Beta: Du, Pio
O0O—O0O
“Cậu là muốn tự mình đi ra ngoài, hay là muốn tôi ôm cậu đi?”
Tỉnh lại sau cơn mơ hỗn loạn, Từ Cửu Kỷ thong thả ngắm nhìn căn phòng mới của mình, bài trí của nơi này với căn phòng trên lầu kỳ thật đại khái giống nhau, đều là cách trang trí đơn giản nhưng lại không mất đi nét thanh nhã, đều mang sắc thái nhu hòa ấm áp, nếu không phải mới tối hôm qua phát sinh mấy chuyện không vui vẻ gì với Hoàng Hân Duật làm cho trí não y ghi nhớ, nói không chừng y đã nghĩ rằng nơi này chính là căn phòng trước kia rồi.
Mỏi mệt nhắm mắt lại, mấy ngày gần đây Từ Cửu Kỷ cứ cảm thấy cả ngày thân thể đều không quá thoải mái, đầu óc choáng váng không ngừng, giống như ngày ngày chìm trong hũ rượu vậy, cái cảm giác này quái dị vô cùng, y cũng không biết nên diễn tả thế nào, nó khiến y cực kỳ khó chịu, ngay cả thời gian ngủ buổi tối cũng kéo dài ra mấy tiếng một cách rõ ràng, cũng không biết vì sao, y mệt mỏi rồi ngủ, ngủ dậy lại mệt, trông còn giống người bị thương nặng hơn so với lúc trước trúng đạn, nhưng kỳ thật thương thế của y đã sớm tốt hơn rất nhiều.
Dính phải loại cảm giác này đã vài hôm rồi, dường như sau khi ăn xong uống thuốc xong tình huống lại càng thêm nghiêm trọng, làm cho y mỗi lần uống thuốc xong phải ngủ tiếp một, hai giờ mới được, nhưng mà ngủ dậy cảm giác choáng váng cũng không hề biến mất, chẳng qua là phát tác chậm hơn một chút so với lúc mới uống thuốc xong.
Y không biết bản thân sao lại bị như vậy, cũng không biết tình huống này có quan hệ với số thuốc kia hay không, y chưa từng mở miệng đề cập với bất luận kẻ nào về chuyện này, trong lòng cũng chưa từng nghĩ tới sẽ nói cho ai chuyện này, đơn giản là y cảm thấy không quan trọng.
Tuy rằng Hoàng Hân Duật ngoài miệng nói hiện tại y là khách, nhưng lại sai người đến chăm sóc cuộc sống hằng ngày của y, nên y luôn cho rằng những lời kia bất quá là người nọ thuận miệng nói, kỳ thật ở trong lòng hắn, y giống như là một món đồ chơi nhất thời hứng thú trong lòng bàn tay hắn mà thôi, trước khi được hắn cho phép, chỗ nào y cũng không thể đi, chuyện gì cũng không thể làm. Nhưng muốn hắn thân thiết với y thì ngàn vạn lần không có khả năng, cho dù có vài hành động mang hơi hướm ôn nhu, chỉ sợ cũng là do những ảo tưởng trong lòng y quấy phá, cho nên mới cảm thấy hắn có chút khác biệt.
Vừa nghĩ tới, đột nhiên cảm thấy trong lòng buồn bực, đầu cũng nặng nề hơn, rõ ràng không hề ăn cái gì, nhưng dạ dày lại giống như trướng đầy dịch chua làm cho y khó chịu cùng cực, che miệng, Từ Cửu Kỷ vội vàng chạy vào phòng tắm, sợ rằng sẽ nhịn không được mà ói ra khắp phòng. Quả nhiên, mới đi vào trong phòng tắm, y liền ghé vào bồn rửa mặt nôn ra.
Khi Tiểu Lưu đưa điểm tâm tới thì thấy Từ Cửu Kỷ từ trong phòng tắm đi ra, không có nhìn thấy y khó chịu, chỉ thấy hốc mắt y ửng đỏ, sắc mặt thì tái nhợt.
“À… Tiên sinh, ngài không sao chứ?”
Vẻ mặt lo lắng hỏi ra, đối với mỗi một cử động nhỏ của Từ Cửu Kỷ, Tiểu Lưu không dám sơ suất. Ai biểu mới vừa rồi gã đang chuẩn bị đưa cơm thì bị chủ tử nhà mình kêu đến, tuy chỉ là biểu tình lãnh đạm bảo gã phải cẩn thận chăm sóc tốt người kia, nhưng trong lời nói ẩn hàm ý tứ nghiêm khắc cùng cảnh cáo lại làm cho gã rất kinh hãi, cho nên đương nhiên phải càng thêm chú ý mới được à nha.
“Ngài làm sao vậy, chỗ nào không ——”
Buông khay trong tay xuống, Tiểu Lưu vội vàng đi đến bên cạnh y, vươn tay định dìu y, nhưng chưa kịp đụng tới, Từ Cửu Kỷ đã nhanh chóng tránh đi.
“Ơ…” Bị y cự tuyệt trắng trợn như thế, Tiểu Lưu trong lúc nhất thời thật không biết nên đáp lại như thế nào mới tốt, chỉ đành phải ngốc lăng lăng nhìn y chậm rãi đi đến sô pha gần giữ lấy cửa sổ rồi ngồi xuống.
“Tiên sinh?”
“Tôi không sao, không cần phải xen vào.”
Tuy rằng giọng nói có chút vô lực, nhưng sự bài xích cũng rõ ràng lộ ra.
Tiểu Lưu chăm sóc y cũng gần một tháng, cho nên đối với sự lạnh lùng và cự tuyệt của y riết cũng thành thói quen, biết y tựa hồ không thích tiếp xúc với người khác, bởi vậy cũng không tức giận gì với thái độ này của y, chỉ là yên lặng gật gật đầu, đem khay cơm nguyên bản đặt trên tủ đầu giường bưng đến trước mắt y, chân thành nói:
“Vậy… Đây là điểm tâm ngày hôm nay, ngài ăn cơm trước, cơm nước xong nhớ rõ uống thuốc, tôi tối nay sẽ qua thu dọn, nếu đến lúc đó ngài muốn ra bên ngoài đi dạo một chút, tôi sẽ dẫn ngài đi shopping, được chứ?”
Sau khi dặn dò cẩn thận, Tiểu Lưu liền nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Từ Cửu Kỷ nhìn bát cháo trên khay, lại nhìn viên thuốc bên cạnh, trực giác không muốn ăn, bởi vì y thật sự thực sự sợ hãi cảm giác chóng mặt hoa mắt sau khi uống thuốc, vốn định cái gì cũng không ăn cứ như vậy quay về giường nằm một hồi, nhưng khi vừa đứng lên, lại đột nhiên nhớ tới điều gì đó, nhìn viên thuốc trên bàn một lúc lâu, sau đó vươn tay cầm lấy mấy viên thuốc màu sắc kia một ngụm nước nuốt trọn, lúc này mới lại quay về giường nằm xuống.
Đầu choáng váng, Từ Cửu Kỷ nhìn ánh sáng chiếu rọi ngoài cửa sổ trong lòng cảm thấy hơi chút buông lỏng, nhớ rõ trước kia, y thích nhất chính là ẩn núp dưới ánh trăng, thật yên tĩnh, thật thần bí, mỗi khi tâm tình không tốt y sẽ cảm thấy rất nhẹ nhõm, rất tự tại, bởi vì ở nơi không bị ánh trăng chiếu đến, hắc ám dường như có thể cắn nuốt hết thảy, làm cho y không cần phải cố ý che giấu, có thể ẩn thân trong bóng đêm không bị người khác phát hiện, sau đó, y có thể tùy ý mà hô hấp, tồn tại, hoàn toàn không cần sợ hãi sẽ bị người khác phát hiện mà bị đưa ra phát giận, đó là một loại cảm giác tự do thật đáng buồn, nhưng lại là thứ tự do duy nhất mà y có thể lựa chọn.
Cũng không hiểu được là bắt đầu từ lúc nào, vào một ngày nọ khi y đột nhiên phát hiện ra thì y đã thích ánh sáng chói chang, đêm trăng yên tĩnh chỉ làm cho y cảm giác càng ngày càng bi thương, tuy rằng tự tại, nhưng lại làm cho trong lòng y khó chịu, có lẽ là mỗi ngày đều chỉ có thể nhìn một mảng tối tăm làm cho y bắt đầu chán ghét; cũng có lẽ là nhũng ký ức dưới ánh trăng quá mức bi ai, sau đó đột nhiên y lại phát hiện ra dẫu cho y có thích những tia nắng rực rỡ cách mấy, y cũng không có biện pháp thấy được thứ ánh sáng xinh đẹp ấy.
Vì mưu sinh, vì nuôi sống chính mình, y mỗi buổi tối đều phải làm việc, không có cái gọi là ngày nghỉ, cũng không có cái thứ thời gian rảnh rỗi, mỗi ngày mỗi ngày, cứ như vậy khuya đi, rạng sáng trở về, cho nên cho dù y có tham luyến ánh mặt trời ấm áp đi chăng nữa nhưng cũng chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn một chút, nhìn những tàn dư sót lại mà thôi, có thể giống như bây giờ nhàn nhã ngắm nhìn thái dương bên ngoài, tựa hồ đã thật lâu y chưa từng làm qua.
“Không muốn đi ra ngoài dạo một chút sao?”
Thình lình vang lên tiếng người, vừa quen thuộc cũng lại xa lạ với Từ Cửu Kỷ.
Khoảnh khắc Hoàng Hân Duật mở cửa ra hắn liền nhìn thấy những biến hóa trên mặt y – khao khát rồi lại khiếp đảm, y tựa hồ rất thích ánh nắng ban ngày, vài lần hắn đều thấy y trực tiếp tựa vào sô pha bên cạnh cửa sổ say ngủ, tuy rằng vào đông ánh mặt trời không mãnh liệt bằng mùa hạ nhưng nếu cứ liên tục bị chiếu như vậy cũng không khỏi cảm thấy oi bức, vậy mà y lại tuyệt không khó chịu, ngược lại còn hiện lên chút thỏa mãn khác hẳn vẻ đề phòng mọi khi, bộ dáng ấy của y khắc sâu ấn tượng vào tâm trí hắn, cũng bởi vậy, khi hắn quyết định đổi y xuống phòng dưới lầu, trong đầu liền nghĩ đến một điều đó là căn phòng này có một cái cửa sổ rất lớn.
Thấy y chấn kinh dường như ra sức đứng dậy, trong lòng Hoàng Hân Duật cảm giác phức tạp, một lát sau hắn chỉ chậm rãi đến gần bên cửa sổ, cố ý bỏ qua nét cảnh giới trong mắt Từ Cửu Kỷ, hỏi lại:
“Tuy rằng thoạt nhìn mặt trời rất lớn, bất quá bởi vì thời tiết lạnh, cho nên ngược lại cảm giác rất ấm áp, không ra ngoài chút à?”
Có lẽ là bị thái độ nhu hòa của hắn ảnh hưởng, bởi vậy Từ Cửu Kỷ tuy rằng vẫn là vẻ mặt cảnh giác, nhưng cũng không quá nghiêm khắc.
Nhìn ánh nắng bên ngoài, kỳ thật trong lòng y có chút động tâm đối với đề nghị của Hoàng Hân Duật, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến đôi chân của mình, còn cả tình huống tối hôm qua xuống dưới ăn cơm, trong lòng không khỏi bắt đầu sinh ra ý lùi bước.
“Không cần, tôi không muốn đi ra ngoài.”
Không bỏ sót tầm mắt ngắn ngủi y nhìn về phía hai chân của mình, Hoàng Hân Duật hiểu được y cũng không phải không nghĩ đến sẽ đi ra ngoài như lời y nói, mà là không muốn đi ra ngoài, nhìn thấy y cố ý ra vẻ không có hứng thú, trong lòng hắn nhịn không được lại khó chịu, cũng không nói gì lẳng lặng nhìn y một lát lâu, sau đó bỗng nhiên xoay người đi đến trước cửa.
Từ Cửu Kỷ kỳ quái nhìn hắn đứng ở cửa không biết nói gì đó với một gã đàn ông, sau đó chờ tên kia đi rồi, hắn mới lần thứ hai đến gần bên giường dùng một loại ngữ khí nhàn nhã nhìn y, nói:
“Tản bộ một mình vẫn là thoải mái hơn việc có nhiều người bên cạnh, đúng không.”
Hơi nhíu mi, lúc đầu Từ Cửu Kỷ không rõ hắn nói lời này là có ý gì, nhưng sau một lúc lâu, y lập tức hiểu ra, bởi vì gã ngoài cửa đột nhiên bước vào trong vườn, sau đó cũng không biết đến tột cùng gã nói cái gì, chỉ thấy những người vốn luôn canh giữ trong vườn liền rời đi hết.
Hắn kêu những thủ hạ trong vườn rời đi ư? Vì sao?
Đang lúc Từ Cửu Kỷ còn chìm trong nghi vấn, Hoàng Hân Duật lại mở miệng.
“Đi thôi, bên ngoài thanh tĩnh hơn.”
Nhìn bộ dạng đương nhiên của hắn, giống như những gì y nói không chút tác dụng, điều này làm cho Từ Cửu Kỷ không khỏi có chút tức giận.
“Tôi nói, tôi không muốn đi ra ngoài.”
Nghe vậy, nét mặt Hoàng Hân Duật thay đổi không quá lớn, chỉ bình tĩnh chăm chú nhìn y, nhàn nhạt hỏi:
“Cậu là muốn tự mình đi ra ngoài, hay là muốn tôi ôm cậu đi?”
“Anh —— tôi nói, tôi không muốn đi ra ngoài, anh muốn tôi nói bao nhiêu lần chứ!” Bị câu nói kia của hắn làm cho tức giận, cơn giận của Từ Cửu Kỷ càng tăng lên.
“Thay đổi bầu không khí có lợi cho sức khỏe của cậu.”
“Tôi không cần!” Hoàn toàn không nghe tới, thái độ của Từ Cửu Kỷ thập phần cường ngạnh.
“Vậy sao?”
Nhìn khuôn mặt ngập tràn lửa giận trước mắt, Hoàng Hân Duật tuy rằng vẫn là không có gì biểu tình gì, nhưng trong mắt hắn lại hiện lên một tia gian xảo.
Nghĩ đến chính mình nhìn lầm Từ Cửu Kỷ còn chưa kịp xác nhận, Hoàng Hân Duật đã bước về phía trước, vươn tay ôm lấy y.
“Này, anh làm gì vậy!?” Ai đó bị ôm sau khi kinh ngạc qua đi lập tức đưa tay chống đẩy.
“Cậu đã không muốn tự mình đi, tôi chỉ còn cách ôm cậu đi ra ngoài.” Người kia không hề cảm thấy chỗ nào không đúng, đơn giản đưa ra câu trả lời rất ư là hiển nhiên.
“Tôi gì chứ, không đúng! Tôi khi nào thì nói muốn đi ra ngoài chứ?”
Nhất thời phản ứng lại thì thấy đối phương đã hướng thẳng cửa đi đến, trong lòng nhịn không được cảm thấy buồn bực không thôi, như thế nào y lại không sớm một chút phát hiện ra ý đồ của hắn mà né tránh chứ? Thật là!
“Tôi cảm thấy cậu nên đi ra ngoài dạo một vòng, phơi nắng một chút.” Người kia tuy rằng mặt vẫn không chút thay đổi, nhưng trong lời nói lại mơ hồ phát ra ý cười.
Đột nhiên phát hiện, bản thân hắn vốn đang buồn bực vừa nhìn thấy biểu tình vừa giận vừa dỗi này của y, tựa hồ thoải mái hơn rất nhiều, không chỉ có buồn cười khi nhìn bộ dạng hoảng sợ của y; mà ngay cả biểu tình ảo não tức giận của y cũng cảm thấy rất thú vị, khác hẳn vẻ trầm lặng trước kia, hiện tại y xem ra lại bình thường hơn.
“Tôi không cần! Anh nghe không hiểu sao, tôi nói tôi không cần! Anh thả tôi xuống dưới… Thả tôi xuống dưới…”
Cho dù gắng dùng lực giãy giụa cũng vô dụng, tay Hoàng Hân Duật ôm lấy y tựa như trét keo muốn tháo cũng không tháo được, mặc cho y dùng sức vặn vẹo thế nào, hắn cũng vẫn cứ ôm chặt lấy, điều này làm cho Từ Cửu Kỷ tức giận nhịn không được căm tức bắt đầu đấm, đánh vào người hắn.
Cho dù giãy giụa chống cự như thế nào, Từ Cửu Kỷ vẫn là bị đưa vào trong vườn, hơi khom người đặt người xuống ghế tựa trong đình, Hoàng Hân Duật tính gọi người mang chút gì đó lên, liền thấy Từ Cửu Kỷ đứng bật dậy, vẻ mặt hung ác siết chặt cổ áo trước ngực.
Buồn cười nắm lấy cổ tay y, muốn giữ chặt y lại, ngay sau đó lại phát hiện sắc mặt người trước mắt bỗng dưng chuyển sang trắng bệch, tay siết chặt cổ áo nháy mắt cũng trở nên suy yếu vô lực, thân mình vốn đứng thẳng càng giống không chống đỡ được mềm nhũn ngã vào lòng hắn, nếu không phải hắn nhanh lẹ bắt lấy y, Từ Cửu Kỷ chỉ sợ đã ngã nhào lên cỏ.
“Cậu làm sao vậy?”
“Tôi… Thật là khó chịu…”
Cảm giác bản thân dường như không thở nổi nữa, Từ Cửu Kỷ không ngừng từng ngụm từng ngụm hô hấp, mồ hôi lạnh trên trán cũng tuôn tràn ra.
“Sao lại thế này? Anh, cậu rốt cuộc làm sao vậy? Người tới mau, tìm Thù đến!”
Lại ôm lấy y, Hoàng Hân Duật nhanh chóng chạy vào phòng, hắn không tài nào hiểu được Từ Cửu Kỷ sao lại đột nhiên biến thành như vậy.
“… Thật khó chịu… Tôi… muốn nôn…”
Mới đem người đặt xuống giường lại nghe thấy y nói muốn nôn, Hoàng Hân Duật cuống quít ôm y vào toilet, một bên nhìn chằm chằm y, một bên quát lớn:
“Mau đưa Thù tới, nhanh lên!”