Ninh Như Thâm đang buông lỏng cảnh giác, nghe vậy thì giật mình thon thót.
Cậu quay sang nhìn Lý Vô Đình, lập tức đối diện với đôi mắt chăm chú của hắn. Não cậu trống rỗng, trong phút chốc không biết phải trả lời như thế nào.
...Gì, gì cơ?
Những cảm xúc kỳ lạ đang xao động trong lồng ngực.
Ninh Như Thâm á khẩu hồi lâu, cuối cùng mới đáp:
"Thần... đến Lễ bộ."
Lý Vô Đình nghe vậy thì nhẹ nhàng nói: "Lễ bộ bận bịu đến vậy sao, mấy ngày liền không thể dứt việc?"
Ninh Như Thâm nhớ tới lời Quản Phạm đã nói:
Bệ hạ hỏi hắn Lễ bộ đang rất bận bịu và thiếu nhân thủ phải không?
Cậu vô thức nuốt nước miếng: Lẽ nào bệ hạ hỏi vậy là vì cậu sao...
Cậu lặp lại lời của Quản Phạm, "Mọi người đang nỗ lực làm tròn trách nhiệm, không có ai... Ư!"
Một bàn tay lớn giơ lên rồi bưng lấy má cậu.
Lý Vô Đình ngắt lời cậu, "Gia đình các khanh báo cáo giống nhau thật đấy."
Ninh Như Thâm, "..."
Lý Vô Đình nhìn một lát, không nhịn được khẽ nhéo má cậu. Cảm giác mềm mại lành lạnh đã khiến sự ngứa ngáy trong lòng tay bàn được giảm bớt:
"Cho nên... Ninh khanh đã biết chuyện qua lời kể của Quản Thượng thư nhưng vẫn không đến gặp trẫm?"
Ninh Như Thâm bị nhéo má, đơ người không cất nên lời.
Không phải cậu chưa từng bị nhéo má, nhưng cảm giác lần này rất khác biệt. Nhiệt độ nóng bỏng truyền ra từ bàn tay của Lý Vô Đình, mặt cậu dần nóng ran.
Không biết có phải do ảo giác hay không, nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn cũng dần dần tăng lên.
Ninh Như Thâm cố gắng bình tĩnh, "Thần, thần tưởng bệ hạ chỉ tiện thể hỏi thăm một câu thôi..."
Lý Vô Đình nhìn chằm chằm vào gò má ửng hồng của cậu một lát, ngón tay hơi động đậy. Sau đó hắn kìm lại cảm giác muốn vuốt ve, rất khắc chế mà không tiếp tục làm gì nữa:
"Vậy à, chứ không phải đang giận dỗi với trẫm?"
"Là do vấn đề của thần."
"Vấn đề gì?"
...Thân thể và trái tim cậu đã không còn trong trắng nữa rồi.
"Tim của thần..." Ninh Như Thâm đối diện với ánh mắt của Lý Vô Đình, cậu nuốt nước miếng rồi nói, "Thỉnh thoảng nó cứ muốn bỏ nhà đi phiêu dạt."
Lý Vô Đình, "..."
Bàn tay đang đặt bên má cậu bỗng nhéo một cái rất hung dữ.
Ninh Như Thâm, "Ứ ứ!"
Lý Vô Đình rất biết điểm dừng, hắn thu tay về rồi quay lại mở hộp đồ ăn ra, "Được rồi, ăn thử cái này đi."
Ninh Như Thâm xoa má rồi lại gần, "Đây là gì vậy?"
"Loại bánh mới của Ngự Thiện Phòng."
Ninh Như Thâm ngẩn người, vội vàng lấy một miếng ra.
Bánh mềm xốp và có vị ngọt nhẹ, cắn vào sẽ khiến những mảnh vụn bánh rơi ra.
Ninh Như Thâm cắn giòn rụm, một chút vụn bánh rơi xuống vạt áo trước ngực. Một bàn tay chợt vươn ra từ bên cạnh, khẽ phủi sạch giúp cậu.
Động tác của Lý Vô Đình quá tự nhiên.
Trong một khoảnh khắc, Ninh Như Thâm không hề cảm thấy có gì đó không đúng.
Cho đến khi cậu ăn xong miếng bánh, người bên cạnh bình thản nói: "Bao lớn rồi mà còn ăn uống rơi vãi như vậy."
Ninh Như Thâm lập tức bị sặc, "Khực!"
Cuối cùng cậu cũng phát hiện ra: Đợi đã, thế này thì đâu phải là cậu phục vụ Ngự tiền? Rõ ràng là Ngự tiền đang phục vụ cậu...
Lý Vô Đình... cũng phủi vụn bánh cho những thần tử khác sao?
...Lúc trước ở Hiên Vương Phủ, Lý Vô Đình đã dứt khoát xoay Lý Cảnh Dục dính vụn bánh đầy tay sang hướng khác.
Ninh Như Thâm vội vàng dừng suy nghĩ, vơ lấy chén trà lạnh để uống:
Không ổn, phải uống ngụm trà cho bớt sợ cái đã.
Lý Vô Đình nhìn cậu, "Không ăn nữa sao?"
Ninh Như Thâm vẫn thấy kinh hãi, "Tự dưng thần thấy no rồi."
"Cũng phải, ăn khá nhiều ở Lễ bộ rồi mà."
"..."
Ninh Như Thâm tỏ ra chân thành, "Ngày mai thần sẽ quay về Ngự tiền."
Lý Vô Đình nhận được lời khẳng định, cuối cùng cũng nhếch miệng cười. Hắn đứng dậy rồi nói: "Vậy trẫm sẽ đợi Ninh khanh...", Hắn ngập ngừng, "Phiêu dạt trở về."
Ninh Như Thâm:.
- --
Lý Vô Đình cho cậu ăn xong thì về cung.
Đợi người đi hết, Nghiêm Mẫn mới dè dặt thò đầu ra từ cửa viện, "Đại nhân, sao bệ hạ lại tới đây vậy?"
Chữ "lại" này khá là tế nhị.
Ninh Như Thâm, "Mấy ngày vừa rồi ta không đến Ngự Thư Phòng để trực ban..."
Cậu nói được một nửa thì nhìn đống quà trên bàn, cảm thấy hơi khó giải thích... Không đến trực ở Ngự Thư Phòng nên được bệ hạ đích thân tới đây ban thưởng?
Hiển nhiên là Nghiêm Mẫn cũng phát hiện ra câu sau đấm nhau với câu trước.
Hai người cùng chìm vào im lặng.
Nghiêm Mẫn thức thời đổi chủ đề: "Lão nô thu dọn quà cáp cho đại nhân nhé."
Ninh Như Thâm vội gật đầu, "Được."
Hai người quay về phòng ngủ, cậu đang chuẩn bị bê cái chăn nhung mềm mại ấy lên giường thì nghe thấy giọng nói ngờ vực của Nghiêm Mẫn:
"Cái chăn nhung này... để ở trên giường?"
Ninh Như Thâm không hiểu lắm:?
"Thế thì nóng lắm?"
Cậu đang định bảo "sao mà nóng" thì câu nói "vì sao không đến gặp trẫm" của Lý Vô Đình lại hiện lên trong đầu!
"..." Ninh Như Thâm lập tức thấy nóng bừng.
Nín lặng một lát, cuối cùng cậu vẫn không thoát khỏi sự cám dỗ, đẩy cái chăn lên giường rồi quay lại nói một cách ngay thẳng chính trực:
"Chăn được vua ban, đương nhiên phải đặt bên cạnh mình rồi."
Nghiêm Mẫn há mồm: "Cũng đúng."
- --
Thời tiết tháng Bảy trở nên oi ả hơn.
Sau hai đêm đắp chăn đến toát cả mồ hôi, Ninh Như Thâm tạm thời để cái chăn lên ghế trong sự tiếc nuối.
Cho đến đầu tháng Tám, những cơn mưa khiến bầu không khí mát mẻ dễ chịu hơn.
Giọt mưa se lạnh rơi tí tách xua tan không khí oi bức, cũng đem tới cho kinh thành một tin tức mới từ Bắc Cương...
Giám quân Tào Tranh đã xảy ra xung đột với Định Viễn Quân rồi.
Sau cơn mưa, trong sân viện.
Ninh Như Thâm đang nằm trên ghế và đắp chăn, ung dung ngắm nhìn bầu trời. Cậu thầm suy đoán:
Thời gian Tào Tranh ngày đêm gấp rút lên đường đến Bắc Cương, thời gian bồ câu bay về triều để đưa tin, cộng tất cả lại... Vậy có nghĩa là hắn vừa mới tới Bắc Cương được mấy ngày thì đôi bên đã bắt đầu choảng nhau rồi.
Bảo sao mà Lý Vô Đình lại phiền não đến thế...
Cậu không khỏi nhớ tới dáng vẻ cúi đầu đỡ trán của Lý Vô Đình:
Trong Ngự Thư Phòng, vẻ mặt thiên tử trở nên tối tăm và nghiêm nghị, hắn day trán rồi khẽ nói, "Hay là..."
Cậu hỏi, "Hay là gì ạ?"
Lý Vô Đình không nói nữa, chỉ ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Đôi mắt trầm lặng ấy khiến cậu thấy hơi hốt hoảng.
- --
Ninh Như Thâm sực tỉnh, cậu ngồi phắt dậy.
Vừa định rót một chén trà để uống thì cậu nghe thấy tiếng "lạch cạch" trên tường viện. Quay đầu lại, hóa ra là Cảnh Nghiễn vừa trèo lên.
Động tác của Ninh Như Thâm ngừng lại.
Cách một lớp tường chống trộm lóe sáng, hai người nhìn nhau rồi cùng chìm trong im lặng. Cảnh Nghiễn nhìn cái hàng rào trường thương trước mắt, chậm rãi bò ngược trở về.
Ninh Như Thâm, "..."
Lát sau, tiếng kêu gào vang lên từ phía cửa viện.
Cảnh Nghiễn lao vào như một cơn gió, run rẩy chỉ tay vào cậu:
"Ninh... Ninh Như Thâm! Ý ngươi là sao!!!"
Ninh Như Thâm nói ngắn gọn, "Lúc trước có do thám của Bắc Địch lẻn vào phủ."
Cảnh Nghiễn giật mình, lập tức buông tay xuống.
- --
Hai người lại ngồi vào chiếc bàn đá.
Ninh Như Thâm kể sơ qua mọi chuyện, Cảnh Nghiễn nghe xong thì đập bàn:
"Đúng là bụng dạ khó lường! Bảo sao mà bệ hạ..."
Hắn ngừng lại, không nói tiếp nữa.
Cảnh Nghiễn chuyển chủ đề tới chuyện giám quân, "Xem ra Tào Tranh không hòa hợp với quân lính rồi, căng thẳng ra phết."
Ninh Như Thâm tò mò, "Sao bọn họ lại không hợp nhau nhỉ?"
"Không rõ lắm. Nhưng mà hồi trước ta từng làm việc chung với Tào Tranh một lần, hắn quá bảo thủ. Mỗi khi làm việc gì đều phải viết giấy tờ, đợi phê duyệt, sau đó tiến vào giai đoạn làm giấy tờ tiếp theo, lại đợi phê duyệt, cứ lặp đi lặp lại như vậy..."
"..."
Ninh Như Thâm cắn môi, nghe thôi đã thấy sôi máu rồi.
Cậu uống một hớp trà lạnh, "Ồ."
Cảnh Nghiễn rất thức thời mà ngừng lại, "Ngươi đoán Tào Tranh còn tiếp tục ở lại Bắc Cương để giám quân không? Rốt cuộc bệ hạ có ý gì?"
"Bệ hạ..." Ninh Như Thâm thất thần.
Cậu lại nhớ về ánh mắt mà Lý Vô Đình nhìn mình.
Cậu cũng rất muốn biết Lý Vô Đình có ý gì...
Cảnh Nghiễn bỗng nhiên chọc cậu một phát, "Ngươi đang nghĩ gì vậy, èo... ngươi đỏ mặt đấy à? Thời tiết đúng là hơi nóng bức thật. À, ngươi lại còn đắp chăn nữa chứ, mau bỏ ra đi."
Hắn vừa nói vừa giơ tay ra.
Ninh Như Thâm sực tỉnh, tét cái bép vào tay hắn!
Sau đó cậu đuổi hắn đi, "Không bỏ. Được rồi, đến giờ về rồi đấy. Ngươi mau về đi, nhanh nhanh nhanh."
Cảnh Nghiễn bị xua đuổi:????
- --
Chuyện Giám quân tạm thời gác lại.
Mấy ngày sau, một con khoái mã mang theo tin tức khẩn cấp đã vượt tám trăm dặm, đội mưa gió và đạp lên bùn đất để chạy về kinh thành.
Bên ngoài Ninh Phủ, có người gọi cổng.
Nghiêm Mẫn cầm một lá thư vào trong chủ viện, "Đại nhân! Bắc Cương gửi thư."
Ninh Như Thâm đang nằm trên ghế, ngẩng đầu lên nhìn:?
Nghiêm Mẫn dâng thư lên, "Người đưa thư nói là Hoắc Tướng quân đã gửi một lá thư khẩn cấp tám trăm dặm cho Thánh thượng, tiện thể gửi kèm một lá thư khác cho Ninh đại nhân. Cả hai phong thư đến kinh thành cùng lúc."
Sao lại có cả thư cho cậu nhỉ?
Ninh Như Thâm tò mò mở ra xem.
Cậu chỉ thấy trên thư ghi rằng hãy tự tay mở ra. Cậu xé phong thư rồi giũ giấy ra để đọc:
Bức thư này được viết theo thể biền ngẫu nhịp nhàng, câu từ rất khẩn thiết.
Trong thư kể rất chi tiết về mọi chuyện lớn nhỏ của quân đội và dân chúng, lại giải thích rõ ràng rằng Định Viễn Quân tình nguyện bảo vệ nước nhà, máu nhuộm biên cương, canh giữ sự bình yên cho Đại Thừa.
Tình cảm trong thư làm lòng người cảm động, đạo lý trong thư khiến người ta thấu hiểu.
Tóm lại là mong muốn được thay Giám quân, ví dụ như một triều thần đắc lực như "Ninh đại nhân".
- --
Ninh Như Thâm đọc xong thì bùi ngùi một lúc lâu.
Nếu bảo không xúc động thì chắc chắn là nói dối, nhưng mà...
Cậu nhìn lên đầu bức thư, nhíu mày lại: Cái dòng chữ "Thần xin bẩm báo" này là sao?
- --
Cùng lúc đó ở Dưỡng Tâm Điện.
Người đưa thư mới trở về từ biên quan, nay đang quỳ xuống trước Ngự tiền và dâng bức thư lên:
"Khởi bẩm bệ hạ, đây là bức thư do chính tay Hoắc Tướng quân viết, được đưa khẩn cấp tám trăm dặm về kinh thành!"
Lý Vô Đình ngồi sau Ngự án, "Trình lên đây."
Đức Toàn đi lên nhận lấy rồi dâng lên Ngự tiền.
Bức thư mật được niêm phong cẩn thận, hiển nhiên sau khi Hoắc Miễn niêm phong nó thì chưa có ai động vào.
Lý Vô Đình xé niêm phong, mở giấy ra đọc.
Vừa mở ra, hắn thấy trên đó chỉ có vài chữ rồng bay phượng múa rất lớn:
[Ninh đại nhân, tới đây nhanh!!!]
Ngón tay mang những khớp xương rõ ràng khựng lại.
Lý Vô Đình cúi đầu, tiếp tục chậm rãi lật giấy thư ra, hắn thấy một xấp giấy dày đầy ắp những con chữ chứa chan sự dụ dỗ, phía trên cùng viết là:
Tặng kèm, thực đơn đặc sản Bắc Cương.
Lý Vô Đình, "..."
- --------
Lời tác giả:
Lý Vô Đình: Hoắc Miễn, được lắm.
Hoắc Miễn (vung bút): Một công đôi việc, không hề sơ hở.
Phong thư đến đúng người nhận rồi, nhưng Võ Trạng nguyên của chúng ta đã bỏ lộn hai bức thư bên trong.