Sương núi giá lạnh đêm hàn lãnh, trên đỉnh đá trắng tiếu dung nhan
Sáng sớm, tiểu đồng dụi dụi hai mắt, vừa ngáp vừa ra khỏi phòng, đang muốn dạng chân vặn lưng vài cái thì đột nhiên nhìn thấy một thứ đáng sợ đến mức cả tay cũng không hạ xuống được.
Trong viện, con yêu quái diện vô biểu tình kia đang đứng thẳng tắp, một động tác nhỏ cũng không có. Đáng sợ là ở chỗ, y cũng không phải khúc gỗ mà là hình người đầy đủ đầu thân tứ chi, trong khung cảnh trời vừa sáng ánh nắng mông lung, hơn nữa trên đỉnh núi sương sớm cực nặng, cứ thế nhìn vào, quả thật chẳng khác gì cương thi đội mồ sống dậy, đáng sợ đến mức cái ngáp của tiểu đồng tử đông cứng giữa mồm.
Ôm mặt khóc, ô ô …… Cậu sao lại quên mất, trong viện còn có hai đại yêu quái a……
Sư phó thái độ khác thường lúc nào cũng trốn trong phòng, mặt trời không lên cao ba sào là lão nhất định không chịu đi ra, cậu cũng rất muốn học theo sư phó trốn trong ổ chăn không cần tiếp xúc với hai yêu quái kia, phải biết rằng, ánh mắt hồng phát yêu quái nhìn cậu khiến mật cũng sắp vỡ ra rồi.
Thế nhưng mọi chuyện trong viện, cậu không làm thì ai làm?
Chẳng lẽ do hôm đó cậu ăn vụng kẹo mạch nha cúng Táo Quân gia gia nên bây giờ mới bị báo ứng thế này? …… Cậu biết lỗi rồi mà, cậu sẽ không dám làm thế nữa, ông trời không thể khai ân khiến hai con yêu quái kia rời đi mau một chút sao?
Tuy trong lòng nức nở kêu khổ, cậu cũng không dám nói ra miệng, trộm liếc về phía yêu quái đang đứng hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của cậu kia, rón ra rón rén cẩn thận đi đến nhà bếp ở sân sau. Việc phải làm khá nhiều, lấy nước, chẻ củi, vo gạo, nấu cháo…… Mấy việc này cũng không phải chuyện dễ, trước tiên nói đến nước, nước kia là cậu gạt từng bông tuyết đọng trên cánh hoa mai đang nở rộ dưới chân núi Thiên Sơn vào mỗi sáng sớm, mang về để tan rồi dùng. Củi kia thì chính là kim ti nam mộc[1], chưa nói đến việc nó quý giá đến mức nào, dù sao ngay cả quý tộc hoàng cung cũng không xa xỉ như vậy, càng đừng nói đến thứ gạo trong lọ gốm kia, nấu cháo còn phải dùng nồi cát mà ninh, mấy gia vị cho vào lại càng không đơn giản. Ai ai, cậu thật sự rất vội nha……
Tiểu đồng tử vội vàng chuồn đi, không kịp nhìn thấy cánh cửa một gian sương phòng khác chẳng biết lúc nào đã mở rộng, từ bên trong xích phát yêu quái bước ra, cũng giống như cậu vừa đi vừa ngáp thật lớn, rồi lại bị “con cương thi” đứng giữa sân dọa đến ngốc lăng như trúng định thân pháp……
Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận vừa rồi bản thân bị Phi Liêm dọa sợ.
Cửu Minh mặt thối hiện ra, nhảy qua lan can bằng đá đáp xuống sân viện, giả vờ vô tình liếc mắt nhìn Phi Liêm một cái, thấy vai y đã ướt đẫm sương giá, đêm ở chân núi Thiên Sơn cực kỳ lạnh lẽo, Phi Liêm tóc mai cũng đã kết băng, cuối cùng hắn nhịn không được mở miệng hỏi: “Ngươi không phải cả đêm đều đứng ở đây chứ?”
Qua một nén nhang, thân người như tượng gỗ kia mới phản ứng, gật đầu.
Thiên Sơn cho dù đã vào hạ, buổi tối vẫn sương giăng giá buốt, ngay cả yêu quái như hắn cũng chịu không nổi, thế mà cái tên gia khỏa này, quần áo cũng chỉ có một lớp mà dám ngốc lăng đứng cả một đêm?!
Cửu Minh bốc hỏa lên đầu: “Ta đã nói là ở đây nghỉ ngơi vài bữa!”
Phi Liêm nói: “Ngươi không phải đang nghỉ ngơi sao?”
“Ngươi──” Cửu Minh thô bạo túm lấy Phi Liêm kéo lại gần trừng vào mắt y, đôi đồng tử xám trắng so với trước kia còn nhợt nhạt hơn, gần như biến thành một màu trong suốt.
Sau một lúc lâu, hồng phát yêu quái nhụt chí thả người ra, xoay thân rời đi.
Bán yêu tinh quân nghiêng đầu, nhìn chăm chú bóng dáng con hồng phát yêu quái lúc nào cũng thích mạc danh kỳ diệu nổi giận bỏ đi, có chút đăm chiêu.
Y, vẫn nghĩ không ra.
Nơi đây tĩnh mịch không người, ngay cả một con thỏ cũng không có, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ còn hai con rùa tinh, theo lý mà nói, đây chắc chắn không phải nơi hồng phát yêu quái kia sẽ yêu thích ở lại. Thế mà không hiểu sao lúc trước hắn lại cứ kiên trì muốn nghỉ lại nơi này vài ngày. Có điều sau khi lột da hắn yêu lực sung mãn, bộ dáng cũng không giống cần phải nghỉ ngơi.
Lại nhớ tới hòn đảo trên biển Lê Hoa Tuyết cùng nam nhân ôn nhu tao nhã kia.
Văn Khúc……
Hắn nhất định đã nói gì đó với yêu quái kia.
Thế nhưng y cũng không cảm thấy việc này cần thiết.
Cửu Minh có đủ lý do hận y, hai ngàn năm đó trong Tỏa Yêu Tháp. Là chính y đã giam cầm con yêu quái thích nhất tự do tự tại này, thứ thương tổn ấy vô pháp biến mất, không giống vết thương tầng tầng lũ lũ trên xích lân kia có thể vì một lần lột da mà trùng tu lại.
Y vẫn còn nhớ rõ, yêu quái kia đã thật lâu không còn nở ra nụ cười kiêu ngạo kia nữa.
Mọi việc đều có nhân có quả.
Quả của hôm nay, là do nghiệt mà sinh.
Nhưng y lại không muốn để Cửu Minh phải gánh vác quả ấy.
Suy nghĩ của y rất đơn giản, y chỉ muốn một lần nữa được nhìn lại con Minh xà tiêu dao tự tại ngày đó.
Thế nên, y đem hắn xuống trần.
Muốn thả hắn đi, kỳ thật cũng rất đơn giản.
Nhưng y không thể làm quá lộ liễu, như vậy sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho Tham Lang, dù sao tội tư túng đào phạm yêu quái cũng không nhẹ, cho dù có là Thiên Xu, ở trước mặt Thiên Đế cũng không dễ cầu tình.
Trong cơ thể y yêu lực đã bắt đầu suy kiệt, cùng là yêu quái, Cửu Minh hẳn cũng cảm thấy. Mà hắn thì lại vừa được tiên dược bồi bổ nguyên thần, giờ đây trong cơ thể hẳn là yêu lực sung mãn.
Mạnh yếu lúc này đã quá rõ ràng.
Y nhớ rõ đã từng nói với hắn, chỉ cần y nguyên thần nhất diệt, Thiên Ma Tỏa tự nhiên sẽ biến mất.
Cho nên, y kỳ thật đang chờ.
Chờ Cửu Minh động thủ.
Thế nhưng một đường đến đây y đã cố tình cho hắn đủ cơ hội cùng thời gian, thế mà lại không thấy yêu quái kia động thủ, trừ bỏ thỉnh thoảng dùng lời nói châm chọc hoặc nghiến răng nghiến lợi tức giận trừng y ra……
Mấy vạn năm nay, y lần đầu tiên gặp phải một vấn đề khó giải quyết đến thế.
Dường như, cho dù có tốn bao nhiêu thời gian cũng không có biện pháp giải quyết.
Phi Liêm chậm rãi cúi đầu, nếu cứ tiếp tục thế này, đến khi nào mới có thể trả lại tự do cho hắn? Y quả nhiên không hợp với loại vai diễn biến hóa uyển chuyển thế này. Đồng từ xám trắng ngưng lại, trong lòng đã hạ quyết định.
” A ha── ách!!” Tiếng ngáp to thoải mái nghẹn lại trong cổ họng vang lên lần nữa, Phi Liêm quay đầu, nhìn kẻ thứ ba bị cương thi đầu gỗ đứng sững giữa sân dọa cho cứng người, lão quy tinh……
================
Trên một tảng đá trắng bạc tại đỉnh Thiên Sơn ngập tuyết cao ngất trong mây, xích phát hồng y nam nhân đang ngồi nhìn xuống thảo nguyên cây cỏ xanh biếc dưới chân núi. Nơi đây, ngay cả hít thở cũng cảm thấy cực kỳ tự do, làm sao hắc ám vô biên trong Tỏa Yêu Tháp có thể sánh bằng.
Đằng sau truyền đến tiếng bước chân đạp lên tuyết sàn sạt, hắn không quay đầu lại, chỉ cười nhạo nói: “Hiếm có nha, ngươi cự nhiên không có từ trong đất trồi lên!”
Không có tiếng đáp lại, chỉ có bóng người càng lúc càng tới gần.
Đến khi cái bóng kia song song với bóng Cửu Minh dưới ánh mặt trời, một giọng nói khác mới cất lên: “Ta có việc muốn hỏi ngươi.”
“Nga?” Cửu Minh quay đầu qua, “Cái này lại càng hiếm nha. Đường đường là Liêm Trinh Tinh Quân, cự nhiên còn có việc phải thỉnh giáo yêu quái ta sao?”
Lời nói của hắn luôn chói tai, từng câu từng chữ đều lộ ra nồng đậm khinh thường đối với đám tiên nhân thiên thượng lúc nào cũng tự cho mình là đúng.
Nhưng Phi Liêm cũng không buồn chữa lại, cũng chẳng buồn “giáo hóa” hắn như lời Tham Lang đã dặn dò, tiên yêu từ xưa đã đối lập, càng huống chi, không ai có thể khoan hồng độ lượng đến mức hòa nhã với kẻ đã nhốt mình trong ngục những hai ngàn năm.
Y vẫn trầm ngâm.
“Ngươi cũng biết ta mấy ngày gần đây yêu lực suy kiệt?”
Cửu Minh đảo mắt trắng dã: “Biết.” Hắn tốt xấu cũng đã sống mấy vạn năm, không có khả năng ngay cả con yêu quái đi bên cạnh mình lúc lắc sắp đổ cũng không nhìn thấy.
“Vì sao không rời đi?”
Cửu Minh vỗ vỗ cổ, tuy hiện tại không thấy bất cứ thứ gì, nhưng trên thực tế vẫn ẩn giấu xiềng xích vô pháp thoát khỏi.
“Chuyện phí công, ta chưa bao giờ làm!” Hắn quay đầu lại, “Ngươi biết rõ sao còn cố hỏi? Thế nào, cảm thấy áy náy à? Vậy được rồi, ngươi mau tháo nó ra, ta đỡ phải thở cũng cảm thấy khó chịu”
Phi Liêm lắc đầu.
Sau một lúc lâu, mới nói: “Liên Tỏa là do tinh hồn ta biến thành, nguyên thần diệt, vật tức tiêu.”
Gió cuốn từng mảnh lá cây bay lên, mái tóc đỏ sậm của Cửu Minh cũng theo gió rối loạn.
Nhãn đồng đỏ đậm trừng đến mức lớn nhất, nhìn thẳng cái tên gia khỏa trước mặt, xác nhận bản thân không có nghe nhầm: “Ý của ngươi là, giết ngươi, ta liền có thể tự do?”
Phi Liêm cũng không nhìn vào mắt hắn, lầm lũi nói: “Tinh hồn của ta ở ngay chỗ trái tim……” Mới nói đến một nửa đã cảm thấy hơi thở nóng cháy bên cạnh mãnh liệt lao tới, không khỏi quay đầu sang nhìn, đập vào mắt là hồng phát yêu quái không biết từ lúc nào đã lộ ra khuôn mặt dữ tợn, quả thực giống như muốn ăn tươi nuốt sống y.
A, hóa ra hắn đã sớm có ý niệm như thế trong đầu, vậy y cũng không cần phải phí công nói tiếp nữa.
Phi Liêm không hề lên tiếng, tiếp tục đứng im tại chỗ, mặc cho hắn ra tay.
Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Cửu Minh tức giận đến mức vặn vẹo, quả thật chưa gặp gia khỏa nào biết cách khiến người ta tức giận đến thế này!! Hành động này, giống như đem đao đặt vào tay mình, lại còn tự động cởi quần áo, nói ra chỗ yếu hại ở đâu, lại còn đường hoàng tuyên bố: “Cứ thoải mái đâm, đừng nương tay.”
May mắn Minh xà dù lửa giận bốc đến đỉnh đầu vẫn bảo trì được một chút lý trí, nhếch miệng, chậm rãi hỏi: “Ta lúc nào nói qua muốn làm thịt ngươi?!”
Phi Liêm nghĩ nghĩ, trả lời: “Thường xuyên nói.”
“……” Cửu Minh sắp tức chết đến nơi gào lên, “Kia không phải lúc nổi nóng ta mới nói sao?! Ngươi rốt cuộc có đúng đã sống mấy vạn năm không?”
Hai yêu quái cùng đứng trên tảng đá trừng mắt nhìn nhau.
Thật lâu sau, Phi Liêm bỗng nhỏ giọng nói.
“Bẻ cánh, chặt lân, hai ngàn năm. Ta cứ nghĩ, ngươi hận ta.”
Đến tận lúc này, ánh nhìn cuối cùng của Minh xà trước khi rơi vào hôn mê trên đỉnh Thiên Uyên ngày đó vẫn khắc sâu trong lòng y. Y không biết cái gì là hối hận, y cũng biết, nếu cho lựa chọn một lần nữa, y vẫn phải hoàn thành mệnh lệnh mà Thiên Đế đã phó thác. Nhưng cứ nghĩ đến điều này, trái tim lại co rút đau đớn, rốt cuộc là vì sao?
Cửu Minh ngây ngẩn cả người.
Hận? Sao có thể không hận
Nếu đổi lại là yêu quái khác làm thế với hắn, lột da rút xương, nghiền thịt thành tro vẫn còn là tiện nghi cho nó!
Thế nhưng đối tượng cố tình lại là Phi Liêm, hắn cho dù muốn làm cũng mạc danh kỳ diệu không thể xuống tay.
Tinh điện lạnh như băng tĩnh mịch vô cùng kia, mới đợi có mấy ngày hắn đã cảm thấy khó chịu Cửu Minh không hiểu vì sao Phi Liêm có thể ở tại nơi đó mà vượt qua cả ngàn vạn năm. Thần tiên thiên cung tất cả đều là sắc mặt nịnh nọt, hắn lại càng không hiểu cái tên tinh quân mặt như tượng gỗ đến thủ đoạn còn không biết kia làm sao ứng phó nổi. Cái gọi là phản bội, nghĩ kỹ ra thì cũng là vì hai người bọn họ theo hai chủ mà thôi. Cái gọi là thương tổn, càng thể hiện bản thân y làm việc rất quyết đoán. Nếu đổi vai diễn cho nhau, nói không chừng…… hắn còn làm quá phận hơn.
Ngoài miệng thì ồn ào nói hận, nhưng trong lòng hắn đã sớm biết, đau đớn kia, tĩnh mịch kia, nhục nhã kia, tất cả giống như sương mù gặp ánh nắng mặt trời, theo thời gian trôi qua mà dần dần biến mất, chỉ là, hắn không muốn thừa nhận mà thôi.
Hắn vốn không phải loại yêu quái u sầu chỉ biết trốn trong góc phòng tối tăm mà tự liếm vết thương, mà đem hận ý khắc sâu vào cốt tủy, hắn tình nguyện để miệng viết thương dưới ánh mặt trời tàn khốc nhất, rồi khoét đi đám thịt thối, khiến mủ máu độc hại chảy bằng hết.
Phản bội, không cam lòng, đau đớn, hận, thế là hết.
” Hận…… Hận là hận…… Ngươi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ đơn giản như vậy bỏ qua cho ngươi sao?…… Hiện tại ta chưa nghĩ ra cách trả thù, dù sao, không thể để ngươi được tiện nghi.” Cửu Minh có chút lo lắng không yên nói tiếp, “Bỗng dưng bảo đánh bảo giết, chưa thấy thần tiên nào như ngươi……” Hắn đột nhiên cứng người, thần sắc lạnh xuống, “Chẳng lẽ tới tận lúc này, ngươi vẫn nghĩ ta là địch nhân?!”
Phi Liêm có chút ngoài ý muốn, vội vàng lắc đầu: “Không.”
“Hừ!”
“Ngươi là tù binh của ta.”
“Tù cái đầu quỷ nhà ngươi ấy!!” Cửu Minh thiếu chút nữa đem khối đá to như trâu dưới chân đạp đổ.
“Nếu không như thế, ngươi làm sao có thể nguyện ý ở lại bên ta?”
Nhất châm kiến huyết[2].
Cửu Minh không ngờ, Phi Liêm chỉ cần dùng một câu đã trực tiếp khiến hắn không nói được nữa.
Hắn tránh mắt nhìn xung quanh một vòng, bỗng nhiên nghĩ ra vỗ đùi huênh hoang nói: “Cái việc tìm châu kia, phóng nhãn khắp Thần Châu đại địa này, không con yêu quái nào thuộc đường bằng ta!” Thế rồi hắn trắng trợn khoác lác bản thân là như thế nào cả vạn năm trước đã đi khắp một lượt Thần Châu đại địa, đặt chân hết Tam Sơn Ngũ Hồ.
Phi Liêm trong đầu nghĩ nghĩ, cũng đúng.
“Ngươi xác định không đi?”
Không ngờ y vẫn cố tình lôi về chuyện cũ, Cửu Minh tức giận hừ nói: “Nói ít thôi, ta cũng không muốn làm thịt ngươi rồi lại không có chỗ tiêu dao, phải nơi nơi trốn cái tên hung thần ác sát Tham Lang kia…..”
Phi Liêm nghĩ nghĩ, lại gật đầu.
“Tham Lang luôn luôn ngay thẳng, có điều tương đối khó thuyết phục.”
Cửu Minh trừng mắt liếc y một cái: “Ngươi nhớ đến cái tên gia khỏa so với yêu quái còn hung bạo hơn ấy làm gì? Lúc đó ở Linh Sơn Hà Cốc, hắn thậm chí còn không lưu tình đâm ngươi mấy kiếm!”
“Chuyện đổi mệnh làm yêu, Tham Lang không biết.”
“Sao? Kia nghĩa là, cả hắn mà ngươi cũng giấu?”
Phi Liêm gật đầu.
Cửu Minh bỗng nhiên cảm thấy tâm tình cực tốt, ha hả, hắn không phải kẻ duy nhất không biết tí gì! Nhìn cái tên Tinh Quân hung bạo kia kìa, còn không phải cùng Phi Liêm sớm chiều nhìn mặt sao? Thế mà vẫn còn bị y giấu một vố!
Vừa nghĩ vừa từ trên tảng đá nhảy xuống, hướng về phía tòa viện tử của lão huyền quy đi tới.
Có điều hắn tựa hồ đã quên, cả một đoàn quân dưới trướng Ứng Long kia, không phải cũng không hay biết gì sao……
“Không biết tiểu ô quy làm cái gì điểm tâm nhỉ? Thức thời thì nhớ cho thịt vào cho ta, nếu không ta đem nó thế chỗ! Ha ha……”
Tiếng cười phóng khoáng kiêu ngạo vang vọng khắp núi, Thiên Sơn vốn bình tĩnh an tường đột nhiên lại có thêm vài phần náo nhiệt.
Bán yêu đứng trên tảng đá vẫn không hề động đậy, một đôi nhãn đồng xám trắng chăm chú nhìn theo bóng dáng đã đi xa, trong phản quang chói lóa, phảng phất như hiện lên một mạt tiếu ý thật sâu.
=============
Tác giả có chuyện muốn nói:
Xuân về hoa nở rồi…… A a, dùng lời nói phá băng nha, hai cái người này, quả nhiên không hợp cái kiểu tình yêu xoay qua vật lại kéo dài lê thê a …… Tiểu Cửu, đến đây đi! Nhanh nhanh đẩy mạnh tốc độ đi!!
===========
[1] Kim ti nam mộc: gỗ lim sợi vàng
[2] Nhất châm kiến huyết: chỉ hành động ngoan chuẩn, hiệu quả cao:)) Một câu của Liêm Ca điểm trúng tử huyệt của Minh nhi rồi =))