Đường Tam Hảo bị câu nói này của hắn làm cho nghẹ họng.
Người nàng thương nhớ nhiều như vậy sao có thể nói ra những lời khiến nàng tổn thương như thế?
Chờ mong khiến nàng ngày càng lún sâu, sắp không thở nổi nữa, đứng trước mặt hắn nàng cũng phải cẩn thận từng li. Thế mà chỉ một câu nói thôi. Chỉ bằng một câu nói hắn đã có thể gạt nàng qua một bên dễ dàng như thế, hờ hững đến độ khiến người ta không biết nói gì.
Nàng cần thứ ôm ấp đầy bất đắc dĩ ấy làm gì? Hắn cố ý chạy tới tận cổng Bạch phủ một chuyến, chỉ để nói câu này với nàng sao? Để bảo nàng đừng chờ nữa, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, đừng tự ý chất quá nhiều áp lực cùng trách nhiệm trên vai hắn nữa ư? Nàng và hắn chỉ mới qua đêm với nhau có một lần thôi, hắn chưa từng có ý để tâm đến ngày sau của nàng, tương lai của nàng, càng đừng nói đến cả đời nàng.
Thế thì việc gì hắn phải đối mặt trực tiếp với nàng, chỉ cần bảo Thị Kiếm hoặc Phụng Tiên hay bất kì kẻ nào đến báo cho nàng một tiếng là được mà?
Chờ đợit hành vô ích, ước vọng phút chốc hóa hão huyền.
“Bạch công tử, ô của ngài đây.” Nàng đờ đẫn cầm chiếc ô nhét vào tay Bạch Long Mã, cố kìm nỗi chua xót nghẹn ngào nơi sống mũi, định bụng cáo lui, “Tôi xin phép lui xuống trước.”
“…Nàng không định mở miệng hỏi ta sao?”
“Tôi không biết phải hỏi ngài cái gì.”
Gã nhìn chằm chằm vào mái đầu cúi thấp của nàng, một lcs lâu sau mới mở miệng, thản nhiên bảo, “Ta không thích cầm ô. Từ hôm nay trở đi, nếu ta ra ngoài gặp mưa, sẽ do nàng cầm ô cho ta.”
Nơi nào là nơi đám văn nhân mặc khách ưa lui tới nhất? Đương nhiên là ngõ thanh lâu.
Nàng không hiểu Bạch Long công tử có dụng ý gì, sao lại dẫn nàng tới chỗ này. Nàng nhón gót thật cao mới miễn cưỡng cầm vững được cây ô cho gã, gã lại sải bước thật nhanh, chẳng hề đoái hoài xem nàng có thể theo kịp hay không, cũng chẳng để tâm đến nửa người trước đã bị nước mưa làm cho ướt sũng của mình.
Những mái hiên chìa ra san sát, những cô gái bán tiếng cười lả lướt ghẹo trêu, tiếng chuốc rượu, cười cợt giữa các kĩ nữ cùng khách làng chơi không ngừng giội vào màng nhĩ . Đột nhiên, Bach Long công tử dừng chân trước một quán rượu. Gã quay người lại, khẽ cười với nàng đầy ẩn ý, giơ ngón trỏ chỉ vào ban công một gian phòng của quán rượu.
Nàng không nghi ngờ gì, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn theo.
“Thế tử gia, ngài xem thử xem bài thơ này ta viết thế nào?”
“Hay lắm hay lắm, khụ… Có điều chữ này đọc là gì thế?”
“… Chim ngói…” Đến chữ còn không biết, ngài còn đọc thơ cái nỗi gì, hay lắm hay lắm cái con khỉ ấy.
“À À, được lắm được lắm, bài thơ tả chim này của ngươi viết rất hay.”
“…”
“Thế tử gia, ngài tới nhìn xem, ý cảnh trong bức họa này của ta thế nào?”
“Rất tuyệt, rất tuyệt. Hai con gà rừng này ý nghĩa rất sâu xa.”
“…Đấy là uyên ương mà…”
“Khụ… Xem ra mấy vị đồng liêu ngồi đây ddeuf thích chim chóc cả, ha ha ha… khặc, ta kính xin các vị chim chóc một li.”
“…”
“Hôm nay tâm trạng của tiểu gia rất tốt. Các ngươi thích cô nương nào cũng được, tính hết cho tiểu gia đây.”
“Cả hoa khôi cũng được ư?”
“Ôi chao, vị huynh đài này đúng là chẳng biết điều gì cả. Thế tử gia đã mời chúng ta tới đây hưởng lạc, cô nương hoa khôi đương nhiên phải dành lại cho người chi bạc rồi.”
“Ha ha ha, nên thế nên thế.”
Dưới hàng hiên, chiếc ô giấy dầu trong tay Đường Tam Hảo rơi nghiêng trên mặt đất ướt nhẹp.
Hắn lại đi thanh lâu, tìm hoa khôi, uống rượu hoa. Sau khi vứt bỏ nàng, hắn đã gấp gáp tìm ngay một người tới lấp chỗ trống nàn rồi. Nàng bị thay thế dễ đến thế ư? Vì sao nàng không bịt chặt tai, vì sao Bạch Long công tử lại dẫn nàng tới đây nghe người ta huyên náo, sao lại dẫn nàng tới xem cảnh tượng này?
“Là Thái hoàng Thái hậu muốn ngài trừng phạt tôi như vậy sao, Bạch công tử?” Nàng rầm rì mở miệng, giọng nghẹn ngào.
Hừ, người ta muốn trừng phạt không phải là tam cô nương, mà là con khỉ đó…” Bạch Long công tử vẫn giữ nguyên vẻ ung dung bình thản, nở nụ cười vô thưởng vô phạt. Nhưng vừa quay đầu, nữ nhân vốn nên đứng trước mặt nghe gã ba hoa khoác lác đột nhiên biến mất không thấy bóng. Mặt gã tức thì cứng lại, quay đầu mới phát hiện, nữ nhân kia đã xông lên gian phòng kia mất rồi, “Này… tam cô nương! Nàng muốn làm gì thế?”
Trong tích tắc…
Một chuỗi âm thanh liên hoàn “rầm rầm rập”, “loảng xoảng leng keng”, “lạch cạch choang” kinh hoàng dội xuống từ tầng trên. Mấy đĩa thịt cá ê hề phi ra từ cửa sổ, dội cả xuống lòng đường, huyeenh hoang nói cho người đời biết thế nào là “cửa son rượu thịt để ôi”.
“Gàn kề da thịt” quả nhiên là thứ thuốc vô cùng ảo diệu, tam cô ngương đã bị lây thói ngang tàng từ con khỉ kia mất rồi, lật bàn đổ ghế không chớp mắt. Lên lầu, đạp cửa, hất bàn, giơ ống tay quẹt mũi.
Đường Tam Hảo vừa thở hồng hộc vừa nhìn đám cẩu nam nữ đang ngồi đầy trong phòng đang giương mắt trông nàng bằng biểu cảm cực kì kinh khiếp, nhất là con khỉ chết toi còn đang ôm trong tay một vị mỹ nhân. Mỹ nhân đang nhoài người chuốc rượu, ly rượu đương kề sát bên môi hắn. Hắn há hốc mồm nhìn nàng ngơ ngác, sửng sốt cả người. Sau đó phản ứng đầu tiên của cơ thể là đẩy bật nữ nhân trong lòng qua một bên như thể chứng minh ta với ả không có quan hệ gì hết, sau đó định mở miệng giải thích.
“Cô ta chỉ… ta… nàng…”
“Cô ta gì hả?” Đường Tam Hảo cũng chẳng ngờ bản thân lại có ngày hành xử như vậy. Có điều cảnh tượng trước mặt quả thực quá xốn mắt, nàn còn tâm trí đâu để ý nhiều chuyện như vậy chứ! Nàng nheo mắt lại, giận dữ quát ầm lên, không để hắn có cơ hội giải thích.
Sức uy hiếp bất ngờ phát ra từ người nàng khiến Tề Thiên Sanh choáng váng, có miệng cũng khó phân trần, “Cô ta… khụ…”. Không đúng! Mắc mớ gì hắn phảu hốt hoảng, chột dạ, chảy mồ hôi lạnh, lẩy bẩy hai chân cơ chứ, “Tiểu gia sao phải giải thích với cô? Cô là ai? Bản thế tử đang bày tiệc đãi khách ở đây, cô bớt sinh sự đi, ngoan ngoãn đứng qua một bên!”
Hắn tới lầu xanh đương nhiên là để tìm cô nươngchén tạc chén thù, nàng đột nhiên lại xông tới chất vấn hắn. Bao nhiêu con mắt đang chăm chú nhìn hắn kia kìa, sĩ diện của hắn biết vứt đi đâu? Cái gì cũng phải giải thích với nữ nhân thì còn đâu uy thế của nam nhân?
“Lại đây, hầu tiểu gia uống rượu.”
Mỹ nhân mới bị hắn xô qua một bên để chứng minh trong sạch lại bị Tề Thiên Sanh kéo vào trong lòng. Hắn cứ thế uống cạn luôn ly rượu trên tay cô nương nọ như muốn khiêu khích nàng.
“Uống ngon không?” Nàng bị hắn chọc đến độ lửa giận bừng bừng mà cười nhạt.
Hắn không đáp, chỉ ngậm rượu trong miệng, phảng phất như đang thưởng thức tư vị ẩn sâu trong đó, nhướng mày khiêu khích nhìn nàng.
“Nuốt đi.”
“…” Hắn nghẹn cứng yết hầu, chớp chớp đôi mắt màu tro bắt đầu có vài phần sợ hãi. Nữ nhân này… nữ nhân từng bị hắn ôm ấp, nữ nhân từng bị hắn đè nghiến dưới thân động chạm đủ kiểu cũng không biết đường phản kháng… rốt cuộc là mới tìm được kim cương hộ thể, hay đã thỉnh giáo Quan Âm đại sư mà học được chú Kim cô? Sao giờ này trông thấy nàng hắn lại thấy sờ sợ vậy.
“Sao ngơi không nuốt? Mím môi làm cái gì?”
Cổ họng hắn như bị ai niệm chú, rượu nông hương không sao nuốt xuống cho được, cứ nghẹn lại trong miệng, đã thế hắn còn phải ra vẻ như chẳng có chuyện gì cả.
Không nuốt xuống được phải không? Đáng thương quá nhỉ, Có cần dì út đây tới giúp một tay hay không?” Nàng ngoắc tay với hắn, cười cực kì hiền hậu.
“Đừng sợ! Tới đây, dì út sẽ đối xử với ngươi thật là tử tế!”
Trên nguyên tắc, hắn rất muốn lắc đầu để cự tuyệt yêu cầu giúp đỡ của một nữ nhân đã không còn lí trí, Thế nhưng dưới ánh mắt bao người, nếu hắn rút lui chẳng phải chứng minh hắn sợ nàng sao?
Đường Tam Hảo chớp lấy thời co duỗi tay ra, giữ chặt lấy gương mặt tuấn tú đẹp đẽ mà thối nát tận ruột của hắn.
Hắn thấy nàng nhón gót, lập tức cho rằng nàng chuẩn bị làm chuyenj gì to gan với mình, không khỏi giật mình kinh hãi, sau đó đưa mắt quét nhìn đám người đứng xung quanh đang trợn tròn hai mắt thì có vài phần xấu hổ.
Sao trước giờ hắn chưa bao giờ phát hiện ra dì út nhà hawnslaij có một mặt… ừm, dũng cảm bất cần như vậy chứ?
Một luồng hơi thở nóng bỏng thổi vào tai Tề Thiên Sanh, hắn chẳng ngờ trước kucs hôn mình nàng lại còn càn rỡ khiêu khích bản thân thế này, nhất thời mang tia cũng nóng đỏ cả lên, thế nhưng…
“Ê… Không phải ngươi nghĩ ta chuẩn bị hôn ngươi đấy chứ?” Chóp mũi vô ý quét ngang vành tai nóng rực của hắn, trái tim nàng mềm nhũn ra, song lại nhớ tới những lời đốn mạt hắn thốt ra trước cổng Bạch phủ ngày hôm đó, nàng lập tức mở miệng, cất giọng âm u.
“…”
“Ai thèm hôn thứ nam nhân vô sỉ thất đức mặt dạn mày dày như ngươi chứ! Ngươi cứ chết dí ở đây ngâm thơ chim uống rượu chim ôm gái chim cò đi! Ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận! Phập!”
Âm cuối cùng, là tiếng răng người gặp thịt, mục tiêu chính là tai của Tề thế tử, cảnh tượng máu me bày ra trước mắt.
“Ưm ưm ưm! Khụ khụ khụ!” Đấy tuyệt đối không phải tiếng rên rỉ hưng phấn, đắm chìn, sảng khoái của một nam nhân phát ra sau khi được nữ nhân dùng miệng chạm vào vành tai.
Đương nhiên, cuối cùng cũng xem như đã nuốt được ngụm rượu kia xuống, tuy có hơi bị nghẹn.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha, phù… ha ha ha ha ha ha!”
Tiếng cười vừa dè chừng lại càn rỡ truyền ra từ phòng ngủ của Tề Thiên Sanh, Hắn bị hai thằng oắt con chính mình bồi dưỡng cười nhạo!
Được rồi, cứ cho là dáng vẻ hiện tại của hắn quả thực rrats đáng bị chê cười đi, tai in dấu răng, mặt hầm hầm nhưng phải im thin thít, đau đến méo xệch mặt mày. Thế mà hai thằng nhãi ranh kia còn chẳng biết đường suy nghĩ đến tâm tư phiền muộn của chủ tử nhà mình.
“Thế tử gia, không phải ngài tới thanh lâu để uống rượu xã giao sao? Đời thuở nhà ai lại tới thanh lâu để chơi đùa nữ nhân nhà mình chữ, lại còn bị cắn vào tai nữa? Ngài đứng là biết cách làm tăng thể diện cho nhà chúng ta quá.”
“Cửu thiên tuế, ngài với dì Đường tam có cần nhiệt tình như thế không? Cuồng nhiệt đến độ tai sắp đứt đến nơi rồi kia kìa?”
“Hai thằng ranh này đã cười đủ chưa. Cười đủ rồi thì lăn tới đay bôi thuốc cho ta!” Nha đầu kia thật chẳng biết “khẩu hạ lưu tình”, cái miệng nhỏ xinh hơi bĩu, lưỡi phấn hồng linh hoạt, độ nóng cùng độ ấm đều tiếp cận êm ái, chỉ có điều sức cán dồn toàn lực kia quả thực chẳng êm ái chút nào, quả là hung tàn mà!
So với Phụng Tiên – đứa trong lòng đã có nơi có chốn, thì Thị Kiếm chính là đứa tận tâm tận tụy nhất. Nó vừa bưng hòm thuốc bôi cho chủ tử, vừa nhieuf chuyện quan tâm, “Răng của dì Đường tam đúng là đẹp thật. Cửu thiên tuế ngài xem, dấu răng này mới đều và ngay ngắn làm sao”. Dấu vết đâm sâu vào thịt tới ba phân, đương nhiên người cắn cực hận nam nhân này rồi.
Hắn liếc nhìn tiểu đồng lắm miệng, có tiểu đồng nhà ai lại đi hứng thú với dấu răng trên người chủ mình bao giờ không?
“Ngài tự làm tự chịu đi.” Phụng Tiên hầu một bên cũng không kìm được mà chế nhạo vị chủ tử để mặc người khác khi dễ nhà mình, “Dì Đường tam xem như phúc hậu, nếu mà đổi thành tiểu Thúy nhà tôi ấy à, có mà cắn đứt luôn, nhai xong nuốt ực xuống bụng ấy chứ”.
“Cửu thiên tuế không phải đang cứu dì Đường tam sao? Nếu không thì cớ gì phải xã giao lôi kéo quan hệ với đám thư sinh thối đó chứ? À! Giờ thì tôi đã hiểu được, cái gì gọi là chỉ có tiểu nhân cùng nữ nhân là khó dạy bảo rồi! Nghe nói tên mọt sách họ Lương đang chạy đôn chạy đáo khắp nơi gom tiền đấy ạ.”
“Nhìn vào chả ai nghĩ ngài ấy đang định xã giao với người ta cả.”
“Thế giống làm gì?”
“Giống tên đốn mạt sau khi chơi đùa khuê nữ nhà lành liền chạy tới thanh lâu đổi món, tiêu dao khoái hoạt.”
“Ai là tên đốn mạt đi thanh lâu đổi món hả?” Tề Thiên Sanh đập bàn bật dậy.
Hắn giận dữ đứng lên, song lại bị Thị Kiếm đang bôi thuốc cho ép ngồi xuống, “Phụng Tiên, Cửu thên tuế cùng lắm cũng chỉ có khẩu vị hơi “nặng” một chút thôi, làm gì có thói quen đổi qua đổi lại. Cậu nghĩ xem, từ lúc ngài ấy bắt đầu dạo thanh lâu tới khi nhìn trúng người hiện giờ, từ đầu tới cuối đã đổi khẩu vị bao giờ đâu”.
“…”
“Cửu thiên tuế, ngài đừng có trừng tôi, đứa bảo ngài đốn mạt là Phụng Tiên cơ mà. Lại nói, chuyện này cũng đâu trách ngài được, ai bảo đám thư sinh thối kia cứ như đám đá kê trong nhà xí, dầu muối tưới không thấm, tặng tiền tặng ruộng tặng nhà đều lừ lừ như hòn núi. Hừ, ai biết được vừa nói đến thi từ ca phú, tuyết nguyệt phong hoa, nữ tử lầu xanh thì kẻ nào kẻ nấy đều hăng tiết vịt lên như thế. Không hầu bọn họ tới thanh lâu chơi đùa mấy lượt thì sao khuyên bọn họ bán mạng cho Thái hoàng Thái hậu được chứ. Chẳng trách Cửu thiên tuế lúc nào cũng bảo chỉ có tiểu nhân với thư sinh là khó dạy bảo thôi.”
Kì thực nữ nhân cũng khó dạy bảo, ví như nha đầu vừa để lại dấu răng trên tai hắn.
“Vậy hiện giờ phải làm sao đây? Chúng ta biết Thế tử đang làm gì, thê nhưng dì Đường tam đâu có biết? Hay là để tôi với Thị Kiếm tới Bạch phủ một chuyến vậy?”
“Hai đứa ở yên đấy cho ta, không đi đâu hết.” Thấy Phụng Tiên nhỏm dậy định đi, Tề Thiên Sanh cau mày, quát bảo nó ngồi xuống.
“Ngài sợ quái gì, tôi đảm bảo sẽ lén lẻn vào lúc nửa đêm, tuyệt đối không để lão gia bắt được đâu ạ.” Phụng Tiên nhấc cây roi giắt bên hông lên, lầu bầu bảo.
Đột nhiên từ bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, chẳng đợi Tề Thiên Sanh mở miệng, cửa đã bị đẩy ra.
Đường Song Thái bưng bình thuốc ngọc trên tay, kéo dài váy sa lả lướt bước vào phòng. Nàng giương mắt liếc nhìn Phụng Tiên cùng Thị Kiếm, sau đó đôi môi điểm tô cực kì cẩn thận kia hé mở, “Thế tử bị thương thế này sao hai ngươi không nói với Vương gia, tự ở trong phòng bôi bừa quét bậy cái gì. Vạn nhất khiến Thế tử gia bị thương nặng hơn, các ngươi có gánh nổi trách nhiệm không?”
Thị Kiếm với Phụng Tiên đưa mắt nhìn nhau, không đáp lời. Đường Song Thái biết rõ hai người này đã ở bên hầu hạ Tề Thiên Sanh nhiều năm, cũng không cố tình làm khó, nhẹ giọng ra lệnh, “Được rồi, chỗ này có ta giúp Thế tử gia bôi thuốc, các ngươi tạm thời lui ra trước đi”.
Hai tiểu đồng không hề nhúc nhích, Phụng Tiên thậm chí còn nhíu mày, sau đó chắn ngang trước người Đường Song Thái. Đương lúc nó định đưa tay ngawnnagf bước tới, thì giọng nói vọng tới từ phía sau lưng lại khiến nó ngừng động tác.
“Hai đứa lui xuống trước đi.”
“Cửu thiên tuế?” Thị Kiếm sửng sốt, nữ nhân này bề ngoài có vẻ mềm mại không xương, hoàn toàn vô hại, thế nhưng sau lưng lại có lão gia tâm tư sâu kín chống lưng. Lão gia đã giục quân cờ vào tận trong tim gan Cửu thiên tuế rồi, đầu tiên là việcLương thái phó bãi miễn chức quan của Cửu thiên tuế, nay lại nhốt dì Đường tam vào trong Bạch phủ. Hiện tại người này chắc chắn đã có chuẩn bị nên mới dám đến đây, sao có thể không đề phòng được chứ?
“Lui xuống đi!”
“… Dạ.”
Mệnh lệnh cứng rắn khiến Thị Kiếm không thể không kéo Phụng Tiên cùng rời khỏi phòng.
Cửa phòng vừa đóng, Đường Song Thái liền cười.
“Đúng là hiếm có. Bước chân vào Tề gia đã bao năm, không ngờ cũng có ngày Thế tử gia chiếu cố, chịu ở một mình cùng tiểu thiếp đây.” Nàng vừa nói vừa cầm bình sứ ngọc lại gần hắn.
Hắn ngồi cạnh bàn không hề nhúc nhích, mặc nàng có chút không hợp lễ giáo mà sát lại gần mình, thì thầm bên tai hắn.
“Thường ngày chẳng phải ngay cả nhìn cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn ta hay sao? Hôm nay ngài nể mặt ai mà lại cho ta vinh dự thế này?” Đầu ngón tay mềm mại dính chút nước thơm trong bình ngọc, nhẹ nhàng xoa miệng vết thương, “Chậc chậc, dấu răng sâu thế này là do ai cắn vậy? Cảm thấy đau không?”.
Lời đường ý mật thổi vào tai Tề Thiên Sanh, hắn khẽ nhíu mayfm nhấc tay xốc Đường Song Thái lên, không nói gì mà ép nàng xuống mặt bàn, phủ người lên lạnh lùng nhìn nàng.
Nàng ngạc nhiên kêu lên một tiếng khi phát hiện bản thân đang mờ ám nằm giữa hắn và mặt bàn. Nhưng sau đó mắt nàng thoáng nheo lại, vươn đâu fngons tay khẽ chạm vào lồng ngực hắn.
Đầu óc hắn giờ đang bị đầu lưỡi mềm mềm nóng nóng của khối đậu hũ kia chọc cho bừng bừng phấn chấn, hỗn loạn trong lòng không cách nào giải thoát. Hắn là nam nhân, dù có vừa ý nàng thế nào, có yêu thích nàng ra sao, cũng chưa bao giờ nảy ra ý định vì nàng mà thủ thân như ngọc. Nếu có một nữ nhân có thể thay thế nàng, vậy cũng vừa khéo chứng minh dù không có Đường Tam Hảo hắn cũng không quá khổ sở. Nếu giờ phút này thân thể hắn đã quạnh quẽ cô đơn khó nhịn, nếu giờ phút này vừa hay có một nữ nhân có thể an ủi hắn, vậy thì tới luôn đi.
Như thể đáp lại cái nhiệt tình dạn dĩ của nàng, móng vuốt nam nhân bắt lấy ngón tay ve vãn của nàng, không e dè mà trắng trợn nhìn vào nàng. Nàng vừa thấy đọng tác của hắn, liền muốn dán môi mình vào đôi môi hơi hé mở của hắn.
“Ngươi có đúng là tỷ tỷ của nàng không thế? Sao ôm vào lòng chẳng thấy dễ chịu gì cả.”
“Cái gì?!”
Hắn đột nhiên kéo giãn cự li giữa hắn và nàng, đôi mắt tro lạnh lẽo nhìn sang hướng khác, vẻ mặt xoi mói thấy rõ. Ngay sau đó hắn trực tiếp cho ra kết luận, “Ôm ngươi ta không thấy dễ chịu tí nào”.
Hắn vốn nghĩ nếu ôm nàng mà thấy mềm mại dịu êm như lúc ôm khối đậu hũ kia, thì bản thân có chịu thiệt một lần cũng chẳng sao hết. Thế nhưng hắn ôm rồi, hắn thử rồi, song tâm trí rối bời của hắn chẳng những không được giải thoát, ngược lại còn bắn về phía khối đậu hũ kia với tốc đô kinh hãi hơn xưa. Nước xa không cứu được lửa gần, thế nhưng mặc kệ đầu óc không thanh tịnh, thân thể hóa đê hèn, cũng nhất định phải chờ uống cho bằng được ngụm nước xa xôi chát miệng mà đầu lưỡi hắn trông mong.
Đôi mắt hắn chợt lóe tia nhìn sắc lẹm, lạnh lùng nhìn Đường Song Thái đang nhoài nửa người trên bàn, “Nói cho lão già ấy hay, lần sau nếu có dùng lại chiêu này, thì cảm phiền đổi nữ nhân nào hợp khẩu vị của ta ấy”.
“Thế nữ nhân nào hợp khẩu vị của Thế tử ngài? Mong ngài nói sớm, để tiện thiếp nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ Vương gia giao cho.” Nhiệm vụ khi gả vào Tề gia của nàng chính là bò được lên giường của Tề thế tử.
Từ lúc bước chân qua cửa Tề gia đến giờ, nàng đã nghĩ đủ mọi cách để lôi kéo sự chú ý của hắn, từ lạnh lùng xa cách đến chủ động ve vãn, thế nhưng trước giờ hắn vẫn tránh nàng như rắn rết, vừa thấy mặt đã phòng bị trăm bề, không để nàng vượt lằn ranh dù chỉ một phân. Hai tiểu đồng cạnh hắn càng đề phòng nàng hơn trộm cướp, một roi một kiếm lúc nào cũng chặn nàng ngoài phạm vị một mét, như thể nàng có thể há miệng cắn nuốt chủ tử bọn nó không bằng. Cơ hội tiếp cận gần hắn như ban nãy, quả thực là ban ngày nằm mộng.
Hắn nói nàng không hợp khẩu vị của hắn?
Đường Song Thái bật cười, ngầm có ý mỉa mai, “Ta cứ nghĩ Thế tử gia thích nữ nhân như thế, thị thiếp của Vương gia cùng ngài dan díu năm đó chẳng phải rất được lòng Thế tử hay sao? Hay là lúc ấy ngài không tự nguyện… A!!”.
Lời còn chưa nói hết, đôi mắt chất chứa băng sương khiến người kinh khiếp đã nhìn nàng chòng chọc. Không đợi Đường Song Thái hoàn hồn lại, tiếng kêu thảm thiết chói tai đã phát ra từ khóe miệng nàng. Cần cổ mảnh mai bị bàn tay nhìn rõ khớp xương của nam nhân hưng hăng bóp nghẹn, nỗi thống khổ khi cổ họng bị ép cứng khiến nàng giãy dụa.