• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Vũ Chân há miệng, từ dưới lưỡi rút ra một vòng sắt bé, lôi máy chơi game trong túi quần lên. Anh vừa quan sát bốn phía xung quanh, vừa thành thạo tháo lắp cái máy, cùng với thanh sắt trong tay, rất nhanh đã tạo xong một công cụ điện tử nho nhỏ.

Ánh mắt của anh tập trung ở bức tranh ‘Hoa hướng dương’ cực lớn treo trên cao, lập tức đi qua, mở ra bức tranh, bên trong hiển lộ một két sắt khổ siêu đại. Biểu tình của Diệp Vũ Chân cũng không bởi vì phát hiện được mục tiêu mà thay đổi, đôi tay sạch sẽ linh hoạt đem công cự tự chế đặt trên bảng mật mã của két.

Màn hình máy chơi game không ngừng nhấp nhảy lên những ký tự. Diệp Vũ Chân bắt tay vào điều khiển máy chơi game, không ngừng điều chế con số trên đó.

Sau khi dãy số ổn định, Diệp Vũ Chân nhoài người mở két vẫn mở không ra. Anh hơi cau mày, đoạn đứng dậy.

Hai vệ sĩ canh giữ ngoài cửa tự nhiên nghe được tiếng chuông réo trong phòng sách, liếc mắt sang nhau một cái.

Bọn chúng trông chừng Diệp Vũ Chân đã nửa năm, lúc đầu vẫn luôn thận trọng, ép chặt suy nghĩ phải cẩn mực cảnh giác đối với vị nhân viên Interpol tiếng tăm xa gần này, đến khi nhìn thành quen mấy màn anh vô lực chống cự lại sự xâm phạm của Andrew, ba chữ Diệp Vũ Chân đã không còn đủ để chúng coi trọng nữa. Cho nên sau khi cả hai liếc nhau, một trong hai mở cửa phòng sách xem xem có chuyện gì.

Giá sách che khuất cửa ra vào bị người dùng bạo lực phá hủy, tiếng chuông đinh tai nhức óc réo lên báo động với tất cả vệ sĩ có kẻ xâm nhập.

Cửa ra vào lẫn cửa phòng Diệp Vũ Chân giống nhau, chỉ có vân tay của Andrew mới có thể tự do ra vào. Nhưng Andrew chưa từng lường tới, rằng sẽ có người dùng thủ đoạn bạo lực ở phòng sách gã phá hỏng thiết bị cảnh báo cao cấp ở cửa ngầm, cho nên cả vân tay khóa cửa lẫn chất thép chế bình thường khó có thể bị hủy.

nó.

Cửa phòng Diệp Vũ Chân so ra thì bấy yếu hơn, thật rõ ràng là Diệp Vũ Chân đã trực tiếp phá hủy

Vệ sĩ vừa tới chỉ kịp hít một hơi khí lạnh, đã bị Diệp Vũ Chân bẻ gãy cổ.

Diệp Vũ Chân gỡ súng trên tay hắn cùng dao găm quân dụng trên đùi, rồi thì ném cái xác đi. Anh

nhắm ngay bảng mật mã của két bắn một súng, viên đạn xuyên qua, chỉ để lại một lỗ đạn.

Bộ phận điện tử mật mã tuy đã bị Diệp Vũ Chân giải mã nhưng lại giống như còn tầng mật mã khác nữa. Thời gian không còn đủ để Diệp Vũ Chân đi kiên nhẫn phá giải nó.

Anh lấy ra viên đạn trong băng đạn, lột bỏ vỏ đạn mặt trên, nhét chúng vào lỗ đạn nhỏ. Bên hông tên vệ sĩ dưới đất bộ đàm không ngừng vang, phía sau cũng đã truyền đến tiếng chân chạy rầm rập.

Nếu không phải vừa rồi căn biệt thự bị mười cái máy bay của William tập kích, bọn vệ sĩ chết quá nửa, phần lớn số còn lại đi xem xét tình hình trên đảo, nguyên bản nơi này trong vòng một phút đồng hồ sẽ có hai mươi đến ba mươi tên vệ sĩ xộc đến, nhưng lúc này đây số lượng đến lại chỉ còn có ba.

Diệp Vũ Chân không buồn quay đầu lại, thậm chí tay cầm súng cũng chẳng động, ngay trong khoảnh khắc vệ sĩ xông vào, anh nổ súng. Đạn xuyên vào chính giữa cái lỗ nhỏ vừa rồi, két sắt lập tức nổ mạnh mở ra. Nhất thời khói thuốc súng phủ ngập, bọn vệ sĩ liều mạng giải khói, muốn nhìn cho rõ tình trạng bên trong.

“Xin lỗi nhớ!”

Một tên trong số đó nghe được bên tai có người cất giọng bình thản. Hắn vừa mở mắt ra, liền thấy Diệp Vũ Chân áo trắng tóc đen sờ sờ ngay trước mặt, còn chưa kịp phản ứng, tay phải Diệp Vũ Chân đã chế trụ tay cầm súng của hắn, chỉ nghe crắc một tiếng, cổ tay đã bị bẻ gãy. Tiếng kêu thảm thiết của tên vệ sĩ vừa mới bột phát ra đã bị đôi tay lạnh lẽo kia dập tắt ngay tại yết hầu đứt gãy.

Diệp Vũ Chân thuận tay đoạt súng của hắn, ngoảnh đầu lại chuẩn xác hai súng chấm dứt hết những tên còn lại còn mờ mịt trong khói sương.

Anh giắt súng ra sau thắt lưng, tay nhanh nhẹn gỡ quần áo trên cái xác vừa đi vừa mặc vào.

Tới chỗ cái két rồi, anh xách lấy cái valy xách tay màu trắng bạc đi ra, tầm nhìn lạnh lùng lướt qua đống châu báu dollar, thờ ơ xoay gót.

Khi đi qua nơi Andrew để xì gà, anh bật cái bật lửa phải đặt mới có, nhẹ nhàng ném đi, cũng không quay đầu lại xem liệu nó có chính xác rơi vào két sắt. Tin rằng rất nhanh thôi, đống tài phú đó sẽ hóa thành tro tàn.

Diệp Vũ Chân đọc mật khẩu, cúi xuống rờ rẫm một chút trên người tên vệ sĩ đã chết, lấy luôn cái kính râm mọi vệ sĩ trên đảo đều được trang bị, đeo nó lên mặt, gỡ cả máy bộ đàm của vệ sĩ cầm theo, lẩn vào trong làn khói bụi càng lúc càng dày đặc mà rời khỏi đó.

Bước chân Diệp Vũ Chân rời đi căn biệt vẻ như không nhanh cũng chẳng chậm, tuy dọc đường đi có đụng mặt nhiều tên vệ sĩ khác, nhưng những thằng này vừa mới bị đả kích trí mạng xong, hồn phách kinh hoàng còn chưa xuôi, hai là tình thế cấp bách chồng chất, chúng cơ hồ không thể rảnh rỗi, không một ai phát hiện Diệp Vũ Chân mặc cùng đồng phục với chúng nhưng không hề là đồng bọn của chúng.

Khi Diệp Vũ Chân đi đến một chốn rừng rậm trên đảo, chợt một thằng bé nhảy ra hét lớn “Em biết anh sẽ đến!”

“Ordelys!” Diệp Vũ Chân cũng hơi có chút giật mình.

Ordelys dào dạt đắc ý nói “Từ hồi anh bảo em tìm xem thuyền của đại Boss neo ở đâu, em đã biết ngay anh sớm muộn gì cũng sẽ tới đây, giống James Bond đó, một điệp viên ngầu luôn trốn thoát bằng món của chính kẻ địch mình mà. Hôm nay là cơ hội tốt không phải sao, máy bay đó là đến cứu anh chứ gì?”

Diệp Vũ Chân bỏ kính xuống, cúi lưng mỉm cười hỏi “Ordelys, sao em biết anh là điệp viên?”

“Chỉ có điệp viên mới phải trốn thoát đám người đồ đen đó, không đúng ư?” Ordelys bày ra bộ

dáng gì-cũng-không-lừa-được-em-đâu.

Diệp Vũ Chân cười nhẹ gật gật đầu “Em nói đúng, có điều, Ordelys à, những người đồ đen ấy là kẻ xấu, nếu em không muốn bị thương, không muốn cha mẹ anh chị em mình bị thương, em phải rời khỏi đây nhanh lên, nhất là tuyệt đối không được nói cho bất kỳ ai biết em đã nói cho anh vị trí của thuyền và em đã từng cho anh một dây sắt nhỏ, nhé?”

“Em hiểu rồi!” Ordelys nhanh như chớp chạy đi, chạy được nửa đường thì quay đầu lại vẫy tay với Diệp Vũ Chân “Tạm biệt, anh điệp viên!”

Diệp Vũ Chân mỉm cười lắc lắc tay, nhẹ giọng nói “Tạm biệt, Ordelys!”

Chờ đến khi bóng Ordelys khuất hẳn không còn thấy, gương mặt Diệp Vũ Chân khôi phục lại vẻ lạnh lẽo. Máy bộ đàm truyền đến tiếng gầm của Andrew, gã la lên bắt tất cả phải đi tìm Diệp Vũ Chân ngay lập tức. Diệp Vũ Chân nghe xong chỉ khẽ cười, đi xuyên qua phiến cây nhỏ, bên ngoài là một chỗ nước cạn tự nhiên, nơi đó có thuyền của Andrew đang bỏ neo sẵn.

Bình thường thuyền Andrew sẽ có ba đến năm người coi giữ, cái này cũng là do Ordelys nghịch ngợm tiết lộ cho anh.

Diệp Vũ Chân nấp một bên quan sát tình hình, phát hiện trên thuyền hoàn toàn im ắng, không nhìn thấy một bóng ai, anh không khỏi nhíu mày. Mà ngay tại phía sau, một dao gió sắc bén lia tới, trong nháy mắt Diệp Vũ Chân phản ứng lại, nghiêng đầu qua một bên tránh né, nhưng kính râm trên mặt vẫn bị vỡ tan.

Vừa tránh, tay vừa chuẩn bị rút súng tấn công, song mới chớm chạm đến súng thì nghe đối phương hỏi “Anh là Diệp Vũ Chân số hiệu 36?”

Diệp Vũ Chân mở mắt ra, đối diện thấy ngay là một người trẻ tuổi tóc đen mặc áo chống đạn của cảnh sát, diện mạo anh tuấn, dáng người cao ngất, chỉ là ngũ quan và đường cong trên mặt hắn gợi lên suy nghĩ trước hết người này hẳn là lai.

Không đợi Diệp Vũ Chân đoán ra mình là ai, hắn đã hào phòng vươn tay tự giới thiệu “Tôi là cảnh sát Lâm Long, phụ trách tiếp nhận tổ đội Interpol do anh quản lý!”

Diệp Vũ Chân nắm lấy bàn tay kia, đồng thời trong lòng cũng nhẹ nhõm thở phào một hơi. Sau khi bị cường hãn, bị người bắt nhốt hơn nửa năm ròng, lúc này có thể gặp được đồng nghiệp liền cảm thấy vài phần thân thiết và thoải mái lắm.

Lâm Long cười nói “Nơi đây không thể ở lâu, chúng ta trở về đã rồi có gì nói sau!”

Diệp Vũ Chân gật đầu, nhảy lên thuyền của đám Lâm Long, cùng đi còn có bảy người nữa nhưng một nửa số đó Diệp Vũ Chân không biết, chỉ có hai, ba người thấy hơi quen quen. Bọn họ trông thấy Diệp Vũ Chân đều cực kỳ vui mừng, tuy không nói lấy một câu nhưng đều đi lên ôm chầm lấy Diệp Vũ Chân.

Vốn Diệp Vũ Chân không được tính là một thủ trưởng thân cận với cấp dưới. Phần lớn thời gian anh toàn lãnh đạm, thậm chí còn giữ khoảng cách nhất định với những cấp dưới không cùng châu lục. Hôm nay thấy họ chân thành biểu lộ thế này, không khỏi cảm thấy cảm động.

Lâm Long đứng ở một bên lẳng lặng đánh giá tất cả. Đến lúc thuyền xuất phát, sau lưng bỗng nổ mạnh hừng hực ánh lửa. Đội cảnh sát cố tình phá chiếc thuyền, như để ngăn cản Andrew đuổi theo, nhưng nhiều hơn là tựa hồ thay Diệp Vũ Chân trả hận.

Diệp Vũ Chân ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ đứng ở mũi thuyền nhìn ra nơi biển rộng xa xăm, bất luận Lâm Long cười nói cái gì, anh đều không có hứng thú quá lớn đáp lại.

Bên hông, máy bộ đàm lại vang, lúc này đây Andrew đã bắt sóng được kênh của anh. Diệp Vũ

Chân hờ hững nhìn thoáng qua cái bộ đàm, sau đó chấp nhận đối thoại. “Cưng hỡi, ngươi điên rồi!” Andrew dường như hít lấy hít để mà kêu. “Cám ơn lời khen.” Diệp Vũ Chân tỉnh bơ nói.

Andrew lầm bầm cắn răng “Hay ngươi theo giúp ta ngủ lâu như vậy là để lấy trộm kim cương bốn mươi triệu USD của ta, thiêu hủy tiền tài châu báu trị giá một triệu USD của ta? Mỗi một buổi tối của ngươi đều thật đắt tiền đó.”

Ngữ điệu Diệp Vũ Chân không thay đổi, vẫn lạnh nhạt như cũ, đáp “Ta từng nói với ngươi rằng ta rất không dễ để mình bị áp chế.”

Andrew im lặng một lát mới bật cười “Không sao, chừng đó với ta vẫn không là gì. Để được nghe âm thanh ngươi kêu trên giường, phải trả nhiều hơn ta cũng tình nguyện.”

“Thật sao. Không ngờ ngươi rộng rãi như thế, không thể tưởng được người như người vẫn còn có ít điểm mạnh đấy nhỉ.”

Andrew cười khùng khục, âm trầm nói “Xem ra trong những ngày không có ngươi, ta chỉ còn cách xem lại băng ghi hình ảnh ngươi trên giường mới có thể thỏa hết nỗi cô đơn… Tin ta đi, cưng yêu dấu, ta sẽ tìm thấy ngươi sớm thôi!”

Diệp Vũ Chân trầm lặng trong chốc lát, mới thốt ra “Ta chờ ngươi!” Nói xong, anh hung hăng ném máy bộ đàm vùi lấp vào trong sóng biển.

Lâm Long nhìn thấy Diệp Vũ Chân nhè nhẹ xoa bóp trán mình, có lẽ Andrew không nhìn thấy, nhưng hắn có thể hiểu hiện tại Diệp Vũ Chân thật ra tràn ngập mệt mỏi cùng rã rời lắm rồi.

Mà một đầu khác Andrew cũng đang gào thét quăng máy bộ đàm đã mất tín hiệu nện mạnh xuống nền đất. Gã cười lạnh một tiếng, tự rít “Ta thế mà… lại tin rằng Diệp Vũ Chân thật sự đã khóc trong lòng ta!”

Lâm Long nheo nheo ý cười hỏi Diệp Vũ Chân “Là Andrew à?”

Diệp Vũ Chân gật đầu. Lâm Long nhấn mạnh với anh “Anh không cần lo lắng, tôi sẽ làm cho gã chết không có nơi chôn.”

Dù cảm thấy câu nói của hắn có điểm cổ quái nhưng Diệp Vũ Chân cũng không có ý gạt bỏ ý tốt của người khác, chỉ thản nhiên trả lời “Tôi không lo lắng điều gì cả.”

