Ngồi phía bên trái là mấy người Minh Không, Vân Vô Nhai an vị ở giữa, ngón tay chỉ hai chiếc ghế cách một trượng phía bên phải, “Nhị công tử, Thất thiếu mời ngồi.” Ánh mắt lại nhìn chúng hiệp, “Nơi này quá nhỏ, thỉnh chư vị ngồi tạm dưới ấy vậy.”
Nếu là trước đây, ắt hẳn trong lòng chúng hiệp không phục, nhưng vào lúc này, không ai nghi ngờ vị trí trên hành lang là không nên thuộc về Minh Nhị công tử và Lan Thất thiếu.
Minh Nhị công tử vốn là người khiêm cung lễ nhượng, nghe vậy liền quay lại nhìn chúng hiệp phía sau, nhưng chưa kịp mở miệng chúng hiệp đã lên tiếng: “Nhị công tử, Thất thiếu mời, bọn ta tùy ý là được rồi.” Sau đó đều ngồi xuống đất, ngay cả Thu Hoành Ba, Hoa Phù Sơ cũng vậy.
Thấy tình cảnh này, Minh Nhị không từ chối nữa, chắp tay một cái rồi đi lên lang diêm. Lan Thất đã ngồi vào chỗ từ lâu, Minh Nhị ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Vân thiếu chủ, ngươi nói xem chuyện này phải giải quyết thế nào đây.” Sau khi mọi người đã ngồi xuống hết, Lan Thất đi thẳng ngay vào vấn đề, dáng vẻ nhàn nhã như đang hỏi “Trưa nay ăn gì?” vậy.
“Còn phải giải thích vì sao lại cướp ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ nữa.” Vũ Văn Lạc nhanh chóng chêm vào một câu, chỉ sợ lọt mất việc lớn này, mà giấy bút trong ngực cũng đã được móc ra chuẩn bị sẵn sàng.
Chúng hiệp nghe vậy có cười nhạo, có quở trách trừng hắn một cái, ngay cả Vân Vô Nhai cũng dời mâu nhìn thoáng qua Vũ Văn Lạc trong đám người. Bắt gặp ánh mắt của Vân Vô Nhai, bất giác cảm thấy một luồng áp lực từ đâu kéo đến, Vũ Văn Lạc không kìm được nhích lại gần Ninh Lãng, nói nhỏ: “Ninh Lãng, lát nữa mà có nguy hiểm gì, đệ nhớ phải bảo vệ ta đấy.”
“Phì!” Bên cạnh vang lên một tiếng cười khẽ, quay đầu nhìn lại, thì ra là Thu Hoành Ba. Chỉ thấy nàng cười dịu dàng nhìn hắn: “Vũ Văn thế huynh, ngươi có cần ta bảo vệ ngươi luôn không?”
“Tốt! Tốt quá!” Nghe vậy, Vũ Văn Lạc lập tức gật đầu vui vẻ.
“Hừ!” Hoa Phù Sơ bên cạnh Thu Hoành Ba hừ lạnh một tiếng.
Vũ Văn Lạc nghe thấy, bèn nói: “Phù Sơ muội muội, lát nữa muội cũng phải giúp ta một tay đấy.”
“Ha ha…” Lúc này ngay cả Dung Nguyệt, Liễu Mạch cũng không nhịn được bật cười.
“Lạc thế huynh, ngươi đúng là không biết xấu hổ, đường đường là một đại nam nhân mà lại cần nữ nhân bảo vệ!” Hoa Phù Sơ lắc đầu cười nhạt.
“Võ công của các ngươi đều cao hơn ta nhiều.” Vũ Văn Lạc đáp rất hiển nhiên chính đáng.
Mọi người xung quanh nghe được đều thầm cười không ngớt.
Trên hành lang, Vũ Văn Lâm Đông thấy tiểu nhi tử mở miệng thì không nhịn được trừng mắt một cái, chỉ có điều vì khí lực không đủ nên không có cách nào rống hắn, rồi lại đưa mắt tìm thân ảnh của trưởng tử trong đám người.
“Đông Hải chúng ta có ý gì đã nói qua từ lâu, chỉ muốn chư vị thần phục Đông Hải.” Vân Vô Nhai nhàn nhạt nói.
“Thối lắm!”
“Viển vông!”
“Lão tử thà chết chứ không chịu khuất phục!”
“Các ngươi là cái thá gì mà xứng để lão tử thần phục?!”
* * * * *
Lời của hắn vừa nói ra, trong đám người đã kêu la oai oái.
Vân Vô Nhai nhăn mày, đám người Khuất Hoài Liễu, Vạn Ai đặt tay lên chuôi kiếm.
Lan Thất chọt chọt Minh Nhị.
“Chư vị.” Minh Nhị công tử mở miệng, thanh âm ôn hòa nhã nhặn như gió xuân lướt nhẹ qua mang tai, lập tức bình ổn oán giận trong lòng mọi người, tiếng ồn ào nhanh chóng yên tĩnh lại. Minh Nhị đưa mắt nhìn Vân Vô Nhai, nói: “Ý của Vân thiếu chủ có phải là muốn trở thành chí tôn lệnh chủ của Hoàng triều võ lâm?”
Vân Vô Nhai nhìn lại Minh Nhị, “Nhị công tử nói vậy cũng không sai.”
“Hửm?” Lan Thất lên tiếng, “Lẽ nào Vân thiếu chủ chỉ muốn xưng bá Hoàng triều võ lâm thôi sao?”
Vân Vô Nhai nhướn mày nhìn Lan Thất, “Thất thiếu nói thế là có ý gì?”
“Bản thiếu và Nhị công tử từng có vinh hạnh được du lãm Đông Hải đảo một phen, nơi này quả thật là nhà nhà giấu binh khí, hộ hộ là binh đinh (binh sĩ).” Lan Thất nở nụ cười nhạt, chậm nói tiếp, “Lại nói thêm, thuyền quân của Hoàng triều cũng không thấy đâu.”
“Hả?” Chúng hiệp nghe vậy kinh nghi vô cùng, ai nấy đều nhìn chòng chọc Vân Vô Nhai, ngay cả mấy người Minh Không cũng nhìn hắn chăm chú.
Vân Vô Nhai nhíu mày.
“Rốt cuộc Vân thiếu chủ có tính toán gì, ngay lúc này sao không thẳng thắn nói rõ ra, hà tất xem chúng ta như người ngu.” Minh Nhị cười cười nói.
Ánh mắt Vân Vô Nhai đảo qua Lan Thất, Minh Nhị, rồi chuyển sang trái nhìn mấy người Minh Không, cuối cùng dời xuống chúng hiệp Hoàng triều đang ngồi xếp bằng phía dưới, những người đó hoặc là kinh ngạc hoặc là tò mò mà nhìn hắn, hiển nhiên đều đang chờ hắn trả lời.
Tay buông lỏng dựa trên tay ghế, trầm ngâm một lát mới đứng lên nói: “Được rồi, hôm nay ta sẽ công khai thẳng thắn hết với chư vị.” Dời mâu nhìn mấy người Minh Không phía bên trái, “Cũng hy vọng chư vị hiểu nỗi khổ tâm của ta.” Lại quay sang nhìn Lan Thất, Minh Nhị phía bên phải, “Chớ phụ thành ý của ta.”
Mọi người nghe vậy đều không khỏi nghi hoặc.
Lan Thất, Minh Nhị nghe vậy yên lặng liếc nhau.
Ánh mắt Vân Vô Nhai nhìn về phía trước, vượt qua chúng hiệp, rơi vào hư không, dằng dặc nói: “Tất cả những điều chúng ta làm, chẳng qua là để về nhà.” Một lời nhàn nhạt nhẹ nhàng, lại mang theo một nỗi nặng trĩu không rõ.
Có lẽ ý vị trong lời nói của Vân Vô Nhai không như bình thường, cho nên chúng hiệp vẫn chưa vội vàng xao động giục giã, chỉ im lặng nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
Vân Vô Nhai trầm mặc chốc lát, mới chậm rãi nói: “Trước hết ta sẽ kể chư vị nghe một đoạn cố sự.”
“Ồ? Lẽ nào Vân thiếu chủ định kể chúng ta nghe một đoạn giai thoại phong lưu của tài tử mỹ nhân?” Lan Thất chớp chớp bích mâu bày ra một bộ dáng ngây thơ tò mò.
Vân Vô Nhai nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng, thu hồi ánh mắt, chắp tay sau lưng, thong thả mở miệng: “Chúng ta không phải là người thổ sanh thổ trưởng* ở Đông Hải này, mấy trăm năm trước đây, tổ tiên chúng ta sinh trưởng ở bên bờ Bắc Hải.”
*Thổ sanh thổ trưởng: sinh trưởng ở chính nơi đấy (như nơi chôn rau cắt rốn)
Ơ? Nghe Vân Vô Nhai nói, người hơn chín thành đều ngồi ở đây mà vẫn mờ mịt không rõ, số ít người thì tập trung suy nghĩ, hiện giờ bên bờ Bắc Hải là Bạch Châu và Dực Châu, hơn trăm năm trước hình như là một hầu quốc (nước chư hầu) của tiền triều, gọi là… Bạch quốc thì phải? Mà người nào ở đó mấy trăm năm trước nhỉ?
Lan Thất lười hao tâm tốn sức suy nghĩ, chọt chọt Minh Nhị, nhỏ giọng hỏi: “Là gì đấy?”
“Bắc Hải quốc.” Minh Nhị phun ra ba chữ, nét mặt chăm chú nhìn Vân Vô Nhai.
Nhìn phản ứng mờ mịt của mọi người ở giữa sân, sâu trong mắt Vân Vô Nhai từ từ dâng lên một vẻ mệt mỏi mịt mờ.
“Hơn năm trăm năm trước, bên bờ Bắc Hải không có Đông triều đế quốc, càng không có Hoàng triều đế quốc, chỉ có Bắc Hải quốc.”
“À?” Trong đám người có người thốt ra tiếng nghi hoặc, vẫn cái hiểu cái không. Phải biết rằng phần lớn mọi người ngồi đây biết chữ không chứa đầy một cái sọt nấm, số ít có biết thì cũng chỉ là đọc qua một hai quyển sách, song cũng chỉ giới hạn trong võ công tâm pháp, mà nếu có mấy người từng theo học phu tử thì cũng đã trả lại hết cho thầy rồi. Cho nên chuyện mấy trăm năm trước, sao tôi biết được chứ.
Tay Vân Vô Nhai chắp sau lưng hơi nắm chặt. “Bắc Hải từ khi kiến quốc đã truyền ba mươi chín đời, luôn quan hệ hữu hảo với láng giềng, chưa từng động binh khí với nước ngoài. Nhưng hơn năm trăm năm trước, sau khi Đông triều kiến quốc, Thủy đế Đông Thủy Tu là người tham vọng, vẫn chưa thỏa mãn với vương quốc rộng lớn, phát binh Bắc Hải, ý đồ mở rộng thêm một góc bản đồ vương quốc. Bắc Hải vốn là nước nhỏ, nhưng vẫn dốc sức chống chọi lại thiết kỵ của Đông triều hùng mạnh, nhưng rồi qua mấy tháng sau, một vương triều truyền đời hơn bảy trăm năm đã chôn vùi dưới gót sắt.”
“Ồ…” Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, thế mới biết thì ra mấy trăm năm trước còn có một Bắc Hải quốc, hóa ra người Đông Hải là di tộc (tộc còn sót lại) của Bắc Hải quốc.
“Chuyện cá lớn nuốt cá bé, vốn dĩ bình thường thôi.” Lan Thất lặng lẽ nói thầm một tiếng.
Nét mặt Minh Nhị vẫn như thường, nhưng chỉ có Lan Thất mới nghe được thanh âm nhỏ như muỗi kêu phát ra từ hắn: “Trong mắt chính đạo, ỷ mạnh hiếp yếu là hành vi của kẻ ác bá, mỗi người cần phải trừ bạo giúp yếu.”
Lan Thất bĩu môi khinh thường.
“Khi nước tan, còn lại ít ỏi mấy vị trung thần lĩnh mấy trăm tướng sĩ hộ vệ Bắc Hải vương chạy ra khỏi vương thành, không ngờ bị ‘Phượng ảnh tướng quân’ Độc Vô Ảnh – một trong bảy đại tướng của Đông triều phát hiện, dẫn binh truy đuổi, từ vương thành đuổi theo đến mấy trăm dặm, đuổi đến tận trên biển Bắc Hải, cho dù Bắc Hải vương kể hết cõi lòng thế nào đau khổ cầu xin ra sao, Phong Độc Ảnh vẫn ý chí sắt đá quyết đuổi tận giết tuyệt! Trên biển rộng, một hồi giết chóc bắt đầu, khi mắt thấy một tộc Bắc Hải sắp sửa tuyệt vong, thì đột nhiên một trận mưa to gió lớn kéo đến giải cứu Bắc Hải vương.”
“Ồ.” Nghe đến đây mọi người đã bắt đầu hiểu ra đôi chút.
Nói đến “Phượng ảnh tướng quân” Độc Vô Ảnh thì có không ít người biết, bởi bà còn có một hậu duệ cũng nổi danh không kém là Phong Tích Vân, trong võ lâm được xưng là “Bạch Phong Tịch”. Một người là nữ vương đầu tiên của Phong quốc Đông triều, khi còn sống được tôn xưng là “Phượng vương”, mà người còn lại chính là vị nữ vương cuối cùng của Phong quốc, giữa Đông mạt loạn thế (loạn thế cuối Đông triều), cùng với Tức vương, Triều Hi Đế được xưng là “Loạn thế tam vương”, được hậu thế ca tụng là “Hoàng vương”, cả hai đều là những kỳ tướng kỳ nữ chiến công chói lọi sử sách, lưu danh truyền tụng muôn đời.
“Phong Độc Ảnh cùng với bộ hạ dù dũng mãnh thiện chiến nhưng chưa bao giờ tác chiến trên biển, hơn nữa lại còn trong trận mưa gió thế này, nương nhờ vào trận sóng lớn làm rối loạn thế trận địch, Bắc Hải vương nhân cơ hội dẫn bề tôi còn sót lại chạy trốn. Bọn họ từ Bắc Hải chạy đến biển Đông Hải, phiêu dạt trên biển hơn hai tháng, cuối cùng cũng tìm được một hoang đảo, cũng chính là Đông Hải đảo hôm nay. Mà danh thần tướng đi theo bảo vệ từ hơn tám trăm người, lúc đến trên đảo kể cả Bắc Hải vương thì tổng cộng chỉ còn lại mười ba người.”
Vân Vô Nhai hơi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lại mở mắt ra, ánh mắt như điện quét qua chúng hiệp phía dưới, “Một vương quốc truyền đời mấy trăm năm, một vương quốc trăm vạn thần dân, đến cuối cùng nước mất nhà tan, còn sót lại duy mười ba người lưu lạc hoang đảo. Chư vị, nếu ngươi là Bắc Hải vương, thì trong lòng có thù hay không? Có hận hay không?
Bị ánh mắt Vân Vô Nhai quét qua, trong lòng chúng hiệp rùng mình, nghe thấy câu hỏi, nhất thời đều âm thầm suy nghĩ.
Nếu đổi lại là chính mình, sẽ thù hận hay không?
Đáp án là có. Nhất định có.
Không chỉ là ân oán hận thù bình thường.
Mà đó là hận nước thù nhà!
Sau khi Vân Vô Nhai quét mắt một vòng mới trầm giọng nói tiếp: “Bắc Hải vương cùng mười hai danh thần tướng cắt máu ăn thề, nhất định phải diệt Đông triều để rửa mối hận nước thù nhà này, nhất định phải quay về Bắc Hải xây dựng lại nước nhà! Khi sống bọn họ không thể hoàn thành, vậy con cháu đời sau tất tuân theo di chí (chí nguyện của người đã mất), vĩnh viễn không được quên mối nhục vong quốc mối hận diệt quốc này!”
Nghe đến đây, có người cảm thấy kính nể, có người lại âm thầm nghĩ, Đông triều đã tiêu vong hơn trăm năm, bây giờ còn báo thù gì nữa chứ?
Lại nghe Vân Vô Nhai nói tiếp: “Với hai bàn tay trắng mà muốn sống trên đảo hoang đã là việc khó, huống chi còn muốn xây dựng một quốc gia tổ chức một thiết kỵ, những việc đó cần bao nhiêu là nhân lực tài lực, mà bọn họ chỉ có mười ba người.”
Ừ. Có người gật đầu. Chỉ có điều còn lại mười ba người, chưa nói gì đến phục quốc báo thù, mà chỉ nhìn vào quy mô Đông Hải hôm nay, trong lòng không khỏi thu hồi sự khinh thường.
“Với mười ba người sống trên hoang đảo này, suốt đời bọn họ cũng không thể hoàn thành tâm nguyện, nhưng ở đây bọn họ sinh sôi nảy nở hậu thế, trải qua hơn trăm nămn cày cấy khai hoang, hoang đảo đã không còn là hoang đảo nữa, có ruộng có đất có cây có hoa có người. Con cháu đời sau vẫn ghi nhớ di chí tổ tiên, một ngày cũng không dám quên mối hận nước. Chỉ có điều Bắc Hải quốc ngày trước phồn hoa thịnh vượng là thế mà cũng không địch lại Đông triều, huống chi chỉ là một tiểu đảo trên biển, làm sao có thể đọ sức với Đông triều đế quốc hùng mạnh. Cho nên tiền nhân (thế hệ trước) mới phái một nhóm những người thông minh kiên định dũng cảm đến Đông triều, đồng thời cũng đi sang những quốc gia lân cận, học tập văn hóa Đông triều, học kỹ thuật nấu luyện binh khí của Vu Xạ quốc, học kỹ thuật dệt gấm của người Sơn Vưu, bái người Thải Phỉ làm võ sư, học người Nam Đan việc buôn bán… Càng học sách lược trị quốc của các quốc gia, phân tích tình hình trong nước của các quốc gia. Cứ như vậy, lại qua hơn trăm năm, rốt cuộc… dân giàu nước mạnh, tướng dũng quân hùng, hết thảy đều đã chuẩn bị xong xuôi.”
Ánh mắt Vân Vô Nhai lại vượt qua mọi người rơi vào khoảng không xa xa phía trước, tinh thần tựa hồ ngẩn ra trong chớp mắt.
Chúng hiệp nghe đến chỗ quan trọng bỗng dừng lại, không khỏi đều trơ mắt nhìn Vân Vô Nhai, có gấp gáp có thúc giục: “Chuẩn bị xong xuôi, sau đó thì sao?”
“Có đánh nhau không?” Lan Thất lại chọt chọt quạt vào vào Minh Nhị công tử – người đã đọc vạn quyển thi thư.
Minh Nhị nghiêng đầu thoáng suy nghĩ, nói: “Theo như tại hạ biết, từ Đông triều đến bản triều, trên sách sử tựa hồ chưa từng ghi chép về việc có địch trên biển xâm lược.”
Lan Thất chớp chớp mắt, nhìn Vân Vô Nhai, nói nhỏ: “Trông cái bộ dáng này của hắn, không lẽ những người đó đã toi công một hồi?”
Minh Nhị cười cười, nói: “Chuyện này thì tại hạ không biết.”
Vân Vô Nhai thu hồi ánh mắt, nói tiếp: “Khi đó là những năm cuối Đông triều, các nước bắt đầu chiến tranh, trên đảo có hai luồng ý kiến về việc bao giờ thì xuất binh. Một phái cho rằng nên thừa dịp này mà đánh vào, còn một phái lại cho rằng lúc bấy giờ dù Đông triều loạn, nhưng hãy còn Phong quốc*, Hoàng quốc, Phong quốc** là những cường quốc không hề dễ dàng xâm phạm, hơn nữa còn có Phong Vân kỵ, Tranh Thiên kỵ, Mặc Vũ kỵ dũng mãnh khôn cùng, chi bằng cứ bàng quan ngồi đợi làm ngư ông đắc lợi.”
*Phong (风): gió; **Phong (丰): phong phú
Vũ Văn Lạc ngồi phía dưới nghe đến đó không khỏi thầm than một tiếng “Nguy hiểm thật!” Rồi lại tiếp một tiếng “May mà!”
“Bắc vương lúc ấy cũng cho rằng lúc này không phải là thời điểm tốt nhất để xuất binh, mà đã chờ được mấy trăm năm thì lúc này chờ thêm một lúc cũng phải việc vội, cho nên liền dùng kế sách cách ngạn (cách xa bờ), nhưng không ngờ rằng… Ngày quyết định vận mạng Đông triều, khi đáng lẽ hai bên lưỡng bại câu thương, thì hai vương Phong Tức lại chắp tay nhượng nửa giang san để Hoàng vương thống nhất thiên hạ đạt thành bá nghiệp!” Vân Vô Nhai nắm chặt quyền, “Đông Hải mất đi cơ hội tốt!”
Chúng hiệp phía dưới nghe đến đây, trong lòng đều âm thầm thở phào “May quá!”, đồng thời cũng lại lần nữa tỏ lòng kính ngưỡng đối với hai vương Phong Tức.
“Chỉ có điều, tám năm sau lại xuất hiện một cơ hội tốt nữa.”
Chúng hiệp vừa thở phào, nghe thấy tiếng “Chỉ có điều” của Vân Vô Nhai lại lần nữa thấp thỏm, nghĩ xem tám năm sau lại xảy ra chuyện gì? Từ khi Hoàng triều kiến quốc đến nay tựa hồ chưa từng xảy ra nội loạn.
Chỉ có Minh Nhị khẽ gật đầu.
“Tám năm sau, Triều Hi Đế băng hà, thiếu đế chỉ mới là đứa bé chín tuổi, mà những lương thần đại tướng năm đó theo Triều Hi Đế chinh chiến phần lớn hoặc đã chết hoặc thương nặng hoặc quy ẩn, mà mấy chục vạn đại quân cùng Triều Hi Đế đánh đông dẹp tây nhiều năm cũng đã mệt mỏi vô cùng, đó chính là cơ hội tốt trời ban cho Bắc Hải ta lần nữa.”
Mọi người nghe vậy tim không khỏi nhảy lên tận họng.
Chỉ thấy Vân Vô Nhai ngửa đầu nhìn trời xanh, sau một lúc lâu nuối tiếc thở dài: “Nhưng cũng vào lúc đó, có một ngày, trên Đông Hải đảo bỗng xuất hiện một cô gái, mà tất cả kế hoạch chuẩn bị mấy trăm năm của chúng ta cũng bị hủy hết trong tay nàng kia!”
“A?!” Mọi người kinh ngạc hô lên.
Là ai mà lợi hại vậy?
Ngay cả Lan Thất cũng sáng mắt lên, hứng thú rừng rực nhìn chằm chằm Vân Vô Nhai, muốn biết đó là ai.
Mấy người Thu Trường Thiên, Nam Ngọa Phong cũng hết sức ngạc nhiên.
Chỉ có trong lòng Minh Không, Minh Nhị khẽ động, đoán chừng đã biết là ai.
“Lúc ấy cô gái kia chẳng qua là đang du lịch thiên hạ, khi đến trên biển Đông Hải thì bởi một trận sương mù khiến nàng lạc mất người thân, rồi tình cờ lạc đến Đông Hải đảo.”
Vân Vô Nhai dừng một chút, nét mặt ẩn lộ vẻ phức tạp, một lát sau mới nói tiếp: “Cô gái kia là một người rất kỳ lạ, nàng rất thông tuệ, võ công cũng rất cao cường, vừa đến trên đảo mà đã khiến mọi người thán phục không thôi, bởi vậy đã kinh động đến Bắc vương. Bắc vương đón tiếp nàng như khách quý, sau khi ở chung mấy ngày thì hoàn toàn khuynh đảo trước phong thái tài hoa của nàng, thậm chí còn muốn lập nàng làm phi. Chính vào lúc đó, phu quân của cô gái kia dẫn một đám người nhà tìm đến mới chấm dứt ý niệm trong đầu Bắc vương. Cô gái kia và phu quân của nàng đều như nhau, đều là người tài trí cao tuyệt, ngay cả mỗi một tùy tùng cũng đều là nhân vật hạng nhất. Bắc vương cũng là người tuổi trẻ tài cao, gặp được nhân vật tuyệt đại như vậy chỉ hận vì gặp nhau quá trễ, cho nên xem hai người như là tri kỷ. Mà hai người kia…” Ánh mắt Vân Vô Nhai nhìn Lan Thất, Minh Nhị, “Cũng phát hiện ra hiện tượng khác lạ trên Đông Hải như Thất thiếu và Nhị công tử vậy, Bắc vương yêu người tài, không e dè mà thổ lộ tâm nguyện với hai người, còn lấy vương tước hứa hẹn, hy vọng hai người góp sức cho đại nghiệp, nhưng không ngờ rằng…”
Sắc mặt Vân Vô Nhai bỗng nhiên lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén, mà Khuất Hoài Liễu, Vạn Ai phía sau hắn lộ vẻ bi thống phẫn hận khôn cùng.
“Bắc vương chưa hành động, hai người kia đã hành động, tựa hồ chỉ trong một đêm mà Đông Hải đảo long trời lở đất! Bắc vương chết bất đắc kỳ tử, chủ soái đại quân đầu lìa khỏi cổ, hơn chục danh đại tướng tay chân đoạn gân, lương thảo dự trữ mấy năm chìm trong hỏa hoạn, vàng bạc tích lũy trong quốc khố mấy trăm năm không cánh mà bay, ngọc tỷ truyền quốc cũng biến mất!” Ánh mắt Vân Vô Nhai sắc nhọn như kiếm, lạnh lùng quét qua chúng hiệp phía dưới, “Chỉ qua một đêm, Đông Hải sụp đổ, xuất chinh Hoàng triều hóa thành giấc mộng hư không!”
Lan Thất sửng sốt, sau đó nở nụ cười.
“Hai người kia quả nhiên danh bất hư truyền.” Minh Nhị lẩm bẩm một câu.
Mà chúng hiệp vẫn thắc mắc hai người này là ai mà trong một đêm có thể làm bao nhiêu là chuyện như vậy, thật là quá bản lĩnh!
“Hay! Hay! Ra tay thật là độc!” Vũ Văn Lạc vừa lẩm bẩm vừa ghi chép cực nhanh. “Nếu Bắc vương tuổi còn trẻ, con nối dõi tất ấu (tuổi nhỏ), quân mất tướng soái như rắn mất đầu, lương thảo hóa tro vàng bạc mất sạch như đại quân không chút máu, không chủ không tướng như không tay không chân, sao còn nhúc nhích được. Hai người kia không cần tốn nhiều công sức mà có thể ngăn cản một hồi binh khí, thật lợi hại! Có điều, Đông Hải đảo cũng thật đáng thương… tâm nguyện mấy trăm năm đấy!”
“Hai người kia để lại một phong thư trên ngọc tọa (ghế ngọc) ở Bắc Khuyết, lưu lại danh tính thật của cả hai — Phong Tích Vân, Phong Lan Tức.” Thanh âm của Vân Vô Nhai vang lên nhẹ nhàng.