Gió đêm xào xạc thổi, ánh trăng đạm bạc chiếu sáng một khi biệt viện, cánh cửa sổ khép hở, mặt đất nhuốm đầy sương mỏng.
Tô Lạc Tuyết ngồi trên hành lang nhìn đàn kiến cần cù chuyên chở lương thực, nàng đã nhìn như vậy suốt mấy canh giờ, mãi tới đêm khuya vẫn chưa tỉnh lại, nàng nhìn đàn kiến, chăm chú như muốn nhìn ra điều gì đó.
Mãi tới khi một bóng người kéo dài ngăn cản ánh sáng trước mặt, nàng mới ngơ ngác ngước mắt nhìn người mới tới.
Nhưng chỉ một lát sau, nàng lại chậm rãi cúi đầu, tiếp tục ngắm đàn kiến chạy qua chạy lại.
Tuần Lạc ngồi xuống bên cạnh nàng, ngẩng đầu ngắm nhìn vầng trăng tròn rạng rỡ phía chân trời.
Bọn họ cứ như vậy, một ngẩng đầu, một cúi đầu trầm mặc hồi lâu.
Rốt cuộc vẫn là Tuần Lạc lên tiếng: “Ở Tướng phủ mấy ngày nay có khỏe không?”
Tô Lạc Tuyết vẫn cúi đầu chăm chú nhìn đàn kiến qua lại, im lặng không nói.
Sau đêm cung biến, nàng không bị bắt vào Thiên Lao chờ xử trảm mà được bí mật đưa tới biệt viện hẻo lảnh trong phủ Tướng quốc, cho dù là ai cũng không được tới gần.
“Sẽ không có chuyện gì đâu.” Nói đến đây, gương mặt Tuần Lạc xuất hiện vẻ tang thương, những sợi râu lún phún ở cằm cho thấy tình hình của hắn cũng không khá hơn là bao.
“Ngươi đã sớm biết ta là Tô Lạc Tuyết.” Cuối cùng nàng cũng mở miệng hỏi, chỉ là giọng nói có phần khàn khàn.
Tuần Lạc miễn cưỡng cười với nàng: “Ngươi có phải Tô Lạc Tuyết không, đối với ta cũng không phải chuyện quan trọng gì, quan trọng là người đang ngồi cạnh ta chính là tri kỷ của ta.”
“Tri kỷ, thật quá đơn giản.” Nàng như nhớ lại lần đầu gặp hắn: “Lần đầu gặp mặt ở phủ Nam Chiêu Hầu, ngươi đã bỏ qua cho ta, lần thứ hai gặp ở thư phòng, ngươi cũng bỏ qua ta. Khi ngươi giữ ta lại làm tỳ nữ, ngươi đã biết ta là Tô Lạc Tuyết, đó là lý do ngươi thả ta đi. Nhưng sao ngươi phải đối tốt với ta như vậy, rốt cuộc ngươi có mục đích gì.”
Tuần Lạc thu hồi ánh mắt xa xăm, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, một ánh mắt hàm chứa sự giãy dụa, ẩn nhẫn, cuối cùng chuyển hóa thành tiếng cười yếu ớt: “Ta nghĩ giữa chúng ta không cần phải hỏi.”
Tô Lạc Tuyết cứng họng, rũ mắt xuống, không hỏi nữa.
Không khí như đóng chặt thành băng, sau khi thân phận bại lộ, sự ăn ý giữa hai người họ đã biến mất, thay vào đó là sự trầm mặc cùng nghi kỵ.
Tuần Lạc thở dài: “Ta đã hận phụ thân mình rất nhiều năm, hận ông cho đại ca tất cả mà không để ý tới ta. Ta muốn tranh với Tuần Dạ, ta muốn đánh bại hắn, ta muốn phụ thân để ý tới ta, Tuần Lạc ta mới đúng là nhi tử ông coi trọng nhất. Nhưng lúc đứng trên tường thành, lúc nhìn phụ thân ôm Tô Tường Vi khóc lóc thảm thiết, nhìn phụ thân cầm kiếm tự sát . . . . . Vào lúc đó, ta không hận được nữa, tâm kết trong lòng ta được giải phòng, thì ra người phụ thân yêu không phải mẹ con Tuần Dạ, cũng không phải mẹ con ta, người ông ấy yêu là Tô Tường Vi, tình cảm ông ấy dành cho Tuần Dạ cũng chỉ là biểu tượng thôi. . . . . . Tuần Dạ cũng giống ta, cũng là đứa trẻ đáng thương không có tình yêu của phụ thân.”
Hắn nghẹn ngào nói, hai bàn tay nắm chặt cố không cho mình rơi lệ, nhưng đến cuối cùng nước mắt vẫn không kiềm chế được mà rơi xuống, hắn nghĩ tới cảnh phụ thân mình tự sát, hắn không thể thốt được hai chữ “Phụ thân”, hắn chỉ biết lẳng lặng nhìn ông ngã xuống, nhìn ông thỏa mãn nắm tay Tô Tường Vi, mỉm cười.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười chân thành tha thiết đó của phụ thân, có lẽ đó là thời khắc ông thấy mình được giải thoát, hoàn toàn đặt xuống tình cảm yêu hận suốt hai mươi lăm năm qua.
Là ông nói với Tô Tường Vi, hãy học cách tha thứ.
Câu nói đó cũng như dành cho hắn, hãy học cách tha thứ.
Nhìn Tuần Lạc khóc, những giọt nước đau thương trong lòng Tô Lạc Tuyết cũng lã chã rơi xuống.
Khi phụ thân bị trường thương đâm chết, nàng không rơi lấy một giọt lệ, nàng muốn khóc nhưng không khóc nổi.
Đây là kết cục nàng dự đoán từ trước, nhưng lúc nó xảy ra, nàng vẫn thấy bàng hoàng, giống như nàng vừa rơi vào khoảnh khắc hủy diệt vậy.
Tô gia, tru di cửu tộc.
Môn sinh Tô gia, giết chết không tha.
Đây là tội nghiệt nặng tới mức nào, không chỉ có Tô gia diệt vong, ngay cả các môn sinh đi theo Tô gia cũng bị liên đới, tân Đế mới mười tuổi sao có thể tàn nhẫn như vậy.
Thật ra, trong lòng nàng cũng biết người đứng sau tân Đế là ai.
Nếu không phải có Tuần Dạ, Tô Lạc Tuyết nàng sao có thể bình an ở trong phủ Tướng quốc, bình an tránh được tội tru di cửu tộc.
“Ta muốn gặp Tuần Dạ.” Trầm mặc hồi lâu, nàng mới nghẹn ngào mở miệng.
Tuần Lạc nhắm nghiền hai mắt, làn gió đêm phảng phất lau khô những vệt nước trên mắt hắn. Hắn đột ngột đứng dậy, cảm giác choáng váng ập tới làm hắn lảo đảo.
Tô Lạc Tuyết định đưa tay ra đỡ thì thấy Tuần Lạc né tránh, hắn đứng rất vững vàng, nghiêm túc nói với nàng: “Nhớ sinh thần của ta, ngươi nói may mắn của cuộc đời này là cuộc sống bình thường không nhiễm khói lửa nhân gian. Nhưng ngươi phải hiểu, chỉ khi đứng ở đỉnh cao nhất của quyền lực, ngươi mới bảo vệ được người ngươi muốn bảo vệ.”
Trước mắt nàng như tái hiện cảnh tuyết rơi, nàng, Tuần Lạc, Tuần Ngữ. Cảnh tượng tốt đẹp như vậy mới chỉ như ngày hôm qua.
“Ta đã hy vọng người giúp ngươi là ta chứ không phải Tuần Dạ.”
Bóng dáng Tuần Lạc cũng như lời nói kia, cả hai cùng mờ mịt biến mất trong đêm tối.
Tuần Lạc chậm rãi bước đi trong Tướng phủ, cả phủ đệ to như vậy lại thiếu đi phần hoa lệ, khí phái của Hầu phủ Đồng Thành.
Đi qua mấy dãy hành lang mới tới thư phòng của Tuần Dạ, Tử Vũ đang đứng ngoài thư phòng, ánh mắt sắc bén nhìn quanh tỏ vẻ đề phòng.
“Nhị thiếu gia, tướng gia đang bàn luận với Hoa thiếu gia trong thư phòng.” Tử Vũ cung kính bẩm báo.
“Quan hệ giữa Hoa thiếu gia và Tuần Dạ thật tốt.” Tuần Lạc nhìn cửa thư phòng đóng chặt, bên trong chỉ có ánh nến mờ nhạt lọt qua.
“Phu nhân gả cho Tướng gia, đương nhiên quan hệ giữa hai người cũng tốt hơn xưa.”
Tử Vũ còn chưa nói xong đã nghe Tuần Lạc quát lớn: “Nói cái gì vậy, trong phủ chỉ có một phu nhân là Tô Lạc Tuyết, nếu Hoa Tuyết cũng là phu nhân, chẳng lẽ trong phủ có hai phu nhân Tướng quốc.”
Tử Vũ tái mặt nói: “Tô phu nhân vì việc Đế hậu mưu đồ làm phản nên bị tru di cửu tộc.”
