Khi cô cởi lớp áo đầu tiên của hắn ra, cô cảm giác được hắn giơ tay lên tháo một cây trâm trên tóc cô xuống. Khi cô cởi tới lớp áo thứ hai, thì hắn lại lặng lẽ tháo tiếp một cây trâm khác.
Hành động này làm cô càng không dám ngẩng đầu lên, cảm thấy mái tóc dài của mình xổ ra, cảm thấy hơi thở nóng hổi của hắn phả qua trán, tóc, tai, rồi dừng lại trên chiếc cổ trần không bị thứ gì che lấp.
Tay cô càng run dữ dội hơn.
Sau đó, cô cởi nốt lớp áo cuối cùng, nới lỏng áo hắn ra, đôi tay giơ lên run khẽ, mở rộng tiết y để nó tuột khỏi bờ vai săn chắc.
Lần trước đèn tắt cũng không đốt nến nên cô không thấy rõ, nhưng giờ đây, cặp nến đỏ sáng rực lại chiếu tỏ tất cả mọi thứ.
Hầu kết trên cổ hắn, vòm ngực cường tráng, cơ bụng rắn chắc, không sót thứ gì. Thậm chí cô có thể thấy rõ đường vân trên da hắn, và dọc theo bụng dưới xuống quần còn có ít sợi lông đen đúa, đầu ngực hắn cũng đã dựng thẳng.
Trong thoáng chốc, Đông Đông không biết nên đặt mắt ở đâu, cô bối rối dời tầm mắt, nhưng một giây sau lại không nhịn được liếc mắt về lại.
Mỗi khi hắn hít vào, cơ thể hắn dường như càng tới gần cô hơn, tưởng chừng sắp chạm vào cô tới nơi. Thậm chí như thể đang yêu cầu cô vuốt ve, nó làm cô không dằn lòng nổi nắm chặt tay, sợ mình không biết ngượng mà dán tay lên thật.
Suy nghĩ này chẳng biết ở đâu ra, làm tai cô đỏ bừng, miệng lưỡi khô khốc khó hiểu.
Cô nên cởi nốt quần cho hắn mới đúng, nhưng đôi tay vừa đụng vào hắn, nhiệt độ trên da hắn đã hơ nóng ngón tay cô. Cô cố hết sức giữ bình tình, không cho ngón tay chạm vào hắn. Nhưng nó khó vô cùng, mỗi một lần ngón tay bất cẩn cạ nhẹ qua, cô lại bất ngờ run lên, không khỏi chùn tay.
Sau đó, đột nhiên cô phát hiện, chuyện này không chỉ ảnh hưởng tới cô mà còn lan sang cả nam nhân đối diện.
Mỗi một lần cô chạm nhẹ vào hắn, chỗ da bị cô chạm vào sẽ co lại căng cứng, hơi thở nóng rực lướt qua cổ cổ sẽ hơi khựng lại, mãi tới khi cô rời ra thì làn gió nóng đó mới quay lại.
Hắn nín thở, giống hệt như cô.
Đông Đông hóa ngốc, bất giác bị hấp dẫn, nhưng cô không dám ngẩng đầu lên, chỉ thử đụng nhẹ lưng ngón tay vào, rồi lướt qua.
Hắn nghẹn thở, bàn tay đang cầm mái tóc dài của cô bỗng siết chặt lại thành quyền.
Hắn đang cúi mắt nhìn, cô biết, hắn đang nhìn tay cô, cô có thể cảm giác được tầm mắt của hắn đang rơi trên ngón tay mình.
Vậy ra đây chính là cảm giác lúc lưng ngón tay hắn chạm vào mặt cô hôm ấy sao?
Không tài nào kiềm chế nổi, Đông Đông di đốt ngón tay qua lại chậm rãi, cảm giác hắn lại hít vào, run lên khe khẽ.
Phát hiện mình có thể điều khiển phản ứng của hắn làm cô thích thú. Chờ tới lúc cô nhận ra, thì cô đã bất giác duỗi dài ngón tay ra, lật bàn tay lại, sờ nhẹ vào làn da nóng rực của hắn.
Bụng dưới cứng cáp của hắn sờ vào hệt như đậu rang, mỗi lúc một nóng rực, mỗi lúc một săn lại. Mê mẩn lẫn tò mò, cô vuốt nhẹ lên, cảm giác làn da ngăm đen dưới ngón tay mình run khẽ.
Lần trước, cô chưa hề hay cơ thể dưới lớp áo của hắn lại săn chắc ngăm đen như vậy. Cô biết thỉnh thoảng hắn sẽ trực tiếp giúp đỡ công việc trong phường, nhưng sao lại phơi nắng thành đen như vậy chứ? Đen y như người làm nông xuống đồng mỗi ngày, như ngư dân đánh cá trên thuyền ở hồ Động Đình giữa ngày hè chói chang.
Chẳng biết tại sao, trên da hắn lại hơi nổi da gà. Cô nâng mi mắt lên đôi chút, nhìn thấy điểm nhô ra trước ngực hắn càng dựng thẳng hơn, cứ như đang vẫy gọi cô mút lấy nó.
Cô nhớ rõ lần trước, hắn ngậm nó để nghịch cô ra sao.
Nước bọt tiết ra trong miệng làm cô bất giác cắn nhẹ môi, cấp tốc cụp ngay mắt xuống, sợ hắn phát hiện mình nhìn hau háu vào nơi đó của hắn, phát hiện ra suy nghĩ đáng xấu hổ của cô.
Có điều, sụp mắt rồi cô mới nhận ra bàn tay nhỏ của mình đã áp tới cái bụng căng cứng của hắn từ lúc nào chẳng hay, còn quyến luyến xoa xoa chỗ gồ lên ở bụng.
Cô thất kinh, ngượng ngùng rụt tay lại. Nhưng chẳng hiểu sao bàn tay lại không nghe lời chủ, giá nào cũng không chịu rời xa cơ thể vừa ấm vừa chắc của hắn.
Vài sợi lông dưới rốn hắn hơi xoăn, càng xuống dưới càng rậm hơi, sau đó biến mất trong quần. Cứ như đầu óc bị mê hoặc, cô nhìn chúng, cảm giác lòng bàn tay ngưa ngứa, tự nhiên muốn biết sờ vào sẽ có cảm giác gì, muốn biết dưới lớp quần đó là gì.
Đương nhiên cô từng nhìn thấy những đứa trẻ trần như nhộng nghịch nước dưới hồ vào mùa hè. Nhưng cô biết nam nhân thì khác hẳn, lần trước không thấy rõ, mà cô thì thật tình hiếu kỳ.
Gần như ngay lúc đó, ngón tay cô tuân theo ý chí riêng của mình, từ từ, từ từ hé rộng lớp quần đó ra.
Vì căng thẳng quá độ, cô nhất thời không giữ chặc, khiến lớp áo cuối cùng còn sót lại trên người hắn tuột khỏi tay cô.
Hai chân hắn cường tráng như sắt, từng thớ cơ bắp nổi gồ lên dưới da. Nhưng đáng sợ nhất, chính là dục vọng đang bùng nổ giữa hai chân hắn. Không có quần áo che chắn, hơn nữa dưới ánh nến sáng ngời, nơi đó không còn là bóng dáng mơ hồ nữa, trông vào rất dọa người, làm cô thở hổn hển, cuống quýt dời tầm mắt.
Hắn bỗng đưa tay nâng mặt cô lên, cô vẫn không dám ngước mắt, nhưng hắn vẫn chờ, chờ cô không nén nổi lòng, cuối cùng nâng bờ mi khẽ run e lệ lên.
Sau đó, hắn cầm bàn tay nhỏ bé của cô, kéo cô cầm vào nơi đó.
Đông Đông khẽ hít ngược vào, muốn dời mắt đi, nhưng không cách nào làm được. Tình cảm trong đôi mắt đen của hắn chân thật lại rõ ràng như vậy, làm cô không thể lẩn tránh, chỉ cảm thấy thứ trong lòng bàn tay trơn tuột lại cứng cáp, nóng bỏng không gì sánh nổi.
“Đây là ta.” Dịch Viễn nhìn tiểu nữ nhân vô cùng thẹn thùng trước mắt, khàn giọng mở miệng: “Chỉ là ta thôi, không có gì phải sợ.”
Cô có thể cảm giác được nhịp đập dồn dập của hắn, ngay trong lòng bàn tay cô.
“Lần này…” Hắn mụ mẫm nhìn cô khàn giọng nói: “Sẽ không đau như vậy.”
Lời này làm mặt cô bỏng rát, nhưng vẫn không nhịn nổi mở miệng xác nhận lại: “Thật sao?”
“Thật.” Hắn nhìn cô, nói: “Nếu nàng còn đau thì cứ kêu ngừng, ta sẽ ngừng, được không?”
Trái tim trong lồng ngực nhảy lên thình thịch.
Mặt cô đỏ lựng tới mang tai, lát sau mới nhẹ đáp một tiếng:
“Được.”
Gần như đúng lúc đó, cô cảm giác được hắn trong bàn tay mình khẽ giật lên, dường như đã lớn hơn một chút, rắn hơn một chút.
Cô nghẹn thở, người run bắn, vì khẩn trương mà càng buộc chặt tay hơn theo phản xạ. Lúc này đồng tử hắn biến thành màu đen sẫm, nín thở, bỗng nhiên hé tay cô ra.
“Xin lỗi…” Đông Đông đỏ mặt nói: “Không phải ta cố ý…”
“Không.” Hắn run rẩy hít vào một hơi, cặp mắt đen bốc lửa, nói: “Không phải lỗi của nàng… chỉ tại… tay nàng rất thoải mái… ta sợ ta quá thích…”
“Thích gì?” Cô ngốc nghếch hỏi.
“Nàng quấn quýt ta, đụng vào ta như vậy…” Hắn thành thật nói cho cô biết. Nói đoạn chầm chậm cúi đầu, dán lên đôi môi mềm mại run run của cô: “Vuốt ve ta…”
Đông Đông không nhìn thấy hắn nói gì, nhưng những lời vừa rồi đã bị môi lưỡi và bàn tay lướt qua vòng eo cô của hắn cuốn lấy, làm đầu óc cô mê muội từ lâu.
Cô cảm giác môi lưỡi hắn lần lượt tiến vào, đùa nghịch, hôn mút, làm cả người cô vừa nóng vừa thẹn.
Sau đó chẳng biết tại sao giá y của cô tuột xuống, chẳng biết tại sao cô bị bế lên giường, cô không tài nào biết được, chỉ có thể cảm nhận. Nhưng giây tiếp theo, cô cảm giác tiết y của mình cũng biến đâu mất tăm, ánh nến tỏa lên ngực cô, lên búp tay trơn bóng, thậm chí tỏa sáng cả chân cô. Mắt cá chân của cô bị hắn nắm trong tay, thân thể hai người quấn lấy nhau, làm tất cả đều phơi ra lồ lộ.
Hắn gần như nếm khắp thân thể cô, dùng môi lưỡi chậm rãi gặm mút.
Cô có thể thấy, thấy rất rõ, thấy môi lưỡi hắn liếm, hôn ra sao. Thấy tay hắn vuốt ve tấm thân trắng ngần đang run rẩy của mình thế nào, thấy thân thể ngăm đen cường tráng của hắn dán sít sao, cọ sát vào cơ thể mềm mại trắng trẻo của cô ra sao.
Cô rất xấu hổ, muốn hắn thổi tắt nến. Nhưng cô lại muốn thấy hắn, muốn nhìn hắn, muốn nhìn ánh mắt say đắm vì cô của hắn, muốn nhìn nét mặt bị cô mê hoặc của hắn. Nhìn bàn tay hắn yêu chiều cô, nhìn thân thể tráng kiện căng cứng của hắn hợp làm một với cô.
Cảm giác đó mãnh liệt lại tuyệt diệu như vậy, thậm chí còn tuyệt hơn lần đầu.
Cô không tài nào không níu sát lấy hắn, không thể nào không kéo hắn vào càng sâu.
Nhiều ngày qua, cô còn tưởng đêm hoan ái đó tuyệt đẹp như thế là do cái đầu nhỏ đáng thương của cô tự tô điểm. Nhưng không phải vậy, cô thật sự cảm giác trong khoảnh khắc này, cô đã thật sự sở hữu hắn, sở hữu người nam nhân này.
Bất luận thế nào, vào giờ khắc này, hắn ở trong cô, thuộc về cô.
Dưới ánh đèn sáng rực, nhịp tim, hô hấp, mồ hôi của cô và hắn giao hòa làm một.
Cô có thể thấy rõ ánh mắt rực lửa của hắn, thấy mình trong mắt hắn.
Hắn nắm chặt tay cô, đan chặt vào mười đầu ngón tay cô, khiến thân thể mình dán khít vào cô.
Lúc hắn hôn môi cô, một lần nữa vào thật sâu, cô bị mang lên đỉnh ngọn sóng, sau đó phát run quay lại trong lòng hắn.
Lần này, cô không vì kích thích quá độ mà bất tỉnh, chỉ không thở nổi thôi.
Biết cô không thở được, hắn đứng dậy tách khỏi cô.
Đông Đông đỏ mặt, bỗng nhiên cơn xấu hổ lại trỗi dậy trong lòng làm cô quay phắt người qua bên, không dám liếc hắn nữa. Ai ngờ chốc lát sau, bàn tay hắn lại xoa đùi cô.
Tưởng là hắn lại muốn, cô ngượng chín mặt, không dám động đậy.
Ai dè giây tiếp theo hắn lại bế bổng cô lên, Đông Đông kêu khẽ một tiếng, cuống cuồng vòng tay qua cổ hắn.
“Chàng làm gì vậy? Chàng muốn mang ta đi đâu?” Toàn thân cô trần trùng trục, áo quần cũng chưa mặc vào.
Hắn không đáp lại, vì biết với tư thế này cô cũng không nhìn thấy được miệng hắn, chẳng thể làm gì khác hơn là bế cô ra sau tấm bình phong.
Đông Đông nhìn lên mới phát hiện sau tấm bình phong có một thùng gỗ to đùng, nó là thùng nước tắm làm bằng gỗ lim thượng hạng. Hắn nhấc nắp gỗ đậy thùng tắm lên, trong đó đã đổ đầy sáu phần nước nóng, hơi nóng bốc lên mờ mịt, bay lên lượn lờ.
Mùi thơm của gỗ tỏa ra không khí.
Đông Đông ngờ là hắn sẽ thả mình xuống cạnh thùng tắm, nhưng ai dè hắn lại bế cô bước thẳng vào thùng tắm, khiến nước nóng trong thùng hơi sóng ra ngoài.
Cô thở gấp, bất giác ôm rịt lấy hắn, sợ bất cẩn làm nước tràn khỏi thùng.
Giây tiếp theo, cô cảm giác thấy khuông ngực hắn rung động, ngước mắt thì thấy hắn đang cười.
“Yên tâm, nước tràn cũng không sao hết, ngoài thùng có rãnh thoát nước, nước tràn ra sẽ chảy tới ngoài tường.”
Cô thấy vậy mới nới lỏng bàn tay đang bám chặt hắn, vịn vào mép thùng ngó ra ngoài, quả thật trông thấy ngoài thùng gỗ có một vòng thoát nước nông, rãnh thoát này dựa sát vào tường, ở đó còn có một ống trúc để dẫn nước tràn ra bên ngoài.
Lúc này Đông Đông mới thở phào, ngoái đầu lại, chỉ thấy hắn đã lùi lại dựa vào sát mép thùng gỗ, mái tóc đen xõa xuống ngâm vào làn nước nóng bốc khói, ướt hơn phân nửa.
“Nước nóng này lấy từ đâu thế?” Cô tò mò hỏi.
“Ta chuẩn bị sẵn cho nàng, đựng trong ấm sắt giữ ấm bên kia.” Hắn dùng một tay chỉ mấy cái ấm lớn đặt sát tường, tay còn lại thì vớt làn tóc trôi lơ lửng trong nước của cô, rồi đưa lên môi hôn.
Đông Đông nhìn mà mặt nhỏ lại đỏ ửng lên, cảm thấy từng sợi tóc đen như có tri giác, truyền tới người cảm giác tê dại. Trong nháy mắt, cô muốn rút tóc ra khỏi tay hắn theo bản năng, nhưng không cách nào chống cự lại ham muốn nhìn hắn cầm từng lọn tóc đen ẩm ướt óng ánh nước của cô quấn lên tay hắn, xoắn quanh từng tấc một. Hại cô cũng bị hắn lôi lại từng tấc từng tấc một, mãi tới khi cô trở lại trong ngực hắn, ngồi trên đùi hắn lần nữa.
Đến đây hắn mới chịu thả tóc của cô ra, sau đó vòng tay qua eo cô, kéo cô tới sát hơn, buông mắt nhìn tiểu nữ nhân đang đỏ mặt thẹn thùng trong lòng mình.
Hơi nóng làm thân thể trắng như tuyết ngâm trong nước của cô nhuộm thắm một màu đỏ tươi mê hoặc, mà làn da không ngâm trong nước của cô cũng hơ ra một lớp nước mỏng manh trong suốt, một giọt châu đọng trên vành tai xinh xắn của cô, khiến hắn không nhịn được lấy lưỡi liếm.
Cô run lên rồi co rúm lại.
Giọt nước đó nếm vào có mùi của cô, thơm ngát mà lại ngọt ngào.
Hắn rất muốn đòi hỏi cô lần nữa, nhưng lại sợ dọa cô, sợ bản thân mất kiểm soát làm cô bị thương.
Không vội, từ giờ trở đi, cô chính là của hắn.
Tối nay, hắn chỉ muốn ở cạnh cô một cách yên bình.
Thở sâu, hắn vươn tay lấy đậu tắm, đánh nước, rồi gội mái tóc dài cho cô, cũng tẩy đi lớp phấn son trên mặt.
Cô trang điểm tuy đẹp, nhưng như vậy không giống cô, lớp son phấn này che mất dung nhan thật của cô. Hắn thích dáng dấp vốn có của cô, thích mùi thơm nguyên thủy tỏa ra từ cơ thể cô.
Cô không phản kháng, trái lại tuy mệt, cô vẫn lấy đậu tắm trong tay hắn, cúi mắt đánh bọt rồi rửa mặt cho hắn, sau đó lau người.
Hắn không ngờ cô sẽ làm như vậy, tim bỗng đập rộn lên, đánh vào xương ngực.
Bàn tay nhỏ bé trắng muốt của cô mềm mại vô cùng, xoa tới trượt lui trên người hắn. Hắn nhìn bàn tay cô xoa ngực hắn, trượt lên cổ hắn, rồi trở lại trong nước, dạo chơi trên bụng hắn.
Thoắt cái hắn lại tự động cứng rắn, cô chậm rãi dời bàn tay nhỏ chạy dọc xuống eo hắn, đi lên lần nữa rồi quay lại ngực. Tiếp đó dừng lại bên ngực phải hắn, ngần ngừ một lát mới ngượng ngùng xoa đầu nhọn đang dựng thẳng trên ngực hắn, xoa bóp nhẹ nhàng, hắn không cách nào không chế nổi rên lên một tiếng.
Hắn bỗng im bặt, sực nhớ ra tay cô đang áp sát lên người mình, chắc chắn sẽ cảm giác được tiếng rung động vừa rồi. Hắn thật sự rất sợ cô rút tay về, nhưng nháy mắt tiếp theo, cô lại tiếp tục áp lòng bàn tay lên người hắn, chậm rãi, trên dưới, qua lại.
Đây thật là sự giày vò vừa đáng sợ vừa ngọt ngào.
Hắn hít hơi, thấy cô cúi gầm gương mặt đỏ hồng, vành tai ướt át cũng đỏ hồng. Cảm giác cô xoa bóp trên dưới, trái qua phải lại, mặt trên bên dưới hắn. Cổ họng hắn co lại, tim hắn đập điên cuồng, bụng dưới hắn căng cứng. Đôi tay nhỏ bé của cô lại lưu luyến trên lớp lông bên dưới một hồi, sau đó trượt dần xuống, cầm lấy hắn một lần nữa.
Rồi bắt đầu dao động.
Hắn có thể nhịn được, đương nhiên có thể.
Hắn bấu lấy cạnh thùng tắm, cơ thể căng lên.
Hắn không sao, hắn có thể nhịn nổi, hắn nghĩ. Hắn đương nhiên làm được, hắn nghĩ.
Không, hắn không làm được —– có thể, hắn có thể —–
Hắn gắng hết sứt siết chặt lấy mép thùng tắm, gần như bóp nát thớ gỗ cứng chắc.
Sau đó hắn biết mình không làm được, chờ tới khi hắn nhận thức được chuyện này, thì hắn đã giật bàn tay nhỏ bé của cô lại từ lâu, kéo sát cô lại, cầm chân và hông cô, tách hai chân cô ra, để cô chuyển từ tư thế quỳ giữa hai chân hắn, thành giang chân ngồi trên người hắn.
Giây tiếp theo, cô đã bọc lấy hắn thật sâu.
Trong tích tắc, mắt cô trợn tròn thở gấp, tay vịn vào bờ vai hắn.
Dường như hắn sẽ bùng nổ ngay lập tức. Nhưng điều làm hắn kinh ngạc chính là cô cũng giống như hắn. Cô ngồi trên người hắn, đỏ mặt xấu hổ, run rẩy. Sắc hồng lan kín cả thân thể mềm mại của cô, đôi mắt đen mơ màng, bờ môi hồng hé mở rên khẽ, cơ thể bé nhỏ run rẩy không ngớt, bao chặt lấy hắn, truyền tới một loạt cơn sóng tình, làm hắn hoàn toàn bại trận, chỉ còn biết trút hết tất cả, chôn sâu vào đó.
Cuối cùng, cô mệt lả, ngượng tới nỗi không dám ngẩng đầu.
Hắn tò mò bao giờ cô mới quen được, hay là mãi mãi vẫn không quen.
Thế này cũng không tệ, hắn thích dáng vẻ cô ngượng ngùng nhưng vẫn không chịu nổi sự dụ dỗ của hắn.
Hắn bế cô đứng dậy, quyến luyến lau khô thân thể và mái tóc dài cho cô.
Hắn dịu dàng xoa tóc, lau người cho cô, sau cùng cầm khăn vải lau tóc cô lần nữa, mãi tới khi khô.
Từ nhỏ Đông Đông đã học cách tự tắm gội lau tóc, chẳng bao giờ được người ta nuông chiều thế này, nên có hơi thụ sủng nhược kinh.
Cảm giác được yêu thương cưng chiều tuyệt tới khó tả, cô chưa từng nghĩ cảm giác này lại tuyệt tới mức đó.
Nói lại thì, việc này cũng là việc mà thê tử phải làm đúng không?
Cô nên lau tóc lau người cho hắn mới đúng, nhưng lúc nãy cô vừa tắm giúp hắn một cái, kết quả là…
Nhớ tới cái kết quả đáng xấu hổ kia, chân cô lại nhũn ra, thân thể hơi run lên.
Đông Đông lấy can đảm, lén sụp mắt nhìn nam nhân trước người mình, dục vọng giữa hai chân hắn đã giảm rồi.
Cô cũng không biết chuyện này có thể làm nhiều lần một đêm. Mẹ cô chết sớm, không ai nói với cô những chuyện này. Trong hai ngày ở Ứng Thiên Đường, Bạch Lộ cũng không nói nhiều tới nó, mà cô cũng ngượng không dám hỏi.
Đột nhiên, hắn dùng ngón tay nhẹ chọc chọc mặt cô.
Cô ngẩng đầu, thấy hắn nhìn cô, nói: “Xin lỗi, không phải ta cố ý, nàng còn đau không?”
Tuy vẫn còn hơi xót, nhưng thành thật mà nói hai lần này không đau lắm.
Đông Đông đỏ mặt, khẽ lắc đầu, rốt cuộc không nén nổi tò mò, hỏi nhỏ: “Sao chàng biết sau lần đầu sẽ không đau nữa?”
“Có người nói với ta.” Hắn đáp.
“Ai thế?” Lời vừa thốt khỏi miệng cô đã hối hận rồi, hơi sợ hắn sẽ trả lời là một cô nương nói với hắn.
Hắn đi kinh thương nhiều, luôn phải tiệc tùng xã giao.
Cô biết lúc các thương nhân xã giao sẽ đi uống hoa tửu, huống hồ cô cảm giác như hắn đã có kinh nghiệm rồi, biết nên làm thế nào, phải làm sao, khác xa với người mới như cô, chẳng hiểu gì.
Thấy hắn mở miệng muốn đáp, Đông Đông hoảng hốt, quýnh quáng lấy tay ấn môi hắn lại: “Quên đi, đừng nói, ta không muốn biết.”
Ai ngờ hắn nghe vậy trong mắt càng hiện lên ý cười.
Bỗng dưng cơn buồn bực trỗi dậy, cô rút tay về quay ngoắc người đi. Hắn lại vươn tay lôi cô lại, xoay cô về phía mình, rồi nâng cằm cô lên, nói: “Không phải như nàng nghĩ đâu.”
“Chàng… chàng biết ta nghĩ gì sao?” Bàn tay nhỏ của cô đặt trên ngực hắn, lẩm bẩm hất đầu đi…
Hắn nhìn cô, xoay gương mặt nhỏ của cô về lại, mãi tới lúc cô chịu nhìn hắn thì mới nói: “Không phải cô nương nào hết, mà là một nam nhân. Có vài nam nhân uống say rồi sẽ ba hoa về chuyện chăn gối, hơn mười tuổi ta đã nghe tới chai tai rồi.”
Cô ngớ ra, buột miệng hỏi: “Không phải vì chàng có kinh nghiệm sao?”
Câu hỏi này thoang thoảng mùi dấm chua, làm nụ cười trên môi hắn càng đậm hơn.
“Không phải.”
“Nhưng… chàng cũng không… không cùng mấy người đó tới hoa lâu uống rượu sao…”
“Ta có đi.” Biết cô để tâm, hắn thản nhiên nói cho cô biết: “Nhưng chỉ uống rượu bàn chuyện làm ăn, không lộn xộn với mấy cô nương kia.”
Cô trợn tròn mắt hạnh, đỏ ửng mặt ấp úng hỏi: “Vậy chàng chưa từng… chưa từng…”
Kiểu nói lắp của cô làm hắn mỉm cười, đành thành thật khai báo: “Không có, thứ nhất lúc đó ta phải tiếp quản gia nghiệp, bận tới nỗi không có thời gian đi uống rượu hoa, bàn xong chuyện buôn bán thì ta quay về phường ngay để giúp đỡ học việc. Thứ hai, ta biết những cô nương ở đó không phải tự nguyện, tới cười cũng gượng gạo, dù phải tháo đai lưng cũng chỉ vì tiền, không phải cam tâm tình nguyện. Cô nương như vậy ta không muốn ép uổng.”
Đây là nói thật, năm ấy mỗi lần hắn bị kéo đi uống rượu hoa, không hiểu sao khi nhìn những cô nương kia hắn chẳng hứng thú nổi, lúc nào cũng có ý thức phản kháng. Trên người họ quá nồng mùi son phấn, nụ cười dáng đứng quá phong trần. Thế nên dù có uống chút rượu, nhưng hắn chưa lần nào muốn xuống tay với ai.
Thân là thiếu gia Dịch gia, nếu hắn thật sự muốn cô nương nào thì có thể chiếm được cô nương ấy. Nhưng hắn không muốn dùng tiền để ức hiếp ai cả, huống chi đáy lòng hắn đã bị cô chiếm mất từ lâu rồi, dù chỉ là gặp gỡ diễn trò, hắn vẫn luôn luôn nhớ tới cô.
Chẳng hiểu sao, hắn cứ luôn cảm thấy nếu mình thật sự ức hiếp người, thật sự phụ lòng ai, thì cô chắc chắn sẽ coi thường hắn, sẽ không thèm hắn nữa.
“Những cô nương ở đó, không phải là người ta mong muốn.” Hắn bình thản nói với cô.
Nam nhân trước mắt nói ra việc này mà hoàn toàn không né tránh tầm mắt cô, ánh mắt cũng không dao động bất định. Khoảnh khắc đó, Đông Đông biết hắn nói thật, nhưng cô vẫn còn chút nghi ngờ khó hiểu.
“Nếu… chàng chưa từng… vậy sao chàng đối với việc đó… hiểu rõ như vậy?”
“Có phần là nghe được, có phần là nhìn thấy.” Hắn nói mà mắt cũng không buồn chớp.
“Nhìn thấy…?” Cô há hốc mồm, che phắt gương mặt nhỏ lại, la lên thất thanh: “Sao chàng lại đi nhìn người ta…”
“Không phải nhìn người ta, chuyện này có sách.” Hắn cười cắt ngang tiếng la của cô.
“Có sách?” Đông Đông giật mình, trợn to mắt, ngạc nhiên thốt lên: “Chàng nói thật hay đùa?”
“Có cả hình minh họa nữa.” Hắn bế cô lên, bước về phía giường.
“Hình minh họa?” Cô tiện tay vịn vào vai hắn, quên bẵng mất ngượng ngùng, chỉ hiếu kỳ hỏi dồn: “Chàng lừa ta sao? Loại chuyện này… sao lại có người vẽ sách chứ?”
“Đương nhiên là có.” Hắn bế cô lên giường, để cô ngồi xuống chiếc giường hẹp, cười nói: “Còn bán rất chạy nữa.”
“Sao chàng biết nó bán chạy…” Cô chợt im bặt, hít mạnh vào một hơi, gương mặt nhỏ lại hồng ửng lên, khó tin hỏi: “Chàng in bán sao?”
Hắn lại cười: “Ta từng nghĩ tới, nhưng nếu ta dám in Xuân Cung đồ thật, tổ tiên nhà ta mà biết thì sẽ tức tới mức đội mồ sống dậy mất.”
“Vậy sao chàng biết nó… bán chạy chứ?”
“Vì phường in tranh.” Hắn nằm nghiêng bên cạnh cô, kéo chăn đắp kín hai người, đưa tay giữ mặt cô, rồi nhìn cô cười khẽ: “Là mua giấy nhà ta.”
“À.” Đông Đông bừng tỉnh, kéo chăn che tới cằm, đôi mắt to lúng liếng đang xoay vòng vòng bỗng trở lại trên mặt hắn.
“Cái đó…” Cô không dằn được muốn nhìn hắn, hỏi tiếp.
“Ừ?” Hắn buồn cười chờ cô nói.
“Cái xuân gì đó… là xuân trong mùa xuân sao?”
Tuy cô không nói rõ nhưng hắn biết cô đang hỏi chuyện gì.
Dịch Viễn ngắm cô, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Cung thì sao?” Cô hỏi tới.
“Cung trong cung điện.”
Cô im lặng một thoáng, đôi mắt hạnh trợn thật to, khuôn mặt nhỏ ngượng chín.
“Đúng rồi, nàng nghĩ không sai đâu.” Hắn nở ra chút ý cười gian tà, nói với cô: “Chính là ý đó, trong sách sẽ vẽ xen kẽ đủ loại Xuân Cung đồ này, nàng muốn xem không?”
“Ta… Ta… chả thèm…”
Đông Đông lắc đầu nguầy nguậy, xấu hổ xốc chăn phủ hết cả người. Nào ngờ hắn lại thò tay kéo cô lại, lần này dứt khoát để cô nằm sấp lên người hắn trong chăn. Tư thế này vô cùng thân mật, từ đầu tới chân cô đều dán hết lên người hắn, làm cô muốn cuộn tròn người lại. Nhưng thân thể hắn thật ấm áp, nằm sấp kiểu này còn thoải mái vô cùng, hệt như sinh ra là để dành cho cô vậy. Mỗi một tấc một góc đều vừa khít tới bất ngờ, thích hợp để sưởi ấm cho cô hơn tất cả mọi thứ, làm hại cô trong phút chốc không rời ra nổi.
Kết quả cô còn chưa kịp cuộn người lăn ra, thì dù hắn không ép cô ngẩng đầu lên nữa, nhưng bàn tay lại xoa lưng cô, chậm rãi tới lui, y như đang sờ mèo vậy. Sự vỗ về ấm áp làm cô càng dễ chịu hơn, chẳng tài nào suy xét thiệt hơn nữa, chỉ cảm thấy toàn thân mình thả lỏng.
Để thành thân, cô đã căng thẳng cả ngày, mà thân thể hắn lại làm người ta thoải mái hết sức. Cô có thể cảm giác được nhịp tim theo quy luật của hắn đang đập vào cô đều đặn.
Cảm giác này làm người ta an tâm, rất an tâm.
Trong lúc chưa hay biết, Đông Đông đã quên mất xấu hổ, cơn buồn ngủ kéo tới, thoáng chốc cô đã chìm vào mộng đẹp.