Lâm Long thấy anh cũng không hăng say, vì thế tìm cách chuyển đề tài khác “Anh có biết tôi tìm thấy anh như thế nào không?”

Diệp Vũ Chân mỉm cười “Là áo sơmi Budd chứ gì?”

Lâm Long nhìn được khuôn mặt tươi cười của Diệp Vũ Chân liền cười to “Quả nhiên là anh cố tình lưu lại manh mối. Đáng tiếc Andrew cũng không phải tay vừa, gã đem áo sơmi lộn qua Nam Phi một vòng nhưng cuối cùng vẫn bị bọn tôi tìm ra.”

Thuyền cập bến ở Thessaloniki (1), lát sau đến nơi đã được tổ chức Interpol bí mật bố trí, Diệp Vũ Chân nhanh chóng một mình vào trong để nghỉ. Mọi người đều biết nửa năm nay anh chắc chắn phải chịu rất nhiều tra tấn rồi, thế nên cũng cố hết sức để anh được yên tĩnh nghỉ ngơi.

Diệp Vũ Chân bước vào phòng tắm, cởi bỏ quần áo trên người, vặn nước đến mức lạnh nhất, đứng dưới vòi hoa sen nhắm mắt tùy ý để dòng nước cọ rửa thân xác mình.

Suốt nửa năm nay gần như cũng buông thả mình nhiều, không khỏi tự hỏi, trái phải đều là tình dục, anh trở nên không còn giống Diệp Vũ Chân, không hề là Diệp Vũ Chân nữa.

Diệp Vũ Chân phải là chính trực, phải là vững vàng, phải là lý trí, vĩnh viễn có niềm tin lớn nhất, trạng thái tốt nhất, năng lực mạnh nhất. Người sa đọa đến nhường này, lạc phương hướng đến nhường này, sao có thể là Diệp Vũ Chân đây?

“Cưng yêu dấu, ta sẽ tìm thấy ngươi sớm thôi!” Giọng nói lạnh lùng của Andrew muốn gạt ra khỏi đầu cũng không được. Diệp Vũ Chân không cần nghĩ nhiều cũng biết Andrew sẽ không dễ dàng buông tha cho mình, cũng không biết là do cơn lạnh trong câu nói của gã hay là nước quá lạnh mà Diệp Vũ Chân tựa như cảm thấy toàn thân đều phát run.

Thoáng chớp mắt, anh nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, theo phản xạ, Diệp Vũ Chân chộp lấy

khắn tắm quấn quanh thân dưới, vớ lấy con dao găm quân dụng vẫn để ở bên cạnh dí trên người kẻ mới tới.

“Là anh?” Diệp Vũ Chân nhìn đến người kia thì nhíu mi, thu dao lại.

Lâm Long có vẻ cũng bị anh dọa, vội phân trần “Tôi vừa gõ cửa không thấy anh đáp lại, tôi sợ anh gặp chuyện gì không may.” Hắn giơ lên quần áo đang cầm trên tay “Tôi mang áo sơmi Budd với quần Tây từ Anh đến cho anh. Tôi nghĩ… anh chắc không muốn mặc đồ do Andrew mua.”

“Cám ơn, cứ để lên giường đi!” Diệp Vũ Chân thực có một ít cảm ơn sự cẩn thận của Lâm Long, anh bây giờ quả thật không muốn thấy cả gì làm anh nhớ đến Andrew nữa cả.

Lâm Long mỉm cười lịch sự đi ra, đặt quần áo lên giường. Hắn từ tốn ngoái đầu lại, nhìn đến cửa phòng tắm đang đóng kia, trên gương mặt đẹp trai lộ ra một tia cười quỷ dị. Người kia, mạnh mẽ mà cũng yếu ớt, thông minh khôn khéo nhưng vẫn giữ lại nét gì đó hồn nhiên, giống như một trái cây mọng chín, cứ việc tìm mọi cách che giấu, bề ngoài tỏ ra cứng rắn nhưng vẫn khó đậy được sự mềm mại và hương thơm ẩn lấp bên trong.

Lâm Long cảm thấy hưng phấn lắm. Hắn tự thấy chính mình khẩn cấp rất muốn bóc toang tầng xác cứng kia để đi tận hưởng cái mềm mại ấy.

“Rất nhanh thôi…” Lâm Long thì thầm với cành cửa, sau đó mỉm cười rời đi.

Diệp Vũ Chân tắm rửa sạch sẽ xong, nhận được điện thoại của Lâm Long báo bữa tối đã hoàn tất rồi, bảo anh xuống lầu ăn đi. Diệp Vũ Chân đi xuống tầng dưới lại phát giác cả phòng khách to như vậy chỉ có độc anh với Lâm Long.

“Những người khác đâu rồi?” Diệp Vũ Chân ngồi xuống đối diện Lâm Long, bồi bàn mặc đồ trắng từ sau lưng lập tức nhấc cái chụp mâm ăn bằng bạc ra, để lộ suất ăn mỳ trứng đơn giản trải nhưng mang theo hương vị thơm ngon không giống bình thường.

Ánh mắt Lâm Long đeo bám Diệp Vũ Chân từ khi anh xuống lầu vẫn chặt chẽ gắn chăm chú trên mặt anh, con ngươi như nổ pháo hoa, miệng thì nói ra chẳng để ý “Cảnh đêm Hy Lạp rất đẹp, họ ra ngoài dạo chơi hết rồi… Tôi biết anh chưa ăn gì nên bảo người ta làm mấy món đơn giản, anh chịu khó dùng tạm vậy.”

Diệp Vũ Chân dẫu lòng không yên vẫn cảm nhận được cái nhìn nóng rực của Lâm Long, không khỏi chau mày, kín đáo tránh đi ánh mắt hắn, thản nhiên nói “Thế này cũng ngon rồi.”

Nhưng anh ăn một miếng rồi mới chấn động, ở dưới trứng cư nhiên là những lát nấm truffle trắng của Alba (2), thứ này là cực phẩm ba mươi nghìn USD một kilogam, cứ như vậy bị làm thành mỳ ăn cùng trứng đơn giản đặt trước mặt anh.

Andrew dùng cơm đã là cực kỳ gây chú ý, thế mà cũng không bằng nổi cái sự hưởng dụng của Lâm Long, mà sự hưởng dụng này đã thành một loại xa xỉ cực đoan. Lâm Long vô luận nhìn theo góc độ nào cũng không thể là một lãnh đạo viên Interpol bình thường. Có điều Diệp Vũ Chân giấu nhẹm cái giật mình của mình xuống đáy lòng, vẫn tiếp tục ăn một cách thong thả.

Mà Lâm Long hình như vô cảm với món ăn trị giá hàng nghìn USD trước mặt, chỉ nâng đầu xem

Diệp Vũ Chân dùng cơm.

Quá trình dùng cơm của hai người thực im lặng, chỉ có vài tiếng dao nĩa thi thoảng chạm bàn cực khẽ. Lâm Long nghĩ lại tư liệu đã đọc, có thể xác định xuất thân Diệp Vũ Chân, được huấn luyện có thể nói đạt đến tư thế dùng cơm tao nhã hoàn hảo, trước mặt gặp xa xỉ vẫn thong dong. Lâm Long hít sâu một hơi, mùi hương mới tắm xong trên người Diệp Vũ Chân phía đối diện mơ hồ đều có thể chạm tới mọi xúc giác.

Người này, chỉ có người này, mới xứng để Lâm Long hắn trăm phương nghìn kế theo đuổi. Lâm

Long thầm nghĩ như vậy.

Nhưng Diệp Vũ Chân sau khi ăn xong, dường như không muốn nói nhiều với hắn, lấy lý do mệt

mỏi xin phép về phòng nghỉ ngơi trước.

Lâm Long cũng không ép buộc, chu đáo đúng mực tiễn Diệp Vũ Chân về. Có điều hai ngày sau, Diệp Vũ Chân đều là cực kỳ khách sáo từ chối lời hẹn của hắn, trừ phi bắt buộc, anh ít khi một mình ở cùng một chỗ với Lâm Long.

Diệp Vũ Chân hiện giờ đã hoàn toàn hiểu được tâm tư Lâm Long. Anh chỉ còn chưa rõ, Lâm Long là vốn yêu thích đàn ông hay là nhất thời nổi hứng thú với anh thôi.

Có một người bạn sau khi rượu vào đã nói đùa với Diệp Vũ Chân, mặc dù là đàn ông bình thường nhưng đôi khi cũng sẽ nảy sinh dục vọng với Diệp Vũ Chân. Hơn nữa Diệp Vũ Chân dù theo góc nhìn của ai cũng đều được coi là rất ưa nhìn. Nhưng kể cả thế nào đi chăng nữa, Diệp Vũ Chân cũng không có ý định chấp nhận Lâm Long.

Cho nên anh cố tình dùng sự lạnh nhạt này để tiêu giảm đi nhiệt tình của Lâm Long. Anh hy vọng Lâm Long nhanh nhanh hiểu được ý anh, với cả biết khó mà lui, giống như mọi người đãn ông Diệp Vũ Chân đã từng gặp trong quá khứ.

Khổ nỗi Diệp Vũ Chân lại nghĩ sai mất rồi. Lâm Long cũng nào phải đàn ông “bình thường”.

Vài ngày sau, Diệp Vũ Chân dưới sự bố trí chặt chẽ của tổ chức Interpol quay về Luân Đôn. Lâm

Long tựa hồ hiểu ra ý ngầm, trở về thái độ một người đồng hành với Diệp Vũ Chân.

“Anh tạm thời không thể về Diệp gia!” Lâm Long hơi khó xử nói “Anh tự biết nếu căn cứ theo đúng điều lệ, anh phải khai báo khẩu cung xong xuôi mới có thể sắp xếp được gặp người nhà.”

Diệp Vũ Chân gật đầu đáp “Tôi hiểu. Tôi chỉ muốn biết ông nội tôi có khỏe không.”

Lâm Long quét mắt qua Diệp Vũ Chân một cái, gương mặt lộ vẻ mỉm cười “Cảnh sát Diệp yên tâm, ông nội của anh vẫn khỏe mạnh.”

“Cám ơn!” Diệp Vũ Chân đi sát qua bên người Lâm Long. Lâm Long nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của anh, xuất hiện một nụ cười như hư vô.

Diệp Vũ Chân nhẹ nhàng cởi cúc áo sơmi cao nhất của mình. Phòng thẩm vấn này anh vốn rất quen thuộc, anh đã từng trong này tra hỏi không biết bao nhiêu người, chẳng thể ngờ rằng hôm nay đến lượt anh trở thành đối tượng nghi vấn.

“Cảnh sát Diệp, anh không ngại tôi lấy khẩu cung của anh chứ.” Lâm Long cười cười đưa tay mở tập hồ sơ.

Diệp Vũ Chấn lắc đầu cười nói “Anh tiếp nhận lãnh đạo phân tổ Anh quốc của tôi, anh lấy khẩu cung tôi nguyên cũng là việc phải làm.”

Lâm Long vẻ vô vàn xin lỗi nói “Thực ra chúng ta cũng đều là đồng nghiệp, vốn dĩ không cần phải vào phòng thẩm vấn, song lúc này khẩu cung đối với anh là rất quan trọng, phải có ghi âm hợp pháp, ghi hình lẫn bản ghi chép.”

Hắn nói những lời này ra, Tom ngồi bên cạnh cũng là vẻ mặt không đành lòng, trong lòng ai thán nếu sớm biết Lâm Long tìm người làm tờ cung cho tổ trưởng, cậu sẽ không biết mình sắp chết mà bê trà đi vào, để rồi bị Lâm Long chỉ đích danh.

“Không thành vấn đề.” Diệp Vũ Chân mỉm cười trấn an Tom một chút.

Tiếp theo Lâm Long bắt đầu hỏi một vài câu hỏi, mỗi vấn đề hắn hỏi tới đều thực sắc bén, cơ hồ từng nhánh nhỏ nhất cũng bị hắn thọc tay vào.

Từ Diệp Vũ Chân đi đại mạc Sahara rồi mất liên lạc với tổ chức Interpol, cho đến anh chạy ra khỏi ngục giam sa mạc thế nào, rơi vào tay Andrew ra làm sao, Lâm Long đều biểu hiện đúng tác phong khôn khéo và chuyên nghiệp của Interpol, chẳng hề giống quý công tử đã dùng hàng ngàn USD chỉ để ăn mỳ.

“Ý của anh là, anh hợp tác với Andrew trốn khỏi sa mạc Sahara, mà anh vì cứu Tăng Vũ Sâm và người đồng nghiệp Hứa An Lâm, tự nguyện bị Andrew bắt?”

“Phải.”

“Hứa An Lâm không quay về tổ chức. Ở trong hộp thư của anh bọn em phát hiện ra cậu ấy gửi cho anh một lá đơn từ chức.” Tom xen mồm vào nói.

“Thế à!” Diệp Vũ Chân hơi se sắt. Vậy là Hứa An Lâm và Tăng Vũ Sâm đã rủ bỏ hết chướng ngại, dắt tay nhau đến một phương trời rồi.

Ánh mắt Lâm Long lóe ra một tia nhìn không ngờ đến Diệp Vũ Chân, bỗng hỏi “Nếu Andrew đã bắt tay với William tính toán giữa hai người, đây có thể hiểu được… Nhưng là, tại sao gã tình nguyện dùng anh trao đổi chuyện này với William?”

Mặt Diệp Vũ Chân luôn không thay đổi nhưng đến đây bắt đầu thoáng trắng nhợt, im lặng hồi chốc mới đáp “Trong tay gã có một valy xách tay bảo hiểm cất giấu viên kim cương bốn mươi triệu USD nhưng không biết mật mã, gã chắc cho rằng tôi có biện pháp để cởi bỏ.”

“Là cái thứ anh đã mang theo về?” “Phải.”

“Vậy gã có bức cung anh không?” “Không!”

“Trong thời gian hơn nửa năm, Andrew không lần nào tiến hành tra tấn với anh?” “… Không có.”

Một khoảng thinh lặng dài lâu trong phòng thẩm vấn qua đi, Lâm Long mới đan hai tay chỉnh tề để lên mặt bàn, ghé sát Diệp Vũ Chân hỏi “Anh có phát sinh quan hệ vượt quá phạm vi bình thường với Andrew không?” Bắt gặp Diệp Vũ Chân chỉ nhìn tay mình mà không trả lời, Lâm Long bèn thong thả hỏi lại “Tôi đang hỏi, anh có phát sinh quan hệ tình dục với Andrew hay không?”

Tom há hốc mồm, lắp bắp nhắc “Anh, tổ trưởng, anh như thế nào có thể hỏi tổ trưởng như thế?” “Anh xem… Anh là một người con trai đẹp như vậy, mà theo chúng ta được biết, Andrew là kiểu

người yêu thích được cả hai phái…” Lâm Long từ tốn giải thích. “Có!” Diệp Vũ Chân cắt ngang lời hắn, thản nhiên trả lời.

Lúc này đây miệng cằm của Tom đều rơi rớt hết cả. Trong mắt Lâm Long hiện lên ý lạnh nhưng hắn vẫn vừa phải hỏi lại “Nên ý của anh là, Andrew áp dụng một phương thức tra tấn kiểu khác, gã cưỡng bức anh?”

Tầm nhìn buông lướt trên bàn của Diệp Vũ Chân hiện lên hình ảnh anh với Andrew đang kịch liệt quan hệ, ngọn đèn cứ càng không ngừng lung lay trước mắt, bên tai tràn ngập tiếng thở của chính anh. Đôi mắt Diệp Vũ Chân dấy lên một tia mệt nhoài, hơi khản đặc đáp “Tôi không biết.”

“Bao lần?” “Cái gì?”

“Các anh tổng cộng đã phát sinh quan hệ tình dục bao nhiêu lần?” “Tôi… Tôi không biết.”

“Phát sinh ở đâu?”

Sắc mặt Diệp Vũ Chân ngày càng trắng bệch, câu hỏi của Lâm Long lại càng lúc càng dồn dập, cũng càng lúc càng trực tiếp.

Diệp Vũ Chân che lấy hai mắt, cựa cựa đầu “Rất nhiều nơi… Tôi không biết.”

“Đủ rồi! Đừng hỏi nữa!” Tom hét một tiếng đứng bật dậy ngăn chặn vấn đề bén nhọn kế tiếp của Lâm Long, kích động run run hai vai lào thào “Đừng bắt tổ trưởng phải nhớ lại những chuyện mà anh ấy không muốn nhớ đến nữa. Anh ấy là người một nhà với chúng ta, không phải là tội phạm.”

Lâm Long nhìn Tom âm thầm cắn chặt răng, chỉ còn một chút, chỉ còn một chút nữa, hắn đã có thể phá vỡ anh, làm cho anh vô lực để dựng lên bức tường phòng thủ được nữa.

Tom giúp ghi chép trong suốt bốn tiếng đồng hồ rồi đi theo Diệp Vũ Chân ra khỏi phòng thẩm vấn,

hoàn toàn không cảm nhận được sát khí phía sau, hãy còn mải đắm đuối nước mắt nóng hổi trong tròng mắt mình.

“Tôi không sao!” Diệp Vũ Chân hít vào một hơi không khí trên ban công, tinh thần trở nên tỉnh hẳn. Những câu hỏi vừa rồi của Lâm Long đều đập thành những âm thanh chát chúa trong lòng anh, đó

là vấn đề anh không hề muốn đối mặt, là bí mật anh sợ hãi không muốn người khác biết, là chuyện cũ không còn muốn nhớ lại. Mà thủ pháp thẩm vấn nọ của Lâm Long, là một khi phát hiện được khe hở trong tâm lý đối phương liền tập trung công kích vào trọng điểm đó, nhưng mà không nghĩ tới sẽ có ngày bị dùng trên chính người mình.

Không biết vì sao, anh vẫn không thể có nhiều cảm tình với Lâm Long. Có lẽ theo bản năng mách bảo, Diệp Vũ Chân tự ý thức được đây là một người quá mức nguy hiểm.

Lâm Long cũng vừa vặn mở cửa đi ra, Tom quay lại đụng ánh mắt hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ, chính mình hôm nay rước phải đại họa rồi, nghĩ nghĩ vài ngày nữa mình sẽ bị biển mất, Tom rúm ró giữa cái nhìn tàn khốc của Lâm Long, vẻ mặt van vỉ rồi chuồn mất dạng.

“Rất xin lỗi!” Lâm Long đến gần Diệp Vũ Chân nói “Tôi bắt buộc nắm rõ tình hình trước mắt của anh.”

“Không cần phải xin lỗi, anh chỉ là làm tròn phận sự thôi mà.” Diệp Vũ Chân mỉm cười bảo lại. Lâm Long nhận ra Diệp Vũ Chân đã khôi phục thái độ bình thường, tựa thể càng chứng minh anh

không phải là người dễ dàng bị chinh phục, vì thế hắn giận dữ nói “Theo vào phán đoán của tôi về anh, tôi đề nghị anh phải nhận thời gian cố vấn tâm lý ít nhất là ba mươi tiếng đồng hồ.”

“Tôi đồng ý.” Ngữ điệu của Diệp Vũ Chân vẫn không gợn chút sóng nào.

“Nhưng mà tôi có một tin tốt cho anh. Nếu bác sĩ cố vấn tâm lý của chúng ta nhận xét cảm xúc của người không còn trở ngại, anh có thể về Diệp gia gặp ông nội!”

Lâm Long bắt gặp một một tia sáng ánh lên trong đồng tử của Diệp Vũ Chân. Anh nói cám ơn. Lâm

Long biết hai chữ này, Diệp Vũ Chân nói ra hoàn toàn thành ý.

Gia tộc của Diệp gia không ở Luân Đôn, nhưng Diệp Hào Viễn muốn Diệp Vũ Chân đi làm được gần gần bèn mua một căn biệt thự ở vùng ngoại ô Luân Đôn. Chủ nhân cũ của biệt thự là một Bá tước Edward từng có cả huy chương, gia đạo về sau sa sút dần, không có cách nào tu sửa ngôi biệt thự mà phòng ở cứ như cung điện này được nữa, đành bán lại nó cho Diệp Hào Viễn.

Diệp Vũ Chân chần chừ đứng bên ngoài cánh cổng to lớn, bản thân đã không hề bận tâm đến cảm thụ của ông nội, cứ như vậy qua loa tự đem chính mình đổi chác ở bên ngoài. Anh xấu hổ tới mức không dám ấn chuông cửa, thế mà cổng lại tự động mở ra.

Diệp Vũ Chân khá giật mình, đi qua cổng rồi mới phát hiện, Diệp gia vốn đậm đặc phong cách cổ điển bỗng nhiên trở nên cực kỳ hiện đại hóa. Trên cổng sắt là camera và máy đóng mở tự động, quanh tường còn nổi lên một tầng lưới hồng ngoại chống trộm.

Ý niệm đầu tiên nảy ra trong đầu Diệp Vũ Chân chính là, phải chăng ông nội bị ám sát? Nhưng rồi rất nhanh anh đã có được đáp án.

“Nói vậy vị này là anh trai nhỉ?” Cửa trước đại sảnh được mở tung, đứng ở cửa là một thanh niên tóc đen tuấn mỹ, ngoại hình giống Diệp Vũ Chân y như đúc, có điều tuổi rõ ràng so với Diệp Vũ Chân trẻ hơn rất nhiều, vì thế càng thêm tuấn mỹ. Thế mà khí chất của hắn lại không bằng được Diệp Vũ Chân, trên người ăn mặc sang trọng nhưng lại chỉ thấy xa hoa, không cảm thụ được sự cao quý.

“Cậu là?” Diệp Vũ Chân hơi nhíu mi.

“Nó là em trai cùng cha khác mẹ với cháu, Diệp Vũ Tâm.” Vẻ mặt nghiêm nghị của Diệp Hào

Viễn xuất hiện từ trong sảnh phòng lớn.

“Ông nội!” Vừa nhìn thấy Diệp Hào Viễn, Diệp Vũ Chân không hề do dự mà bước vội lên.

Có điều Diệp Hào Viễn không có kích động giống vậy vì đã gặp được Diệp Vũ Chân, ngược lại

còn lạnh lùng đánh giá anh. Đối diện với sự lạnh lùng của người chí thân luôn yêu thương mình như thế, Diệp Vũ Chân thoáng chút bối rối.

“Đi theo ông!” Diệp Hào Viễn như hơi ra lệnh, người hầu phía sau đi đến đẩy cho ông vào trong sảnh.

Diệp Vũ Chân cúi nhẹ đầu đi theo xe lăn của ông nội, khi đi ngang qua Diệp Vũ Tâm, chỉ nghe thấy hắn khinh khích cười nhạo “Lát nữa gặp lại nhé… Anh trai!”

Diệp Hào Viễn yêu cầu anh đến phòng đọc sách, phất tay bảo người hầu lui hết ra, chờ cửa phòng khép lại rồi mới ngả lưng vào xe lăn ngầng đầu nhìn đứa cháu trai của mình “Lại đây!”

Diệp Vũ Chân không khỏi thấy nóng trong hốc mắt, gọi to một tiếng ông nội rồi quỳ xuống bên xe lăn, mà đang đợi anh chính là một cái tát thẳng thừng của Diệp Hào Viễn.

Chú thích:

1. Thessaloniki (tiếng Hy Lạp: Θεσσαλονίκη), Thessalonica, hay Salonica là thành phố lớn thứ hai ở Hy Lạp và là thủ phủ của vùng Macedonia. Tên trang trọng của nó là Συμпρωτεύουσα (Symprotévousa), gợi nhớ tới thời kỳ lịch sử khi nó là thành phố Συμβασιλεύουσα (Symvasilévousa) của đế quốc Byzantine. Theo thống kê dân số năm 2001,thành phố tự trị Thessaloniki có dân số

363,987, vùng đô thị là 800,764 và khu vực đô thị bao trùm (LUZ) của Thessaloniki có khoảng

995,766 dân cư sinh sống (2004).Từ biển Aegean mà đi canô ra Thessaloniki cũng xa tương đối nhỉ :”D

này thì “Cảnh đêm Hy Lạp rất đẹp, họ ra ngoài dạo chơi hết rồi…” :))

2. Alba là một đô thị tại tỉnh Cuneo trong vùng Piedmont của Bắc Ý, nổi tiếng với nấm truffle, đào

và rượu.

Nấm truffle (hay nấm cục) được xem là quý và hiếm nhất trong số các loài nấm được dùng làm thực phẩm, không thể nuôi trồng theo các phương pháp nhân tạo. Trị giá của nó lên đến 200USD cho

450 gram (giá tháng 12 năm 2000), do đó nó còn được mệnh danh là Vàng đen (Black gold).

Nấm truffle không phải là một loại nấm có giá trị dinh dưỡng cao. 100g nấm tươi cung cấp 25 calories, chứa 76% nước, 6 gram protein, 0.5 gram chất béo! Vì giá nấm rất đắt, nên Truffle được dùng như một loại gia vị cao cấp, thêm vào những món ăn như patê, thịt ngỗng (paté de fois gras truffé) với những lượng tương đối nhỏ, hoặc dùng truffle như một hương liệu để ướp.

Nấm truffle trắng trong truyện (Tuber magnatum) được khá ưa thích, nhất là loại nấm thu hoạch trong vùng Alba, Piedmont (Ý). Dạng nấm thô hơn, màu trắng nhạt ngả sang vàng hay vàng xanh. Thịt nấm màu trắng hay mầu đất sét, có những gân trắng.. mùi thơm của tỏi, vị tương tự như pho mát.

Nấm truffle trắng có thể thu hoạch quanh năm, nhưng mùa cao điểm là từ tháng 9 – 12, người ta sử dụng chó hoặc lợn được huấn luyện đặc biệt để đánh hơi “săn” tìm loại nấm quý giá này.

trông như cái hòn gì =., nấm nào cũng xấu vầy à =.,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK