• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans: Cyane




Beta: Lam




Sống sót bằng cách nào?



Giống như những con chuột cống từng bị con người xua đuổi, tìm kiếm mọi ngóc ngách để sinh tồn.



Chỉ cần ma quỷ không xuất hiện theo nhóm, chỉ cần chúi đầu vào thắt lưng sống đêm này qua đêm khác là được rồi.



Tiền Cao Phi nói: “Tìm một nơi để trốn và đợi vận may đến.”



Vân Sâm và Tòa Thành Nát sững sờ, câu trước thì họ vẫn có thể hiểu được, nhưng câu sau là sao vậy?



Thấy hai người họ có vẻ bối rối, Tiền Cao Phi giải thích: “Mỗi đêm nơi ma quỷ xuất hiện đều ngẫu nhiên, chỉ cần chúng nó không xuất hiện bên cạnh thì mức độ phiền phức của việc trốn cũng sẽ thấp hơn, vì vậy nên mới nói là gặp vận may.”



Vân Sâm gật đầu, hóa ra là như vậy.



Cô tưởng tượng cuộc sống trốn tránh trong một khoảng thời gian dài như vậy hẳn là rất vất vả.



Vân Sâm chú ý đến những bộ phận cơ thể khiếm khuyết của bọn họ, nhưng cô không hỏi.



Trương Vĩnh Phúc thấy cô trầm ngâm, trong mắt thoáng lộ ra sự thông cảm cho sự khó khăn với cuộc sống trốn tránh của bọn họ, ông ta nói: “Vốn ma quỷ ở bên này không nhiều như vậy, bọn chú trốn cũng tính là thuận lợi. Sau khi tòa thành này bay lên thì số lượng ma quỷ ở đây tăng lên rất nhiều, lúc bọn chú đang đau đầu không biết nên làm thế nào thì cháu lại báo một tin tốt.”



Vân Sâm kinh ngạc nhìn ông ta, số lượng ma quỷ ở nửa bên này vốn không nhiều sao?



Cô hỏi câu này và nhận được câu trả lời chắc chắn từ Trương Vĩnh Phúc.



Ban đêm Vân Sâm đã không rời khỏi phạm vi hơi thở của tòa thành, cô không biết rõ số lượng ma quỷ ở bên ngoài. Cô chỉ biết số lượng ma quỷ ở Trung Châu không nhiều bằng Hoa Đình, không ngờ số lượng ma quỷ ở một nửa tòa thành còn lại của Hoa Đình cũng không nhiều.



Trương Vĩnh Phúc lại nói rằng thực ra mấy năm trước đây việc trốn ma quỷ không khó như vậy.



Vào khoảng thời gian đầu của thời kỳ tận thế, ma quỷ không thể leo lên các tòa nhà cao tầng, cho nên vào ban đêm bọn họ đã tìm kiếm các tòa nhà cao tầng để tránh ma quỷ.



Về sau, hầu hết các tòa nhà cao tầng đều bị ma quỷ phá hủy rồi hoàn toàn sụp đổ, leo lên các tòa nhà cao tầng đã là chuyện rất nguy hiểm, hơn nữa độ cao mà ma quỷ có thể leo lại càng ngày càng cao, các tòa nhà cao tầng cũng không còn an toàn nữa.



Sau đó, bọn họ tìm cần cẩu ở công trường, đặc biệt là loại dùng để xây nhà cao tầng, độ cao của cần cẩu cao hơn các tòa nhà cao tầng, cho đến khi độ cao đó cũng không còn an toàn nữa.



Sau đó, bọn họ đã tìm ra một cách khác, nhưng cách đó gần đây lại không có ích nữa.



Vân Sâm nghiêm túc hỏi: “Ma quỷ có thể lên các tòa nhà cao tầng sao chú?”



Trương Vĩnh Phúc nói: “Ban đầu thì không thể, sau này dường như chúng nó đã tiến hóa, độ cao có thể leo càng ngày càng cao. Về sau lại xuất hiện loại ma quỷ có thể bay trên cao…”



Tiền Cao Phi nói thêm: “Độ cao mà loại ma quỷ đó có thể bay tương tự như độ cao của máy bay trước đây, tốc độ vừa nhanh vừa rắc rối.”



