Kha Tầm đã chứng thức được suy đoán của mình, nhưng lại có thêm nghi vấn: “Không phải Sa Đà giáo luôn khuyên con người ta hướng tới cái thiện, giúp đời giúp người, với cả cái gì mà nhìn thấu thất tình lục dục, giáo lý luôn là viên mãn giải thoát sao, sao lại tồn tại cả ‘thứ này’? Chẳng lẽ thế giới trong tranh không phải lúc nào cũng là những thứ đáng sợ khủng bố?”
“Sa Đà giáo vốn được kết hợp từ nhiều loại tôn giáo,” Mục Dịch Nhiên nói, “bắt đầu từ thế kỷ XI đã lục tục hình thành rất nhiều chi. Mà hệ thống các vị thần trong văn hóa Sa Đà giáo cũng không chỉ có thần đại từ đại bi phổ độ chúng sinh, mà còn bao hàm tiếp nhận rất nhiều hình tượng dị giáo thậm chí là ác quỷ. Giáo lý Sa Đà giáo có giải thích, hình tượng dị giáo chỉ cần hàng phục Sa Đà giáo là có thể tiến vào thần hệ Sa Đà giáo, mà ác quỷ thì có thể cung ứng cho người tu vi cao sử dụng.”
Kha Tầm: “… Tôi cảm thấy ác ý ngập tràn đến từ vị trí chúng thần.”
Mục Dịch Nhiên nhìn cậu, giật giật khóe môi: “Nếu cậu biết thời gian hoàn thành bức tranh này có lẽ sẽ cảm nhận được sâu sắc hơn.”
“… Xin hãynói nhẹ nhàng chút.” Kha Tầm nói.
Sự thật mà Mục Dịch Nhiên đưa ra lại không nhẹ nhàng cho lắm: “Khi đó chỉ có giáo hội, chủ nô và nô lệ.”
“...” Kha Tầm cười ái ngại, “Đừng bảo như cái tôi đang nghĩ nhé?”
“Từ chất liệu và kiểu dáng quần áo chúng ta đang mặc trên người có thể thấy không phải nhân vật chủ nô.” Mục Dịch Nhiên thu lại tầm mắt, “Nhưng dù là tín đồ trong giáo phái thì vào những năm đó, sống chết cũng không phải do mình.”
Kha Tầm giơ tay lên, chậm rãi che lên đỉnh đầu: “… Tôi nghe nói khổ hình cho nô lệ khi đó là lột da, khứa một đoạn da trên đỉnh đầu rồi đổ thủy ngân vào, thủy ngân chảy xuống là có thể tách nguyên bộ da người ra khỏi thịt, người thì vẫn có thể sống thêm một lát… tôi đi tìm Tần Tứ.”
Nói xong thì định đứng dậy.
“Làm gì?” Mục Dịch Nhiên nhìn cậu.
“Đến hỏi bác sĩ Tần xem có cách nào chết trong một giây không đau đớn không,” Kha Tầm nói, “tôi không muốn trước khi chết phải nhìn người ta lột sạch mình.”
Mục Dịch Nhiên thản nhiên nói: “Một giây không đau thì chắc là không có, nhưng nếu cậu muốn chết thì đá vụn dưới đất sẽ có ích đấy.”
Kha Tầm ngẫm nghĩ, nếu không ổn thì cậu sẽ lấy cục đá nào sắc nhọn chút rồi cứa lên động mạch ở cổ, đau thì đau thật nhưng còn đỡ hơn bị lột sống da.
Xốc mành lều lên, đi tới chỗ đất trống đoạn núi tuyết chọn lựa một hồi, cuối cùng chọn được hai cục đá có cạnh sắc bén, đưa cho Mục Dịch Nhiên xem: “Anh cần không, tặng anh một cục đề phòng.”
Mục Dịch Nhiên không nhận, chỉ thản nhiên ném cho cậu một câu: “Cậu dùng đi.”
Kha Tầm cười, lôi điện thoại di động từ trong quần ra xem thời gian, còn chưa tới thời gian cấm, vì thế lại chui ra khỏi lều, tìm tới cái lều Vệ Đông ở, đưa một cục đá cho cậu ta: “Thứ tốt phải chia sẻ với anh em.”
“Gì đây?” Vệ Đông hỏi.
“Vũ khí tự sát sắc bén.” Kha Tầm nói xong thì chạy mất.
“Vl,” Vệ Đông run rẩy chửi một câu rồi cất cục đá vào người, “đm đúng là anh em tốt, cứ có cái gì tốt là nghĩ đến mình.”
Kha Tầm che mành lều lại, hỏi Mục Dịch Nhiên: “Về cách phá giải, anh có ý tưởng gì không?”
Mục Dịch Nhiên trầm ngâm: “Nếu tên tranh là “Tín ngưỡng” thì tôi nghĩ cách phá giải sẽ liên quan tới tôn giáo, Sa Đà giáo có rất nhiều chi, hệ thống thần quỷ cũng đồ sộ, hiện tại muốn tìm cách phá giải thì có hơi sớm.”
Kha Tầm ngửa mặt nằm chết dí trên thảm: “Xem chừng đêm nay rất có thể sẽ có người bỏ mạng tại đây.”
Mục Dịch Nhiên nghe giọng cậu rất đỗi bình tĩnh, lại nhìn mặt cậu cũng không tỏ vẻ sợ hãi căng thẳng hay không cam lòng gì, đầu gác lên hai tay, chân bắt chéo, không khác gì đang nằm trên giường nệm cao su lớn.
Nhớ tới cái giường kia của cậu, không khỏi lại nhớ tới ảnh chụp từ nhỏ đến lớn trong tủ âm phòng ngủ.
Khi đó, chắc cậu trai có đôi mắt cười cong cong và nụ cười tỏa nắng chưa bao giờ nghĩ tới cuộc sống sau khi lớn lên của mình sẽ biến thành thế này.
Không có cha mẹ yêu thương, không còn căn phòng ấm áp, cuối cùng thì liên kết với cuộc sống của người bình thường cũng biến mất.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, ánh sáng phản chiếu từ những dãy núi tuyết phía xa khiến bầu trời ngoài lều trở nên mờ ảo, những chiếc lều xung quanh hắt bóng lên thân lều vải, theo gió đêm mà run rẩy.
Nếu là ở ngoài tranh thì đây đại khái là một đêm yên tĩnh đẹp trời.
Kha Tầm trợn tròn mắt nhìn bóng đen hắt trên lều.
Cậu nhớ tới bầu trời xanh ngắt rung động lòng người vào ban sáng, giống như sâu thẳm trong sắc xanh đó là chồng chất những thứ quỷ quái khổng lồ.
Kha Tầm cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Vào ban ngày, dù ánh mặt trời sáng rọi, nhưng… không thấy được mặt trời ở đâu, chỉ biết là từ trên chiếu xuống, đâu đâu cũng có, nhưng lại không có một nguồn sáng nào.
Nếu ánh sáng này không phải mặt trời thì mặt cỏ, trời xanh và núi tuyết như phủ một tầng tử khí nặng trĩu.
Kha Tầm lại nhớ tới quãng đường trở về từ lều Vệ Đông, bầu trời không có sao, chỉ có một mảng tối đen.
Nghĩ tới lại thấy không thở nổi.
Rõ ràng là một nơi rộng rãi thoáng đãng nhưng giờ lại áp lực chật chội, khiến người khác rơi vào hội chứng sợ không gian kín.
Kha Tầm không khống chế được mà thở hổn hển, càng thở càng thấy không thông, không khí đi vào khoang mũi và khoang miệng lại không cảm nhận được nó chảy vào khí quản, phổi vì thiếu không khí mà nở ra, một cơn đau nghẹn ở lồng ngực, dường như muốn nổ tung.
“Kha Tầm!” Mục Dịch Nhiên phát hiện Kha Tầm khác thường, nghiêng người qua nhìn cậu, “Cậu làm sao vậy?”
Kha Tầm nói không ra lời, há miệng thở như một con cá đang hấp hối, nhưng vẫn không thể hít thở được.
Mục Dịch Nhiên nhíu mày nhìn chằm chằm Kha Tầm giãy giụa vì ngạt thở, bỗng xoay người ngồi đè lên người cậu, khống chế cơ thể đang lăn lộn, sau đó vươn tay bịt chặt mũi và miệng cậu.
Kha Tầm được chừa ra đôi mắt nhìn hắn chằm chằm, sau đó chậm rãi cong lên, hạ mi mắt xuống.
Kha Tầm nghĩ là mình sẽ cứ thế mà chết đi.
Nhưng ngẫm lại thì nếu có thể chết trong tay Mục Dịch Nhiên cũng không tồi, so với chết trong tay đám quái vật xấu xí kia thì vẫn tốt chán, cũng đỡ sợ hơn tự sát. Xét về nhân quả báo ứng gì đó thì hắn sẽ thiếu mình một mạng, kiếp sau tìm hắn đòi nợ, cũng không cần hắn lấy mạng đền mạng, bán thân cho mình là được.
Ai ngờ đang nghĩ vẩn nghĩ vơ lại dần dần thở được, khí quản vừa rồi bị bịt chặt lại kéo về cảm giác tồn tại, không khí ít ỏi từ kẽ ngón tay Mục Dịch Nhiên luồn vào, đi thẳng xuống phổi cậu.
Chiếm được không khí, lá phổi trướng đau chậm rãi trở về như bình thường, thở gấp dồn dập cũng thành đều đều, Kha Tầm mở to mắt nhìn thẳng vào mắt Mục Dịch Nhiên ngồi phía trên.
Còn chưa kịp thấy rõ ánh mắt hắn thì Mục Dịch Nhiên đã rời bàn tay đang che mũi miệng cậu, xoay người ngồi về bên cạnh.
Kha Tầm lại cẩn thận thở dốc mấy cái, phát hiện hô hấp đã hoàn toàn bình thường mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêng mặt nhìn về phía Mục Dịch Nhiên: “Tôi còn tưởng anh muốn giúp tôi chết nhanh hơn, đỡ phải chịu khổ.”
Mục Dịch Nhiên cũng không nhìn cậu, chỉ khoanh chân ngồi, khép hờ mắt: “Muốn chết nhanh thì tôi có thể giải quyết cậu trong một giây.”
Kha Tầm cười ngồi dậy, sờ lên vị trí hắn vừa chạm: “Vừa rồi làm sao vậy, đột nhiên tôi thấy khó thở, chẳng lẽ lực lượng kia đã bắt đầu rồi sao?”
Mục Dịch Nhiên liếc nhìn cậu một cái, mặt không đổi sắc: “Cậu chỉ là hít thở quá nhanh dẫn tới kiềm hóa hô hấp.”
Kha Tầm: “Xin hãy phiên dịch thành tiếng phổ thông.”
“Thở quá nhanh, CO2 trong cơ thể giảm, axit trong máu giảm, kiềm tăng, dẫn tới khó chịu.” Mục Dịch Nhiên lạnh lùng nói.
Kha Tầm giật mình: “Vậy nên anh mới bịt mũi miệng tôi lại, để tôi tăng hàm lượng CO2, cân bằng lại độ pH trong máu —— quá đỉnh, không hổ là nam thần.”
Mục Dịch Nhiên không để ý tới cậu, vẫn khoanh chân nhắm mắt nghỉ ngơi, một lúc lâu sau lại mở lời: “Vừa nãy sao cậu lại như thế.”
Kha Tầm dùng tay che mũi miệng tiếp tục tăng CO2 cho mình, thanh âm bị che nên nghe ồm ồm: “Tôi tự nhiên cảm thấy rất hoảng, như bản thân mình đang bị nhốt trong một cái hộp rất chật rất kín, mà bầu trời và núi chỉ là mô hình và sơn trong hộp, không thật chút nào, cho dù là ở tranh trước, cây hòe và bãi tha ma kia vẫn giống như thật, nhưng ở đây mọi thứ đều rất giả.”
Mục Dịch Nhiên hơi hé mắt nhìn chằm chằm thảm nỉ dưới thân như rơi vào trầm tư.
Kha Tầm không quấy rầy hắn, lại nằm xuống nhìn bóng núi tuyết hắt trên lều.
Không biết từ lúc nào, Kha Tầm chợt phát hiện những bóng run rẩy trên lều chợt đứng im không cử động.
Kha Tầm khẽ vươn tay chọt chọt lên đầu gối Mục Dịch Nhiên ý bảo hắn nhìn xem, vừa định ngồi dậy lại bị một tay Mục Dịch Nhiên ấn chặt, đành phải tiếp tục nằm xuống nhìn chằm chằm bóng hắt trên lều với hắn.
Bóng đen vẫn thế, ánh trắng từ núi tuyết dần trở nên nhợt nhạt, sau đó lại chuyển sang ảm đạm, mọi tiếng động xung quanh chợt biến mất, im lặng như bị rút hết không khí.
Lúc này, không khí xung quanh như ngừng chuyển động, ngay lúc Kha Tầm nhìn đỉnh lều tới khô cả mắt thì bóng hắt trên lều chợt biến đổi.
Một bóng đen khổng lồ đen sì từ trên không rơi xuống, như một giọt sơn đặc quánh chầm chậm chen chúc nhau, chảy được một nửa thì chậm rãi nhô ra những chạc cây.
Không, không phải chạc cây, mà là tám cánh tay và hai chân, vừa thô vừa to, vặn vẹo giữa không trung như một đứa bé mới sinh khóc gào.
Bóng dáng khổng lồ dùng tư thế và góc độ quỷ dị không ngừng giãy giụa, sau đó chậm rãi đáp xuống, như một pho tượng Cự Linh thần*, đầu đội trời chân đạp đất, đôi chân thô chắc bước những bước không đồng đều, trong không gian tĩnh mịch phát ra tiếng thở dốc hồng hộc như một người mắc bệnh béo phì.
*Vị thần canh cổng Thiên Đình trong Tây Du Ký.
Bóng đen khổng lồ khuỳnh khuỳnh hai chân thong thả đi qua những căn lều, chiếc lều cao nhất cũng chỉ tới đầu gối nó, nó đi không nhanh không chậm, đi qua lều nào cũng dừng lại như đang quan sát và chọn lựa.
Kha Tầm thấy bóng đen dừng lại trước lều Vệ Đông chừng 10 phút rồi mới chậm chạp đi tới bên này.
Cách cậu và Mục Dịch Nhiên càng ngày càng gần.
Kha Tầm không biết phải tránh thứ này thế nào, trong lều không có thứ gì có thể che chắn, mà lần này cũng khác với tranh trước, thứ này như đang lựa chọn ngẫu nhiên vậy.
Hết chương 5.