày thường, như là y đang mang bệnh.
“Không cái gì, chính là ra có điểm ngoài ý muốn……”
Lạc Ngọc kinh ngạc sâu sắc quan sát Vũ Huỳnh, cũng vì hắn quan tâm cảm thấy ấm áp.
“Vài ngày là tốt rồi, trong lúc kì nguyện chương diễn ra cũng không hẳn là sầu mi khổ kiểm nga.”
“Ân.”
Lạc Ngọc trêu ghẹo làm cho Vũ Huỳnh ngượng ngùng cúi đầu, không được tự nhiên đáp lại một tiếng.
“Ta đây đi trước , không cần tái buồn rầu nga.”
Nghĩ rằng Huyền Hoài Cẩn đã đối phó xong đám người lằng nhằng kia, Lạc Ngọc liền không nhiều lời ly khai, muốn nhanh chóng về phòng tránh Huyền Hoài Cẩn lo lắng.
Ra khỏi phòng hướng hành lang gấp khúc về phòng, đường cũng không tính là dài nhưng hắn cảm thấy có chút mệt.
Nếu là trước kia thi triển khing công nửa ngày trời không là gì, hiện tại võ công mất hết, cả người nhuyễn xuống, thật y như mỹ nhân yếu đuối, chưa đi được ba bước đãmuốn mệt chết.
Thật không thể được, hắn thể lực giảm sưt sau này làm sao huấn luyện sủng vật, không có khí lực thì đè đối phương kiểu gì a.
Xem ra trong khoảng thời gian này, hắn cùng minh thất hoàng tử chầm chậm bồi dưỡng tình cảm vậy.
Nhanh chóng chạy về phòng, mở cửa, quả nhiên, Huyền Hoài Cẩn đang ngồi ở bên cạnh bàn, vẻ mặt chỉ trích nhìn hắn.
“Hoàng thúc……”
Lạc Ngọc liền biết y đang giận, nhanh chóng làm nũng, bị hắn áp sát Huyền Hoài Cẩn cơn giận liền xìu xuống, tuy rằng mặt vẫn lạnh nhưng trong mắt toàn là ý cười.
“Về sau không cần như vậy, biết rõ tình trạng thân thể chính mình còn chạy loạn, ngươi thật sự sẽ làm ta lo lắng tử!”
Huyền Hoài Cẩn nói lời này đại bộ phận là xuất phát từ kết thân nhân quan ái, nhưng bị ánh mắt Lạc Ngọc tựa tiếu phi tiếu thay đổi đột nhiên ái muội .
“Hoàng thúc……” Lạc Ngọc đè thấp thanh âm, kề sát Huyền Hoài Cẩn phía sau lưng, chậm rãi nói ,
“Ta nhất định hội chú ý…… Tuyệt đối…… Sẽ không tái làm cho ngài lo lắng …………”