“Dù có mang tội thì nàng cũng là phu nhân do kiệu tám người khiêng vào phủ, còn chưa hưu thư thì nàng vẫn là phu nhân Tướng quốc.” Tuần Lạc lạnh lùng nói.
Có tiếng cửa phòng mở ra, nhìn thấy Tuần Lạc lạnh lùng đấu mắt với Tử Vũ, Tuần Dạ liền bước ra hỏi: “Trễ như vậy còn chưa ngủ sao?”
“Không phải đại ca cũng vậy sao.” Tuần Lạc đưa mắt nhìn Hoa Tu đứng sau Tuần Dạ: “Xem ra Hoa thiếu đã chuyển vào ở trong phủ Tướng quốc rồi.”
Hoa Tu im lặng đứng một góc, Tuần Dạ đành chấm dứt màn nói chuyện vòng vo này: “Nhị đệ tìm ta có việc?”
Tuần Lạc nói: “Nhận ủy thác của người tới nói với đại ca một câu, nàng muốn gặp huynh.”
Ánh mắt Tuần Dạ ảm đạm, hắn đã biết người Tuần Lạc nói là ai.
“Nàng ở đó chờ huynh.” Tuần Lạc không chờ Tuần Dạ trả lời đã bỏ đi, để lạI ba người đăm chiêu nhìn theo bóng lưng hắn.
Ánh sáng chiếu rọi thư phòng, Tuần Dạ vẫn ngồi nhìn tấu chương trong tay, hồi lâu cũng không nói gì.
Tử Vũ đứng bên lại thấy sầu não, bàn tay nắm chặt cũng buông lỏng ra: “Gia, người có đi không?”
Người đang ngồi như pho tượng khẽ run lên, hơn nửa canh giờ sau mới gập tấu chương lại nhìn Tử Vũ: “Ta có nên đi không?”
“Nàng muốn gặp người, tám chín phần là vì chuyện của Tô gia.” Cô hơi ngừng lại một lát mới nói tiếp: “Nếu gia không muốn nàng hận người thì hãy tới gặp mặt đi.”
“Hình như ngươi rất quan tâm tới nàng.” Hắn nặng nề đặt tấu chương xuống, giọng nói cũng có phần u ám hơn: “Nếu ngươi đã sớm biết nàng là Tô Lạc Tuyết, sao lúc ở Hoàn Thành lại không bẩm báo.”
Tử Vũ lập tức quỳ xuống: “Nô tỳ muốn nàng tự mình nói cho người biết.”
“Là ngươi sợ, ngươi sợ nói ra rồi ta sẽ giết nàng.” Tuần Dạ vạch trần.
Bị nói trúng, Tử Vũ hơi ngẩn người: “Nô tỳ phụng mệnh giám thị nhất cử nhất động của nàng, tuy chỉ có ba tháng ngắn ngủi nhưng lại là những ngày Tử Vũ thấy bình yên nhất. Dù nàng là tiểu thư Tô gia nhưng không hề kiêu căng cao ngạo, cũng chưa bao giờ coi nô tỳ như hạ nhân. Trong ba tháng đó, nàng đã đọc rất sách, lần nào đọc xong cũng phát biểu rất nhiều câu cảm khái. Mỗi lần nghe được cảm nhận của nàng, nô tỳ lại lén đọc lại lần nữa, lúc đó nô tỳ mới nhận ra bao nhiêu năm đọc sách của mình chỉ là công dã tràng. Tính cách của nàng rất đa dạng, có lúc dịu dàng như cô nương vùng Giang Nam, cũng có lúc hào phóng như người miền Bắc, mỗi lần nhìn nàng, nô tỳ như nhìn thấy thời niên thiếu của mình, thời niên thiếu vô ưu vô lo.”
“Càn rỡ! Ngươi nói nhiều như vậy chỉ để tố cáo bao năm qua Tuần phủ đã bạc đãi ngươi sao?”
“Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ nói ra suy nghĩ của mình.”
Tuần Dạ nhìn thấy ánh sáng trong mắt Tử Vũ, nàng đi theo hắn hơn mười hai năm, nhưng hắn chỉ nhìn thấy ánh sáng kia năm nàng tám tuổi, cũng vì ánh mắt đó, hắn mới quyết định cho nàng đi theo hắn.
“Ngươi lui xuống đi.” Hắn mệt mỏi phất tay, Tử Vũ liền đứng dậy lui xuống.
Nghe tiếng cửa thư phòng đóng lại, Tuần Dạ ngồi xuống bàn, tiếp tục mở những tấu chương chưa đọc ra.
Trong thư phòng chỉ có tiếng nến chảy thành giọt.
Thời điểm rạng sáng lạnh tới thấu xương, Tuần Dạ bước trên thảm cỏ xanh để đi tới biệt viện hẻo lánh nhất Tướng phủ, vừa bước vào hoa viên đã thấy Tô Lạc Tuyết ngồi ở thềm đá trước nhà, gương mặt tái nhợt đầy vẻ mệt mỏi, mái tóc đen nhánh bao phủ một lớp sương đêm, đúng là dáng vẻ cả đêm không ngủ.
Thấy nàng mất hồn nhìn mãi về một phía, hắn cố để tiếng bước chân của mình vang vọng hơn, lúc này nàng mới nhận ra có người tới đây liền ngẩng đầu, ngẩn người nhìn hắn.
Tuần Dạ dừng bước trước mặt nàng, ánh mắt sắc bén như ưng chăm chú nhìn nàng từ từ đứng lên.
“Cám ơn ngài đã chịu tới gặp ta.” Giọng nói của Tô Lạc Tuyết yếu hơn bình thường, nàng chột dạ, nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Ta vẫn nghĩ nàng là nữ nhân nhị đệ mang ở ngoài về, không ngờ, Tô Tam, Tô Tam chính là Tô tam tiểu thư Tô Lạc Tuyết.” Tuần Dạ giễu cợt nàng, cũng như tự giễu cợt mình.
“Ta muốn cầu xin ngài một chuyện.” Nàng làm như không nghe thấy sự giễu cợt của hắn, vừa nói đã đi thẳng vào mục đích.
“Mạo hiểm xông vào doanh trại địch đốt lương thảo, bất chấp sống chết ở lại cũng các tướng sĩ, không ngờ phần khí phách làm người ta thưởng thức cũng chỉ là âm mưu tính toán. Nhưng người dám dùng tính mạng mình ra đặt cược cũng làm người ta thấy bội phục.”
“Ta muốn tới Thiên Lao gặp mẫu thân ta.”
“Tô Lạc Tuyết, nói cho ta biết, mọi việc nàng làm ở Hoàn Thành đều là âm mưu từ trước sao?” Hắn lạnh lùng hỏi.
“Vào đêm đốt lương thảo, ngài đã cho ta một lời hứa, ta muốn gặp mặt mẫu thân.” Nàng vẫn cúi đầu nói.
Tuần Dạ bật cười, trong tiếng cười mang đầy hận ý: “Tô Lạc Tuyết, ta đã nhìn nhầm nàng, thì ra nàng đã tính kế ta lâu như vậy.”
Nhìn nụ cười lạnh như băng kia, Tô Lạc Tuyết cũng chỉ biết cười nhạt: “Dạ, vào đêm đốt lương thảo đó, ta đã tính toán để lấy được một lời hứa từ ngài. Sau khi ngài cho ta gia nhập Tuần gia quân, ta định quên đi tất cả, nhưng Hoa Tu, hắn lại thức tỉnh ta.”
Tuần Dạ chợt giữ lấy cằm nàng: “Cho tới bây giờ, nàng còn muốn ly gián ta với Hoa Tu.”
Cố chịu cảm giác đau đớn, Tô Lạc Tuyết tiếp tục nói: “Hắn nói với ta, thời đại của Tô gia đã qua, nếu ta muốn tự bảo vệ mình thì nên ở lại Tuần gia quân, tranh thủ sự tin tưởng của ngài, thế nên ta mới lựa chọn mạo hiểm ở lại cùng ngài đêm đó. Đúng, ta đã dùng tính mạng mình để đặt cược, cuối cùng ta đã thành công rồi, không phải ta vẫn an nhàn sống trong phủ Tướng quốc để bàn điều kiện với ngài sao?”
“Nữ nhi Tô gia đều là người có thủ đoạn cao minh.” Tuần Dạ hất nàng ra, hắn dùng lực mạnh tới mức làm nàng ngã nhào xuống đất.
Nàng cố gắng chống vào cột trụ đứng lên: “Giờ ngài đã là Tướng quốc, ngài có thể phủ nhận chuyện xưa, còn ta, ta chỉ muốn gặp mặt mẫu thân mình.”
Hắn lạnh lùng nhìn nàng: “Ốc không mang nổi mình ốc còn muốn đặt điều kiện với ta.”
“Vào đêm trên tường thành, Tô Lạc Tuyết đã một lòng muốn chết, là Tướng gia nói không có sự cho phép của ngài, ta không được chết. Nhưng nếu không được gặp mẫu thân, cho dù ta muốn tìm tới cái chết lần nữa thì ngay cả ngài cũng không thể ngăn cản!”
Hắn nhìn dáng vẻ yếu ớt mà ương bướng của nàng, hai bàn tay nắm chặt cho thấy hắn đang rất tức giận.
“Nàng không còn là Tô Tam mà ta quen biết nữa!” Hắn phất tay áo rời đi: “Nàng muốn gặp mẫu thân, vậy ta thành toàn cho nàng. Nhưng nàng hãy nhớ, từ nay về sau, ta và nàng, không ai nợ ai!”
Tô Lạc Tuyết nhìn hắn rời đi không chút lưu luyến, trong miệng khẽ thì thầm: “Ta và ngài vốn không thiếu nợ nhau.”
Ban đêm tĩnh lạnh như nước, Tô Lạc Tuyết mặc nam trang theo sau Tuần Dạ bước vào Thiên Lao Hình bộ, đám thủ vệ nhìn thấy Tướng quốc đại nhân nên không chút nghi ngờ dẫn họ tới tầng thấp nhất Hình bộ. Đây là tầng chuyên giam giữ những tội phạm quan trọng số một cấp quốc gia, mà những người đang bị nhốt ở đây đều là những người có quan hệ huyết thống với Tô Tường Vi.
Càng đi sâu xuống dưới, mùi ẩm mốc, hôi thối ngập tràn khoang mũi, ánh đèn đuốc ảm đạm gắn hai bên tường miễn cưỡng soi sáng con đường phía trước.
“Tướng quốc đại nhân, bọn họ được nhốt ở đây.” Đội trưởng canh giữ Thiên lao chỉ vào trong.
“Ngươi có thể lui ra, ta có chuyện quan trọng muốn thẩm vấn.” Tuần Dạ phất phất tay, tên đội trưởng khúm núm gật đầu rồi dẫn đám cai ngục rời đi.
Đợi khi bọn họ đi khuất tầm mắt, Tô Lạc Tuyết mới bước vào trong, nhìn đám đông nhếch nhác thê thảm đang trầm mặc tựa vào vách tường.
Nàng bám chặt hai tay vào song cửa, đỏ mắt gọi: “Mẫu thân.”
Tô phu nhân đang ngẩn ngơ giật mình tỉnh lại, sau khi xác nhận người đứng ngoài là nữ nhi mình, bà lập tức chạy tới vươn hai tay ra chạm vào gương mặt nàng, trong giọng nói không che giấu được vẻ kích động: “Lạc Tuyết, đúng là con sao? Con vẫn còn sống. . . . . .”
Cảm nhận bàn tay lạnh giá của mẫu thân, nước mắt không kìm được lăn xuống: “Mẫu thân, là Lạc Tuyết, Lạc Tuyết tới thăm người.”
Tô phu nhân vừa khóc vừa cười: “Con có thể bình an là tốt rồi, tốt rồi. . . . . .” Bà nói xong liền nhìn sang người đứng sau lưng Tô Lạc Tuyết, nghi ngờ cất tiếng hỏi: “Hắn là?”
Tô Lạc Tuyết biết mẫu thân hỏi ai, nàng hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Hắn là Tuần Dạ.”
Tô phu nhân ngẩn người, đang định nói gì đó thì thấy Tô Phù Liễu đột ngột lao tới la thét ầm ỹ: “Tô gia chúng ta không có người sợ chết như nó, nó vì mạng sống mà vứt bỏ danh dự nương tựa Tuần gia!”
“Phù Liễu, con đừng như vậy, sẽ động tới thai khí .” Tô phu nhân vội vàng đưa tay ra đỡ Tô Phù Liễu, sắc mặt nàng ta tái nhợt tới dọa người, nhưng nàng ta vẫn cố hết sức quát mắng Tô Lạc Tuyết.
Tô Lạc Tuyết kinh ngạc nhìn Tô Phù Liễu: “Đại tỷ mang thai?”
Tô Tĩnh Lan vẫn bình tĩnh ngồi dựa vào vách tường, thấp giọng nói: “Đã có thai ba tháng rồi.”
“Nhất định các ngươi đang cười ta đi, phu quân mà ta yêu thương lại cấu kết với Tuần gia, hắn bán đứng Tô gia, còn đẩy không ít môn sinh Tô gia vào con đường chết. . . . . .” Tô Phù Liễu rành mạch nói: “Nhất là Tam muội yêu quý, muội tới Thiên Lao có phải để nhìn đại tỷ của muội thê thảm tới mức nào không? Giờ nhìn thấy rồi, muội đã vừa lòng chưa?”
“Lạc Tuyết không biết thành kiến của đại tỷ với muội sâu như thế, nếu chỉ vì chuyện đêm thất tịch ba năm trước, muội chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi đại tỷ. Nhưng Lạc Tuyết chưa bao giờ có ý tranh giành với tỷ, dù chỉ là chút hy vọng xa vời cũng không có. Tỷ nói muội nương tựa Tuần gia, đúng, ban đầu muội chỉ muốn tranh thủ lòng tin của Tuần gia để bảo vệ bản thân, nhưng cuối cùng muội vẫn quay về cùng đứng mũi chịu sào với Tô gia. Nhưng khi muội về đến nhà, mọi người không tin muội, muội đã rất hận, muội hận đại tỷ thà tin Tân Vương chứ không tin thân muội muội của tỷ, nhưng muội biết, tất cả chỉ vì đại tỷ quá yêu Tân Vương.”
“Nhưng tỷ yêu hắn, tín nhiệm hắn, tỷ đã đổi lại được điều gì? Hắn phản bội Tô gia, thậm chí còn ném một người đang mang thai là tỷ vào Thiên Lao chờ xử trảm, tỷ còn chưa tỉnh ra sao mà ở đó trách móc muội nương tựa Tuần gia?”
Tô Phù Liễu đỏ mắt kinh ngạc, từ trước đến nay cô luôn tự cho mình là đúng, cô luôn đắm chìm trong giấc mộng đẹp đẽ, nhưng tới hôm nay, cô cũng nên tỉnh mộng rồi.
Nhất thời, cả thiên lao trở nên im ắng, bi thương bao trùm.
“Mẫu thân cũng đã gặp, lời muốn nói cũng đã nói, giờ thì đi thôi.” Tuần Dạ trầm giọng nói.
Tô phu nhân hít một hơi thật sâu, bà quyết định quỳ xuống, nén lệ nói: “Ta cầu xin ngươi, Phù Liễu đã có thai ba tháng, xin ngươi tha cho nó.”
Tuần Dạ như nghe được truyện cười, khịt mũi nói: “Tô phu nhân đã quá coi trọng Tuần Dạ rồi, đây là tội tru di cửu tộc.”
“Ngươi có thể cứu Lạc Tuyết thì cũng có thể cứu Phù Liễu, đứa bé trong bụng nó vô tội, dù gì đứa bé này cũng là máu mủ của Tân Vương . . .” Tô phu nhân vứt bỏ thân phận và tôn nghiêm của mình, không ngừng dập đầu trước mặt Tuần Dạ.
“Mẫu thân, đừng cầu xin hắn. . . . . .” Tô Phù Liễu khóc lóc ngăn cản: “Phù Liễu sẽ không vì tính mạng mình mà cầu xin kẻ thù của Tô gia!”
Còn Tuần Dạ vẫn thản nhiên đứng đó: “Nếu là máu mủ của Tân Vương thì hãy để Tân Vương tới cứu đi, hắn cũng là công thần trong kế hoạch tiêu diệt Tô hậu, nếu hắn tới cầu xin Đế Quân, nói không chừng Đế Quân sẽ tha cho Tô Phù Liễu.”
Tô Lạc Tuyết nhìn dáng vẻ lãnh khốc của Tuần Dạ, lời nói cứng rắn đến miệng cũng phải nuốt xuống, nàng chỉ biết nhìn mẫu thân không ngừng dập đầu cầu xin cho đại tỷ.
Mẫu thân là nữ nhi nhà vương công quý tộc, tính cách đoan trang còn có chút kiêu ngạo, nhưng vì đại tỷ, bà không tiếc quỳ xuống cầu xin Tuần Dạ, cầu xin hiền tế danh nghĩa này.
Tô gia hưng thịnh một thời đã đi tới đường cùng.
Quyền lực đúng là một thứ đáng sợ.
Nếu thành, cả đời vinh hoa phú quý, nếu bại sẽ giống như Tô gia hiện giờ.
Hai mắt đỏ ửng, nàng đi theo Tuần Dạ rời khỏi Hình bộ.
Trên đường trở về phủ Tướng quốc, Tô Lạc Tuyết ngồi đối diện với Tuần Dạ trong xe, lắng nghe tiếng vó ngựa vang lên trong đêm tối.
“Lúc ở trong thiên lao, nàng có nhắc tới chuyện đêm thất tịch ba năm trước . . . . . Đêm đó đã xảy ra chuyện gì?” Dường như Tuần Dạ đã nghĩ rất lâu mới thốt lên được câu này.
Tô Lạc Tuyết làm như không nghe thấy câu hỏi của Tuần Dạ, đoạn ký ức kia cũng đã sớm bị nàng niêm phong: “Tướng gia, cầu xin ngài cứu tỷ tỷ của ta. Ta nguyện dùng mạng đổi mạng.”
“Đúng là tỷ muội tình thâm.” Tuần Dạ cười lạnh: “Ta rất ghét người bàn điều kiện với ta, nhất là người của Tô gia.”
“Vậy Tướng gia hãy đưa ta vào đại lao, Tô gia bị hủy, ta cũng không muốn làm người tham sống sợ chết.”
“Nàng đang uy hiếp ta?”
“Sao ngài phải giữ lại tính mạng của ta, ta và Tướng gia đã không còn nợ nần gì nữa.”
Tuần Dạ không có trả lời, hắn đang nghiêng đầu nhìn màn đêm u tối ngoài cửa, im lặng hồi lâu mới tiếp tục nói: “Nàng không thể chết dễ dàng như vậy.”
Tô Lạc Tuyết ngẩng đầu, bật cười nhìn Tuần Dạ: “Không phải Tướng gia thích ta thật chứ?”
Tuần Dạ vẫn nhìn ra ngoài, gương mặt thản nhiên không chút bối rối.
“Tình cảm ở Hoàn Thành đều là giả. Vì ta là thê tử do Tô hậu ép buộc nên ngài chán ghét ta. Mà ngài cũng là hung thủ giết chết bằng hữu tốt nhất của ta, đáng lẽ ta nên hận ngài.”
Rốt cuộc Tuần Dạ xoay đầu lại cũng quay lại nhìn hận ý trong mắt nàng: “Ta giết chết bằng hữu tốt nhất của nàng?”
Tô Lạc Tuyết cười nhạt: “Để lật đổ Đế hậu, tay ngài đã dính máu bao nhiêu người, sợ là ngay cả ngài cũng không nhớ nổi.”
Hắn cũng không truy vấn mà nhếch môi cười lạnh: “Đúng, tay ta đã nhuốm rất nhiều máu, số người hận ta cũng đông không kể xiết, thêm một mình nàng cũng không tính là nhiều.”
Cách thời gian xử trảm năm ngày, Tô Lạc Tuyết bắt đầu ngã bệnh, ba ngày liền không uống được một giọt nước, các đại phu tới chẩn bệnh đều lắc đầu ngán ngẩm, đây là tâm bệnh, nếu nàng đã một lòng muốn chết thì có dùng nhân sâm ngàn năm cũng không cứu được.
Tuần Dạ cũng nghe được tin này, nhưng hắn chỉ bảo Tử Vũ qua đó chăm sóc nàng.
Tử Vũ kiên trì trò chuyện với nàng, nhưng nàng nằm trên giường như người mất hồn, thỉnh thoảng lại mở mắt chăm chú nhìn vào đỉnh màn ngũ sắc, thỉnh thoảng lại nhắm mắt lại, cũng không biết có phải đang ngủ không.
Tử Vũ cố gắng bón cơm cho nàng, nhưng lần nào nàng cũng nôn hết ra, sắc mặt trắng bệch dọa người.
“Tô Lạc Tuyết, cô vì Tô gia mà từ bỏ cơ hội sống sao? Đúng, không còn người thân, cô sẽ thấy đau lòng, rất đau lòng, nhưng cô phải biết Tướng gia vất vả thế nào mới giữ được cô lại trong Tướng phủ, giữ lại tính mạng cô. Cô tự buông xuôi mà không thấy áy náy với Tướng gia sao?” Tử Vũ không nhịn được quát rống lên, nhưng người trên giường vẫn nằm yên bất động, giống như nàng sắp rời khỏi thế giới này.
Nhìn nàng như vậy, nước mắt Tử Vũ không kìm được rơi xuống, ký ức phong bế suốt mười hai năm như bị xé rách: “Nhà tan cửa nát cũng đâu chỉ có mình cô.”
“Mười hai năm trước, ta cũng là nữ nhi của Lại Bộ Thượng Thư, ta cũng là tiểu thư vô ưu vô lo, ta cũng có phụ thân, mẫu thân, cô cô, bá bá, ca ca, tỷ tỷ thương yêu. . . . . Nhưng phụ thân ta bị gian thầm vu hãm, gia sản bị tịch thu, người thân bị giết hại, ta như ngươi rơi xuống địa ngục vậy. Khi đó ta mới có tám tuổi, lúc quan binh tới phủ bắt người, mẫu thân đã giấu ta vào trong bình hoa lớn, bà nói ta phải quý trọng tính mạng mình, phải tiếp tục sống, phải làm lại từ đầu.”
“Vì lời dặn dò của mẫu thân, ý chí sống sót bùng cháy trong lòng ta. Lúc quan binh phóng hỏa đốt phủ, ta đã chạy khỏi phủ theo đường chó chui. Lúc đó ta cũng cũng thấy đau không chịu nổi, ta mới có tám tuổi, đã không có chỗ nương tựa còn phải né tránh sự đuổi bắt của quan binh, lúc đó ta thật muốn chết, nhưng cuối cùng ta vẫn chống chọi để sống tiếp. Ta ăn cơm cặn canh thừa người khác bỏ đi, cùng có lúc ăn trộm bánh bao trên đường bị người ta đánh cho thừa sống thiếu chết, nhưng ta phải sống, ta nhất định phải sống.”
Rốt cuộc Tô Lạc Tuyết cũng mở mắt ra, nàng nghiêng đầu nhìn Tử Vũ bình tĩnh kể lại câu chuyện cuộc đời mình, cô cứ lẳng lặng ngồi trên ghế, ánh mắt mơ hồ như nhớ lại quãng thời gian tám tuổi đó.
“Vì chấp niệm muốn sống kia, ta đã gặp được Nam Chiêu Hầu, Nam Chiêu Hầu cứu ta, ông còn thanh toán tiền bánh bao cho ta. Ông không ngại ta bẩn thỉu mà xoa đầu ta hỏi cha mẹ ta đâu. Ta nói với ông ta chỉ còn có một mình, ta muốn sống, thế nên ta phải đi trộm đồ ăn. Nam Chiêu Hầu nghe vậy liền dẫn ta về Hầu phủ, từ đó mới có Tử Vũ của ngày hôm nay.”
Nói đến đây, cô quay lại nhìn Tô Lạc Tuyết: “Cô có biết ta hâm mộ cô nhiều lắm không? Ta chịu nhiều cực khổ vậy mà vẫn muốn sống, còn cô, có người muốn cô sống thì cô lại tự buông xuôi tính mạng mình.”
“Ta vẫn nghĩ cô gái dám một mình xông vào doanh trại địch đốt lương thảo, cô gái dám đứng kề vai chiến đấu với tướng gia là một cô gái kiên cường, nhưng ta thật không ngờ cô lại yếu đuối tới mức này.” Tử Vũ đứng dậy, khẽ đưa tay lau đi những vệt nước trên mặt: “Ta nói xong rồi, nếu cô vẫn còn muốn chết, Tử Vũ thật đã nhìn nhầm cô.”
Dứt lời cô liền mở cửa phòng, mới đi được mấy bước thì thấy Hoa Tu đứng chờ ngoài cửa, sau mấy giây sửng sốt, Tử Vũ mới nhìn thấy vòng hoa Tử Đinh Hương trong tay hắn.
“Hoa thiếu gia.” Nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ cung kính chào hỏi rồi lướt đi.
Đợi Tử Vũ đi xa, Hoa Tu mới bước vào trong nhà, chỉ thấy Tô Lạc Tuyết vừa mới rời giường, đang đi giày thì thấy Hoa Tu chắp tay đứng ngoài cửa, nàng cũng ngừng động tác lại.
Hoa Tu thấy nàng bất động liền nhếch môi đi tới đặt vòng hoa trong tay lên đầu nàng, quan sát một hồi mới nói: “Không tệ, rất đẹp.”
Tô Lạc Tuyết cảm nhận sức nặng của vòng hoa trên đầu, ánh mắt nghi ngờ nhìn Hoa Tu.
Hoa Tu cúi người, cầm tay nàng đi ra ngoài.
Tô Lạc Tuyết vô lực, chỉ biết để mặc hắn kéo nàng ra ngoài cửa.
“Thời tiết đẹp như vậy cô lại ở trong nhà, thật không biết hưởng thụ cuộc sống.” Hoa Tu dẫn nàng bước xuống thềm đá, đi trên con đường mòn cảm nhận những cơn gió khẽ lướt qua thảm cỏ xanh, mang theo hương thơm dịu nhẹ.
Mùi hương này cũng giúp tinh thần nàng phấn chấn hơn.
Cảm nhận được bàn tay nàng ấm dần lên, Hoa Tu nhợt nhạt cười: “Khi còn ở Hoàn Thành ta đã nói, nếu có cơ hội gặp lại, ta sẽ kể cho cô nghe một câu chuyện xưa.”
Nàng chậm rãi đi theo hắn, lặng lẽ chờ hắn nói tiếp.
“Cô biết lý do Tuần Dạ thích Hoa Tuyết không?” Hắn hỏi xong lại khổ sở nói tiếp: “Nói tới chuyện này phải ngược dòng về đêm thất tịch ba năm trước.