Sau khi nói xong, chú ấy cảm thấy tuổi của Vân Sâm có thể không biết máy bay là gì, vì vậy đã đưa ra một ví dụ: “Có thể bay cao hơn độ cao của tòa thành hiện tại.”



Vân Sâm không khỏi chạm vào dây leo của Tòa Thành Nát.



Hai người nghĩ ma quỷ không thể lên tới Hoa Đình vì độ cao hạn chế mà chúng có thể tiếp cận.



Theo cách nói của mấy người Trương Vĩnh Phúc, độ cao mà ma quỷ có thể đạt tới dường như rất cao, vậy còn lý do nào khác khiến chúng không thể lên Hoa Đình không?



Tiền Cao Phi quan sát những thay đổi vẻ mặt của Vân Sâm, cô bé kiểm soát biểu cảm của mình rất tốt, nhưng vẫn không biết cách kiểm soát ánh mắt của mình.



Chú ấy hỏi: “Cháu nói trên lá cây rằng toàn bộ tòa thành lơ lửng đều an toàn, cháu nghĩ rằng ma quỷ không thể leo lên chỗ cao sao?”



Vân Sâm nhướng mắt nhìn chú ấy, không phủ nhận.



Dây leo trên đầu trượt xuống vai, Hoa Đình hơi chán nản.



Vân Sâm cũng thế.



Hai người đều cho rằng mình đã tìm ra điểm yếu của ma quỷ.



Hoa Đình không khỏi liếc nhìn bọn họ một lần nữa, sau khi nhìn khuôn mặt của những người này, màn sương trắng bao phủ ký ức của anh lại tản ra.



Anh lại nhớ ra một vài chuyện mới.



Trương Vĩnh Phúc đánh vào lưng Tiền Cao Phi rồi nói: “Mấy người bọn chú đã lâu không nói nhiều vào ban đêm như thế này rồi, bọn chú thường không dám phát ra âm thanh vào ban đêm vì sợ bị ma quỷ phát hiện. Tiểu Quách, cậu nói có đúng không?”



Lúc này trời đã nhá nhem tối, vùng đất Hoa Đình vắng lặng thỉnh thoảng chỉ có tiếng côn trùng và tiếng chim hót.



Quách Hồng Vũ đang đắm chìm trong im lặng, bỗng nhiên bị Trương Vĩnh Phúc gọi tên, chú ấy lập tức đáp lại và nói: “Ở đây thực sự rất an toàn, an toàn đến nỗi chú cảm thấy choáng váng, hạnh phúc thật đó.”



Vân Sâm mỉm cười, cô lấy trong túi ra quyển ghi chép về mười loại ma quỷ, sau đó chia cho năm người và nói: “Đây là các loại ma quỷ do một người phụ nữ tên là Lý Đỗ Quyên tổng kết, hiểu biết nhiều hơn về ma quỷ có thể giúp mọi người sống sót tốt hơn.”



Hoàng Hưng hơi sửng sốt: “Lý Đỗ Quyên?”



“Chú biết chị ấy à?”



Hoàng Hưng vội xua tay, đè lại chiếc mũ trên đầu nói: “Có lẽ chỉ là trùng tên thôi. Lúc đó chú chịu trách nhiệm rút lui… Khi đang phụ trách giúp đỡ người khác, chú cũng gặp một cô bé tên là Lý Đỗ Quyên, cô bé ấy đã cứu nhiều người ở quán net, cho nên chú có ấn tượng rất sâu sắc về cô bé đó.”



Dưới bàn gỗ, Niệm An và ba con chó đen lớn đã trở nên thân quen, bốn con chó dường như có một cuộc họp nhỏ dưới bàn.



Vân Sâm và Tòa Thành Nát rất ngạc nhiên khi có sự trùng hợp như vậy.



Vân Sâm nói: “Nếu là Lý Đỗ Quyên cứu rất nhiều người trong quán net, thì đó chính là Lý Đỗ Quyên đã tổng kết các loại ma quỷ này.”



Năm người họ đọc phần tóm tắt về các loại ma quỷ, khi xem đến nội dung về Du Hồn, Trương Vĩnh Phúc nói: “Loại ma quỷ này cũng có đặc điểm về ngoại hình, kích thước đồng tử của chúng khác với ma quỷ thông thường, móng tay dài hơn ma quỷ bình thường khoảng 1cm, có thể dễ dàng nhận ra chúng trong đám ma quỷ.”



“Chúng ta chưa từng gặp qua ba loại Vào Mộng, Ủy Xà và Cô Bà. Lần đầu tiên nghe nói đến loại ma quỷ này, gặp phải thì nên đối phó thế nào đây?”



“Cô Bà này nhìn có vẻ giống mấy tên đã uống say lúc trước.”



“Họa Bì cũng gần giống với tình huống mà chúng ta gặp phải, đã biết chiêu hủy dung này. Treo gương có tỏi à? Thử bằng cách nào vậy?”



“Năng lực tưởng tượng của chúng ta vẫn không đủ!”



Bọn họ đang thảo luận về nội dung trên tờ giấy.



Vân Sâm nghe bọn họ trò chuyện, năm người không hề cảm thấy kinh ngạc khi đọc tóm tắt về các loại ma quỷ, số lượng ma quỷ mà bọn họ đã gặp cũng rất nhiều.



Khi Trương Vĩnh Phúc nhìn thấy trang viết về Vô Danh, vẻ mặt của ông ta thay đổi ngay lập tức.



Vân Sâm yêu cầu bọn họ làm toán để xác minh danh tính con người, năm người họ tưởng cô chỉ đang nói đùa…



Tay cầm tờ giấy của Trương Vĩnh Phúc run lên, ông ta hỏi: “Đây là thật à?”



Vân Sâm gật đầu: “Trung Châu vì chuyện này nên mới xảy ra chuyện.”



Trương Vĩnh Phúc hỏi: “Nó đã rời khỏi Hoa Đình rồi chứ?”



Vân Sâm lắc đầu nói: “Chuyện này cháu không chắc lắm, nhưng chắc là đúng vậy…”



Dưới lòng đất của Hoa Đình vậy mà lại là hang ổ của ma quỷ.



Trương Vĩnh Phúc buông lỏng tay, đột nhiên ông ta tự giễu cợt bản thân: “Con mẹ nó nhóm người của chúng ta đúng là thứ vô dụng, không làm được chuyện gì cả, chúng ta đã để xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy.”



Bốn người còn lại im lặng.



Tờ giấy rơi xuống đất được cành cây trên mặt đất nhặt lại rồi nhét lại vào tay người đàn ông trung niên.



Hoa Đình mở miệng nhẹ nhàng nói: “Xin đừng tự trách bản thân mình, vì sự hy sinh xương máu của mọi người mà Cửu Châu mới có thể thức tỉnh, sau đó đánh thức ý thức tòa thành của chúng tôi để chúng tôi xuất hiện ở đây bảo vệ con người.”



Sự xuất hiện đột ngột của giọng nói này khiến năm người Trương Vĩnh Phúc kinh ngạc, nhưng vẻ mặt bọn họ vẫn rất bình tĩnh.



Họ chỉ nghe những người khác nói về ý thức tòa thành, chứ chưa từng gặp qua lần nào.



Nghe ý thức tòa thành nói như vậy, Trương Vĩnh Phúc cũng không quan tâm đến việc ông ta dường như đã nhận bản thân mình từng là một người lính, ông ta hỏi: “Có thật không?”



Hoa Đình thừa nhận.



Trương Vĩnh Phúc thở dài: “Ít nhất máu của mọi người cũng không vô ích…”



*



Bên trong ngôi nhà đá, tượng thành tỏa ra ánh sáng trắng rực rỡ.



“Vừa rồi anh nói thật à?” Vân Sâm vừa hỏi vừa chạm vào tượng thành, cô vừa truyền năng lượng vừa hỏi. Tượng thành dưới tay cô hơi thay đổi, kết cấu của đá ngọc bích rõ ràng hơn.



Hoa Đình nói: “Anh sẽ không nói dối về mấy chuyện như thế này đâu.”



Sau khi nhìn thấy năm người này, anh đã nhớ ra một vài chuyện khi bị đánh thức.



Cửu Châu bị đánh thức bởi những tiếng la hét đầy đau đớn của bọn trẻ. Càng là người có niềm tin kiên định thì cảm xúc mà họ truyền tải càng mạnh mẽ, những người lính chính là như thế.



Vân Sâm không có ấn tượng sâu sắc về binh lính, ngoại trừ một vài người lính đã hy sinh ở Trung Châu ra thì cô chưa từng gặp lại một người lính nào cả.



Cô không kiềm được mà hỏi, có bao nhiêu người lính đã hy sinh rồi?



Hoa Đình cho phép cô nhập vào một phần ký ức của mình khi anh thức tỉnh, cũng chính là một phần cảnh tượng mà anh nhìn thấy khi Cửu Châu đánh thức anh.



Vô số người mặc quân phục ngã xuống, lại có vô số người mặc quân phục đứng lên.



Dù biết kẻ thù lớn mạnh không thể giết được, nhưng đối với gia đình đã lâu không gặp, đối với đồng bào ở phía sau, đối với Tổ quốc yêu thương sâu sắc thì họ buộc phải dũng cảm tiến về phía trước!



Máu đổ khắp nơi.



Sự thảm thương của khoảng thời gian đầu của thời kỳ tận thế vượt xa tưởng tượng của Vân Sâm.



Cô đã khóc rất lâu.







Ngày hôm sau, Vân Sâm và Tòa Thành Nát gặp lại Trương Vĩnh Phúc.



Trương Vĩnh Phúc đã bình tĩnh trở lại, dáng vẻ giống như ngày hôm qua không xảy ra chuyện gì cả, ông ta chỉ vào ba con chó đen to lớn và nói: “Tiểu Vân, con chó này của cháu chưa được huấn luyện đúng không?”



Vân Sâm gật đầu.



Trương Vĩnh Phúc mỉm cười: “Để Tiểu Quách huấn luyện con chó của cháu đi. Về phương diện này thì Tiểu Quách có nhiều kinh nghiệm lắm, không thể lãng phí năng lực của con chó này trong thời kỳ tận thế được.”



Vân Sâm cảm ơn đối phương và đưa Niệm An cho Quách Hồng Vũ.



Nhìn thấy cô dường như định đi ra ngoài, Trương Vĩnh Phúc hỏi: “Cháu định đi đâu vậy?”



Vân Sâm nói: “Cháu định đi xuống và tìm một số vật tư mới, thuận tiện xem còn có người may mắn sống sót nào nữa không.”



Trương Vĩnh Phúc nói: “Nếu là người may mắn sống sót thì cháu không cần tìm nữa đâu, những người bình thường duy nhất còn lại ở đây chỉ có năm người bọn chú… Bốn tên muốn ra tay với cháu ngày hôm qua đều là súc sinh, bọn nó lấy thịt người để cho ma quỷ ăn.”



Vân Sâm kinh ngạc nhìn ông ta: “Chuyện này là sao vậy chú?”



Trương Vĩnh Phúc nói: “Tất cả ma quỷ thực sự đều có một điểm yếu rõ ràng nhất, sau khi chúng ăn no thì sức tấn công rất yếu trong một khoảng thời gian và sẽ không tấn công con người… Cháu hiểu rồi chứ?”



Vân Sâm và Tòa Thành Nát: “…”



Bọn họ rất khó có thể chấp nhận chuyện con người sẽ làm loại chuyện như vậy với những người cũng là con người.



Trương Vĩnh Phúc cười nói: “Bản chất con người chính là thứ rất khó hiểu. Cháu vẫn còn nhỏ, cũng chưa nhìn thấy gì nhiều, chú ý chút là được… Nói mới nhớ, cháu không có việc gì sắp xếp cho bọn chú làm sao?”



Vân Sâm luôn tự mình làm mọi việc, cùng lắm là để Tòa Thành Nát giúp.



Ngay cả khi có thêm vài người ở Hoa Đình thì cô cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ giao nhiệm vụ cho người khác làm.



Cô cảm thấy nếu ở Hoa Đình có con người thì cô và Tòa Thành Nát nuôi họ là được.



Vân Sâm thấp giọng nói, có hơi cắn rứt lương tâm: “Hiện tại không có việc gì để mọi người làm hết.”



Cô đã thức dậy sớm để xới đất và tưới nước, khai hoang đất đai thì có dây leo của Tòa Thành Nát làm, cô cũng có thể dùng năng lượng tòa thành để xây nhà. Về việc phát triển tòa thành, cô không có nhiều manh mối…



Trương Vĩnh Phúc cũng nhỏ giọng nói với cô: “Cháu cố gắng nghĩ xem, việc gì cũng được, bọn chú biết rất nhiều thứ.”



Quách Hồng Vũ, Tiền Cao Phi, Hoàng Hưng và Lưu Quang Lượng ở phía sau ông ta nín cười.



Bốn người bọn họ chỉ cảm thấy cách giao tiếp giữa đội trưởng và cô bé rất thú vị.



Bọn họ phụ họa theo: “Đúng vậy, cơ bản thì thứ gì cũng biết một chút nhưng không thạo cái nào cả.”



Vân Sâm suy nghĩ và nói: “Vậy thì có ai trong số mọi người biết sửa radio không?”



Trương Vĩnh Phúc đưa tay lên: “Lượng Tử, đến lúc cậu ra tay rồi đó.”



Hai mắt Vân Sâm sáng lên: “Mọi người có biết gắn dây điện vào bóng đèn không?”



Lưu Quang Lượng nói: “Cháu có máy phát điện ở đây không?”



Vân Sâm liên tục gật đầu.



Lưu Quang Lượng nói: “Vậy thì chú có thể thử xem.”



Vân Sâm muốn đứng bên cạnh xem nhưng cô vẫn phải tìm kiếm vật tư, Trương Vĩnh Phúc nói: “Cháu thích tự mình hành động hay có để ý chuyện làm việc nhóm không? Nhị Căn cũng chính là Hoàng Hưng, thân thủ của Hoàng Hưng và Phi Tử rất giỏi, mấy đứa ở bên dưới cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.”



Vân Sâm nhìn hai người đầy mong đợi.



Hoàng Hưng và Tiền Cao Phi mỉm cười gật đầu, trong lòng lại nghĩ đội trưởng của bọn họ y chang một bà mối.



Quách Hồng Vũ thì huấn luyện Niệm An.



Trương Vĩnh Phúc sờ đầu nói: “Như vậy là đều có việc làm rồi, sau này cháu trực tiếp sắp xếp như vậy là được, không cần khách sáo đâu.”



Vân Sâm đã học được, cô nhiệt tình gọi bọn họ là chú.



Trong số năm người thì người trẻ nhất là Quách Hồng Vũ năm nay cũng đã ngoài 40, tất nhiên đó là tuổi thực của chú ấy, chứ không phải tuổi mà chú ấy cố tình khai gian lên hai tuổi ở trên giấy chứng minh.



Năm người rất vui khi được gọi là chú, bọn họ thích những đứa trẻ giữ được sự trong sáng và thành thật trong thời kỳ tận thế, điều này khiến người ta cảm thấy hy vọng vào tương lai.



Vân Sâm: “Mọi người cố lên nhé!”



Trương Vĩnh Phúc vỗ tay nói: “Nghe hết chưa, đều phải cố lên, tay chân nhanh nhẹn lên nào!”



Bốn người còn lại giơ tay hợp tác: “Cố lên! Cố lên! Cố lên!”



Dưới nắng vàng, Hoa Đình lắc lư dây leo và nở ra những bông hoa chúc mừng mọi người.



Anh có thể cảm nhận được cảm xúc của tất cả mọi người đều rất ấm áp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK