Cô và anh chính thức ở chung.
Phàn Dực Á rất lười biếng, sẽ không chịu làm việc nhà.
Trong nhà không có máy giặt nên quần áo, quần lót, tất, toàn bộ đồ của anh đều do cô giặt tay.
Chiều nào cũng vậy, sau khi tan làm lại ngồi xổm trong phòng tắm nhỏ hẹp, giặt đồ lót của anh, so với cảm giác khi giặt đồ lót cho em trai thì hoàn toàn khác nhau, thậm chí vài lần đầu, sau khi giặt sạch, mang đi phơi nắng, cô cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa lén lút.
Đương nhiên anh nhận ra được cô không tự nhiên, liền trêu chọc cô đến cùng.
Giống như trước đây, ban đêm cô liều mình đọc sách.
Anh chờ cô đến bực mình, liền mạnh mẽ ép cô lên giường, tay chân dài ngoằng quấn lấy cô vào trong ngực, cô dám phản kháng anh sẽ hôn đến khi cô đầu hàng mới thôi.
Phàn Dực Á luôn ngang ngược khiến người ta thật tức giận.
Quan hệ của bọn họ có coi là ngọt ngào không?
Mỗi ngày cô đi đến chỗ làm thêm, đúng giờ anh sẽ đến chờ.
Đưa cô đi học, đón cô về nhà, đây là nghĩa vụ của bạn trai, anh coi là hạng nhất.
Cô không có thời gian nấu ăn, vì thế, mỗi ngày anh đều giống như làm ảo thuật, mang đến một cái đĩa rất đẹp mắt, bên trên là bữa tối tinh tế.
Những nguyên liệu nấu ăn bình thường, qua bàn tay của Phàn Dực Á, giống như diệu thủ sinh hoa.
Từ trong miệng các sinh viên khác, cô đã biết trước rằng Phàn Dực Á có thiên phú về nấu ăn, di truyền từ ông nội anh –người sáng lập “Pháp vị thiên hạ”.
Nhưng Phàn Dực Á chưa bao giờ vì ai mà xuống bếp, ngay cả cha mẹ anh cũng phải đợi tới khi anh tham gia cuộc thi đấu quốc tế mới có cơ hội ăn món của anh.
Nghe nói món ăn do Phàn Dực Á làm, ngay cả chuyên gia ẩm thực Mỹ cũng kinh ngạc.
Có điều tính tình của anh làm sao có thể an phận ở trong nhà bếp chứ.
Cho nên nói không cảm động là nói dối.
Mà tính cách của anh lại khiến anh không được tự nhiên, nếu cô dám nói một câu “Cám ơn” thì chắc chắn cô sẽ bị anh tỏ ra hung ác đến mức chỉ dám chui trong ổ chăn.
Nhưng ngay trong lúc hạnh phúc ngọt ngào cô cũng bắt đầu cảm giác được có gì đó không ổn.
“Mấy giờ rồi?” Anh thích hỏi cô thời gian.
“Không phải anh có đồng hồ sao?” Đột nhiên cô nhớ ra đồng hồ trên tay anh lần xuất hiện cuối cùng là ở phòng tắm, về sau không thấy tăm hơi nữa. “Đồng hồ trên tay anh đâu?”
Anh cứng đờ một lúc.
“Không cẩn thận, đánh mất rồi.” Trả lời có vẻ gượng gạo.
Sau đó, cô bắt đầu phát hiện các đồ vật khác của anh mất ngày càng nhiều.
Đầu tiên là đồng hồ, đến áo khoác, tiếp đến là chiếc bật lửa mà anh rất thích.
Cuối cùng là đôi giày da của anh, cô đành đưa anh đi mua giày, anh lại chọn một đôi giày thể thao.
Hãng New Balance, giảm giá rồi chỉ còn hơn ba trăm.
Sau đó cô nhận được điện thoại của mẹ, chứng thật rằng không phải cô suy nghĩ nhiều.
“Tiểu Mạt, tên bạn trai giàu có ngốc nghếch của con gần đây làm sao thế? Mẹ nợ hơn một trăm vạn, thế mà nó chỉ đưa được có ba mươi vạn, có phải dạo này con làm nó tức giận không? Tiểu Mạt, con nghe mẹ, kẻ có tiền thì phải nịnh bợ, nó nói thế nào thì con cứ nghe theo là tốt rồi…”
Những gì mẹ cô nói tiếp cô chẳng còn lòng dạ nào mà nghe.
Bây giờ, đối với nợ cờ bạc của mẹ cô đã chết lặng đến chẳng còn sức mà hét.
Mẹ cô càng chơi càng lớn, bởi vì có Phàn Dực Á là “Máy rút tiền tự động”, có thể không cần lo lắng.
Từ lâu cô đã không lãng phí lời nói.
Nếu Phàn Dực Á không phải là kẻ ngốc hoang phí tiền bạc thì cô phải làm thế nào đây?
Cô phát hiện mình không dám nghĩ vấn đề này nữa.
. . . . . .
Hôm nay, vừa đến trường học, cô nhận ra rất nhiều bạn học chỉ trỏ sau lưng cô.
Trong phòng hiệu trưởng, tờ quyết định đuổi học được đặt trước mặt cô.
Cô ngạc nhiên.
Tác phong không đứng đắn.
Trên quyết định chỉ có một lý do đuổi học, làm người ta tức giận.
“Em có thể bị đuổi học, nhưng xin các thầy giải thích rõ ràng thế nào là ‘tác phong không đứng đắn’?” Cô bình tĩnh, vô cùng lạnh lùng hỏi.
Cô cần nghe lý do thuyết phục!
“Chúng tôi không muốn nói nhiều, em tự xem đi!” Hiệu trưởng coi thường bỏ một bản hợp đồng lên trước mặt cô, “Sinh viên đại diện cho bộ mặt của trường như em sao lại có thể trở thành tiếp viên hả?”
Nhất thời mặt cô trắng như tuyết.
Đó là hợp đồng cô ký bán đi đêm đầu tiên của mình.
Cô nắm chặt hợp đồng, chặt tới mức ngón tay cũng biến thành màu trắng.
Đời này cô chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như vậy.
Giống như ở trong đại sảnh, trước mặt đám đông bị người ta hung hăng tát một cái.
Cô đứng thẳng lưng, bình tĩnh trả lời, “Em hiểu được, em xin tự động thôi học.”
Đứng lên, cho dù không hoàn thành được chương trình đại học, cô cũng sẽ không chịu đựng nhục nhã như thế.
“Từ từ đã.” Hiệu trưởng gọi cô lại, “Có người… bảo tôi cảnh cáo em… Không nên vọng tưởng giữ những thứ không thuộc về em…. Bây giờ chỉ là bắt đầu mà thôi…”
Cô chấn động.
Vấn đề thực sự thì ra là đây.
. . . . . .
Cô không biết mình quay về nhà như thế nào, chỉ nhớ khi đẩy cửa ra thì Phàn Dực Á lập tức giấu tờ báo ra đằng sau.
Thị lực của cô rất tốt, tốt đến mức có thể nhìn một cách chuẩn xác tờ báo mà anh giấu có khoanh rất nhiều vòng tròn.
Phàn Dực Á đang tìm việc làm.
“Không phải anh nói trong nội thành anh có rất nhiều nhà cao cấp cho thuê sao? Em không muốn ở đây nữa, chúng ta thu dọn chuyển đi thôi.” Mặt cô không biểu cảm, nói.
“…”, anh im lặng một lúc, gật đầu, “Được.”
Cô cười lạnh.
Anh còn muốn giấu cô tới khi nào?
Chắc anh lại lên kế hoạch bán thứ gì đó đi để thỏa mãn yêu cầu của cô phải không?
Anh còn thứ gì có thể cầm cố được sao?
Bây giờ anh không còn đủ sức gánh cô và gia đình cô nữa.
Anh đã không còn giá trị lợi dụng.
Cô muốn đuổi anh đi!
“Em thấy mệt, muốn ngủ một lúc.” Cô mệt mỏi nằm lên giường.
Vì sao không mở miệng được?
“Bây giờ mới là buổi chiều mà!” Anh nhướn mày.
“Buổi chiều thì không thể ngủ sao?” Cô dùng chăn bao quanh đầu mình.
Cô không thích thay đổi, không thích sự rung động trong ngực, không thích tự nhiên hoảng hốt, càng không thích mắt mình lúc này sắp rơi lệ.
“Có thể chứ, anh ngủ cùng em!” Anh cười sang sảng, cơ thể to lớn đè lên.
“Đừng nghịch, em rất buồn ngủ.” Đầu cô huých vào ngực anh, ngăn anh đến gần.
Thì ra cô bé lọ lem và hoàng tử không thể ở bên nhau.
Bởi vì gia thế là chướng ngại vật mà bọn họ vĩnh viễn không vượt qua được.
Thì ra kết thúc của “Cô bé lọ lem” không phải là bọn họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
Mà là hoàng tử bị đuổi khỏi hoàng cung, từ nay về sau trở thành “chàng trai bụi đời”.
Tiếp theo thế nào? “Cô bé lọ lem” và “chàng trai bụi đời”, mỗi ngày vì chuyện củi dầu gạo diêm mà cãi nhau sao?
“Còn chưa ‘hầu hạ’ anh mà đã lén đi ngủ rồi hả?!” Anh đùa cô, không cho cô ngủ.
Nghịch ngợm một lúc liền biến thành triền miên.
Quần áo của cô lại bị anh cởi hết.
Sau khi triền miên xong, thân thể anh vẫn ở trên người cô, hơi thở tình ái ngọt ngào tràn ngập lẫn nhau.
Hơi thở mới bình thường lại, anh liền tự mình lau sạch, từ người mình rồi đến dịch thể dính trên da thịt trắng nõn của cô.
Có điều dùng khăn tay lau da thịt mềm mại của cô, thân thể lại có phản ứng.
“Mạt Mạt, ngày kia là sinh nhật 18 tuổi của em phải không, muốn như thế nào?” Anh chống nửa người lên hỏi cô.
Mắt cô vẫn nhắm chặt như cũ, lông mi run nhè nhẹ.
Anh có phần buồn cười, đã “làm” đến mấy lần rồi mà cô vẫn không dám nhìn thân thể anh.
Kéo tay cô lên, ấn vào nơi vẫn đang “kiêu ngạo” của mình.
Cô chấn động, giống như bị lửa đốt, thiếu chút nữa là bỏ chạy.
Cho dù chỉ ấn nhẹ một cái cô cũng cảm giác được phía dưới của anh bóng loáng như tơ, giống như một thanh sắt lớn.
Trong ngực anh không ngừng xao động, khó khăn lắm mới nhịn được không cười lớn lên.
Anh thích trêu chọc cô!
“Ngày kia tròn 18 tuổi, anh sẽ không tử tế với em như hôm nay đâu, tốt nhất là em mau chóng quen với nó đi, ngay kia nó sẽ chính thức đối phó với em!” Anh không buông tha cô, mặc kệ cô phản kháng, giữ chặt tay cô.
Nhìn cô đỏ mặt, liều mạng giãy dụa, anh cảm thấy vô cùng đáng yêu.
“Sợ như thế thì ngày kia chúng ta phải làm thế nào? Đừng cho là anh sẽ hiểu ý mà mềm xuống đấy.” Anh tiếp tục trêu cô.
Thật ra đã đợi lâu như thế, anh có thể đợi cô một hai năm nữa cũng được.
Tình dục không phải là thứ quan trọng nhất.
Anh nguyện ý chờ, chờ đến khi bọn họ đều có dục vọng giống nhau sẽ lại kết hợp.
Nhưng anh không ngờ tới cô lại gật đầu.
“Được, ngày kia chúng ta cùng trải qua sinh nhật. Em… em sẽ giao em cho anh.”
Vẻ mặt của cô giống như ra một quyết định trọng đại.
Anh kinh ngạc.
Hai tai anh dần đỏ ửng, thật mất mặt.
“Ngủ!” Anh hung ác ra lệnh cho cô.
Giống nhau, anh cũng dùng chăn che mặt mình.
. . . . . .
Hai người dưới chăn.
Một người, ý cười tràn đầy khóe môi.
Một người nước mắt lặng lẽ chảy ra.
. . . . . .
Phàn Dực Á, làm sao bây giờ? Anh đã không còn giá trị lợi dụng nữa.
. . . . . .
P/S: Thường thì nhân vật như Hạ Vũ Mạt sẽ là nữ phụ trong một số câu truyện khác, kiểu ngày trước lợi dụng nam chính xong chia tay, sau này khi nam chính đã yêu nữ chính ngây thơ trong sáng thì lại xuất hiện…
Nhưng đánh giá một cách khách quan thì ngay từ đầu Phàn Dực Á đã dùng tiền để mua tình yêu (dù rằng A Á ko cố ý làm thế, chỉ là ko biết phải làm sao để theo đuổi một cô gái), còn Hạ Vũ Mạt đã tự coi mình là thứ hàng hóa có bảng giá sau cái đêm bán thân ở câu lạc bộ. Cho nên mối quan hệ giữa họ ko hề có cơ sở vững chắc, và Hạ Vũ Mạt cũng luôn cho rằng mọi thứ hiện giờ mình có sẽ mau chóng biến mất. Tuy tình cảm của họ tan vỡ nhưng chính tình yêu dành cho Phàn Dực Á mà Hạ Vũ Mạt ko nhận ra lại là thứ đã thức tỉnh cô, khiến cho cô thay đổi ý nghĩ chỉ cần tiền là có thể bán đi bản thân mình. Phải nói rằng Hạ Vũ Mạt rất may mắn mới gặp được Phàn Dực Á, nếu không cô ấy sẽ chỉ là một cô gái bao cao cấp trong câu lạc bộ đêm hoặc một người phụ nữ vì tiền bạc mà lấy một người mình ko yêu, trở thành cái máy rút tiền cho bà mẹ nghiện cờ bạc…
Điểm đặc biệt của Giường đơn là ở chỗ tác giả đã để nam chính là nhân tố tác động làm thay đổi nữ chính, để nữ chính hướng thiện và không đầu hàng nghịch cảnh ngay cả khi bị mẹ mình ép vào con đường nhơ nhuốc một lần nữa. Sau này Phàn Dực Á luôn cho rằng tình yêu khi trước của mình rất ngây thơ, bản thân hết sức ngu ngốc, nhưng anh không hề biết rằng chính sự ngây thơ đó của mình lại đã cứu rỗi cuộc đời của Hạ Vũ Mạt.