• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những ngày tiếp theo, Nhược bận rộn đến nỗi ngay cả cơ hội gặp mặt ta cũng không có. Mỗi ngày trước khi ta tỉnh ngủ đã vào triều, sau khi ta ngủ say mới trở về, ngay cả cơm trên bàn cũng không có đụng tới. Đi tìm hắn đi! Ngự thư phòng tìm không được hắn, Tiêu Dao vương phủ không thấy hắn, Hoàng cung đại viện bị ta lục tung lên cũng không tìm thấy thân ảnh của hắn. Tương phản, lão đầu không chỉ có hai bữa cơm đúng giờ chạy đên ( bởi vì ta mỗi ngày ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, vì vậy mà một ngày chỉ ăn có hai bữa), còn thường thường đem một ít ngoạn ý đến hiếu kính ta. Bởi vì không thấy được người, cơn tức giận của ta mỗi ngày một tăng, đã sắp bạo phát. Không phải có câu nói: không ở trầm mặc trung bạo phát, ngay trầm mặc trung tiêu vong. Ta không muốn tiêu vong, vì thế sắp tới một tháng không thấy Nhược Nhược, ta bạo phát.

Khi ta thấy lão đầu thảnh thơi thảnh thơi chạy tới cùng ta dùng cơm trưa thì, một cổ tức giận bắt đầu bùng lên. Ta vỗ mạnh bàn, chỉ vào mũi lão đầu hỏi: “Nói! Sao ngươi lại tới đây?”

Lão đầu mặc dù bị ta làm cho hoảng sợ, nhưng lập tức trấn định lại, cợt nhả đáp: “Long nhi, bây giờ không phải là lúc dùng ngọ thiện a? Phụ hoàng dù bện rộn đến đâu cũng muốn đến ăn với ngươi, không phải ngươi cha tịch mịch a!”

“Thối lắm!” Ta tức đến thở hổn hển mấy lời khiếm nhã cũng vọt khỏi miệng, “Nhược Nhược nhà ta ta đã một tháng không thể gặp hắn! Ngươi mà bận! Ngươi đem toàn bộ quốc sự ném cho hắn, để hắn đi sớm về tối công tác, còn mình thì mỗi ngày đều mò đến chỗ ta vài lần! Nói cho ngươi biết, ngày hôm nay ta nếu không thấy được hắn, ta sẽ không nhận ngươi là phụ hoàng cha nuôi!”

“Long nhi, Long nhi, đừng tức giận mà! Ta liền phái người đi tìm hắn nha.” Lão đầu thấy ta xuất ra đòn sát thủ, luống cuống, bật người sai thị vệ bên người đi tìm người.

Lặc biết ta chịu áp lực đã lâu, cũng không mở miệng ngăn ta, theo ta nháo. Tiểu Kiện cũng rất thức thời, ôm Tiểu Bạch ngồi một bên xem kịch.

“Long nhi, đã đói bụng chưa? Chúng ta vừa ăn vừa chờ được rồi. Đến đây, ăn trước một cái đùi gà bự nha.” Hắn gắp thức ăn để vào trong bát lấy lòng ta.

“Không thèm!” Ta giận dỗi không thèm nhìn hắn, cũng không ăn cơm.

“Long nhi, ngoan! Đừng giận mà, không tốt cho thân thể! Có việc gì từ từ thương lượng đi!” Lão đầu léo nhéo.

“Thực sao?” Cái lỗ tai vểnh lên, nghe được thứ mà ta cần nghe.

“Quân vô hí ngôn!” Hắn nói.

“Vậy ngươi đáp ứng ta một việc, ta sẽ không giận ngươi nữa.” Ta mắt lé nhìn hắn.

“Đừng nói một chuyện, mười chuyện cũng không thành vấn đề.” Lão đầu hào khí can vân vỗ ngực bôm bốp.

“Là ngươi nói nha!” Ta cười trộm. Hắc hắc! Nếu như Nhược nói ra, còn không biết lão đầu phản ứng thế nào, không bằng để ta nói.

“Được.” Hắn gật đầu, “Chỉ cần ngươi đừng có không nhận ta, chuyện gì ta cũng đều đáp ứng ngươi.”

“Nói miệng không bằng chứng, viết biên nhận cho chắc ăn.” Ta kiên trì. Vạn nhất nghe xong, ngươi chết cũngkhông chịu, ta có thể bắt ngươi làm gì bây giờ?

“Phúc Quý, đem giấy bút ra!” Hắn cũng nghiêm túc, cầm bút xoát xoát xoát viết một đạo thánh chỉ, còn dùng ngọc tỷ tùy thân đóng cái cộp.

Hắc hắc! Có vật bảo đảm rồi! “Tốt lắm! Ta muốn ngươi đáp ứng để Nhược Nhược hai tháng sau từ chức ‘ Giam Quốc ’, sau đó theo ta ra ngoài du sơn ngoạn thủy.” Ta đem bom nguyên tử ném xuống.

“Cái gì? Các ngươi phải ly khai? Không được!” Lão đầu choáng váng.

Phản ứng kiểu gì vậy a? Bình thường phản ứng của quốc quân không phải nên là “Vậy quốc gia làm sao bây giờ” a? “Vì sao không được?” Ta thoải mái hỏi hắn.

“Không được là không được! Thật vất vả mới tìm được ngươi, ta không muốn thả ngươi đi.” Lão đầu xấu lắm.

“Cáp! Ai thèm để ý đến ngươi!” Ta dương dương tự đắc trưng thánh chỉ của hắn lên.

“Không chịu a! Long nhi, ngươi đi, ta làm sao bây giờ? Nhược Đồng đi, vậy giang sơn thì sao bây giờ?” Hắn làm vẻ mặt đau khổ.

“Ta đi, lúc rảnh rỗi sẽ trở về thăm ngươi; Nhược Nhược đi, không phải còn có ngươi sao? Ngươi không phải là vua của một nước a?” Ta phản đòn.

“Thế nhưng, ta đã già rồi.” Hắn kéo tay của ta.

“Vì thế a, Nhược Nhược đã lưu ý, hắn nói nhi tử Thu Thủy của Lục ca rất có tư chất, có thể đảm đương thái tử vị.” Ta trả lời.

“Thu Thủy a, hài tử kia quả không sai. Thế nhưng mới mười hai tuổi à, muốn hắn đối phó với những kẻ có ác tâm còn quá non.” Hắn nhíu mày.

“Nhược Nhược có nói sẽ giúp hắn đặc huấn, hơn nữa ngươi còn có Lục ca ở bên phụ giúp chỉ đạo, hẳn là không thành vấn đề. Hơn nữa Nhược Nhược chẳng phải từ nhỏ đã bị ngươi giáo dục thành cánh tay phải của ngươi sao?” Ta ăn ngay nói thật.

“Vậy ở lại thêm hai năm có được không?” Lão đầu bắt đầu cò kè mặc cả.

“Hai tháng!” Ta kiên trì.

“Một năm rưỡi?” Nhượng bộ.

“Hai tháng!” Không thương lượng.

“Một năm?” Lại thối quá.

“Hai tháng!” Không lay chuyển.

“Tám tháng?” Nước mắt lưng tròng.

Lười mở miệng, chỉ giơ lên hai ngón tay.

“Nửa năm, nửa năm đi.” Đã nhảy lầu đại bán phá giá rồi.

Hai ngón tay quơ quơ ở trước mặt hắn.

“Bốn tháng là được rồi!” Âm thanh ỉu xìu.

“Ba tháng, có muốn hay không!” Ta mở miệng, dù sao thì mục đích đạt được rồi, vậy tăng cho hắn thêm một tháng.

“Hảo!” Thấy ta nhả ra, hắn bật người đáp ứng.

“Nhược Nhược sao còn chưa?” Bao tử thì thầm kêu, thân ảnh động lòng người vẫn không thấy.

“Nhanh, nhanh thôi! Vài ngày trước công văn tồn đọng lại nhiều lắm, vì thế hiện tại tương đối bận rộn.” Lão đầu đáp.

“Vậy ngươi sao lại nhàn như vậy?” Ta trừng hắn.

“Hắc hắc!” Hắn nhức đầu, tự biết đuối lý, không nói tiếp.

“Từ hôm nay trở đi, ta muốn mỗi ngày ở trên bàn cơm phải thấy hắn, còn có hắn giờ Dậu ( mười giờ tối) nhất định phải trở lại Đông cung nghỉ ngơi.” Ta cường liệt yêu cầu. Nếu không để hắn nghỉ ngơi, tuổi còn trẻ đã lao lực mà chết.

“Hảo.” Lão đầu cắt đất đền tiền.

Một lát sau, Nhược Nhược uể oải xuất hiện ở trước mặt ta.”Cục cưng tìm ta có việc sao?”

“Ta đã một tháng không thấy ngươi rồi, không thể tìm ngươi a? Ngồi xuống ăn!” Ta tức giận nói. Ngốc! Hắn cũng không tự chiếu cố chính mình.

“Hảo!” Hắn ngồi ở chỗ bên người ta được lão đầu tự động nhượng lại, ăn đến lang thôn hổ yết.

“Sao chỉ mới một tháng, ngươi đã gầy thành như vậy? Từ hôm nay trở đi, ngoại trừ ăn sáng ra, hai bữa kia nhất định phải ăn cùng ta, còn có giờ Dậu phải về phòng ngủ.” Lòng ta thương hắn gầy đến hốc mắt hõm sâu. Phải chuẩn bị cho hắn chút dược thiện bồi bổ một chút.

“Thế nhưng…” Hắn nhìn về phía lão đầu.

“Nhược Đồng ngươi cứ nghe lời Long nhi đi! Để ta và ngươi cùng xử lý quốc sự.” Lão đầu bị ta trừng không có biện pháp, chỉ có thể mở miệng.

“Còn có, ta đã nói với phụ hoàng, giáo dục Thu Thủy thành người nối nghiệp. Chúng ta ba tháng sau sẽ ly khai khỏi đây.” Ta cười nháy mắt với hắn mấy cái, sau đó ghé vào bên tai hắn nói nhỏ, “Thế nào, động tác mau không?”

Hắn sờ sờ đầu ta: “Nhanh ăn đi! Chờ ta đến đói bụng lắm đi? Ăn nhiều một chút.”

“Ngươi mới cần ăn! Ngày mai bắt đầu giúp ngươi chuẩn bị dược thiện, không chấp nhận nói không.” Ta đem đùi gà lão đầu gắp cho ta phóng vào trong bát hắn.

“Ngươi…” Hắn từ chối đùi gà.

“Ăn!” Ta ngữ khí cường ngạnh hô.

“Hảo!” Hắn bất đắc dĩ tiếp thu.

Vội vã cơm nước xong, Nhược cùng lão đầu lại muốn đi.

“Nhớ kỹ giờ Dậu đem người trả lại cho ta.” Trước khi bọn họ đi, ta gầm gừ với lão đầu.

“Nhất định!” Lão đầu kéo nNhược bỏ chạy, phỏng chừng sợ lưu lại lâu thêm một chút, sẽ ký càng nhiều hiệp ước bất bình đẳng đi!

Ba tháng, ta bắt đầu nhẩm tính thời gian…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK