Hương hoa mai thoang thoảng trong gió.
Tần Hạo nói chỉ là buổi tụ họp nhỏ của những người quen, tai nghe những tiếng ồn ào từ cửa truyền lại, Trần Uyển nghĩ đến mấy từ “buổi tụ họp nhỏ”, bất giác đưa tay xoa trán.
“Trốn ở đây sao?”
Ngước mắt lên bắt gặp nụ cười của Tống Thư Ngu, Trần Uyển lập tức đứng thẳng dậy, hơi mất tự nhiên: “Thầy Tống”.
“Ngắm cảnh à?” Tống Thư Ngu nhìn ra ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu, anh đưa cái ly trên tay về phía cô: “Muốn uống một ly không? Rượu có thể giúp người ta thư giãn”.
Tống Thư Ngu tay cầm hai ly rượu, rõ ràng là cố ý đi tìm cô. Trần Uyển đón lấy, nhấp một ngụm Martini. Anh ngập ngừng hỏi: “Anh thấy em có vẻ căng thẳng?”.
“Lưng còn thẳng hơn quân đội ấy.”
Trần Uyển ngại ngùng cười cười. Những chàng trai cô gái phía trong đều là thiếu gia, công chúa, đều là bạn bè tâm giao với nhau, cô rất giữ chừng mực khi giao tiếp cùng họ. Cho dù như thế, đối với họ mà nói, cô vẫn là hàng hiếm.
“Thật ra không cần quá căng thẳng, họ chỉ là quá tò mò, Tiểu Ngũ đột nhiên tu thân dưỡng tính không chơi bời trăng gió, rất nhiều người không tin nổi. Hơn nửa năm nay, những lời đồn về Tiểu Ngũ không ít, thậm chí còn có cả tin đồn cậu ấy bị HIV.” Thấy Trần Uyển mở to mắt ngạc nhiên, Tống Thư Ngu mỉm cười, “Đừng nói cho cậu ấy biết, kẻo cậu ấy lại nổi khùng lên”. Anh nháy mắt với cô.
Trần Uyển lén cười, đôi vai căng cứng cũng theo đó mà được thả lỏng, nghịch nghịch quả anh đào trong ly rượu, chậm rãi nói: “Thật sự em không căng thẳng, chỉ là cảm thấy hoàn toàn xa lạ. Những người mà họ nói đến em không biết, món đồ mà họ nói tới em không hiểu. Như thể bị cách ly qua một lớp kính vậy”. Với tính cách của cô, cô sẽ chọn rời khỏi đây, chỉ là thấy hôm nay Tần Hạo chơi vui vẻ nên không nhẫn tâm làm anh mất hứng.
Tống Thư Ngu khẽ vuốt cằm, “Thích nghi phải có quá trình. Hai người ở cùng cũng phải có quá trình để thích ứng, thỏa hiệp”. Trần Uyển im lặng.
“Anh từng nói giữa hai người không biết nên chọn lập trường nào”, Tống Thư Ngu trầm ngâm, dường như đang tìm từ ngữ, “Đối với mỗi người đàn ông, một phụ nữ tốt chính là một trường học. Tiểu Ngũ hơn nửa năm nay thay đổi đều là vì em, gặp được em là phúc của cậu ấy. Theo quan điểm cá nhân, nếu anh là Tần Hạo, anh cũng sẽ chọn lựa như cậu ấy. Chỉ là, đã làm em thiệt thòi”.
Cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, những người nhận định rõ tình hình đều là người ngoài cuộc, Trần Uyển nở nụ cười lơ đãng.
“Trong chuyện tình cảm, Tiểu Ngũ không phải là người lanh lợi, nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Sẽ có ngày cậu ấy hiểu.” Tống Thư Ngu dường như có khả năng soi thấu nội tâm người khác. “Nếu còn chưa hiểu thì anh sẽ cho cậu ấy một gậy để tỉnh ra.”
“Đánh ai thế?” Trần Uyển và Tống Thư Ngu đồng loạt quay lại. Tần Hạo dựa người vào cửa nửa cười nửa không. “Trốn vào đây nói chuyện, bỏ mặc anh ở bên trong. Chẳng trách anh thua mãi, thì ra đang có người rủa.”
“Nói bậy bạ gì thế?”, Trần Uyển xì một tiếng, “Trong đó không khí ngột ngạt, chẳng khác gì sòng bạc, em ra ngoài này để hít thở không khí trong lành”.
Tần Hạo bước đến ôm cô, tiện tay kéo tấm rèm cửa sau lưng cô lại. “Đứng ở đầu gió thế này mà không sợ cảm à?” Như thể bên cạnh không có ai, anh cắn vào dái tai cô, nói: “Chẳng trách anh thua liên tiếp, vừa quay đầu đã chẳng thấy người đâu”, rồi ngước đầu hỏi Tống Thư Ngu: “Không vào chơi mấy ván à?”.
Tống Thư Ngu nháy mắt đùa với hai người: “Được rồi, tôi biến, nếu không lại phá vỡ chuyện vui của hai người”.
Trần Uyển cố đẩy cánh tay đang quấn riết lấy eo mình nhưng không được, đỏ mặt tía tai nhìn theo bóng Tống Thư Ngu đi ra ngoài cửa, lúc này mới quay lại trừng mắt nhìn Tần Hạo, “Anh học cái thói này ở đâu thế? Đến là đuổi người ta đi”.
“Anh không vui, sao nào? Nói chuyện với anh sao không thấy em vui vẻ gì thế?”, Tần Hạo lấy ly rượu trong tay cô uống cạn, “Anh đang ghen, cần được an ủi. Còn nữa, lén lút chuồn ra ngoài có bị phạt không? Hại anh thua tiền cũng nên bồi thường chút gì chứ?”.
Trần Uyển thấy anh đùa giỡn, không biết nói thế nào, nhưng cũng có chút cảm giác nuông chiều mới mẻ, liếc xéo một cái rồi hỏi anh lại có thủ đoạn gì.
Tần Hạo chỉ nháy nháy mắt không nói, nắm lấy tay cô đi dọc theo hành lang thoát hiểm xuống.
“Người ta chưa giải tán, chút nữa có người tìm anh thì làm sao?”, nghe mang máng tiếng huyên náo trên lầu, Trần Uyển hơi lo lắng.
“Mặc kệ họ đi, cứ để họ tha hồ chơi, chúng mình đi chơi riêng.” Tần Hạo không mặc áo khoác, bước xuống lầu gặp ngay cơn gió Bắc lạnh đến run người, liền mượn cớ ôm chặt cô hơn nữa. “Không thua mấy ván thì không cho anh đi, bọn nó lòng dạ đen tối thật.”
Đằng sau Vọng Cốc có những ngôi biệt thự nhỏ gần kề nằm tựa vào vách núi, vừa vào phòng, Tần Hạo đã cởi áo ra. Trần Uyển hứ một tiếng, “Biết là anh không suy nghĩ đứng đắn mà”.
Tần Hạo nửa người để trần, nhếch miệng cười nhìn cô. “Cần anh giúp không?”. Đá cái quần ra là anh như hổ đói vồ mồi, Trần Uyển bị anh ép vào chân giường không động đậy được. Anh nói với cô là anh kiềm chế từ trước Tết đến giờ, bây giờ không kìm nổi nữa rồi. Cô chấp nhận chiều theo nụ hôn của anh, ánh mắt mơ màng.
“Anh ở bên ngoài đợi em.” Anh lại hôn lên môi cô như con chuồn chuồn đạp nước, cổ họng phát ra những tiếng đầy dục vọng: “Nhanh lên, nhé?”.
Trần Uyển bước ra cánh cửa sau thì lập tức vô cùng kinh ngạc. Một bên là khe suối từ thượng nguồn chảy qua núi đá cao cao, một bên là biển tuyết. Tần Hạo ngâm mình trong suối nước nóng, chăm chú theo dõi từng nét biểu hiện của cô. “Cởi áo ra tắm”, anh giục, ánh mắt chờ đợi.
Trần Uyển nhìn xung quanh, không ngăn được cái lạnh thấu xương, ngập ngừng cởi dây đai giữa eo ra. Giữa không gian tĩnh mịch như tờ, đột nhiên anh bật một tràng cười, trống ngực đập liên hồi, xung quanh sóng nước dập dờn. Anh bơi lại, ghé vào đùi cô và ngẩng đầu, vẻ mặt như đang nghiên cứu, “Khá lắm, anh cứ tưởng em sẽ mặc áo lông xuống nước”. Trần Uyển làm bộ đá anh, anh liền né tránh, nhịn cười dỗ dành: “Chưa từng thấy ai xấu hổ như vậy, cởi đồ lót ra luôn đi. Bao bọc cẩn thận vậy người ta lại nghĩ là em đi lặn”. Bộ đồ lót chống lạnh màu đen kéo từ cổ đến bắp chân, không giống áo lặn thì giống cái gì?
“Không được, có người nhìn thấy xấu hổ chết mất.” Ban ngày ban mặt mà trần truồng như thế cô không làm được.
“Mới qua năm, chỗ này không có người, mà có người chăng nữa cũng không dám tùy tiện đi vào đâu”, anh dọa tiếp: “Không bước xuống là anh ra tay đấy”.
Lúc bước xuống nước, Trần Uyển không dám mở mắt nhìn anh. “Ngồi lên đùi anh nè”, giọng anh khàn khàn đầy ma lực, bàn tay ôm eo cô còn nóng bỏng hơn cả nước suối nóng. Cơn gió lạnh mang tới hương mai ngào ngạt, bờ vai cô khẽ run lên, ghé sát vào anh.
Nơi cơn gió thổi qua, những hạt tuyết bao phủ trên nhánh mai già thi nhau rơi xuống, tiếng tuyết rơi vấn vít bên tai như có như không.
Trời đất mênh mông.
“Phong cảnh nơi đây bị quây kín, không cho người ta thưởng thức, thật quá lãng phí”, cô thở dài.
“Đẹp vì có em, không có em, anh thấy cũng bình thường.”
“Lại ba hoa nữa rồi.” Trần Uyển khẽ khép hờ mắt. Trong ký ức, anh từng nhắc đến chỗ này, nhưng người những năm qua đi cùng anh là ai? Tương lai lại là ai? Chỉ nghe năm năm tháng tháng cũng giống như hoa, đối với anh mà nói, có thể đều có người cho từng thời điểm khác nhau.
“Không thích à?” Tần Hạo nhận thấy vẻ xa cách trong giọng nói của cô, bèn quay mặt cô lại, “Đừng lừa anh, lúc nào em không vui thì trong lòng anh bồn chồn, lần nào cũng rất chính xác”.
“Là không thích lắm.” Cô không thể không quan tâm đến khoảng cách của họ, cũng không vui khi trong bữa ăn tối anh nghe điện thoại, không vui với ánh mắt né tránh của anh khi nghe máy. “Cả buổi tối bị ép phải ngồi nghe anh nói chuyện điện thoại, chẳng biết vô tình hay cố ý còn nhắc tới cái tên Tưởng Tiểu Vi hai, ba lần, chốc chốc lại liếc mắt về phía em, miệng thì cười cười nói nói. Nếu là anh, anh có thể vui được không?” Cô ngập ngừng một lúc, rồi nói tiếp: “ Mấy ngày nay, điện thoại vừa đổ chuông là anh phải tránh ra chỗ thật xa để nghe máy. Anh quen thói như một ông hoàng, chẳng xem ai ra gì, có cần phải né tránh như vậy không?”.
Giọng nói chợt tắt lịm, cô ngơ ngẩn nhìn anh, trong lòng có chút hối hận. Cô đã nghĩ rồi, chấp nhận thua tất cả nhưng không bao giờ chấp nhận mất đi sự kiêu hãnh. Nhưng sau khi quở trách anh, rõ ràng trong lòng cô đang hỗn loạn không yên. Trong thời khắc cô mong đợi một lời bào chữa, một lời giải thích, bản thân đã đánh mất đi sự kiêu hãnh.
Hơi nước bốc lên như màn sương, gương mặt cô bừng đỏ, không biết là vì nước suối nóng hay do giận dữ. Tần Hạo có chút bối rối, có chút ngượng ngùng, im lặng một chút mới nói: “Người gọi điện đến không phải là Tưởng Tiểu Vi, mà là con gái của một người chú họ…”. Cánh tay anh giữ chặt không cho cô vùng thoát, nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng. “Anh luôn coi cô ấy là em gái, gần đây cô ấy đến Tế Thành chơi, tối qua mới đi. Anh phải tránh ra xa nghe điện thoại không phải vì e dè cô ấy, mà vì em. Em nhạy cảm quá, anh sợ em nghĩ ngợi lung tung, không ngờ lại làm em hiểu lầm.”
Cơ thể căng cứng của cô dần thả lỏng trong vòng tay anh. Anh đưa một tay lên vuốt má cô, vẻ mặt nghiêm túc hơn bình thường, “Tưởng Tiểu Vi… Anh nghĩ anh nợ em một lời giải thích, mỗi lần định cất lời thì lại không thốt ra được câu nào. Giữa chúng ta, cơ hội để có niềm vui rất ít, mỗi phút giây đều vô cùng quý giá, anh không dám phá hỏng”. Những cảnh lãng mạn trong phim ảnh, anh luôn cho rằng người ta dựng lên để lừa gạt những kẻ ngốc nghếch. Nếu biết trên thế giới thật sự có một người có thể hoàn thiện vì cuộc sống của một người khác thì…
Giọng anh nghiêm túc, ánh mắt tha thiết mong đợi đã làm mềm mại trái tim cô, Trần Uyển vùi đầu vào cổ anh, khẽ nói: “Chúng mình chỉ nói thử xem có thể sống chung một cách tốt đẹp được không, em không có tư cách gì để đòi hỏi anh phải giải thích”. Nhưng thời gian càng dài, điều muốn nắm giữ trong tay càng nhiều, cũng càng không xác định được. Vấn đề là, muốn xác định cái gì?
“Ai nói em không có tư cách, ai nói em không có tư cách anh sẽ nói chuyện với hắn!” Anh xoa xoa đầu cô, “Cô gái bướng bỉnh, trong đầu em nghĩ gì vậy?”.
Trần Uyển im lặng không nói. Suy nghĩ quá nhiều cũng chẳng có tác dụng.
“Anh biết tối nay tâm trạng em không tốt, với tính cách của em, nhất định em sẽ không quen với phong cách của đám bạn anh. Nhưng cho dù là tốt đẹp hay xấu xa, anh muốn vẫn muốn cho em thấy rõ, để hiểu rằng đây là một phần trong cuộc sống của anh.”
“Em hiểu mà!” Tính cách của một người có thể hoàn thiện, nhưng hoàn cảnh sống rất khó thay đổi. Cô không tự cao tự đại tới mức cho rằng bản thân mình có đủ năng lực khiến anh thoát ra khỏi tiến trình của quá khứ.
Điều anh biết được không ít, nhưng có nhiều việc anh hi vọng có thể nghe trực tiếp từ miệng cô. Điều đó thể hiện sự tin tưởng, sự phó thác. Tần Hạo thấy cô chỉ mỉm cười, bất giác thở dài, khẽ nói: “Như việc nghe điện thoại, em buồn mấy ngày rồi? Lần sau có điều gì không vui thì đừng để trong lòng, cứ nói anh nghe. Chỉ mũi mắng anh cũng được, nhào tới cắn anh cũng được, nếu anh sai, anh sẽ thay đổi, nếu là hiểu lầm thì chúng ta cùng giải quyết…”.
Trần Uyển phì cười, ngẩng mặt lên, “Không có việc gì mà tự dưng tìm anh mắng mỏ sao? Nói cứ như em là đồ đàn bà chanh chua vậy đó”.
“Vậy vết sẹo trên người anh là do ai để lại? Trên vai là vết dao, là dấu răng cắn…” Anh chỉ vết sẹo trên vai khoái chí trêu đùa cô.
“Người đàn bà chanh chua hợp với tên đàn ông vô lại, anh có lợi lớn rồi”, cô nói vẻ hậm hực, nói xong nghĩ tới từ “hợp” mà bỗng dưng thấy nóng tai.
Hơi nước bốc lên, toàn thân cô nhuốm màu đỏ nhạt như tôm bóc vỏ, cô thẹn thùng liếc nhìn anh, ánh mắt long lanh. Trong lòng Tần Hạo bồn chồn nhưng vẫn cố giữ được lý trí, “Mèo con, những điều anh nói là thật. Sau này không biết sẽ thế nào, nhưng anh có thể khẳng định, bất kể lúc nào anh cũng sẽ bên em, đứng cạnh em. Anh tin mình có thể làm được, nhưng điều anh cần là em phải tin tưởng”.