Một năm trôi qua rất nhanh, sinh nhật hai mươi tuổi của tôi tới đúng hạn. Trước sinh nhật mấy ngày tôi đã bắt đầu thấp thỏm không yên, tôi sẽ không nhận được một quả bom chứ? Phỉ Nhi nói: “Có thể là nhẫn, hoặc là dây chuyền.” Tôi hỏi vì sao, Phỉ Nhi nói: “Chị nghĩ xem, có váy công chúa rồi, lại có cả giày thủy tinh, chỉ còn thiếu mỗi tín vật đính ước, không phải nhẫn thì sẽ là dây chuyền, vòng tay cũng có lẽ, dù sao đều là trang sức. Nhất định là người kia muốn chị tham dự một buổi vũ hội long trọng, cho nên mới chọn lựa trang phục cho chị trước.” “Chị không phải cô bé lọ lem.”
“Chị vốn là thế mà, chỉ có điều hoàng tử vẫn còn ẩn mình ở một nơi bí mật mà thôi.”
Tôi liếc ngang con bé, “Nói linh tinh.”
Vào ngày sinh nhật, thầy Lý gọi điện thoại muốn tôi về nhà ăn cơm, còn nói với tôi: “Lại có người tặng quà cho con.”
Tôi đã không muốn nghĩ là ai tặng nữa, bởi vì tôi thật sự không biết người kia là ai, vì sao từ năm tôi mười tám tuổi lại luôn tặng quà cho tôi. Tôi chỉ đoán, lần ngày người kia sẽ tặng tôi cái gì. Đương nhiên tôi không tin là trang sức, bởi vì tôi không tin cổ tích sẽ bước vào thế giới thật, hơn nữa tôi cũng không thích cổ tích, tiếng chuông điểm mười hai giờ đêm vừa vang lên, cô bé lọ lem sẽ lại biến thành hình dạng vốn có, chẳng có gì đáng để mong đợi.
Nhà của thầy Lý nằm trên con đường Điều Trần cũ ở khu tây Thượng Hải, cũng được coi là một cái nhà ở trong con ngõ sát mặt đường. Con đường lâu năm với những ngôi nhà mang kiểu dáng phương Tây cũ kĩ lụp xụp, những cây ngô đồng cổ thụ. Hai bên đường lác đác mấy sạp hàng làm ăn nhỏ. Ngô đồng san sát biến con đường trở nên yên tĩnh lạ thường, ánh mặt trời đan xen vào tán lá, rơi xuống thành những bóng râm loang lổ. Mỗi khi có xe chạy qua, bóng râm sẽ bị nghiền nát, giống như hạnh phúc xưa kia đã bị nghiền nát trong trận hỏa hoạn vô tình. Lên nhà, tôi bỗng sợ gõ cửa, không biết nghênh đón tôi sẽ là một món quà như thế nào.
Có lẽ thầy Lý trên ban công đã nhìn thấy tôi lên nhà, tôi chưa nhấn chuông mà ông đã mở cửa. “Con bé này, về nhà rồi mà sao không vào.” Nói xong cúi người lấy từ trên kệ giày một đôi dép cho tôi. Vào lúc ông cúi người, tôi nhìn rõ mái tóc ông đã bạc trắng thành vệt, lưng cũng đã hơi cong. Không biết sao tôi lại nghĩ tới loài lạc đà bước đi trên sa mạc, thầy Lý chưa bao giờ ngừng tiến về phía trước. Ông đã già thật rồi.
Gian nhà nhỏ hẹp vẫn được quét dọn ngăn nắp như xưa, có lẽ rèm cửa sổ cũng mới được giặt, tuy màu sắc đã bị phai nhiều nhưng rất sạch sẽ. Cây kim của chiếc đồng hồ treo tường cũ chỉ vào mười hai rưỡi tròn, đúng vào thời gian ăn trưa. Chiếc nồi trong phòng bếp đang sôi ùng ục, không khí ngập tràn mùi canh sườn, Thầy Lý đưa muôi cho tôi thử, tôi chuyển từ phòng bếp ra ban công, không thấy Trình Tuyết Như và Phương Phỉ.
“Dì Trình của con đưa Phương Phỉ đến cuộc hẹn rồi, trưa nay chỉ có hai chúng ta ăn thôi, thầy đã hầm canh sườn bí đao mà con thích ăn.” Tôi nghe thấy thầy Lý nói từ trong bếp.
Tôi vâng một tiếng, đoán nhất định Phương Phỉ lại bị ép buộc đi xem mắt. Lúc ăn cơm, thầy Lý không ngừng gắp thức ăn cho tôi, còn nói buổi tối Phương Phỉ sẽ mang bánh ngọt về, muốn tôi ở lại ăn tối.
Tôi ậm ừ, không đồng ý ngay lập tức. Buối tối tôi còn muốn đến thư viện tìm sách tham khảo, dạo này bận làm luận văn tốt nghiệp, ngoại trừ phòng ngủ, hầu hết thời gian tôi đều ngâm mình trong thư viện.
Ăn cơm xong thầy Lý vội vã ra ngoài, nói buổi chiều còn phải lên lớp, muốn tôi tự đọc sách rồi nghỉ ngơi, chờ dì Trình trở về làm cơm tối. Lúc sắp đi, thầy Lý mới sực nhớ ra một chuyện quan trọng, chỉ vào gian phòng trước đây của tôi, quà của con ở đầu giường, sáng sớm đã có người đưa tới. Nói xong rồi ra khỏi cửa.
Tôi chần chờ đi vào gian phòng nhỏ chỉ đặt vẻn vẹn một chiếc giường, quả nhiên đã nhìn thấy một hộp quà tinh xảo đặt trên chiếc gối đầu giường, không lớn như hai lần trước đây, chẳng lẽ đúng là trang sức?
Tôi mang hộp quà ra phòng khách nhỏ bên ngoài, tựa như đang cầm một chiếc hộp Pandora thần bí, không biết bên trong sẽ nhảy ra cái thứ đáng sợ gì. Tôi ước chừng trọng lượng, rất nhẹ. Chắc chắn không phải bom. Tôi bỗng cảm thấy mình thật buồn cười, nếu mà người kia muốn tặng bom cho tôi, vậy năm mười tám tuổi đã tặng rồi, sao phải chờ đến bây giờ? Nghĩ như vậy tôi nhẹ nhõm hơn nhiều. Sợi dây sa tanh màu tím mềm mại tuột xuống khỏi tay tôi, tôi mở ra từng lớp giấy gói, sau đó nhấc nắp hộp…
Một ngọn nến màu trắng nằm lẳng lặng ở trong hộp…
Mất chừng hai phút, tôi cứ nhìn chằm chằm vào ngọn nến kia không động đậy, ngay cả hô hấp cũng rất khẽ. Trong đầu cuồn cuộn một thứ âm thanh giống như tiếng của nước chảy ầm ầm, phảng phất như dòng sông thời gian đã bị đảo ngược. Tiếng rao hàng của người bán rong và tiếng ô tô bên ngoài cửa sổ nhắc nhở tôi đây không phải một giấc mơ, là thế giới chân thật. Tôi run rẩy cầm lấy chiếc thiệp bên dưới ngọn nến.
Mặt trên là một hàng chữ nhỏ rõ nét: “Bé cưng, có còn nhớ trận hỏa hoạn kia không?”
Tôi không biết tôi đã xông ra ngoài như thế nào. Đường phố đông nghịt người và xe cộ. Kẹt cứng, âm thanh ầm ĩ, giống như tất cả mọi người đều không thể về được nhà. Tôi cũng không thể được về nhà, ngôi nhà cũ kĩ từng cho tôi sự ấm áp vô tận đã mất rồi. Tôi cũng không rõ vì sao tôi lại chạy, giống như thể có người đang đuổi theo tôi. Kỳ thật tôi cũng hiểu, nếu như có người theo dõi thôi, tôi có làm gì cũng chẳng thể nào chạy thoát. Ngọn nến kia chính là lời “thăm hỏi”, có người đang ẩn nấp trong bóng tối, một mực nhìn chòng chọc vào tôi.
Tôi thật sự không thể chảy nổi nữa.
Tóc tai rối bù, đôi giày thể thao trắng dính đầy đất bẩn.
Mà tôi đã tới đâu đây? Sao tôi lại đứng ở bên ngoài cánh cổng lớn của Mai uyển!
Cánh cổng sắt khắc hoa văn màu đen ngăn cách tôi với ngôi biệt thự rộng lớn bên trong, tôi hoài nghi mình đã nhìn lầm rồi, chẳng phải trận hỏa hoạn đã đốt trụi nơi này thành phế tích rồi ư? Làm sao lại có một tòa lâu đài giống hệt như thế đột ngột mọc lên từ mặt đất? Vẫn là một ngôi nhà trắng mang kiến trúc phương Tây, mái của nhà chính hình tròn, nhìn như vừa mới xây, mơ hồ còn có thể ngửi được mùi vôi vữa. Sau trận hỏa hoạn, những người sống trong ngôi nhà kia đã rời khỏi thành phố này và chuyển ra nước ngoài, đã trở về khi nào thế? Là ai đã khôi phục lại kiến trúc kia?
Có hạt mưa lác đác rơi xuống khuôn mặt tôi.
Hình như trời mưa rồi.
Tôi đi dọc theo bờ tường tiến về ngọn núi phía sau. Xa xa đã trông thấy một biển hoa lê, bao trùm ngọn núi giống như biển tuyết. Những cây lê này có thể sống sót qua được trận hỏa hoạn kia, thật đúng là kì tích. Tôi ngẩn người đứng bên ngoài hàng rào sắt ở cổng sau, qua cánh cổng này, dọc theo con đường nhỏ uốn lượn là có thể đi lên sườn núi. Nhưng mà tôi không vào được, nhìn hoa lê tung bay ngập tràn trong gió, cuối cùng tôi gào khóc. Đã bao nhiêu năm rồi, tôi mang theo chiếc giá thập tự trên lưng mà sống tạm bợ đến tận bây giờ, dù cho những lúc bị mệt mỏi trói buộc tôi cũng chưa bao giờ khóc như thế, nhưng mà giờ phút này, đối mặt với biển tuyết cuồn cuộn, sự kiên cường mà tôi ngụy trang đã sụp đổ trong chớp mắt.
Không bần biết có bao nhiêu lý do, không cần biết có nguyên nhân gì, không cần biết tôi có bất hạnh ra sao, hơn nữa không cần biết những năm tháng còn lại của cuộc đời tôi có chuộc tội thế nào, tôi vẫn là một kẻ có tội. Thượng Đế có mắt. Người khác không nhìn thấy tôi cầm nến châm rèm cửa sổ, nhưng Thượng Đế nhìn thấy. Mà ánh mắt của Thượng Đế lại đặt ở ngay bên cạnh tôi, trước giờ chưa từng rời khỏi.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, tôi lảo đảo đi trở về.
Rừng cây lạnh lẽo âm u phía trước Mai uyển, mưa rơi lộp độp trượt tuột khỏi lá cây, tóc tai và quần áo trên người tôi đều ướt hết, lạnh lẽo dán vào da thịt. Tôi không thể phân biệt nổi trên mặt là nước mưa hay là nước mắt, chỉ cảm thấy con đường mưa mịt mờ phía trước, mà tôi là một con cá mù lòa, mỗi ngày sống đều bị rơi vào biển sâu, đáy biển tăm tối khiến cho tôi hoàn toàn lạc mất phương hướng.
Một chiếc ô tô chạy vượt lên từ phía sau người tôi, bọt nước bắn tung tóe.
Chắc là đi ra từ Mai uyển.
Đột nhiên tốc độ của xe chậm lại, dừng ở phía trước khoảng trăm mét. Đầu của một người đàn ông nghển ra khỏi cửa xe, đeo kính râm, tìm tòi đánh giá tôi với toàn thân ướt đẫm.
Tiếng sấm ầm ầm bên tai.
Mưa rơi rào rào xuống đất.
Danh Sách Chương: