Thì ra Vân Đóa thật sự từng gặp bất hạnh quá đáng sợ như vậy! Anh hiểu lầm cô, còn làm tổn thương cô thật sâu!
Khi cô xảy ra chuyện, anh chẳng những không có năng lực bảo vệ cô, lại còn oán hận cô nhiều năm như vậy, nhất là khoảng thời gian cô trở về đó, anh chẳng những không an ủi cô quan tâm cô, ngược lại lấy Lâm Á Linh ở bên cạnh chọc giận cô tổn thương tận đáy lòng.
“Anh sai rồi! Anh thật sự đáng chết!” Lương Thiên Dật hung hăng đấm một đấm lên tay cầm xe lăn, vô cùng đau đớn, “Vân Đóa, đừng nói em không thể tha thứ cho anh, ngay cả chính anh cũng không thể tha thứ cho mình, nhìn xem anh đã làm ra những chuyện gì!”
“Anh cả, không biết không có tội, anh cũng chỉ… Hiểu lầm cô ấy!” Lâm Tuyết vội vàng đứng dậy đi tới khuyên anh, “Sai đã tạo thành, giờ hối hận không cũng không có tác dụng, phải làm ra hành động thực tế! Như vậy đi, chuyện lùng bắt Mạc Sở Hàn cứ giao cho cảnh sát, chỉ có điều việc tìm kiếm chỗ Vân Đóa, còn phải do chính anh tự đi làm!”
Cô rất hiểu tâm tình của Lương Thiên Dật, nếu không tìm chút chuyện để cho anh làm, sợ rằng anh sẽ hối hận đến chết.
“Tìm cô ấy…” Lương Thiên Dật ngẩng đầu lên, trong mắt tuấn tú tràn đầy mê man, “Anh phải đi đâu tìm cô ấy?”
“Ngồi trong nhà khẳng định không tìm được.” Lâm Tuyết nhân cơ hội khích lệ anh, “Anh phải nghĩ cách đứng lên, đi ra ngoài tìm kiếm cô ấy! Cho dù đạp toàn thế giới, chỉ cần thành tâm đến nơi, vàng đá cũng nở hoa thôi!”
Cô nói rất có đạo lý, nhưng mà… Anh cúi đầu xem xét hai chân tàn phế của mình, càng thêm căm hận mình: “Anh là một người tàn phế vô dụng, sao đứng lên được!”
“Anh không phải là người tàn phế! Em đã hỏi bác sỹ gia đình, ông ấy nói thật ra tình huống của anh không phải hết sức nghiêm trọng, chỉ cần tích cực phối hợp với bác sỹ làm vật lý trị liệu, hoàn toàn có thể đứng lên lần nữa!” Lâm Tuyết ngồi xổm trước mặt Lương Thiên Dật, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh, khẳng định nói cho anh biết, “Anh cả, tin tưởng bản thân, chỉ cần anh bằng lòng, anh hoàn toàn có thể đứng lên lần nữa!”
Sự thật chính là như thế, từ khi Lương Thiên Dật xuất viện thì bác sỹ đã yêu cầu anh làm vật lý trị liệu lâu dài, thuận lợi cho khôi phục sau phẫu thuật. Nhưng bởi vì tâm tình anh chán nản nóng nảy đều đã mất lòng tin với tất cả, từ chối phối hợp với bác sỹ làm vật lý trị liệu, đến nỗi thời gian hai năm đã qua, anh vẫn ngồi xe lăn như cũ không có bất kỳ tiến bộ gì.
“Làm được hả? Sớm qua thời kỳ vật lý trị liệu tốt nhất!” Anh không khỏi căm hận mình tùy hứng, sớm biết chân tướng như vậy, anh nào còn ngồi yên trong xe lăn. [email protected]
“Có thể! Em đã hỏi bác sỹ, tố chất thân thể của anh rất tốt, lại nói thời gian tàn tật cũng không phải rất dài, chỉ cần kịp thời vật lý trị liệu, hoàn toàn có hy vọng hồi phục!” Lâm Tuyết nhìn thấu hy vọng và lòng tin trong mắt anh, liên tiếp động viên anh.
“Anh muốn điều trị, anh muốn phối hợp với bác sỹ làm vật lý trị liệu!” Lương Thiên Dật nắm quyền hận không thể lập tức có thể bước đi như bay, đi tìm ra Vân Đóa.
“Chỉ có điều, bây giờ chuyện anh cần làm là nghỉ ngơi! Tất cả bắt đầu từ ngày mai, em và Mộng Mộng sẽ cùng với anh, tin tưởng anh cả nhất định có thể làm được!” Lâm Tuyết dí dỏm giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ khâm phục anh.
Thần thái trên mặt Lương Thiên Dật đột nhiên lại biến mất, hơi trở nên nản chí như đưa đám: “Hình như Vân Đóa không nhận ra anh, cô ấy còn có thể để ý đến anh không? Đều tại anh đã từng lẫn lộn…”
“Chuyện gì cũng chờ tìm được cô ấy rồi nói, em tin tưởng cô ấy yêu anh, có lẽ nhất thời hờn giận anh, thời gian lâu dài chỉ cần anh có biểu hiện tốt nhất, để cho cô ấy một lần nữa tin tưởng anh, một lần nữa thích anh, tin tưởng cô ấy còn có thể tha thứ cho anh!” Lâm Tuyết nhàn nhạt nhếch môi, nở nụ cười chắc chắn.
Trở lại phòng ngủ, Lâm Tuyết cảm giác cả người dính nhơm nhớp chỉ muốn mau chóng xông vào tắm nước nóng, đi tủ quần áo cầm bộ đồ ngủ, cô đi thẳng vào phòng tắm.
Lương Tuấn Đào đã sớm tắm rồi, đổi áo ngủ, lúc này đang ngồi trên ghế bằng mây tre đan ở ngoài ban công, vừa thưởng thức cảnh đêm ngoài cửa sổ, vừa nhàn nhã tự uống tự rót. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
Lâm Tuyết vào phòng tắm không lâu, trong phòng ngủ mơ hồ truyền đến tiếng hát thật thấp: “Khát nước ba ngày anh chỉ uống một ly… Dùng tim đập của em uống say anh…”
Trầm ngâm lắng nghe, là điện thoại của Lâm Tuyết! Cô đổi chuông từ khi nào? Lương Tuấn Đào khẽ nhếch môi, bưng ly rượu, từ ban công trở lại phòng ngủ.
“Truyền thuyết yêu trong nháy mắt… Em muốn anh cùng em xuyên qua thế giới kỳ tích, em muốn anh cưng chiều em sửa đổi tất cả lịch sử, em muốn anh dụ dỗ em để giấc mộng tiếp tục giương oai…”
Lời hát thẳng thắn nhiệt tình của nhóm Phượng hoàng truyền kỳ chảy xuôi trong không gian, có vẻ kích tình làm cho người ta kinh ngạc kích động.
Lương Tuấn Đào cầm điện thoại di động không ngừng vang lên, thấy hiển thị gọi tới biểu hiện một dãy số không lưu. Trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, nhớ tới chủ nhân dãy số này là ai, mắt sáng thoáng qua tia lạnh lẽo.
“Cuồng nhiệt đến chân trời góc bể, một đời một thế oanh oanh liệt liệt, đêm không ngủ, mau đến gần anh tìm kiếm dấu ấn tình yêu…”
Anh ấn loa ngoài rồi ném điện thoại di động lên bàn thấp trước mặt, bản thân lười biếng dựa lưng ngồi trên ghế sa lon, vẫn từ từ uống rượu trong ly.
“Tiểu Tuyết!” Trong loa phát ra giọng nói vui sướng ẩn chứa vẻ khẩn trương và mong đợi của Mạc Sở Hàn, “Nhìn thấy quà tặng anh đưa cho em rồi chứ?”
Hử? Còn có quà tặng? Lương Tuấn Đào nhếch chân mày anh tuấn lên, thầm nghĩ: Ở đâu? die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Ở cốp sau xe em đó, anh kêu Thôi Liệt bỏ vào đó!” Mạc Sở Hàn đáp.
A, được, rất tốt! Lương Tuấn Đào lại nhấp một ngụm rượu.
“Nếu không phải gần đây phong thanh quá căng thẳng, lần này anh vốn tính toán cùng trở về với cha em thăm em... Anh thật sự rất nhớ em, đợi qua một thời gian ngán, phong thanh buông lỏng chút, anh sẽ trở về thăm em!”
Được đó, tôi cũng đang ở đây chờ anh đấy!
Mạc Sở Hàn tự biên tự diễn trong chốc lát, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, em đừng quên lấy đồ trong cốp ra!”
Ừ, yên tâm, không quên được.
“Tiểu Tuyết, mặc dù em một mực không chịu nói chuyện với anh, nhưng ít nhất chỉ cần em chịu nghe anh nói hết lời… Cám ơn em!”
Không khách khí, dù sao cũng chỉ lãng phí tiền điện thoại của anh.
“Vậy, anh cúp!”Mạc Sở Hàn do dự rất lâu không nỡ, “Ngủ ngon!”
Cút nhanh lên đi!
Một hồi lâu, giống như cố lấy dũng khí rất lớn, anh nói: “Tiểu Tuyết, hôn em!” Lần này, anh nói xong cũng cúp điện thoại.
Đã cầm điện thoại di động định ném lên tường, nhưng mà nghĩ đến như vậy không cách nào nói lại với vợ, đành phải thôi.
Xóa bỏ nhật ký cuộc gọi này, anh đứng dậy ném điện thoại di động vào chỗ cũ, vừa đúng thấy Lâm Tuyết từ trong phòng tắm đi ra.
Anh uống một hơi cạn sạch rượu còn dư trong ly, để ly rượu xuống, đi tới.
Lâm Tuyết đi tới ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm máy sấy tóc lên, bắt đầu sấy mái tóc ướt nhẹp của cô. dfienddn lieqiudoon
Đi tới phía sau cô, anh tự tay nhẹ nhàng nhận lấy máy sấy, sấy tóc giúp cô.
Không cần tự mình ra tay tốt hơn, Lâm Tuyết mừng rỡ dùng ít sức, tựa lưng lên ghế, khẽ khép tròng mắt lại, hưởng thụ hầu hạ của anh.
Không có chuyện gì mà ân cần, không phải phường gian sảo chính là đạo tặc. Chỉ có điều cô gian đã sớm bị anh cho gian rồi, trộm cũng không có gì hay để trộm, theo anh đi!
“Vợ, có gì muốn nói với ông xã không!” Mái tóc dài đen nhánh mềm mại đẹp mắt lướt qua ngón tay, chất tóc chưa bao giờ bị uốn sấy tàn phá, cảm xúc thật sự tốt!
Liếc nhìn anh từ trong gương trang điểm, Lâm Tuyết suy nghĩ một chút, nói: “Tối nay thật sự mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi một chút đi!” Ý ở ngoài lời chính là không có hứng thú gì ngoại trừ hạng mục hoạt động ngủ.
“Ừ, được!” Anh tỏ vẻ rất hài lòng với câu trả lời của cô.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Phụ nữ có thai đều thích ngủ, sáng sớm ngày này khi Lâm Tuyết tỉnh đã là tám giờ rưỡi.
“Mẹ, rời giường! Mặt trời phơi nắng mông rồi!” Mộng Mộng nhéo lỗ mũi Lâm Tuyết, kêu lên.
Chớp chớp cặp mắt ngủ nhập nhèm, thấy ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào phòng, trong lành hoàn toàn mới. Kéo lưng mệt mỏi ngồi dậy, người đàn ông bên cạnh đã theo lệ thường không thấy người. Rất bội phục tinh lực và thể lực của anh, trước năm giờ mỗi sáng đều chạy về đơn vị tập thể dục buổi sáng.
Sau khi cô mang thai càng lúc càng lười rồi, cũng không biết khi trở lại quân đội có thể thích ứng với cường độ huấn luyện cao ở đó không.
“Cưng ngoan, tối hôm qua có khóc nhè không!” Lâm Tuyết đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Mộng Mộng, hỏi.
“Không có, mẹ có thể hỏi dì Hương, Mộng Mộng thật dũng cảm đó!” Mộng Mộng tự hào tuyên bố.
Lâm Tuyết không ngờ thuận lợi như thế, xem ra phải cho đứa nhỏ cơ hội thích hợp mới có thể rèn luyện năng lực độc lập của cô bé, mà không phải một lòng lo lắng con bé có thể khóc không có thể sợ hãi không.
“Mộng Mộng thật dũng cảm!” Lâm Tuyết hôn lên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô bé, đứng dậy xuống giường đi rửa mặt.
Thu xếp xong, cô nắm tay nhỏ bé của Mộng Mộng cùng nhau xuống lầu.
Bởi vì do Lâm Tuyết mang thai, ngay cả Lưu Mỹ Quân hà khắc cũng không so đo việc cô rời giường muộn, còn đặc biệt để phòng bếp lưu bữa ăn sáng lại cho cô. Do sáng sớm mỗi ngày cô đều ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, lại xuống lầu ăn cơm.
Thời gian nghỉ ngơi và làm việc của Mộng Mộng và Lâm Tuyết không khác nhau lắm, sáng sớm đều một mình cùng Lâm Tuyết một bàn dùng cơm.
Ăn cơm xong, Mộng Mộng muốn đi phòng vẽ tranh của Lương Thiên Dật học bài, Lâm Tuyết kéo cô bé lại, thần bí nói: “Ngày hôm qua có một vị… Thân thích phương xa tới thăm mẹ, còn mang theo rất nhiều quà tặng, con và mẹ cùng đi lấy ra!”
“Được!” Mộng Mộng vui vẻ vỗ tay, con nít đều cảm thấy đặc biệt hứng thú với việc mở quà.
Hai mẹ con vào trong sân, Lâm Tuyết mở cốp xe sau ra, nhấc nắp lên kinh ngạc phát hiện – bên trong thế mà lại rỗng tuếch!