Uỳnh! Mặt da trên tấm bia in hình một dấu xoáy.
"Hai trăm mười lăm kí!" Diệp Vân hít hà một hơi, nó cảm giác sau khi ăn đan dược, sức mạnh trong thân thể mình đã có thay đổi, nhưng không ngờ tăng thoáng cái gần một trăm kí. Cứ như mình lúc sáng và chiều là hai người khác nhau vậy.
Thằng bé hai chân chùng xuống, phát lực bật nhảy một cái, từ dưới sân đã bật lên cao ngang ngọn cây lê hơn ba mét. Chưa dứt hứng khởi, nó lấy áo sắt mặc lên người, quấn thẻ sắt quanh tay và chân, liền chạy mấy vòng quanh diễn võ trường rộng lớn. Mỗi vòng diễn võ trường là một nghìn hai trăm mét, Diệp Vân chạy liền năm vòng, tính thời gian mới chưa đầy một khắc (15 phút)!
Hiện tại tố chất thân thể của nó đã vượt qua tiêu chuẩn võ giả. Thậm chí có thể so được với võ giả sơ cấp hậu kì. Nếu để phụ thân biết được việc này hẳn là kinh ngạc đến bực nào. Nhưng Diệp Vân cũng không vội vàng đem thành tích này báo lại. Nó muốn tu tập thêm để có thể học được pháp môn tu Tiên từ Mặc Thúc.
(Bên lề: Diệp Vân làm Diệp Hải tức quá, phạt Diệp Vân không tu thành võ giả không cho ra ngoài! Đem nhốt nó đến khu nông trang cho tập luyện một mình. Nông trang của Diệp gia rất rộng lớn, là nơi trồng hoa màu, chăn nuôi gia súc. Ở đó cũng có một khu vực rộng lớn gọi là võ trường, mỗi năm Diệp Hải vào đầu xuân sẽ cho các môn sinh võ đường của mình ở đây luyện tập. Lúc này chỉ có Diệp Vân một mình ở đấy. Chu Bá đi lại giữa hai bên để chăm sóc cho Diệp Vân nhưng cũng không có quản nó như trước mà cho nó tự tập tùy ý. Bởi đó là yêu cầu của Diệp Hải, để Diệp Vân tự giác ngộ, nó không tu tập đàng hoàng thì đừng có mong ra khỏi nông trang nữa)
*
* *
Diệp Vân ngày qua ngày tập luyện, Chu bá chỉ để mắt một chút mà thôi, cho thằng bé không gian thoải mái nhất có thể. Nó sáng ngày tập, chiều đến trò chuyện với Mặc thúc. Một tuần sau, lực đấm của Diệp Vân đã đến ba trăm kí, sức bật quá ba mét, các tiêu chuẩn khác đều đạt mức cao trong võ giả sơ cấp.
Võ giả sơ cấp không dừng lại ở yêu cầu lực lượng mà còn nhiều yếu tố khác như khả năng chịu tải của da, cơ, xương, khả năng chống chịu ngoại lực. Luyện những yêu cầu này còn khó hơn nhiều, nhưng Diệp Vân vốn không ham mê tu võ, nó chỉ muốn nâng cao tố chất thân thể để có thể học tu Tiên, liền không phải quan tâm đến các yếu tố đó.
Lúc này Diệp Vân trở lại gặp chú Mặc, người đã hứa sẽ truyền thụ công pháp cho nó. Thương thế của ông ấy khỏi rồi, đáng lẽ đã rời đi nhưng vì truyền thụ công pháp nên mới nán lại một thời gian. Cuối cùng thì thân thể của thằng bé cũng đạt đến mức tiêu chuẩn để tu đạo.
*
* *
Diệp Vân ngồi xếp bằng đối diện với chú Mặc. Tinh thần bó thả lỏng, thư giãn tốt nhất chờ lĩnh ngộ Tiên pháp. Mặc thúc đem linh lực trong cơ thể điều tiết vận chuyển đến mức tốt nhất, thức hải của ông cũng mở rộng, đem bí thuật vận chuyển đầy đủ.
"Ta bắt đầu đây!" Chú Mặc nói. "Vâng." Diệp Vân đáp khẽ.
Bàn tay phải Mặc thúc đặt lên đỉnh đầu của thằng bé. Linh lực trong cơ thể ông vận chuyển theo đường đi của bí thuật, truyền đến lòng bàn tay một lực lượng nhu hòa, đi vào đại huyệt trên đỉnh đầu của Diệp Vân. Nó cảm thấy đầu óc dần trở nên mơ hồ, mọi ý thức đều biến mất hết.
Ngón tay trái Mặc thúc vạch lên trán Diệp Vân một vòng tròn. Móng tay sắc nhọn rạch da thịt hắn tạo nên một sơ đồ thái cực. Máu tươi li ti rỉ ra. Ông nhanh chóng rót linh lực vào đó, ánh sáng bạc hòa với huyết quang tạo nên một màu sắc yêu dị.
"Diệt Tâm Chưởng của Bạch Hải Hàn quá khủng bố, khiến thân thể ta bị hủy hoại không ngừng, không còn có cách nào cứu vãn được nữa. May sao Tiểu hữu có thân thể thật tốt, hẳn là Ẩn linh thể đi, bằng vào thể chất này có thể giúp ta tu luyện lại, không quá mươi năm liền có thể hồi phục lại cảnh giới.
Tiểu hữu yên tâm, ta sẽ trân trọng cơ hội quý báu này, giúp tiểu hữu có thể hoàn thành ước nguyện của mình, nhất định sẽ trở thành Tiên."
Một dải ánh sáng màu xanh như tinh vân từ khe nứt trước trán người đàn ông họ Mặc tiến ra, đi vào đồ hình trên trán Diệp Vân. Đó chính là linh hồn của lão, tiến hành đoạt xá thân thể của nó. Thằng bé lúc này không còn cảm giác, hoàn toàn chìm trong hôn mê, nào biết được sinh tử của mình đang cận kề.
Linh hồn gã Mặc dễ dàng tiến vào thức hải đứa nhỏ. Lúc này dải linh hồn hiện ra bộ dạng giống hệt lão, chỉ khác là bằng những tinh thể phát sáng. Thức hải thằng bé là một không gian nhỏ hẹp, chỉ cần đi vài bước là tới tận biên giới. Nếu so với kích thước bên ngoài, họ Mặc cao một mét bảy thì không gian này chỉ khoảng ba trượng, so với thức hải của lão thì quả là bé bằng hạt tiêu.
Trong không gian bé xíu vừa bằng căn phòng, một đốm sáng mỏng manh đang run rẩy nhấp nháy, đó chính là linh hồn của Diệp Vân. Linh hồn của cậu chưa đủ lớn mạnh để có ý thức độc lập với thân thể nhưng bản năng của nó cảm thấy bị đe dọa khi có dị nguyên xâm nhập. Mặc lão cười khà khà: "Ngoan lại đây." Lão chẳng mấy khó khăn để túm đoàn linh hồn còn chưa thành hình đấy vào tay, tựa như đang cầm một nhúm bông vậy. Linh hồn nhỏ bé run rẩy kịch liệt, nhưng nó không thể làm gì khác được. Nó chỉ như một đứa bé sơ sinh trước Mặc lão là một người trưởng thành.
Mặc lão giơ cụm linh hồn của Diệp Vân lên cao, ngửa cổ, há miệng đem hút vào, tựa như người ta hút trứng gà sống.
Dòng linh hồn màu trắng từng đoàn từng đoàn chui vào bụng của y. "Ngon." Lão đưa tay xoa bụng, lực lượng linh hồn này hoàn toàn sẽ trở thành bổ dưỡng cho hồn lực của lão.
Lão tại không gian thức hải của Diệp Vân ngồi xuống xếp bằng, cảm ứng linh thức trong cơ thể. Chỉ cần xong bước này thì hoàn toàn có thể sử dụng cơ thể này, đồng thời cũng có tất cả kí ức của thằng bé, cho dù là phụ thân của nó cũng chẳng thể nào phát hiện ra được.
*
* *
"Ưm. Tại sao không điều khiển được thân thể này nhỉ?" Mặc Khôn thắc mắc. Chính lão lần đầu tiên đoạt xá, nhưng đối với mọi thủ tục qui trình đều am hiểu như lòng bàn tay. Không nghĩ đến bước cuối cùng lại không như ý muốn.
Lão tự nhủ, chắc là mình lo nghĩ quá, linh hồn thằng nhóc đã thành dưỡng chất cho mình rồi, cứ từ từ thử lại xem sao.
Lão lại nhập tâm cảm ứng thân thể một lần nữa.
"Cuối cùng thì cũng thấy rồi!.. A cái gì thế này? Không thể nào!" Mặc Khôn hét lên.
Không gian xung quanh Mặc Khôn thay đổi, lão bị hút vào một không gian tràn ngập ánh sáng màu tím. So với thế giới thức hải một màu đen thì nơi này rực rỡ hơn nhiều. Không gian này cũng rộng lớn gấp trăm ngàn lần, mênh mông không biết đâu là bờ.
Trong thế giới màu tím vô cùng này duy chỉ có một thứ bắt mắt: Một nam tử tuấn mỹ mắt nhắm nghiền đang ngồi xếp bằng, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ chói lọi, tựa như mặt trời trong vũ trụ.
Mặc Khôn bất ngờ lọt vào nơi này, bị thân ảnh nam tử thu hút tiến lại. Kim sắc nam tử đột nhiên mở mắt, một cỗ uy nghi cái thế cường giả phát ra, khiến cho linh hồn Mặc Khôn run rẩy không thôi, lão muốn bỏ chạy nhưng nam tử kia đột nhiên giơ tay, một hấp lực mạnh mẽ tức khắc đem lão hút về phía y.
Nam tử hỏi, giọng uy nghiêm không thể kháng cự:
"Ngươi là ai?"
Mặc Khôn tức tốc vận chuyển suy nghĩ, người nọ hẳn là một cái thế cường giả. Bằng kiến thức lịch duyệt của hắn cũng nhận ra đây là cảnh giới linh hồn của Tiên nhân. Một Tiên hồn trú ngụ trong cơ thể của một phàm nhân, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Lão nói: "Vãn bối tên Mặc Khôn là Trưởng lão của Lục Kiếm môn. Xin đại Tiên tha mạng."
Nam tử chân mày châu lại, giọng lạnh lẽo: "Tiên Kiếm Tông là đại thù của ta. Hạ môn của chúng dĩ nhiên không thể tha được."
Đoạn y dùng lực bóp mạnh một cái, ngọn lửa linh hồn của Mặc lão đột nhiên bị hủy mất một phần. Mặc Khôn sợ quá, gấp rút nói: "Đại Tiên nương tay, ta không phải người của Kiếm tông."
Nam tử kia dừng lại một chút, Mặc lão vội vàng nói, sợ rằng nếu chậm một chút thì có thể không còn cơ hội nữa: "Vãn bối là nội gián của Trường Sinh tông, vốn không phải là người của Kiếm Tông."
Khuôn mặt của người thanh niên dãn ra một ít, hắn nhếch mép cười. Mặc Khôn thấy vị Tiên kia buông lỏng thì thả lỏng tinh thần. Quả là thoát chết trong gang tấc.
Nụ cười trên môi nam tử trở nên lạnh lẽo, y gằn giọng: "Người của Ma đạo cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì. Ta còn vài điều chữa rõ, chi bằng xem thử linh hồn của ngươi có chi."
Thần quang trong mắt nam tử bắn ra chiếu thẳng vào mắt Mặc khôn. Lão không đề phòng liền mất đi hoàn toàn ý thức.
"Sưu hồn Đại pháp."
(Bên lề: Sưu hồn đại pháp là Bí thuật dùng để xem kí ức của người khác bằng cách dò xét linh hồn. Thi triển bí thuật này cực kì tà ác, có thể khiến cho người bị sưu hồn bị thương hoặc chết tùy vào đẳng cấp linh hồn. Trong chính đạo bí thuật này bị liệt vào cấm kị)
Một loạt những tin tức trong linh hồn Mặc Khôn hiện lên trong mắt nam tử dưới dạng cuộn phim. Bằng vào tinh thần Tiên giả cường đại hắn nhanh chóng lọc ra những tin tức hữu dụng.
"Quả là gian tế của Ma đạo cài vào Lôi Kiếm Tông. Cái này ngươi nói không sai."
Dưới Sưu hồn đại pháp của người thanh niên, không một điều nhỏ nhặt nào có thể giấu nổi y cả.
"Ừm, hóa ra là có thứ tốt, haha." Người thanh niên đưa tay phải xuyên qua phần đầu linh hồn Mặc Khôn, từ đó kéo ra một dải ánh sáng màu vàng chói mắt. Dải kim quang này được tạo bởi hàng nghìn chữ nhỏ màu vàng óng, xếp chi chít lên lên nhau.
Nam tử tiếp tục lục lọi trong kí ức của Mặc Khôn những thông tin cần thiết. Mặc Khôn là người của ma đạo Trường Sinh Tông cài cắm vào Lôi Kiếm tông để tìm kiếm tung tích bộ công pháp Lôi Thần Quyết trong truyền thuyết. Tuy thành công lấy được bí kíp, nhưng cũng bị cao thủ Lôi Kiếm Tông truy sát. Lão trọng thương đào tẩu đến nơi này thì được Diệp Vân cứu. Dù vậy thì thân thể lão trúng thương rất nặng, khó có thể tri trì lâu, may sao gặp được thằng bé có thân thể phù hợp thì nảy ra ý định đoạt xá. Mặc Khôn sợ Diệp Vân không chịu nổi linh hồn lực của mình còn đem đan dược trân quý kích phát tiềm năng thân thể cho nó. Mọi việc hoàn toàn diễn ra thuận lợi, lão đã thôn phệ linh hồn của Diệp Vân, nhưng không ngờ bên trong thân thể của thằng bé còn tồn tại một nhân vật khủng bố khác.
Y lại kéo từ trong linh hồn Mặc Khôn ra một dải tinh thể màu trắng, đó là linh hồn của đứa nhỏ mà lão đã nuốt vào. Lúc này y mới buông linh hồn của Mặc Khôn xuống. Linh hồn của lão ảm đạm rất nhiều, đã bị tổn thương rất nghiêm trọng.
Người thanh niên nắm linh hồn của Diệp Vân trên tay. Một dòng tinh thần từ bên trong nó phát ra: "Ngươi là ai?"
Nam tử bật cười, hắn định nói gì đó, nhưng đột nhiên lại chau mày lại, hắn không thể nghĩ ra câu trả lời: "Ta là ai?"
Hắn buông linh hồn Diệp Vân xuống, mắt nhìn không gian vô tận xung quanh: "Đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây?"
Hắn hai tay ôm lấy đầu, nhăn trán suy nghĩ, nhưng trong đầu hắn một mảng trống rỗng, mọi kí ức của hắn đều chỉ tập trung khi Mặc Khôn tiến vào không gian này.
Không gian xung quanh chiếu rọi ánh sáng màu tím, rọi vào mắt hắn, trong đầu hắn hiện nên một cái tên: "Tử Vân?"
"Ai là Tử Vân?" "Tại sao lòng ta lại cảm thấy khó chịu như vậy!" Một cảm xúc phẫn nộ, hận thù tràn ngập trong tâm trí y.
"Tử Vân, Tiên Kiếm Tông. Chúng có quan hệ gì với ta. Tại sao ta chỉ nhớ được hai cái tên này?"
Lời nói của hắn ban đầu trôi chảy như bản năng, nhưng hắn không hiểu tại sao lại nói như thế. Hắn càng nghĩ, thì càng cảm thấy nhạt nhòa và đau đớn vô cùng.
"A, a, a!" Người thanh niên đầu óc quay cuồng, hắn càng nghĩ càng mê loạn, cảm xúc đau thương, tức giận, oán hận, nuối tiếc giao thoa hỗn tạp mà hắn không thể kiểm soát được, hắn thét lên một tràng dài thống khổ.
Tiếng thét của y lớn đến nỗi làm cho không gian này gợn sóng. Linh hồn Diệp Vân dưới sự trùng kích của linh hồn lực cường đại mau chóng như tuyết gặp mặt trời, trong giây lát đã tan mất nửa.
Mặc Khôn cũng bị tiếng thét chấn tỉnh, nhận thấy nhân vật kia đã hóa cuồng, nếu không mau chóng thoát ra khỏi đây thì sẽ bị chấn hồn phi phách tán. Vội xuất thủ chụp lấy Diệp Vân, đem hắn cấp tốc lao ra thật xa.
Không gian màu tím bỗng rách ra một mảnh đem cả Diệp Vân và Mặc Khôn trở lại thức hải của thằng bé. Mặc Khôn thầm than may mắn, xem ra lão đã đoán đúng, Diệp Vân là chìa khóa kết nối với cường giả kia. Nói dễ hiểu hơn, thì sự tồn tại của hai người có liên hệ với nhau!
Hắn không dám bỏ mặc Diệp Vân ở lại không gian kia, nếu không thì đã không quay lại được đây. Lúc này nhìn linh hồn thằng bé hư phù sắp tan nát, ngẫm lại bản thân mình cũng không khá hơn mấy. Sưu hồn đại pháp của nam tử đã diệt mất bảy phần hồn lực của lão. Vừa nãy lại dùng linh hồn lực che chắn cho Diệp Vân, nên càng bị thương tổn nhiều hơn nữa.
Không gian thần thức tối đen đột nhiên chấn động. Không ổn! Thức hải của thằng bé quá nhỏ yếu, không thể chịu đựng được chấn động vừa rồi đang dần sụp đổ. Nếu thức hải bị phá hủy thì Mặc Khôn cũng sẽ chết theo. Lão liền nhanh chóng lao vào thông đạo do Huyết đồ tạo thành, theo đường cũ trở về thân thể mình.
Huyết đạo trước trán của Diệp Vân biến mất. Thân thể nó đổ vật ra đất. Máu đen từ thất khiếu chảy ra. Trong người không còn dấu hiệu sự sống.
Mặc Khôn trở lại thân thể, ánh mắt cử động linh hoạt, cả người không tự chủ đổ mồ hôi như xối. Vừa rồi một loạt sự kiện diễn ra liên tục đều là ngàn cân treo sợi tóc. Cái mạng này của lão đã dạo tử môn quan ba lần trong một canh giờ, quả là dù có tu tâm mấy chục năm, cũng không thể không khiếp vía.
Lão nhìn Diệp Vân, trong mắt sầu muộn, thương cảm nhưng không thể làm gì được nữa. Dù thức hải không tan vỡ, thì linh hồn của nó cũng đã tổn hại, cái chết là điều không thể tránh khỏi.
Lúc này, bên trong thức hải thằng bé, không gian đang xuất hiện vô số vết rách, dần dần lan ra thành từng mảng lớn. Bỗng nhiên giữa các vết rách xuất hiện những tia sáng tím, đem chúng nhanh chóng kết dính lại. Tốc độ ánh sáng tím cực nhanh, chỉ phút chốc toàn thức hải hắn ngập chìm ánh tím. Một cột ánh sáng bao trùm lấy linh hồn Diệp Vân đem những tổn hại của nó lấp đầy. Chỉ một thời gian linh hồn của nó đã khôi phục như cũ, thậm chí còn trở nên ngưng đọng thực chất hơn trước.
Ánh sáng tím sau khi làm xong hết mọi chuyện liền tiêu thất, biến mất như cách mà nó xuất hiện, đều không một dấu hiệu báo trước. Đoàn sáng linh hồn Diệp Vân nhẹ nhàng phiêu phù một cách an tường trong không gian thức hải đã mở rộng ra gấp mười lần.
Khí tức sinh mệnh của thằng bé đột nhiên xuất hiện trở lại, mạnh mẽ hơn cả trước. Mặc Khôn đã gặp quá nhiều chuyện bất ngờ hôm nay, chuyển biến này cũng chỉ khiến lão ngạc nhiên đôi chút. Bất quá cũng yên lặng không có động tĩnh gì. Hẳn là nếu cường giả kia còn muốn sử dụng thân thể này, tất nhiên sẽ không để Diệp Vân dễ dàng chết như thế. Tận mắt chứng kiến qua thủ đoạn kinh thiên của người nọ, y không dám có bất cứ hành động ngu ngốc nào.
Một lúc sau, hơi thở và nhịp đập của Diệp Vân trở lại bình thường, nhưng nó vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Mặc Khôn đem đặt thằng bé nằm ngay ngắn trên lớp cỏ khô. Lau đi những vết máu trên khuôn mặt nó. Rồi ngồi xếp bằng bên cạnh điều tức.
(Điều hòa khí tức, điều tức: Là phương pháp điều hòa hơi thở, huyết dịch trong mạch máu, ổn định linh lực trong đan điền. Khi thi pháp, linh lực, huyết dịch trong cơ thể được vận chuyển với tốc độ cao, điều tức đưa cơ thể trở về trạng thái bình thường, hồi phục các tổn thương kinh mạch nếu có)
*
* *
Diệp Vân tỉnh dậy, thấy trong người cảm giác khác lạ, nhưng không nhớ có chuyện gì xảy ra. Mặc thúc vẫn ngồi xếp bằng bên cạnh hắn, hơi thở của người có phần hư nhược, chắc hẳn là truyền công đã hao tổn không ít tâm sức.
Mặc Khôn chậm rãi mở mắt, nhìn Diệp Vân, khuôn mặt lộ vẻ khó xử nói:
"Lần này truyền công thất bại rồi."
Nó cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng cũng không cưỡng cầu: "Chú không cần quá để tâm. Hẳn cháu không có duyên với Tiên đạo mà thôi."
Mặc Khôn nhìn Diệp Vân, cảm giác đứa bé này quả không tầm thường, bất kể tâm tính hay thái độ đều có sự thành thục hơn người. Ông nở nụ cười nói: "Ha ha. Lần này không thành công, nhưng không phải lần sau không thể thử tiếp. Ta thấy duyên Tu Tiên của tiểu hữu hẳn sẽ không dừng ở đây đâu."
Diệp Vân mừng rỡ, nói như vậy thì cơ hội của nó vẫn còn. Mặc Khôn đưa tay lên vuốt ngực, nói:
"Tiểu hữu, việc truyền công lần này có chút trục trặc mà không thể thành công được, cần một thời gian nữa mới có thể làm lại. Nhưng thời gian ta ở lại đây đã quá lâu rồi, ta cần trở về trước. Lần sau trở lại, ta sẽ truyền công cho cháu."
Mặc thúc thật ra không cần phải vì nó mà làm nhiều việc như thế. Đối với sự tương trợ lúc ấy, thì giá trị của một viên đơn dược đã là quá đủ rồi. Diệp Vân thực sự cảm kích tấm lòng của người, cậu nói: "Cám ơn Mặc thúc, người có việc gấp trước tiên cứ trở về nhà đã."
Mặc thúc gật đầu: "Ta sẽ sớm trở lại. Nhanh thì ba tháng, chậm thì một năm. Ngoài ra có một việc muốn tiểu hữu hứa cho: Chuyện giữa ta và tiều hữu nhất thiết không được kể ra cho ai biết, kể cả là người trong nhà. Hãy coi đây là bí mật giữa chúng ta nhé."
Diệp Vân quả quyết: "Vâng cháu hứa."
Mặc Khôn nói đôi lời cáo từ rồi bước ra ngoài. Toàn thân chân khí vận khởi hóa thành đạo ánh sáng bay lên không trung. Diệp Vân ở dưới đất dõi theo: "Chú lên đường bình an." Đôi mắt cậu nhìn theo cho đến khi ông ấy hòa vào ánh sáng nơi chân trời.
*
* *
Trong một căn phòng ở tầng hai nhìn ra phố thị, Diệp Hải ngồi bên một chiếc bàn bằng gỗ quý nhâm nhi chén trà. Bên cạnh ông là một phụ nữ mặc trang phục thanh lịch, diện mạo không trang điểm nhiều nhưng khá xinh đẹp, có dáng vẻ cao quý của một quý phụ tuổi đã ngoài ba mươi. Người này chính là phu nhân của Diệp gia chủ, mẹ của bốn người Diệp Vân. Thấy vẻ mặt phu quân hôm nay tươi tỉnh khác thường, ắt hẳn là đang có chuyện vui, nàng hỏi: "Thật hiếm khi thấy huynh tới Thương đường đấy. Trông huynh có vẻ rất vui thì phải?"
Diệp Hải cười nói: "Có chuyện vui, là chuyện của tiểu tam."
Diệp phu nhân nghi ngờ hỏi: "Vân nhi? Nó không phải bị huynh phạt ở điền trang tu luyện đến khi thành võ giả mới được về sao? Có chuyện gì mà huynh lại vui thế?"
Diệp Hải nhìn vợ mình, nheo mắt cười nói: "Tiểu tam đã trở về rồi. Nó không những tu thành nhất giai võ giả, mà còn tu đến hậu kì nữa!"
Diệp phu nhân nghe vậy có vẻ khó tin, nhưng chồng nàng đã nói vậy chắc hẳn là thật: "Tiểu Vân mấy tháng trước còn cách chuẩn võ giả rất xa, có thể nào tiến cảnh nhanh như vậy chứ?"
Diệp Hải gật đầu: "Việc này xác thực là thật, ta đã tự thân kiểm tra, nó quả là đã đạt tới cảnh giới nhất giai võ giả hậu kì. Tuy về một số điểm còn thua kém, nhưng bù lại lực lượng, sức bật, tốc độ đều vượt trên trên mức võ giả sơ cấp bình thường rất nhiều."
Diệp phu nhân cảm thấy vui mừng, nhưng con trai tiến bộ thần tốc như vậy là chuyện khó hiểu: "Thằng bé như vậy không phải bất thường sao?"
Diệp Hải nở nụ cười, ông hiểu được nỗi lo của vợ, nhưng quả thực đây là một chuyện vui: "Diệp Vân có được kì ngộ. Gần đây được cao nhân chỉ điểm, nên mới tiến bộ như vậy."
"Cao nhân?" Diệp Phu nhân ngạc nhiên. Diệp Hải mới đem sự tình Diệp Vân gặp người thần bí bất phàm kể ra. Diệp Vân cố ý giấu chuyện Mặc thúc, nhưng thời gian ông ấy ở lại không ngắn, thằng bé có biểu hiện bất thường tất nhiên không qua nổi mắt của Chu Bá.
"Nhờ vị tiền bối ấy mà Vân nhi mới thức tỉnh. Chúng ta nên tạ lễ mới phải."
Diệp Hải gật đầu: "Ta vốn cũng nghĩ đến điều này. Nhưng vị cao nhân ấy đã dời đi rồi. Hẳn là chỉ ngẫu nhiên có hứng thú nên chỉ điểm cho thằng bé mà thôi."
Diệp Hải nghĩ cũng tiếc nuối, Chu Bá bẩm báo muộn, nếu không thì ông cũng đã đích thân gặp mặt người nọ. Hôm đó ông đến, thì đã thấy cao nhân phi hành về trời rồi.
Trước nay đứa con thứ ba này luôn là mối phiền muộn của Diệp Hải. Nhờ kì ngộ lần này mà nó có thể trở thành võ giả, khiến ông trút được tâm sự, Diệp phu nhân thấy chồng vui vẻ cũng theo: "Vân nhi giờ nó đâu rồi, muội muốn đi gặp nó."
Diệp Hải nói: "Nó lại chạy ra ngoài rồi."
"Nó thành võ giả rồi thì huynh thực không quản nó nữa chứ?" Diệp phu nhân hỏi.
Diệp Hải thâm thúy nói: "Cứ để nó đắc thắng một thời gian. Huynh sẽ để cho nó tự thấy cần phải học võ."
Nhìn dáng vẻ của chồng, Diệp phu nhân hiểu được hẳn ông đang có dự định gì đó phấn khích. Chồng nàng là người mưu dũng toàn tài. Nếu nghĩ rằng võ nhân thô thiển thì hoàn toàn sai lầm, mỗi tông sư võ học đều là người thông hiểu đạo lí, trí tuệ hơn người. Ngay cả nói cười, nóng giận cũng đều là có chủ ý, bề ngoài Diệp Hải có vẻ khắc nghiệt với Diệp Vân, nhưng đây cũng là chủ đích của ông để đưa nó về con đường đúng đắn. Lần này Diệp Vân cho rằng có thể thắng được phụ thân mình, nhưng mọi chuyện thì đều trong tính toán của Diệp Hải cả. Nếu không có vị cao nhân kia xuất hiện, thì Diệp Hải cũng bằng cách nào đó sẽ khiến thằng bé lĩnh ngộ võ thuật mà thôi.
Nàng mỉm cười âu yếm quàng vai phu quân. Diệp Hải cười ha hả, gạt đám chén tách trên bàn ra, ánh mắt phong tình ghì lấy vợ mình vào lòng.