“Ai cũng có thể cười, chỉ có anh là không được phép.”
“Tại sao… tôi không thể cười…” Người trên mặt đất ôm bụng một lúc lâu vẫn chưa gượng dậy được.
“Bởi vì” Trác Dạ Húc chỉ vào khóe miệng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là do hắn làm.”
“Hứa Nghị? Cậu ta động thủ với cậu? Làm sao có thể, lý do là gì?” Hạ Chu Diễm khó mà tin được, người yêu mình lại dám động thủ với Trác thiếu gia.
Trác Dạ Húc ngồi xuống, tiện tay cầm lấy bao thuốc cùng chiếc bật lửa trên bàn, châm một điếu, “Cậu ta nói tôi không biết tự lượng sức mình, đại khái là trách tôi làm phiền Ngải thiếu gia nhà cậu ta.”
“Ngải thiếu gia nhà cậu ta…” Hạ Chu Diễm thản nhiên mỉm cười, vịn vào thành sô pha để đứng lên, hỏi: “Ngải lão gia muốn các cậu làm gì?”
“Đừng nói anh không biết.”
“Đúng là tôi có biết một chút.” Hạ Chu Diễm bảo y đưa thuốc lá cho mình, Trác Dạ Húc vươn tay giao cho hắn, châm thuốc lá, hắn nói tiếp: “Các cậu đã nghĩ kỹ chưa? So sánh với việc mua bán lúc này, những thứ trước kia các cậu làm chẳng đáng kể đâu, chỉ là mua chút đồ chơi để đám lâu la đánh đấm vui chơi thôi.”
Số súng ống đạn dược khổng lồ Trác Dạ Húc cùng Ngải Cửu giao dịch trong một năm so ra cũng không bằng một góc của hắn. Nghe nói đây là thứ để phòng sai lầm ‘Cửu Thất’, lúc ấy chính phủ Hương Cảng có vài người muốn mua trang bị vũ trang của Nga. Hòa bình vượt qua ‘Cửu Thất’, một số tên hung đồ dần trở thành tai họa ngầm, giống như tảng đá đặt trong lòng người ta, nặng nề đến phát sợ. Tình hình ở Trung Đông càng lúc càng căng thẳng, người người cất súng giấu lương thực. Ngải Du Kỳ cho rằng cơ hội đã đến, tỏ vẻ thiện ý muốn trợ giúp bọn họ giải quyết dứt điểm những thứ này, bọn họ đang cầu mà không được, song phương ăn nhịp nhau mà đạt thành thỏa thuận. Bọn họ sẽ là người vận chuyển hàng hóa xuất khỏi Hương Cảng, Ngải Du Kỳ phụ trách đem hàng bán cho ‘đám nhà quê’ ở Trung Đông.
Ngải lão gia yêu cầu Ngải Cửu và Trác Dạ Húc tự mình đem số lượng súng ống đạn dược khổng lồ này vận chuyển đến Nga, sau đó từ Nga chuyển tới Trung Đông. Ở các trạm kiểm soát bên Hương Cảng sẽ có người chuẩn bị, hàng đến Nga, bọn họ sẽ đi theo một đám người chính phủ cùng bán chung một loại hàng ấy để tiến vào địa phận Afghanistan. Từ đó về sau, hai người phải tự cầu cho bản thân nhiều phúc phận. Không bàn tới tình hình hiện tại ở Trung Đông ra sao, nếu trên đường vận chuyển từ Hương Cảng đến Nga mà hàng bị hải quan Hương Cảng hay hải quan Đại Lục tập kích… hai người phải tự mình gánh lấy vận đen.
Nhưng đó mới chỉ là bước đầu ‘khảo nghiệm’ của Ngải lão gia. Hứa Nghị – người hiểu rõ thủ đoạn của Ngải lão gia cực kỳ phẫn nộ với hai tên không biết trời cao đất dày này. Cho tới bây giờ hắn vẫn luôn nhân nhượng phục tùng với Ngải Cửu, cho nên lửa giận chỉ có thể phát tiết trên người Trác Dạ Húc.
