Mặt trời đứng bóng.
Còn mười sáu dặm nữa sẽ đến Đại Thạch trấn.
Trong trấn chỉ có khoảng vài trăm người dân cư ngụ.
Cả trấn chỉ có một khách điếm, khách điếm Bình An.
Chiều hôm đó có bốn người đang ăn cơm uống rượu tại khách điếm. Một gã ngồi cạnh cửa sổ, vẻ mặt buồn bã uống rượu, gã đã ngoài năm mươi, dáng vẻ mệt mỏi. Ở góc khác đang có hai gã đang dùng cơm, ăn vận bình dị. Còn ở chiếc bàn giữa quán trông ra phố, nhìn như một con mèo say khướt, lão bản trong điếm cùng tiểu nhị thi thoảng lại đưa mắt nhìn hắn.
Quán có ba tiểu nhị cùng lão bản là một ông già ngoài năm mươi tuổi.
Không khí nóng nực khiến ngươi ta phát bực.
Lúc này, hai chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa khách điếm.
Xe vừa dừng trên xe liền có một nam một nữ bước xuống.
Người con trai dáng vẻ anh tuấn thoát tục.
Trên chiếc xe còn lại bước xuống hai người, ngoại hình khiến người ta muốn chết sặc.
Hình dáng hai người này thật sự cổ quái, trông rất buồn cười.
Nên hai gã thực khách đang ăn cơm trong quán nhịn không được phì cười.
Cả lão bản lẫn ba gã tiểu nhị cũng không kiềm chế được.
Hai khách nhân bọ một ột thấp, một mập một ốm, cao đến kỳ cục trông như một cây gậy trúc, mập đến quái dị như một bao thịt tròn căng.
Chính thị Trường Đoản nhị đao, Hà Bát Trương Ngũ.
Đi theo xuống còn có ba gã đại hán uy mãnh, bọn họ chính là Lý thị huynh đệ Lý Thiên Hành, Lý Thiên Hùng, Lý Thiên Thắng.
Cả bọn quay lại cùng nhau kéo xuống khiêng tất cả thùng trên xe vào trong khách điếm.
Tổng cộng mười sáu chiếc thùng.
Lão bản cười cầu tài bước ra miệng liếng thoắng:”Khách quan cần phòng? Bổn quán tuy đơn sơ …”
“nhưng phục vụ rất chu đáo, món ăn thức uống tươm tất, giá cả hợp lý!” Hà Bát hi hi ha ha tiếp lời.
“Ối chà! Này, lão đầu, hay là ngươi bớt cười đùa đi để mọi người nghỉ ngơi chứ!” Trương Ngũ cười nói.
Lão chưởng quỹ vẻ mặt như chối bỏ sự tàn phá của thời gian hơn hớn cười nói:”Thật là, thật là …..
Lý Thiên Hành hỏi:”Ba gian phòng?”
Lão liền lập tức cười nói:”Có, có, có, bổn điếm vừa lúc còn trống sáu gian, ba gian trên lầu còn đâu đều ở tầng dưới.”
Chu Bạch Tự nhíu mày nói:”Còn có người khác ở sao?”
Lão giật mình nói:”Bẩm không có, lão cùng ba tiểu nhị cùng gia quyến không ở tại đây. À! Không! Sáng nay có hai mẹ con vừa đến trọ ở dưới lầu …”
Sau đó liền cười nói:”Người mẹ hẵng còn rất trẻ, đứa nhỏ còn chưa nói được!
Chu Bạch Tự đặt xuống một thỏi vàng nói:”Phòng tốt nhất! Trọ một ngày! Số vàng này là để thanh toán! Mang rượu ra cho bọn ta mau!”
Tiền thật làm động lòng người, huống hồ là hoàng kim. Vả lại tiền thưởng trọng hậu như vậy khiến lão chưởng quầy cưới đến híp mắt.
Ba gã tiểu nhị liền khom người chạy đến cười cầu tài muốn giúp mang hàng trang của bọn họ lên phòng.
Chu Bạch Vũ lạnh lùng thốt:”Bất tất, để đấy bọn ta sẽ tự mang lên!”
Gian phòng cũng giống như mọi trong mọi khách điếm thông thường, chỉ lớn hơn một chút, không nhiều.
Bọn Chu Bạch Tự cũng đã rất mệt mỏi.
Nghỉ ngơi một lúc trời đã sụp tối.
Trời vừa tối phía ngoài khách điếm trở nên cực kỳ ồn ào, Lý Thiên hành ra xem thì ra là một tiêu đội đến tìm nơi nghỉ trọ, ước chừng có tám gã tiêu sư cùng hai tiêu đầu.
Chu Bạch Tự vén màn cửa nhìn xuống một lát, sau thấy Trương Ngũ phi thân lên trềm giọng nói:”Đêm nay phải cẩn thận! Hai gã tiêu đầu kia chính là Thương Châu Cửu Chỉ thành chủ Thích Kế Uy, gã kia là Dũng Thắng tiêu cục Khoái Đao Xa Lôi đứng hàng thứ hai trong tiêu cục, lần này tranh tiêu xem ra không đơn giản! Gánh nặng trên vai, tuyệt đối cẩn thận!”
Bạch Hân Như nhíu chặt đôi mi thanh tú nhẹ giọng đáp:”Chúng ta có nên cùng họ nói chuyện?”
Chu Bạch Tự quay đầu lại nói:”Ta thấy không cần, ra ngoài áp tiêu luôn đa nghi, không dễ tin người, hà huống chúng ta trọng nhiệm trên người, không cho người khác biết thì tốt hơn!”
Sắc mặt gã trầm xuống giọng trầm trọng:”Nếu ta đoán không sai, lai lịch đám người này có điểm bất minh!”
Tổng cộng có ban gian phòng.
Trong căn phòng ở giữa đang chứa mười sáu chiếc thùng, không lớ không nhỏ.
Bắc Thành Chu bạch Tự cùng Lý Thiên Hành, Lý Thiên Thắng, Lý Thiên Hùng ở tại gian phòng này.
Trường Đoản nhị đao ở tại gian phòng bên trái.
Gian bên phải là nơi ở của Tiên Tử nữ hiệp Bạch Hân Như.
Đêm đã vào khuya, Chu Bạch Tự, Lý Thiên Hành, Lý Thiên Thắng đã tắm rửa qua, Lý Thiên Hùng vẫn còn đang trong phòng tắm gội.
Mọi thứ thực bình thường.
Nhưng sự tình bất thường cuối cùng đã đến.
oOo
Ngọn đèn leo lét.
Lý Thiên Sanh cùng Lý Thiên Hành đang ngồi trò chuyện tại bàn, Chu Bạch Tự dựa người vào cửa sổ lắng nghe.
Chuyện bắt đầu với sự cảm thán buồn bã của Lý thị huynh đệ cho đến khi Lý Thiên Hùng đi tắm thì câu chuyện mới có vẻ bình thản lại, Thanh Sam Thập Bát kiếm tuy không phải anh em ruột thịt nhưng dù sao cũng là đồng môn sư huynh đệ, hôm nay chỉ còn lại ba người, chẳng trách sao không có cảm giác thương tiếc.
Lý Thiên Thắng bỗng nói:”Đại ca! Tiểu đệ cái gì cũng không biết nhưng cũng có thể nhìn ra chúng ta sắp được mời uống rượu mừng của Chu đại hiệp với Bạch nữ hiệp rồi!”
Lý Thiên Hành cười cười nói:”Cũng phải, ta cũng nhận thấy chuyện đó. Chẳng biết Chu đại hiệp đã có chọn ngày lành tháng tốt chưa để huynh đệ chúng ta đến uống một trận thật nhiệt náo nhỉ!”
Chu Bạch Tự đỏ mặt xấu hổ nói:”Nói bậy! Nói bậy! Để Bạch cô nương nghe được thì …”
Lý Thiên Thắng cười lớn:”Thật không ngờ Chu đại hiệp lại không thể trêu chọc như thế …”
Lý Thiên Hành cũng bật cười. Chu Bạch Tự cái thế anh hùng, võ công tuyệt đỉnh khi nói đến tư tình nhi nữ mặt lại đỏ lựng như tượng Quan Công, lúng ta lúng túng chẳng biết phải làm thế nào cho phải.
Đúng lúc này, sự tình đã phát sinh.
Chu Bạch Tự bất giác cảm thấy phía ngoài cửa sổ thoáng có bóng người, gã vừa quay người lại thì đã thấy ánh lên, mũi kiếm đã đâm xuyên tường vào.
Chỉ chậm một sát na bụng gã đã trúng kiếm
Địch nhân đang ở ngoài.
Chu Bạch Tự rút kiếm.
Cùng lúc cửa sổ bị người đó phá tung.
Lý thị huynh đệ lập tức ngưng cười.
Kiếm Chu Bạch Tự chưa xuất ra, bên ngoài cửa sổ lộ ra một bóng người, một điểm hàn tinh phóng tới.
Chu Bạch Tự phát kiếm chấn bay hai đạo ám khí.
“Xèo!”, ngọn nến đã bị một mũi ám khí bắn tắt.
Lý thị huynh đệ quát lớn đồng thời rút kiếm.
Cùng lúc bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Lúc này gian phòng tối đen, ngoại trừ tiếng đập cửa hoàn toàn không có một thanh âm nào khác, mọi người trong phòng nín thở không dám vọng động.
Chu Bạch Tự trầm giọng:”Ai?”
Âm thanh gõ cửa chợt im bặt.
Chu Bạch Tự mang kiếm phóng đến giật tung cửa phòng. Cùng lúc đó hai cánh cửa sổ bật tung ra, một bóng người phóng vào.
“Đang!” hoa lửa bắn tung toé, kiếm của Chu Bạch Tự cùng đối phương chạm nhau, người đó võ công tuyệt không dưới Thi Quốc Thanh, gã núp bên cạnh cửa phòng.
Hắn phóng kiếm đâm vào một chiếc thùng, tức khắc cả phòng sáng rức ánh hoàng kim, kiếm của Lý thị huynh đệ liền đâm tới. Hắn trở mình tránh được một kiếm như cánh tay phải đã bị chém trúng một nhát kiếm của Lý Thiên Hành.
Hữu thủ của hắn liền phất ra sáu, bảy mũi ám khí.
Song thủ Lý thị huynh đệ vươn ra bắt gọn toàn bộ ám khí, trông lại đã không thấy bóng dáng một của hắn đâu.
Hắn tuy võ công không cao nhưng kỹ thuật sử dụng ám khí và khinh công quả thực rất khá.
Chu Bạch Tự cùng đối thủ đã quá tam chiêu, hằn vẫn dùng tay trái sử kiếm, bất ngờ tay phải hắn đẩy tới một người.
Chu Bạch Tự cả kinh, vươn tả thủ đỡ lấy bóng người đó cùng lúc xoay kiếm phản thủ thì hắn đã phóng mình chạy khỏi phòng.
Khinh công cùng lực tay của hắn tuyệt không dưới Thi Quốc Thanh.
Bàn tay Chu Bạch Tự đặt trên cổ người vừa bị xô tới liền phát giác gã toàn thân lạnh cứng, vong mệnh đã lâu.
Chu Bạch Tự quát nhỏ:”Đóng cửa! Thắp đèn!”
Lý Thiên Thắng hoành kiếm án trụ tại cửa sổ, Lý Thiên Hành lập tức dùng hoả tập thắp nến.
Ánh nến bừng sáng, trong đầu Chu Bạch Tự hiện ra hàng loạt câu hỏi.
Câu hỏi đầu tiên, người tới võ công cao như thế rốt cuộc là nhân mã từ phương nào?
Thứ hai, có hai người, kế hoạch tập kích chu toàn, nhưng chưa có thu hoạch gì lại đột ngột bỏ đi, vì sao chúng lại đến như thế?
Thứ ba, mặc dù kịch chiến chỉ trong nháy mắt nhưng Bạch Hân Như, Trương Ngũ, Hà Bát tất sớm phát hiện, tại sao còn chưa thấy ai đến?
oOo
Gian phòng của Bạch Hân Như ở phía bên phải phòng này, dù nàng không muốn nghe lén người khác nhưng Lý thị huynh đệ nói chuyện oang oang, lại đem chuyện tư tình của nàng ra thảo luận, nàng dẫu không muốn nghe cũng phải nghe.
Nghe hết mấy câu nói kia nàng má phấn ửng hồng, thẹn thùng, bối rối.
Nàng một mặt lắng nghe, mặt khác tắt đèn, tay mâm mê đuôi tóc đang muốn lên giường đi ngủ.
Ngay lúc đó nàng nghe được một thanh âm lạ, loạt soạt từ vách phòng kề bên, nghe giống như có một vật gì bị đâm thủng liền ngưng thần giới bị.
Liền sau đó nàng lại nghe tiếng bạt kiếm, tiềng cười nói của Lý thị huynh đệ vụt tắt lại có tiếng ám khí phóng ra.
Bạch Hân Như chấn động biết phòng bên có biến, liền lập tức trở mình phóng đến trước giường chụp lấy Tố Nữ kiếm, giật tung cửa dự định ra ngoài tiếp ứng.
Cửa vừa hé mở một hán tử đã xuất hiện, kình phong bức tới.
Hắn như đã chực chờ sẵn từ lâu, cửa vừa mở chưởng liền xuất.
Bạch Hân Như chấn kinh, kiếm liền phát chiêu từ dưới đâm lên nhắm vào hán tử nọ.
Người nọ trúng kiếm nhưng không phát ra bất cứ thanh âm nào, cả người vẫn đổ xuống phía Bạch Hân Như.
Bạch Hân Như hốt hoảng nhưng trong lòng vẫn không loạn, tả thủ vươn ra chụp trúng thân thể hán tử đó.
Nàng đỡ lấy gã, lúc này ngoài trời u ám, mờ mờ mịt mịt nhưng vẫn có thể nhìn thấy dung mạo của gã hết sức dữ tợn, hai mắt trợn trừng, sắc mặt đen ngòm, vốn đã vong mệnh.
Tình trạng tử vong của gã thật kỳ quái như giương nanh múa vuốt tựa quỷ đòi mạng đang muốn đến bắt người đưa xuống địa ngục.
Trong tình cảnh như vậy Bạch Hân Như không khỏi kêu lên thất thanh.
oOo
Gian phòng bên trái là nơi ở của Trương Ngũ Hà Bát, hai lão sớm đã ngủ say nên không có tỉnh giấc nhanh đến vậy.
Lúc Chu Bạch Tự bạt kiếm hai lão mới sực tỉnh, lúc ám khí phóng ra, thanh âm lạo xạo hai lão đoan chắc đã có biến.
Lúc tiếng gõ cửa vang lên Hà Bát, Trương Ngũ đã trở mình phóng ra, một cước đá tung cửa phòng cũng dự định tiếp ứng Chu Bạch Tự.
Cửa phòng vừa mở ám khí như mây che trời nhắm vào hai lão bắn tới, nếu là một người khác có lẽ đã sớm ô hô ai tai.
Nhưng đây là Trương Ngũ, Hà Bát! Hai lão thân mình dán sát đất, ám khí bắn hết bên trên, cả người bật dậy hai lão đã ra bên ngoài phòng.
Cả hai lão đều thoáng trông thấy từ cầu thang có một bóng người đang phóng xuống. Một tiếng quát lớn vang lên thân ảnh hai lão đã phân ra chặn trước mặt, sau lưng người nọ, bóng đao như núi đè xuống gã nọ.
Đao của gã vừa chặn được đao của hai lão chân đã đạp mạnh phóng xuống dưới lầu.
Quá nhất chiêu hai lão biết đối phương không phải địch thủ liền thét lớn phóng người đuổi theo.
Chân chưa chạm đất từ dưới lầu đột ngột xuất hiện một bóng người, thân pháp cực tốc áp sát hai lão.
Trường đao Trương Ngũ lập tức phóng ra nhằm vào bụng, đoản đao Hà Bát cũng đồng thời chém vào chân người nọ.
Hắn tay trái búng ra một chỉ vào thân trường đao làm chấn động cổ tay Trương Ngũ, đao thế lệch sang một bên, vừa hay chặn lại thế công của Hà Bát.
Trường Đoản nhị đao cả kinh, vừa lúc đó trên lầu vang lên tiếng thét của Bạch Hân Như.
Hữu thủ người nọ vẫy ra, tay không xuất trảo phong toả hai thanh đao, tả chưởng cách không chưởng Hà Bát, chân phải đá Trương Ngũ.
Trương, Hà nhận thấy tình hình không ổn lập tức buông đao thoái lui, kinh hiểm tránh được sát chiêu của đối thủ.
Lúc đó Chu Bạch Tự vừa thắp sáng đèn, dưới lầu các gã tiêu sư trong phòng rộ lên tiếng quát tháo, từ trên giường phóng xuống chuẩn bị ứng chiến. Người nọ tuy đã đoạt được đao nhưng thấy quá muộn để xuất thủ, gã lắc mình hai cái đã biến mất nơi góc hành lang khách điếm.
Lúc này Trường Đoản nhị đao mới thở ra một hơi, một chân bước tới Diêm Vương điện đã rụt lại.
Võ công người nọ hai lão bình sinh mới thấy lần đầu.
Bốn năm gã tiêu sư từ trong phòng phóng ra bao vây Trường Đoản nhị đao.
Lúc này, đèn đã sáng, Chu Bạch Tự nhìn kỹ người trên tay mình mới phát giác gã chết đã lâu, mặt mày thâm tím.
Hậu tâm gã bị đâm lủng một lỗ, máu cũng đã ngưng kết.
Lý Thiên Hành nhìn qua kinh hãi thốt:”Đấy là người trong đám tiêu sư kia!”
Lý Thiên Thắng quan sát số ám khí trong tay một lúc rồi nói:”Người vừa rồi là Thiên Thủ thư sinh Sử Trung Minh!”
Chu Bạch Tự trong lòng cực kỳ nhiễu loạn, chuyển tay đưa xác chết cho Lý Thiên Hành vứa bước ra ngoài vừa nói:”Để ta ra xem Bạch cô nương có việc gì không?”
Cùng lúc tiếng thét thất thanh của Bạch Hân Như vang lên.
oOo
Vừa lao ra gã liền thoáng thấy có một hắn y nhân phóng đến, Lý Thiên Hùng rút kiếm, hắn y nhân đưa tay bắn ra ba đạm ám khí ánh bạc.
Lý Thiên Hùng rút kiếm liền thấy mình sai lầm, ấy là do gã đi tắm, kiếm cũng không mang theo nên luống cuống vội nghiêng người tránh được một, song chỉ bắt được một, còn một mũi ám khí cắm vào bụng phải của gã.
Gã liền cảm thấy cực kỳ đau đớn, hắc y nhân nọ cất tiếng cười đanh ác rút kiếm đâm thẳng vào gã.
Gã dồn sức đảo người tránh được một kiếm, hắc y nhân lại chém ra thêm một chiêu, gã bộ pháp cấp bách thay đổi lại tránh được nhưng không thể hoàn thủ, lúc này vết thương gã càng lúc càng đau nhức, mắt đã thấy phán quan tới kề bên.
Ngay lúc đó từ trên bậc thềm đá có hai người nhảy xuống, một người thân pháp cực nhanh như lướt nhẹ trên không, người còn lại hướng về phía hắc y nhân quát:”Lão Tề! Còn không dừng tay! Không được giết chết!”
Người nọ nghe tiếng kiếm thế chậm lại, chém bừa một kiếm rồi bỏ đi.
Vết thương của Lý Thiên Hùng cực kỳ đau nhức, gã cố gắng bò ra phía trước, bò được một đoạn lại thấy một bóng người trước mặt, người nọ vừa thấy gã liền đâm tới một kiếm.
Gã vốn không phải đối thủ của người đó huống hồ gã còn đang trọng thương, gã chỉ còn cách cắn răng hơi nghiêng mình né tránh nhưng mũi kiếm cũng đã cắm vào cánh tay phải của gã.
Gã hét lớn một tiếng giật mạnh người về phía sau, kéo mình thoát khỏi mũi kiếm.
Người nọ còn muốn truy sát nhưng lúc này trong sảnh càng lúc càng nhiều người, hắn chần chừ một lúc rồi thu kiếm bỏ chạy.
Lý Thiên Hùng nén đau đớn lùi về trong đại sảnh
oOo
Chu Bạch Vũ bây giờ tâm đã loạn không còn bình tình. Gã vừa động thân đã phóng đến trước phòng Bạch Hân Như.
Bạch Hân Như lúc này vẫn đang túm chặt tử thi, cực kỳ hoảng loạn, nhác thấy bóng người liền hét lớn phóng kiếm đâm tới.
Chu Bạch Tự tai mắt nhanh nhạy phất kiếm gạt ra nói gấp:”Hân Như! Là huynh!”
Thiên hạ đại loạn.
Dưới kia sáu gã tiêu sư vây lấy Trường Đoản nhị đao, gã cầm lưu tinh chuỳ quát:”Tam canh bán dạ các ngươi tay cầm đao ồn ào như thế thật ra muốn gì?”
Hà Bát giận quá hoá nghịch, cười nói:”Ta muốn cái gì? Các ngươi bán dạ thâu tập mới là muốn cái gì đây?”
Một gã cầm song đao quát lớn:”Cái gì? Chúng ta đánh lén các ngươi lúc nào? Ngươi nói chuyện phải cẩn thận một chút?”
Một gã khác cầm trường mâu ria méo lởm chởm nói:”Ta chỉ cần nhìn các ngươi là biết đúng là hai tên quái nhân không phải tốt lành gì! Còn nói Dũng Thắng tiêu cục chúng ta muốn đánh nhau? Trong đầu ngươi chứa cái gì thế?”
Lúc này, cửa một gian phòng khác mở ra, một tên dáng người thấp bé nhưng tinh nhanh bước ra, gã nhìn Trường Đoàn nhị đao một lúc liền chắp tay nói:”Hai vị phải chăng là Trường Đoản nhị đao Trương, Hà nhị hiệp của Phong Vân tiêu cục?"
Trương Ngũ ôm quyền cười nói:”Thì ra là Dũng Thắng phó tiêu cục danh chấn giang hồ Khoái Đao Xa Lôi Xa đại hiệp!”
Xa Lôi cười lớn:”Không dám! Không dám! Lời giang hồ đồn chớ nên nghe theo. Trương, Hà đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa tại hạ nghe danh đã lâu, chuyện hôm nay ắt do hiểu lầm mà nên!”
Hà Bát lạnh giọng nói:”Xa đại hiệp! Dũng Thắng tiêu cục là Thương Châu thất đại danh cục cùng Phong Vân tiêu cục vốn có quan hệ sâu xa, chỉ là giữa khuya đem ám khi tiếp đón huynh đệ ta quả thực khiến chúng ta khó hiểu!”
Xa Lôi đảo mắt nói:”Chắc hẳn là sự hiểu lầm! Chúng tôi nghe thấy trong sảnh cùng trên lầu có thanh âm khác lạ sau đó mới ra đây liền thấy nhị vị trong tay cầm đao nên ngỡ rằng có địch nhân đến dẫn đến sự hiểu lầm như vậy!”
Hà Bát, Trương Ngũ trong lòng đã có phần dịu lại, đúng lúc này từ ngoài khách điềm có một người giật lùi vào sảnh.
Trương Ngũ vừa nhìn đã nhận thấy người nọ thụ thương không nhẹ. Lão lắc mình vọt ra giúp đỡ. Người nọ nghe hơi gió nhầm tưởng có người ám toán liền quay người vỗ ra một chưởng, Trương Ngũ đẩy ra một chỉ liền chế trụ mạch môn người nọ, gã lúc này đã nhìn ra ai đang tới liền thất thanh kêu lên:”Trương tiền bối! Có địch nhân, là …”
Trương Ngũ nhìn cánh tay và bụng Lý Thiên Hùng nhuộm máu đỏ tươi liền vận công liệu thương, miệng quát gấp:”Là ai hạ thủ?”
Nội công lão năm mươi năm qua ngày ngày khổ luyện, không hề ngừng nghỉ. Bởi vậy, lão quát lớn một tiếng thật như sấm động trời quang muốn điếc cả tai.
Đại hán tay cầm trường kiếm bị doạ sợ đền nhảy dựng lắp bắp nói:”Quát cái gì chứ! Chúng tôi không bao giờ làm cái trò ám toán đê tiện này đâu!”
Trên lầu bỗng vang xuống một tiếng kêu kinh hãi, hai bóng người lao vút xuống, Lý thị huynh đệ.
Lý Thiên Hành vừa đến đã ôm lấy Thiên Hùng rụn giọng:”Đệ làm sao vậy? Là ai đã ra tay?”
Lý Thiên Thắng hồ đồ bất minh lại thấy Thiên Hùng không thể trả lời, lại thấy Dũng Thắng tiêu cục một bọn cầm đầy binh khí, gã quát lớn:”Xem kiếm!” sau đó đâm nhầu tới Khoái đao Xa Lôi.
Xa Lôi còn đang bất ngờ thì đại hán cầm song đao đứng kề bên đã lớn tiếng:”Không được vô lễ!” song đao bắt chéo đỡ lấy một kiếm.
Liền đó gã đại hán cầm trường mâu kêu lớn:”Xa tổng tiêu đầu! Lão tứ đang nằm trên vai hắn kìa!”
Lý Thiên Thắng chợt sựng lại, lúc này gã mới nhớ đến thi thể trên lưng nhưng không thể giải thích rõ. Lại một tiếng kêu kinh hãi vang lên từ phía gã cầm cây trượng:”Hồ Lão Tứ lưng đầy máu, hắn, hắn đã chết!”
Gã đại hán sử trường côn hét lớn một tiếng, một côn nhằm phía Lý Thiên Thắng đập xuống. Lý Thiên Thắng nổi giận quát lớn:”Được lắm! Kẻ gian tự tố giác mình, để ngươi xem ta có phải dễ trêu chọc đến vậy không?” gã xoay kiếm đỡ lấy một côn, bộ thế biến đổi tấn tới trước mặt gã nọ, gã liền hoảng hốt thu trường côn hộ thân. Tam kiếm của Lý Thiên Thắng kích tới, gã gạt đỡ được ba côn chân tay đã loạn hết cả lên.
Thanh Sam Thập Bát kiếm, người trong giang hồ xưng tụng Thập Bát Thanh Long quả nhiên danh bất hư truyền.
Gã sử song đao nhận thấy tình thế không ổn liền huy đao xông vào hỗ trợ.
Lý Thiên Hành quát lớn:”Được! Muốn quần công sao?” người theo tiếng bắn đến vẽ ra một kiếm chặn đứng trường mâu, liền đó lưu tinh chuỳ của một gã khác đã bổ xuống.
Lúc này, lão chưỡng quỹ cùng tên tiểu nhị cầm đèn bước ra tới, vẻ mặt kinh dị hỏi:”Khách quan! Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Dừng tay!” Một tiếng quát lớn vang lên tiếp đó một bóng người lướt từ trên lầu xuống, theo sát y là một cô gái áo trắng. Chính là Chu Bạch Tự cùng Bạch hân Như. “Chỉ là hiểu lầm! Có người giá hoạ!”
Gã sử kiếm vừa ngước lên nhìn đã kêu lớn:”Xa Tổng tiêu đầu, người xem! Cừu lão bát cũng chết trong tay chúng!”
Một tiếng quát lớn từ gã cầm quải trượng vang lên, đồng thời một trượng phóng ra nhằm vào đầu Chu Bạch Tự.
Chu Bạch Tự không gấp gáp nhẹ nhàng đặt thi thể trên lưng xuống, một tay vươn ra chộp cứng trượng, miệng hét lớn:”Dừng tay! Hãy nghe ta nói!”
Khoái đao Xa Lôi cũng quát lớn:”Tất cả dừng tay! Hãy nghe hắn nói rồi đánh cũng chưa muộn!”