“Ông già cũng nhẫn tâm quá, đến cháu trai ruột cũng chẳng nể tình tí nào.” Nhiều lần quay vòng, loại giao dịch này vốn chẳng kiếm được bao nhiêu tiền cho Ngải gia, mấy tên quan lớn kia cho rằng Ngải Du Kỳ đang lấy lòng bọn họ, nhưng chẳng qua ông muốn mượn việc này để ‘dạy dỗ’ hai tên tiểu tử kia một trận. “Ông ấy đã thể hiện rõ là muốn xử tử hai người các cậu, tôi khuyên các cậu đừng đấu với ông ấy, đấu cũng không lại.” Hạ Chu Diễm nghiêm túc nói.
Trác Dạ Húc vẩy gạt tàn, miễn cưỡng mà nói: “Cứ thử xem đã.”
“Tưởng rằng cậu hiểu chuyện hơn A Cửu, thì ra cả hai đều là đồ ngốc.”
“Không nhắc tới việc này nữa.” Trác Dạ Húc vứt bỏ tàn thuốc, dương tay bảo hắn dừng lại, hỏi: “Chuyện của người phụ nữ kia tra đến đâu rồi?”
“À, người phụ nữ kia rất khó lường.” Hạ Chu Diễm ngửa ra sau, toàn thân dựa lên lưng sô pha, lấy tư thế bề trên để giáo huấn Trác Dạ Húc: “Tôi đã sớm cảnh cáo các cậu, người phụ nữ kia không đơn thuần, không nghe lời người đi trước thì bây giờ cứ chịu thiệt đi.”
“Thôi thôi thôi, anh nói mau đi.”
Vu Kỳ Kỳ, con gái độc nhất của phú hào Vu Minh Đức ở Hương Cảng, năm nay hai mươi sáu tuổi, tám năm trước học đại học Chicago ở Mỹ, khoa hóa học. Ba năm trước đạt được bằng bác sĩ ở Hương Cảng, sau đó học luật ở đại học Hương Cảng, quen biết Ngải thiếu gia của Ngải gia khi học cùng một khoa, hai người nhanh chóng rơi vào lưới tình nồng cháy. Từ lúc học tại đại học Chicago, Vu Kỳ Kỳ đã được các giáo sư cùng bạn học gọi là nữ thiên tài, bài luận văn về việc chế tạo một loại thuốc phiện kiểu mới của cô ta đã gây ra một cơn chấn động lớn, bởi vì trong đó trình bày quá mức tường tận về quá trình chế tạo thuốc phiện. Bài luận văn ấy nhanh chóng bị học viện thu làm tư liệu mật, không công bố ra bên ngoài.”
“Hóa ra cô ta lớn hơn em với Ngải Cửu vài tuổi.” Nhớ tới việc người phụ nữ kia ăn mặc kiểu nữ sinh đơn thuần trước mặt Ngải Cửu, Trác Dạ Húc liền dở khóc dở cười, không biết Ngải thiếu gia tự xưng phong lưu đa tình sau khi nghe được việc này sẽ có phản ứng như thế nào?
“Tất cả hồ sơ tư liệu bên Hương Cảng đều bị sửa đổi, không có ghi chép thời gian cô ta học đại học ở Mỹ, tuổi cũng chỉ có hai mươi mốt.”
“Đừng nói với tôi là cô ta và Herel Chloe thật sự có quan hệ cha nuôi và con gái nuôi đấy.” Trác Dạ Húc cười lạnh.
“Quan hệ của bọn họ không thân mật như vậy, thế nhưng cũng không khác biệt lắm. Trong vòng năm năm ngắn ngủi mà cô ta đã trở thành trợ thủ đắc lực của Herel, xem như lão nhị của tập đoàn Chloe. Bởi vì vài năm gần đây cảnh sát Mỹ và Mexico theo dõi Herel rất sát, cho nên hắn tiếp cận A Cửu, đại khái là muốn thành lập căn cứ ở Hương Cảng, rất nhiều ‘kiệt tác’ đều là do cô ta tạo nên.”
“Được lắm, Hỏa ca, anh đúng là biết không ít.” Trác Dạ Húc bội phục từ tận đáy lòng.
“Tất nhiên là tôi có đường dây tin tức riêng.” Nói là nói như thế nhưng trên mặt Hạ Chu Diễm chẳng mảy may tỏ ra đắc ý hay khoe khoang. “Chỉ sợ rằng các cậu không thể lưu người phụ nữ này lại, mắt thấy Vu Minh Đức bị Ngải lão gia đánh tan tác mà cô ta vẫn có thể chịu đựng không ra tay, chỉ dựa vào đó thì các cậu cũng nên hiểu rằng cô ta là nhân vật rất lợi hại, chí hướng cao, cậu với A Cửu không so được với người ta đâu.”
“Đương nhiên chúng tôi không thể so với người được Hạ đại thiếu gia ngài tán thưởng.” Trác Dạ Húc tức giận nói xong, đứng lên đi ra cửa, một câu tạm biệt cũng chẳng để lại.
Hạ Chu Diễm nhìn bóng lưng y, nhỏ giọng mắng, “Không lễ phép, đợi trở về rồi tôi sẽ dạy dỗ các cậu.” Có việc khác a…
“Ai vừa đến vậy?” Hứa Nghị mặc một bộ thường phục, đi từ phòng ngủ trên lầu xuống, mái tóc mới gội xong còn mang theo bọt nước.
“Cậu gây họa, người ta tìm tới tận cửa.” Hạ Chu Diễm lắc đầu thở dài nói.
Hứa Nghị không hiểu hắn nói cái gì, tiến vào phòng bếp tìm đồ ăn, vừa mở cửa tủ lạnh ra thì đột nhiên bị người đằng sau ôm lấy.
“Tôi nhớ rõ, hôm đó ở trên giường cậu còn cầu xin tôi buông tha cho cậu, không tưởng được cậu còn sức lực chạy đi đánh người.”
Hạ Chu Diễm thô lỗ kéo chiếc quần dài màu xám Hứa Nghị vừa thay, tiếp đó nắm lấy chiếc quần lót màu đen khiến huyệt khẩu hồng hồng ở giữa hiện ra. Kéo khóa quần xuống, nhằm đúng huyệt khẩu mà nhẹ nhàng ma xát, phân thân dần dần cứng rắn.
“Tôi… một lát nữa tôi có việc…” Phía trước bị nắm chặt chơi đùa, Hứa Nghị khó khăn cất tiếng.
“Tôi tin cậu có đầy đủ sức lực ứng phó, bảo bối.” Eo động một cái tiến sâu vào dũng đạo khô khốc, mạnh mẽ không nể tình.
Hứa Nghị bị đau, kêu rên thành tiếng, nắm chặt tay cầm trên tủ lạnh để ổn định thân thể. Là trừng phạt sao?
“Hứa Nghị, cậu đánh cậu ta một đấm cũng đủ giải hận rồi. Tốt nhất đừng có thêm hành động khác, nếu không cho dù là cậu thì cũng đừng trách tôi…” Hắn từng nhìn thấy sự tàn nhẫn của Hứa Nghị, cảm giác khác biệt ấy khiến người ta kinh hãi, vì Ngải Cửu, hắn còn có thể ác độc hơn.
“Tôi đồng ý với anh rồi thì sẽ không đổi ý… Tương tự, anh cũng đã đồng ý với tôi là sẽ giúp hắn… A… uhm..”
“Có cảm giác?” Hạ Chu Diễm tiến nhập mạnh mẽ thêm vài lần liền dừng lại, chuyển đầu hắn qua, hỏi: “Nếu đổi lại là người khác làm chuyện này với cậu, chắc cậu đã sớm bắn hắn rồi đúng không… Cậu yêu tôi sao?”
Lắc đầu, không đâu, sẽ không.
※
Afghanistan, thành phố Farah, trong một khách sạn, Ngải Cửu dựa lên Trác Dạ Húc mà ngủ say, Trác Dạ Húc đang ngủ bị hắn đè lên liền lầm bầm làu bàu. Nội thất rất đơn sơ, nhìn qua thì sạch sẽ nhưng trong không khí lại vương vất mùi hôi hám khó chịu. Sau khi bọn họ dọn vào, nhân viên cửa hàng xịt một loại nước hoa gay mũi, hỗn hợp khí vừa thơm vừa hôi hám thiếu chút nữa khiến hai người phát điên. Ngải đại thiếu gia quen được nuông chiều từ bé vừa chạm vào giường trong khách sạn liền nổi mẩn, đành phải thường xuyên mặc quần dài áo dài, dựa lên người Trác Dạ Húc để ngủ. Một tháng không chợp mắt, tinh thần lúc nào cũng ở trạng thái căng thẳng, hai người nằm xuống giường không bao lâu liền ngáy như sét đánh.
Ngải lão gia thật sự muốn chỉnh hai tên tiểu tử này. Căn cứ theo tình hình hiện tại, người muốn mua số lượng lớn ở đâu cũng có, người có thể mua toàn bộ hàng của bọn họ cũng không thiếu. Hắn liên hệ ba mươi khách hàng, đem hàng phân ra bán cho những người ở ba nước Afghanistan, Iran, Iraq. Từ Afghanistan tiến vào Iran coi như không khó, nhưng muốn đem súng ống đạn dược vũ khí từ Iran buôn lậu đến Iraq thì gần như là đem mạng sống ra đánh bạc.
Hoàn thành giao dịch ở Farah, hai người tính toán nghỉ ngơi hai ngày. Sau khi ngủ no đủ tỉnh lại, Y Vạn vốn đi theo hai người từ trước đến giờ đã không còn ở trong khách sạn, nhắn lại rằng hắn đang đi làm chút việc riêng, hai người ở trong khách sạn cũng chẳng có việc gì làm nên đành xuống đường đi dạo.
Hai người đàn ông đẹp trai đi lại trên đường quả thật rất hấp dẫn người khác. Những người phụ nữ ăn mặc kín đáo, vải phủ kín thân, khăn trùm đầu che nửa gương mặt, đôi mắt lộ ra ngoài trộm nhìn hai người đàn ông Trung Quốc đẹp trai.
Nơi bần cùng này hoàn toàn khác biệt so với Hương Cảng và New York, Ngải Cửu cảm thấy hứng thú bèn cố gắng lôi kéo Trác Dạ Húc đi khắp các hang cùng ngõ hẻm. Đi vào một khu phố rộng rãi, có rất nhiều đồ đạc kỳ quái được bày bán la liệt trên mặt đất. Hai người dừng lại trước một sạp hàng, trên vỉa hè bày đầy những khay kim loại.
“Đây là cái gì, chẳng lẽ lúc bọn họ ăn cơm cũng muốn lấy bát đĩa chắn trước ngực để đỡ đạn à?” Ngải Cửu ngồi xổm xuống, vui vẻ nhặt đồ vật tròn tròn kia lên, tò mò ướm lên trước ngực. Chiếc áo kẻ ca rô màu lam đậm hơi kéo lên khi hắn ngồi xổm xuống, một chiếc súng lục nhỏ gọn lộ ra, đó là một khẩu Beretta 92F, độ chính xác cực cao, tính an toàn cùng bề ngoài tinh tế của nó vô cùng nổi danh. Chỉ thoáng qua một cái, khẩu súng kia đã hấp dẫn mấy ánh mắt.
“Đi thôi.” Trác Dạ Húc đá một phát vào mông hắn, kéo hắn rời khỏi chợ…
Ngải Cửu liên tục chửi mẹ nó, đám người Afghanistan khốn kiếp này mặc áo choàng, dáng người lại giống nhau như đúc, thế nên bọn họ bị theo đuôi rất lâu rồi vẫn chưa phát hiện ra.
Những người kia thoạt nhìn cùng lắm cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi, trong tay cầm súng trường cũ nát. Hai bên bốn người, phía sau ba người, bọn họ vây Ngải Cửu và Trác Dạ Húc trước một bức tường đất trong ngõ hẻm.
Một thiếu niên đeo khuyên tai bằng lá đồng đi tới, trong tay nắm một tờ tiền, là một tờ mười đô la, một tay hắn đưa tiền cho Ngải Cửu, một tay vỗ vỗ khẩu súng bên hông Ngải Cửu.
“Muốn mua cái này?” Thì ra không phải cướp, nhưng cái đó và cướp bóc có gì khác nhau đâu, mấy chục đô la mà đòi mua khẩu súng của hắn? Mua vài viên đạn bên trong thì còn được. “No, no.” Ngải Cửu đẩy tiền của hắn ra, từ chối.
Mấy người kia lập tức nâng súng trong tay chĩa vào hai người. Trác Dạ Húc không chút hoang mang mà rút khẩu súng bên hông Ngải Cửu ra, ung dung mở chốt bảo hiểm, chỉ vào chiếc khuyên tai bằng lá đồng của thiếu niên kia. Đám thiếu niên còn lại lộ vẻ hoảng sợ. Không đợi bọn họ làm ra hành động gì khác thì Trác Dạ Húc đã cướp cò súng, viên đạn không chút chênh lệch liền bắn trúng chiếc khuyên tai của thiếu niên kia, sau đó chuyển tay bắn hai phát về phía thiếu niên đang cầm súng săn. Hai phát đạn này đục hai lỗ trên khẩu súng của hắn.
Cũng chẳng quan tâm xem bọn họ nghe có hiểu hay không, Trác Dạ Húc nói bằng tiếng Anh: “Nhìn đi, súng này không thích hợp với các cậu, muốn giết người thì cứ bắn trúng đầu hắn là được.”
Bảy người kia bị kỹ thuật súng điêu luyện của y khiến cho sợ hãi, cũng vô cùng khâm phục, không chần chờ thêm, không tiếp tục lằng nhằng với thiếu niên đeo khuyên, hai người vẫy tay rồi nhanh chóng rời đi. Ngải Cửu cất kỹ súng, vừa rời khỏi con ngõ nhỏ, chợt nghe tiếng ầm rất lớn vang lên, là tiếng bom nổ! Tiếp theo là tiếng súng bắn phá.
Hai người không hẹn mà cùng xoay người chạy vào ngõ nhỏ, Ngải Cửu nhìn thấy phía trước có người cầm khẩu súng tự động đang khai hỏa nên nhanh chóng giữ chặt Trác Dạ húc trốn sau bức tường đất, chờ đám người nã súng kia rời khỏi thì bọn họ mới bước ra.
Bảy thiếu niên hai phút trước còn tràn đầy sinh lực hiện tại đã nằm trong vũng máu, có hai người bị thổi bay tay chân, trên người tất cả bọn họ đều có vô số lỗ đạn. Máu thịt lẫn lộn, không thể nhận ra ai với ai. Chỉ dựa vào chiếc khuyên tai bằng đồng bị bắn bay một nửa, Trác Dạ Húc nhận ra đầu của cậu thiếu niên kia. Đây là lần thứ mấy bọn họ nhìn thấy cảnh này rồi?
Mấy hôm trước bọn họ mới giao hàng tới tay khách ở thành phố Farah, người nọ lập tức dùng súng bọn họ vừa bán, chộp lấy một thiếu niên để thử súng. Sau đó, gia tộc thiếu niên kia cầm vũ khí tới, một trận đấu súng đầy máu me diễn ra trước mắt bọn họ. Còn có một ngày, không biết là giáo đồ mới của Hồi Giáo giết chết ‘Cựu giáo đồ’ hay là cũ giết mới, tóm lại là mấy chục người cầm súng dồn rất nhiều người già, trẻ em và phụ nữ tay không tấc sắt vào một chỗ, sau đó điên cuồng gào thét bắn phá.( sự thật tàn khốc)
Bọn họ không phải là người gây ra việc giết chóc ấy, nhưng bọn họ lại là người cấp vũ khí cho đám giết người kia.
“A Húc, chúng ta buôn bán thứ này, về sau sinh con sẽ không có lỗ đít đấy.” Ngải Cửu nhắm mắt, trong đầu xuất hiện hình ảnh thiếu niên đứt tay rời chân.
“Chúng ta không làm cũng sẽ có người khác làm.” Qua rất lâu, Trác Dạ Húc nói tiếp: “Làm tiếp một trận nữa, chờ đến khi ổn rồi thì chúng ta sẽ làm cái khác.”
“Ừ, nghe lời cậu.”
※
Y Vạn là người ‘dẫn đường’ Hạ Chu Diễm giới thiệu cho Ngải Cửu cùng Trác Dạ Húc, hắn vô cùng am hiểu lộ tuyến vận chuyển hàng hóa ở các quốc gia Trung Đông. Cho dù trước đó Hạ Chu Diễm có nói với hắn: đừng vì hai người họ trẻ tuổi mà coi thường, nhưng hắn vẫn cứ cho rằng hai tên ranh nhìn đời chưa rõ này không đáng tin cậy, cho đến khi hắn chứng kiến đầu óc cùng tính tình trầm ổn của hai người… đúng là phải nhìn bọn họ bằng con mắt khác. Bọn họ, một người sáng suốt, nhạy bén, quyết đoán, lại khó tránh khỏi tính tình nóng nảy, thiếu nhẫn nại, không để ý đến hậu quả; một người lạnh lùng, cẩn thận, lo lắng mọi việc vô cùng chu đáo. Hai người giống như những góc cạnh lồi lõm đầy khuyết điểm, nhưng khi bù trừ cho nhau lại tạo thành một vòng tròn hoàn hảo. Tuy nhiên, quan hệ giữa bọn họ không giống kẻ cộng tác như hắn.
Tuy rằng phát sinh vài chuyện ngoài ý muốn, nhưng các cuộc giao dịch ở Qom vẫn hoàn thành một cách thuận lợi. Chịu ảnh hưởng của tình hình ở Iraq, quốc nội Iran cũng bị bao phủ bởi hoàn cảnh khủng bố, bất luận người nào khả nghi, nhất là người ngoại quốc, tất cả bị kiểm tra, nếu không thể xuất trình các loại giấy tờ tùy thân đáng tin cậy thì đều bị coi là ‘phần tử quấy nhiễu’, bị giam cầm. Giữa trưa hôm nay xảy ra một vụ nổ lớn ở khu trợ trung tâm Qom, người gây ra vụ việc trốn vào khu trợ phía bắc.
Khi Ngải Cửu cùng Trác Dạ Húc đang dùng cơm trong một nhà hàng ở phía bắc ngoại ô Qom, một đội quân nhân Iran xông tới, họng súng nhất tề chỉ vào đầu bọn họ. Lúc bọn họ bị ‘kiểm tra’ bên bàn cơm, Y Vạn tới xuất trình giấy chứng nhận của hai người, bên trong giấy chứng nhận có kẹp một tập giấy ‘thông hành’ dày cộp. Người đứng đầu đội quân nhân gật đầu, phất tay để những người khác buông súng, lúc chuẩn bị rời đi lại nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay trái của Ngải Cửu, sau đó túm lấy tay hắn định rút nhẫn xuống. Làm sao Ngải Cửu có thể giao nhân cho người khác, dùng sức bắt lấy tay hắn, sau đó thưởng cho hắn một nắm đấm sắt. Tên cầm đầu kia kêu trời gọi đất, hơn mười khẩu súng lại kề lên đầu Ngải Cửu lần thứ hai.
“A Cửu, cho hắn đi!”
“Cái này không thể cho được!”
Đó là nhẫn kết hôn của hắn và Trác Dạ húc, không ai được phép lấy đi!( WoW)