Lúc này trong một gian phòng dưới lầu một bóng người lao ra, lưng đeo trường kiếm, tay gã chỉ có bốn ngón, một ngón còn lại chừng như bị người ta cắt đi, chính thị Cửu Chỉ Kim Long Thích Kế Uy.
Gã vừa xuất hiện đã bạt kiếm nói lớn:”Xa nhị ca! Phí lời cùng bọn chúng làm gì? Chúng đã giết lão Hồ và lão Cừu. Chúng huynh đệ! Theo ta giết chết bọn chúng đi!” kim kiếm lấp loá, trên mũi kiếm thấp thoáng ẩn hiện vài vết màu mờ nhạt.
Liền sau tiếng quát của gã sáu gã tiêu sư Dũng Thắng tiêu cục nhớm mình định động thủ, Xa Lôi lại quát to:”Thích tứ đệ! Đợi nói xong động thủ cũng không trễ. Huống chi đây là ân nhân cứu mạng của Tề đại ca, không được manh động!”
Thích Kế Uy vừa há miệng định phản bác nhưng lời chưa ra đến miệng đã mau chóng nuốt vào.
Dũng Thắng tiêu cục là tiêu cục nằm trong Tứ đại thiên trụ, Liên cục chủ Ngũ Bộ Truy Hồn Tề Đính Cách, Tổng tiêu đầu Khoá đao khách Xa Lôi, Tổng quản Tứ Bình Trấn Sơn quyền Lục Tự Khâm, Vệ giáo luyện Cửu Chỉ Kim Long Thích Kế Uy bốn người được giang hồ tôn xưng Thương Châu tứ hiệp vốn tình thân như thủ túc, hành hiệp trượng nghĩa, được người đời tôn kính.
Chẳng kể người trong giang hồ, Thương Châu tứ hiệp vốn cũng tôn kính, hữu lễ với nhau. Lão đại Tề Đính Cách, lão nhị Xa Lôi, lão tam Lục Tự Khâm, lão tứ Thích Kế Uy. Hôm nay lão nhị đã lên tiếng nên lão Tứ tuy không phục nhưng cũng không thể không nghe theo.
Chu Bạch Tự nói:”Tại hạ là thành chủ Bắc thành, tại hạ từng tại Lạc Dương cốc gặp qua Tề đại hiệp. Lúc ấy đại hiệp bị trúng độc, tại hạ đã dùng Nguyên Bảo đan trục độc giúp. Tại Thương Châu hạp Tề đại hiệp ác chiến Chư Sơn thất quái, giết chết năm tên song trúng phải ám khí, tại hạ đến vừa kịp lúc bức nhị quái rớt xuống vực. Đó là hai lần tao ngộ giữa tại hạ và Tề đại hiệp.”
Xa Lôi vui vẻ cười to nói:”Quả nhiên là lão đệ! Sự việc ấy người biết rõ nội tình không nhiều, theo những gì lão đệ nói quả nhiên là lời thật, may mà huynh đệ ta chưa mạo phạm nếu không Tề đại ca lại trách phạt …”
Chu Bạch Tự nghiêm mặt nói:”Xa đại hiệp! Thật không dám giấu, chuyến tiêu chúng tôi đang hộ tống quả thực rất quan trọng. Địch nhân đến đêm nay vô luận cơ trí hay võ công đều rất inh, chúng ta nên hợp tác với nhau mới phải!”
Xa Lôi giọng nói ngưng đọng:”Ta cũng cho là vậy! Chỉ là không rõ thành chủ làm thế nào phát hiện thấy thi thể người của ta?”
Chu Bạch Tự đáp:”Việc này ta muốn nói cho rõ ràng một chút. Đêm nay, trong lúc ta cùng hai vị huynh đệ trò chuyện!” gã hướng về Lý thị huynh đệ chỉ rõ, sau đó nói tiếp:”Bỗng nhiên bên ngoài cửa sổ có người dùng ám khí tập kích. Cùng lúc đó có người tấn công, tiểu đệ liền nghênh chiến, kẻ đó võ công cực cao, không dưới tay đệ. Đang lúc quá chiêu hắn đẩy một người bắn về phía tiểu đệ, bản thân hắn lại quay người bỏ chạy. Người mà hắn đẩy tới chính là người của quý cục, nhưng lúc đó gã đã chết từ lâu!”
Dứt lời gã liền ôm thi thể đưa đến gần cho Xa Lôi quan sát, sau đó tiếp tục nói:”Sau đó, đệ nghe tiếng hét thất thanh từ phòng Bạch muội liền vội vàng ứng cứu, thi thể vị tiêu sư này giao cho huynh đệ này xử lý!”
Bạch Hân Như tiếp lời:”Đúng vậy! Lúc nửa đêm muội nghe phòng kế bên có tiếng giao đấu liền cầm kiếm dự định đi sang tương trợ nhưng cửa vừa mở bất ngờ có người ngã vào người, muội liền đỡ lấy, đó chính là vị tiêu sư của quý cục vốn đã bị giết từ trước. Lúc đó … vẻ mặt của y rất khủng khiếp cho nên muội mới giật mình kêu lớn. Sau đó, Chu thành chủ tới nơi và chúng ta nghe thấy dưới lầu vọng lên tiếng tanh chấp liền cùng muội đi xuống!”
Gã tiêu sư dụng kiếm nâng xác chết lên xem xét rồi nói:”Hắn chết do trúng kiếm sau ót nhưng sau đó lại trúng một kiếm vào bụng.”
Bạch Hân Như đáp:”Kiếm đó là do ta xuất thủ. Lúc ấy ta nhầm tưởng địch nhân ám toán nên xuất thủ không dung tình, ta thật sự tạ lỗi!”
Lý Thiên Hành trừng mắt nhìn gã tiêu sư dụng kiếm, đột nhiên cất tiếng:”Đưa mắt phán sinh tử, đơn kiếm diệu lang trung, các hạ hẵn là Dũng Thắng tiêu cục Huyết Kiếm Thần Y Đinh Ẩn tiên sinh?”
Gã hán tử dụng kiếm đáp:”Không dám! Giang hồ đồn đãi không khỏi quá khoa trương, tại hạ không dám nhận! Tại hạ Đinh Ẩn! Các hạ phải chăng Thanh Sam Kim kiếm, tuổi trẻ tài cao, một trong Thanh Sam Thập Bát kiếm?”
Lý Thiên Hành cười nói:”Đấy là huynh đệ của tại hạ, lấy kiếm làm hiệu chỉ là thuận miệng, không đáng để nhắc tới!”
Lý Thiên Thắng bỗng nhiên cất tiếng:”Đã có Huyết Kiếm Thần Y Đinh tiên sinh ở đây, vị sử lưu tinh chuỳ kia hẳn là Lưu Tinh Cản Nguyệt Triệu Hưng, vị dùng côn tất là Nhất Trụ Kình Thiên Trương Tự Lưu, sử song đao hẳn là Song Đao Vô Ảnh Thiệu Lực Sơn. Không biết có đúng hay không?”
Lý Thiên Hành tiếp lời:”Vị dùng trường mâu kia hẳn là Tái Trương Phi Trang Quân Bách, người … được các vị gọi là Hồ lão tứ chắc là Đại Hoàn đao Hồ Quá? Người chết ở bên đây phải chăng là Cửu Tiết Kim Tiên Cừu Tô? Dũng Thắng tiêu cục Đại Hành bát hữu chính là tám vị ắt không sai biệt. Nếu vậy, vị cầm quải trượng hẳn là lão đại của bát hữu, Ngũ Long Thần quải Lục Hí!”
Đại hán cầm quải trượng cười lớn:”Nhãn lực inh, chúng ta chính là Đại Hành bát hữu!”
Khoái Đao khách Xa Lôi cười nói:”Đúng là không đánh nhau không quen biết! Đúng rồi, Trương, Hà đại hiệp sao lại cầm đao xuất hiện ở đại sản vậy?”
Hà Bát chậm rãi đáp:”Ta cùng lão Trương nghe thấy tiếng động bất thường ở phòng bên liền ra cửa muốn xem xét!”
Trương Ngũ nói tiếp:”Liền phát hiện có người ngoài cửa tập kích, chúng ra truy đuổi hắn đến dưới lầu!”
Hà Bát vội ngắt lời:”Vốn đã bắt được đối phương song bất ngờ lại xuất hiện một cao thủ!”
Trương Ngũ lại tiếp:”Người nay trong hai chiêu đã đoạt đao của huynh đệ ta, ngay lúc ấy đèn trong sảnh bỗng cháy sáng.”
Hà Bát lại nói:”Gã thấy tình thế không ổn liền chạy mất cũng vừa khi các ngươi nhảy ra.”
Tính tình Hà Bát, Trương Ngũ quả thực như tạc từ một khuôn, nên từng câu, từng chữ hai lão thốt ra liên miên bất tuyệt không hề sai chạy đem cả quá trình tường thuật không hề ca vấp khiến Xa Lôi, Thích Kế Uy cùng Đại hành lục hữu chỉ biết há mồm mà nghe không thốt lên được lời nào.
Vào lúc này Lý Thiên Hùng được Lý Thiên Thắng cùng Bạch Hân Như dùng kim sang dược đắp lên vết thương, gã nhận thấy tình thế đang có chuyển biến tốt liền phều phào lên tiếng:”Chu, Chu .. đại .. hiệp …ta … tại … phòng tắm … nghe .. thấy … bên ngoài … có … âm thanh … khác .. thường … nên .. ra ngoài … xem .. xét … bị một người .. dùng .. ám khí … đả thương …” gã đau đớn nuốt một ngụm nước rồi nói tiếp:”Sau đó .. lại bị một gã .. dùng kiếm … là cao thủ .. dụng kiếm .. ta .. bị hắn .. đâm trọng th…ương … liền cố .. chạy .. gặp các .. ngươi ..” gã nói được mấy câu quả đã hết hơi sức, khí sắc đại biến, Bạch Hân Như nhận thấy tình hình không ổn liền vận Tố Tâm Nhu Tràng công áp vào mệnh môn cuồn cuộn đổ vào người Lý Thiên Hùng phối hợp cùng công lực tự thân của gã lấy lại một hơi nguyên khí.
Đinh Ẩn nhìn thấy tình trạng Lý Thiên Hùng liền lấy ra trong ngực áo một lọ thuốc nhỏ đưa cho Bạch Hân Như nói:”Tính mạng của vị huynh đệ này ắt không có vấn đề, uống viên Cửu chuyển hồi dương đan này, nghỉ ngơi vài ngày sẽ hồi phục thôi!”
Lý Thiên Hành mừng rỡ đáp:”Tạ ơn Đinh tiên sinh! Tiểu đệ thay mặt huynh đệ chân thành cảm tạ!”
Đinh Ẩn cười nói:”Không cần khách sáo, giang hồ tương trợ là lẽ đươn nhiên mà!”
Trương Ngũ đột nhiên lên tiếng:”Bởi vậy có thể thấy được đối phương lần này đến không phải một người hơn nữa võ công chúng đều rất cao.”
Hà Bát tiếp lời:”Ít nhất chúng có bốn người. Trong đó ít nhất ba tên là cao thủ về ám khí.”
Chu Bạch Tự nhíu mày nói:”Ngoài ra còn có hai tên trên giang hồ thuộc hàng nhất ưu cao thủ. Một tên dụng kiếm so với ta không dưới tay. Một tên võ công càng bá đạo, trong hai chiêu có thể đả bại Hà, Trương hai vị tiền bối, trong thiên hạ người như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay.”
Xa Lôi cất tiếng:”Xem tình hình có lẽ đêm nay ý độ bọn chúng không nhắm vào tiêu ngân mà chỉ nhằm mục đích gây hỗn loạn làm cho chúng ta tự tàn sát lẫn nhau!”
Lý Thiên Thắng nói:”Chính xác! Mục đích của chúng có lẽ thăm dò hư thực của chúng ta. Một tên trong bọn chúng đã phải mở cửa để quan sát chúng tôi.”
Lý Thiên Hành thở dài:”Đối phương dụ chúng ta tới đại sảnh tạo ra một trường hỗn chiến. Chẳng những võ công cao thâm mà cơ trí cũng thực quá thâm độc.”
Đinh Ẩn tiếp lời:”Đối phương nếu biết chúng ta đã hoá giải hiểu lầm thì bước tiếp theo kế hoạch của chúng sẽ làm gì đây?”
Lão đại Đại Hành bát hữu Lục Hí trầm giọng:”Địch nhân tường tận nội tình của chúng ta như vậy chỉ e là chính là người trong điếm.”
Chu Bạch Tự nhãn thần như điện chiếu thẳng Cửu Chỉ Kim Long Thích Kế Uy, ánh mắt sắc bén đến độ bức gã phải lùi về phía sau từng bước, Chu Bạch Tự trầm giọng nói:”Thích đại hiệp! Tiểu đệ có vài lời muốn hỏi, chẳng hay huynh có đồng ý hay không?”
Thích Kế Uy vốn cũng thuộc hàng con cháu danh gia nhưng thanh thế đã bị Chu Bạch Tự lấn lướt, trong lòng vốn đã không phục nên vừa định thần lại liền đáp:”Ngươi cứ hỏi, mặc kệ ra sao ta Thích Kế Uy nhất định hồi đáp!”
Chu Bạch Tự chậm rãi nói:”Hồ, Cừu hai vị đại hiệp bị ám sát tin rằng Đại Hành lục hữu cùng Xa, Thích nhị vị cũng không rõ, nhưng …” Chu Bạch Tự đột ngột quay về phía Lục Hí gằn giọng hỏi:”Lục tiên sinh, người biết được chuyện này lúc nào?”
Lục Hí bỗng rùng mình hồi đáp:”Là sau khi ta ra khỏi phòng trônng thấy huynh mang theo thi thể Hồ, Cừu nhị đệ nên mới biết.”
Chu Bạch Tự lại quay sang Lưu Tinh Cản Nguyệt Vũ Triệu Hưng hỏi tiếp:”Vũ tiên sinh, còn huynh khi nào thì biết được chuyện này?”
Vũ Triệu Hưng ngạc nhiên đáp:”Đương nhiên cũng như Lục đại ca đã nói, nếu ta không chạy đến thì làm sao biết được!”
S8ác mặt Xa Lôi bỗng trầm xuống, lão chậm rãi nói:”Chu đại hiệp! Không phiền đến đệ, việc này để cho ta chất vấn đi. Lão Tứ! Vừa rồi vì sao ngươi vừa mới trong phòng bước ra đã có thể luôn miệng khẳng định lão Hồi, lão Cừu chết trong tay bọn họ? Chẳng lẽ ngươi đã sớm biết trước việc này?”
Thích Kế Uymất bình tĩnh thoái lui về sau hai bước run giọng đáp:”Mọi người ở bên ngoài nói chuyện lớn tiếng như vậy, đệ lại không bị điếc làm sao mà chẳng nghe được chứ?”
Chu Bạch Tự lạnh lùng thốt:”Vậy còn vết máu trên kiếm của ngươi?”
Lúc náy ánh nến sáng rực, hơn mười cặp mắt liền tập trung vào người Cửu Chỉ Kim Long, Thích Kế Uy sắc mặt như chàm đổ nói:”Đó là máu gà ta giết ở dưới bếp!”
Chu Bạch Tự giọng nói vẫn lạnh ngắt:”Thích đại hiệp giữa đêm đi giết gà quả thật là một thú vui tao nhã!”
Thích Kế Uy nổi giận nạt:”Đó là chuyện của ta không đến lượt ngươi quản!”
Chu Bạch Tự trên mặt như phủ một lớp sương lạnh giá nói:”Thế nếu trên trên kiếm ngươi là máu huynh đệ của ta thì sao, ta đoán chắc là vậy!”
Thích Kế Uy đảo mắt nhìn bốn phía nhận thấy mọi người đều đang chăm chăm nhìn hắn, hắn liền động nộ quát lớn:”Được lắm! Lão Xa, cả huynh cũng không tin đệ sao?”
Xa Lôi nhấn mạnh từng chữ rành rọt nói:”Huynh tin đệ! Nhưng đệ phải có sự giải thích rõ ràng, khi ta từ trong phòng chạy ra thì ngươi cũng không có ở trong phòng.”
Thích Kế Uy hạ giọng mềm mỏng nói:”Lão Xa! Huynh xem ta là kẻ ăn nói tráo trở sao? Chúng ta đã có hơn mười năm giao tình …”
Kiếm quang loá mắt, mũi kiếm như chớp giật đâm tới Khoái Đao khách Xa Lôi.
Hồ ly rốt cuộc cũng đã lộ đuôi.
Đuôi hồ ly đã lộ tất xuống tay hạ độc thủ.